Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
-
Chương 11: Diện thánh
Nguyên Tứ Nhàn chọn ngày Lục Thời Khanh theo hầu Huy Ninh Đế để tiến cung, vừa đến cổng Đan Phượng thì nàng được Trịnh Quân ra đón.
Tuyên Chính Điện vẫn chưa tan triều, Trịnh Quân đề nghị đưa nàng đi dạo trong cung. Nguyên Tứ Nhàn gật đầu đồng ý, ngồi chung kiệu với nàng ấy, thấy nàng ấy vẫn mặc trang phục nam nhi bèn thuận miệng hỏi:
- Công chúa bình thường có sở thích cưỡi ngựa bắn cung à?
Trịnh Quân lắc đầu:
- Không tính là sở thích, cường thân kiện thể mà thôi, không có tài nghệ tinh xảo như huyện chúa.
- Công chúa quá khen.
Từ khi Trịnh Quân ghé Nguyên phủ, Nguyên Tứ Nhàn bắt đầu để ý đến nàng ấy. Nàng nghe nói vị công chúa này tính cách văn nhã, chỉ là đầu xuân năm ngoái bất ngờ rơi xuống nước, suýt không qua khỏi, sau đó cần mẫn luyện gân cốt theo lời dặn của thái y nên bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, bây giờ thường mặc trang phục nam nhi cùng các con em quý tộc ra ngoài cưỡi ngựa du ngoạn.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy mấy trò chơi đó rất không hợp với khí chất của cô công chúa này.
Trịnh Quân mỉm cười nói:
- Cô không cần cứ mở miệng là công chúa công chúa, ta với cô cũng xem như có duyên ba lần gặp mặt, như vậy quá xa lạ rồi, cứ gọi ta là Thiều Hòa đi.
Nguyên Tứ Nhàn nghiêng đầu nhìn nàng ấy, hơi không hiểu: ba lần ở đâu ra?
Trịnh Quân giải thích:
- Ta nghe Sương Dư nói, đầu xuân năm ngoái, là cô cứu cô ấy ở cầu Lộc?
- Đúng vậy không sai.
- Thế thì đúng rồi, hôm đó ta cũng ở đấy.
Nguyên Tứ Nhàn nhớ ra. Hôm đó có hai nương tử đứng bên lan can cầu, vì sức nàng không đủ nên chỉ kéo một người. Hóa ra người còn lại rơi xuống nước là Trịnh Quân, hèn gì lúc đó nàng thấy một đám người hầu nhảy xuống nước tõm tõm như sủi cảo.
Nàng đang nhớ lại thì nghe Trịnh Quân nói:
- May mà cô vừa vặn đến cầu Lộc, cứu được Sương Dư...
Nói đến đây, nàng ấy hơi ngừng lại, thấy Nguyên Tứ Nhàn không nói tiếp mới mỉm cười tiếp tục:
- Bằng không tội của ta lớn rồi, dẫu sao hôm đó là do ta chủ động mời muội ấy đi chơi.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy giọng nàng ấy nói chuỗi lời này khá gượng gạo cứng nhắc, ánh mắt nhìn mình cũng đầy vẻ tìm tòi, bèn quay đầu đi một cách không quá thoải mái, động đậy khóe môi:
- Không thể nhân tiện cứu luôn công chúa, là lỗi của Tứ Nhàn.
Trịnh Quân lúng túng thu hồi ánh mắt, cười theo:
- Nào có lỗi gì đâu? Huống hồ ta cũng không sao cả.
Thời tiết cuối hạ, hơi nóng thừa chưa tan hết, ánh nắng vẫn vô cùng gay gắt. Trên liễn kiệu tuy có treo màn che nhưng suy cho cùng vẫn không mát như trong phòng.
Nguyên Tứ Nhàn sợ nóng, căn bản không có tâm tư ngắm cảnh, huống hồ phong cảnh chân chính đẹp đẽ của Đại Minh Cung đều ở bên trong, Trịnh Quân luôn cùng nàng dạo tới dạo lui bên ngoài, nàng càng cảm thấy vô vị. Cũng khó cho vị công chúa này còn hứng thú dạt dào chỉ chỉ chỏ chỏ.
Dọc đường nàng đáp lời kiểu câu được câu không, chờ cung nhân bẩm báo nói thánh nhân đã hạ triều, nàng liền vội vã chạy về phía “cứu tinh”. Trịnh Quân không giữ nàng lại, nói lời tạm biệt rồi để mặc nàng đi.
…
Nguyên Tứ Nhàn theo cung nhân đến tiền đường của Tử Thần Điện. Đây là nơi Huy Ninh Đế sinh hoạt thường ngày, ngói xanh mái đỏ, tường cao chạm trổ, từng viên gạch từng khối đá đều xa hoa lộng lẫy.
Sau khi vào điện, từ xa xa nàng thấy thánh nhân đang cúi đầu bên bàn, hình như đang xem công văn. Ở vị trí thấp hơn là Lục Thời Khanh mặc quan bào màu đỏ thẫm đang ngồi, đáp những câu hỏi của thánh nhân bất cứ lúc nào, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, trông rất thảnh thơi. Mấy chuyện vặt vãnh như mài mực, sao chép, dường như căn bản không cần Lục thị lang của chúng ta động thủ.
Nguyên Tứ Nhàn lần đầu tiên biết còn có loại theo hầu thoải mái như thế, quả thực còn sướng hơn cả đế vương.
Khi tới gần, nàng thấy chén trà trong tay Lục Thời Khanh khác kiểu với cái chén trên bàn Huy Ninh Đế.
Thần tử bình thường không được vào Tử Thần Điện nghị sự, còn y chẳng những sáng vào chiều ra, mà còn vì tính cách đặc thù nên được chuẩn bị riêng một bộ dụng cụ uống trà, đúng là được dung túng quá mức.
Nhưng Huy Ninh Đế trông có vẻ rất thích thần tử này, ngài nghe y nói câu gì đó mà cất tiếng cười to, ngôn ngữ cử chỉ cứ như đối đãi với người thân.
Thấy Nguyên Tứ Nhàn đến gần, hai người mới ngưng cười nói. Lục Thời Khanh cụp mắt nhấp trà, dáng vẻ như không nhìn thấy nàng.
Nàng liếc trộm y một cái rồi dời tầm mắt, hành lễ với Huy Ninh Đế.
Huy Ninh Đế mời nàng ngồi vào chỗ đối diện Lục Thời Khanh, mày nhướng cao:
- Ban nãy cái nhìn đầu tiên của Tứ Nhàn, hình như là không phải dành cho trẫm nhỉ?
Nàng không hề giấu giếm, cười đáp:
- Bệ hạ nhìn rõ mọi việc, người Tứ Nhàn nhìn chính là Lục thị lang ạ.
Ông nghe xong cười to, nghiêng đầu hỏi Lục Thời Khanh:
- Cháu gái này của trẫm có phải rất đáng yêu không?
Lục Thời Khanh ngước mắt.
Nguyên Tứ Nhàn ở đối diện chống quai hàm nhìn y, lát sau, nàng nghe y nói với giọng điệu không mảy may dao động:
- Bệ hạ nhìn rõ mọi việc, ngài nói đáng yêu thì là đáng yêu.
Y đáp rất không tình nguyện, nhưng nàng lại như rất hưởng thụ, chớp chớp mắt với y:
- Đa tạ Lục thị lang khen ngợi.
Lục Thời Khanh dời mắt, không nhìn nàng.
Huy Ninh Đế nhìn hai người mắt qua mày lại, đại khái cảm thấy thú vị, liền dứt khoát đặt công văn xuống, cùng Nguyên Tứ Nhàn tán gẫu, trước tiên là hỏi tình hình gần đây của phụ mẫu nàng.
Nàng đáp:
- Gia mẫu mạnh khỏe, còn gia phụ trải qua trận chiến liều mạng lần trước với Nam Chiếu, vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, gân cốt khó tránh kém hơn trước đây, nhưng cũng nghỉ ngơi điều dưỡng rất tốt ạ.
Dứt lời, nàng ủ rũ thở dài:
- Đều tại Tứ Nhàn, chọc ra mầm họa như vậy, hại bệ hạ ăn ngủ không yên, ngày đêm lo lắng.
Huy Ninh Đế khoát khoát tay:
- Là Nam Chiếu hiếp người quá đáng, sao có thể trách con được.
Nàng giống như được khoan dung, vội vàng phụ họa:
- Bệ hạ nói cực kỳ đúng! Thái tử Nam Chiếu thực quá đáng, nếu hắn ta tuấn tú như Lục thị lang cũng được đi, đằng này lại cứ mày gian mắt chuột! May mà bệ hạ thương Tứ Nhàn, thà dấy binh nghênh chiến cũng không chịu gả Tứ Nhàn đi xa!
Huy Ninh Đế thấy nàng cảm tạ ân đức như vậy, không khỏi trở nên tự đắc:
- Chỉ phí vài binh lính mà thôi, Tứ Nhàn là cháu gái trẫm, trẫm không thương Tứ Nhàn thì thương ai?
Ngoài mặt Nguyên Tứ Nhàn cười vô cùng ngây thơ hồn nhiên, nhưng khi cúi đầu lại lóe lên nụ cười trào phúng mỉa mai không dễ thấy.
Lục Thời Khanh không tiện dò xét Huy Ninh Đế, bèn dò xét nàng. Hai cao thủ diễn trò gộp lại, giả tình giả ý tới mức khiến y nghe không nổi.
Trong đại điện hòa thuận tốt đẹp, nói chuyện phiếm một lát, Nguyên Tứ Nhàn lại cùng Huy Ninh Đế nói về sơn thủy và phong cảnh Điền Nam, nói rất sinh động thú vị, nhưng cuối cùng nàng lại ngoặt đột ngột:
- Nhưng Tứ Nhàn cảm thấy, vẫn là thành Trường An đẹp nhất. Nhà cửa nơi này nghiêm chỉnh sáng sủa, hợp phong vận Đại Chu chính thống, Diêu Châu chỉ có vẻ lộng lẫy xinh đẹp bề ngoài tuyệt đối không thể so sánh được!
Bản lĩnh muốn khen phải chê trước, kìm cương bên bờ vực này của nàng làm đẹp đến mức đi sâu vào lòng Huy Ninh Đế.
Ông vui vẻ, cao hứng nói:
- Nếu đã như vậy, trẫm sẽ hạ chỉ xây ở Diêu Châu cho con một phủ đệ phỏng theo kiểu dáng của Đại Minh Cung, thế nào?
Đây không phải xây phủ đệ mà e là xây thành cung điện nhỏ mất! Xây kiến trúc rầm rộ kiểu đó đúng là chuyện mà thánh nhân của chúng ta có thể làm được.
Trong lòng Nguyên Tứ Nhàn sinh ra chán ghét, nhưng ngoài mặt không hề để lộ, vẻ mặt vui mừng nhanh chóng qua đi, kế đó là ánh mắt đượm buồn.
Huy Ninh Đế cảm thấy kỳ lạ, nghiêm mặt định hỏi thì nghe nàng cau mày nói:
- Như vậy đương nhiên là tốt, nhưng...
Nàng ngước mắt, nhìn Lục Thời Khanh ở đối diện:
- Nhưng nếu Diêu Châu có phủ đệ tráng lệ, Trường An có Lục thị lang phong lưu phóng khoáng, Tứ Nhàn sẽ không biết nên lựa chọn thế nào...
Huy Ninh Đế sững sờ rồi cười phá lên.
Lục Thời Khanh bị đem ra so sánh với gạch ngói, sắc mặt không tốt lắm. Hai người này thật xem như y không có ở đây sao?
Chờ thánh nhân cười xong, nàng mới mặt mày đau khổ nói:
- Chuyện xây phủ đệ này, bệ hạ nên để Tứ Nhàn suy nghĩ thêm đi ạ.
Nói rồi, nàng lại thẹn thùng nhìn Lục Thời Khanh.
Huy Ninh Đế lắc đầu bất đắc dĩ. Tâm tư nhi nữ quá rõ ràng, một ông lão hơn 50 tuổi như ông cũng cảm thấy mình ngồi đây thực là gai mắt.
Ông trầm ngâm một lúc rồi nói với Lục Thời Khanh:
- Tứ Nhàn xa kinh nhiều năm, có lẽ không nhớ được bao nhiêu cảnh sắc Trường An. Lục thị lang hôm nay không cần dạy Hoằng nhi đọc sách, hãy theo cháu gái này của trẫm đi dạo trong thành đi.
Sắc mặt Lục Thời Khanh cứng đờ.
Nguyên Tứ Nhàn hơi lộ vẻ thầm vui, mày lá liễu nhướng lên, đắc ý hỏi:
- Lục thị lang, thế nào, ngài muốn kháng chỉ ư?
Huy Ninh Đế cười, bắt chước giọng điệu của nàng, nói:
- Lục thị lang, thế nào, ngươi muốn kháng chỉ ư?
Tuyên Chính Điện vẫn chưa tan triều, Trịnh Quân đề nghị đưa nàng đi dạo trong cung. Nguyên Tứ Nhàn gật đầu đồng ý, ngồi chung kiệu với nàng ấy, thấy nàng ấy vẫn mặc trang phục nam nhi bèn thuận miệng hỏi:
- Công chúa bình thường có sở thích cưỡi ngựa bắn cung à?
Trịnh Quân lắc đầu:
- Không tính là sở thích, cường thân kiện thể mà thôi, không có tài nghệ tinh xảo như huyện chúa.
- Công chúa quá khen.
Từ khi Trịnh Quân ghé Nguyên phủ, Nguyên Tứ Nhàn bắt đầu để ý đến nàng ấy. Nàng nghe nói vị công chúa này tính cách văn nhã, chỉ là đầu xuân năm ngoái bất ngờ rơi xuống nước, suýt không qua khỏi, sau đó cần mẫn luyện gân cốt theo lời dặn của thái y nên bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, bây giờ thường mặc trang phục nam nhi cùng các con em quý tộc ra ngoài cưỡi ngựa du ngoạn.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy mấy trò chơi đó rất không hợp với khí chất của cô công chúa này.
Trịnh Quân mỉm cười nói:
- Cô không cần cứ mở miệng là công chúa công chúa, ta với cô cũng xem như có duyên ba lần gặp mặt, như vậy quá xa lạ rồi, cứ gọi ta là Thiều Hòa đi.
Nguyên Tứ Nhàn nghiêng đầu nhìn nàng ấy, hơi không hiểu: ba lần ở đâu ra?
Trịnh Quân giải thích:
- Ta nghe Sương Dư nói, đầu xuân năm ngoái, là cô cứu cô ấy ở cầu Lộc?
- Đúng vậy không sai.
- Thế thì đúng rồi, hôm đó ta cũng ở đấy.
Nguyên Tứ Nhàn nhớ ra. Hôm đó có hai nương tử đứng bên lan can cầu, vì sức nàng không đủ nên chỉ kéo một người. Hóa ra người còn lại rơi xuống nước là Trịnh Quân, hèn gì lúc đó nàng thấy một đám người hầu nhảy xuống nước tõm tõm như sủi cảo.
Nàng đang nhớ lại thì nghe Trịnh Quân nói:
- May mà cô vừa vặn đến cầu Lộc, cứu được Sương Dư...
Nói đến đây, nàng ấy hơi ngừng lại, thấy Nguyên Tứ Nhàn không nói tiếp mới mỉm cười tiếp tục:
- Bằng không tội của ta lớn rồi, dẫu sao hôm đó là do ta chủ động mời muội ấy đi chơi.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy giọng nàng ấy nói chuỗi lời này khá gượng gạo cứng nhắc, ánh mắt nhìn mình cũng đầy vẻ tìm tòi, bèn quay đầu đi một cách không quá thoải mái, động đậy khóe môi:
- Không thể nhân tiện cứu luôn công chúa, là lỗi của Tứ Nhàn.
Trịnh Quân lúng túng thu hồi ánh mắt, cười theo:
- Nào có lỗi gì đâu? Huống hồ ta cũng không sao cả.
Thời tiết cuối hạ, hơi nóng thừa chưa tan hết, ánh nắng vẫn vô cùng gay gắt. Trên liễn kiệu tuy có treo màn che nhưng suy cho cùng vẫn không mát như trong phòng.
Nguyên Tứ Nhàn sợ nóng, căn bản không có tâm tư ngắm cảnh, huống hồ phong cảnh chân chính đẹp đẽ của Đại Minh Cung đều ở bên trong, Trịnh Quân luôn cùng nàng dạo tới dạo lui bên ngoài, nàng càng cảm thấy vô vị. Cũng khó cho vị công chúa này còn hứng thú dạt dào chỉ chỉ chỏ chỏ.
Dọc đường nàng đáp lời kiểu câu được câu không, chờ cung nhân bẩm báo nói thánh nhân đã hạ triều, nàng liền vội vã chạy về phía “cứu tinh”. Trịnh Quân không giữ nàng lại, nói lời tạm biệt rồi để mặc nàng đi.
…
Nguyên Tứ Nhàn theo cung nhân đến tiền đường của Tử Thần Điện. Đây là nơi Huy Ninh Đế sinh hoạt thường ngày, ngói xanh mái đỏ, tường cao chạm trổ, từng viên gạch từng khối đá đều xa hoa lộng lẫy.
Sau khi vào điện, từ xa xa nàng thấy thánh nhân đang cúi đầu bên bàn, hình như đang xem công văn. Ở vị trí thấp hơn là Lục Thời Khanh mặc quan bào màu đỏ thẫm đang ngồi, đáp những câu hỏi của thánh nhân bất cứ lúc nào, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, trông rất thảnh thơi. Mấy chuyện vặt vãnh như mài mực, sao chép, dường như căn bản không cần Lục thị lang của chúng ta động thủ.
Nguyên Tứ Nhàn lần đầu tiên biết còn có loại theo hầu thoải mái như thế, quả thực còn sướng hơn cả đế vương.
Khi tới gần, nàng thấy chén trà trong tay Lục Thời Khanh khác kiểu với cái chén trên bàn Huy Ninh Đế.
Thần tử bình thường không được vào Tử Thần Điện nghị sự, còn y chẳng những sáng vào chiều ra, mà còn vì tính cách đặc thù nên được chuẩn bị riêng một bộ dụng cụ uống trà, đúng là được dung túng quá mức.
Nhưng Huy Ninh Đế trông có vẻ rất thích thần tử này, ngài nghe y nói câu gì đó mà cất tiếng cười to, ngôn ngữ cử chỉ cứ như đối đãi với người thân.
Thấy Nguyên Tứ Nhàn đến gần, hai người mới ngưng cười nói. Lục Thời Khanh cụp mắt nhấp trà, dáng vẻ như không nhìn thấy nàng.
Nàng liếc trộm y một cái rồi dời tầm mắt, hành lễ với Huy Ninh Đế.
Huy Ninh Đế mời nàng ngồi vào chỗ đối diện Lục Thời Khanh, mày nhướng cao:
- Ban nãy cái nhìn đầu tiên của Tứ Nhàn, hình như là không phải dành cho trẫm nhỉ?
Nàng không hề giấu giếm, cười đáp:
- Bệ hạ nhìn rõ mọi việc, người Tứ Nhàn nhìn chính là Lục thị lang ạ.
Ông nghe xong cười to, nghiêng đầu hỏi Lục Thời Khanh:
- Cháu gái này của trẫm có phải rất đáng yêu không?
Lục Thời Khanh ngước mắt.
Nguyên Tứ Nhàn ở đối diện chống quai hàm nhìn y, lát sau, nàng nghe y nói với giọng điệu không mảy may dao động:
- Bệ hạ nhìn rõ mọi việc, ngài nói đáng yêu thì là đáng yêu.
Y đáp rất không tình nguyện, nhưng nàng lại như rất hưởng thụ, chớp chớp mắt với y:
- Đa tạ Lục thị lang khen ngợi.
Lục Thời Khanh dời mắt, không nhìn nàng.
Huy Ninh Đế nhìn hai người mắt qua mày lại, đại khái cảm thấy thú vị, liền dứt khoát đặt công văn xuống, cùng Nguyên Tứ Nhàn tán gẫu, trước tiên là hỏi tình hình gần đây của phụ mẫu nàng.
Nàng đáp:
- Gia mẫu mạnh khỏe, còn gia phụ trải qua trận chiến liều mạng lần trước với Nam Chiếu, vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, gân cốt khó tránh kém hơn trước đây, nhưng cũng nghỉ ngơi điều dưỡng rất tốt ạ.
Dứt lời, nàng ủ rũ thở dài:
- Đều tại Tứ Nhàn, chọc ra mầm họa như vậy, hại bệ hạ ăn ngủ không yên, ngày đêm lo lắng.
Huy Ninh Đế khoát khoát tay:
- Là Nam Chiếu hiếp người quá đáng, sao có thể trách con được.
Nàng giống như được khoan dung, vội vàng phụ họa:
- Bệ hạ nói cực kỳ đúng! Thái tử Nam Chiếu thực quá đáng, nếu hắn ta tuấn tú như Lục thị lang cũng được đi, đằng này lại cứ mày gian mắt chuột! May mà bệ hạ thương Tứ Nhàn, thà dấy binh nghênh chiến cũng không chịu gả Tứ Nhàn đi xa!
Huy Ninh Đế thấy nàng cảm tạ ân đức như vậy, không khỏi trở nên tự đắc:
- Chỉ phí vài binh lính mà thôi, Tứ Nhàn là cháu gái trẫm, trẫm không thương Tứ Nhàn thì thương ai?
Ngoài mặt Nguyên Tứ Nhàn cười vô cùng ngây thơ hồn nhiên, nhưng khi cúi đầu lại lóe lên nụ cười trào phúng mỉa mai không dễ thấy.
Lục Thời Khanh không tiện dò xét Huy Ninh Đế, bèn dò xét nàng. Hai cao thủ diễn trò gộp lại, giả tình giả ý tới mức khiến y nghe không nổi.
Trong đại điện hòa thuận tốt đẹp, nói chuyện phiếm một lát, Nguyên Tứ Nhàn lại cùng Huy Ninh Đế nói về sơn thủy và phong cảnh Điền Nam, nói rất sinh động thú vị, nhưng cuối cùng nàng lại ngoặt đột ngột:
- Nhưng Tứ Nhàn cảm thấy, vẫn là thành Trường An đẹp nhất. Nhà cửa nơi này nghiêm chỉnh sáng sủa, hợp phong vận Đại Chu chính thống, Diêu Châu chỉ có vẻ lộng lẫy xinh đẹp bề ngoài tuyệt đối không thể so sánh được!
Bản lĩnh muốn khen phải chê trước, kìm cương bên bờ vực này của nàng làm đẹp đến mức đi sâu vào lòng Huy Ninh Đế.
Ông vui vẻ, cao hứng nói:
- Nếu đã như vậy, trẫm sẽ hạ chỉ xây ở Diêu Châu cho con một phủ đệ phỏng theo kiểu dáng của Đại Minh Cung, thế nào?
Đây không phải xây phủ đệ mà e là xây thành cung điện nhỏ mất! Xây kiến trúc rầm rộ kiểu đó đúng là chuyện mà thánh nhân của chúng ta có thể làm được.
Trong lòng Nguyên Tứ Nhàn sinh ra chán ghét, nhưng ngoài mặt không hề để lộ, vẻ mặt vui mừng nhanh chóng qua đi, kế đó là ánh mắt đượm buồn.
Huy Ninh Đế cảm thấy kỳ lạ, nghiêm mặt định hỏi thì nghe nàng cau mày nói:
- Như vậy đương nhiên là tốt, nhưng...
Nàng ngước mắt, nhìn Lục Thời Khanh ở đối diện:
- Nhưng nếu Diêu Châu có phủ đệ tráng lệ, Trường An có Lục thị lang phong lưu phóng khoáng, Tứ Nhàn sẽ không biết nên lựa chọn thế nào...
Huy Ninh Đế sững sờ rồi cười phá lên.
Lục Thời Khanh bị đem ra so sánh với gạch ngói, sắc mặt không tốt lắm. Hai người này thật xem như y không có ở đây sao?
Chờ thánh nhân cười xong, nàng mới mặt mày đau khổ nói:
- Chuyện xây phủ đệ này, bệ hạ nên để Tứ Nhàn suy nghĩ thêm đi ạ.
Nói rồi, nàng lại thẹn thùng nhìn Lục Thời Khanh.
Huy Ninh Đế lắc đầu bất đắc dĩ. Tâm tư nhi nữ quá rõ ràng, một ông lão hơn 50 tuổi như ông cũng cảm thấy mình ngồi đây thực là gai mắt.
Ông trầm ngâm một lúc rồi nói với Lục Thời Khanh:
- Tứ Nhàn xa kinh nhiều năm, có lẽ không nhớ được bao nhiêu cảnh sắc Trường An. Lục thị lang hôm nay không cần dạy Hoằng nhi đọc sách, hãy theo cháu gái này của trẫm đi dạo trong thành đi.
Sắc mặt Lục Thời Khanh cứng đờ.
Nguyên Tứ Nhàn hơi lộ vẻ thầm vui, mày lá liễu nhướng lên, đắc ý hỏi:
- Lục thị lang, thế nào, ngài muốn kháng chỉ ư?
Huy Ninh Đế cười, bắt chước giọng điệu của nàng, nói:
- Lục thị lang, thế nào, ngươi muốn kháng chỉ ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook