[Cái này xem như… Là thú nhận sao?]

Âm thanh rầu rĩ của thiếu niên mang theo vài phần bất đắc dĩ, còn có mấy phần mỉm cười không thể nghe thấy.

[Là mệnh lệnh.]

Nói xong lời nghiêm khắc, biểu tình Akashi vẫn nhu hòa, hôn lên vầng trán ôn nhuận của thiếu niên.



Hạt mưa từ mái hiên rơi xuống, phát ra tiếng vang tí tách.

Kuroko từ trong giấc ngủ dài từ từ tỉnh lại, đại não một mảnh hỗn độn, thân thể cũng trầm trọng giống như không phải của mình.

Hơi chút thử trở hạ thân, nửa người dưới kia chịu đủ tàn phá truyền đến đau nhức làm hắn trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh, mỗi một tấc đều nhắc nhở kịch liệt cùng điên cuồng đêm qua.

Mặt thiếu niên mãnh liệt nóng lên.

Một bàn tay từ phía sau hắn vòng ra trước, khí lực không lớn, cái loại bá đạo chiếm hữu này lại rất rõ ràng nhận ra được.

“Tetsuya, tỉnh rồi sao?”

Hơi thở ấm áp chậm rãi sát gần màng tai thiếu niên, thanh âm không giống với lãnh liệt cùng già dặn của ngày thường, mang theo nồng đậm thoả mãn khàn khàn.

Kuroko là người bình tĩnh bình thản lại không thích tranh chấp, lúc này lại tức giận nhìn người khởi xướng kia.

“Akashi-kun cậu…”

Kuroko vừa định mở miệng, lại phát giác bản thân quả thực không phát ra âm thanh nào. Yết hầu giống như bị lửa đốt cháy, âm tiết phát ra vài tiếng, đó là đau đớn khi dao cắt.

Đem phản ứng của thiếu niên thu hết đáy mắt, Akashi ngồi dậy rót một chén nước, đưa tới bên môi hắn, lập tức từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một viên thuốc nhỏ, đảo hai viên trong lòng bàn tay.

“Ngoan, uống cái này đi.”

Kuroko có chút cảnh giác nhìn Akashi.

Giỡn sao, đã trải qua chuyện ngày hôm qua, hắn phát thệ đem Akashi người này, cùng với tất cả những thứ liên quan đến hắn kéo vào danh sách nguy hiểm.

“Chỉ là thuốc thấm giọng mà thôi, uống vào thoải mái rất nhiều.”

Tính tình Akashi rất tốt, tuyệt không buồn bực, có thể nói vẻ mặt ôn hoà dụ dỗ thiếu niên.

Thanh âm của hắn thậm chí xưng được với khoan khoái.

“Lại nói tiếp, ngày hôm qua thanh âm Tetsuya rất chân thực…”

Mặt Kuroko lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết là xấu hổ hay là nổi giận.

Thật lâu sau, hắn thở dài, nghe lời đem thuốc Akashi đưa tới uống vào.

“Ngủ thêm một giấc đi, tôi ôm cậu.”

Akashi đem đầu Kuroko đặt trước ngực, để hắn gối lên trên cánh tay mình, một bàn tay nhẹ nhàng ấn xoa vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, để hắn ngủ đến thực thoải mái chút.

Thân thể mỏi mệt gặp được hoàn cảnh thoải mái, lập tức hoàn toàn thả lỏng trầm luân đi xuống.

Người này, có khi sẽ bá đạo chuyên chế khiến người ta thống hận, có khi lại ôn nhu khiến người ta sa vào trong đó.

Rất giảo hoạt.

Kuroko có chút muốn oán hận, rồi lại vô pháp ức chế vùi đầu vào ***g ngực quen thuộc.

Cảm giác người trong ngực hô hấp đã yên ổn, Akashi cố gắng không nhúc nhích cánh tay làm gối đầu cho thiếu niên, tay kia lấy dược, tuy rằng cực kỳ không thích mùi thuốc, nhưng vẫn nuốt xuống.

Nhu nhu huyệt thái dương có chút đau đớn, Akashi cảm thấy thân thể đang sốt có phần giảm đi chút nhiệt độ.

Quả nhiên bệnh nặng mới khỏi liền kịch liệt vận động, có chút miễn cưỡng…

Ôm thân thể hơi lạnh của thiếu niên, Akashi nhẹ nhàng ngửi hương vị thản nhiên bạc hà tỏa ra từ người hắn, nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách, mang theo cảm giác thỏa mãn nồng đậm liền tiến vào mộng đẹp.

Hắn trong mộng có cậu, cậu trong mộng có hắn.



Mẹ Akashi làm chút cháo rau củ nóng hầm hập, lên lầu tính toán đưa cho hai hài tử.

Nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa ra, bà đứng yên vài giây ở cửa phòng, lại lui ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.

Con trai của bà, luôn luôn duy ngã độc tôn, là con người cao ngạo, vĩnh viễn là người mang theo tươi cười lạnh lùng xa cách, vào sáng sớm, bầu không khí trong suốt nép mình vào thiếu niên, biểu tình hai người đều yên lặng mà bình thản.

Hình ảnh kia quá mức hài hòa, quá mức ấm áp.

Giờ này khắc này, mẹ Akashi chân thành cảm tạ người thiếu niên kia ——

Rốt cục có một người, kết thúc sự cô đơn vương giả của con mình.



Lần thứ hai hai người tỉnh lại đã là chạng vạng, ngoài cửa sổ những hạt mưa nhỏ tí tách đã ngừng, ánh mặt trời xuyên qua khe hở giữa những đám mây chiếu xuống, ánh sáng cũng không chói mắt, mà là phi thường xinh đẹp.

“Tetsuya, sao vậy?”

Cảm thấy đôi mắt của Kuroko đang nhìn mình chằm chằm, Akashi cười cười, đem hắn ôm chặt hơn chút nữa.

“Akashi-kun… Không định giải thích chuyện ngày hôm qua sao…?”

Thanh âm thiếu niên rầu rĩ từ trong thân thể hai người kề sát truyền ra, mang theo nhợt nhạt oán giận.

“Tôi muốn làm vậy lâu rồi.”

“Tetsuya, cậu không có sự lựa chọn, bởi vì tôi sẽ không để cho cậu yêu bất kì ai khác ngoại trừ tôi.”

“Cái này xem như… Là thú nhận sao?”

Âm thanh rầu rĩ của thiếu niên mang theo vài phần bất đắc dĩ, còn có mấy phần mỉm cười không thể nghe thấy.

“Là mệnh lệnh.”

Nói xong lời nghiêm khắc, biểu tình Akashi vẫn là nhu hòa, hôn lên vầng trán ôn nhuận của thiếu niên.

Lúc hai người hoàn toàn phục hồi mà đi học, một bước tiến đến cửa sân vận động, một vật thể lớn màu vàng thể liền nhào tới.

“Kurokocchi~~~ Nghe nói cậu bị Akashicchi lây bệnh cũng phát sốt, tớ thật lo lắng ~~~”

Kise gắt gao ôm thiếu niên nhỏ xinh, bắt đầu cọ xát.

Akashi cùng những người phía sau Kise, Midorima cùng Murasakibara gật gật đầu, động tác chào hỏi.

Murasakibara nhu nhu tóc thiếu niên, đem một kẹo que vị mới nhét vào miệng thiếu niên.

Midorima đẩy mắt kính, đem vật may mắn của Bảo Bình ném vào trong ngực thiếu niên.

Tiếp thu quan tâm từ nhóm bạn quen thuộc, Kuroko lộ ra tươi cười.

“Để mọi người lo lắng rồi.”

Tuy rằng cảm thấy dính trên người thiếu niên một đống đồ vật vô cùng chướng mắt, nhưng nhìn thấy hắn thoải mái tươi cười, Akashi cuối cùng vẫn là đem kéo thu trở về.

Xoay người lấy ra laptop của mình, Akashi bắt đầu chế định kế hoạch cho giai đoạn huấn luyện tiếp theo.

Cùng bạn bè nói chuyện phiếm vài câu, Kuroko đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái.

“Ủa… Aomine-kun đâu?”

Satsuki nghe vậy lộ ra một nụ cười có chút chua sót.

“Hắn, ở sân thượng chứ đâu.”

“Sẵn đây, kính nhờ Tetsu-kun đi xem hắn đi.”

Mà lúc này Aomine đang nằm trên sân thượng, người luôn luôn nhiệt tình huấn luyện như hắn lại lần đầu tiên vắng mặt.

Tràn ngập ánh sáng trong mắt, thái độ khác thường lộ ra một tia biếng nhác, cùng lãnh ý…

“Thật nhàm chán…”

-TBC-

Lời vô nghĩa của tác giả:

【 Sinh bệnh thiên 】 cư nhiên kéo dài bốn chương, ta thật sự là không nghĩ mình lại làm với tốc độ rùa bò thế này…

Đầu mối chính của nội dung tiến triển chậm hơn (đấm đất)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương