Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
-
Chương 90
Hai người tiếp tục châu đầu nghiên cứu cơ quan dây xích. Thấy Lục Thời Khanh mãi chưa về, Lục Sương Dư bụng rỗng không kìm được hỏi:
– Sao a huynh vẫn chưa về? Muội đói lắm rồi.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn mặt trời cao cao ngoài cửa sổ, đáp:
– Chàng đi thăm thương thế của nhị hoàng tử và lục hoàng tử, lúc này chắc mới diện thánh xong, muội đói thì ăn ít bánh lót dạ đi.
– Hai vị hoàng tử xảy ra chuyện gì thế?
Bình thường Lục Thời Khanh không hay nói chuyện triều đình với muội muội và mẹ, Nguyên Tứ Nhàn định giải thích nhưng miệng há ra liền khựng lại, lấy làm lạ:
– Ơ, không đúng. Hôm đoan ngọ muội cũng đến sông Khúc mà không biết chuyện hai người họ bị ám sát à?
Động tĩnh bên bờ sông Khúc hôm đó không hề nhỏ. Tuy Lục Sương Dư ít quan tâm đến chính sự, nhưng không phải bách tính vô tri, ít nhất cũng nhận ra Trịnh Trạc và Trịnh Tế.
Vẻ mặt Lục Sương Dư khựng lại, chợt đứng dậy nói:
– Muội đi ăn bánh.
Muội ấy nói xong là chạy, chưa kịp ra khỏi cửa đã nghe phía sau kêu “đứng lại”, đành vịn khung cửa từ từ quay đầu, méo miệng nhìn Nguyên Tứ Nhàn.
Nàng gõ lên mặt bàn:
– Quay lại nói cho rõ ràng.
Muội ấy ngập ngừng bước lí nhí quay trở lại, nói:
– Ban đầu muội ở sông Khúc nhưng sau đó thấy đua thuyền rồng chán quá nên đi dạo chỗ khác.
Nguyên Tứ Nhàn không tin, toan hỏi tiếp thì chợt nghe ba tiếng gõ cửa, nàng nói “vào đi”, là Lục Thời Khanh trở về.
Thấy đống dây xích lấp lánh trên bàn của nàng, thần sắc y hơi dao động, cố ý quay đầu như không hiểu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn nàng nói:
– Dùng bữa thôi.
Lục Sương Dư như bắt được cứu tinh:
– Đúng, tẩu tẩu, a huynh về rồi, chúng ta mau dùng bữa thôi.
Nguyên Tứ Nhàn nheo mắt sờ cằm nhìn muội ấy, hứng thú hỏi:
– Muội nói cho rõ trước, hôm đoan ngọ rốt cuộc muội đi làm gì?
Lục Thời Khanh nghe vậy nhìn muội muội, thấy muội ấy xoắn ngón tay không đáp thì sầm mặt:
– Tẩu tẩu muội đang hỏi muội đấy.
Lòng Lục Sương Dư đắng chát, xụ mặt nhìn hai người, than vãn:
– …Thì muội ở bờ sông Khúc gặp một thư sinh yếu ớt, thấy hắn bị người ta chen suýt rơi xuống nước nên mới hành hiệp trượng nghĩa, sau đó bắt chước tẩu tẩu bỏ đi không để lại tên tuổi, không ngờ cứ bị hắn đuổi theo suốt dọc đường, hỏi muội họ gì tên chi để tương lai báo đáp.
Lục Thời Khanh nhướng mày:
– Sau đó thì sao?
– Hắn dính muội như kẹo dính ấy, muội đến cổng phủ rồi vẫn không cắt đuôi được, đành lừa hắn nói muội là nha hoàn tên Hồng Cúc trong phủ chúng ta. Kết quả…
Nói tới đây, mặt muội ấy hơi đỏ sắp khóc:
– Kết quả tên mọt sách đó ngày nào cũng nhờ người hầu nhà ta đưa thư cho Hồng Cúc.
Khóe miệng Nguyên Tứ Nhàn giật giật. Tiểu nha đầu gặp chuyện đào hoa đây mà, hèn gì không dám nói với Tuyên thị và Lục Thời Khanh.
Nàng hỏi:
– Hồng Cúc là ai?
Lục Sương Dư càng muốn khóc:
– Là người giúp việc trong bếp nhà chúng ta.
Thân hình lớn cỡ gấp ba Lục Sương Dư, đoán là không giấu được bao lâu.
Nếu đã nói ra, muội ấy dứt khoát ôm cánh tay Nguyên Tứ Nhàn kể khổ với a huynh và tẩu tẩu:
– Tẩu tẩu, tẩu không biết văn chương tên mọt sách ấy sến cỡ nào đâu. Gì mà hắn từng cho rằng cổ nhân nói “hiền hiền dị sắc” là chỉ đại trượng phu trọng đức chứ không trọng dung mạo, sau đó được người ta chỉ điểm mới biết ánh mắt mình thiển cận cỡ nào. Nay gặp được muội, hắn càng hiểu vị thánh hiền kia nói quả không sai. Hắn nói, chưa từng cầm lên thì không thể bàn chuyện đặt xuống, muội là người đầu tiên hắn gặp mà muốn cầm lên…
Lục Sương Dư nói tới đây thì toàn thân run lên:
– Trời ơi, ai muốn cho hắn cầm lên chứ! Tẩu tẩu, tẩu nói xem có phải hắn sến chảy nước luôn không? A huynh có nói mấy lời sến rện như vậy với tẩu không?
Muội ấy kể khổ thao thao bất tuyệt, cổ Nguyên Tứ Nhàn và Lục Thời Khanh cứng ngắc lẳng lặng nhìn nhau.
Mấy lời xàm xí này sao nghe quen quen nhỉ?
Nguyên Tứ Nhàn chớp mắt mấy cái, hỏi thật chậm:
– Thư sinh yếu đuối mà muội nói chắc không phải họ Đậu chứ?
Lục Sương Dư kinh ngạc:
– Sao tẩu biết?
Làm sao biết? Do trên tiệc lưu thương trước tết hoa triều năm nay, vị huynh đài nào đó vì tranh thể diện mà khoe mẽ, nói cả đống lời xàm xí giáo huấn lừa bịp một thiếu niên họ Đậu mới ra đời.
Nàng liếc Lục Thời Khanh:
– Lục thánh hiền, ngài thấy chuyện này thế nào?
– …
Lục Thời Khanh bắt buộc Lục Sương Dư lấy tất cả thư từ ra cho y xem, lúc thấy trên mỗi bì thư đều vẽ một đóa cúc đỏ, cuối cùng y không nhịn nổi nữa, trở mặt dặn Tào Ám không cho bất kỳ ai họ Đậu tới gần cổng phủ ba trượng và không thu bất kỳ đồ vật nào do người họ Đậu đưa tới.
Nguyên Tứ Nhàn dở khóc dở cười, ban đêm đi ngủ vẫn thấy mặt y đen thui, bèn lặng lẽ chọt y, hỏi:
– Lục thánh hiền, sinh con không?
Lục Thời Khanh nghiêng đầu nhìn nàng, từ chối lời mời, nói “ngủ đi” rồi nhắm mắt, tựa như không có tâm trạng sinh con.
Nàng cười híp mắt “ừ” một tiếng, ra vẻ ngoan ngoãn đi ngủ nhưng thò tay lấy cặp xích khóa giấu sẵn dưới chăn, thầm nghĩ may mà lúc đi dạo chợ tây đã phòng ngừa chu đáo.
Nàng biết Lục Thời Khanh thật sự muốn có con, chỉ là thông cảm cho nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, không muốn nàng miễn cưỡng bản thân làm mẹ quá sớm vì giấc mơ vô nghĩa.
Kỳ thực nàng không hề thấy miễn cưỡng.
Trước đây khi nghi ngờ mang thai, nàng quả thực vô cùng hoang mang, nhưng sau khi biết đó chỉ là hiểu lầm, nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy mất mát.
Trong một đêm ngắn ngủi ấy, nàng đã tưởng tượng, nếu nó là bé trai, liệu có hay xụ mặt giống Lục Thời Khanh không, nếu nó là bé gái, liệu có xinh đẹp như hoa giống nàng không.
Cái gọi là chuẩn bị tâm lý, chưa thực sự mang thai sẽ mãi mãi chưa chuẩn bị tốt. Nên nàng không muốn Lục Thời Khanh kìm nén.
Nên sinh thì sinh, đâu cần do dự nhiều đến thế. Y không cho, tự nàng cũng muốn mà.
Qua khoảng một nén nhang, nghe người bên cạnh hô hấp đều đều như đã ngủ, Nguyên Tứ Nhàn lặng lẽ nhổm dậy, rón rén lấy xích ra, mở khóa rồi khóa hai tay y vào thành giường, sau đó khẽ bắt chước tiếng chó sủa “gâu gâu” hai tiếng.
Lục Thời Khanh thở đều đều, không hề dao động. Thấy như vậy mà y vẫn không tỉnh, nàng yên tâm vén chăn, chậm rãi cởi thắt lưng y, nào ngờ cảnh đập vào mắt ngay sau đó quá đồ sộ khiến nàng kinh ngạc đơ người.
Ghê thật, ngủ mà vẫn có bản lĩnh như vậy!
Nguyên Tứ Nhàn chợt hơi khó xử, bắt đầu lâm trận lùi bước, bi thương nhìn đỉnh màn trên đầu, tranh đấu nội tâm nửa nén nhang mới từ từ bò dậy.
Nụ cười bên môi Lục Thời Khanh sắp nhịn không nổi nữa.
Trời mới biết y chưa hề ngủ mà nhịn suốt nãy giờ khổ cỡ nào.
Từ lúc mắt nàng phát sáng nhìn đống khóa xích ấy ở chợ tây, y đã biết dụng ý của nàng. Dù sao trong sách có ghi lại kiểu đó. Tuy mục đích của Nguyên Tứ Nhàn kỳ thực khá đơn thuần, sợ y không nghe theo nên muốn trói y lại mà thôi.
Y trả tiền, giả vờ tin vào cớ “mua về chơi” của nàng, nhịn từ nãy tới giờ là vì thời khắc này, nàng có thể dùng cách y mơ thấy vào mùa thu năm ngoái để thỏa mãn mong muốn của y.
Y nằm gai nếm mật chờ đợi, sau một nén nhang, y cảm thấy nàng vẫn lề mề ngay chỗ cũ, mà sau khi lề mề chốc lát, nàng bò dậy vén đệm lên.
Lục Thời Khanh đã nóng sắp phun lửa nhưng ráng nhịn, hí mắt ra, thấy nàng ngồi xổm bên giường như nấm, rút dưới đệm ra một quyển xuân cung đồ dày ba tấc, cau mày lật từng trang xem.
– …
Chuẩn bị đúng là đầy đủ, nhưng chuyện này có thể nước đến chân mới nhảy sao?
Lục Thời Khanh tức giận suýt bật khỏi giường, nhưng thấy nàng đột nhiên mắt sáng rực đóng sách lại thì y vội vã nhắm mắt.
Được, y nhịn tiếp vậy.
Nguyên Tứ Nhàn cất sách, chấn chỉnh lại cờ trống, lần này đã có phương pháp nhập môn, sau khi đánh hạ thì không kìm được kêu “ôi” thành tiếng.
Lục Thời Khanh ráng kìm giọng, nhưng khi nàng dừng lần nữa thì cuối cùng y không còn nhẫn nại.
Mơ và thực dẫu sao cũng có chênh lệch. Nếu y ráng cho giống giấc mơ, có lẽ sẽ bị cạn kiệt mất.
Nguyên Tứ Nhàn đang ủ rũ tiến thoái lưỡng nan thì chợt nghe hai tiếng “cụp” liên tiếp vang lên, chưa đợi nàng ngẩng đầu nhìn, sau eo đã xuất hiện một cánh tay. Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay nóng bỏng ấy ấn nàng xuống.
Nàng chợt kêu ra tiếng, toàn thân mềm nhũn trên người Lục Thời Khanh. Nàng nghiêng đầu trừng y với ánh mắt không thể tin được.
Lục Thời Khanh vừa rồi cũng không nhịn nổi rên ra tiếng, nhưng khi nàng nhìn thì y lập tức khôi phục dáng vẻ thong dong, khàn giọng nói:
– Cứ để ta…
Dứt lời, y trở mình đảo điên nhật nguyệt.
Nguyên Tứ Nhàn lúc này đương nhiên bừng tỉnh, giận muốn tính sổ với y nhưng không ngờ Lục Thời Khanh căn bản không cho nàng cơ hội mắng, khiến nàng không thốt nổi thành lời.
Nàng tức suýt ngất. Sau khi xong, y nói đông chí năm ngoái lúc chơi ngũ mộc, nàng thua nên bây giờ phải trả nợ, thế là y đòi thêm một lần.
Kế đó y nói, lần trước thập tam hoàng tử không trả lời được câu hỏi của y, nàng cũng bị phạt cùng, chi bằng tính chung một lượt. Thế là lại làm lần ba.
Nguyên Tứ Nhàn ngay cả ý muốn giết gà cũng có rồi, đang nghĩ trả một lần sạch nợ cũng được, để sau này y khỏi lắm trò nữa, nhưng y ôm nàng vào lòng, đau khổ nói, ba lần không chẵn, y khó chịu lắm lắm.
Thế là nàng bị y đè vào góc giường, khai triển lần thứ tư.
Cuối cùng, khi nàng rốt cuộc có thể nhắm mắt, tự an ủi mình là tuy đêm nay rất vất vả nhưng dù gì cũng có hi vọng mang thai, thì Lục Thời Khanh như có thần thông nhìn thấu tâm tư, y khẽ nói bên tai nàng:
– Đúng rồi, lần trước lang trung tới khám, ta quên nói với nàng, lang trung nói mấy ngày sau kỳ kinh sẽ không mang thai đâu.
– …
Nói xong, y cúi đầu hôn vành tai nàng rồi tổng kết:
– Cho nên nàng an tâm ngủ đi.
Nguyên Tứ Nhàn ngay cả sức lên tiếng cũng không có, chỉ thầm cười lạnh trong lòng.
Được, ngủ.
Chờ y ngủ rồi, nàng sẽ bò dậy lấy kéo cắt phứt của y.
– Sao a huynh vẫn chưa về? Muội đói lắm rồi.
Nguyên Tứ Nhàn nhìn mặt trời cao cao ngoài cửa sổ, đáp:
– Chàng đi thăm thương thế của nhị hoàng tử và lục hoàng tử, lúc này chắc mới diện thánh xong, muội đói thì ăn ít bánh lót dạ đi.
– Hai vị hoàng tử xảy ra chuyện gì thế?
Bình thường Lục Thời Khanh không hay nói chuyện triều đình với muội muội và mẹ, Nguyên Tứ Nhàn định giải thích nhưng miệng há ra liền khựng lại, lấy làm lạ:
– Ơ, không đúng. Hôm đoan ngọ muội cũng đến sông Khúc mà không biết chuyện hai người họ bị ám sát à?
Động tĩnh bên bờ sông Khúc hôm đó không hề nhỏ. Tuy Lục Sương Dư ít quan tâm đến chính sự, nhưng không phải bách tính vô tri, ít nhất cũng nhận ra Trịnh Trạc và Trịnh Tế.
Vẻ mặt Lục Sương Dư khựng lại, chợt đứng dậy nói:
– Muội đi ăn bánh.
Muội ấy nói xong là chạy, chưa kịp ra khỏi cửa đã nghe phía sau kêu “đứng lại”, đành vịn khung cửa từ từ quay đầu, méo miệng nhìn Nguyên Tứ Nhàn.
Nàng gõ lên mặt bàn:
– Quay lại nói cho rõ ràng.
Muội ấy ngập ngừng bước lí nhí quay trở lại, nói:
– Ban đầu muội ở sông Khúc nhưng sau đó thấy đua thuyền rồng chán quá nên đi dạo chỗ khác.
Nguyên Tứ Nhàn không tin, toan hỏi tiếp thì chợt nghe ba tiếng gõ cửa, nàng nói “vào đi”, là Lục Thời Khanh trở về.
Thấy đống dây xích lấp lánh trên bàn của nàng, thần sắc y hơi dao động, cố ý quay đầu như không hiểu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn nàng nói:
– Dùng bữa thôi.
Lục Sương Dư như bắt được cứu tinh:
– Đúng, tẩu tẩu, a huynh về rồi, chúng ta mau dùng bữa thôi.
Nguyên Tứ Nhàn nheo mắt sờ cằm nhìn muội ấy, hứng thú hỏi:
– Muội nói cho rõ trước, hôm đoan ngọ rốt cuộc muội đi làm gì?
Lục Thời Khanh nghe vậy nhìn muội muội, thấy muội ấy xoắn ngón tay không đáp thì sầm mặt:
– Tẩu tẩu muội đang hỏi muội đấy.
Lòng Lục Sương Dư đắng chát, xụ mặt nhìn hai người, than vãn:
– …Thì muội ở bờ sông Khúc gặp một thư sinh yếu ớt, thấy hắn bị người ta chen suýt rơi xuống nước nên mới hành hiệp trượng nghĩa, sau đó bắt chước tẩu tẩu bỏ đi không để lại tên tuổi, không ngờ cứ bị hắn đuổi theo suốt dọc đường, hỏi muội họ gì tên chi để tương lai báo đáp.
Lục Thời Khanh nhướng mày:
– Sau đó thì sao?
– Hắn dính muội như kẹo dính ấy, muội đến cổng phủ rồi vẫn không cắt đuôi được, đành lừa hắn nói muội là nha hoàn tên Hồng Cúc trong phủ chúng ta. Kết quả…
Nói tới đây, mặt muội ấy hơi đỏ sắp khóc:
– Kết quả tên mọt sách đó ngày nào cũng nhờ người hầu nhà ta đưa thư cho Hồng Cúc.
Khóe miệng Nguyên Tứ Nhàn giật giật. Tiểu nha đầu gặp chuyện đào hoa đây mà, hèn gì không dám nói với Tuyên thị và Lục Thời Khanh.
Nàng hỏi:
– Hồng Cúc là ai?
Lục Sương Dư càng muốn khóc:
– Là người giúp việc trong bếp nhà chúng ta.
Thân hình lớn cỡ gấp ba Lục Sương Dư, đoán là không giấu được bao lâu.
Nếu đã nói ra, muội ấy dứt khoát ôm cánh tay Nguyên Tứ Nhàn kể khổ với a huynh và tẩu tẩu:
– Tẩu tẩu, tẩu không biết văn chương tên mọt sách ấy sến cỡ nào đâu. Gì mà hắn từng cho rằng cổ nhân nói “hiền hiền dị sắc” là chỉ đại trượng phu trọng đức chứ không trọng dung mạo, sau đó được người ta chỉ điểm mới biết ánh mắt mình thiển cận cỡ nào. Nay gặp được muội, hắn càng hiểu vị thánh hiền kia nói quả không sai. Hắn nói, chưa từng cầm lên thì không thể bàn chuyện đặt xuống, muội là người đầu tiên hắn gặp mà muốn cầm lên…
Lục Sương Dư nói tới đây thì toàn thân run lên:
– Trời ơi, ai muốn cho hắn cầm lên chứ! Tẩu tẩu, tẩu nói xem có phải hắn sến chảy nước luôn không? A huynh có nói mấy lời sến rện như vậy với tẩu không?
Muội ấy kể khổ thao thao bất tuyệt, cổ Nguyên Tứ Nhàn và Lục Thời Khanh cứng ngắc lẳng lặng nhìn nhau.
Mấy lời xàm xí này sao nghe quen quen nhỉ?
Nguyên Tứ Nhàn chớp mắt mấy cái, hỏi thật chậm:
– Thư sinh yếu đuối mà muội nói chắc không phải họ Đậu chứ?
Lục Sương Dư kinh ngạc:
– Sao tẩu biết?
Làm sao biết? Do trên tiệc lưu thương trước tết hoa triều năm nay, vị huynh đài nào đó vì tranh thể diện mà khoe mẽ, nói cả đống lời xàm xí giáo huấn lừa bịp một thiếu niên họ Đậu mới ra đời.
Nàng liếc Lục Thời Khanh:
– Lục thánh hiền, ngài thấy chuyện này thế nào?
– …
Lục Thời Khanh bắt buộc Lục Sương Dư lấy tất cả thư từ ra cho y xem, lúc thấy trên mỗi bì thư đều vẽ một đóa cúc đỏ, cuối cùng y không nhịn nổi nữa, trở mặt dặn Tào Ám không cho bất kỳ ai họ Đậu tới gần cổng phủ ba trượng và không thu bất kỳ đồ vật nào do người họ Đậu đưa tới.
Nguyên Tứ Nhàn dở khóc dở cười, ban đêm đi ngủ vẫn thấy mặt y đen thui, bèn lặng lẽ chọt y, hỏi:
– Lục thánh hiền, sinh con không?
Lục Thời Khanh nghiêng đầu nhìn nàng, từ chối lời mời, nói “ngủ đi” rồi nhắm mắt, tựa như không có tâm trạng sinh con.
Nàng cười híp mắt “ừ” một tiếng, ra vẻ ngoan ngoãn đi ngủ nhưng thò tay lấy cặp xích khóa giấu sẵn dưới chăn, thầm nghĩ may mà lúc đi dạo chợ tây đã phòng ngừa chu đáo.
Nàng biết Lục Thời Khanh thật sự muốn có con, chỉ là thông cảm cho nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý, không muốn nàng miễn cưỡng bản thân làm mẹ quá sớm vì giấc mơ vô nghĩa.
Kỳ thực nàng không hề thấy miễn cưỡng.
Trước đây khi nghi ngờ mang thai, nàng quả thực vô cùng hoang mang, nhưng sau khi biết đó chỉ là hiểu lầm, nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy mất mát.
Trong một đêm ngắn ngủi ấy, nàng đã tưởng tượng, nếu nó là bé trai, liệu có hay xụ mặt giống Lục Thời Khanh không, nếu nó là bé gái, liệu có xinh đẹp như hoa giống nàng không.
Cái gọi là chuẩn bị tâm lý, chưa thực sự mang thai sẽ mãi mãi chưa chuẩn bị tốt. Nên nàng không muốn Lục Thời Khanh kìm nén.
Nên sinh thì sinh, đâu cần do dự nhiều đến thế. Y không cho, tự nàng cũng muốn mà.
Qua khoảng một nén nhang, nghe người bên cạnh hô hấp đều đều như đã ngủ, Nguyên Tứ Nhàn lặng lẽ nhổm dậy, rón rén lấy xích ra, mở khóa rồi khóa hai tay y vào thành giường, sau đó khẽ bắt chước tiếng chó sủa “gâu gâu” hai tiếng.
Lục Thời Khanh thở đều đều, không hề dao động. Thấy như vậy mà y vẫn không tỉnh, nàng yên tâm vén chăn, chậm rãi cởi thắt lưng y, nào ngờ cảnh đập vào mắt ngay sau đó quá đồ sộ khiến nàng kinh ngạc đơ người.
Ghê thật, ngủ mà vẫn có bản lĩnh như vậy!
Nguyên Tứ Nhàn chợt hơi khó xử, bắt đầu lâm trận lùi bước, bi thương nhìn đỉnh màn trên đầu, tranh đấu nội tâm nửa nén nhang mới từ từ bò dậy.
Nụ cười bên môi Lục Thời Khanh sắp nhịn không nổi nữa.
Trời mới biết y chưa hề ngủ mà nhịn suốt nãy giờ khổ cỡ nào.
Từ lúc mắt nàng phát sáng nhìn đống khóa xích ấy ở chợ tây, y đã biết dụng ý của nàng. Dù sao trong sách có ghi lại kiểu đó. Tuy mục đích của Nguyên Tứ Nhàn kỳ thực khá đơn thuần, sợ y không nghe theo nên muốn trói y lại mà thôi.
Y trả tiền, giả vờ tin vào cớ “mua về chơi” của nàng, nhịn từ nãy tới giờ là vì thời khắc này, nàng có thể dùng cách y mơ thấy vào mùa thu năm ngoái để thỏa mãn mong muốn của y.
Y nằm gai nếm mật chờ đợi, sau một nén nhang, y cảm thấy nàng vẫn lề mề ngay chỗ cũ, mà sau khi lề mề chốc lát, nàng bò dậy vén đệm lên.
Lục Thời Khanh đã nóng sắp phun lửa nhưng ráng nhịn, hí mắt ra, thấy nàng ngồi xổm bên giường như nấm, rút dưới đệm ra một quyển xuân cung đồ dày ba tấc, cau mày lật từng trang xem.
– …
Chuẩn bị đúng là đầy đủ, nhưng chuyện này có thể nước đến chân mới nhảy sao?
Lục Thời Khanh tức giận suýt bật khỏi giường, nhưng thấy nàng đột nhiên mắt sáng rực đóng sách lại thì y vội vã nhắm mắt.
Được, y nhịn tiếp vậy.
Nguyên Tứ Nhàn cất sách, chấn chỉnh lại cờ trống, lần này đã có phương pháp nhập môn, sau khi đánh hạ thì không kìm được kêu “ôi” thành tiếng.
Lục Thời Khanh ráng kìm giọng, nhưng khi nàng dừng lần nữa thì cuối cùng y không còn nhẫn nại.
Mơ và thực dẫu sao cũng có chênh lệch. Nếu y ráng cho giống giấc mơ, có lẽ sẽ bị cạn kiệt mất.
Nguyên Tứ Nhàn đang ủ rũ tiến thoái lưỡng nan thì chợt nghe hai tiếng “cụp” liên tiếp vang lên, chưa đợi nàng ngẩng đầu nhìn, sau eo đã xuất hiện một cánh tay. Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay nóng bỏng ấy ấn nàng xuống.
Nàng chợt kêu ra tiếng, toàn thân mềm nhũn trên người Lục Thời Khanh. Nàng nghiêng đầu trừng y với ánh mắt không thể tin được.
Lục Thời Khanh vừa rồi cũng không nhịn nổi rên ra tiếng, nhưng khi nàng nhìn thì y lập tức khôi phục dáng vẻ thong dong, khàn giọng nói:
– Cứ để ta…
Dứt lời, y trở mình đảo điên nhật nguyệt.
Nguyên Tứ Nhàn lúc này đương nhiên bừng tỉnh, giận muốn tính sổ với y nhưng không ngờ Lục Thời Khanh căn bản không cho nàng cơ hội mắng, khiến nàng không thốt nổi thành lời.
Nàng tức suýt ngất. Sau khi xong, y nói đông chí năm ngoái lúc chơi ngũ mộc, nàng thua nên bây giờ phải trả nợ, thế là y đòi thêm một lần.
Kế đó y nói, lần trước thập tam hoàng tử không trả lời được câu hỏi của y, nàng cũng bị phạt cùng, chi bằng tính chung một lượt. Thế là lại làm lần ba.
Nguyên Tứ Nhàn ngay cả ý muốn giết gà cũng có rồi, đang nghĩ trả một lần sạch nợ cũng được, để sau này y khỏi lắm trò nữa, nhưng y ôm nàng vào lòng, đau khổ nói, ba lần không chẵn, y khó chịu lắm lắm.
Thế là nàng bị y đè vào góc giường, khai triển lần thứ tư.
Cuối cùng, khi nàng rốt cuộc có thể nhắm mắt, tự an ủi mình là tuy đêm nay rất vất vả nhưng dù gì cũng có hi vọng mang thai, thì Lục Thời Khanh như có thần thông nhìn thấu tâm tư, y khẽ nói bên tai nàng:
– Đúng rồi, lần trước lang trung tới khám, ta quên nói với nàng, lang trung nói mấy ngày sau kỳ kinh sẽ không mang thai đâu.
– …
Nói xong, y cúi đầu hôn vành tai nàng rồi tổng kết:
– Cho nên nàng an tâm ngủ đi.
Nguyên Tứ Nhàn ngay cả sức lên tiếng cũng không có, chỉ thầm cười lạnh trong lòng.
Được, ngủ.
Chờ y ngủ rồi, nàng sẽ bò dậy lấy kéo cắt phứt của y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook