[Tôi muốn cậu khi vừa nhìn thấy vanilla milkshake, liền nhớ đến nụ hôn của tôi.]



Nghỉ hè gần chấm dứt, Akashi cũng gần đặc huấn xong cho Kuroko.

Trừ bỏ Misdirection, Akashi còn đặc biệt để Kuroko luyện tập truyền dài —— lợi dụng phần eo cùng thủ đoạn xoay tròn, chuẩn xác mà khống chế đường bóng, thậm chí có thể xỏ xuyên qua toàn sân.

Lần đầu tiên nghe Akashi miêu tả, Kuroko từ đáy lòng hoài nghi mình có làm được hay không. Bất quá trải qua một quãng thời gian cố gắng, giống như có hơi tìm được một chút bí quyết.

Thiếu niên tên Kuroko Tetsuya, hiện tại đang phiền não một vấn đề khác.

Một việc cực kỳ nghiêm trọng, vấn đề không thể không lo lắng.

Trên thực tế, đã bắt đầu từ tối hôm qua, vấn đề này đã làm hắn mất ngủ.

Vấn đề này chính là…

“Akashi-kun, cậu làm nhiều ấn ký quá, hoàn toàn không thể che.”

Tại phòng thay đồ, đối mặt với vùng cổ trải rộng, gần vùng xương quai xanh, người kia tạo dấu vết, Kuroko đều thực đau đầu.

“Ai bảo lúc Tetsuya chơi trò chơi với tôi, không thắng được lần nào chi.”

Akashi ngồi ở một bên, tâm tình sung sướng mà thưởng thức thiếu niên trần trụi với làn da trắng nõn, trải rộng dấu hôn. Mỗi một dấu vết, đều là hắn gặm cắn, lại không ngừng dùng đầu lưỡi liếm hôn, mút vào lộng ra, hắn Akashi Seijuurou danh dự phát thệ, tuyệt đối tới ngày mốt khai giảng ấn ký tuyệt đối không thể biến mất.

“Vậy… mình sẽ nói là do muỗi cắn.”

Kuroko thì thào tự nói, thanh âm không lớn, bất quá vẫn rơi vào trong tai Akashi.

“Thật sự là ý kiến hay, không tồi.”

Tin tưởng người này ngu ngốc, không cần giải thích.

Trời chiều ánh chiều tà nghiêng nghiêng trên con đường ở cổng trường, đem hai bóng dáng thiếu niên kéo đến rất dài rất dài.

“Akashi-kun, xin chờ một chút.” Kuroko đột nhiên gọi Akashi, trong nháy mắt, người đã không thấy tăm hơi. Akshi không có thói quen chờ đợi người, nhàm chán, hắn từ trong ba lô lấy ra mấy cây kéo, tùy ý thưởng thức, tốc độ càng lúc càng nhanh, thứ kim loại nhỏ bé vẽ ra những đường cong lạnh lẽo.

“Đã đợi lâu, Akashi-kun.”

Kuroko uống một ly vanilla milkshake của mình, trong tay cầm một ly vanilla milkshake lớn khác, đưa tới trước mặt Akashi.

“Trong khoảng thời gian này, đã làm phiền Akashi-kun. Cám ơn cậu.”

Akashi hơi hơi nheo mắt lại, nhìn ánh mắt vô cùng chân thành trong suốt của Kuroko, đột nhiên cảm thấy có chút lo sợ không yên.

Hắn không nhớ rõ, đã có ai từng nói một tiếng “Cảm ơn.” với mình chưa.

Hắn nhận được rất ít tình cảm, ngoài những sợ hãi, ghen ghét, bất mãn, căm hận, tôn kính, thì chẳng có gì cả.

Được người khác cảm tạ tâm tình, hắn gần như không thể nhớ.

Bất quá, cảm giác cũng không tệ lắm.

Kuroko đem ly vanilla milkshake đưa qua một chút, ngón tay trắng nõn dài nhỏ nắm chặt chiếc ly màu đỏ, gương mặt thoải mái thoạt nhìn càng hiện thêm vẻ trong sáng.

“Nếu Akashi-kun không thích vị vanilla, vậy tôi sẽ đi mua cái khác…”

“Không cần.”

Akashi nhận lấy ly trong tay Kuroko, lại không vội uống, chính là tập trung mà nghiền ngẫm, nhìn ống hút trong bán thể rắn kia cao thấp chìm nổi.

“Lại nói, Tetsuya cũng rất thích vanilla milkshake à.”

“Ừ, rất thích.”

Kuroko một bên đáp lại, một bên mạnh mẽ hút một hơi, vẻ mặt thỏa mãn.

Không đợi hắn đem một hơi vanilla nuốt vào, Akashi nắm lấy tay hắn, ôm vào trong ngực, nâng lên hàm dưới, cúi đầu xuống.

“Ngô…” nơi cổ họng Kuroko phát ra âm thanh mỏng manh nức nở, mà Akashi lại càng ngày càng làm tới, ở trong miệng hắn tàn sát bừa bãi.

Mỗi một tấc, mỗi một chỗ, đều tận tình mà nhấm nháp, chiếm hữu.

Lúc này mặc dù là chạng vạng, trên đường người đi đường rất ít, nhưng mà, vẫn có người đi ngang.

“Oa —— các anh đang hôn kìa ——” một đứa nhỏ đi ngang qua gặp được một màn này, đồng ngôn không cố kỵ, hô lên.

Kuroko nghe thấy tiếng la, trái tim sắp nhảy ra cổ họng. Hắn muốn đẩy người phía trên ra, Akashi tuy rằng người không cao lớn, nhưng khí lực cũng tuyệt không phải nhỏ, Kuroko căn bản không thể phản kháng.

Kuroko Tetsuya, 14 năm qua lần đầu tiên cảm thấy bất lực.

Akashi nhìn đôi mắt màu băng lam xinh đẹp, ánh mắt mang theo kinh hoàng còn ẩn ý hàm xúc cầu xin, hắn chẳng những không buông tha, ngược lại còn nâng gáy người kia, thay đổi góc độ làm nụ hôn thêm sâu.

Kuroko thật sự cảm thấy chính mình hít thở có phần không thông.

Lạch cạch, milkshake trong tay rơi trên mặt đất, vì chống đỡ thân thể của chính mình, Kuroko để tay trước ngực Akashi không thể không nắm chặt vạt áo của hắn.

Chỉ ngắn ngủn mười mấy phút đồng hồ, nhưng với Kuroko xem ra, lại giống như kéo dài vài thế kỷ.

Rốt cục Akashi buông lỏng người trong ngực ra, đem ly milkshake trong tay mình đưa tới.

“Tetsuya, ly này cho cậu.”

Kuroko trong vài phút đồng hồ, điều chỉnh lại hô hấp hỗn loạn của mình.

Hai gò má hắn thiếu dưỡng khí mang theo chút hồng, có chút giận dữ nhìn người khởi xướng trước mắt.

“Akashi-kun, cậu làm gì vậy…”

Đội trưởng tóc đỏ cũng không nóng lòng trả lời vấn đề của Kuroko, hắn ngược lại đưa ra một vấn đề khác ——

“Tetsuya, đây là nụ hôn đầu tiên của cậu?”

“…” Kuroko chỉ có thể cam chịu.

“Tôi muốn cậu khi vừa nhìn thấy vanilla milkshake, thứ cậu thích nhất, liền nhớ đến nụ hôn của tôi.”

-TBC-

Lời vô nghĩa của tác giả: rất thích ôn nhu lại bá đạo đội trưởng đại nhân~

Nói, lần đầu tiên hôn môi chính là ở trước mặt mọi người, đội trưởng thắng XDDD

Nụ hôn đầu tiên của Kuroko bé nhỏ là của đội trưởng, đêm đầu tiên đương nhiên cũng chính là của đội trưởng (đỏ mặt)

Tiến triển rất chậm, nghiêm trong mà nhấn mạnh thì là còn xa a TAT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương