Thiếp Thân Đặc Công
-
Chương 35: Tôi là người mà cô quan tâm?
Phương Dật Thiên đi thang máy lên đến tầng tám, thật không biết cô nàng "Băng mỹ nhân" Hạ Băng muốn gặp hắn ngay lập tức có âm mưu gì hay không, bất quá với thân phận của Hạ Băng coi như có mưu đồ gì thì chắc cũng không dám hành động gì thiếu suy nghĩ !
Lại nói hắn giờ là vệ sĩ riêng của Lâm Thiên Tuyết, do chính tay Lâm chủ tịch đề bạt, Hạ Băng có thể làm gì được hắn?
Trực tiếp đi đến trước cửa phòng làm việc của Hạ Băng, hắn đập cửa.
- Thùng, thùng, thùng.
- Mời vào!
Thanh âm mềm mại của Hạ Băng truyền đến.
Phương Dật Thiên mở cửa phòng đi vào, Hạ Băng đang ngồi ở trong phòng làm việc, nàng đang nghe điện thoại, xem ra nàng đang rất bận.
Nàng thấy Phương Dật Thiên đi vào, gật gật có ý mời hắn ngồi, Phương Dật Thiên mỉm cười ngồi xuống mỉm cười có ý bảo không cần nóng vội.
Hắn đương nhiên không vội, cho dù Hạ Băng ngồi nói chuyện điện thoại một tiếng cũng không thành vấn đề, so với việc đứng làm bảo an bên ngoài tòa nhà Hoa Thiên cũng không bằng ngồi ở phòng làm việc của hạ quản lý Hạ Băng.
Lại nói tiếp, trong cả tòa nhà Hoa Thiên này, cũng không có mấy người được hưởng diễm phúc để ngồi trong phòng làm việc của "Băng mỹ nhân" Hạ Băng.
Hạ Băng lúc này chỉ mặc một bộ đồng phục đi làm, cái áo khoác đã được nàng cởi bỏ, bộ đồng phục gọn gàng đã làm nổi bật bộ ngực cao chót vót của nàng, làm cho mọi người khi nhìn thấy đều phải hiểu là nó cực kỳ sung mãn.
Phương Dật Thiên ngồi đối diện với bàn làm việc của Hạ Băng, hắn tận lực điều khiển hai mắt của mình tránh không nhìn chằm chặp vào khe ngực trắng noãn của Hạ Băng. Cuộc tao ngộ trên xe bus lúc trước đã làm cho Hạ Băng có ác cảm nghĩ rằng hắn là phần tử của sắc lang tộc, nếu như cứ nhìn vào cái khe vực khiêu gợi đó như thế thì chỉ sợ hắn không còn cơ hội vãn hồi tình thế nữa.
Ước chừng năm phút đồng hồ sau thì Hạ Băng hạ điện thoại xuống, ngẩng mặt lên, thản nhiên liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, giờ phút này nàng đã khôi phục vẻ mặt băng lãnh như thường ngày, khuôn mặt nhìn Phương Dật Thiên bất động thanh sắc.
- Hạ quản lí, cô tìm tôi?
Phương Dật Thiên nhìn về phía đôi mắt to tròn xinh xắn của Hạ Băng nở nụ cười sáng lạng rồi hỏi.
Hạ Băng ngồi nhìn Phương Dật Thiên, nàng rất khó tưởng tượng được Phương Dật Thiên trước mắt là nam nhân có khí thế cường đại, cao ngạo như Cuồng mãnh chiến lanh trên lôi đài khi nãy, trong lòng nàng biết tên nam nhân ngồi trước mặt nàng chỉ đang che dấu sự uy mãnh và xuất chúng dưới bề ngoài bình thường kia mà thôi.
Sự tương phản như thế làm cho trong lòng Hạ Băng nổi lên một tia bối rối dị thường,tình cảnh tương tự như lúc Phương Dật Thiên cởi áo làm lộ ra thân thể hoàn hảo.
- Uhm, đúng, tôi tìm anh là muốn trao đổi một chút về công việc sắp tới của anh.
Hạ Băng thuận miệng trả lời.
- Công việc sắp tới của tôi?
Phương Dật Thiên thoáng ngẩn ra, nhìn Hạ Băng có vẻ cổ quái, nếu muốn nói chuyện về công việc của hắn chẳng phải là cần tìm trưởng phòng Triệu Thiên sao?
Hạ Băng tựa hồ hiểu được lời mình nói có chút thất thố, lập tức cười cười, hành động của nàng chợt thoáng lên nhất thời, vô tình làm nhạt vẻ băng lãnh trên khuôn mặt tinh xảo, mỹ lệ của nàng, làm xuất hiện một ít vẻ dịu dàng.
- Là như vầy, chủ tịch đã dặn qua, nói tôi phải tìm hiểu một chút về công việc của anh, và đãi ngộ việc làm đối với anh có hài lòng hay không, có vấn đề gì cứ việc nói!
Hạ Băng đem các vấn đề làm rõ, thì ra là Lâm chủ tịch gọi Hạ băng tìm hiểu về tình hình công việc của hắn.
- Đa tạ chủ tịch và Hạ quản lí đã quan tâm, công việc của tôi không có vấn đề gì quan trọng.
Phương Dật Thiên cười cười trả lời.
- Ủa, cái đó....Thật sự không có vấn đề gì sao?
Hạ Băng rặn hỏi.
- Tạm thời thì chưa có, tôi là một nam nhân rất dễ thỏa mãn nha, nhu cầu cũng không nhiều, càng không phải là người sẽ chọn tam lấy tứ, ở cùng với tôi càng lâu cô sẽ càng minh bạch rằng tôi là người như thế nào.
Phương Dật Thiên nghiêm trang nói.
- Ách, vậy anh thử nói cho tôi nghe xem anh nghĩ anh là người như thế nào??
Hạ Băng hứng thú, hai tay với lấy cây bút bi để nghịch, môi mỉm mỉm cười lơ đãng hỏi.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày lại, thầm nghĩ cô nhóc này lại muốn khiêu khích mình?
- Khụ khụ... Phương Dật Thiên vội ho hai tiếng, nói :
- Có nói thêm cũng không có ý nghĩa, trong lòng Hạ quản lí đã biết rõ ràng rồi đâu cần tôi phải nói ra. Tôi cũng không hy vọng xa vời là Hạ quản lí sẽ nói một tiếng " cảm tạ " còn thiếu tôi, tôi chỉ là hi vọng Hạ quản lí hiểu được, từ nay về sau không được có cái tư tưởng luôn phòng bị tôi cứ như tôi là, một tên gia hỏa phạm pháp trong mắt cô vậy, tôi nghĩ nhìn bề ngoài của tôi cũng không giống như là người xấu phải không?
Hạ Băng nhíu đôi mày liễu, lạnh lùng nói:
- Phương Dật Thiên, đừng tưởng Chủ tịch đặc biệt chiếu cố đến anh là có thể có những hành vi phóng đãng như thế, lời anh vừa nói là có ý tứ như thế nào? Chẳng lẽ Hạ Băng ta là ngừơi không rõ lý lẽ, không phân biệt được thị phi hay sao?
- À này....Hạ quản lí đừng kích động, cô mà kích động cả người run run, cô có biết như vậy là khiêu khích ánh mắt của tôi không?
Phương Dật Thiên cười cười vừa nói vừa liếc cơ thể mềm mại uyển chuyển cùng bộ ngực phập phồng lên xuống vì kích động của mỹ nhân.
"...." Hạ Băng nghẹn lời ngồi nhìn Phương Dật Thiên. Nàng càng ngày càng cảm giác cái tên đứng trước mặt và người ở trên lôi đài hoàn toàn không liên hệ gì với nhau, mỗi lần tâm tình tốt lên một chút thì đều bị hắn thổi bay hết cả.
Đôi mắt đẹp trừng lên, nói:
- Tôi thật chẳng thể hiểu nổi tên gia hỏa nhà anh, còn nữa, tôi van anh sau khi nói đừng có nở nụ cười đầy tục khí đó có được không? Bản chất anh là cái tên giả nhân giả nghĩa, suốt ngày có bộ dáng cười cười, còn giả bộ hiền hòa thân thiện, hừ, toàn bộ dối gian lừa gạt cũng đều bị anh cướp đi, chẳng chừa lại tí nào.
- Tôi cười cũng không cần cô phải quản, may là tôi và cô không có nhân duyên, nếu không..."
Phương Dật Thiên ung dung nói.
- Cái gì? Nhân duyên? Tôi với anh?? Buồn cười, đây là câu nói đáng chê cười nhất mà tôi từng nghe đấy, Phương Dật Thiên, những lời như vậy mà anh cũng nói ra được sao? Cho dù là nam nhân trong thiên hạ có chết sạch ta cũng..."
Hạ Băng có điểm kích động đứng lên, bất quá câu nói kế tiếp cũng không có nói ra, đại khái có thể hiểu là do nàng cảm thấy câu nói kia đã được không biết bao nhiêu nữ nhân lặp đi lặp lại rồi, nếu bây giờ nói tiếp thì quả là không hay.
- Hạ quản lí, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động, mỗi khi cô kích kích động thì bản thân tôi lại cảm giác được cái gì đó ưu việt, tự nhiên mà có, tôi lo lắng chính là loại này cảm giác này nếu quá lớn thì sẽ làm cho tôi có tâm lý kiêu ngạo !
Phương Dật Thiên cười cười, sau đó không nhanh không chậm nói:
- Con người của tôi chưa đọc qua sách vở, đại học cũng chưa từng trải nghiệm, nhưng mà hình như ta đã từng thấy một câu nói trong một quyển sách nào đó có ghi là đối với một nữ nhân, chỉ có người mà nàng quan tâm đứng trước mặt mình thì mới có thái độ khác thường, tâm tình không khống chế được, trở nên kích động lạ thường!
- Hạ quản lí, xem ra tâm trạng của cô lúc này có vẻ không tốt. Nhưng nhìn cô khi bị kích động quả thực đẹp hơn nhiều so với lúc bình thường, chẳng lẽ tôi là người mà cô quan tâm hay sao?
Phương Dật Thiên cười hắc hắc, hứng thú hỏi.
Lại nói hắn giờ là vệ sĩ riêng của Lâm Thiên Tuyết, do chính tay Lâm chủ tịch đề bạt, Hạ Băng có thể làm gì được hắn?
Trực tiếp đi đến trước cửa phòng làm việc của Hạ Băng, hắn đập cửa.
- Thùng, thùng, thùng.
- Mời vào!
Thanh âm mềm mại của Hạ Băng truyền đến.
Phương Dật Thiên mở cửa phòng đi vào, Hạ Băng đang ngồi ở trong phòng làm việc, nàng đang nghe điện thoại, xem ra nàng đang rất bận.
Nàng thấy Phương Dật Thiên đi vào, gật gật có ý mời hắn ngồi, Phương Dật Thiên mỉm cười ngồi xuống mỉm cười có ý bảo không cần nóng vội.
Hắn đương nhiên không vội, cho dù Hạ Băng ngồi nói chuyện điện thoại một tiếng cũng không thành vấn đề, so với việc đứng làm bảo an bên ngoài tòa nhà Hoa Thiên cũng không bằng ngồi ở phòng làm việc của hạ quản lý Hạ Băng.
Lại nói tiếp, trong cả tòa nhà Hoa Thiên này, cũng không có mấy người được hưởng diễm phúc để ngồi trong phòng làm việc của "Băng mỹ nhân" Hạ Băng.
Hạ Băng lúc này chỉ mặc một bộ đồng phục đi làm, cái áo khoác đã được nàng cởi bỏ, bộ đồng phục gọn gàng đã làm nổi bật bộ ngực cao chót vót của nàng, làm cho mọi người khi nhìn thấy đều phải hiểu là nó cực kỳ sung mãn.
Phương Dật Thiên ngồi đối diện với bàn làm việc của Hạ Băng, hắn tận lực điều khiển hai mắt của mình tránh không nhìn chằm chặp vào khe ngực trắng noãn của Hạ Băng. Cuộc tao ngộ trên xe bus lúc trước đã làm cho Hạ Băng có ác cảm nghĩ rằng hắn là phần tử của sắc lang tộc, nếu như cứ nhìn vào cái khe vực khiêu gợi đó như thế thì chỉ sợ hắn không còn cơ hội vãn hồi tình thế nữa.
Ước chừng năm phút đồng hồ sau thì Hạ Băng hạ điện thoại xuống, ngẩng mặt lên, thản nhiên liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, giờ phút này nàng đã khôi phục vẻ mặt băng lãnh như thường ngày, khuôn mặt nhìn Phương Dật Thiên bất động thanh sắc.
- Hạ quản lí, cô tìm tôi?
Phương Dật Thiên nhìn về phía đôi mắt to tròn xinh xắn của Hạ Băng nở nụ cười sáng lạng rồi hỏi.
Hạ Băng ngồi nhìn Phương Dật Thiên, nàng rất khó tưởng tượng được Phương Dật Thiên trước mắt là nam nhân có khí thế cường đại, cao ngạo như Cuồng mãnh chiến lanh trên lôi đài khi nãy, trong lòng nàng biết tên nam nhân ngồi trước mặt nàng chỉ đang che dấu sự uy mãnh và xuất chúng dưới bề ngoài bình thường kia mà thôi.
Sự tương phản như thế làm cho trong lòng Hạ Băng nổi lên một tia bối rối dị thường,tình cảnh tương tự như lúc Phương Dật Thiên cởi áo làm lộ ra thân thể hoàn hảo.
- Uhm, đúng, tôi tìm anh là muốn trao đổi một chút về công việc sắp tới của anh.
Hạ Băng thuận miệng trả lời.
- Công việc sắp tới của tôi?
Phương Dật Thiên thoáng ngẩn ra, nhìn Hạ Băng có vẻ cổ quái, nếu muốn nói chuyện về công việc của hắn chẳng phải là cần tìm trưởng phòng Triệu Thiên sao?
Hạ Băng tựa hồ hiểu được lời mình nói có chút thất thố, lập tức cười cười, hành động của nàng chợt thoáng lên nhất thời, vô tình làm nhạt vẻ băng lãnh trên khuôn mặt tinh xảo, mỹ lệ của nàng, làm xuất hiện một ít vẻ dịu dàng.
- Là như vầy, chủ tịch đã dặn qua, nói tôi phải tìm hiểu một chút về công việc của anh, và đãi ngộ việc làm đối với anh có hài lòng hay không, có vấn đề gì cứ việc nói!
Hạ Băng đem các vấn đề làm rõ, thì ra là Lâm chủ tịch gọi Hạ băng tìm hiểu về tình hình công việc của hắn.
- Đa tạ chủ tịch và Hạ quản lí đã quan tâm, công việc của tôi không có vấn đề gì quan trọng.
Phương Dật Thiên cười cười trả lời.
- Ủa, cái đó....Thật sự không có vấn đề gì sao?
Hạ Băng rặn hỏi.
- Tạm thời thì chưa có, tôi là một nam nhân rất dễ thỏa mãn nha, nhu cầu cũng không nhiều, càng không phải là người sẽ chọn tam lấy tứ, ở cùng với tôi càng lâu cô sẽ càng minh bạch rằng tôi là người như thế nào.
Phương Dật Thiên nghiêm trang nói.
- Ách, vậy anh thử nói cho tôi nghe xem anh nghĩ anh là người như thế nào??
Hạ Băng hứng thú, hai tay với lấy cây bút bi để nghịch, môi mỉm mỉm cười lơ đãng hỏi.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày lại, thầm nghĩ cô nhóc này lại muốn khiêu khích mình?
- Khụ khụ... Phương Dật Thiên vội ho hai tiếng, nói :
- Có nói thêm cũng không có ý nghĩa, trong lòng Hạ quản lí đã biết rõ ràng rồi đâu cần tôi phải nói ra. Tôi cũng không hy vọng xa vời là Hạ quản lí sẽ nói một tiếng " cảm tạ " còn thiếu tôi, tôi chỉ là hi vọng Hạ quản lí hiểu được, từ nay về sau không được có cái tư tưởng luôn phòng bị tôi cứ như tôi là, một tên gia hỏa phạm pháp trong mắt cô vậy, tôi nghĩ nhìn bề ngoài của tôi cũng không giống như là người xấu phải không?
Hạ Băng nhíu đôi mày liễu, lạnh lùng nói:
- Phương Dật Thiên, đừng tưởng Chủ tịch đặc biệt chiếu cố đến anh là có thể có những hành vi phóng đãng như thế, lời anh vừa nói là có ý tứ như thế nào? Chẳng lẽ Hạ Băng ta là ngừơi không rõ lý lẽ, không phân biệt được thị phi hay sao?
- À này....Hạ quản lí đừng kích động, cô mà kích động cả người run run, cô có biết như vậy là khiêu khích ánh mắt của tôi không?
Phương Dật Thiên cười cười vừa nói vừa liếc cơ thể mềm mại uyển chuyển cùng bộ ngực phập phồng lên xuống vì kích động của mỹ nhân.
"...." Hạ Băng nghẹn lời ngồi nhìn Phương Dật Thiên. Nàng càng ngày càng cảm giác cái tên đứng trước mặt và người ở trên lôi đài hoàn toàn không liên hệ gì với nhau, mỗi lần tâm tình tốt lên một chút thì đều bị hắn thổi bay hết cả.
Đôi mắt đẹp trừng lên, nói:
- Tôi thật chẳng thể hiểu nổi tên gia hỏa nhà anh, còn nữa, tôi van anh sau khi nói đừng có nở nụ cười đầy tục khí đó có được không? Bản chất anh là cái tên giả nhân giả nghĩa, suốt ngày có bộ dáng cười cười, còn giả bộ hiền hòa thân thiện, hừ, toàn bộ dối gian lừa gạt cũng đều bị anh cướp đi, chẳng chừa lại tí nào.
- Tôi cười cũng không cần cô phải quản, may là tôi và cô không có nhân duyên, nếu không..."
Phương Dật Thiên ung dung nói.
- Cái gì? Nhân duyên? Tôi với anh?? Buồn cười, đây là câu nói đáng chê cười nhất mà tôi từng nghe đấy, Phương Dật Thiên, những lời như vậy mà anh cũng nói ra được sao? Cho dù là nam nhân trong thiên hạ có chết sạch ta cũng..."
Hạ Băng có điểm kích động đứng lên, bất quá câu nói kế tiếp cũng không có nói ra, đại khái có thể hiểu là do nàng cảm thấy câu nói kia đã được không biết bao nhiêu nữ nhân lặp đi lặp lại rồi, nếu bây giờ nói tiếp thì quả là không hay.
- Hạ quản lí, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động, mỗi khi cô kích kích động thì bản thân tôi lại cảm giác được cái gì đó ưu việt, tự nhiên mà có, tôi lo lắng chính là loại này cảm giác này nếu quá lớn thì sẽ làm cho tôi có tâm lý kiêu ngạo !
Phương Dật Thiên cười cười, sau đó không nhanh không chậm nói:
- Con người của tôi chưa đọc qua sách vở, đại học cũng chưa từng trải nghiệm, nhưng mà hình như ta đã từng thấy một câu nói trong một quyển sách nào đó có ghi là đối với một nữ nhân, chỉ có người mà nàng quan tâm đứng trước mặt mình thì mới có thái độ khác thường, tâm tình không khống chế được, trở nên kích động lạ thường!
- Hạ quản lí, xem ra tâm trạng của cô lúc này có vẻ không tốt. Nhưng nhìn cô khi bị kích động quả thực đẹp hơn nhiều so với lúc bình thường, chẳng lẽ tôi là người mà cô quan tâm hay sao?
Phương Dật Thiên cười hắc hắc, hứng thú hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook