Thiếp Bổn Kinh Hoa
Chương 104


Thái Hoàng thái hậu nhìn thần sắc của hai người họ, giống như rất hài lòng với hiệu quả có thể đạt tới, cười cười, mắt chuyển qua nhìn Quân Tử Ngọc: “Hoàng thượng, con cảm thấy thế nào?”
Ban đầu Quân Tử Ngọc hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó cũng nhìn qua hai người họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Quân Tủ Ly, mắt phượng thoáng qua một tia buồn cười, mở miệng cười: “Hành động này của Hoàng tổ mẫu rất được! Nếu Vương đệ đã chú ý tới hai nàng ấy, hơn nữa còn đưa vào Ly Vương phủ thì chắc hẳn cũng sẽ vui vẻ.

Sau này nếu người muốn nghe khúc đàn tiêu âm thì trực tiếp triệu các nàng vào cung luôn.

Há chẳng phải là thuận tiện sau?”
“Cũng đúng!” Thái Hoàng thái hậu lập tức gật đầu, cười mừng rỡ: “Ly nhi, ý của con như thế nào?”
Tuấn nhan của Quân Tử Ly có hơi trắng bệch, nhìn qua Thái Hoàng thái hậu rồi mở miệng cự tuyệt: “Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi vô tình…”
“Biết ngay là không thể hỏi ý con mà, có hỏi con một chút thôi thì con đã như vậy rồi.

Ta cũng không cần hỏi ý con nữa.” Thái Hoàng thái hậu lập tức hạ mặt bất mãn, khoát tay cắt đứt lời của Quân Tử Ly rồi nhìn Phượng Thừa tướng: “Phượng ái khanh, ta cùng Hoàng thượng đều có rằng ý này không tệ, ông cảm thấy như thế nào?”
“Việc này…lão thần…” Phượng Thừa tướng hơi không biết làm sao.

Chẳng phải vừa mới là hôn sự của Hồng Loan sao? Giờ ngược lại lại cưới hai cô con gái khác, Hồng Loan sẽ mất hứng.

Suy nghĩ qua tới việc Hồng Loan mất hứng thì lập tức cự tuyệt: “Thái Hoàng thái hậu, thần…”
“Ta thấy hỏi ông cũng như vậy thôi.

Mặc dù hai đứa trẻ kia là nữ thứ, không xứng với Ly nhi, nhưng là con gái của Phủ thừa tướng thì cũng có thể làm phi thiếp.

Cứ quyết như vậy đi.” Thái Hoàng thái hậu lập tức khoát tay cắt đứt lời của Phượng Thừa tướng: “Gia trạch chọn ngày, cứ theo bên phi thiếp, nghênh đón các nàng vào cửa.

Sau này nếu đứa trẻ Hồng Loan hồi tâm chuyển ý thì vị trí Ly Vương phi chính là của nàng.

Nếu nàng không hồi tâm chuyển ý mà muốn kết hôn với ai khác thì lão bà ta cũng già rồi, không xen vào chuyện này nữa.”
“Hoàng tổ mẫu…” Quân Tử Ly lập tức đứng dậy.
“Nhìn con kích động chưa này.

Vừa rồi miệng lưỡi ta nói cả nửa ngày mà con cũng không có động tĩnh gì.

Hiện giờ xem ra đã nói tới chuyện trong lòng con rồi.


Được rồi, nói cũng nửa ngày rồi, lão bà ta cũng mệt rồi.

Việc này cứ giao cho Hoàng thượng đi.” Thái Hoàng thái hậu cười, khoát tay cắt đứt lời của Quân Tử Ly, quay đầu nhìn Quân Tử Ngọc: “Hoàng thượng phải hao tâm tổn trí rồi.”
“Vâng, Hoàng tổ mẫu.” Quân Tử Ngọc cười rồi đứng dậy: “Việc này cứ giao cho Tôn nhi đi ạ.

Ngày mai Tôn nhi sẽ hạ chỉ hôn sự cho Vương đệ.

Thân thể của người quan trọng, người mau nghỉ ngơi đi.”
“Được rồi, con là Hoàng thượng, nhật lý vạn cơ.

Thân thể cũng mới khỏe lại, đừng lao lực quá sức.

Ly nhi cũng như vậy, đừng lao lực quá sức.

Đông Ly ta có hai huynh đệ các con là huyết mạch ruột thịt.

Huynh hữu đệ cung, giúp đỡ lẫn nhau thì Đông Ly chúng ta mới thịnh phát dài lâu.” Thái Hoàng thái hậu nói xong rồi phất tay nhẹ, mệt mỏi nói: “Đều đi cả đi.”
“Vâng, Hoàng tổ mẫu, vậy Tôn nhi xin cáo lui.” Quân Tử Ngọc lập tức đứng dậy, thể hiện lễ nghi nhẹ.

Thái Hoàng thái hậu gật đầu, hắn cũng cất bước đi ra ngoài trước.
Quân Tử Ly há miệng, thấy mi mắt của Thái Hoàng thái hậu mệt mỏi nhưng đầy sự mãn nguyện, nói nửa ngày tất nhiên cũng không có chút nào muốn tiếp tục nói nữa.

Nhan sắc anh tuấn như ngọc có hơi trắng bệch, lúc lâu cũng khom người lại: “Vâng, Hoàng tổ mẫu.”
Nói xong chậm rãi đi ra ngoài, chẳng qua là bước chân có nặng hơn vài phần.
“Lão thần cũng xin cáo lui.” Phượng Thừa tướng nhìn qua Hoàng thượng cùng với Thái Hoàng thái hậu, cứ như vậy hai ba câu đã quyết định, cũng không có cách nào cả, suy nghĩ dù soa hai cô con gái kia được gả vào Ly Vương phủ cũng là một chuyện tốt.

Nhìn có vẻ Ly Vương cũng hài lòng với hai nàng.

Đằng nào thì cũng đã từ hôn Hồng Loan rồi, có thể đưa hai nàng vào Ly Vương phủ.

Sau đó ông ta liền cáo lui.

“Chờ Hồng Loan khỏi bệnh rồi thì Phượng ái khanh hãy dẫn nàng vào cung gặp lão bà ta một chút.” Thái Hoàng thái hậu gật đầu nói.
“Vâng! Lão thần xin ghi nhớ.

Khi Hồng Loan khá hơn chút thì sẽ lập tức đưa vào cung bái kiện Thái Hoàng thái hậu.” Phượng Thừa tướng lập tức hồi đáp.
“Đi đi.” Thái Hoàng thái hậu cười khoát tay.
Phượng Thừa tướng khom người lui về phía sau mấy bước rồi xoay người đi ra ngoài.
Một nhóm mấy người họ rời đi.

Nụ cười trên gương mặt Thái Hoàng thái hậu dần chậm rãi thu hồi, nơi nào trên mặt cũng có phần mệt mỏi, ánh mắt lướt qua Quân Tử Ly đang ngồi trên ghế, thở dài nhẹ rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Lão bà ta đi xuống nước này, hy vọng Ly nhi có thể hiểu được.

Nếu không thì uổng phí phen này lão bà ta khổ tâm rồi.”
Nằm suốt một ngày, ngay cả cơm mà Ngọc Ngân cũng chưa ăn, ngược lại còn chăm sóc Phượng Hồng Loan ngủ một ngày.

Nắng chiều chợt lắng xuống, sắc trời cũng dần tối đi, Tiểu Tinh Đình canh giữ một ngày bên ngoài cũng không chịu được, quyết định chạy vào.
Từ hôm qua tới giờ chủ tử cũng chưa có ăn cơm, nhìn thấy Phượng Tam tiểu thử không có dấu hiệu gì tỉnh lại.

Nàng cứ vậy kéo chủ tử đi xuống, chủ tử không ăn không uống thì thân thể làm sao có thể chịu được?
“Chủ tử, người muốn…dù người có chăm sóc Phượng Tam tiểu thư thì cũng nên ăn cơm trước đã…” Tiểu Tinh Đình đứng bên ngoài rèm, vẻ mặt đau khổ quấn quít một hồi lâu mới dám mở miệng.
“Được rồi.” Ngọc Ngân nhắm mắt lại mở mắt, giọng nói mang thêm phần lười biếng trầm thấp: “Bưng bữa xế tới đây đi, ta sẽ dùng ở đây.”
“Vâng!” Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tinh Đình lập tức sáng lên.

Lời Ngọc Ngân vừa dứt, lập tức như cơn gió chạy tới phòng bếp.
Ngọc Ngân cúi đầu nhìn Phượng Hồng Loan ở trong ngực, nàng vẫn an tĩnh ngủ, mi mắt hoàn toàn bình yên trong sáng như ngọc.

Khí sắc cũng rất tốt.

Chẳng qua là tay nhỏ bé của nàng vẫn ôm chặt lấy hắn, tựa như rất sợ hắn rời đi, chỉ cần động một cái cũng khiến nàng tỉnh lại.
Trong lòng nâng lên cảm xúc thương tiếc đau lòng, đã xảy ra việc gì mà khiến cho người đàn bà yếu đuối tới mức vậy, cũng không biết trải qua việc gì mà khiến nàng kiên cường tới mức vậy.


Hắn thực sự khó tưởng tượng nhưng hiện tại nhìn nàng, dường như có cảm giác cảm động.
“Chủ tử..” Tiểu Tinh Đình vén bức rèm lên, bưng thức ăn đi vào, còn có thêm một phần cháo thuốc.
“Được rồi.” Thân thể Ngọc Ngân nhẹ nhàng điểm một cái vào huyệt ngủ của Phượng Hồng Loan, nhẹ nhàng lấy bàn tay đang ôm chặt hắn của nàng, thấy chân mày nàng có hơi nhíu lại.

Không nghĩ rằng điểm huyệt ngủ của nàng lại nhạy cảm tới vậy.
Hắn đứng dậy xuống giường, kéo chăn lên cho Phượng Hồng Loan rồi đi tới trước bàn ngồi xuống.

Tiểu Tinh Đình lập tức đưa đũa tới, nhìn Phượng Hồng Loan: “Chủ tử, khi nào thì Phượng Tam tiểu thư tỉnh lại?”
“Ngày mai.” Ngọc Ngân nhẹ nhàng đáp.
Tiểu Tinh Đình lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngày mai tỉnh lại thì tốt rồi.

Nếu không chủ tử lại không chịu ăn uống như vậy mà chăm sóc nàng, hắn cũng chịu tội theo.

Lại nói: “Chủ tử, Phượng Tam tiểu thư là bị sao vậy?”
Hắn rất kỳ quái, Phượng Tam tiểu thư không khi dễ người khác thì thôi, ai dám khi dễ nàng chứ? Tới mức có bộ dạng thế này thì nhìn cũng thật đáng thương.
Nghe vậy, Ngọc Ngân dừng tay giơ đũa trong chốc lát, mắt phượng khẽ trầm xuống.

Sau đó nhanh chóng như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: “Nàng có thể sống thì chính là kỳ tích.”
Tiểu Tinh Đình không hiểu nhìn chủ tử, như vậy nói thân thể của Phượng Tam tiểu thư không tốt sao? Nhưng nhìn sắc mặt trầm xuống của chủ tử thì lập tức không dám hỏi nữa, vội vàng nói rồi rời đi: “Bây giờ nô tài đi gọi Đỗ ma ma tới đút cháo cho Phượng Tam tiểu thư.”
“Không cần.

Chút nữa dùng xong cơm ta sẽ đút cho nàng ăn.” Ngọc Ngân lắc đầu nhẹ.
“Chủ tử…người…Người đút…?” Tiểu Tinh Đình mở to hai mắt.
“Ừ!” Ngọc Ngân gật đầu một cái.

Ánh mắt nhìn lướt qua bát cháo nóng hổi, sắc mặt cũng ấm áp hơn vài phần, giọng ôn tồn mở miệng.
Tiểu Tinh Đình há miệng hồi lâu vẫn không khép lại được.

Thân phận của chủ tử là gì chứ? Từ khi nào còn phải chuyển qua phục vụ cho người khác? Hơn nữa người sẽ phục vụ người khác sao? Hắn rất hoài nghi nhưng nhìn chủ tử lại không hề có điểm nào giống nói đùa.

Quay đầu nhìn Phượng Hồng Loan, suy nghĩ Phượng Tam tiểu thư thực sự có thể được chủ tử đút cháo cho, thật là một đãi ngộ quá tốt.
Dùng dùng bữa, Ngọc Ngân buông đũa xuống rồi bưng cháo đang đặt trên bàn lên, dùng muỗng khuấy đều hai lần, đến khi thấy nhiệt độ thích hợp rồi đi tới trước giường.
Hắn đưa tay vé chăn lên, đặt Phượng Hồng Loan tựa vào ngực của hắn, cánh tay khác vòng qua hông nàng và cầm chén cháo, một tay khác cầm cháo múc đút cho Phượng Hồng Loan.
Cháo vào tới miệng, Phượng Hồng Loan vô thức nuốt lại.

Ngay sau đó một chút cháo cũng không bị rớt ra ngoài.


Giống như động tác như vậy đã được làm qua vô số lần, có thể quen thuộc mà làm.
Hàm của Tiểu Tinh Đình giống như đã sắp rơi xuống đất.

Chủ tử thật sự cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng làm qua những việc này.

Chủ tử quả nhiên là chủ tử, khiến cho lòng sùng bái chủ tử của hắn lại càng khuếch đại hơn nữa.
Một chén cháo đầy đã thấy đáy, Ngọc Ngân khoát tay với Tiểu Tinh Đình, Tiểu Tinh Đình lập tức chạy tới đón bát cháo.
Ngọc Ngân nhẹ nhàng đặt Phượng Hồng Loan nằm xuống, lúc này có một bóng đen bay vào trong sân, một tên ẩn vệ khom người đi tới cửa sổ, nói vào bên trong: “Chủ tử!”
“Bẩm chủ tử, giống như có người đang tra tìm tung tích của Phượng Tam tiểu thư.

Nơi này sợ là… rất nhanh sẽ bị phát hiện.” Ẩn vệ lập tức khom người nói.
“Kẻ nào?” Sắc mặt Ngọc Ngân thanh đạm.
“Có vẻ là người của Vân tộc.” Ẩn vệ lập tức đáp lại.
“Người của Vân Cẩm sao?” Mắt phượng của Ngọc Ngân hơi híp lại, thanh âm vẫn dịu dàng thanh đạm: “Không cần quan tâm.

Bọn họ không vào được đâu.”
“Vâng!” Ẩn vệ lập tức khom người.
Ngọc Ngân khoát tay, ẩn vệ lui xuống, giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, vừa muốn xoay người trở về phòng, một con chim ưng đậu vào vai của Ngọc Ngân.
Ngọc Ngân đưa bàn tay như ngọc ra, sờ đầu của chú chim ưng ở trên vai rồi dịu dàng nói: “Cuối cùng ngươi cũng trở lại.”
Chú chim ưng giống như có thể hiểu được lời của Ngọc Ngân, đầu dụi dụi vào lòng bàn tay của hắn.
Ngọc Ngân mỉm cười nhẹ, đầu ngón tay lấy tờ thư được cột ở chân của chim ưng xuống, từ từ mở ra, chim ưng tự động trở về đậu vào vai của hắn.
Nhìn qua tờ thư ở trong tay, khóe miệng Ngọc Ngân càng sâu thêm một phần, nhìn về phía tây của bầu trời, thanh âm nhẹ bẫng: “Phụ hoàng vẫn rất yêu ta.”
Đứng yên lặng một lúc lâu, đưa tay vỗ vỗ đầu chim ưng: “Bay xa như vậy chắc ngươi cũng mệt rồi, mau đi chơi đi.

Ngày mai hãy trở về.”
Chim ưng lại thân mật dụi vào đầu vai của Ngọc Ngân, lập tức cao hứng bay đi.
Tờ thư trong tay nhẹ nhàng lóe cháy, hóa thành tro bụi.

Ngọc Ngân cười nhẹ nhàng rồi trở về phòng.
Bên trong căn phòng, Phượng Hồng Loan giống như vô cùng không yên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, đôi mi thanh tú xiết chặt, tay nắm chặt lấy chăn,
Ngọc Ngân nhìn nàng, việc điểm huyệt đạo cho nàng nhanh chóng hết tác dụng trong khoảng thời gian ngắn vậy cũng không phải chuyện bất ngờ.

Suy nghĩ rằng có phải những năm gần đây nàng vẫn luôn ngủ như vậy không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương