Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
-
Chương 88
Một nén nhang sau, Nguyên Tứ Nhàn cúi đầu nhìn người phía trước đang miệt mài gặm nhấm, không kìm được nghĩ đầy chê bai, rằng Hứa tam nương nói không sai, ban đầu nàng đã dùng sai cách, muốn đối phó loại người ngoài mặt đàng hoàng nội tâm tăm tối như Lục Thời Khanh, cứ trực tiếp dùng nhan sắc quyến rũ cho nhanh.
Nàng bị y giày vò nằm liệt trên giường, chờ khi y ngẩng đầu lên, sắc mặt nàng ửng đỏ giận dữ nhìn y:
– Chữa xong rồi chứ gì!
Nói rồi nàng khép vạt áo lại.
Nàng chưa hết kỳ kinh, Lục Thời Khanh chỉ có thể nếm ít ngon ngọt ấy, sợ còn làm tiếp là không thể ngăn cản, bèn chủ động đưa tay giúp nàng chỉnh y phục:
– Nếu nàng thấy chưa đủ thì làm tiếp.
Nói cứ như nước miếng của y là canh đại bổ thượng đẳng không bằng. Nguyên Tứ Nhàn lườm y với ánh mắt như dao:
– Chàng coi chừng tự thiêu đấy.
– …
Lục Thời Khanh vịn thắt lưng, cảm thấy nơi nào đó đúng là nóng bỏng khó nhịn, thầm than Huy Ninh Đế đúng là biết chọn ngày, tân hôn ngay kỳ kinh nguyệt là muốn y nhịn chết à?
Nguyên Tứ Nhàn thấy y khổ sở thì vui vẻ trong lòng, tay lướt lên vai xoa ngực y, quyến rũ:
– Chàng nói vài câu hay ho thì thiếp giúp chàng.
Lục Thời Khanh cứng người nhìn nàng:
– Giúp thế nào?
Nàng xòe năm ngón tay ra quơ quơ trước mắt y.
Y suýt bị mấy ngón tay mềm mại trắng trẻo của nàng làm chóng mặt, đấu tranh một lát rồi không nhịn được hỏi:
– Hay ho gì?
– Cần thiếp dạy chàng từng câu từng chữ nữa hả?
Nàng lùi lại một bước:
– Không nói được thì dẹp.
Lục Thời Khanh rơi vào trầm mặc. Y đúng là không biết nói mấy lời đó.
Y suy nghĩ rồi chọn cách nói không quá sáo rỗng:
– Ngày mai ta cùng nàng đi dạo chợ tây, nàng cứ mua hết những gì năm ngoái chưa mua đủ nhé.
Lần trước không biết ai phụng thánh mệnh đi dạo phố mà trưng bản mặt thối với nàng nhỉ?
Nguyên Tứ Nhàn hất cằm, chỉ tay vào y:
– Chàng nói đấy nhé, không sợ bổng lộc tháng này bị thiếp tiêu sạch à?
Lục Thời Khanh đấu tranh một phen, cắn răng đáp “ừ”.
Sợ y đổi ý, nàng vui vẻ lập tức nhào tới kéo thắt lưng y, hưng phấn nói:
– Mau, mau cởi quần!
Lục Thời Khanh chắc nghĩ bổng lộc tháng này khó giữ, đã thế y tuyệt đối không thể lỗ, được nàng dùng tay hầu hạ mà vẫn thấy chưa đủ, sau khi đẩy ngã nàng, y cởi vạt áo nàng ra lần nữa, to gan đổi cách.
Nguyên Tứ Nhàn không biết y học từ đâu mấy chiêu trò khiến người ta đỏ mặt xấu hổ này, lòng nàng thấy lạ nên quên ngăn cản, lần đầu tiên nhìn rõ y giữa ban ngày ban mặt ở khoảng cách gần, chỉ than thở trước đây mình quả thực xem thường y, bây giờ căn bản là tự tay thả ác long mà.
Thiên phú bẩm sinh của Lục Thời Khanh vốn đã kiệt xuất, trước đây là do không nắm phương pháp, mấy ngày nay bù lại bằng cả xấp xuân cung đồ, đương nhiên tiến bộ thần tốc. Nhưng vì nàng mềm mại mảnh mai nên y không dám dùng nhiều sức hành hạ nàng quá lâu.
Nàng bị y thay “canh bổ” chữa thương lần nữa, dù là người phóng khoáng cũng xấu hổ, sau khi xong nàng không chịu nhìn y, cứ vùi đầu vào lòng y, được y bế ngang vào nhà tắm tắm rửa.
Mỗi lần Lục Thời Khanh nóng đầu làm chuyện xấu hổ xong, y đều bắt đầu nghi ngờ bản thân, bây giờ y đúng là hơi ngượng, bước chân và tay bế nàng đều run run, khó khăn lắm mới đi tới nhà tắm, nhưng khi tới thùng tắm thì y “tuổi già sức yếu”, không cẩn thận trượt tay làm nàng ngã.
“Ầm”, nước văng tung tóe, Nguyên Tứ Nhàn va thẳng vào thùng tắm.
Hai người đều đơ, sau khi nhìn nhau đầy khiếp sợ, người bị ngã phản ứng lại trước, nàng nhăn mặt tức tối đập lên mặt nước, giận dữ hét:
– Lực tay chỉ có chút xíu đó, chàng có phải nam nhân không hả? Chàng… chàng ra ngoài cho thiếp!
Lục Thời Khanh thật mất mặt đến mức muốn bỏ chạy, nhưng y chỉ xoay người, bước nhanh mấy bước rồi dừng, quay lại bế nàng ra khỏi thùng tắm:
– Nàng đang trong kỳ kinh, không thể tắm như vậy, ra đây ta lau cho.
Nàng bĩu môi, nghi ngờ nhìn y:
– Chàng còn quăng ngã thiếp lần thứ ba không đấy?
– Không ngã đâu.
Nàng hít mũi, ra hiệu y lấy công chuộc tội.
Lục Thời Khanh xoay người đưa khăn cho nàng lau dính nhớp trên cơ thể, chờ nàng xong xuôi, trên người chỉ còn vệt nước thì y nhận ra mình đã quay về trạng thái lửa nóng bừng bừng ban đầu.
E là… y uổng công dã tràng mất rồi.
Đôi vợ chồng ở trong phòng giày vò mãi tới hoàng hôn, sau khi ăn xong bữa tối, tốt xấu gì họ cũng làm một chuyện đàng hoàng, đó là nói chuyện Trịnh Trạc bị ám sát lúc chiều.
Nguyên Tứ Nhàn đã hỏi rõ đại khái đầu đuôi. Hóa ra chuyện này là khổ nhục kế của nhị hoàng tử.
Từ sau khi bị tước mất quyền cai quản Kim Ngô vệ năm ngoái, nhị hoàng tử luôn có khúc mắc với Trịnh Trạc, cộng thêm thất bại ở Tự Vũ đình hồi cuối tháng tư khiến hắn ta càng ghi hận. Tuy thánh nhân đã thả hắn ta khỏi phủ nhưng ngày càng lạnh nhạt với hắn ta, chuyển sang yêu thích Trịnh Trạc, thấy vậy, nhị hoàng tử không ngồi yên nổi nữa.
Nhưng nhìn tình thế trong triều, uy thế của thánh nhân vẫn chưa suy, ván cờ tranh đấu giữa các hoàng tử không phải hoàng tử này giết hoàng tử nọ là xong. Nhị hoàng tử không ngu ngốc đến mức ám sát Trịnh Trạc, mang trên lưng tội danh giết đệ, như vậy hai bên đều thiệt, khiến Bình vương ngư ông đắc lợi, cho nên hắn ta mới dùng chiêu nham hiểm này, tự mình ám sát chính mình hòng ra vẻ với các triều thần, tranh được lòng đồng cảm.
Còn việc có thể giá họa thành công cho Trịnh Trạc hay không không hề quan trọng. Chỉ cần hai người họ cùng đi thì ai cũng có hiềm nghi, chuyện này căn bản không cần chứng cứ, cũng không cần thật sự định tội, chỉ cần có thể thay đổi chút suy nghĩ trong lòng thánh nhân là xem như đạt mục đích.
Đây cũng xem như một kế. Dù sao, nhị hoàng tử trước đây quá tranh cường háo thắng, còn Trịnh Trạc luôn đặt mình vào thế yếu, lấy lùi để tiến.
Nhưng nhị hoàng tử không ngờ, lục đệ còn ác hơn cả hắn ta, thấy sát chiêu đến ngay trước mắt liền “hy sinh quên mình” thay hắn ta cản một đao.
Hắn ta bối rối, sát thủ cũng giật mình, nhanh chóng bồi thêm một đao, nhưng suy cho cùng đã mất đi sự tỉ mỉ và xảo quyệt khi ra tay lần đầu như kế hoạch, bởi thế không thể tạo ra kết quả hoàn mỹ khiến hắn ta thoạt trông bị thương rất nặng nhưng thực tế không đáng ngại, ngược lại khiến Trịnh Trạc có công lao vĩ đại “bảo vệ huynh trưởng suýt mất mạng dưới tay kẻ địch”.
Nguyên Tứ Nhàn bây giờ đã hiểu vì sao Trịnh Trạc liều lĩnh mạo hiểm sinh tử để đến Hồ cơ tửu quán. Đây là thời cơ tuyệt hảo để lôi kéo các quan lớn trong triều. Có câu “tai nghe là giả, mắt thấy là thật”, nghe từ miệng người khác truyền tới trong triều và tận mắt chứng kiến hắn bị thương đẫm máu, độ chấn động hoàn toàn khác.
Trịnh Trạc cũng không cần lo thánh nhân nghi ngờ hắn cố ý đến Hồ cơ tửu quán, vì hắn hoàn toàn có thể thoải mái thừa nhận, do biết trong tửu quán có nhiều quan chức nên mới đi về hướng đó. Hắn bị truy sát, cùng đường mạt lộ nên đành cầu cứu các triều thần như Lục Thời Khanh.
Nghĩ tới đây, Nguyên Tứ Nhàn thầm bội phục khả năng ứng biến của Trịnh Trạc, đồng thời không khỏi cảm khái, hắn từ một đứa trẻ im lặng bị người ta đẩy xuống núi giả đi đến ngày hôm nay, rốt cuộc không biết đã chịu đựng bao nhiêu thứ mà người thường không thể chịu nổi.
Nàng không cảm thấy tâm cơ của hắn bây giờ là ác độc. Như Lục Thời Khanh từng nói, con người luôn có tư tâm, vào lúc đường cùng một mất một còn thì phản kháng không phải lỗi. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ như vậy.
Nàng hỏi Lục Thời Khanh:
– Sau đó chàng để hắn và các triều thần gặp nhau à?
Y gật đầu:
– Không có gì khó, nắm bắt canh giờ mà thôi. Ngày mai trong triều sẽ bùng nổ cho xem.
Có điều cứ để họ tự nổ. Y đang trong thời gian nghỉ cưới, muốn cùng Nguyên Tứ Nhàn đi dạo chợ tây.
Nguyên Tứ Nhàn “ừ” một tiếng, lại hỏi:
– Thương thế của điện hạ sao rồi?
Lục Thời Khanh nghe thì sa sầm mặt. Y còn chưa hỏi sao nàng lại gặp Trịnh Trạc kìa.
Y nói:
– Hôm nay nàng băng bó cho hắn à?
Tự tay băng? Bằng cái tay lúc nãy hầu hạ y hả?
Nguyên Tứ Nhàn nghẹn, đáp đúng sự thực:
– Thiếp đâu thể thấy chết không cứu, đúng không? Vả lại, thiếp thấy chàng và hắn thân nhau mà.
Câu này khiến Lục Thời Khanh hơi thoải mái hơn, nhưng hễ nghĩ đến chuyện nàng kể về giấc mơ thấy hắn là vị hôn phu của nàng, y vẫn hơi cảnh giác, muốn bóp tắt lòng thương hại của nàng từ trong trứng nước bèn nói:
– Nhìn thì nguy hiểm nhưng không nặng như ta lần trước.
Ái chà, Lục Thời Khanh đúng là đủ hẹp hòi.
Nguyên Tứ Nhàn “chậc” một tiếng, hỏi thẳng, không lái đề tài đi:
– Bây giờ chàng thấy hắn thế nào?
Lục Thời Khanh biết nàng hỏi chuyện giấc mơ bèn nghiêm mặt đáp:
– Ta suy nghĩ kỹ rồi, trong mơ, nàng thành vị hôn thê của hắn cũng không lạ. Nếu nàng không chủ động lấy lòng ta, e là ta đích thực ủng hộ quyết định của hắn, dùng thân phận Từ Thiện thuyết phục a huynh nàng đính hôn cho nàng và hắn. Trong mơ, có lẽ sự việc đã phát triển như vậy.
…
– Còn về sau đó hôn ước bị hủy, kỳ thực cũng không lạ. Trịnh Trạc nhất định sẽ có ngày chuyển từ tối ra sáng, nhưng nếu chuyển quá sớm, để lộ bản thân khi khí số của thánh nhân chưa tận sẽ khiến ông ta kiêng kỵ. Ông ta chắc chắn sẽ nghĩ cách chặt đứt mối quan hệ giữa hai người, phá hoại cuộc hôn nhân này.
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu, ý nghĩ này giống với suy đoán của nàng.
Nói tới đây, Lục Thời Khanh chuyển đề tài:
– Những chuyện này đều hợp tình hợp lý, nhưng điều mâu thuẫn nằm ở phía sau. Chắc nàng không tới mức không nhận ra nhạc phụ thưởng thức Trịnh Trạc, kỳ thực ông ấy ủng hộ hắn không liên quan đến việc hai người có hôn ước hay không.
Y nói một câu ngay điểm mấu chốt, Nguyên Tứ Nhàn không kìm được gật đầu tán thành.
Đúng rồi, thảo nào kiếp này nàng và Trịnh Trạc không có hôn ước mà lòng cha vẫn hướng về hắn.
Lục Thời Khanh nói tiếp:
– Nếu họ hợp tác không phải dựa trên cơ sở hôn ước thì sao dễ dàng bị người khác ly gián chứ?
Nguyên Tứ Nhàn cau mày, lại nghe y hỏi:
– Trong trường hợp đó, nếu thánh nhân ra tay phá hoại hôn ước giữa hai người, nàng biết ta sẽ làm gì không?
Kỳ thực Lục Thời Khanh rất không muốn giả thiết như vậy, nhưng vì đại cục, y buộc phải đặt mình vào giấc mơ ấy mà suy xét.
Y nói ngay:
– Ta sẽ chọn tương kế tựu kế, để hai người giả vờ trở mặt, một là khiến Trịnh Trạc tạm thu bớt hào quang, bảo vệ bản thân, hai là bảo vệ được Nguyên gia.
Nguyên Tứ Nhàn chợt ngẩng đầu. Điều này rất giống phong cách làm việc nhất quán của Lục Thời Khanh.
Nếu y thật sự thu xếp diễn cảnh như vậy, rất nhiều lời bàn tán trong mơ có thể bị phủ định.
Y tiếp tục giải thích:
– Cho nên ta vẫn mang nghi vấn về việc Trịnh Trạc có thực sự xuống tay giết cha và a huynh nàng hay không, đồng thời bảo lưu thái độ về chuyện Nguyên gia tạo phản. Còn lời đồn nói ta giết Trịnh Trạc…
Y cười nói:
– Ta không tưởng tượng được, phải là tội nghiệt thế nào mới có thể khiến ta ra tay với hắn, quá nửa là lời đồn nhảm của bách tính thôi.
Bằng không, chính là hắn thật sự hại chết cả nhà Nguyên gia, hại chết Nguyên Tứ Nhàn.
Lục Thời Khanh nhìn nàng, đột nhiên cảm khái:
– Nàng biết lần nàng theo nhạc phụ vào kinh thụ phong hai năm trước, tại sao ta bị thánh nhân phái đến Tầm Dương cứu trợ thiên tai, không thể gặp nàng trong cung không?
Nguyên Tứ Nhàn khó hiểu:
– Không phải vì không có duyên nên mới lướt qua nhau à?
– Không phải.
Y nói:
– Lần xuôi nam đó là hoàng hậu đề nghị thánh nhân phái ta đi.
– Sao hoàng hậu…
Nguyên Tứ Nhàn nói được một nửa chợt hiểu ra:
– Ý chàng là, ban đầu Thiều Hòa xin hoàng hậu giúp, để thánh nhân phái chàng ra ngoài công tác, ngăn chúng ta lần đầu gặp nhau?
– Đó là Thiều Hòa tưởng lần đầu chúng ta gặp nhau thôi.
Lục Thời Khanh nói:
– Kỳ thực lúc nàng cứu Sương Dư, ta dùng thân phận Từ Thiện ra ngoài làm việc, từng thấy nàng ở xa xa, cho nên năm ngoái ở đình Lộc ta mới có thể vừa nhìn là nhận ra nàng.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy những quanh co này khá thú vị, nàng đắc ý cọ vào lòng y, khẽ nói:
– Chỉ thấy thiếp ở xa xa mà nhớ mặt thiếp à?
Lục Thời Khanh không muốn nhưng không thể không thừa nhận, đành gật đầu.
Lòng nàng thích thú nhưng ngoài mặt vờ lạnh nhạt:
– Đang yên đang lành sao tự dưng nhớ tới chuyện cũ?
– Vì lúc nãy ta nghĩ, Thiều Hòa nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn cản nàng và ta gặp nhau lần đầu, chứng tỏ trong kiếp trước của nàng…
Y nói tới đây thì ngừng lại không nói tiếp.
Nguyên Tứ Nhàn đưa tay vòng lên cổ y, tiếp lời:
– Chứng tỏ trong kiếp trước, chàng cũng rất thích thiếp.
Lục Thời Khanh cụp mắt nhìn nàng, cười thở dài.
Nàng bị y giày vò nằm liệt trên giường, chờ khi y ngẩng đầu lên, sắc mặt nàng ửng đỏ giận dữ nhìn y:
– Chữa xong rồi chứ gì!
Nói rồi nàng khép vạt áo lại.
Nàng chưa hết kỳ kinh, Lục Thời Khanh chỉ có thể nếm ít ngon ngọt ấy, sợ còn làm tiếp là không thể ngăn cản, bèn chủ động đưa tay giúp nàng chỉnh y phục:
– Nếu nàng thấy chưa đủ thì làm tiếp.
Nói cứ như nước miếng của y là canh đại bổ thượng đẳng không bằng. Nguyên Tứ Nhàn lườm y với ánh mắt như dao:
– Chàng coi chừng tự thiêu đấy.
– …
Lục Thời Khanh vịn thắt lưng, cảm thấy nơi nào đó đúng là nóng bỏng khó nhịn, thầm than Huy Ninh Đế đúng là biết chọn ngày, tân hôn ngay kỳ kinh nguyệt là muốn y nhịn chết à?
Nguyên Tứ Nhàn thấy y khổ sở thì vui vẻ trong lòng, tay lướt lên vai xoa ngực y, quyến rũ:
– Chàng nói vài câu hay ho thì thiếp giúp chàng.
Lục Thời Khanh cứng người nhìn nàng:
– Giúp thế nào?
Nàng xòe năm ngón tay ra quơ quơ trước mắt y.
Y suýt bị mấy ngón tay mềm mại trắng trẻo của nàng làm chóng mặt, đấu tranh một lát rồi không nhịn được hỏi:
– Hay ho gì?
– Cần thiếp dạy chàng từng câu từng chữ nữa hả?
Nàng lùi lại một bước:
– Không nói được thì dẹp.
Lục Thời Khanh rơi vào trầm mặc. Y đúng là không biết nói mấy lời đó.
Y suy nghĩ rồi chọn cách nói không quá sáo rỗng:
– Ngày mai ta cùng nàng đi dạo chợ tây, nàng cứ mua hết những gì năm ngoái chưa mua đủ nhé.
Lần trước không biết ai phụng thánh mệnh đi dạo phố mà trưng bản mặt thối với nàng nhỉ?
Nguyên Tứ Nhàn hất cằm, chỉ tay vào y:
– Chàng nói đấy nhé, không sợ bổng lộc tháng này bị thiếp tiêu sạch à?
Lục Thời Khanh đấu tranh một phen, cắn răng đáp “ừ”.
Sợ y đổi ý, nàng vui vẻ lập tức nhào tới kéo thắt lưng y, hưng phấn nói:
– Mau, mau cởi quần!
Lục Thời Khanh chắc nghĩ bổng lộc tháng này khó giữ, đã thế y tuyệt đối không thể lỗ, được nàng dùng tay hầu hạ mà vẫn thấy chưa đủ, sau khi đẩy ngã nàng, y cởi vạt áo nàng ra lần nữa, to gan đổi cách.
Nguyên Tứ Nhàn không biết y học từ đâu mấy chiêu trò khiến người ta đỏ mặt xấu hổ này, lòng nàng thấy lạ nên quên ngăn cản, lần đầu tiên nhìn rõ y giữa ban ngày ban mặt ở khoảng cách gần, chỉ than thở trước đây mình quả thực xem thường y, bây giờ căn bản là tự tay thả ác long mà.
Thiên phú bẩm sinh của Lục Thời Khanh vốn đã kiệt xuất, trước đây là do không nắm phương pháp, mấy ngày nay bù lại bằng cả xấp xuân cung đồ, đương nhiên tiến bộ thần tốc. Nhưng vì nàng mềm mại mảnh mai nên y không dám dùng nhiều sức hành hạ nàng quá lâu.
Nàng bị y thay “canh bổ” chữa thương lần nữa, dù là người phóng khoáng cũng xấu hổ, sau khi xong nàng không chịu nhìn y, cứ vùi đầu vào lòng y, được y bế ngang vào nhà tắm tắm rửa.
Mỗi lần Lục Thời Khanh nóng đầu làm chuyện xấu hổ xong, y đều bắt đầu nghi ngờ bản thân, bây giờ y đúng là hơi ngượng, bước chân và tay bế nàng đều run run, khó khăn lắm mới đi tới nhà tắm, nhưng khi tới thùng tắm thì y “tuổi già sức yếu”, không cẩn thận trượt tay làm nàng ngã.
“Ầm”, nước văng tung tóe, Nguyên Tứ Nhàn va thẳng vào thùng tắm.
Hai người đều đơ, sau khi nhìn nhau đầy khiếp sợ, người bị ngã phản ứng lại trước, nàng nhăn mặt tức tối đập lên mặt nước, giận dữ hét:
– Lực tay chỉ có chút xíu đó, chàng có phải nam nhân không hả? Chàng… chàng ra ngoài cho thiếp!
Lục Thời Khanh thật mất mặt đến mức muốn bỏ chạy, nhưng y chỉ xoay người, bước nhanh mấy bước rồi dừng, quay lại bế nàng ra khỏi thùng tắm:
– Nàng đang trong kỳ kinh, không thể tắm như vậy, ra đây ta lau cho.
Nàng bĩu môi, nghi ngờ nhìn y:
– Chàng còn quăng ngã thiếp lần thứ ba không đấy?
– Không ngã đâu.
Nàng hít mũi, ra hiệu y lấy công chuộc tội.
Lục Thời Khanh xoay người đưa khăn cho nàng lau dính nhớp trên cơ thể, chờ nàng xong xuôi, trên người chỉ còn vệt nước thì y nhận ra mình đã quay về trạng thái lửa nóng bừng bừng ban đầu.
E là… y uổng công dã tràng mất rồi.
Đôi vợ chồng ở trong phòng giày vò mãi tới hoàng hôn, sau khi ăn xong bữa tối, tốt xấu gì họ cũng làm một chuyện đàng hoàng, đó là nói chuyện Trịnh Trạc bị ám sát lúc chiều.
Nguyên Tứ Nhàn đã hỏi rõ đại khái đầu đuôi. Hóa ra chuyện này là khổ nhục kế của nhị hoàng tử.
Từ sau khi bị tước mất quyền cai quản Kim Ngô vệ năm ngoái, nhị hoàng tử luôn có khúc mắc với Trịnh Trạc, cộng thêm thất bại ở Tự Vũ đình hồi cuối tháng tư khiến hắn ta càng ghi hận. Tuy thánh nhân đã thả hắn ta khỏi phủ nhưng ngày càng lạnh nhạt với hắn ta, chuyển sang yêu thích Trịnh Trạc, thấy vậy, nhị hoàng tử không ngồi yên nổi nữa.
Nhưng nhìn tình thế trong triều, uy thế của thánh nhân vẫn chưa suy, ván cờ tranh đấu giữa các hoàng tử không phải hoàng tử này giết hoàng tử nọ là xong. Nhị hoàng tử không ngu ngốc đến mức ám sát Trịnh Trạc, mang trên lưng tội danh giết đệ, như vậy hai bên đều thiệt, khiến Bình vương ngư ông đắc lợi, cho nên hắn ta mới dùng chiêu nham hiểm này, tự mình ám sát chính mình hòng ra vẻ với các triều thần, tranh được lòng đồng cảm.
Còn việc có thể giá họa thành công cho Trịnh Trạc hay không không hề quan trọng. Chỉ cần hai người họ cùng đi thì ai cũng có hiềm nghi, chuyện này căn bản không cần chứng cứ, cũng không cần thật sự định tội, chỉ cần có thể thay đổi chút suy nghĩ trong lòng thánh nhân là xem như đạt mục đích.
Đây cũng xem như một kế. Dù sao, nhị hoàng tử trước đây quá tranh cường háo thắng, còn Trịnh Trạc luôn đặt mình vào thế yếu, lấy lùi để tiến.
Nhưng nhị hoàng tử không ngờ, lục đệ còn ác hơn cả hắn ta, thấy sát chiêu đến ngay trước mắt liền “hy sinh quên mình” thay hắn ta cản một đao.
Hắn ta bối rối, sát thủ cũng giật mình, nhanh chóng bồi thêm một đao, nhưng suy cho cùng đã mất đi sự tỉ mỉ và xảo quyệt khi ra tay lần đầu như kế hoạch, bởi thế không thể tạo ra kết quả hoàn mỹ khiến hắn ta thoạt trông bị thương rất nặng nhưng thực tế không đáng ngại, ngược lại khiến Trịnh Trạc có công lao vĩ đại “bảo vệ huynh trưởng suýt mất mạng dưới tay kẻ địch”.
Nguyên Tứ Nhàn bây giờ đã hiểu vì sao Trịnh Trạc liều lĩnh mạo hiểm sinh tử để đến Hồ cơ tửu quán. Đây là thời cơ tuyệt hảo để lôi kéo các quan lớn trong triều. Có câu “tai nghe là giả, mắt thấy là thật”, nghe từ miệng người khác truyền tới trong triều và tận mắt chứng kiến hắn bị thương đẫm máu, độ chấn động hoàn toàn khác.
Trịnh Trạc cũng không cần lo thánh nhân nghi ngờ hắn cố ý đến Hồ cơ tửu quán, vì hắn hoàn toàn có thể thoải mái thừa nhận, do biết trong tửu quán có nhiều quan chức nên mới đi về hướng đó. Hắn bị truy sát, cùng đường mạt lộ nên đành cầu cứu các triều thần như Lục Thời Khanh.
Nghĩ tới đây, Nguyên Tứ Nhàn thầm bội phục khả năng ứng biến của Trịnh Trạc, đồng thời không khỏi cảm khái, hắn từ một đứa trẻ im lặng bị người ta đẩy xuống núi giả đi đến ngày hôm nay, rốt cuộc không biết đã chịu đựng bao nhiêu thứ mà người thường không thể chịu nổi.
Nàng không cảm thấy tâm cơ của hắn bây giờ là ác độc. Như Lục Thời Khanh từng nói, con người luôn có tư tâm, vào lúc đường cùng một mất một còn thì phản kháng không phải lỗi. Nếu là nàng, nàng cũng sẽ như vậy.
Nàng hỏi Lục Thời Khanh:
– Sau đó chàng để hắn và các triều thần gặp nhau à?
Y gật đầu:
– Không có gì khó, nắm bắt canh giờ mà thôi. Ngày mai trong triều sẽ bùng nổ cho xem.
Có điều cứ để họ tự nổ. Y đang trong thời gian nghỉ cưới, muốn cùng Nguyên Tứ Nhàn đi dạo chợ tây.
Nguyên Tứ Nhàn “ừ” một tiếng, lại hỏi:
– Thương thế của điện hạ sao rồi?
Lục Thời Khanh nghe thì sa sầm mặt. Y còn chưa hỏi sao nàng lại gặp Trịnh Trạc kìa.
Y nói:
– Hôm nay nàng băng bó cho hắn à?
Tự tay băng? Bằng cái tay lúc nãy hầu hạ y hả?
Nguyên Tứ Nhàn nghẹn, đáp đúng sự thực:
– Thiếp đâu thể thấy chết không cứu, đúng không? Vả lại, thiếp thấy chàng và hắn thân nhau mà.
Câu này khiến Lục Thời Khanh hơi thoải mái hơn, nhưng hễ nghĩ đến chuyện nàng kể về giấc mơ thấy hắn là vị hôn phu của nàng, y vẫn hơi cảnh giác, muốn bóp tắt lòng thương hại của nàng từ trong trứng nước bèn nói:
– Nhìn thì nguy hiểm nhưng không nặng như ta lần trước.
Ái chà, Lục Thời Khanh đúng là đủ hẹp hòi.
Nguyên Tứ Nhàn “chậc” một tiếng, hỏi thẳng, không lái đề tài đi:
– Bây giờ chàng thấy hắn thế nào?
Lục Thời Khanh biết nàng hỏi chuyện giấc mơ bèn nghiêm mặt đáp:
– Ta suy nghĩ kỹ rồi, trong mơ, nàng thành vị hôn thê của hắn cũng không lạ. Nếu nàng không chủ động lấy lòng ta, e là ta đích thực ủng hộ quyết định của hắn, dùng thân phận Từ Thiện thuyết phục a huynh nàng đính hôn cho nàng và hắn. Trong mơ, có lẽ sự việc đã phát triển như vậy.
…
– Còn về sau đó hôn ước bị hủy, kỳ thực cũng không lạ. Trịnh Trạc nhất định sẽ có ngày chuyển từ tối ra sáng, nhưng nếu chuyển quá sớm, để lộ bản thân khi khí số của thánh nhân chưa tận sẽ khiến ông ta kiêng kỵ. Ông ta chắc chắn sẽ nghĩ cách chặt đứt mối quan hệ giữa hai người, phá hoại cuộc hôn nhân này.
Nguyên Tứ Nhàn gật đầu, ý nghĩ này giống với suy đoán của nàng.
Nói tới đây, Lục Thời Khanh chuyển đề tài:
– Những chuyện này đều hợp tình hợp lý, nhưng điều mâu thuẫn nằm ở phía sau. Chắc nàng không tới mức không nhận ra nhạc phụ thưởng thức Trịnh Trạc, kỳ thực ông ấy ủng hộ hắn không liên quan đến việc hai người có hôn ước hay không.
Y nói một câu ngay điểm mấu chốt, Nguyên Tứ Nhàn không kìm được gật đầu tán thành.
Đúng rồi, thảo nào kiếp này nàng và Trịnh Trạc không có hôn ước mà lòng cha vẫn hướng về hắn.
Lục Thời Khanh nói tiếp:
– Nếu họ hợp tác không phải dựa trên cơ sở hôn ước thì sao dễ dàng bị người khác ly gián chứ?
Nguyên Tứ Nhàn cau mày, lại nghe y hỏi:
– Trong trường hợp đó, nếu thánh nhân ra tay phá hoại hôn ước giữa hai người, nàng biết ta sẽ làm gì không?
Kỳ thực Lục Thời Khanh rất không muốn giả thiết như vậy, nhưng vì đại cục, y buộc phải đặt mình vào giấc mơ ấy mà suy xét.
Y nói ngay:
– Ta sẽ chọn tương kế tựu kế, để hai người giả vờ trở mặt, một là khiến Trịnh Trạc tạm thu bớt hào quang, bảo vệ bản thân, hai là bảo vệ được Nguyên gia.
Nguyên Tứ Nhàn chợt ngẩng đầu. Điều này rất giống phong cách làm việc nhất quán của Lục Thời Khanh.
Nếu y thật sự thu xếp diễn cảnh như vậy, rất nhiều lời bàn tán trong mơ có thể bị phủ định.
Y tiếp tục giải thích:
– Cho nên ta vẫn mang nghi vấn về việc Trịnh Trạc có thực sự xuống tay giết cha và a huynh nàng hay không, đồng thời bảo lưu thái độ về chuyện Nguyên gia tạo phản. Còn lời đồn nói ta giết Trịnh Trạc…
Y cười nói:
– Ta không tưởng tượng được, phải là tội nghiệt thế nào mới có thể khiến ta ra tay với hắn, quá nửa là lời đồn nhảm của bách tính thôi.
Bằng không, chính là hắn thật sự hại chết cả nhà Nguyên gia, hại chết Nguyên Tứ Nhàn.
Lục Thời Khanh nhìn nàng, đột nhiên cảm khái:
– Nàng biết lần nàng theo nhạc phụ vào kinh thụ phong hai năm trước, tại sao ta bị thánh nhân phái đến Tầm Dương cứu trợ thiên tai, không thể gặp nàng trong cung không?
Nguyên Tứ Nhàn khó hiểu:
– Không phải vì không có duyên nên mới lướt qua nhau à?
– Không phải.
Y nói:
– Lần xuôi nam đó là hoàng hậu đề nghị thánh nhân phái ta đi.
– Sao hoàng hậu…
Nguyên Tứ Nhàn nói được một nửa chợt hiểu ra:
– Ý chàng là, ban đầu Thiều Hòa xin hoàng hậu giúp, để thánh nhân phái chàng ra ngoài công tác, ngăn chúng ta lần đầu gặp nhau?
– Đó là Thiều Hòa tưởng lần đầu chúng ta gặp nhau thôi.
Lục Thời Khanh nói:
– Kỳ thực lúc nàng cứu Sương Dư, ta dùng thân phận Từ Thiện ra ngoài làm việc, từng thấy nàng ở xa xa, cho nên năm ngoái ở đình Lộc ta mới có thể vừa nhìn là nhận ra nàng.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy những quanh co này khá thú vị, nàng đắc ý cọ vào lòng y, khẽ nói:
– Chỉ thấy thiếp ở xa xa mà nhớ mặt thiếp à?
Lục Thời Khanh không muốn nhưng không thể không thừa nhận, đành gật đầu.
Lòng nàng thích thú nhưng ngoài mặt vờ lạnh nhạt:
– Đang yên đang lành sao tự dưng nhớ tới chuyện cũ?
– Vì lúc nãy ta nghĩ, Thiều Hòa nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn cản nàng và ta gặp nhau lần đầu, chứng tỏ trong kiếp trước của nàng…
Y nói tới đây thì ngừng lại không nói tiếp.
Nguyên Tứ Nhàn đưa tay vòng lên cổ y, tiếp lời:
– Chứng tỏ trong kiếp trước, chàng cũng rất thích thiếp.
Lục Thời Khanh cụp mắt nhìn nàng, cười thở dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook