Thiếp Khuynh Thành
-
Chương 233
Còn có người khác? Nam Cung Dung kinh ngạc. “Thái tử ca ca nói vậy là có ý gì?”
“Năm đó tuổi ngươi vẫn còn quá nhỏ, đối với rất nhiều chuyện vẫn còn chưa biết hết, bác hai có từng nuôi một đứa con riêng ở ngoài, và đứa con riêng đó chính là con trai ruột của bác hai. Không ngờ lúc đó gia tộc Nam cung lại bị diệt vong chỉ trong một đêm nên người trong tộc vẫn chưa hay biết về đứa trẻ này. Gia tộc đã bị diệt vong, người vợ riêng của bác hai muốn tái giá nên vứt bỏ đứa con này. Song đó vẫn là huyết mạch thật sự của gia tộc, nếu ngươi muốn có một đứa con thì đây chính là sự lựa chọn hợp lý nhất.” Nguyên Kỳ trầm giọng nói.
Từng câu từng chữ của hắn không khác gì tiếng sấm gõ thẳng vào đầu của Nam Cung Dung. Gia tộc Nam Cung vẫn còn huyết mạch khác tồn tại! Chỉ là… sắc mặt nàng tái đi, “Con của vợ lẻ sinh ra sao có thể xem là huyết mạch của gia tộc chứ.”
“So với bản cung, hắn càng có tư cách để gánh vác sứ mạng của gia tộc.” Mắt quang của Nguyên Kỳ trở nên lãnh liệt, giọng nói và khí sắc cũng dần trở nên lạnh băng.
Nam Cung Dung đứng không vững nữa, lùi nhanh ba bước, thái độ kiên quyết này của Nguyên Kỳ cho thấy hắn đã sớm có chuẩn bị! Có thể nói là trước khi nàng xuất hiện hắn đã đề phòng từ trước. Cho dù đó có là di nguyện của cô cô hay không, hay là thứ hôn sự đã định trước này cũng sẽ không di dịch được quyết định của hắn, lại càng không thể thay đổi được lựa chọn của hắn.
“Nếu không còn việc gì thì lui ra đi.” Nguyên Kỳ lạnh giọng nói, thông qua cửa sổ vô tình bắt gặp nữ tử nào đó đang thong dong nằm phơi nắng trên ghế dài ngoài kia, nữ tử đó quả nhiên biết hưởng thụ a.
“Nếu Dung nhi đoán không lầm, người thái tử ca ca nói chính là Tiểu Thập, hộ vệ của Mộ Dung Trắc phi? Thái tử ca ca cho rằng hắn xứng sao?” Nam Cung Dung nhịn không được tức khí hỏi. Tiểu Thập là một gã câm điếc, đến lời còn không nói được, muốn nàng gả cho hắn, si tâm vọng tưởng!
Mi mày Nguyên Kỳ khẽ dao động nhìn về phía Nam Cung Dung, hơi chau mày nói: “Không phải hắn.” Thân phận của Tiểu Thập cũng không có gì đáng nghi ngờ, hắn chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi mà thôi.
Nam Cung Dung tròn mắt, “Thái tử ca ca làm như vậy liệu lương tâm có cảm thấy yên ổn không, liệu có xứng với tháng năm thanh xuân mà Dung nhi đã chờ đợi sao? Mấy năm qua, Dung nhi đã chịu đựng biết bao khổ ải, vốn còn cho rằng thời cơ đã đến, có thể cùng thái tử ca ca đối mặt hết thảy sự tình, không ngờ cuối cùng chỉ là Dung nhi si tâm vọng tưởng. Tựa hồ thái tử ca ca đã quên nguyên do Nam Cung gia tộc năm đó bị diệt vong? Đó chính là do cô cô mà ra! Và có cả thái tử ca ca trong đó! Thế nên di nguyện của cô cô là muốn trấn hưng lại Nam Cung gia tộc ta! Dung nhi không phải kiểu nữ tử hiểu thế sự, cũng không dám lên tiếng dạy đời ai, chỉ là cảm thấy vô cùng thất vọng, nếu sớm biết như vậy Dung nhi nhất định sẽ không đến đây tìm thái tử ca ca.
Hiện giờ xem ra, hết đều đều là Dung nhi quá mức ấu trĩ khiến người ta chê cười!”
Hắn chối bỏ hôn sự đã không nói, còn muốn đẩy nàng gả cho một gã con riêng! Rốt cuộc hắn ta xem nàng là gì chứ! Một xíu cũng không đặt nàng vào trong mắt sao!
“Muốn bản cung tự tay giết ngươi sao?” Trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Nguyên Kỳ đã hiện ra hàn quang sát khí.
Lời này nói ra không hề có địch ý!
Nhưng cũng đủ khiến người ta nhận ra sát ý trong đó!
Nam Cung Dung kinh hãi, không kiềm chế được liên tục lùi thêm mấy bước, thật ra ngày từ lần đầu tiên gặp hắn nàng đã luôn sợ hãi, bởi vì nàng biết sự tình trên thế giàn này rất khó qua được mắt hắn. Việc hắn đã muốn làm thì nhất định sẽ không bao giờ thay đổi!
“Hoặc là, bản cung nên hỏi thẳng ngươi một câu, ngươi cùng Lan Ngọc đã ngủ với nhau bao nhiêu đêm?” Đột nhiên Nguyên Kỳ lạnh lùng nói ra chân tướng, tựa như hết thảy trong một khắc đều trở nên vô cùng đáng buồn cười.
Ánh mắt khinh nhẹ đặt trên người Nam Cung Dung khiến Nam Cung Dung giật nảy mình, dung mạo tuyệt sắc thanh nhã kia nhất thời lộ vẻ hoảng hốt và thất sắc, đôi mắt nàng lập tức trở nên mê mông, tựa hồ ẩn chứa bao nhiêu khuất nhục, tối tăm trong một khắc hùa nhau lộ cả ra ngoài.
“Bản cung không lật tẩy ngươi chẳng qua chỉ vì ngươi là người của gia tộc Nam Cung. Nếu không muốn tự tìm đường chết, ngày mai trời vừa sáng hãy lập tức rời khỏi kinh đô Hạ quốc này.” Ánh mắt Nguyên Kỳ vô tình không chừa chút tình cảm nào, lại càng không mảy may dao động vì những giọt nước mắt của Nam Cung Dung.
Đột nhiên Nam Cung Dung cười to bất tận, “Ha ha ha… Ngài có tư cách gì mà tuyệt tình với ta như vậy? Nếu không phải tại ngài và cô cô thì nào có ta ngày hôm nay!”
Bên ngoài phòng, Mộ Dung Ca nghe được tiếng cười rất rõ ràng, mi mày không tự chủ được nhíu lại. Tiếng cười này của Nam Cung Dung tựa hồ mang theo sự tuyệt vọng cùng cực! Nguyên Kỳ nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, lòng nàng tự biết rõ.
Nhưng Nam Cung Dung không phải mẫu người yếu đuối, kết quả này Nam Cung Dung sẽ chịu đựng được. Thêm vào đó, Nam Cung Dung xuất hiện từ đầu đến giờ đều mang theo một mục đích riêng nào đó.
“Ngài có biết ông quản gia dắt theo ta bỏ trốn năm đó ở giữa đường đã chết do vết thương quá nặng! Trước lúc chết đã dùng chút lực tàn cuối cùng để lại cho ta bức huyết thư. Song năm đó ta vẫn còn rất nhỏ còn chưa biết chữ cơ bản không hiểu được trên đó viết những gì! Ta còn ngây ngô đến độ tin rằng người khác sẽ cứu mình, một nữ tử ăn mặc rất đẹp, mặt bôi son trét phấn rất dày đã cứu đứa bé sắp sửa đói chết bên vệ đường như ta. Tiếp theo đó, ngài có biết ta đã phải trải qua một cuộc sống như nào không? Ngài có biết từ nhỏ ta phải học nhiều gì không? Không phải võ công mà là nữ công gia chánh, học cầm kỳ thi họa, kỳ chỉ được đánh trên người của đám đàn ông, cầm chỉ có thể đàn ra loại âm thanh ẻo lả! Đọc những quyển sách dâm tục như xuân cung đồ! Họa những hình ảnh cơ thể lõa lồ đang giao hoan giữa nam và nữ! Nếu không phải tại ngài và cô cô, ta phải kinh trải ngành nghề đó không? Mười hai tuổi, ta chỉ mới mười hai tuổi đã mất đi đêm đầu tiên của mình! Đến khi ta biết được thân thế của mình, ta muốn trốn khỏi nơi này, ta phải đi tìm cơ hội của chính mình! Hỡi đấng thái tử điện hạ tôn quý kia, ngài có từng nhìn qua cuộc sống kiểu đó không? Bọn họ mỗi lần bắt được ta đều mang ta nhốt trong một gian phòng tối đen như mực, ta không biết gã đàn ông nào đã sờ qua mình, trong gian phòng đó có rất nhiều đôi tay, bao nhiêu đàn ông ta cũng đếm không xuể! Mỗi lần cảm thấy đau khổ, ta chỉ biết chờ mong thái tử ca ca có hôn ước đến cứu mình. Mỗi một lần chờ đợi là mỗi một lần cầu xin, nhưng thái tử ca ca à, người đang ở đâu kia chứ?”
“Ta từng là tiểu thư trong phủ Nam Cung, xứng đáng có một cuộc sống ấm no trọn đời. Nhưng ở vào độ tuổi của mình ta đã phải trải qua biết bao nhiêu điều bất hạnh, vậy thái tử ca ca thì sao? Có từng nghĩ qua huyết mạch của gia tộc Nam Cung phải chịu bao nhiêu khổ ải chưa? Ta ở trước cửa nhà ép buộc phải ‘bán cười’ mua vui cho thiên hạ! Mấy năm qua có bao nhiêu lần ta muốn tìm đến cái chết, nhưng hễ chịu sự hành hạ của người khác thì ta lại càng tỉnh táo! Cái này cũng không nói, ta không phải là người mà ngài nhớ mong, tự khắc ngài cũng sẽ không thể cảm nhận được nỗi đau khổ của ta ta. Nếu ngược lại là Mộ Dung Trắc phi phải trải qua nhiều thứ như vậy, nhất định ngài sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn!” Cũng chính vì trưởng thành trong chốn thanh lâu, nàng rất giỏi che giấu tâm tư bản thân, cả ngày đều tươi cười với mọi người, chỉ cần khách hàng thích nàng như nào thì nàng sẽ đóng vai đó thôi.
Nam Cung Dung mặt đầy nước mắt, chuyện xưa cứ như một thước phim từ từ trình diễn lại trước mắt, tựa hồ hiện giờ nàng đang trải qua thời niên thiếu đó!
“Những điều này ngài tuyệt đối không thể hiểu được. Bởi vì người đưa ta vào trong thanh lâu nhận chịu mọi đắng cay đó chính là Hạ quốc hoàng đế. Hắn phong tỏa hết thảy thân thế của ta! Nếu không phải năm năm trước ta được người cứu thoát, e là đã sớm chết mất sát trong kỹ viện đó rồi.” Nam Cung Dung lúc khóc lúc cười, biểu cảm như khóc lại như cười đó hiện ra trên khuôn mặt nàng phải nói là vô cùng phức tạp.
Đôi mắt đen láy của Nguyên Kỳ như có ám quang di động, đôi tay âm thầm nắm chặt lại. Lại là Nguyên Du…
Nam Cung Dung đột nhiên như không biết sợ, nàng tiến gần Nguyên Kỳ, trực tiếp chắn ngang mặt hắn, kéo rách một cánh tay áo.
Ngay lập tức, những vết sẹo chằng chịt lần lượt hiện ra. Mỗi một vết thương đều vô cùng sâu và đáng sợ.
Nam Cung Dung cúi đầu nhìn lên những vết sẹo đó, tự giễu bản thân: “Ta từng cho rằng nếu tự sát sẽ có thể thoát được cảnh sống đó, nhưng sau mỗi lần như vậy ta đều bị bọn họ dùng một hình phạt thảm khốc hơn để cảnh cáo. Đó là một cây kim rất dài được nung đỏ trực tiếp đâm thẳng vào tay ta, tuy không có nhiều máu me, cũng không chảy rất nhiều máu, nhưng đau thấu tâm can, đồng thời những vết thương này phải mất rất lâu mới có thể lành lại. Song ngài có biết không, bọn họ tuyệt đối không cho phép ta thoa bất kì loại thuốc giảm đau nào, cũng không cho phép ta thôi tiếp khách! Phải nói là vô cùng tàn nhẫn. Sau này, ta sợ rồi, không phải sợ những người khách biến thái đòi hỏi đủ loại yêu cầu, mà là sợ đi tìm cái chết! Hậu quả của nó ta tuyệt đối không thể chịu đựng được nữa.”
“Là Lan Ngọc đã cứu ngươi.” Ánh mắt Nguyên Kỳ tựa hồ hiện ra tình cảnh thảm khốc của mẫu thân trước lúc qua đời. Nguyên Du tuy là cha của hắn nhưng lại để kẻ khác lợi dụng, không phân định rõ trắng đen mà đối xử với mẫu thân như vậy, và cả Nam Cung gia tộc, thậm chí là Nam Cung Dung!
Khóe môi Nam Cung Dung hơi nhếch lên, Đúng vậy! Nếu không có ngài ấy, ta vẫn sẽ trải qua một cuộc sống sống không bằng chết. Có điều, mãi đến sau này mới biết từ đầu hắn đã có ý lợi dụng ta. Đúng là đáng buồn làm sao!”
“Gặp được thái tử, ta còn mơ tưởng ngày sau có thể sẽ có được một chỗ dựa vững chắc, sẽ không còn bị người khác lợi dụng nữa! Bởi
vì đã có sự bảo hộ của thái tử ca ca. Thật không ngờ, thái tử chưa bao giờ có ý định bảo vệ ta. Xem ra đời này của ta đã định sẵn sẽ cô độc điêu linh rồi! Nếu Lan Ngọc biết ta không hoàn thành nhiệm vụ này, hắn và hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho ta. Và rồi ta sẽ chết thảm trong chốn thanh lâu đó thôi.” Đột nhiên Nam Cung Dung trở nên vô lực, lùi nhanh mấy bước dựa vào chiếc bàn đằng sau, có chút bất lực nhìn Nguyên Kỳ.
Nàng thật sự mong ước có được sự bảo vệ của Nguyên Kỳ! Cũng hy vọng có thể chân chân chính chính làm một tiểu thư danh giá! Được sự chăm sóc yêu thương của mọi người mà sinh trưởng, trở thành thiên kim đài các!
Đôi môi Nguyên Kỳ cắn chặt không buông.
Mộ Dung Ca sớm đã đến bên cửa, nghe được những lời bộc bạch của Nam Cung Dung thì sững sờ đứng yên tại chỗ. Chưa bao giờ nàng dám nghĩ Nam Cung Dung gặp phải bao nhiêu bất hạnh như vậy! Nàng ta chỉ là một cô gái mới qua hai mươi mà thôi.
“Thái tử ca ca, nói ra được hết những lời này, cõi lòng của Dung nhi nhẹ nhõm nhiều rồi. Thật ra hôn sự này không cần thực hiện, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ phải bức ép thái tử ca ca. Vẫn còn 1 chuyện, thái tử ca ca có muốn biết đêm đầu tiên của Dung nhi với ai không?” Tựa hồ Nam Cung Dung đang chìm trong hồi ức, về những năm tháng tuyệt vọng đó. Đêm đó, ngoài trời đổ mưa rất to.
Mộ Dung Ca run lên, chân đứng tí thì không vững, cái người lấy đi trinh tiết của Nam Dung nhi… không lẽ…
Đôi mắt Nguyên Kỳ tối sầm lại, dường như những mạch máu li ti có lộ rõ ra.
“Năm đó tuổi ngươi vẫn còn quá nhỏ, đối với rất nhiều chuyện vẫn còn chưa biết hết, bác hai có từng nuôi một đứa con riêng ở ngoài, và đứa con riêng đó chính là con trai ruột của bác hai. Không ngờ lúc đó gia tộc Nam cung lại bị diệt vong chỉ trong một đêm nên người trong tộc vẫn chưa hay biết về đứa trẻ này. Gia tộc đã bị diệt vong, người vợ riêng của bác hai muốn tái giá nên vứt bỏ đứa con này. Song đó vẫn là huyết mạch thật sự của gia tộc, nếu ngươi muốn có một đứa con thì đây chính là sự lựa chọn hợp lý nhất.” Nguyên Kỳ trầm giọng nói.
Từng câu từng chữ của hắn không khác gì tiếng sấm gõ thẳng vào đầu của Nam Cung Dung. Gia tộc Nam Cung vẫn còn huyết mạch khác tồn tại! Chỉ là… sắc mặt nàng tái đi, “Con của vợ lẻ sinh ra sao có thể xem là huyết mạch của gia tộc chứ.”
“So với bản cung, hắn càng có tư cách để gánh vác sứ mạng của gia tộc.” Mắt quang của Nguyên Kỳ trở nên lãnh liệt, giọng nói và khí sắc cũng dần trở nên lạnh băng.
Nam Cung Dung đứng không vững nữa, lùi nhanh ba bước, thái độ kiên quyết này của Nguyên Kỳ cho thấy hắn đã sớm có chuẩn bị! Có thể nói là trước khi nàng xuất hiện hắn đã đề phòng từ trước. Cho dù đó có là di nguyện của cô cô hay không, hay là thứ hôn sự đã định trước này cũng sẽ không di dịch được quyết định của hắn, lại càng không thể thay đổi được lựa chọn của hắn.
“Nếu không còn việc gì thì lui ra đi.” Nguyên Kỳ lạnh giọng nói, thông qua cửa sổ vô tình bắt gặp nữ tử nào đó đang thong dong nằm phơi nắng trên ghế dài ngoài kia, nữ tử đó quả nhiên biết hưởng thụ a.
“Nếu Dung nhi đoán không lầm, người thái tử ca ca nói chính là Tiểu Thập, hộ vệ của Mộ Dung Trắc phi? Thái tử ca ca cho rằng hắn xứng sao?” Nam Cung Dung nhịn không được tức khí hỏi. Tiểu Thập là một gã câm điếc, đến lời còn không nói được, muốn nàng gả cho hắn, si tâm vọng tưởng!
Mi mày Nguyên Kỳ khẽ dao động nhìn về phía Nam Cung Dung, hơi chau mày nói: “Không phải hắn.” Thân phận của Tiểu Thập cũng không có gì đáng nghi ngờ, hắn chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ bị người ta bỏ rơi mà thôi.
Nam Cung Dung tròn mắt, “Thái tử ca ca làm như vậy liệu lương tâm có cảm thấy yên ổn không, liệu có xứng với tháng năm thanh xuân mà Dung nhi đã chờ đợi sao? Mấy năm qua, Dung nhi đã chịu đựng biết bao khổ ải, vốn còn cho rằng thời cơ đã đến, có thể cùng thái tử ca ca đối mặt hết thảy sự tình, không ngờ cuối cùng chỉ là Dung nhi si tâm vọng tưởng. Tựa hồ thái tử ca ca đã quên nguyên do Nam Cung gia tộc năm đó bị diệt vong? Đó chính là do cô cô mà ra! Và có cả thái tử ca ca trong đó! Thế nên di nguyện của cô cô là muốn trấn hưng lại Nam Cung gia tộc ta! Dung nhi không phải kiểu nữ tử hiểu thế sự, cũng không dám lên tiếng dạy đời ai, chỉ là cảm thấy vô cùng thất vọng, nếu sớm biết như vậy Dung nhi nhất định sẽ không đến đây tìm thái tử ca ca.
Hiện giờ xem ra, hết đều đều là Dung nhi quá mức ấu trĩ khiến người ta chê cười!”
Hắn chối bỏ hôn sự đã không nói, còn muốn đẩy nàng gả cho một gã con riêng! Rốt cuộc hắn ta xem nàng là gì chứ! Một xíu cũng không đặt nàng vào trong mắt sao!
“Muốn bản cung tự tay giết ngươi sao?” Trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Nguyên Kỳ đã hiện ra hàn quang sát khí.
Lời này nói ra không hề có địch ý!
Nhưng cũng đủ khiến người ta nhận ra sát ý trong đó!
Nam Cung Dung kinh hãi, không kiềm chế được liên tục lùi thêm mấy bước, thật ra ngày từ lần đầu tiên gặp hắn nàng đã luôn sợ hãi, bởi vì nàng biết sự tình trên thế giàn này rất khó qua được mắt hắn. Việc hắn đã muốn làm thì nhất định sẽ không bao giờ thay đổi!
“Hoặc là, bản cung nên hỏi thẳng ngươi một câu, ngươi cùng Lan Ngọc đã ngủ với nhau bao nhiêu đêm?” Đột nhiên Nguyên Kỳ lạnh lùng nói ra chân tướng, tựa như hết thảy trong một khắc đều trở nên vô cùng đáng buồn cười.
Ánh mắt khinh nhẹ đặt trên người Nam Cung Dung khiến Nam Cung Dung giật nảy mình, dung mạo tuyệt sắc thanh nhã kia nhất thời lộ vẻ hoảng hốt và thất sắc, đôi mắt nàng lập tức trở nên mê mông, tựa hồ ẩn chứa bao nhiêu khuất nhục, tối tăm trong một khắc hùa nhau lộ cả ra ngoài.
“Bản cung không lật tẩy ngươi chẳng qua chỉ vì ngươi là người của gia tộc Nam Cung. Nếu không muốn tự tìm đường chết, ngày mai trời vừa sáng hãy lập tức rời khỏi kinh đô Hạ quốc này.” Ánh mắt Nguyên Kỳ vô tình không chừa chút tình cảm nào, lại càng không mảy may dao động vì những giọt nước mắt của Nam Cung Dung.
Đột nhiên Nam Cung Dung cười to bất tận, “Ha ha ha… Ngài có tư cách gì mà tuyệt tình với ta như vậy? Nếu không phải tại ngài và cô cô thì nào có ta ngày hôm nay!”
Bên ngoài phòng, Mộ Dung Ca nghe được tiếng cười rất rõ ràng, mi mày không tự chủ được nhíu lại. Tiếng cười này của Nam Cung Dung tựa hồ mang theo sự tuyệt vọng cùng cực! Nguyên Kỳ nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, lòng nàng tự biết rõ.
Nhưng Nam Cung Dung không phải mẫu người yếu đuối, kết quả này Nam Cung Dung sẽ chịu đựng được. Thêm vào đó, Nam Cung Dung xuất hiện từ đầu đến giờ đều mang theo một mục đích riêng nào đó.
“Ngài có biết ông quản gia dắt theo ta bỏ trốn năm đó ở giữa đường đã chết do vết thương quá nặng! Trước lúc chết đã dùng chút lực tàn cuối cùng để lại cho ta bức huyết thư. Song năm đó ta vẫn còn rất nhỏ còn chưa biết chữ cơ bản không hiểu được trên đó viết những gì! Ta còn ngây ngô đến độ tin rằng người khác sẽ cứu mình, một nữ tử ăn mặc rất đẹp, mặt bôi son trét phấn rất dày đã cứu đứa bé sắp sửa đói chết bên vệ đường như ta. Tiếp theo đó, ngài có biết ta đã phải trải qua một cuộc sống như nào không? Ngài có biết từ nhỏ ta phải học nhiều gì không? Không phải võ công mà là nữ công gia chánh, học cầm kỳ thi họa, kỳ chỉ được đánh trên người của đám đàn ông, cầm chỉ có thể đàn ra loại âm thanh ẻo lả! Đọc những quyển sách dâm tục như xuân cung đồ! Họa những hình ảnh cơ thể lõa lồ đang giao hoan giữa nam và nữ! Nếu không phải tại ngài và cô cô, ta phải kinh trải ngành nghề đó không? Mười hai tuổi, ta chỉ mới mười hai tuổi đã mất đi đêm đầu tiên của mình! Đến khi ta biết được thân thế của mình, ta muốn trốn khỏi nơi này, ta phải đi tìm cơ hội của chính mình! Hỡi đấng thái tử điện hạ tôn quý kia, ngài có từng nhìn qua cuộc sống kiểu đó không? Bọn họ mỗi lần bắt được ta đều mang ta nhốt trong một gian phòng tối đen như mực, ta không biết gã đàn ông nào đã sờ qua mình, trong gian phòng đó có rất nhiều đôi tay, bao nhiêu đàn ông ta cũng đếm không xuể! Mỗi lần cảm thấy đau khổ, ta chỉ biết chờ mong thái tử ca ca có hôn ước đến cứu mình. Mỗi một lần chờ đợi là mỗi một lần cầu xin, nhưng thái tử ca ca à, người đang ở đâu kia chứ?”
“Ta từng là tiểu thư trong phủ Nam Cung, xứng đáng có một cuộc sống ấm no trọn đời. Nhưng ở vào độ tuổi của mình ta đã phải trải qua biết bao nhiêu điều bất hạnh, vậy thái tử ca ca thì sao? Có từng nghĩ qua huyết mạch của gia tộc Nam Cung phải chịu bao nhiêu khổ ải chưa? Ta ở trước cửa nhà ép buộc phải ‘bán cười’ mua vui cho thiên hạ! Mấy năm qua có bao nhiêu lần ta muốn tìm đến cái chết, nhưng hễ chịu sự hành hạ của người khác thì ta lại càng tỉnh táo! Cái này cũng không nói, ta không phải là người mà ngài nhớ mong, tự khắc ngài cũng sẽ không thể cảm nhận được nỗi đau khổ của ta ta. Nếu ngược lại là Mộ Dung Trắc phi phải trải qua nhiều thứ như vậy, nhất định ngài sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn!” Cũng chính vì trưởng thành trong chốn thanh lâu, nàng rất giỏi che giấu tâm tư bản thân, cả ngày đều tươi cười với mọi người, chỉ cần khách hàng thích nàng như nào thì nàng sẽ đóng vai đó thôi.
Nam Cung Dung mặt đầy nước mắt, chuyện xưa cứ như một thước phim từ từ trình diễn lại trước mắt, tựa hồ hiện giờ nàng đang trải qua thời niên thiếu đó!
“Những điều này ngài tuyệt đối không thể hiểu được. Bởi vì người đưa ta vào trong thanh lâu nhận chịu mọi đắng cay đó chính là Hạ quốc hoàng đế. Hắn phong tỏa hết thảy thân thế của ta! Nếu không phải năm năm trước ta được người cứu thoát, e là đã sớm chết mất sát trong kỹ viện đó rồi.” Nam Cung Dung lúc khóc lúc cười, biểu cảm như khóc lại như cười đó hiện ra trên khuôn mặt nàng phải nói là vô cùng phức tạp.
Đôi mắt đen láy của Nguyên Kỳ như có ám quang di động, đôi tay âm thầm nắm chặt lại. Lại là Nguyên Du…
Nam Cung Dung đột nhiên như không biết sợ, nàng tiến gần Nguyên Kỳ, trực tiếp chắn ngang mặt hắn, kéo rách một cánh tay áo.
Ngay lập tức, những vết sẹo chằng chịt lần lượt hiện ra. Mỗi một vết thương đều vô cùng sâu và đáng sợ.
Nam Cung Dung cúi đầu nhìn lên những vết sẹo đó, tự giễu bản thân: “Ta từng cho rằng nếu tự sát sẽ có thể thoát được cảnh sống đó, nhưng sau mỗi lần như vậy ta đều bị bọn họ dùng một hình phạt thảm khốc hơn để cảnh cáo. Đó là một cây kim rất dài được nung đỏ trực tiếp đâm thẳng vào tay ta, tuy không có nhiều máu me, cũng không chảy rất nhiều máu, nhưng đau thấu tâm can, đồng thời những vết thương này phải mất rất lâu mới có thể lành lại. Song ngài có biết không, bọn họ tuyệt đối không cho phép ta thoa bất kì loại thuốc giảm đau nào, cũng không cho phép ta thôi tiếp khách! Phải nói là vô cùng tàn nhẫn. Sau này, ta sợ rồi, không phải sợ những người khách biến thái đòi hỏi đủ loại yêu cầu, mà là sợ đi tìm cái chết! Hậu quả của nó ta tuyệt đối không thể chịu đựng được nữa.”
“Là Lan Ngọc đã cứu ngươi.” Ánh mắt Nguyên Kỳ tựa hồ hiện ra tình cảnh thảm khốc của mẫu thân trước lúc qua đời. Nguyên Du tuy là cha của hắn nhưng lại để kẻ khác lợi dụng, không phân định rõ trắng đen mà đối xử với mẫu thân như vậy, và cả Nam Cung gia tộc, thậm chí là Nam Cung Dung!
Khóe môi Nam Cung Dung hơi nhếch lên, Đúng vậy! Nếu không có ngài ấy, ta vẫn sẽ trải qua một cuộc sống sống không bằng chết. Có điều, mãi đến sau này mới biết từ đầu hắn đã có ý lợi dụng ta. Đúng là đáng buồn làm sao!”
“Gặp được thái tử, ta còn mơ tưởng ngày sau có thể sẽ có được một chỗ dựa vững chắc, sẽ không còn bị người khác lợi dụng nữa! Bởi
vì đã có sự bảo hộ của thái tử ca ca. Thật không ngờ, thái tử chưa bao giờ có ý định bảo vệ ta. Xem ra đời này của ta đã định sẵn sẽ cô độc điêu linh rồi! Nếu Lan Ngọc biết ta không hoàn thành nhiệm vụ này, hắn và hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho ta. Và rồi ta sẽ chết thảm trong chốn thanh lâu đó thôi.” Đột nhiên Nam Cung Dung trở nên vô lực, lùi nhanh mấy bước dựa vào chiếc bàn đằng sau, có chút bất lực nhìn Nguyên Kỳ.
Nàng thật sự mong ước có được sự bảo vệ của Nguyên Kỳ! Cũng hy vọng có thể chân chân chính chính làm một tiểu thư danh giá! Được sự chăm sóc yêu thương của mọi người mà sinh trưởng, trở thành thiên kim đài các!
Đôi môi Nguyên Kỳ cắn chặt không buông.
Mộ Dung Ca sớm đã đến bên cửa, nghe được những lời bộc bạch của Nam Cung Dung thì sững sờ đứng yên tại chỗ. Chưa bao giờ nàng dám nghĩ Nam Cung Dung gặp phải bao nhiêu bất hạnh như vậy! Nàng ta chỉ là một cô gái mới qua hai mươi mà thôi.
“Thái tử ca ca, nói ra được hết những lời này, cõi lòng của Dung nhi nhẹ nhõm nhiều rồi. Thật ra hôn sự này không cần thực hiện, ta cũng chưa từng nghĩ sẽ phải bức ép thái tử ca ca. Vẫn còn 1 chuyện, thái tử ca ca có muốn biết đêm đầu tiên của Dung nhi với ai không?” Tựa hồ Nam Cung Dung đang chìm trong hồi ức, về những năm tháng tuyệt vọng đó. Đêm đó, ngoài trời đổ mưa rất to.
Mộ Dung Ca run lên, chân đứng tí thì không vững, cái người lấy đi trinh tiết của Nam Dung nhi… không lẽ…
Đôi mắt Nguyên Kỳ tối sầm lại, dường như những mạch máu li ti có lộ rõ ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook