Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)
Chương 15: Thần công Kinh Tứ Tọa

Thảo Quả viên là một cụm dân cư nhỏ chỉ năm sáu nóc nhà ở chân núi giữa những khu vườn rậm rạp, là tài sản của Linh Nham tự, chuyên trồng rau quả cho ngôi chùa này.

Linh Nham tự nằm ở sườn núi cách Thảo Quả viên hai dặm còn ẩn mật cô tịch hơn. Chùa này trước đây còn có tên Tú Phong tự hoặc Hàn Vương Công Đức tự, có niên đại ngoài trăm năm, là một trong những ngôi chùa lớn.

Linh Nham tự có tới mấy trăm tăng lữ, phòng ốc miếu điện rất nhiều nhưng không phải là một môn phái trong võ lâm.

Đây chính là nơi Tam Tinh minh và Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào chọn làm nơi quyết đấu để phân định sự sinh tử tồn vong của hai phái.

Trác Thiên Uy không có ý định tham gia cuộc ác đấu này, nhưng chàng lại quan tâm đến kết quả nên cùng tới Linh Nham tự chọn một vị trí thuận tiện quan sát.

Một trung niên võ sĩ nấp bên cạnh chàng nói :

- Trác lão đệ! Ngươi không thể lộ diện!

Trác Thiên Uy hỏi :

- Hàn bổ đầu, vì sao?

Nguyên trung niên võ sĩ ẩn thân trong lùm cây bên cạnh chàng là Hàn Chí Cao, bổ đầu Ngô Huyện.

Hàn Chí Cao không trả lời mà hỏi lại :

- Trác lão đệ có nghe nói tới một nhân vật là Kình Thiên Nhất Bút Phong Chí Đường bao giờ chưa?

Trác Thiên Uy lắc đầu đáp :

- Huynh đệ rất ít tiếp xúc với các nhân vật giang hồ nên không nghe nói qua. Kình Thiên Nhất Bút là người thế nào?

- Đó là một nhân vật hắc đạo, tề danh trong Vũ Nội Tam Hùng. Vũ Nội Tam Hùng uy danh còn lớn hơn cả Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào. Thực tế Vũ Nội Tam Hùng là bá chủ cả vùng lưỡng ngạn Đại Hà, còn Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào chỉ được coi là tiểu bá vùng nhỏ ở hạ du mà thôi.

Trác Thiên Uy nói :

- Tại hạ bất quản đó là bá chủ uy phong tới mức độ nào. Chỉ cần người không phạm đến ta thì ta không phạm đến người, nhược bằng dây đến tại hạ thì ai ta cũng không sợ!

Hàn Chí Cao nói :

- Kình Thiên Nhất Bút có việc đi qua đây. Biết chuyện tranh chấp giữa Tam Tinh minh và Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nên ghé tới Linh Nham tự. Khả năng có bên nào đó nhờ hóa giải...

- Liệu có hóa giải được không?

- Với thanh vọng và uy tín của Kình Thiên Nhất Bút thì nhiều khả năng có kết quả.

- Hàn huynh nhắc đến Kình Thiên Nhất Bút, việc đó có liên quan gì đến tại hạ?

Hàn Chí Cao đáp :

- Có. Đương nhiên Kình Thiên Nhất Bút phải biết nguyên nhân dẫn đến xung đột của hai phái là do ngươi gây ra. Nếu ngươi lộ diện Kình Thiên Nhất Bút sẽ gặp ngươi cảnh cáo. Giả sử lão đệ nghe lời thì không kể...

Bấy giờ Trác Thiên Uy đã bốc rượu lên liền nổi tự ái :

- Hắn là thứ gì mà tại hạ phải nghe lời?

- Lão đệ...

- Tại hạ sẽ lộ diện, mà ra ngay bây giờ!

Nói xong định bước ra thì Hàn Chí Cao ngăn lại :

- Khoan đã!

Trác Thiên Uy hỏi :

- Hàn huynh còn việc gì nữa?

- Ngươi nghe tin về Trường Xuân cốc chủ Phó lão tiền bối chưa?

Trác Thiên Uy lắc đầu :

- Chưa... tại hạ không muốn quá vấn đến chuyện của họ nữa.

Hàn Chí Cao thở dài nói :

- Trác lão đệ! Ta nhận thấy những lời đó không phải phát từ thâm tâm ngươi. Chẳng lẽ song phương đã phát sinh hiểu lầm gì?

- Hiểu lầm ư? Không đâu! Chẳng qua chí không đồng thì đạo không hợp mà thôi... Phó lão tiền bối là nhân vật anh hùng, người vệ đạo võ lâm, còn tại hạ không có hứng thú làm chuyện đó... Vì thế họ coi tại hạ chỉ là kẻ dị hợm! Vì thế mà tại hạ cần tránh xa những vị anh hùng hiệp nghĩa đó!

Hàn Chí Cao nói :

- Trác lão đệ! Phó tiền bối là nhân vật anh hùng hiệp nghĩa chân chính.

- Tại hạ biết, vì thế tại hạ vẫn giữ lòng tôn kính Phó tiền bối.

- Chỉ sợ Phó tiền bối đang gặp họa nạn...

- Họa nạn gì vậy? Kình Thiên Nhất Bút tìm vị tiền bối đó hay sao?

Hàn Chí Cao đáp :

- Luận về thanh vọng và bối phận, Kình Thiên Nhất Bút không thể hơn được Phó lão tiền bối. Nhưng hai bên một là hắc đạo, một là bạch đạo, thế như nước lửa không thể dung hòa. Nhưng Kình Thiên Nhất Bút còn chưa dám đương danh khiêu chiến với Phó lão tiền bối. Hai bên đều có sự kiêng kỵ, nếu bên nào không có lý do chính đáng mà khiêu chiến thì bên đó ắt chuốc lấy bại vong.

- Vậy họa nạn của Phó lão tiền bối...

Hàn Chí Cao nói :

- Phó lão tiền bối tới Bạch Vân Ồ ở Thái Hành sơn điều tra về một hãng thuyền hành lớn là Hắc Long Thuyền Hành. Hãng này uy danh và thế lực rất lớn, có tới trăm cao thủ... Khả năng Phó tiền bối tới đó đã phát sinh biến cố...

Trác Thiên Uy nói :

- Hảo hán làm thì hảo hán chịu, biết sao? Chính vì thế tại hạ mới không làm nhân vật hào hiệp trượng nghĩa.

Hàn Chí Cao hỏi :

- Như vậy Trác lão đệ thấy chết mà không cứu?

- Không đến nỗi như vậy! Thực ra họ đã có biểu hiện gì là gặp nạn đâu?

Hàn Chí Cao biết họ ở đây bao gồm cả Phó Phụng Minh bụng cười thầm, nhưng lại nghiêm giọng hỏi :

- Trác lão đệ, bấy lâu nay huynh đệ có tin tức nào nói cho ngươi biết mà không chính xác không?

Trác Thiên Uy lắc đầu :

- Không!

- Vậy thì lần này cũng vậy!

Trác Thiên Uy ngập ngừng nói :

- Nhưng tại hạ đã quyết không quá vấn đến chuyện của vị anh hùng trượng nghĩa kia nữa...

- Trác lão đệ! Một khi đã dấn chân vào giang hồ thì chỉ có thể trở thành một trong hai hạng người, một là những tên hung ma chuyên hành hung tác ác, giết người cướp của hiếp dâm, cậy võ nghệ cao cường để làm điều bạo ngược, hai là những người xả thân vì chính nghĩa, tức những người hành hiệp trượng nghĩa, dùng võ công của mình để trừng trị bọn người kia... bảo vệ những kẻ yếu nhược bị bọn hung đồ bức hiếp. Nếu là ngươi, ngươi sẽ về phe nào?

Trác Thiên Uy ngập ngừng đáp :

- Tại hạ vì quyền lợi của bản thân mà gia nhập giang hồ, chúng sắp động thủ rồi! Tại hạ phải đi đây.

Nói xong rời chỗ nấp đi thẳng về phía Linh Nham tự.

Hàn Chí Cao định ngăn lại nhưng không kịp, thở dài nói :

- Phen này không chỉ Phó lão tiền bối lâm nạn mà chỉ e Trác Thiên Uy cũng không thoát nổi kiếp nạn đâu! Đúng là tuổi trẻ khí thịnh, chẳng mấy ai hành động chín chắn!

* * * * *

Vầng dương đã từ từ bò xuống đỉnh núi phía tây, những tia nắng cuối cùng hắt lên mái điện Linh Nham tự phát ra ánh vàng nhạt đã bắt đầu nhuốm vẻ hoàng hôn...

Giữa tự viện tụ tập chừng tám chín mươi người chia thành hai nhóm đối diện nhau nhưng không có ai trong số họ là tăng nhân, cũng không có người nào là thiện nam tín nữ, toàn là người giang hồ bận võ phục đeo binh khí, mặt mày hung ác.

Đứng ở phía đại điện mặt hướng ra cổng có chừng bốn năm chục người, trong số đó người chính giữa hàng đầu tiên là một trung niên hán tử dáng người uy mãnh, mặt đen râu rậm, lưng đeo cương đao. Đó chính là nhân vật lừng danh thiên hạ võ lâm Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, trong giang hồ chẳng ai không biết.

Đối diện nhân số ít hơn một chút, chỉ có khoảng ba mươi người, trong đó có bảy tám nữ nhân, đứng hàng đầu tiên có tới ba người gồm một lão nhân trên dưới sáu mươi tuổi mày thô mắt lớn, trông cũng uy mãnh không kém gì Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào, đó là vị lão đại trong Tam Tinh minh Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long.

Nữ nhân bên tả Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long là lão nhị Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên, còn bên hữu Bốc minh chủ là Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh.

Sắc mặt Vũ Khúc Tinh vẫn còn nhợt nhạt, có lẽ do Trác Thiên Uy đả thương ở Khê Khẩu vẫn chưa bình phục.

Đứng giữa có ba người gồm một lão nhân vận thanh bào, chừng dưới sáu mươi tuổi, cằm để bộ ria chữ bát và hai tên trung niên hán tử.

Thanh bào lão nhân chắp tay hướng sang phía Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long gật đầu chào, sau đó quay sang Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nói :

- Chư vị theo lời đề nghị của Phong mỗ mà tới đây, Phong mỗ rất lấy làm cảm kích, xin đa tạ thịnh tình!

Nguyên thanh bào lão nhân chính là Kình Thiên Nhất Bút Phong Chí Đường, người đứng ra hòa giải cuộc xung đột giữa Tam Tinh minh và Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào hôm nay...

Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào chắp tay nói :

- Phong tiền bối là người đức cao vọng trọng, danh mãn giang hồ, chúng tôi đâu dám không tuân lời. Tại hạ tôn kính uy danh tiền bối được tin tiền bối quang lâm liền ra lệnh cho các huynh đệ tới nghênh đón ngay. Hy vọng tiền bối góp lời hòa giải song phương tránh khỏi can qua, hóa thành ngọc thạch!

Kình Thiên Nhất Bút Phong Chí Đường cười đáp :

- Khéo nói, khéo nói! Kháng huynh khách khí quá! Huynh đệ mạo muội đứng ra xin Kháng bá chủ và Tam Tinh minh trút bỏ can qua, hóa thành ngọc thạch, tuy có phần đường đột nhưng đó là xuất từ thành ý, không chỉ muốn hóa giải hai phái tránh qua tai họa mà cũng là góp phần tạo phúc cho võ lâm. Kháng bá chủ và Bốc huynh có nể mặt Phong mỗ một chút không?

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nói :

- Phong tiền bối lấy thân phận võ lâm tiền bối xuất diện hóa giải xung đột giữa song phương, đương nhiên tại hạ vô cùng cảm kích. Tam Tinh minh và người của Kháng bá chủ nhiều năm minh tranh ám đấu, tử thương vô số, do đó mà kết oán càng sâu. Cũng có mấy lần có người đứng ra hóa giải nhưng đều không đạt mục đích, Phong tiền bối danh mãn giang hồ chịu đứng ra hóa giải, tin rằng lần này tất sẽ thành công. Tuy nhiên hy vọng Phong tiền bối định ra cách giải quyết mâu thuẫn một cách hợp tình hợp lý.

Kình Thiên Nhất Bút Phong Chí Đường cười nói :

- Đó là điều đương nhiên. Trước mắt Phong mỗ đề nghị song phương chấm dứt xung đột tạm thời thu binh. Mời các vị chủ chốt của hai bên cùng ngồi thương lượng với Phong mỗ để cùng tìm ra phương án giải quyết phù hợp.

Thực ra để giải quyết xung đột một cách tạm thời thì không khó, nhưng để giải quyết được rốt ráo thì phải phân chia quyền lợi của mỗi bên, mà do quyền lợi bị vi phạm mới nổi ra tranh chấp sao cho thỏa đáng, mỗi bên đều lấy làm thỏa mãn thì mới có thể vĩnh viễn chấm dứt xung đột, nếu không sớm muộn gì rồi cũng tái diễn.

Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đề nghị :

- Phong tiền bối, tạm thời tán binh ngồi vào bàn thương lượng chưa phải là cách giải quyết rốt ráo. Đêm dài thường sinh nhiều mộng. Huống chi xung quanh còn có những người khác ngầm gây khiêu khích li gián nữa, tránh sao khỏi phát sinh xung đột?

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long lợi dụng điểm yếu chất vấn ngay :

- Kháng bá chủ không tín nhiệm thành tâm hoặc hoài nghi năng lực của Phong tiền bối hay sao?

Ngữ khí lộ vẻ khiêu khích.

Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào hừ một tiếng nói :

- Tại hạ chỉ là lấy sự luận sự để hiểu rõ vấn đề hơn thôi.

- Vậy Kháng bá chủ nghĩ cách giải quyết thế nào?

Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đáp :

- Theo tại hạ thì Tam Tinh minh nên rút về Giang Bắc. Dương Châu vốn là địa bàn của huynh đệ tại hạ. Bị Tam Tinh minh dùng ngụy kế để chiếm đoạt. Các ngươi nên thấy như vậy là đủ! Tam Tinh minh chớ quá tham lam, nên biết mãn ý với địa bàn Giang Nam của mình!

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long cười nhạt hỏi :

- Kháng bá chủ! Vì sao ngươi nói đến Giang Bắc mà không nói âm mưu của mình bá chiếm Nam Kinh? Chẳng lẽ đó không phải là ngụy kế của ngươi?

Phong Chí Đường xua tay nói :

- Hai vị không chịu nhịn để đề xuất phương án khách quan mà cứ chỉ trích nhau như thế thì làm sao mà giải quyết được vấn đề! Phong mỗ vì không nỡ để cho đồng đạo tàn sát lẫn nhau mới khổ công tới đây khuyên mấy câu, hy vọng các ngươi hiểu ra thị phi hắc bạch, ngồi vào bàn thương lượng. Vậy mà các ngươi cố chấp không nghe, để lời Phong mỗ ra ngoài tai thì thôi vậy...

Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào nói :

- Phong tiền bối! Xin tiền bối đừng quản nhàn sự nữa! Tam Tinh minh cần là thây rơi máu đổ chứ không cần hóa giải đâu!

Kình Thiên Nhất Bút Phong Chí Đường nói :

- Phong mỗ không quản thì thôi, một khi đã chọc tay vào thì cho dù vô đức vô năng cũng quyết không chùn tay nữa!

Tới đó giọng bỗng đanh lại :

- Bây giờ Phong mỗ tuyên bố một câu: Bên nào không chịu đàm phán thì trước hết cho người quyết đấu với ta mấy chiêu, thế nào?

Đột nhiên đây đó trong đám người có người kêu lên :

- Trác Thiên Uy! Trác Thiên Uy đến!

Phong Chí Đường nghe nói vội quét mắt nhìn quanh, thấy một thiếu niên bận lam y không biết xuất hiện từ lúc nào, đứng lặng lẽ một mình phía trong cổng tự cách mình chỉ mười lăm trượng...

Lão quay sang nhìn Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào hỏi :

- Kháng huynh, người kia là Trác Thiên Uy?

Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào gật đầu đáp :

- Chính là hắn!

Phong Chí Đường vẫy tay nói :

- Trác Thiên Uy! Tới đây nói chuyện!

Trác Thiên Uy thong thả bước lại gần.

Kình Thiên Nhất Bút nhíu mày, lộ rõ sự không hài lòng.

Tại trường có gần trăm cao thủ, theo lão biết thì đều là đối thủ của Trác Thiên Uy, thế mà thiếu niên này lại không chút sợ hãi, bước đi ung dung, quang minh hết sức!

Điều kỳ lạ hơn là đi qua đám người đó xong, Trác Thiên Uy đứng trước lão cũng không cúi người thi lễ, cứ đi thẳng mà không thèm nói một lời.

Đúng là tiểu tử này gan to bằng trời rồi!

Trác Thiên Uy đến cách Kình Thiên Nhất Bút và hai tên thuộc hạ chừng hai trượng thì dừng lại, dáng bộ vô cùng trấn tĩnh quét mắt bình thản nhìn ba người...

Phong Chí Đường đành hạ mình hỏi :

- Ngươi là Trác Thiên Uy?

- Không sai! Tại hạ là Trác Thiên Uy. Tiền bối gọi tại hạ đến đây để bàn chuyện gì?

- Ngươi biết ta là ai không?

- Xin lỗi! Tại hạ ít xuất hiện trong giang hồ nên kiến thức nông cạn, không biết tiền bối là ai.

- Lão phu là Phong Chí Đường, hiệu xưng Kình Thiên Nhất Bút!

Trác Thiên Uy lạnh lùng nói :

- Nguyên là Phong tiền bối.

Kình Thiên Nhất Bút nói :

- Nghe nói ở Tô Châu ngươi giết rất nhiều người?

Trác Thiên Uy đáp :

- Giết người thì thông thường bị khép vào tử tội. Nhưng khi người ta bị bức bách phải phản kháng để bảo vệ mình và giết chết đối phương thì không có tội, cho dù chiếu theo luật pháp hay theo quy củ võ lâm đều như thế. Tiền bối vừa thấy mặt tại hạ đã phán ngay một câu tại hạ ở Tô Châu giết rất nhiều người, nói hồ đồ như thế...

Kình Thiên Nhất Bút ngắt lời :

- Tiểu tử! Ngươi dám bảo lão phu nói hồ đồ?

- Nói mà không phân tích rõ như thế chẳng phải hồ đồ sao? Giết người là có hai cách, tự vệ hay loạn sát! Tiền bối đã tới đây với ý tốt hóa giải can qua, vậy thì từng câu từng chữ nói ra phải công chính khách quan, đúng vậy không?

Kình Thiên Nhất Bút nổi giận gào lên :

- Tiểu súc sinh! Ngươi cuồng ngông quá mức! Ta cần biết ngươi là đệ tử của tên vô học nào mà đào tạo ra một tên môn hạ mục vô tôn trưởng như vậy?

Trác Thiên Uy cũng nổi giận quát :

- Lão thất phu! Trác mỗ nói sai điều gì? Và ngươi là cái thá gì mà dám xúc phạm đến sư phụ ta?

Kình Thiên Nhất Bút giận đến nổ phổi, lắp bắp không nói lên lời :

- Ngươi... ngươi...

Một tên trung niên hán tử mắt cú mũi diều đứng bên tả Kình Thiên Nhất Bút định xông ra thì lão ngăn lại nói :

- Đổng huynh đệ! Ngươi đừng vọng động, để ta giáo huấn tiểu tử cuồng ngông này!

Hán tử họ Đổng tức giận nghiến răng nói :

- Tên súc sinh tiểu bối này...

Trác Thiên Uy nhìn hắn nói :

- Các hạ! Ở đây có không ít cao thủ, ngươi nói năng thế nào cho ra vẻ một con người!

Kình Thiên Nhất Bút phần nào trấn tĩnh lại nói :

- Trác Thiên Uy! Dường như người cố ý tới đây để chọc giận chúng ta?

Trác Thiên Uy đáp :

- Trái lại! Cái đó trong lòng tiền bối nên biết rõ mới phải chứ? Từ khi tới đây, tại hạ có lời nói hành động nào thất lễ không? Trác Thiên Uy này cũng là một người đường đường chính chính, không phải là thủ hạ hay nô tài của các ngươi. Ta có sự tự tôn của mình tuyệt đối không thua kém gì các vị. Thế mà tiền bối dám nhục mạ đến sư phụ ta bảo là vô học, vậy thì ai có học?

Chàng chỉ sang tên họ Đổng nói tiếp :

- Còn vị nhân huynh kia hơn tại hạ bao nhiêu tuổi mà dám gọi ta là tiểu bối.

Kình Thiên Nhất Bút hơi nguôi giận nói :

- Vị nhân huynh đó danh hiệu là Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang, vị còn lại bên cạnh lão phu là Hắc Sát Đoạt Hồn Khương Quảng Văn, đều có thể xưng là trưởng bối của ngươi cả.

Trác Thiên Uy nói :

- Cho dù họ hơn tại hạ mấy tuổi nhưng không có nghĩa là họ có quyền nhục mạ người ta như vậy.

Kình Thiên Nhất Bút cất tiếng nói :

- Thôi đi! Họ đối với ngươi đã là khách khí lắm rồi!

Trác Thiên Uy hừ một tiếng nói :

- Chửi người ta mà bảo là khách khí... không biết các ngươi là hạng người gì?

Kình Thiên Nhất Bút nhíu mày hỏi :

- Gan mật ngươi quả là không nhỏ!

- Gan mật không nhỏ bởi vì tại hạ có lý. Vị họ Đổng kia to phổi lớn họng, điều đó không nhất thiết đã là có lý!

- Lão phu không nói đến khía cạnh đó. Nói to gan lớn mật là chỉ ngươi đơn thân độc mã tới đây mà ngang nhiên không sợ ai.

- Tại hạ có việc phải làm nên sợ hay không cũng phải tới đây.

Kình Thiên Nhất Bút nhíu mày hỏi :

- Ngươi có việc gì vậy?

Trác Thiên Uy đáp :

- Trong số những người đứng ở đây có một số người tại hạ cần tìm. Ngày thường chúng hành tung phiêu hốt, ẩn mình rất kín không dễ tìm thấy. Gặp trường hợp chúng tụ tập với nhau là rất hiếm. Nếu lần này mà tại hạ không đến thì hoặc chúng giết nhau chết cả, còn tên nào sống sót thì chuồn mất!

Kình Thiên Nhất Bút lại hỏi :

- Người mà ngươi cần tìm là ai?

- Tạm thời chưa thể phụng cáo. Chờ chúng liều mạng xong tại hạ bắt được hắn, tiền bối sẽ biết.

Kình Thiên Nhất Bút nói :

- Ở đây sẽ không có ai liều mạng cả! Lão phu đã đáp ứng sẽ hóa giải chúng.

- Hóa giải ư? Liệu chúng có chịu nghe tiền bối hóa giải để nhường lợi ích cho kẻ khác không?

- Lão phu đã nói tất làm, kẻ nào dám không nghe?

Trác Thiên Uy nói :

- Vậy thì tốt, tại hạ cứ ở đây xem tiền bối hóa giải thế nào...

Nói xong lùi ra...

Kình Thiên Nhất Bút quát :

- Đứng lại!

Trác Thiên Uy quay người lại hỏi :

- Tiền bối có gì chỉ giáo?

- Ngươi phải lập tức rời xa Linh Nham tự!

- Vì sao?

- Lần này Tam Tinh minh và phái của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào ước nhau tới đây liều mạng, nguyên nhân chủ yếu là do ngươi. Nếu ngươi ở đây thì sẽ ảnh hưởng đến việc hóa giải của lão phu.

- Xin lỗi, tại hạ đã tới đây tất phải bắt được người, lẽ đâu chịu về không?

Kình Thiên Nhất Bút trầm giọng nói :

- Đổng huynh đệ!

Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang hỏi :

- Phong huynh chỉ thị gì?

Kình Thiên Nhất Bút chỉ Trác Thiên Uy nói :

- Đưa hắn đi khỏi Linh Nham tự!

Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang vâng một tiếng, rút cây Ngô Công câu ra bước tới gần Trác Thiên Uy.

Chàng vẫn đứng hiên ngang chờ đối phương tới, hất hàm hỏi :

- Bằng hữu muốn gì?

Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang nói :

- Ta đưa ngươi đi khỏi tự!

Trác Thiên Uy thách thức :

- Tại hạ không đi thì sao?

- Không đi! Ngươi nói đùa đấy chứ?

- Tại hạ nói là hoàn toàn nghiêm chỉnh!

Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang giương Ngô Công câu lên nói :

- Nếu vậy thì tại hạ đưa tử thi ngươi đi!

Trác Thiên Uy cười nhạt hỏi :

- Thật ư?

- Hoàn toàn nghiêm túc!

Trác Thiên Uy hỏi :

- Bằng hữu dùng cây Ngô Công câu đó biến tại hạ thành tử thi ư?

Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang nói :

- Ngươi sợ Ngô Công câu này quá nặng phải không? Thôi được, vậy thì Đổng mỗ dùng tay không cũng biến ngươi thành tử thi được!

Nói xong lại giắt Ngô Công câu vào người, với dáng điệu hết sức ngạo nghễ bước tới đối phương.

Tuy song phương chưa có hành động gì nhưng không khí đã trở nên hết sức căng thẳng.

Qua mấy câu trao đổi ngắn giữa hai đối thủ, cao thủ Tam Tinh minh và người của Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đều biết cuộc đấu sinh tử giữa Trác Thiên Uy và Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang là không tránh khỏi.

Có tiếng thầm thì :

- Chỉ sợ Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang không phải là địch thủ của Trác Thiên Uy đâu!

Đương nhiên Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang đã xưng huynh gọi đệ với Phong Chí Đường tất võ công không phải tầm thường nhưng chưa chắc đã hơn được Thiên hạ Thất đại hung nhân hay Ngũ yêu tiên, mà bốn người trong Thiên hạ Thất đại hung nhân và vị Tử Phủ Tán Tiên Thiên Thành Vũ Sĩ trong Ngũ yêu tiên đã thảm bại dưới tay Trác Thiên Uy, thậm chí hai người đã chết là sự việc nhãn tiền... Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang khó lòng gặp nổi hạnh vận...

Bọn chúng đều tin Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang và Hắc Sát Đoạt Hồn Khương Quảng Văn không phải là đối thủ của Trác Thiên Uy, nhưng chàng lại khó lòng thoát chết dưới tay vị Kình Thiên Nhất Bút Phong Chí Đường trong Vũ Nội Tam Hùng!

Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang bước tơi cách Trác Thiên Uy ba bước thì dừng lại nói :

- Tiểu tử! Chuẩn bị!

Trác Thiên Uy ngạo nghễ đáp :

- Mời!

Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang không nói thêm tiếng nào nữa, vung chưởng đánh ra...

Trác Thiên Uy vung tả chưởng lên hóa giải chưởng pháp của đối phương, đồng thời hữu chưởng vận toàn lực đánh ra, kích trúng Tiểu Phúc đối phương!

Thực chất cả hai song thủ đã vận khí công bảo hộ toàn thân.

Khí công hộ thể không sợ đao đâm kiếm chém, nhưng sợ người có khí công cao cường hơn mình làm cho khí tiêu lực tán.

Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang chính lâm vào trường hợp đó!

Cang khí hộ thân của Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang đã luyện tới hỏa hầu thượng thặng nhưng vẫn còn thua Chân Nguyên Thần Công của Trác Thiên Uy một bậc, vì thế ngay từ chưởng đầu tiên cang khí hộ thân của hắn bị phá vỡ ngay.

Hữu chưởng của Trác Thiên Uy đánh trúng Tiểu Phúc Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang không phải là để đả thương hắn mà chỉ đánh trúng Ma Cương huyệt làm Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang không thể cử động sống lưng đứng đờ người ra tại chỗ mà thôi.

Hắn đứng im như pho tượng, mặc cho Trác Thiên Uy thi xuất hết chưởng này đến chưởng khác đánh vào người như giã gạo!

Bịch bịch bịch bịch bịch...

Tiếng chưởng đánh vào người khiến người đứng ngoài sởn gai ốc!

Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang mồ hôi túa ra, máu mồm máu mũi túa ra nhưng không sao cử động được, thậm chí rên la cũng không nổi!

Hắc Sát Đoạt Hồn Khương Quảng Văn thấy vậy rút đao xông ra, thấy đồng bọn thê thảm như vậy chẳng cần nghĩ gì đến quy củ giang hồ là mình đang liên thủ hai người đánh một!

Trác Thiên Uy đã có đề phòng khi Hắc Sát Đoạt Hồn Khương Quảng Văn mới chuẩn bị xông ra thì chàng chộp lấy Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang đã mềm nhũn như bún lẳng ra xa mấy trượng, rồi nhanh như chớp rút đao nghênh địch...

Diễn biến quá thần tốc và quá kinh hoàng!

Hắc Sát Đoạt Hồn Khương Quảng Văn vừa lao tới là phát đao tấn công ngay, nhưng mũi đao còn chưa tới mục tiêu thì thanh đao của Trác Thiên Uy đã lóe sáng như ánh cầu vồng...

Tiếng rú thảm của Hắc Sát Đoạt Hồn Khương Quảng Văn vừa thoát ra khỏi miệng thì cũng vừa lúc đầu hắn cũng lìa khỏi cổ, lăn ra mấy thước...

Gần trăm người tại trường giật mình lùi lại, không tin vào mắt mình, càng không thể tin trên đời có thứ đao pháp thần kỳ như thế.

Kình Thiên Nhất Bút trong lòng cũng không khỏi rúng động nhưng phải bấm bụng bước ra nói :

- Tiểu tử! Bây giờ thì lão phu hoàn toàn tin ngươi là một kẻ hung ma...

Trác Thiên Uy hỏi :

- Vừa rồi ngươi nghe rõ những lời Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang nói với tại hạ chứ?

- Đương nhiên nghe rõ!

- Vậy thì ngươi tới đây làm thứ công chứng gì? Tên họ Đổng đã tuyên bố dùng tay không biến tại hạ thành tử thi. Chẳng lẽ tại hạ cứ đứng yên cho hắn giết mình? Tại hạ cũng không dùng binh khí, như thế thì còn kết tội tại hạ thế nào nữa đây?

Chàng đột ngột hỏi sang chuyện khác :

- Các hạ hiệu xưng là Kình Thiên Nhất Bút!

- Không sai!

- Vậy thì hãy rút Phán Quan bút ra!

Kình Thiên Nhất Bút làm theo như cái máy.

Thực ra lão hành động không phải vô thức mà vì đao pháp của Trác Thiên Uy đã làm lão chấn kinh.

Kình Thiên Nhất Bút Phong Chí Đường đã không đủ tự tin mình thắng nổi thiếu niên đáng sợ này...

Trác Thiên Uy nói :

- Đồng bọn của ngươi không ai đấu qua nổi tại hạ một chiêu... Chắc các hạ không đến nỗi làm tại hạ thất vọng như thế... Hãy gắng tiếp thêm vài chiêu nữa để chứng minh vị anh hùng hảo hán Kình Thiên Nhất Bút không phải chỉ là hư danh.

Phong Chí Đường rút cây kim bút dài thước tám từng làm chấn động giang hồ ra...

Song phương đồng thời phát chiêu...

Choang choang choang...

Kim bút vừa xuất chiêu thì bị vây trong màn kiếm ảnh dày đặc như thiên la địa võng...

Kình Thiên Nhất Bút tiếp được năm đao nhưng phải lùi mười bước, bộ pháp hoàn toàn rối loạn, không thành chữ đinh cũng không thành chữ bát, không những mất đi công thế mà ngay cả việc phòng thủ bảo mệnh cũng lực bất tòng tâm...

Quần ma càng nhìn càng kinh. Một nhân vật trong Vũ Nội Tam Hùng lừng danh thiên hạ đã mấy chục năm mà đấu với một thiếu niên hai mươi hai mốt tuổi lại không đủ khả năng hoàn thủ, thật là chuyện bất khả tư nghị!

Choang choang...

Lại thêm hai chiêu nữa...

Kình Thiên Nhất Bút mặt tái nhợt như sáp, hốt hoảng nhảy lùi ba bước...

Trác Thiên Uy xách đao đuổi theo quát :

- Ngươi không thoát được đâu!

Nhưng chàng không tấn công ngay mà giương đao nói :

- Bây giờ có thể đấu lại từ đầu, nếu trong ba chiêu mà các hạ không phát huy được công thế để đánh bại tại hạ thì cái tên Kình Thiên Nhất Bút từ nay trừ danh. Bắt đầu!

Quả là một lời thách đố khó khăn, lúc này Kình Thiên Nhất Bút đã mất đi ý chí chiến đấu, kim bút không phát huy được, tuy chưa bị tổn thương chút nào nhưng cơ hồ đã không còn giương nổi kim bút lên nữa, mồ hôi trán tuôn chảy ròng ròng...

Gần trăm cao thủ đứng quanh nhìn vị ma đầu uy danh hiển hách mấy chục năm bằng ánh mắt thương hại.

Kình Thiên Nhất Bút thở dài nói :

- Ta già mất rồi! Sóng trường giang lớp sau xô lớp trước, thế thượng tân nhân hoán cựu nhân... Trác Thiên Uy! Từ nay võ lâm là thiên hạ là của ngươi rồi!

Trác Thiên Uy đáp :

- Tại hạ không có ý hành đạo giang hồ, càng không có ý tranh danh đoạt lợi. Chẳng qua các ngươi bức ta cầm đao, bức ta giết người mà thôi. Trác Thiên Uy ta chỉ muốn làm một Tiểu trang chủ bình thường. Trác mỗ chỉ cần truy tìm và đoạt lại vật của mình bị cướp, nếu chưa đạt mục đích thì quyết không dừng tay! Cho dù phải giết sạch đám cặn bã võ lâm tại hạ cũng không tiếc.

Kình Thiên Nhất Bút nói :

- Tính cách đó của ngươi chính là tính cách của người xưng bá giang hồ đấy!

- Ngươi đừng nói bậy. Tại hạ đã nói không là không. Tiếp chiêu!

Nói xong xuất đao tấn công.

Kình Thiên Nhất Bút Phong Chí Đường đã không còn ý chí chiến đấu nữa, vừa kháng cự yếu ớt vừa lùi...

Bấy giờ cao thủ hai phái đã tản hết bởi vì cả Tam Tinh minh và Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào đều biết rõ Kình Thiên Nhất Bút bại vong là điều không tránh khỏi, nạn nhân tiếp theo sẽ là mình...

Chủ tướng đã chạy, bọn thuộc hạ ai dám ở lại?

Ba vị Tam Tinh đã đi, bọn thủ hạ ba bốn chục tên cũng cuống quýt chạy theo.

Đoạn Hồn Cuồng Đao Kháng Thiên Hào rút, Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long cũng kéo đồng bọn tranh nhau chạy khỏi Linh Nham tự.

Chỉ thoáng chốc tự viện vắng tanh chỉ còn hai đấu thủ tiếp tục kịch chiến và thi thể hai đồng bọn của Kình Thiên Nhất Bút là Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang và Hắc Sát Đoạt Hồn Khương Quảng Văn.

Chỉ trong chốc lát, Kình Thiên Nhất Bút tựa hồ già đi tới mười tuổi, lão thở dài lẩm bẩm :

- Ta thật già nua quá mất rồi!

Choang!

Lại một kích nữa làm cây kim bút bật khỏi tay Phong Chí Đường bắn xa tới tận cửa điện...

* * * * *

Tĩnh viên vẫn cứ vắng lặng tĩnh mịch như hôm trước lúc lục y thiếu nữ Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương dẫn Trác Thiên Uy tới đây.

Không chỉ tịch mịch mà còn hoang tàn.

Mới tối qua ở đây có tới mười hai người bị giết, khả năng bây giờ có quỷ.

Các cửa sổ, cửa lớn đại sảnh đều đóng im ỉm, bên ngoài khóa chặt. Nhìn vào không thấy chút ánh sáng nào. Hiển nhiên là không có người trong đó!

Thế nhưng có một bóng người từ trong đại sảnh lao qua khu vực hành lang u tối phía sau đại điện, không biết đó là người hay là quỷ.

Hai bóng đen khác nấp trong bóng tối trầm giọng nói :

- Trác Thiên Uy tới!

Đồng thời lao ra chặn bóng đen kia lại, vung đao bổ xuống đầu bóng đen mới từ đại sảnh lao ra mà chúng vừa gọi là Trác Thiên Uy.

Choang choang!

Trác Thiên Uy vung đao phản kích, hai thanh đao bị đánh băng đi, một trong hai tên cảnh vệ rú lên, đổ vật xuống.

Trác Thiên Uy lao tới chỉ đao vào yết hầu tên kia nói :

- Bắc Nhân Đồ ở đâu? Nói mau! Nếu không ta đâm chết ngay...

Tên cảnh vệ sợ hãi nói :

- Trác gia... Tại hạ...

- Nói!

Một nhân ảnh to lớn từ cuối hành lang lao tới nói :

- Trác Thiên Uy! Hãy tha cho hắn! Bắc Nhân Đồ đã tới đây!

Trác Thiên Uy thu đao lại, tên cảnh vệ vội vàng dìu tên đồng bọn lên kéo đi...

Trác Thiên Uy nhìn Bắc Nhân Đồ nói :

- Lẫm Cổn Long! Hồi chiều các ngươi chạy quá nhanh, tưởng biến tích khỏi Tô Châu rồi, không ngờ vẫn còn dám quay về Tĩnh viên...

Tuy biết không phải là địch thủ, Bắc Nhân Đồ vẫn vung đao lên quát :

- Tên họ Trác tiếp chiêu!

Trác Thiên Uy hừ một tiếng vung đao phản công...

Chỉ cầm cự được ba chiêu, Bắc Nhân Đồ bị đánh bật đao ra khỏi tay, lảo đảo lùi lại...

Trác Thiên Uy lao theo chỉ đao vào yết hầu đối phương nói :

- Lẫm Cổn Long! Hôm nay chúng ta giải quyết dứt điểm những ân oán của chúng ta bấy lâu nay. Nhặt đao lên! Tại hạ nể ngươi là một thiết hán, dành cho ngươi một cơ hội động thủ công bằng nữa...

Bắc Nhân Đồ lắc đầu đáp :

- Không...

- Vì sao? Ngươi không phản kháng nữa?

Bắc Nhân Đồ thở dài đáp :

- Tại hạ không phải là đối thủ của ngươi...

- Nếu vậy tại hạ để cho ngươi chọn một trong hai con đường.

- Xin nói...

- Thứ nhất, ngươi nhanh chóng rời khỏi Tô Châu, không được can dự vào việc của tại hạ nữa...

Bắc Nhân Đồ hỏi :

- Con đường khác?

Trác Thiên Uy trầm giọng hỏi :

- Như vậy là ngươi quyết tâm đối địch với tại hạ?

Bắc Nhân Đồ thở dài đáp :

- Tuy tự biết không phải là địch thủ của ngươi, tại hạ vẫn không thể phản bội bằng hữu...

Trác Thiên Uy hừ một tiếng nói :

- Nếu vậy tất ngươi đã biết rõ con đường thứ hai là thế nào rồi. Lẫm Cổn Long! Tại hạ không tin giữa bọn ma đầu các ngươi lại có tình bằng hữu keo sơn như vậy! Nói đi, các ngươi đã giữ vai trò gì trong việc tổ chức ăn cướp bảo vật của tại hạ? Nói!

- Tại hạ không...

Trác Thiên Uy ấn sâu mũi đao vào cổ họng Bắc Nhân Đồ nửa phân làm máu chảy ra nói :

- Tại hạ không tin...

Vừa lúc đó có một bóng đen lướt tới nói :

- Trác gia! Xin hạ thủ lưu tình!

Trác Thiên Uy quay sang nhìn người kia, à một tiếng nói :

- Nguyên là Bạch Tố Lăng cô nương. Không ngờ cô nương vẫn còn trơ tráo tới mức hiện thân gặp tại hạ... Chẳng lẽ cô nương định áp dụng mỹ nhân kế ám toán tại hạ lần nữa?

Bạch Tố Lăng nói :

- Dù sao thì tiện thiếp cũng đa tạ Trác gia đã hạ thủ lưu tình với Lẫm thúc thúc...

- Bây giờ thì cô nương khuyên tại hạ trở kiếm đâm vào cổ họng mình chứ gì?

Bạch Tố Lăng thảm giọng nói :

- Trác gia! Quả tình... tiện thiếp và Lẫm thúc thúc đều chủ trương không đối địch với Trác gia...

Trác Thiên Uy nói :

- Bây giờ cô nương muốn nói gì mà chẳng được? Nếu như bây giờ tại hạ đã bị trúng độc thì nhất định cô nương đã nói khác...

Bắc Nhân Đồ vẫn đứng nguyên chỗ cũ không lùi lại nói :

- Bạch điệt nữ nói không sai đâu! Bắc Nhân Đồ ta không phải là hạng sợ chết mà xảo ngôn ngụy ngữ. Ngươi cứ hạ thủ đi!

Trác Thiên Uy xua tay nói :

- Các hạ là một thiết hán. Hãy đi đi!

Bắc Nhân Đồ kích động nói :

- Ngươi... lão đệ...

- Các hạ đừng nói gì nữa. Ta biết các hạ trung thành với Tam Tinh minh. Nhưng hiện đã bất lực rồi. Hãy đi đi! Tại hạ cần chờ những tên đầu sỏ khác từ địa thất bước ra...

- Lão đệ...

- Nếu Tam Tinh vẫn ở lì trong đó không chịu ra, Trác Thiên Uy ta sẽ phá hủy cửa địa thất rồi phóng hỏa cho tất cả chết trong đó. Ta tin rằng địa thất ở đây không quá phức tạp, chẳng khó gì mà không phá được đâu!

Bắc Nhân Đồ nói :

- Lão đệ, cần gì mà quá truy bức người ta như thế?

Trác Thiên Uy trầm giọng hỏi :

- Các hạ muốn ngăn cản chăng?

Bạch Tố Lăng nói :

- Lẫm thúc thúc, bây giờ Trác gia đang tức giận, và vị đó có quyền tứ giận...

- Nhưng ngươi...

- Việc điệt nữ làm thì tự mình gánh chịu. Thúc thúc xin đừng can dự vào có được không?

Bắc Nhân Đồ chăm chú nhìn Bạch Tố Lăng một lúc, sau đó chuyển ánh mắt sang Trác Thiên Uy, thấy sát khí trên mặt chàng dần dần dịu bớt thì mới yên tâm nói :

- Ta đi đây.

Nói xong lướt vào bóng đêm.

Trác Thiên Uy định đi tiếp tới cửa địa đạo dưới hành lang thì Bạch Tố Lăng nhảy ra chặn lại... Hừ một tiếng nói :

- Bạch cô nương...

Bạch Tố Lăng nói :

- Trác gia, tiện thiếp họ Lăng...

Trác Thiên Uy gật đầu nói :

- Tại hạ quên mất, cô nương là Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh. Lăng cô nương, tại hạ biết cô nương bất chấp thủ đoạn kiên quyết dồn tại hạ vào chỗ chết là vì phụng mệnh hành sự, không phải do bổn ý mình. Tuy nhiên bất cứ do nguyên nhân nào tại hạ cũng quyết diệt trừ mọi trở lực ngăn cản mình, để đạt mục đích cũng phải tiêu diệt những kẻ muốn hại mình để tồn tại. Cô nương, Tam Tinh minh không phải là nơi có thể dung nạp những người như cô nương, đừng bán mạng cho hạng phỉ đồ như Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long...

Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh trầm giọng nói :

- Tôi biết điều đó. Nhưng Tam Tinh minh dễ vào mà khó ra...

Trác Thiên Uy nói :

- Nếu vậy tại hạ có cách đưa cô nương ra khỏi vũng lầy đó, chỉ cần cô nương có quyết tâm...

- Xin đa tạ Trác gia!

- Bây giờ tại hạ muốn hỏi cô nương mấy vấn đề... Hy vọng cô nương thành khẩn trả lời...

- Xin Trác gia cứ hỏi...

- Người chiều qua mạo danh Trần Thúy Lục dẫn tại hạ đến Tĩnh viên là Thất Ảo Hồ Lê Thiên Hương. Không sai chứ?

Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng Nguyệt Anh gật đầu :

- Không sai!

- Thêm một câu nữa... Vì sao Vô Tình Giả Thất Cô lại điên cuồng đối đầu với tại hạ như thế?

Vô Tình Giả Thất Cô là một ma nữ lừng danh nham hiểm ác độc, là người đầu tiên đề xuất ý kiến mưu hại Trác gia. Trước đây Vô Tình Giả Thất Cô chưa từng thất bại dưới tay ai, Trác gia là người đầu tiên làm cho mụ nếm mùi thất bại vì thế mà mang lòng thù hận Trác gia...

Trác Thiên Uy hừ một tiếng nói :

- Nếu lần sau gặp lại, ta quyết không tha ma nữ này đâu!

Trác Thiên Uy hỏi :

- Lăng cô nương, Uông lão mà Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long và Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh thường nhắc tới là người nào vậy?

Lăng Nguyệt Anh đáp :

- Là Độc Chỉ Uông Đông, cũng là một nhân vật trong Thiên hạ Thất đại hung nhân.

- Võ công so với Bắc Nhân Đồ thì sao?

- Độc Chỉ Uông Đông võ công cao hơn Bắc Nhân Đồ Lẫm thúc thúc một bậc.

- Độc Chỉ Uông Đông? Như vậy võ công của người này là Độc Chỉ Công?

Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :

- Không sai! Trác gia cũng biết Độc Chỉ Công sao?

Trác Thiên Uy lắc đầu :

- Tại hạ không biết, nhưng nghe nói Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy chết ở Tây Hồ khách điếm ở Hàng Châu là do trúng phải Độc Chỉ Công...

- Trác gia hoài nghi Độc Chỉ Uông Đông có dính dáng đến vụ cướp sáu mươi bảy viên ngọc ở Nam Kinh?

Trác Thiên Uy đáp :

- Độc Chỉ Uông Đông đã hạ độc thủ đối với Phiên Giang Đảo Hải Tề Khải Thụy trong khi tại hạ ráo riết truy lùng tên này thì nhất định đó là hành động giết người diệt khẩu, nếu không dính dáng thì tại sao hắn phải làm thế? Chuyến này tại hạ quyết truy vấn lão ma đầu này để điều tra!

Nguyệt Hoa Tiên Tử nói :

- Trác gia, nhưng Uông lão lại không có trong địa thât...

Trác Thiên Uy hỏi :

- Vậy hắn ở đâu?

Nguyệt Hoa Tiên Tử đáp :

- Khả năng Uông lão đang ở Khê Khẩu cùng một người nữa.

- Ai?

- Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc.

Trác Thiên Uy a một tiếng hỏi :

- Bạt Sơn Cửu Đỉnh Hứa Phúc. Có phải đó là vị chỉ huy Tam Tinh minh ở Dương Châu hai tháng trước không?

Nguyệt Hoa Tiên Tử gật đầu :

- Chính là vị đó.

Trác Thiên Uy nói :

- Vậy thì tại hạ sẽ đến Khê Khẩu, nhưng trước tiên cũng cần phải xuống địa thất gặp Tam Tinh...

Lăng Nguyệt Anh nói :

- Trác gia...

Trác Thiên Uy cười nói :

- Cô nương đừng lo. Chỉ cần Tam Tinh không liên quan đến vụ cướp ở Nam Kinh năm trước, tại hạ sẽ không làm gì đâu...

Lăng Nguyệt Anh đành đứng tránh ra.

Trác Thiên Uy tiến lên, đi hết hành lang thì đứng lại, nhằm phiến đá cuối cùng lát cuối hành lang vuông vắn rộng chừng tám thước vận Huyền Nguyên Đại Chân Lực tới mười thành đánh xuống một chưởng.

Bình!

Sau tiếng nổ vang như sét phiến đá nổ tung thành muôn mảnh, để lộ mật khẩu tối om...

Trác Thiên Uy nói to :

- Ba vị! Nếu không lên tại hạ sẽ phóng hỏa đấy!

Từ địa đạo có bóng người thấp thoáng. Người nhảy lên đầu tiên là Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long.

Tiếp theo tới nhị gia Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên và tam gia Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh.

Trong ba người này thì chỉ một mình Vũ Khúc Tinh Bồ Gia Vinh đã từng giao thủ với Trác Thiên Uy, nhưng việc chiều nay chàng chỉ một chiêu giết chết Phi Thiên Ngô Công Đổng Thừa Quang và Hắc Sát Đoạt Hồn Khương Quảng Văn, đánh trọng thương Kình Thiên Nhất Bút Phong Chí Đường và bây giờ thi triển Huyền Nguyên Đại Chân Lực đánh nát phiến đá dẫn xuống địa đạo khiến cả ba cùng kinh hồn tán đởm...

Một người từ phía đại sảnh tiến lại gần, chính là Bắc Nhân Đồ Lẫm Cổn Long.

Tên này tới trước Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nói :

- Bốc huynh, huynh đệ đã bại dưới tay Trác Thiên Uy coi như đã chết một lần, tuy không thể làm gì được nữa nhưng huynh đệ không phải là người tham sinh úy tử, nguy khốn bỏ bằng hữu mà đi. Còn ba mươi cao thủ bố trí xung quanh đây đều bỏ đi hết rồi!

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nói :

- Đa tạ Lẫm huynh đã không bỏ chúng ta trong cơn hoạn nạn. Đây là thời điểm quyết định sự sinh tử tồn vong của Tam Tinh minh chúng ta đành phải liều thôi!

Bắc Nhân Đồ hướng sang Trác Thiên Uy nói :

- Trác lão đệ! Bổn Minh thừa nhận có tội với ngươi. Tô Châu là địa bàn của chúng ta, ngươi tới đây nhận lời bảo hộ Ngô Trung Nhất Long, đó là mối uy hiếp đối với bổn Minh và thực tế đã xảy ra chuyện đó, vì thế bổn Minh đã mấy lần cho người ám toán ngươi. Nhưng vừa rồi ngươi đả thương Bồ tam gia, đến Tĩnh viên này giết không ít người, như vậy ngươi cũng hả giận rồi. Như vậy ân oán giữa bổn Minh và ngươi coi như huề. Huynh đệ dám khẳng định rằng bổn Minh căn bản không liên quan gì đến vụ đánh cướp bảo vật của ngươi ở Nam Kinh. Có chăng thì chỉ một vài cá nhân nào đó mà thôi, Tam Tinh và Tam Tinh minh không liên quan đến. Những xung khắc vừa qua bổn Minh xin nhận lỗi trước ngươi và hứa sẽ không tái phạm nữa. Còn sau này chúng ta hãy bỏ qua chuyện cũ, không xâm phạm lẫn nhau nữa. Trác lão đệ thấy thế nào?

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long tiếp lời :

- Trác lão đệ, hảo hán không nhớ thù lâu...

Trác Thiên Uy nhìn Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nói :

- Bây giờ thế này: Tại hạ đề xuất hai yêu cầu. Nếu các hạ đáp ứng thì tại hạ sẽ bỏ qua chuyện cũ. Nhược bằng không chúng ta cứ liều mạng một trận sinh tử tồn vong.

Thiên Vũ Tinh Bốc Thành Long nói :

- Các hạ cứ nêu yêu cầu đi, nếu là hợp tình hợp lý thì tại hạ có thể đáp ứng.

Trác Thiên Uy nói :

- Yêu cầu thứ nhất, xin quý Minh để cho Nguyệt Hoa Tiên Tử Lăng cô nương được tự do lựa chọn có tiếp tục tham gia Tam Tinh minh nữa hay không. Nếu cô ấy không muốn tham gia nữa, các vị không được làm khó...

Chức Nữ Tinh Hoàng Tố Quyên hỏi :

- Ngươi can thiệp vào việc của Nguyệt Hoa Tiên Tử là do nguyên nhân gì?

Trác Thiên Uy đáp :

- Tại hạ chỉ là vì lẽ công bằng mà thôi. Nguyệt Hoa Tiên Tử là người đã phụng mệnh các vị ám toán tại hạ, tại hạ đã không truy cứu là tốt rồi, ngoài ra còn nguyên nhân gì nữa?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương