Thiếp Thân Tể Tướng
-
Chương 2
Cũng may Quân Du Trần phản ứng rất nhanh, lúc này liền quỳ rạp xuống đất, hô vạn tuế ba lần. Mà hoàng đế anh – tuấn – niên – thiếu kia ngược lại cũng không nói gì, không nhanh không chậm ngồi lên ghế đá hắn vừa mới ngồi.
“Đứng lên đi!”
Quân Du Trần lúc này mới như được đại xá, hai chân khẽ run đứng lên. Mà hoàng đế cầm lấy tư liệu lịch sử đang đặt trên bàn, chăm chú nhìn xem, nhìn lại Quân Du Trần bên này, (Kịnh Mộng: Quân nhi đáng thương của ta a!) lúc này đã mồ hôi nhễ nhại, sợ tới tận tâm can a!
“Trẫm đáng sợ như thế sao?” Hoàng đế sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của mình, Quân Du Trần cũng len lén liếc mắt nhìn hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy hưng phấn, bởi vì hắn chỉ ở vị trí thứ bốn mươi bốn trên bảng nhãn của Thiên Vận, mà khi đó lại là lúc Thiên Vận Đế băng hà được một năm, khi tân đế Trầm Diệc Hiên lên ngôi hắn mới chỉ là một quan văn thất phẩm nho nhỏ, không có khả năng nhìn thấy long nhan, nhưng hắn cũng từng nghe người khác nhắc tới dung mạo thánh thượng còn hơn cả Phan An, anh tuấn tiêu sái không thể dùng lời tả hết, mà từ đó trở đi phi tần tiến vào hậu cung càng ngày càng tăng.
“…” Quân Du Trần cho rằng Trầm Diệc Hiên chỉ đang lẩm bẩm một mình nên cũng không đáp lời.
“Trẫm đang hỏi ngươi đấy!” giọng nói của Trầm Diệc Hiên không biểu thị sự tức giận, trái lại lại có điểm tiếu ý.
“… không” Quân Du Trần sửng sốt một hồi, lúc này mới vội vội vàng vàng trả lời.
“Ngươi tên là gì?” Trầm Diệc Hiên hỏi.
“Hồi hoàng thượng, tiểu nhân tiện danh Cố Viêm Võ.” Lời vừa nói ra, Quân Du Trần hận không thể tự cắt lưỡi mình, nói tên gì không nói, cư nhiên đem cả huynh đệ nhà mình lôi vào.
“Cố Viêm Võ, sao trẫm nghe tên này thật không phù hợp với ngươi a?” Trầm Diệc Hiên nửa trêu ghẹo nửa nghiêm túc nói, mà hắn lại không biết nội tâm Quân Du Trần đã chấn động từ lâu a.
“Vâng vâng.” Mặc dù Quân Du Trần trong lòng đang bất an không tả xiết nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ không chút sợ hãi, phải biết rằng ba năm quan trường cũng không phải là công toi.
“Nhìn trang phục của ngươi hẳn là thị vệ đại nội, thế nhưng theo trẫm biết việc biên soạn tư liệu lịch sử hẳn là do Hàn Lâm Viện nghiên cứu hoặc quản lý biên soạn.” Trầm Diệc Hiên tự tiếu phi tiếu nhìn Quân Du Trần, trong nháy mắt làm hắn có cảm giác mình đang bị nhìn trộm.
“Đây là tiểu nhân giúp bằng hữu xem qua.” Quân Du Trần kiệt lực bảo trì bình tĩnh nói tiếp.
“Bằng hữu kia của ngươi tên là gì?” Trầm Diệc Hiên thuận miệng hỏi.
“Hồi hoàng thượng, hắn gọi là Quân Du Trần.” Quân Du Trần lúc này hận không thể bóp chết chính mình ngay tại chỗ.
“Quân Du Trần, nhàn nhã đi chơi trần thế, không tệ, không tệ!” Trầm Diệc Hiên thì thầm, nhớ kỹ tên Quân Du Trần.
“A a.” Quân Du Trần gượng cười hai tiếng, đây là lần đầu tiên hắn nghĩ tên mình cũng không tệ.
“Hoàng thượng, đêm đã khuya, người cũng nên đi ngủ, không biết hoàng thượng tối nay muốn chiêu nương nương nào tới thị tẩm?” Một gã thái giam bưng một cái khay đầy ngọc bài đi tới.
“Tối nay không cần bài tử, để hắn tới hầu hạ trẫm!” Trầm Diệc Hiên chỉ vào Quân Du Trần.
Quân Du Trần cho rằng Trầm Diệc Hiên đang nói tới người khác, quay trái quay phải một hồi mới phát hiện xung quanh không có ai khác ngoài hắn, lúc này mới hiểu được.
“Ta!” Quân Du Trần dường như không tin chỉ vào mình.
“Không sai, là ngươi! Cố Viêm Võ!” Trầm Diệc Hiên nói. Mà thái giám đứng cạnh lại nhíu nhíu mày.
“Nhưng ta là nam nhân!” Nhất thời dưới tình thế cấp bách, Quân Du Trần cũng quên không dùng kính ngữ.
“Hậu cung của trẫm cũng có không ít nam sủng!” Trầm Diệc Hiên lạnh lùng nói.
“Người đâu, dẫn hắn đi tắm rửa thay y phục!” Tên thái giám kia lập tức lên tiếng nhằm chặn họng Quân Du Trần.
“Buông!” Quân Du Trần muốn giãy dụa đào tẩu, ai ngờ mấy tên thái giám kia khí lực lại không hề nhỏ, không cần tốn nhiều sức đã đưa được hắn tới nhà tắm, Quân Du Trần vốn định rình khi bọn họ sơ ý thì đào tẩu, đáng tiếc lão thiên gia hình như muốn đối nghịch với hắn, bọn họ cho hắn một liều “mê hồn tán”. Đợi tới khi hắn tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên long sàng, hơn nữa còn không có gì trên người, một đôi mắt tràn ngập dục hỏa đang nhìn tới nhìn lui trên người, tệ nhất chính là hắn đột nhiên phát hiện nhiệt độ cơ thể đang từ từ tăng cao, giống đang bị nướng trên lửa, có nhu cầu muốn phát tiết ra ngoài, hắn hoàn toàn không hay biết trong tẩm cung đang đốt “thôi tình tán”!
“Thật giống như ta đã tưởng tượng, ngươi có một thân thể thật hoàn mỹ.” Vừa nói Trầm Diệc Hiên vừa giở trò trên người Quân Du Trần.
“Ngươi là cầm thú a!” Quân Du Trần hiện tại cũng không quan tâm cái gì là lễ nghi nữa, quay sang Trầm Diệc Hiên mà mắng chửi.
Trầm Diệc Hiên đầu tiên là sửng sốt, đột nhiên sắc mặt trở nên âm trầm, lật người Quân Du Trần lại, tách hai cánh hoa như tuyết trắng ra, hung hăng đi vào, “A!” Quân Du Trần kêu lên thê thảm, cảm thấy mùi máu phảng phất trong không khí. Mà Trầm Diệc Hiên còn đang chìm trong thoả mãn, thở dài kêu lên một tiếng “Thật chặt!”
“Ngươi… mau lui ra, lui ra…” Quân Du Trần lúc này ngay cả khí lực để nói đều nhanh chóng bị rút hết.
“Hừ!” Trầm Diệc Hiên cười nhạt một tiếng, xoay người Quân Du Trần lại, cắn lên chiếc cổ trắng như tuyết của hắn, rất thoả mãn nhìn dấu vết để lại, tay hắn cũng không hề nhàn rỗi, khi thì mềm nhẹ vuốt ve khu thể Quân Du Trần khi thì tà ác xoa tiểu bổng, khiến cho Quân Du Trần liên tục thét chói tai, bắt đầu tromộtng buổi đêm không tĩnh lặng này…
“Ngô!” khi Quân Du Trần tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh mà Trầm Diệc Hiên đã vào triều từ lâu. Hắn mở mắt, thứ đầu tiên thấy là màn trướng màu vàng, lúc này đã nghĩ tới chuyện tối hôm qua, trong nháy mắt cảm giác bi ai, phẫn nộ đều mạnh mẽ kéo tới. Thế nhưng hắn hiểu rõ đối phương là hoàng đế đừng nói mình không thể gây thương tổn cho hắn mà dù mình có thực sự làm hắn bị thương, vậy chính mình sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Vì vậy Quân Du Trần tiện tay quơ lấy quần áo hai bên, mặc đầy đủ y phục, cũng may hiện tại trời vẫn còn sớm, Quân Du Trần vội vã chạy về nhà. Hắn hạ quyết tâm về nhà sẽ lập tức viết phong đơn xin từ chức, dự định từ quan về quê, đời này hắn cũng
“Đứng lên đi!”
Quân Du Trần lúc này mới như được đại xá, hai chân khẽ run đứng lên. Mà hoàng đế cầm lấy tư liệu lịch sử đang đặt trên bàn, chăm chú nhìn xem, nhìn lại Quân Du Trần bên này, (Kịnh Mộng: Quân nhi đáng thương của ta a!) lúc này đã mồ hôi nhễ nhại, sợ tới tận tâm can a!
“Trẫm đáng sợ như thế sao?” Hoàng đế sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của mình, Quân Du Trần cũng len lén liếc mắt nhìn hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy hưng phấn, bởi vì hắn chỉ ở vị trí thứ bốn mươi bốn trên bảng nhãn của Thiên Vận, mà khi đó lại là lúc Thiên Vận Đế băng hà được một năm, khi tân đế Trầm Diệc Hiên lên ngôi hắn mới chỉ là một quan văn thất phẩm nho nhỏ, không có khả năng nhìn thấy long nhan, nhưng hắn cũng từng nghe người khác nhắc tới dung mạo thánh thượng còn hơn cả Phan An, anh tuấn tiêu sái không thể dùng lời tả hết, mà từ đó trở đi phi tần tiến vào hậu cung càng ngày càng tăng.
“…” Quân Du Trần cho rằng Trầm Diệc Hiên chỉ đang lẩm bẩm một mình nên cũng không đáp lời.
“Trẫm đang hỏi ngươi đấy!” giọng nói của Trầm Diệc Hiên không biểu thị sự tức giận, trái lại lại có điểm tiếu ý.
“… không” Quân Du Trần sửng sốt một hồi, lúc này mới vội vội vàng vàng trả lời.
“Ngươi tên là gì?” Trầm Diệc Hiên hỏi.
“Hồi hoàng thượng, tiểu nhân tiện danh Cố Viêm Võ.” Lời vừa nói ra, Quân Du Trần hận không thể tự cắt lưỡi mình, nói tên gì không nói, cư nhiên đem cả huynh đệ nhà mình lôi vào.
“Cố Viêm Võ, sao trẫm nghe tên này thật không phù hợp với ngươi a?” Trầm Diệc Hiên nửa trêu ghẹo nửa nghiêm túc nói, mà hắn lại không biết nội tâm Quân Du Trần đã chấn động từ lâu a.
“Vâng vâng.” Mặc dù Quân Du Trần trong lòng đang bất an không tả xiết nhưng trên mặt vẫn phải ra vẻ không chút sợ hãi, phải biết rằng ba năm quan trường cũng không phải là công toi.
“Nhìn trang phục của ngươi hẳn là thị vệ đại nội, thế nhưng theo trẫm biết việc biên soạn tư liệu lịch sử hẳn là do Hàn Lâm Viện nghiên cứu hoặc quản lý biên soạn.” Trầm Diệc Hiên tự tiếu phi tiếu nhìn Quân Du Trần, trong nháy mắt làm hắn có cảm giác mình đang bị nhìn trộm.
“Đây là tiểu nhân giúp bằng hữu xem qua.” Quân Du Trần kiệt lực bảo trì bình tĩnh nói tiếp.
“Bằng hữu kia của ngươi tên là gì?” Trầm Diệc Hiên thuận miệng hỏi.
“Hồi hoàng thượng, hắn gọi là Quân Du Trần.” Quân Du Trần lúc này hận không thể bóp chết chính mình ngay tại chỗ.
“Quân Du Trần, nhàn nhã đi chơi trần thế, không tệ, không tệ!” Trầm Diệc Hiên thì thầm, nhớ kỹ tên Quân Du Trần.
“A a.” Quân Du Trần gượng cười hai tiếng, đây là lần đầu tiên hắn nghĩ tên mình cũng không tệ.
“Hoàng thượng, đêm đã khuya, người cũng nên đi ngủ, không biết hoàng thượng tối nay muốn chiêu nương nương nào tới thị tẩm?” Một gã thái giam bưng một cái khay đầy ngọc bài đi tới.
“Tối nay không cần bài tử, để hắn tới hầu hạ trẫm!” Trầm Diệc Hiên chỉ vào Quân Du Trần.
Quân Du Trần cho rằng Trầm Diệc Hiên đang nói tới người khác, quay trái quay phải một hồi mới phát hiện xung quanh không có ai khác ngoài hắn, lúc này mới hiểu được.
“Ta!” Quân Du Trần dường như không tin chỉ vào mình.
“Không sai, là ngươi! Cố Viêm Võ!” Trầm Diệc Hiên nói. Mà thái giám đứng cạnh lại nhíu nhíu mày.
“Nhưng ta là nam nhân!” Nhất thời dưới tình thế cấp bách, Quân Du Trần cũng quên không dùng kính ngữ.
“Hậu cung của trẫm cũng có không ít nam sủng!” Trầm Diệc Hiên lạnh lùng nói.
“Người đâu, dẫn hắn đi tắm rửa thay y phục!” Tên thái giám kia lập tức lên tiếng nhằm chặn họng Quân Du Trần.
“Buông!” Quân Du Trần muốn giãy dụa đào tẩu, ai ngờ mấy tên thái giám kia khí lực lại không hề nhỏ, không cần tốn nhiều sức đã đưa được hắn tới nhà tắm, Quân Du Trần vốn định rình khi bọn họ sơ ý thì đào tẩu, đáng tiếc lão thiên gia hình như muốn đối nghịch với hắn, bọn họ cho hắn một liều “mê hồn tán”. Đợi tới khi hắn tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên long sàng, hơn nữa còn không có gì trên người, một đôi mắt tràn ngập dục hỏa đang nhìn tới nhìn lui trên người, tệ nhất chính là hắn đột nhiên phát hiện nhiệt độ cơ thể đang từ từ tăng cao, giống đang bị nướng trên lửa, có nhu cầu muốn phát tiết ra ngoài, hắn hoàn toàn không hay biết trong tẩm cung đang đốt “thôi tình tán”!
“Thật giống như ta đã tưởng tượng, ngươi có một thân thể thật hoàn mỹ.” Vừa nói Trầm Diệc Hiên vừa giở trò trên người Quân Du Trần.
“Ngươi là cầm thú a!” Quân Du Trần hiện tại cũng không quan tâm cái gì là lễ nghi nữa, quay sang Trầm Diệc Hiên mà mắng chửi.
Trầm Diệc Hiên đầu tiên là sửng sốt, đột nhiên sắc mặt trở nên âm trầm, lật người Quân Du Trần lại, tách hai cánh hoa như tuyết trắng ra, hung hăng đi vào, “A!” Quân Du Trần kêu lên thê thảm, cảm thấy mùi máu phảng phất trong không khí. Mà Trầm Diệc Hiên còn đang chìm trong thoả mãn, thở dài kêu lên một tiếng “Thật chặt!”
“Ngươi… mau lui ra, lui ra…” Quân Du Trần lúc này ngay cả khí lực để nói đều nhanh chóng bị rút hết.
“Hừ!” Trầm Diệc Hiên cười nhạt một tiếng, xoay người Quân Du Trần lại, cắn lên chiếc cổ trắng như tuyết của hắn, rất thoả mãn nhìn dấu vết để lại, tay hắn cũng không hề nhàn rỗi, khi thì mềm nhẹ vuốt ve khu thể Quân Du Trần khi thì tà ác xoa tiểu bổng, khiến cho Quân Du Trần liên tục thét chói tai, bắt đầu tromộtng buổi đêm không tĩnh lặng này…
“Ngô!” khi Quân Du Trần tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh mà Trầm Diệc Hiên đã vào triều từ lâu. Hắn mở mắt, thứ đầu tiên thấy là màn trướng màu vàng, lúc này đã nghĩ tới chuyện tối hôm qua, trong nháy mắt cảm giác bi ai, phẫn nộ đều mạnh mẽ kéo tới. Thế nhưng hắn hiểu rõ đối phương là hoàng đế đừng nói mình không thể gây thương tổn cho hắn mà dù mình có thực sự làm hắn bị thương, vậy chính mình sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Vì vậy Quân Du Trần tiện tay quơ lấy quần áo hai bên, mặc đầy đủ y phục, cũng may hiện tại trời vẫn còn sớm, Quân Du Trần vội vã chạy về nhà. Hắn hạ quyết tâm về nhà sẽ lập tức viết phong đơn xin từ chức, dự định từ quan về quê, đời này hắn cũng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook