"Vốn dĩ ngươi bồi thường ta thì ân oán giữa ra và ngươi đã thanh toán xong xuôi rồi.

Ta vốn dĩ không muốn quan tâm tới ngươi nữa.

Thế nhưng ngươi đáng lẽ không nên sỉ nhục ta ở Phượng Hoàng Lâu, càng không nên bảo vệ hai người Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh.

Cho dù thế nào, bọn họ cũng phải sống dưới mí mắt của ta.

Ngươi đáng lẽ không nên giữ lại đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết mà mẹ để tại cho ta.

Là ngươi không biết tốt xấu.

Hiện tại ta cũng đã hiểu rồi, thì ra đường đường là Ly vương điện hạ lại thích trả thù như vậy đấy.

Đúng là quá nực cười!"
Phượng Hồng Loan vừa dứt lợi, cổ tay mạnh mẽ động nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Quân Tử Ly, móng tay nàng xẹt qua còn để lại một vết máu trên bàn tay của Quân Tử Ly.
Quân Tử Ly lập tức thấy nhói mà ngẩng đầu.

Phượng Hồng Loan đã rời tới vị trí cách hắn ba bước, thoát khỏi bàn tay của hắn.

Điều này khiến hắn hơi sửng sốt.

Dù thế nào hắn cũng không thể hiểu được nàng có thể thoát khỏi cánh tay của hắn, còn khiến hắn bị thương nữa.
"Những vết thương mấy năm nay ta phải chịu đựng ngươi đã bồi thường cho ta rồi.

Sự sỉ nhục của việc chưa gả đã hưu, ta cũng đã đáp trả đầy đủ cho ngươi rồi.

Hiện tại ngươi đưa hai người Phượng Thanh Linh, Phượng Ngân Linh cùng với đàn và tiêu của ta về đây.

Từ nay về sau, nợ của ta và ngươi đã thanh toán xong xuôi!" Giọng nói trong trẻo như nước của Phượng Hồng Loan vang lên: "Hai người không liên quan đến nhau, từ nay không còn liên quan gì nữa!"
"Không có khả năng đó đâu!" Quân Tử Ly không để ý đến vết thương trên mu bàn tay của mình, giọng nói phủ định cực kỳ quả quyết.
"Không có khả năng?" Con ngươi lạnh lùng của Phượng Hồng Loan nheo lại nhìn Quân Tử Ly.
Quân Tử Ly mím môi thật chặt, một câu hai người không liên quan của Phượng Hồng Loan khiến cho lòng hắn dâng lên một nỗi đau đớn, hắn lập tức giận dữ nói: "Hai người đó ta không thể đưa cho ngươi.


Còn đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết.

Nếu các nàng ấy thích thì cũng không thể, ngươi ra giá đi, ta sẽ mua lại."
"Ly vương điện hạ vì để giai nhân cười quả thực không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào!" Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, cả người bị khí lạnh bao quanh.

"Phượng Thanh Linh và Phượng Ngân Linh là con gái của phủ thừa tướng, bắt buộc phải quay lại phủ thừa tướng.

Đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết thì cho dù có mang cả đầu của Ly vương điện hạ ngươi cộng thêm cả ly vương phủ mang tới trước mặt ta cũng không thể sánh bằng giá trị của đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết.

Cho dù một sợi tóc của ta cũng không thể để cho hai người kia được.
"Nếu như các nàng không còn là người của phủ thừa tướng nữa thì sao?" Con ngươi của Quân Tử Ly cũng nheo lại, hắn bị lời nói của Phượng Hồng Loan chọc cho tức lên tận đầu, ánh mắt cực kỳ âm trầm cả giận nói: "Hôm nay ta sẽ khiến cho các nàng ấy thành người của Ly vương phủ.

Huống hồ ngươi làm sao có thể chứng minh được cầm và tiêu kia là của ngươi.

Đừng nghĩ rằng mọi thứ tốt trên thế giới này ngươi đều có thể đoạt về tay! Trước giờ ta chưa từng biết thì ra ngươi là một người phụ nữ tham lam như thế...."
Quân Tử Ly còn chưa dứt lời đã cảm giác được một luồng khí lao vào mình, còn mang theo sát khí nồng nặc, hắn lập tức kinh ngạc, phi thân tránh luồng khí này.

Thế nhưng nó lao đến quá nhanh nên vẫn kịp xẹt qua má hắn, tạo nên một vết cắt
Lúc này tóc đen của Phượng Hồng Loan tung bay, trâm hoa mai thì cắm rất sâu vào góc thân cây.
Gương mặt của Quân Tử Ly hơi trắng nhìn về phía trâm hoa mai đang cắm ở thân cây.

Hắn dừng lại dùng gương mặt hốt hoảng nhìn Phượng Hồng Loan.
"Quân Tử Ly! Ngươi thử lặp lại lời ngươi vừa nói cho ta xem!" Sát khí quanh thân của Phượng Hồng Loan bùng lên, đôi con ngươi của nàng bị hắc ám bao trùm, quanh người nàng trong phạm vi ba mét dường như ngập tràn bóng tối, lúc này nàng đang nhìn chằm chằm về phía Quân Tử Ly.
"Ta..." Quân Tử Ly nhìn dáng vẻ của Phượng Hồng Loan.

Trong lòng hắn rung lên từng hồi hoảng sợ và không thể tin được.

Rõ ràng là một cô nương nhìn không hề có một chút võ công nào.

Thế nhưng với công phu của hắn đây lại suýt bị một chiêu của nàng lấy mấy mạng.

Điều này sao có thể?
"Phượng Thanh Linh! Phượng Ngân Linh! Quỳnh hoa công chúa!" Phượng Hồng Loan nghiến răng, gằn từng tiếng: "Quân Tử Ly, từ giờ trở đi, những gì ngươi muốn tốt nhất giữ cho kỹ.


Còn cả đàn Phượng Minh và tiêu Bích Huyết nữa, nếu không...!Ta sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc đắc tội ta là như thế nào!"
Thân mình Quân Tử Ly không chịu được mà lui về phía sau hai bước.
"Cút!" Phượng Hồng Loan mạnh mẽ nhả ra từng chữ.
"Ta không phải..." Trong lòng Quân Tử Ly lập tức hoảng hốt, hắn vội mở miệng: "Ta...!ta với các nàng chỉ là...."
"Đừng để ta nói lại lần hai." Bàn tay trong tay áo của Phượng Hồng Loan nắm chặt, giọng nói lạnh lẽo như băng: "Hoặc là hiện tại ngươi giết ta, bằng không chính là ta sẽ giết ngươi!"
Quân Tử Ly lập tức im lặng.

Hắn cắn chặt khóe môi, dùng ánh mắt phức nhìn Phượng Hồng Loan, thân hình hắn lóe lên rồi biến mất khỏi Thanh Tâm Các.
Bóng dáng của Quân Tử Ly đã biến mất một hồi lâu nhưng Phượng Hồng Loan vẫn đứng yên tại một chỗ không nhúc nhích.

Xung quanh nàng dường như mọi thứ cũng đã lạnh đến mức đóng băng.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần dường như đã bị bóng tối bao trùm.
Hồi lâu sau, nàng quay người một cái thật mạnh, dùng một chưởng đánh về phía thân cây.

Cây lớn bị đánh đến mức rung lên, sau đó từng chùm hoa quế bay xuống lả tả, mà Phượng Hồng Loan vẫn đứng ở đó không nhúc nhích mặc kệ hoa quế rơi xuống đầu xuống mặt lả tả.
"Tiểu thư?" Thanh Lam, Thanh Diệp bước vào sân nhìn thấy Phượng Hồng Loan bị thứ gì trên cây rơi vào người.

Mà nàng vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Hai người vội hô lên rồi đồng loạt chạy tới.

Không hẹn mà cùng nhau đưa tay kéo Phượng Hồng Loan ra.
Sau khi chạm vào cánh tay của Phượng Hồng Loan, hai người chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo truyền từ tay cho đến ngực, khiến cả người các nàng lạnh thấu xương.

Cả hai đồng loạt run cả người nhưng hai tay vẫn không bỏ ra, bọn họ kéo Phượng Hồng Loan ra thật xa rồi nhìn nàng một cách lo lắng: "Tiểu thư, người sao thế?"
"A! Tiểu thư, tay của người...." Thanh Diệp hô lên sửng sốt.

Bọn họ nhìn thấy lòng bàn tay của Phượng Hồng Loan bây giờ tràn đầy máu tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ lập tức trắng bệch.
Thanh Lam cũng nhìn được lòng bàn tay đầy máu của Phượng Hồng Loan thì lập tức đau lòng tự trách, khuôn mặt nàng cũng lập tức trắng beehcj.

Phượng Hồng Loan quay đầu thì nhìn thấy trong mắt hai người Thanh Lam, Thanh Diệp tràn ngập sự lo lắng và tự trách.


Nội tâm vốn dĩ đang bị băng giá bao trùm giờ đây như xuất hiện một vết nứt.

Nàng lắc đầu nói một cách thản nhiên: "Vết thương nhỉ thôi, không có việc gì cả!"
Nàng nói xong thì cất bước đi vào trong phòng.
"Tiểu thư...!Tay của người..." Hai người hơi sững sờ rồi lập tức nâng bước theo sau.
"Lấy một chậu nước lại đây là được!" Phượng Hồng Loan đi vào phòng.
Hai người đồng thanh trả lời rồi nhanh chóng đi múc nước và tìm thuốc để chữa thương.

Một lát sau, bọn họ đã thành thục bôi thuốc lên cho Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan nhìn bàn tay đầu máu tươi của mình qua một hồi được chữa thương đã không còn tình trạng thê thảm như trước, đôi con ngươi lạnh lùng như xuất hiện một tầng sương mù.
Đời trước, mỗi lần nàng chấp hành nhiệm vụ đều mang một thân bị thương trở về.

Trước giờ nàng đều chỉ tránh một mình trong căn phòng tối tăm tự mình xử lý.

Sau đó đứng lên được vị trí sát thủ số một của hắc đạo, trở nên mạnh mẽ hơn người thì không bị thương nữa.
Mặc dù không bị thương nhưng vẫn sẽ cảm thấy cô độc, buốt giá, từng đêm trôi qua đều vô cùng khó ngủ.

Mãi đến khi gặp được Á Lâm.

Á Lâm là ánh mặt trời của nàng, là hơi ấm duy nhất trong bóng đêm tĩnh mịch tăm tối.

Thời gian năm năm trôi qua nhanh chóng.

Đúng lúc nàng quyết định làm lễ đính hôn, dứt khoát thoát khỏi hắc đạo thì không ngờ được...
Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười nhạt, nhạt nhưng lại ngập tràn bi thương.
"Tiểu thư, đều do bọn nô tỳ không thể ngăn cản Ly vương..." Sau khi Thanh Lam, Thanh Diệp xử lý vết thương xong cho Phượng Hồng Loan thì không dám nhìn vẻ mặt của tiểu thư đã lập tức quỳ xuống: "Để cho tiểu thư bị thương...."
"Không trách các ngươi được!" Phượng Hồng Loan bị cắt đứt dòng suy nghĩ, nàng thu hồi tầm mắt đang nhìn vào bàn tay được băng bó vải trắng tinh, hơi giật mình, không đau tẹo nào rồi nàng nói một cách thản nhiên.
"Tiểu thư, là do bọn nô tỳ vô dụng, không bảo vệ được tiểu thư, tiểu thư mau trách phạt hai người bọn ta đi..."
"Ta nói rồi không trách các ngươi, mau đứng lên đi!" Phượng Hồng Loan nhìn hai người, ánh mắt không còn lạnh lùng như cũ mà xuất hiện một tia ấm áp: "Các ngươi không bảo vệ ta được cũng không sao, chỉ cần một lòng bới ta là được."
Thanh Lam, Thanh Diệp ngẩng đầu nhìn Phượng Hồng Loan một cách kinh ngạc.
"Được rồi, các ngươi đi xuống đi! Nói cho Đỗ Hải biết, không cần tìm loại thuốc mất trí nhớ nữa.

Xảo Nhi cũng có quyền lựa chọn cuộc đời của chính mình.

Ta không thể quyết định thay nàng ta được." Phượng Hồng Loan khoát tay ra lệnh cho Thanh Lam, Thanh Diệp.
"Rõ, thưa tiểu thư!" Hai người đứng lên, lo lắng nhìn Phượng Hồng Loan một cái, bọn họ cảm thấy tiểu thư có chỗ nào không đúng lắm thế nhưng nói không nên lời.

Bọn họ cất bước lùi ra rồi nhẹ nhàng khép của lại.
Phượng Hồng Loan lúc này đang nằm nghiêng một bên trên ghế tiếp tục không nhúc nhích.


Quanh người nàng hiện tại dù không nhìn thấy sự lạnh lẽo nữa nhưng cũng cực kỳ tĩnh lặng.
Một lần nằm ngày là nằm hơn nửa ngày, mãi đến đến chính ngọ, Phượng Hồng Loan mới đứng lên, khôi phục lại vẻ trong trẻo lạnh lùng, cả người kiêu sa của mình.
Con đường này của Phượng Hồng Loan tuy rằng gian nan nhưng nàng vẫn sẽ bước đi một cách thật phóng khoáng.

Đây chính là nơi gửi gắm hai cuộc đời của Phượng Hồng Loan và Bạch Thiển Thiển.

Cho đến khi nà....!mà nàng mệt mỏi không muốn đi nữa....
"Tiểu thư, người muốn dùng cơm chưa?" Thanh Lam, Thanh Diệp vẫn luôn đứng bên ngoài bảo vệ.

Nghe được tiếng động trong phòng thì lập tức mở miệng."
"Ừ!" Phượng Hồng Loan lên tiếng.
Hai người lập tức vui vẻ nhanh chóng mang đồ ăn lên.

Cực kỳ phong phú.
Phượng Hồng Loan ngồi xuống bắt đầu ăn, mới ăn được hai miếng thì nàng nhíu mày: "Ngoài kia đang ồn ào gì đấy? Các ngươi mau ra xem thử!"
"Rõ!" Thanh Lam, Thanh Diệp lên tiếng trả lời rồi lập tức đi ra ngoài.
Hai người mới rời đi không lâu thì một bóng dáng áo trắng như ánh trăng nhẹ nhàng bước vào.

Động tác liền mạch như nước chảy mây trôi chớp mắt đã ngồi lên chiếc ghế đối diện Phượng Hồng Loan.
Phượng Hồng Loan vẫn ăn cơm như cũ không thèm ngẩng đầu lên.

Dường như không hề phát hiện bàn này đột nhiên dư ra một người.
Vân Cẩm ngồi xuống, cả người vẫn trong trạng thái phòng bị.

Thế nhưng không ngờ tới là không hề thấy một cái kim thêu nào của Phượng Hồng Loan được phi tới, ngay cả một cái nhìn cũng không có.

Hắn mở to hai mắt nhìn nàng một cách kinh ngạc, nhìn một hồi lâu thế nhưng người nọ vẫn chậm rãi ăn cơm không thèm ngẩng đầu như cũ.

Cứ như không hề phát hiện ra thêm một người mới xuất hiện.
Nếu như tình hình ngày hôm qua, thêm cả tính cách của cô nương này thì đáng lẽ hắn vừa xuất hiện đã phải nhanh chóng điên người, hận không thể rút gân lột da hắn chặt thành tám miếng.

Trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị chịu ngược đãi.

Thế nhưng ai ngờ được hắn ngồi đây một hồi lâu mà nàng còn không thèm phản ứng.
Vân Cẩm ngơ ngác nhìn Phượng Hồng Loan, tâm trạng phòng bị cũng không vơi đi phân nào, chỉ sợ người này lại đột nhiên ra tay.

Người con gái lòng dạ độc ác này đã dạy cho hắn không biết bao nhiêu bài học rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương