Thiếp Thân Đặc Công
Chương 88: Giải thích

Phương Dật Thiên đi xuống lầu nhẹ nhàng thở ra một hơi, may mắn là Tiêu Di đã thông tình đạt lý mà nói chuyện thay hắn, bằng không, nếu Tiêu Di đối với hắn oán hận trả đũa thì khẳng định hắn sẽ phải mang trên lưng tội danh nhìn trộm cho dù có rửa cũng không sạch được.
Sau khi đi xuống lầu hắn ngồi vào ghế sô pha, uống ngụm trà, nhìn đồng hồ cũng đã sắp mười một giờ,không sai biệt lắm hắn có thể trở về phòng trọ nhỏ của hắn nghỉ ngơi.
Vốn định chào Ngô mụ một tiếng rồi về, nghĩ lại cảm thấy có chút không ổn, dù sao vừa rồi ở lầu hai hắn ngoài ý muốn mà thấy được thân thể thành thục, mềm mại của Tiêu Di, nếu đi như vậy mà không nói với Tiêu Di một lời xin lỗi, dù thế nào đi nữa thì vừa rồi Tiêu Di cũng nói chuyện giúp hắn một phen.
Vả lại, mặc kệ là ngoài ý muốn hay là cố ý, một nam nhân không thân thích cũng chẳng quen biết thì khi nhìn thấy thân thể nữ nhân chính là bất kính, theo lễ tiết thì nên giải thích một chút, đồng thời nói không chừng còn có thể làm cho hình tượng của mình trong lòng Tiêu Di được cải thiện.
Sau khi nghĩ như thế Phương Dật Thiên quyết định ngồi lại một hồi, đợi cho Tiêu Di xuống lầu rồi chính mình sẽ nói với nàng câu xin lỗi, chứng minh mình không phải là một tên dâm tặc vô liêm sỉ.
- Tiểu Phương,bác vừa nấu xong một ít canh xương, cháu muốn uống một chút không? Đêm nay các cháu đều chưa ăn cơm, lúc này hẳn là đói bụng rồi? Đúng rồi,Tiêu Di cùng tiểu thư cácnàng đâu? Ngô mẫu từ phòng bếp đi ra, hỏi.
- Tiêu Di cùng tiểu thư đang ở trên lầu. Phương dật thiên nói xong cười, lại nói: - Canh xương? Ngon quá,nói thật đúng là cháu có chút đói bụng.
Vừa lúc này, Tiêu Di từ trên lầu đi xuống, nàng mặc một bộ áo ngủ màu hồng nhạt, bộ áo ngủ mềm mại đem những đường cong mê người trên thân thể thành thục của Tiêu Di bày ra, trước ngực hơi bị hở ra, lộ ra một mảng tuyết trắng mê người, Phương Dật Thiên trong lòng biết rằng dưới đó là một bộ ngực to lớn giống như ngọn núi sừng sững nhô ra, cực kỳ mê người.
Bộ áo ngủ này tuy được may khá kín đáo, dù là như thế thì cũng không thể che hết bộ ngực to lớn của nàng được, hơn nữa theo hơi thở của nàng mà phồng lên xẹp xuống, trông rất là đồ sộ.
Phương Dật Thiên nhất thời liền đoán được Tiêu Di bên trong áo ngủ không có mang áo ngực, đại đa số nữ nhân vốn không mang áo ngực khi ngủ.
- Tiêu Di, tiểu thư xuống rồi, tiểu thư muốn uống một bát canh xương hay không? Cô múc cho tiểu thư và tiểu Phương một chén nhé? Ngô mẫu nói.
Ánh mắt của Tiêu Di như không chút để ý đảo qua Phương Dật Thiên, khuôn mặt xinh đẹp vạn phần tựa hồ hơi ửng đỏ lên, trong một khắc, nàng không khỏi nhớ tới tình cảnh nàng trong phòng tắm đi ra nhìn thấy Phương Dật Thiên, sắc mặt không tự chủ được hơi đổi, nhưng dù sao thì Tiêu Di cũng là người từng trải, bởi vậy rất nhanh trấn định lại.
- Tiêu Di, cô tắm xong rồi...... Ách, không, không phải...... Là cô đã… đã… mặc quần áo...... Không đúng, cái kia......
Phương Dật Thiên một trận luống cuống, miệng nói năng lộn xộn, phát giác vô luận nói cái gì cũng không thích hợp, cuối cùng liền im miệng không biết nói gì, nhìn Tiêu Di cười khổ.
- Xì!
Tiêu Di nhìn bộ dáng Phương Dật Thiên lúc này không nhịn được cười, tự nhiên tiêu sái bước đến sô pha ngồi xuống, thuận miệng hỏi:
- Anh còn chưa về nhà hả? Nghe Tiểu Tuyết nói buổi tối anh đều trở về nhà mình nghỉ ngơi, đúng không?
Khi Tiêu Di ngồi xuống thì một mùi thơm thành thục trên người Tiêu Di liền bay thẳng vào mũi Phương Dật Thiên, hắn cười, nói:
- Tôi cũng chuẩn bị đi về rồi, bất quá định chờ Tiêu Di xuống rồi nói với cô vài câu.
- Chờ tôi xuống dưới đây? Nói cái gì hả?
Tiêu Di quay đầu nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong cặp mắt quyến rũ hiện lên một tia kinh ngạc, nàng cũng không cho rằng nàng cùng Phương Dật Thiên có cái gì để nói, vốn hai người ở vị trí không cùng một giai cấp, tự nhiên không có giống nhau được.
- Là, là như vầy, Tiêu Di, vừa rồi tôi vội vàng chạy lên lầu thật là rất lỗ mãng, nhưng là tôi cũng không có nghĩ đến Tiêu Di cũng đi ra...... Cho nên, tôi muốn giải thích với cô là vừa rồi tôi cũng không phải cố ý. Phương Dật Thiên giải thích.
Tiêu Di nghe thế mới biết thì ra là Phương Dật Thiên vì hai người vừa rồi gặp cảnh xấu hổ mà giải thích,khi đó tình huống cũng không thể trách Phương Dật Thiên, rõ ràng là ngoài ý muốn, vốn nàng chưa từng nghĩ Phương Dật Thiên còn làm như có chuyện gì cùng nàng giải thích, nàng nhẹ nhàng cười, nói:
- Anh cũng không cần giải thích gì cả, vừa rồi.... chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!
Nói xong, trên mặt Tiêu Di càng thêm ửng đỏ, nhìn qua hiện lên thêm một chút phong tình, càng lộ ra vẻ quyến rũ.
Lúc này, Ngô mẫu đã đem canh xương bưng đến, đưa cho Phương Dật Thiên và Tiêu Di mỗi người một chén, Phương Dật Thiên vừa uống vào liền nhịn không được khen:
- Ngô mẫu, canh ngon lắm, uống vào rất thơm, thật sự là làm phiền Ngô mẫu quá!
- Ôi chao, không phiền,không phiền gì cả. Ngô mẫu cười cười.
Tiêu Di uống mấy ngụm canh xương, đột nhiên quay đầu hỏi:
- Phương Dật Thiên, lúc chiều anh có nói là thông qua xoa bóp thì có thể tiêu trừ hư hỏa trong cơ thể tôi ?
- Có thể, hư hỏa không nên để trong cơ thể lâu, một khi hư hỏa tích tụ như vậy liền ảnh hưởng đến gan thận,da ở mặt cũng sẽ không sáng bóng,thậm chí sẽ bị thâm quầng.
Phương Dật Thiên nói.
- Đúng rồi, anh còn nói anh có học mát xa? Cách của anh liệu có hữu hiệu hay không?
Tiêu Di tràn đầy kỳ vọng hỏi.
Trong một khắc, tâm Phương Dật Thiên không khỏi rung động, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Tiêu Di có ý cho ta giúp nàng mát xa? Đây là cơ hội trời cho à nha!(hắc hắc)"
- Ha ha, nếu tôi khen thủ pháp mát xa của tôi rất hiệu quả thì Tiêu Di cũng sẽ cảm thấy tôi là người nói khoác, nếu nói không hiệu quả thì có lỗi với lương tâm của tôi; tóm lại, Tiêu Di muốn biết có hữu hiệu hay không thì tôi cũng không ngại ở trước mặt Tiêu Di bêu xấu tay nghề.
Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói.
"Nga!" Tiêu Di cười cười,trong lòng tựa hồ là đang nghĩ đến điều gì đó, để ý xem bốn phía không thấy người khác mới thản nhiên nói:
- Nếu là như vậy thì khi có cơ hội tôi cũng muốn thử xem. Đúng rồi, anh nói cái rượu thuốc kia, nếu có thể giúp tôi mọc tóc thì nhờ anh lưu ý một chút, nếu rảnh thì anh có thể mua giùm tôi với, tôi sẽ đưa tiền cho anh.
- Có thể, nếu Tiêu Di tin tưởng tôi thì cứ để việc vặt này cho tôi.
Phương dật thiên dõng dạc nói,trong lòng âm thầm kích động mừng thầm không thôi…
Chỉ cần có cơ hội...... Như vậy mình có thể tự tay chạm vào phần lưng của Tiêu Di mà xoa bóp - mát xa,đương nhiên là để thể hiện thủ đoạn xoa bóp mát xa toàn diện của mình nữa, trước mặt mình không phải Tiêu Di cũng đang cần mát xa hay sao? Tới thời điểm đó không thể hàm hồ được, phải toàn diện, toàn diện......
Phương Dật Thiên nghĩ trong lòng, bất giác không che dấu được từ khóe miệng hiện ra ý cười.
- Phương Dật Thiên anh cười cái gì? Tiêu Di nhìn thấy ánh mắt Phương Dật Thiên đang mơ màng, khóe miệng thì mang theo một chút ý cười, không khỏi tò mò hỏi.
- Ách...... Thật có lỗi,vừa rồi thất thần, nghĩ tới một số việc trước kia liền không nhịn được cười.
Phương Dật Thiên phục hồi tinh thần lại, gặp biến không sợ hãi nhìn đồng hồ nói:
- Đã trể thế này, Tiêu Di tôi đi về đây, cô nói với Lâm tiểu thư một tiếng giùm tôi, ngủ ngon!
- Ngủ ngon! Tiêu Di nhẹ nhàng cười, đứng lên.
Phương Dật Thiên nhìn Tiêu Di cười động lòng người, cũng cười nhẹ nhàng, rồi đi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương