Thiết Cốc Môn
-
Chương 8: Thiên Huỳnh nhất giáo
Đột nhiên, đôi mắt Văn Đồng nhìn đống máu nơi tay đã chảy ra ngoài đất thành vũng, chàng bất giác giật mình, thở dài tự trách :
“Văn Đồng! Văn Đồng! Ngươi đã phí giọt máu tươi để cứu tánh mạng nàng, mục đích để làm gì? Ngươi dám lấy cả sinh mạng mình ra để hòng đổi lấy mạng của nàng sao? Nhiệm vụ ngươi còn nhiều lắm! Mối thù của cha mẹ đang chờ ngươi.”
Nghĩ vậy liền chàng đứng phắt dậy, vội vã gài lại nút áo, đoạn nghiêm chỉnh, đoan trang mặc lại chiếc áo cho nàng.
“Ái chà” tiếng kêu khẽ đau đớn của nàng thiếu nữ Bạch Y, đôi mắt của nàng từ từ hé mở.
Văn Đồng vội vã thụt tay lại đứng dang ra một bước ôn tồn hỏi :
- Cô nương! Có phải trong người cô đã bớt hẳn rồi không?
Thiếu nữ đưa mắt yếu ớt nhìn chàng, rồi từ từ sụp đôi nhãn quang xuống, bỗng mặt nàng biến sắc, má ửng đỏ, nàng vội vã ngồi nhổm dậy, đôi mắt lại soi ngay vào mặt Văn Đồng.
Thì ra khi nhìn xuống quần áo của mình nàng biết ngay đã bị người ta cởi áo ra. Trong động tối om chỉ có hai người, vậy thì kẻ cởi áo nàng không phải Văn Đồng thì còn ai? Rồi!...
sau đó còn có việc gì xảy ra? nàng thật không dám nghĩ thêm.
Văn Đồng bị đôi mắt nhìn soi mói của nàng, trống ngực đập thình thịch, nghĩ lại tình cảnh khi nãy, lòng chàng cảm thấy không yên, mặt nóng rang tay chân lính quính.
Bạch Y thiếu nữ chú mắt nhìn Văn Đồng một hồi bỗng đôi mắt long lanh ấy từ chỗ nảy lửa trở thành dịu hiền, đôi mi đen từ từ sụp lại, giọng u oán nói :
- Ngươi...
Nàng chỉ thốt được có một tiếng rồi ấp úng không còn nói tiếp được nữa.
Văn Đồng nãy giờ đang hồi hộp, bỗng mặt chàng nghiêm nghị cất tiếng :
- Khi nãy cô nương đã bị “Cửu U Sát Khí” của Hiển Đô song sát xâm nhập, rồi lại bị ám khí làm bị thương, tại hạ trong lúc cấp kỳ chỉ còn biết tùng quyền thay cô nương hút độc chữa thương với lòng thành thật ấy tại hạ dám thề với trời đất...
Thiếu nữ Bạch Y vốn thông minh hơn người, nhìn qua nét mặt thành khẩn của chàng biết ngay chàng không nói dối khẽ thở dài ngắt lời :
- Ngươi khỏi nói nữa, đa tạ ngươi lắm.
Vốn tánh ngạo nghễ sẵn có trong lòng của mỗi thiếu nữ, nên nàng sợ nói nhiều chàng sẽ thấy rõ lòng yếu đuối giả vờ nghiêm nghị nhắm đôi mắt lại dưỡng thương.
Văn Đồng ngơ ngác lát lâu chàng khẽ thở dài, cảm thấy trong người đã bắt đầu biết mệt, liền ngồi một bên cũng vận khí điều hàng.
Thời gian từng phút một trôi qua lúc hai người mở mắt ra thì ánh mặt trời đã rọi vào trong động.
Văn Đồng vội vàng đứng dậy mỉm cười hỏi :
- Thương thế cô nương đã bớt hẳn rồi chứ?
Bạch Y thiếu nữ chỉ “ừ” một tiếng rồi đưa mắt mơ màng nhìn ra ngoài xa, bỗng nàng khẽ nói :
- Tôi khát nước quá, phiền ra ngoài tìm cho chút nước được chăng?
Trong lúc nói chuyện giọng nàng sao hơi run run, hình như phải rán dùng sức lắm vậy.
Văn Đồng đưa đôi mắt lo lắng nhìn nàng rồi quay người ra động đi tìm nước.
Vùng rừng núi, đâu đâu cũng có suối khe, nhưng lấy gì để hứng đem về, chàng tìm mãi cho đến khi vào một ngôi miếu bể tìm gặp chiếc chén mẻ miệng chàng vội vã đem ra rửa sạch, hứng lấy nước trong đem về cho nàng.
Vừa bước chân vào đến sơn động, bỗng mặt chàng tái xanh, đôi tay run rẩy, chiếc chén mẻ bị rớt xuống đất vỡ tan.
Thì ra, trong động vắng lặng không một tiếng động bóng thiếu nữ Bạch Y đã đi mất tự bao giờ.
Chàng buột tiếng thở dài ảo não, miệng lẩm bẩm :
- Nàng cố ý trốn lánh ta? Hay là lại gặp ai bắt cóc nữa rồi?...
Mặt chàng vừa buồn bã, vừa hờn giận, từ từ cất bước ra khỏi hang núi, đưa mắt nhìn lại tứ phía một lượt cuối cùng, nhưng thất vọng hoàn thất vọng.
Bỗng... từ dưới núi có sáu bóng người lẹ làng chạy lên, phút chốc đã đến trước mặt Văn Đồng dừng lại.
Đi trước là bốn người trung niên ăn mặc đẹp đẽ, đầu đội kim khôi, lưng giắt trường kiếm, chân đi giày thêu hoa, đặc biệt là đôi mắt kẻ nào cũng đều sáng quắc như sao, khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Sau bốn người là một người hán tử áo đen cùng một cụ già bịt mặt.
Hai bên đứng im lặng giây lâu, sau cùng một trong bốn người đi đầu lên tiếng lạnh lùng :
- Tân Thấm, cứu con a đầu ấy có phải là hắn không?
Hán tử áo đen đứng sau lưng nghiêng mình cung kính “dạ”.
Người ấy “Hừ” lên một tiếng, quay sang Văn Đồng trầm giọng quát :
- Nhãi con, sang đây, bổn tước có lời muốn hỏi!
Văn Đồng trừng mắt nhìn ông ta một cái, vẫn im lặng đứng yên một chỗ.
Người ấy sầm ngay nét mặt, quá tháo :
- Nhãi con, con a đầu ấy đã đi đâu rồi?
Văn Đồng mỉm cười nói :
- Bổn thiếu gia đang định hỏi ngươi câu ấy, nàng đã đi đâu rồi?
Hừ! thằng nhãi con thật to gan, dám chạm đầu bổn tước, có lẽ ngươi không còn muốn sống nữa thì phải!
Văn Đồng miệng vẫn mỉm cười, đôi mắt lườm đối phương, từ từ tiến lên gần.
Kẻ ấy mắt lộ hung quang, thét lớn :
- Đứng yên! trả lời câu hỏi của bổn tước nếu không ngươi sẽ chết ngay.
Văn Đồng như không nghe thấy, chân vẫn bước gần miệng lạnh lùng :
- Lũ chuột vô tư, bổn thiếu gia ghét nhất là đồ mưu cướp của ngươi, làm chuyện bất chính ngông cuồng tự đại.
Kẻ ấy nghe nói ngưỡng mặt lên trời cười dài, hai tay áo liền phất ra.
Vù! Vù! hai luồng Hàn ân nhu khí cuồn cuộn tuôn ra, nhắm vào người Văn Đồng công tới.
Văn Đồng khẽ hừ một tiếng, liền dừng bước lại, tả chưởng đưa ra chống đỡ. Miệng quát :
- Dang ra!
Hai luồng chưởng lực chạm nhau, phát ra tiếng kêu xào xào, thân hình đối phương lảo đảo lùi sau hơn trượng. Văn Đồng vẫn đứng yên bất động nghĩnh mặt mỉm cười.
Công lực của Văn Đồng thật là ít thấy, khiến cho năm người bên kia phải thất đảm kinh hồn. Vì họ dư hiểu thế phất của người hán tử vừa rồi ít nhất phải dùng đến bảy thành công lực. Sức mạnh có thể hứng cây băng đá, thế mà đối phương chỉ nhẹ nhàng dùng tay trái đương nghinh cũng đủ đánh bại.
Văn Đồng không dám nhồi thêm, chỉ đưa mắt nhìn cả bọn trầm giọng :
- Vì bổn thiếu gia có lời hỏi ngươi. Nên tạm thời tha cho đấy, nếu không thật lòng phút đáp, hừ! đừng trách thiếu gia ác độc.
Người vừa bị đánh khi nãy đưa mắt liếc nhìn ba người một cái, bỗng bốn người lẹ làng lách mình dang ra.
“Lẻng kẻng” một tiếng vang phát ra bốn cây trường kiếm lẹ như chớp tung vào đối phương đâm nhầu.
Văn Đồng ra vẻ thản nhiên đợi cho mũi kiếm sắp chạm vào mình liền giở “Truy Quang Trục Điện” thân pháp xẹt một cái đã nhảy ra khỏi vòng công của bốn tay kiếm khách.
Bỗng... vút vút vút... sau lưng chàng phát ra những tiếng xé gió không hề quay đầu lại nhìn hai bóng tay áo phất mạnh ra sau, vù vù kình phong lập tức thổi ra đẩy tạt mấy trăm mũi kim nhỏ quay đầu trở lại.
“Ối chà!” một tiếng kêu đau đớn hán tử áo đen vừa buông ám khí hại chàng, ngờ đâu lại bị ám khí quay đầu ghim trở lại, thân thể lập tức đen bầm, giãy giụa một hồi rồi tắt thở.
Bốn tay kiếm thấy chém vào địch bị hụt, đồng bọn của mình lại chết mất một người, vừa giận, vừa sợ đồng hè nhau tung mình lên cao đưa kiếm ra bủa xuống đầu địch, ánh sáng kiếm chói lòa uy lực dũng mãnh tuyệt luân như sơn băng, như sét chớp.
Văn Đồng thấy thế không khỏi e dè liền vận “Vô Cực huyền công” song chưởng đưa ra chống đỡ chân bước ngang người đã đi sang tám thước.
Bốn tay kiếm thấy thế liên thủ của họ quá chặt chẽ, đối phương đã bị vừng kiếm quang che lấp, chỉ còn chờ chết mà thôi, ngờ đâu đột nhiên lại có một kình lực ghê hồ từ dưới dội lên, bốn mũi kiếm phát ra những tiếng vù vù gió cản, hổ khẩu người nào người ấy như bị xé rách, họ biết ngay đã gặp phải kẻ địch không phải tầm thường, bốn người đã họp hết sức lực thế mà cũng không đủ để chống cự với một mình thiếu niên trong lòng ngầm khiếp đảm, vội vã đề khí, thân hình của bốn tay kiếm lại nhẹ nhàng tung ra xa hạ xuống.
Đồng lúc ấy, một tiếng “Bùng” vang lên, thì ra người bịt mặt đứng sau bốn tay kiếm nãy giờ thừa lúc Văn Đồng không lưu tâm, vận sức đánh vào lưng chàng một cái thật mạnh.
Một việc cho mọi người ngơ ngác lại xảy ra, không hiểu sao người bịt mặt kêu lên một tiếng thảm thương, thân hình bị một sức lực vô hình chấn dội văng người ra xa ngoài trưởng, ngã lăn xuống đất miệng thổ máu tươi, vùng vẫy giây lâu rồi tắt thở.
Văn Đồng không hề biết được sự phản ứng lợi hại trong người chàng, vì ngay cả chiếc áo lam cũng chưa động đến.
Với công lực thần kỳ từ trước đến nay chưa từng thấy khiến cho bốn tay kiếm đang định nhào vô lần nữa đều phải dừng tay đứng ngó, kinh dị, sợ hãi.
Văn Đồng đưa mắt lạnh lùng nhìn qua bọn họ một lượt, lên tiếng :
- Sao? Các ngươi không muốn chết thì phải trả lời những câu hỏi của ta đây!
Bốn tay kiếm đưa mắt nhìn nhau, vẫn chàng hán tử trọng tuổi hơn lên tiếng :
- Trước khi vào chính đề, các hạ có thể cho biết quí tánh đại danh cùng sư môn.
“Im mồm!” Văn Đồng với giọng lạnh lùng mặt nghiêm nghị :
- Bổn thiếu gia hỏi ngươi, chớ không phải các ngươi hỏi ta, các ngươi không muốn chết thì trả lời “vâng” còn nếu muốn chết thì, hà hà! rất là giản tiện, chỉ trả lời một tiếng “không” cũng đủ rồi!
Tay kiếm khi nãy, hù một tiếng nói :
- Bổn tước không tin lại có việc giản đơn như thế.
Đôi mày Văn Đồng nhíu lại, quát lớn :
- Không tin ngươi cứ thử xem.
Tiếng quát vừa dứt, hữu chưởng từ từ đẩy ra nhắm ngay hướng của tay kiếm vừa đối đáp khi nãy, “Lưỡng Nghi chân khí” từ trong tay chàng ào ạt phát ra.
Đối phương đã hiểu thiếu niên áo lam này chẵng phải tầm thường, vội vã tận dụng sức lực của mười mấy năm công lực, dồn vào song chưởng, đưa lên ngang ngực chống nghinh.
Lạ kỳ, hai luồng chưởng lực vừa chạm nhau, không hề nghe thấy tiếng động biến đi một cách vô dạng vô hình.
Tay kiếm khách không khỏi thất kinh, vốn ông tận dụng sức bình sinh phản công thế mà như sắt chìm đáy biển, không tung không tích bảo ông không kinh dị sao được.
Đang lúc suy nghĩ liên miên, bỗng cảm thấy lại có một áp lực của chưởng phong như thái sơn áp đỉnh.
“Ái chà” tiếng rống vang lên, thân hình vạm vỡ là thế, vậy mà bị luồng gió đánh vào thất khiêu liền chạy máu tươi ngã lăn ra đất.
Văn Đồng từ từ thâu chưởng lại, đôi mắt sáng như sao, nhìn đăm đăm vào bọn ba người còn lại, nạt lớn :
- Các ngươi là ai?
- Chúng ta là người của Thiên Huỳnh giáo.
Vừa lúc đó xuất hiện một lão già lưng khòm. Ba hán tử khom mình thi lễ, ông già mới khẽ hỏi :
- Ngươi là ai?
Văn Đồng không đếm xỉa tới câu hỏi của lão già mà hỏi ngược lại :
- Các ngươi có gặp Bạch Y thiếu nữ không?
- Không!
Văn Đồng chắp tay nói :
- Tại hạ có việc gấp xin cáo từ.
Cụ già lưng khòm đưa tay nói :
- Khoan đi đã.
- Tại sao?
- Muốn đi không phải là chuyện dễ!
Văn Đồng hơi tức giận :
- Lão tiền bối nói vậy là có ý gì?
Cụ già nói :
- Ngươi muốn rời khỏi đây phải thắng ta.
Văn Đồng tức giận nói :
- Xin lãnh giáo.
- Tiếp chiêu.
Lời vừa dứt, tay phất ra một đạo kình phong như vũ bão.
Văn Đồng khẽ hừ lên một tiếng, vận dụng “Vô Cực huyền công” tay trái dùng chiêu “Hải Để Giáng Long” công địch.
Cụ già lưng khòm thấy Văn Đồng tiếp được vú phất vũ bão của mình lòng cũng kinh hãi biết là gặp phải tay không vừa, ông ta buông tiếng cười nham hiểm, hai vạt tay áo lại hợp nhau phát ra vận dụng bảy thành công lực.
“Bùng” một tiếng động trời, cát bay đá chãy, cây cối ngã tung trong vòng mấy trượng kình phong dữ dội.
Văn Đồng vẫn uy nghi, đứng yên không nhúc nhích.
Cụ già lưng khòm râu tóc bị gió thổi tung sắc thái trông bộ dữ ác, cũng đứng vững như núi thái sơn không hề nhúc nhích.
Trong lòng hai người lại càng dè dặt, họ đã rõ nội lực của đối phương, tuy không phân thắng bại, song nếu sơ hở chỉ một đường tơ kẽ tóc ắt phải lâm nguy ngay thật đã gặp địch thủ lợi hại mà xưa nay chưa hề thấy.
Hai bên đứng nhìn sững nhau giây lâu.
Bỗng đôi mi của cụ già lưng khòm nhíu lại, mặt hiện sát khí, thét lên như sấm :
- Nhãi con, nạp mạng đây!
Lời dứt thì tay áo rộng liền phất ra, hai ban tay gân guốc một trên một dưới. Lập tức Hỏa Nhiệt Chánh Phong nóng như lửa đốt, từ đôi lòng bàn tay tuôn ra, công vào người đối phương.
Văn Đồng rít lên một tiếng “Thập Bát Kim Cương Thủ” lẫn với “Lưỡng Nghi chân khí” dồn vào song chưởng đưa lên ngang ngực từ từ đẩy ra.
“Ầm” hai đàng đều bị sức dội đẩy lùi hai bước. Cụ già tóc bạc tung bay, thiếu niên áo lam phơ phất, họ đều trừng mắt nhìn nhau, ngầm vận chân khí thử xem có hề bị thương tích nào chăng?
Bỗng nhiên một tiếng quát to... ba hán tử thừa cơ tung mình nhảy tới, hợp nhau sáu chưởng đánh mạnh vào người Văn Đồng.
Sáu luồng chưởng lực, thế mạnh tựa đảo hải bài sơn, thành một bức tường ồ ạt ập vào người Văn Đồng.
Văn Đồng khẽ cười một tiếng, thân hình dụng thế Tiềm Long Thăng Thiên nhảy vọt lên cao ba trượng tránh khỏi luồng chưởng hợp kích của ba người, rồi lẹ làng sử dụng chiêu “Thần Long Điêu Thủ” song chưởng từ trên ấn xuống phối hợp “Lưỡng Nghi chân khí” một cang một nhu ào ạt đè vào đầu địch.
Ba hán tử thấy sức hợp công của mình đã vô hiệu, giờ đối phương lại từ trên giáng xuống, trong lòng không khỏi run sợ, hè nhau một tiếng, sáu bàn tay đưa lên đỉnh đầu chống đỡ.
Cụ già lưng khòm thấy ba thuộc hạ sắp bị lâm nguy, cũng chẳng cần đến điều luật giang hồ, song chưởng liền từ bên đánh vào, mong phân tán được phần nào thế công của Văn Đồng.
“Bùng, Bùng” hai tiếng chất động vang lên, cát bụi lúc nãy chưa kịp lắng xuống, giờ lại được dịp bay tung lên trời.
Trong đám bụi mù, ba tiếng đánh “hự” nặng nề, ba thân hình hán tử lảo đảo lùi bước, mặt mày tái nhợt, miệng thổ máu tươi, chứng tỏ thương tích chẳng phải nhẹ.
Văn Đồng bay vẹt ngang một trượng, rơi mình xuống đất, mồ hôi bắt đầu thấm ướt, gương mặt đỏ bừng giữa hai đường mi ẩn hiện một màng sát khí.
Cụ già lưng khòm thấy thân hình của Văn Đồng đang lơ lửng trên không, không những chịu nỗi kình lực của song chưởng mình đánh ra, lại còn dư sức đả thương ba tay cao thủ thượng hạng của bổn giáo, công lực thâm hậu như thế, thật trên đời ít từng trông thấy, không khỏi lo sợ, thét lên một tiếng :
- Nhãi con, tiếp thêm chưởng nữa xem nào!
Lời dứt thì song chưởng cũng đã đưa lên ngang ngực, từng bước một tiến gần đến trước mặt Văn Đồng. Sau khi xuất chưởng cự địch Văn Đồng vội vã công điều khí, bồi bổ lại công lực, giờ thấy hai lòng bàn tay của cụ già bổng đỏ như lửa đốt, trong lòng ngầm cảnh giác, ngoài mặt vẫn thản nhiên cười khiêu khích :
- Lão thất phu chớ hòng nhác người, bổn thiếu gia cũng sẽ cho ngươi về Tây phương một lượt.
Vừa nói chàng vừa vận “Vô Cực huyền công” chạy khắp châu thân, “Lưỡng Nghi chân khí” tụ vào song chưởng mắt nhìn địch tủ, miệng khẽ mỉm cười.
Bầu không khí nặng nề, ngột ngạt chỉ còn nghe tiếng thở ồ ồ của ba hán tử đang ngồi vận khí dưỡng thương.
Cụ già lưng khòm cùng Văn Đồng hai người cách nhau càng lúc càng gần, đến khi còn độ sáu bước nữa, hai bên đều giơ song chưởng lên, chờ đợi đẩy ra.
Bỗng... một tiếng hú thảnh thót từ chín từng mây vọng đến.
Cụ già lưng khòm vừa nghe mặt liền biến sắc vội vã thu chưởng lại, hai tay khẽ rung rung, người đã tung xa mấy trượng, thốt kêu :
- Chạy!
Trong chớp mắt, hình bóng của ông mất dạng.
Ba hán tử vừa nghe lệnh “chạy” của cụ già cũng vội vã tung mình biến mất.
Văn Đồng không ngờ đang sắp xảy ra một trận đấu sanh tử, đối phương lại đột ngột bỏ đi mất cả dạng, chàng chỉ còn biết đứng ngơ ngác nhìn theo. Đến khi chàng nhận biết sở dĩ họ bỏ chạy là do một tiếng hú vừa rồi, thì bóng địch không còn thấy đâu nữa.
“Văn Đồng! Văn Đồng! Ngươi đã phí giọt máu tươi để cứu tánh mạng nàng, mục đích để làm gì? Ngươi dám lấy cả sinh mạng mình ra để hòng đổi lấy mạng của nàng sao? Nhiệm vụ ngươi còn nhiều lắm! Mối thù của cha mẹ đang chờ ngươi.”
Nghĩ vậy liền chàng đứng phắt dậy, vội vã gài lại nút áo, đoạn nghiêm chỉnh, đoan trang mặc lại chiếc áo cho nàng.
“Ái chà” tiếng kêu khẽ đau đớn của nàng thiếu nữ Bạch Y, đôi mắt của nàng từ từ hé mở.
Văn Đồng vội vã thụt tay lại đứng dang ra một bước ôn tồn hỏi :
- Cô nương! Có phải trong người cô đã bớt hẳn rồi không?
Thiếu nữ đưa mắt yếu ớt nhìn chàng, rồi từ từ sụp đôi nhãn quang xuống, bỗng mặt nàng biến sắc, má ửng đỏ, nàng vội vã ngồi nhổm dậy, đôi mắt lại soi ngay vào mặt Văn Đồng.
Thì ra khi nhìn xuống quần áo của mình nàng biết ngay đã bị người ta cởi áo ra. Trong động tối om chỉ có hai người, vậy thì kẻ cởi áo nàng không phải Văn Đồng thì còn ai? Rồi!...
sau đó còn có việc gì xảy ra? nàng thật không dám nghĩ thêm.
Văn Đồng bị đôi mắt nhìn soi mói của nàng, trống ngực đập thình thịch, nghĩ lại tình cảnh khi nãy, lòng chàng cảm thấy không yên, mặt nóng rang tay chân lính quính.
Bạch Y thiếu nữ chú mắt nhìn Văn Đồng một hồi bỗng đôi mắt long lanh ấy từ chỗ nảy lửa trở thành dịu hiền, đôi mi đen từ từ sụp lại, giọng u oán nói :
- Ngươi...
Nàng chỉ thốt được có một tiếng rồi ấp úng không còn nói tiếp được nữa.
Văn Đồng nãy giờ đang hồi hộp, bỗng mặt chàng nghiêm nghị cất tiếng :
- Khi nãy cô nương đã bị “Cửu U Sát Khí” của Hiển Đô song sát xâm nhập, rồi lại bị ám khí làm bị thương, tại hạ trong lúc cấp kỳ chỉ còn biết tùng quyền thay cô nương hút độc chữa thương với lòng thành thật ấy tại hạ dám thề với trời đất...
Thiếu nữ Bạch Y vốn thông minh hơn người, nhìn qua nét mặt thành khẩn của chàng biết ngay chàng không nói dối khẽ thở dài ngắt lời :
- Ngươi khỏi nói nữa, đa tạ ngươi lắm.
Vốn tánh ngạo nghễ sẵn có trong lòng của mỗi thiếu nữ, nên nàng sợ nói nhiều chàng sẽ thấy rõ lòng yếu đuối giả vờ nghiêm nghị nhắm đôi mắt lại dưỡng thương.
Văn Đồng ngơ ngác lát lâu chàng khẽ thở dài, cảm thấy trong người đã bắt đầu biết mệt, liền ngồi một bên cũng vận khí điều hàng.
Thời gian từng phút một trôi qua lúc hai người mở mắt ra thì ánh mặt trời đã rọi vào trong động.
Văn Đồng vội vàng đứng dậy mỉm cười hỏi :
- Thương thế cô nương đã bớt hẳn rồi chứ?
Bạch Y thiếu nữ chỉ “ừ” một tiếng rồi đưa mắt mơ màng nhìn ra ngoài xa, bỗng nàng khẽ nói :
- Tôi khát nước quá, phiền ra ngoài tìm cho chút nước được chăng?
Trong lúc nói chuyện giọng nàng sao hơi run run, hình như phải rán dùng sức lắm vậy.
Văn Đồng đưa đôi mắt lo lắng nhìn nàng rồi quay người ra động đi tìm nước.
Vùng rừng núi, đâu đâu cũng có suối khe, nhưng lấy gì để hứng đem về, chàng tìm mãi cho đến khi vào một ngôi miếu bể tìm gặp chiếc chén mẻ miệng chàng vội vã đem ra rửa sạch, hứng lấy nước trong đem về cho nàng.
Vừa bước chân vào đến sơn động, bỗng mặt chàng tái xanh, đôi tay run rẩy, chiếc chén mẻ bị rớt xuống đất vỡ tan.
Thì ra, trong động vắng lặng không một tiếng động bóng thiếu nữ Bạch Y đã đi mất tự bao giờ.
Chàng buột tiếng thở dài ảo não, miệng lẩm bẩm :
- Nàng cố ý trốn lánh ta? Hay là lại gặp ai bắt cóc nữa rồi?...
Mặt chàng vừa buồn bã, vừa hờn giận, từ từ cất bước ra khỏi hang núi, đưa mắt nhìn lại tứ phía một lượt cuối cùng, nhưng thất vọng hoàn thất vọng.
Bỗng... từ dưới núi có sáu bóng người lẹ làng chạy lên, phút chốc đã đến trước mặt Văn Đồng dừng lại.
Đi trước là bốn người trung niên ăn mặc đẹp đẽ, đầu đội kim khôi, lưng giắt trường kiếm, chân đi giày thêu hoa, đặc biệt là đôi mắt kẻ nào cũng đều sáng quắc như sao, khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Sau bốn người là một người hán tử áo đen cùng một cụ già bịt mặt.
Hai bên đứng im lặng giây lâu, sau cùng một trong bốn người đi đầu lên tiếng lạnh lùng :
- Tân Thấm, cứu con a đầu ấy có phải là hắn không?
Hán tử áo đen đứng sau lưng nghiêng mình cung kính “dạ”.
Người ấy “Hừ” lên một tiếng, quay sang Văn Đồng trầm giọng quát :
- Nhãi con, sang đây, bổn tước có lời muốn hỏi!
Văn Đồng trừng mắt nhìn ông ta một cái, vẫn im lặng đứng yên một chỗ.
Người ấy sầm ngay nét mặt, quá tháo :
- Nhãi con, con a đầu ấy đã đi đâu rồi?
Văn Đồng mỉm cười nói :
- Bổn thiếu gia đang định hỏi ngươi câu ấy, nàng đã đi đâu rồi?
Hừ! thằng nhãi con thật to gan, dám chạm đầu bổn tước, có lẽ ngươi không còn muốn sống nữa thì phải!
Văn Đồng miệng vẫn mỉm cười, đôi mắt lườm đối phương, từ từ tiến lên gần.
Kẻ ấy mắt lộ hung quang, thét lớn :
- Đứng yên! trả lời câu hỏi của bổn tước nếu không ngươi sẽ chết ngay.
Văn Đồng như không nghe thấy, chân vẫn bước gần miệng lạnh lùng :
- Lũ chuột vô tư, bổn thiếu gia ghét nhất là đồ mưu cướp của ngươi, làm chuyện bất chính ngông cuồng tự đại.
Kẻ ấy nghe nói ngưỡng mặt lên trời cười dài, hai tay áo liền phất ra.
Vù! Vù! hai luồng Hàn ân nhu khí cuồn cuộn tuôn ra, nhắm vào người Văn Đồng công tới.
Văn Đồng khẽ hừ một tiếng, liền dừng bước lại, tả chưởng đưa ra chống đỡ. Miệng quát :
- Dang ra!
Hai luồng chưởng lực chạm nhau, phát ra tiếng kêu xào xào, thân hình đối phương lảo đảo lùi sau hơn trượng. Văn Đồng vẫn đứng yên bất động nghĩnh mặt mỉm cười.
Công lực của Văn Đồng thật là ít thấy, khiến cho năm người bên kia phải thất đảm kinh hồn. Vì họ dư hiểu thế phất của người hán tử vừa rồi ít nhất phải dùng đến bảy thành công lực. Sức mạnh có thể hứng cây băng đá, thế mà đối phương chỉ nhẹ nhàng dùng tay trái đương nghinh cũng đủ đánh bại.
Văn Đồng không dám nhồi thêm, chỉ đưa mắt nhìn cả bọn trầm giọng :
- Vì bổn thiếu gia có lời hỏi ngươi. Nên tạm thời tha cho đấy, nếu không thật lòng phút đáp, hừ! đừng trách thiếu gia ác độc.
Người vừa bị đánh khi nãy đưa mắt liếc nhìn ba người một cái, bỗng bốn người lẹ làng lách mình dang ra.
“Lẻng kẻng” một tiếng vang phát ra bốn cây trường kiếm lẹ như chớp tung vào đối phương đâm nhầu.
Văn Đồng ra vẻ thản nhiên đợi cho mũi kiếm sắp chạm vào mình liền giở “Truy Quang Trục Điện” thân pháp xẹt một cái đã nhảy ra khỏi vòng công của bốn tay kiếm khách.
Bỗng... vút vút vút... sau lưng chàng phát ra những tiếng xé gió không hề quay đầu lại nhìn hai bóng tay áo phất mạnh ra sau, vù vù kình phong lập tức thổi ra đẩy tạt mấy trăm mũi kim nhỏ quay đầu trở lại.
“Ối chà!” một tiếng kêu đau đớn hán tử áo đen vừa buông ám khí hại chàng, ngờ đâu lại bị ám khí quay đầu ghim trở lại, thân thể lập tức đen bầm, giãy giụa một hồi rồi tắt thở.
Bốn tay kiếm thấy chém vào địch bị hụt, đồng bọn của mình lại chết mất một người, vừa giận, vừa sợ đồng hè nhau tung mình lên cao đưa kiếm ra bủa xuống đầu địch, ánh sáng kiếm chói lòa uy lực dũng mãnh tuyệt luân như sơn băng, như sét chớp.
Văn Đồng thấy thế không khỏi e dè liền vận “Vô Cực huyền công” song chưởng đưa ra chống đỡ chân bước ngang người đã đi sang tám thước.
Bốn tay kiếm thấy thế liên thủ của họ quá chặt chẽ, đối phương đã bị vừng kiếm quang che lấp, chỉ còn chờ chết mà thôi, ngờ đâu đột nhiên lại có một kình lực ghê hồ từ dưới dội lên, bốn mũi kiếm phát ra những tiếng vù vù gió cản, hổ khẩu người nào người ấy như bị xé rách, họ biết ngay đã gặp phải kẻ địch không phải tầm thường, bốn người đã họp hết sức lực thế mà cũng không đủ để chống cự với một mình thiếu niên trong lòng ngầm khiếp đảm, vội vã đề khí, thân hình của bốn tay kiếm lại nhẹ nhàng tung ra xa hạ xuống.
Đồng lúc ấy, một tiếng “Bùng” vang lên, thì ra người bịt mặt đứng sau bốn tay kiếm nãy giờ thừa lúc Văn Đồng không lưu tâm, vận sức đánh vào lưng chàng một cái thật mạnh.
Một việc cho mọi người ngơ ngác lại xảy ra, không hiểu sao người bịt mặt kêu lên một tiếng thảm thương, thân hình bị một sức lực vô hình chấn dội văng người ra xa ngoài trưởng, ngã lăn xuống đất miệng thổ máu tươi, vùng vẫy giây lâu rồi tắt thở.
Văn Đồng không hề biết được sự phản ứng lợi hại trong người chàng, vì ngay cả chiếc áo lam cũng chưa động đến.
Với công lực thần kỳ từ trước đến nay chưa từng thấy khiến cho bốn tay kiếm đang định nhào vô lần nữa đều phải dừng tay đứng ngó, kinh dị, sợ hãi.
Văn Đồng đưa mắt lạnh lùng nhìn qua bọn họ một lượt, lên tiếng :
- Sao? Các ngươi không muốn chết thì phải trả lời những câu hỏi của ta đây!
Bốn tay kiếm đưa mắt nhìn nhau, vẫn chàng hán tử trọng tuổi hơn lên tiếng :
- Trước khi vào chính đề, các hạ có thể cho biết quí tánh đại danh cùng sư môn.
“Im mồm!” Văn Đồng với giọng lạnh lùng mặt nghiêm nghị :
- Bổn thiếu gia hỏi ngươi, chớ không phải các ngươi hỏi ta, các ngươi không muốn chết thì trả lời “vâng” còn nếu muốn chết thì, hà hà! rất là giản tiện, chỉ trả lời một tiếng “không” cũng đủ rồi!
Tay kiếm khi nãy, hù một tiếng nói :
- Bổn tước không tin lại có việc giản đơn như thế.
Đôi mày Văn Đồng nhíu lại, quát lớn :
- Không tin ngươi cứ thử xem.
Tiếng quát vừa dứt, hữu chưởng từ từ đẩy ra nhắm ngay hướng của tay kiếm vừa đối đáp khi nãy, “Lưỡng Nghi chân khí” từ trong tay chàng ào ạt phát ra.
Đối phương đã hiểu thiếu niên áo lam này chẵng phải tầm thường, vội vã tận dụng sức lực của mười mấy năm công lực, dồn vào song chưởng, đưa lên ngang ngực chống nghinh.
Lạ kỳ, hai luồng chưởng lực vừa chạm nhau, không hề nghe thấy tiếng động biến đi một cách vô dạng vô hình.
Tay kiếm khách không khỏi thất kinh, vốn ông tận dụng sức bình sinh phản công thế mà như sắt chìm đáy biển, không tung không tích bảo ông không kinh dị sao được.
Đang lúc suy nghĩ liên miên, bỗng cảm thấy lại có một áp lực của chưởng phong như thái sơn áp đỉnh.
“Ái chà” tiếng rống vang lên, thân hình vạm vỡ là thế, vậy mà bị luồng gió đánh vào thất khiêu liền chạy máu tươi ngã lăn ra đất.
Văn Đồng từ từ thâu chưởng lại, đôi mắt sáng như sao, nhìn đăm đăm vào bọn ba người còn lại, nạt lớn :
- Các ngươi là ai?
- Chúng ta là người của Thiên Huỳnh giáo.
Vừa lúc đó xuất hiện một lão già lưng khòm. Ba hán tử khom mình thi lễ, ông già mới khẽ hỏi :
- Ngươi là ai?
Văn Đồng không đếm xỉa tới câu hỏi của lão già mà hỏi ngược lại :
- Các ngươi có gặp Bạch Y thiếu nữ không?
- Không!
Văn Đồng chắp tay nói :
- Tại hạ có việc gấp xin cáo từ.
Cụ già lưng khòm đưa tay nói :
- Khoan đi đã.
- Tại sao?
- Muốn đi không phải là chuyện dễ!
Văn Đồng hơi tức giận :
- Lão tiền bối nói vậy là có ý gì?
Cụ già nói :
- Ngươi muốn rời khỏi đây phải thắng ta.
Văn Đồng tức giận nói :
- Xin lãnh giáo.
- Tiếp chiêu.
Lời vừa dứt, tay phất ra một đạo kình phong như vũ bão.
Văn Đồng khẽ hừ lên một tiếng, vận dụng “Vô Cực huyền công” tay trái dùng chiêu “Hải Để Giáng Long” công địch.
Cụ già lưng khòm thấy Văn Đồng tiếp được vú phất vũ bão của mình lòng cũng kinh hãi biết là gặp phải tay không vừa, ông ta buông tiếng cười nham hiểm, hai vạt tay áo lại hợp nhau phát ra vận dụng bảy thành công lực.
“Bùng” một tiếng động trời, cát bay đá chãy, cây cối ngã tung trong vòng mấy trượng kình phong dữ dội.
Văn Đồng vẫn uy nghi, đứng yên không nhúc nhích.
Cụ già lưng khòm râu tóc bị gió thổi tung sắc thái trông bộ dữ ác, cũng đứng vững như núi thái sơn không hề nhúc nhích.
Trong lòng hai người lại càng dè dặt, họ đã rõ nội lực của đối phương, tuy không phân thắng bại, song nếu sơ hở chỉ một đường tơ kẽ tóc ắt phải lâm nguy ngay thật đã gặp địch thủ lợi hại mà xưa nay chưa hề thấy.
Hai bên đứng nhìn sững nhau giây lâu.
Bỗng đôi mi của cụ già lưng khòm nhíu lại, mặt hiện sát khí, thét lên như sấm :
- Nhãi con, nạp mạng đây!
Lời dứt thì tay áo rộng liền phất ra, hai ban tay gân guốc một trên một dưới. Lập tức Hỏa Nhiệt Chánh Phong nóng như lửa đốt, từ đôi lòng bàn tay tuôn ra, công vào người đối phương.
Văn Đồng rít lên một tiếng “Thập Bát Kim Cương Thủ” lẫn với “Lưỡng Nghi chân khí” dồn vào song chưởng đưa lên ngang ngực từ từ đẩy ra.
“Ầm” hai đàng đều bị sức dội đẩy lùi hai bước. Cụ già tóc bạc tung bay, thiếu niên áo lam phơ phất, họ đều trừng mắt nhìn nhau, ngầm vận chân khí thử xem có hề bị thương tích nào chăng?
Bỗng nhiên một tiếng quát to... ba hán tử thừa cơ tung mình nhảy tới, hợp nhau sáu chưởng đánh mạnh vào người Văn Đồng.
Sáu luồng chưởng lực, thế mạnh tựa đảo hải bài sơn, thành một bức tường ồ ạt ập vào người Văn Đồng.
Văn Đồng khẽ cười một tiếng, thân hình dụng thế Tiềm Long Thăng Thiên nhảy vọt lên cao ba trượng tránh khỏi luồng chưởng hợp kích của ba người, rồi lẹ làng sử dụng chiêu “Thần Long Điêu Thủ” song chưởng từ trên ấn xuống phối hợp “Lưỡng Nghi chân khí” một cang một nhu ào ạt đè vào đầu địch.
Ba hán tử thấy sức hợp công của mình đã vô hiệu, giờ đối phương lại từ trên giáng xuống, trong lòng không khỏi run sợ, hè nhau một tiếng, sáu bàn tay đưa lên đỉnh đầu chống đỡ.
Cụ già lưng khòm thấy ba thuộc hạ sắp bị lâm nguy, cũng chẳng cần đến điều luật giang hồ, song chưởng liền từ bên đánh vào, mong phân tán được phần nào thế công của Văn Đồng.
“Bùng, Bùng” hai tiếng chất động vang lên, cát bụi lúc nãy chưa kịp lắng xuống, giờ lại được dịp bay tung lên trời.
Trong đám bụi mù, ba tiếng đánh “hự” nặng nề, ba thân hình hán tử lảo đảo lùi bước, mặt mày tái nhợt, miệng thổ máu tươi, chứng tỏ thương tích chẳng phải nhẹ.
Văn Đồng bay vẹt ngang một trượng, rơi mình xuống đất, mồ hôi bắt đầu thấm ướt, gương mặt đỏ bừng giữa hai đường mi ẩn hiện một màng sát khí.
Cụ già lưng khòm thấy thân hình của Văn Đồng đang lơ lửng trên không, không những chịu nỗi kình lực của song chưởng mình đánh ra, lại còn dư sức đả thương ba tay cao thủ thượng hạng của bổn giáo, công lực thâm hậu như thế, thật trên đời ít từng trông thấy, không khỏi lo sợ, thét lên một tiếng :
- Nhãi con, tiếp thêm chưởng nữa xem nào!
Lời dứt thì song chưởng cũng đã đưa lên ngang ngực, từng bước một tiến gần đến trước mặt Văn Đồng. Sau khi xuất chưởng cự địch Văn Đồng vội vã công điều khí, bồi bổ lại công lực, giờ thấy hai lòng bàn tay của cụ già bổng đỏ như lửa đốt, trong lòng ngầm cảnh giác, ngoài mặt vẫn thản nhiên cười khiêu khích :
- Lão thất phu chớ hòng nhác người, bổn thiếu gia cũng sẽ cho ngươi về Tây phương một lượt.
Vừa nói chàng vừa vận “Vô Cực huyền công” chạy khắp châu thân, “Lưỡng Nghi chân khí” tụ vào song chưởng mắt nhìn địch tủ, miệng khẽ mỉm cười.
Bầu không khí nặng nề, ngột ngạt chỉ còn nghe tiếng thở ồ ồ của ba hán tử đang ngồi vận khí dưỡng thương.
Cụ già lưng khòm cùng Văn Đồng hai người cách nhau càng lúc càng gần, đến khi còn độ sáu bước nữa, hai bên đều giơ song chưởng lên, chờ đợi đẩy ra.
Bỗng... một tiếng hú thảnh thót từ chín từng mây vọng đến.
Cụ già lưng khòm vừa nghe mặt liền biến sắc vội vã thu chưởng lại, hai tay khẽ rung rung, người đã tung xa mấy trượng, thốt kêu :
- Chạy!
Trong chớp mắt, hình bóng của ông mất dạng.
Ba hán tử vừa nghe lệnh “chạy” của cụ già cũng vội vã tung mình biến mất.
Văn Đồng không ngờ đang sắp xảy ra một trận đấu sanh tử, đối phương lại đột ngột bỏ đi mất cả dạng, chàng chỉ còn biết đứng ngơ ngác nhìn theo. Đến khi chàng nhận biết sở dĩ họ bỏ chạy là do một tiếng hú vừa rồi, thì bóng địch không còn thấy đâu nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook