Thiếp Khuynh Thành
Chương 235

“Tiểu thư, sao có thể như vậy được? Sao lại nói những chuyện này với thái tử chứ?” A Kiều không dám tin vào tai mình, quá khứ này quá mức bi thảm đối với Nam Cung Dung! Nói hết ra không phải sẽ càng khiến Nguyên Kỳ chán ghét hơn sao? Dù sao cũng đâu có nam nhân nào có thể nhẫn chịu quá khứ của nữ tử bên cạnh mình được?

Thần sắc Nam Cung Dung khẽ biến động, trước mắt trở nên mê mông, khóe môi khẽ nhếch lên, “Cho dù bây giờ có thể hắn không biết, nhưng ngày sau nhất định cũng sẽ tìm ra. Lúc hắn có ý định ép ta rời khỏi đây, phủ tay sạch sẽ mọi chuyện, ta chỉ còn cách này, hy vọng còn vớt vác được chút ít thương hại nơi hắn. Có như vậy ta mới có để đứng vững ở đây được.”

Bây giờ nghĩ lại, vừa nãy bản thân thật sự rất tội nghiệp, bộ dạng lẻ loi đáng thương này đã mấy năm không gặp rồi có phải không? Nàng có chút không dám tin quá khứ này chính là mình đã trải qua.

Nàng còn cho rằng bản thân có thể quên đi, ngẩng cao đầu bắt đầu một cuộc sống mới, song mới hồi ức thuở niên thiếu này đã cắm rễ vào sâu tâm trí tuyệt đối không thể bứng ra được. Thêm vào đó, mỗi khi đau khổ, nàng hễ nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay, thì có muốn vứt bỏ quá khứ cũng không được. Chỉ không ngờ là lại có một ngày nàng phải lợi dụng thứ hồi ức đau khổ này.

“Thái tử quả định đuổi tiểu thư…” A Kiều cả kinh. Chỉ vì tiểu thư ba lần bốn lượt đòi hắn lấy mình, thế nên thái tử mới…

Nam Cung Dung thu hồi tâm trạng e sợ, không chút nhẫn nại nói với A Kiều: “Đã được ta giải quyết rồi. Hiện giờ ta hơi mệt muốn nghỉ ngơi một lát. Ngươi lui ra đi.”

A Kiều hơi chớt mắt, ánh nhìn có chút quái lạ, đến khi thấy bộ dạng thật sự mỏi mệt của Nam Cung Dung mới gật gật đầu, “Vâng.”

Sau khi A Kiều rời khỏi, đôi mắt còn nhuốm màu mỏi mệt ban nãy đã chảy ra hai dòng lệ nóng.



Đã qua hai ngày, hôm nay, sau khi dùng bữa sáng, Nguyên Kỳ liền bị Nguyên Du triệu vào cung.

Mộ Dung Ca có chút hoài nghi, trước giờ Nguyên Du rất ít khi chủ động triệu kiến Nguyên Kỳ, sao hôm nay lại muốn gặp hắn? Nhất định có vấn đề. Có điều, hiện tại Nguyên Du tuyệt đối không dám động vào Nguyên Kỳ.

Hai ngày nay, nàng có chút do dự, có phải không nên tiếp tục đợi nữa không? Hiện giờ cứ nói ra hết mọi thứ có phải hay hơn không. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, hiện giờ tựa hồ Lan Ngọc vẫn chưa có hành động gì, cho dù có nói ra việc này đi nữa, Nguyên Du tuyệt đối cũng không tin. Lan Ngọc giảo hoạt như vậy, nhất định sẽ tìm cách phủ lấp hết thảy. Hơn nữa, thực lực của Lan Ngọc đến đâu, cả nàng và Nguyên Kỳ đều rõ, chỉ là Lan Ngọc quá giỏi ngụy trang đi, họ tuyệt đối không thể xem nhẹ, thậm chí phải thận trọng ứng phó mới được.

Đợi thời cơ đến, Lan Ngọc nhất định sẽ không còn đường thoát.

Thiết nghĩ, có lẽ Nguyên Kỳ cũng muốn đợi, đợi đến giờ khắc cuối cùng nắm chắc mọi thứ rồi mới hành động! Nếu vậy liệu có đau đớn không? Thật ra mấy năm nay Nguyên Kỳ hoàn toàn có khả năng phế đi Nguyên Du, nhưng hắn lại không làm như vậy, chỉ để Nguyên Du sống trong sự thù hằn của bản thân. Hắn làm như vậy là muốn Nguyên Du sau khi biết được sự thù hận trong những năm nay, đã từng hành hạ Nam Cung Thanh Liên và Nam Cung Dung là một điều vô cùng ngu xuẩn, để xem Nguyên Du sẽ cảm thấy như nào, sống không bằng chết? Ha!

Có lẽ như vậy sẽ hơi tàn nhẫn một chút, dù phải sống e cũng phải suốt đời tàn tật nằm trên giường, không còn lý trí để sống tiếp. Thời gian của bọn họ… không phải nói là thời gian của Lan Ngọc không còn nhiều nữa.

Có lẽ không lâu nữa Triệu Tử Tận sẽ đến Hạ quốc,

Nàng nhìn quyển sách trong tay, những con chữ trên đó đã cho nàng một con đường sáng tỏ phía trước, chỉ là trong mấy năm ngắn ngủi, vật còn nhưng người đã khác, ai cũng không còn giữ lại được chính mình hồi trước.

Hoàng cung Hạ quốc.

Thẩm cung của hoàng đế.

Mấy ngày nay thái tử chưa từng bước vào thẩm cung, cung nhân ở đây nhìn thấy Nguyên Kỳ đều tự giác cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng hắn. Nhưng bất kỳ ai ở hoàng cung Hạ quốc này đều biết, thái tử chưa hề nhận được sự yêu thích của hoàng thượng, song với Đại hoàng tử thì trái ngược hoàn toàn. Hôm nay hoàng thượng chủ động triệu kiến thái tử, cung nhân đều thầm cầu nguyện, hy vọng hoàng thượng có thể chia sẻ bớt một phần tình cảm dành cho Đại hoàng tử qua cho thái tử thì đỡ biết bao.

Trên long sàn, Nguyên Du tựa hẳn vào giường, sắc mặt hồng hào, song đôi mắt vô thần nhìn Nguyên Kỳ.

Nguyên Kỳ im lặng đứng một bên không nói một lời.

Nguyên Du nhìn vẻ mặt nghiêng thành nghiêng thế của Nguyên Kỳ, tựa hồ có vài nét tương đồng với đệ nhất mỹ nhân năm đó, Nam Cung Thanh Liên, nữ tử cũng từng có một khoảng thời gian hạnh phúc với hắn, tựa hồ đang chìm vào hồi ức. Cảnh vật tựa như một giấc mơ, hắn còn nhớ nữ tử đó luôn thích mặc áo trắng, nhưng vẻ mặt ngày càng mờ đi, hắn càng muốn tìm cho rõ thì càng lúc khuôn mặt xinh đẹp đó càng nhạt đi. Lại nhìn Nguyên Kỳ đang ở trước mặt, hắn chau mày, không chút tình cảm cha con, lạnh giọng nói: “Đêm qua trẫm mơ thấy mẫu hậu của ngươi.”

Nghe xong, mi mày Nguyên Kỳ khẽ động, trong lòng dấy lên một tảng băng khiến mao cốt hắn muốn dựng cả lên.

“Nàng ấy chỉ mới gả cho trẫm được một năm đã khiến trẫm muốn rớt tròng mắt.” Sắc mặt Nguyên Du trầm đi, giọng nói lạnh như băng. Lần đầu tiên gặp Nam Cung Thanh Liên, hắn đã từng động lòng, một lòng lập nàng làm hậu, thậm chí cho rằng nữ tử này thoát tục như tiên giáng trần, cảm thấy bản thân vô cùng may mắn và hạnh phúc.

Chưa từng nghĩ qua sự xuất hiện của Lan Mị Nương lại khiến hắn trầm luân mê mẩn.

Nếu Nam Cung Thanh Liên không nuôi ý hận sát hại Lan Mị Nương thì hiện giờ Nam Cung Thanh Liên vẫn trải qua một cuộc sống rất tốt, sẽ không phải chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn một cách lén lút như vậy. Thật ra từ khi Nam Cung Thanh Liên chết đi, bao nhiêu năm qua hầu như mỗi đêm nàng ấy và Lan Mị Nương đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn, thậm chí còn nhiều hơn Lan Mị Nương gấp mấy lần.

Thời gian qua đi càng lâu hắn càng hận con người náy Nam Cung Thanh Liên, xuất thân và ngoại hình đều tao nhã như bạch liên, không ngờ hết thảy chỉ là giả tạo!

Nguyên Kỳ thu lại mọi thần sắc và tâm trạng của Nguyên Du vào trong mắt, môi khẽ nhếch lên cười nói: “Phụ hoàng đối với mẫu hậu quả là dụng tâm rất sâu.” Lời nói này hoàn toàn có ý mỉa mai mà.

Không ngờ Nguyên Du nghe xong, cả người run lên một lát, sắc mặt hồng hào bỗng chốc chuyển sang trắng tái, đôi mắt mê mông nhìn Nguyên Kỳ, thấy rất rõ sự mỉa mai trong mắt Nguyên Kỳ, cơn lửa hận trong lòng lại bung trào, tựa hồ chẳng muốn nhìn thêm Nguyên Kỳ một mắt, thấp đầu lạnh giọng nói: “Chỉ tiếc là mẫu hậu của ngươi không biết trân trọng nó.”

“Phụ hoàng cả đời phong lưu, hiển nhiên mẫu hậu không thể sánh được. Bằng không năm đó sao lại chết thảm như vậy, nếu phụ hoàng nhìn thấy tình cảnh lúc đó không biết sẽ cảm thấy như nào.” Trong mắt Nguyên Kỳ lộ chút hận ý, bao nhiêu năm qua đây lần đầu tiên Nguyên Du nhắc đến Nam Cung Thanh Liên, cũng là lần đầu tiên hắn nói những lời như vậy với Nguyên Du.

Nguyên Du ngẩn ra một lát, “Đây là kết cục mà nàng ta đáng phải nhận.” Nếu không hạ độc Lan Mị Nương, nàng ta phải chết thảm sao? Có điều, khi Nguyên Du nhận ra hận ý trong mắt Nguyên Kỳ, hắn lại run lên. Bao nhiêu năm qua hắn cũng chưa từng thấy vẻ mặt Nguyên Kỳ ngùn ngụt ý hận như vậy! Không biết sao, tự đáy lòng hắn lại cảm thấy kinh sợ, thậm chí có chút kinh ngạc không thể kiềm chế được, quả nhiên Nguyên Kỳ giận hắn?

Đúng là nghiệt chủng! Làm sao so sánh được với đứa con hiếu thuận như Lan Ngọc chứ!

“Ồ?” Ánh mắt Nguyên Kỳ hơi lóe lên, khép hờ tầm mắt lại, tựa hồ ý hận khi nãy trong đôi mắt đó chỉ là giả, nhận được câu trả lời như vậy khiến hắn không cảm thấy áy náy.

Nguyên Du thấy thần sắc vô áy náy của Nguyên Kỳ, trong lòng càng cảm thấy bất an. Hắn cũng không hiểu vì sao hôm nay lại chủ động triệu kiến Nguyên Kỳ, có thật chỉ vì đêm qua hắn mơ thấy Nam Cung Thanh Liên sao? Thế nên mới muốn gặp Nguyên Kỳ để tìm lại hình ảnh của Nam Cung Thanh liên trong hồi ức xa xăm đó? Hoặc là, thần chí của hắn dần dần mơ hồ đi, chỉ là không muốn quên đi mối hận năm đó? Thế nên lại càng muốn biết thực lực của Nguyên Kỳ tới đâu, có bao nhiêu sức uy hiếp đến Lan Ngọc?

“Năm xưa hậu cung phụ hoàng rất nhiều, không biết có nhớ đến một thiếu nữ cũng mang họ Nam Cung ở thanh lâu mà mình từng lâm hạnh chăng?” Đột nhiên Nguyên Kỳ nghiêng người, giọng nói vô cùng dịu nhẹ tựa như nước hồ thu.

Đột nhiên dung nhan hoa lệ sát gần như vậy, trong những nét quen thuộc đó lại có chút xa lạ, trong sự lạ lẫm đó lại có chút quen thuộc, dường như Nguyên Du sống lại trong hồi ức cũ, bên tai còn văng vẳng câu hỏi của Nguyên Kỳ. Bỗng hắn nhớ lại, nhiều năm về trước, trong một kỹ viện kia, hắn đã cưỡng bức một cô bé, cô bé đó chỉ mới mười hai tuổi có thân hình kiêu sa, căn bản không giống với đám nữ tử trong hậu cung. Có điều, cô bé đó có khuôn mặt rất giống với Nam Cung Thanh Liên.

Tuy cô bé đó vẫn còn là xử nữ, cho dù hắn rất không thích những nữ tử chốn phong trần, nhưng đứa bé này từ ba tuổi hắn đã nuôi ở thanh lâu này, học những phương pháp dụ dỗ và làm hài lòng đàn ông, và cơ thể đó là phải dành cho hắn, để mặc hắn đùa bỡn, xúc phạm, và trừng phạt!

Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy vô cùng vui sướng khi trút được hận. Hắn nhịn không được cười hỏi Nguyên Kỳ, “Ngươi cũng thích cô ta sao? Cô gái đó chỉ là một thân tàn hoa bại liễu, đùa bỡn qua lại là đủ rồi.”

Đôi ngươi đen láy của Nguyên Kỳ hơi dạo động.

“Trẫm sao có thể quên cô ta mang huyết mạch của dòng họ Nam Cung, biểu muội của ngươi. Ngày xưa cô ta và ngươi từng có hôn ước.” Tuy Nguyên Du không ấn tượng lắm, từ khi trưởng thành đến giờ hắn đã từng ngủ với biết bao nhiêu cô gái, chứ nói chi Nam Cung Dung chỉ mang nét mặt tương tự người mà hắn luôn phải nhớ đến, còn thủ thật phòng the thì quá kém. Có điều, đột nhiên nghĩ đến quan hệ của Nguyên Kỳ và Nam Cung Dung, hắn cũng cảm thấy khá hưng phấn.

Nguyên Kỳ cũng không bất ngờ với câu trả lời của Nguyên Du. Nguyên Kỳ thẳng người đứng lên, không nói gì thêm, chỉ trầm mặc đứng ở đó.

Bỗng nhiên Nguyên Du cảm thấy lạnh sống lưng, cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhất định Nguyên Du có gì đó giấu hắn! Nhất định là có chuyện gì đó rất quan trọng! Theo trực giác của hắn, chân tướng này nhất định hắn không muốn biết, nhưng hắn lại tò mò muốn biết.

Trong lòng không ngừng tranh đấu, liệu hắn có nên nghe Nguyên Kỳ trả lời không?

Nghĩ tới đây, hắn lên tiếng hỏi: “Ngươi có chuyện giấu trẫm phải không? Lập tức nói ra.”

Mi mày Nguyên Kỳ khẽ dao động, không ngờ tới bây giờ Nguyên Du mới biết cảnh giác đấy!

“Rốt cục ngươi đã giấu trẫm chuyện gì? Có phải liên quan đến mẫu hậu của ngươi không?” Nguyên Du liên tục truy vấn.

Vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, cắt đứt sự truy hỏi của Nguyên Du, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương