Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia
-
Chương 47: Phiên ngoại thăm người thân (5)
Hai người không sai biệt lắm trở về nhà vừa lúc cơm trưa , mới vừa ngồi xuống không lâu, cha Thanh Vân cha sắc mặt không tốt đã trở lại. Thanh Vân cùng Vương gia liếc nhau, xem ra sự tình đã xảy ra như dự kiến .
“Cha sắp nhỏ , sự tình làm được thế nào ? Cô nương nhà người ta đồng ý không?” Không đợi cha Thanh Vân nói chuyện, Thanh Vân nương liền khẩn cấp hỏi han.
“Thành cái gì mà thành? Ta đến nhà họ căn bản ngay cả một bóng người đều không thấy . Nghe hàng xóm nói, ngày hôm qua còn nhìn thấy bọn họ , sáng nay liền phát hiện nhà bọn họ môn hộ mở rộng ra, còn người thì sau một đêm toàn bộ không thấy . Nghe nói là vì trốn nợ, cả một nhà suốt đêm chạy trốn .” Thanh Vân cha thở phì phì nói, nghĩ thầm, làm uổng công mình mang nhiệt ít đồ vật chạy tới một cái nhà trống không như vậy .
Vương gia hướng Thanh Vân sử cái ánh mắt, Thanh Vân vội vàng nói: “Cha, ngài đừng tức giận kẻo hao tổn thân mình , chuyện này không cần sốt ruột, từ từ rồi sẽ được .”
“Từ từ ? Còn muốn từ từ ? Ngươi đều đã lớn như vậy , ta không nóng nảy có thể được hay sao ?” Thanh Vân cha vẫn đang hổn hển nói, nhưng Thanh Vân biết cha là một lòng vì hắn suy nghĩ, không khỏi khó xử nhìn về phía Vương gia.
Vương gia lập tức đi tiến lên đây, vội vàng nói: “Bá phụ, kỳ thật ngài cũng không cần gấp rút vì Thanh Vân mà bôn ba vất vả tìm kiếm . Kỳ thật Thanh Vân ở kinh thành có coi trọng một cô nương, nhưng không dám mở lời với nhị lão , sợ ngài không đồng ý.”
“Tiểu Vân, là thật vậy chăng?” Thanh Vân nương kinh hỉ nhìn Thanh Vân, cha Thanh Vân vừa mới còn tức giận tận trời cũng ngừng thở hổn hển , quan tâm chờ Thanh Vân trả lời.
Thanh Vân kiên trì gật gật đầu, “Ân, ta thích thượng một nha hoàn ở Vương phủ , nàng cũng nguyện ý gả cho ta. Khả là chúng ta hai người đều cùng vương phủ ký hạ chung thân khế ước, nếu thành thân rồi thì vẫn còn phải ở lại vương phủ hầu hạ, ta sợ các ngươi không đồng ý, cho nên không dám nói.”
“Hảo ngươi cái tên xú tiểu tử, chính mình đã tìm được ý trung nhân , lại còn khiến cho ta vì ngươi bận tâm. Ở lại vương phủ liền ở lại vương phủ , dù sao về nhà cũng chỉ có thể trồng trọt, cô nương người ta tuy rằng chỉ là một nha hoàn,nhưng lại là nha hoàn ở cái nhà giàu như vậy , như thế nào có thể cùng ngươi trở về chịu khổ . Không có việc gì, chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi an an ổn ổn thành gia lập nghiệp, ta và nương ngươi liền chết cũng không tiếc . Cho dù ngươi không thể bồi ở bên người chúng ta, cũng không có gì. Nhớ rõ đến lúc sinh tôn tử cháu gái, ôm trở về cho chúng ta dưỡng là được . Ha ha!” Thanh Vân cha vui tươi hớn hở nói xong, hoàn toàn đã không còn một chút khí thế làm người ta sợ hãi như vừa rồi .
Thanh Vân trong lòng đau xót, Vương gia cũng bị tình cảm yêu thương mộc mạc của cha mẹ Thanh Vân làm cho cảm động . Từ nhỏ sinh ở hoàng gia hắn cơ hồ chưa từng cảm thụ qua loại thiên luân loại tình cảm như thế . Khong iềm được kích động nói: “Nếu không, chờ Thanh Vân thành thân xong , đem cả nhà hai lão đưa tới kinh thành trụ cũng tốt .” Lời vừa ra khỏi miệng, Vương gia còn thiếu chút nữa tự cắn đứt đầu lưỡi của mình . Nếu nhị lão thật sự chuyển đến kinh thành, cùng Thanh Vân sớm chiều ở chung, rất nhanh sẽ phát hiện sơ hở . Nhưng lời đã muốn nói ra, sẽ không hảo sửa miệng . ( anh bị liệu nè =)) )
Cũng may cha Thanh Vân lập tức trả lời: “Không cần, chúng ta hai lão già cả ở nơi này cũng gần cả đời người , tới kinh thành cũng sẽ không quen . Thanh Vân ở vương phủ cũng chỉ là một thị vệ, vô quyền vô thế lại để dành không được bao nhiêu tiền, hai chúng ta cũng không muốn hắn có thêm phiền phức gì . Chỉ cần tới lúc bọn họ hai người thành thân , chúng ta lại lên kinh thành chuẩn bị là tốt rồi .”
“ Đúng vậy đúng vậy, ta cũng muốn đi xem con dâu tương lại . Đem ngọc bội tổ truyền của nhà chúng ta đưa cho nàng, ngọc này là chúng ta Lâm gia nhiều thế hệ truyền lại cho con dâu nga . Ha hả!” Thanh Vân nương cũng tiếp lời nói. Đồng thời từ trong lòng,ngực lấy ra một cái bọc nhỏ , Vương gia nhìn thoáng qua, cái bọc gấm kia hình như là may từ vài gấm năm trước hắn cấp Vân nhi chọn mang về làm quà . Mở ra vừa thấy, bên trong là một khối ngọc bội hình tròn , rất giống khối ngọc chính mình lúc ấy đưa cho Vân nhi .
Vương gia kinh ngạc nhìn Vân nhi, kết quả Vân nhi đồng dạng kinh ngạc nhìn khối ngọc bội kia , hỏi: “Nương, khối ngọc bội này là từ đâu tới đây ?”
Thanh Vân nương cười ha hả nói: “Ngươi này đứa nhỏ , nương không phải đã nói đây là tổ truyền , đương nhiên là từng đời từng đời truyền xuống tới . Khối ngọc này là ta lúc bước vào Lâm gia , bà nội tự tay mang tặng . Vốn ông nội ngươi cũng có một khối, chính là không may lộng đánh mất , nếu không chính là một đôi .”
Thanh Vân cùng Vương gia lại nhìn nhau, song phương ánh mắt đều là không thể tin được , nguyên lai đây là duyên phận trong truyền thuyết sao ( duyên định tam sinh đó nga ….) ? Ngọc bội của ông nội Thanh Vân bị chính mình mua hạ lại mang tặng Thanh Vân, kia có phải hay không thuyết minh chính mình cùng bà xã yêu dấu chính là trời sinh một đôi ?
Cùng hai vị lão nhân thương lượng một chút chuyện thành thân, Vương gia nóng vội quyết định một tháng sau liền cho bọn hắn cử hành hôn lễ. Hai vị lão nhân nóng lòng muốn cháu cũng vui vẻ đồng ý .
Đêm dài nhân tĩnh, Thanh Vân vuốt ve ngọc bội trước ngực , lẳng lặng nằm ở trong lòng ngực ấm áp của ông xã . Hai vị lão nhân đều đã ngủ, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng hai người hít thở.
Sau một lúc lâu, Vương gia đột nhiên hắc hắc nở nụ cười, Vân nhi ngửa đầu nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi ngốc cười cái gì?”
“Vân nhi, ngươi có thấy thực thần kỳ không ? Lúc ấy ta trên đường Trường An liếc mắt một cái liền nhìn trúng ngọc bội này , cảm thấy được nó với ngươi quả thật tối xứng , quả nhiên nó chính là thuộc về ngươi . Ngươi nói đây không phải minh chứng cho duyên phận chúng ta hay sao ?” Vương gia rất có cảm xúc nói.
“Ta, ta không biết.” Vân nhi ngượng ngùng nói, trong lòng biết rõ là như thế ,nhưng nói ra thiệt là ngượng ngùng a.
“Vân nhi, chờ ngươi cùng Đồng Quế giả thành thân xong , kia khối ngọc bội tặng cho ta đi.” Vương gia cầu nói.
“Nhưng đó chính là đưa cho con dâu .” Thanh Vân lúng ta lúng túng.
“Ta không ngại, chỉ cần là một đôi là tốt rồi . Cầm khối ngọc bộikia , nói không chừng kiếp sau ta còn có thể sẽ tìm thấy ngươi.” Vương gia thở dài thật sâu , hắn thật là rất tham lam , muốn lưu Vân nhi lại một đời này còn chưa đủ, ngay cả hắn kiếp sau, thậm chí kiếp sau sau nữa đều muốn ở bên cạnh Vân nhi .
“Ngươi không chê đó là đưa cho con dâu ?” Thanh Vân thử hỏi,người này bình thường đối với vấn đề danh phận chính là thực để ý .
“Không để ý , hữu danh vô thực. Nếu không ngươi cùng ta đổi?” Vương gia trêu đùa.
“Không cần.” Thanh Vân rõ ràng trả lời.
“Kia không được rồi , ta chỉ còn có thể hảo hảo lấy khối ngọc tặng nàng dâu kia thôi .” Vương gia làm bộ như bất đắc dĩ nói, chọc cho Vân nhi nở nụ cười.
Đêm dần dần thâm .
Gian ngoài giường lớn , Vương gia cùng tiểu thị vệ gắt gao ôm chặt nhau cùng một chỗ, giống như chuyện gì đều không thể chia lìa bọn họ .
. . .Phiên ngoại thăm người thân – Hoàn. .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook