Thiên
-
Quyển 1 - Chương 81: Ngược lại
Vũ Thiên chỉ buột miệng nói nhưng vẫn đẩy cửa tiến vào, trong căn phòng này hắn có cảm giác hơi kỳ lạ nhưng mà lại không biết kỳ lạ như thế nào vì nó hơi tối
Ánh hồng có vẻ là do viên đá hồng tỏa sáng một góc chính vì vậy mà không thể nhìn rõ được toàn bộ căn phòng chỉ thấy trên một chiếc giường nơi mà ánh hồng tỏa sáng len lỏi quanh những rèm trong ánh sáng hồng Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch đang ở trên vai hắn chỉ thấy được mờ ảo không hề rõ là hai bóng dáng đang quấn lấy nhau một vài âm thanh gì đó vang lên trong đứt quãng nhưng lại không rõ câu nói
Khiến cho hắn cùng Tiểu Bạch hai mặt nhìn nhau cùng lên tiếng:
- Sao lại có người!
- Thiên ca, tiếng gì mà lại não lòng đến thốn tai đệ như thế!
Tuy nhiên Vũ Thiên thì nói nhỏ còn Tiểu Bạch giọng nó lại âm vang khắp phòng khiến hắn phải vỗ đầu mà liền định đi nhanh ra khỏi phòng vì sợ hai bóng dáng đang trên giường nghe thấy cũng như phát giác ra hắn cùng Tiểu Bạch nhưng hắn chưa kịp xoay người thì giọng một thiếu nữ đã vang lên khiến Vũ Thiên phải đứng khựng lại mà nhìn thiếu nữ:
- Ngươi là ai sao lại vào được phòng của ta!
Vũ Thiên mặt đỏ như quả ớt nhìn thiếu nữ từ giường mà vén tấm rèm bước tới trước mặt hắn trên người chỉ quấn tấm chăn (còn gọi là mền) che thân đang có vẻ là không mảnh vải mà hỏi Vũ Thiên
Tiểu Bạch trên vai đang há miệng nhưng lại im lặng nhìn thiếu nữ chằm chằm, Vũ Thiên chỉ biết gãi đầu trong lòng lại mắng thầm Tiểu Bạch vì đã nói quá to để hai bóng dáng kia nghe thấy nhưng hắn vẫn phải trả lời thiếu nữ:
- Ta đi tìm phòng!
- Tìm phòng sao lại vào phòng của ta!
Thiếu nữ có chút nghi ngờ ánh mắt lém lỉnh nhìn Vũ Thiên hỏi ngược lại
- Tấm thẻ phòng của ta đề số 66 mà căn phòng này cũng đề số 66 nên ta mới tiến vào, với lại căn phòng cũng không khóa nếu khóa thì chắc ta đã không vào được
Vũ Thiên liền lấy tấm thẻ trong Túi Trữ Vật đưa cho thiếu nữ xem nhưng thiếu nữ chỉ lướt qua rồi cười như hoa nở tỏ vẻ không tin
- Cậu trai à cậu có bị mù số không đây là số 99 chứ không phải 66
Thiếu nữ quấn tấm chăn liền ném tấm thẻ lại cho Vũ Thiên rồi nhìn hắn mà nói khiến Vũ Thiên lật tấm thẻ mà nhìn lại nhưng vẫn khẳng định nó là số sáu mươi sáu khi chỉ cho thiếu nữ thấy chỉ là thiếu nữ chỉ mỉm cười nhìn hắn rồi nói nhỏ như khuyên nhủ “cậu trai à cậu nhìn lại đi nhìn vào cái dấu chấm của nó quay vào cậu đó”, nhưng nghĩ tới điều gì đó mà nhìn Vũ Thiên câu dẫn cười tiếp mắt nói khi vừa nói vừa chỉ tay vào thiếu niên phía trong trên giường đang nhìn hắn cùng thiếu nữ nói chuyện mà không hề xen vào:
- Cậu trai à hay là cậu muốn, đợi ta giúp tên kia xong sẽ giúp cậu giải quyết, cũng không nhiều đâu chỉ có một trăm nguyên thạch thôi bảo đảm nhanh gọn lẹ!
- Phòng 99 sao, không, không cần đâu, ta đã làm phiền hai vị cứ tiếp tục!
Vũ Thiên nhìn tấm thẻ mà xem lại nhưng vẫn là số sáu mươi sáu sáu chỉ là nó có một dấu chấm ở trên rồi lại lật ngược lại thì đúng là thành số chín mươi chín cùng dấu chấm ở dưới khiến hắn ngẩn đầu mà gật đầu với thiếu nữ vì hắn biết có lẻ mình đi nhầm phòng thiệt, nhưng khi nghe tới câu thiếu nữ nói tiếp theo tuy không biết thiếu nữ đang nói gì nhưng cũng cuống quýt gật đầu rồi lắc đầu mà đi cấp tốc ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại trong vẻ ngơ ngác của thiếu nữ vẫn đứng đó nhìn Tiểu Bạch đã rớt cái ạch từ trên vai Vũ Thiên xuống đập đầu hổ vào mặt nền nhưng lại nhìn thiếu nữ mà há miệng có vẻ không để ý tới cục u trên đầu nó
Ngoài căn phòng ngay sát cửa đã đóng lại, Vũ Thiên lấy tay đặt ngay ngực chỉ thấy tim đập loạn xạ thần kinh căng thẳng hắn lại nói nhỏ như cho Tiểu Bạch trên vai nghe thấy:
- Tiểu Bạch chúng ta đi nhầm phòng rồi!
Tuy tiếng nói của Tiểu Bạch vang lên nhưng mà không vọng ra từ trên vai hắn mà là từ trong căn phòng hắn mới tiến ra đang vọng ra cùng tiếng đập cửa từ trong vang lên liên tục:
- Thiên ca, đệ vẫn còn trong đây mau mở cửa cho đệ ra, sao huynh lại bỏ chạy một mình mà bỏ rơi luôn cả đệ!
Vũ Thiên mặt thay đổi tay vịn cửa đã đóng mà mở hé cánh cửa chỉ thấy Tiểu Bạch ló đầu nhìn hắn rồi lao lên vai hắn mà bấu chặt vào vai hắn đầu không dám ngoảnh lại chỉ có Vũ Thiên là hơi nhìn hé vào cánh cửa đang mở chỉ thấy thiếu nữ lúc nãy đã đứng ngay chỗ cửa hé hiện ra nửa người của nàng cùng ánh mắt sắc đến lạnh đến độ khiến cho toàn thân Vũ Thiên sống lưng như có gai mọc lên cùng ánh sáng vàng do lối đi chiếu vào khiến chân hắn bắt đầu run mà bước đi một cách nhanh chóng nơi lối cầu thang bên phải căn phòng này mà tiến bước nhanh đến độ Tiểu Bạch phải bấu chặt vào vai hắn mà để khỏi rớt như lúc nãy mặt hổ của nó vẫn còn đang chẳng hiểu gì đang xảy ra
Vũ Thiên cứ thế mà đi một mạch thẳng lối cầu thang mà lên trên cho tới khi nhìn vào dãy phòng thấy số chín mươi mốt thì liền tiến vào mà tới trước căn phòng đề số chín mươi chín
- Thiên ca, tới rồi sao, lúc nãy chúng ta đi nhầm phòng sao!
- Ừ!
Vũ Thiên trả lời Tiểu Bạch cho có lệ khi mà đầu nhỏ của nó đang lúc lắc có vẻ nghĩ tới lúc nãy khi nó và hắn đi nhầm phòng Vũ Thiên lại không để ý mà nhìn cửa phòng đề số chín mươi chín mà lấy chìa khóa từ trong Túi Trữ Vật ra để mà mở cửa cùng với tiếng nói bấm bụng:
- Phù, cuối cùng cũng leo tới căn phòng 99
Hắn đẩy của bước vào trong diện tích trong căn phòng này rất hẹp nhưng với một mình hắn cùng Tiểu Bạch thì cũng đã đủ
Trong căn phòng tối um khiến hắn phải nói to với Tiểu Bạch “Tiểu Bạch đệ tìm xem viên đá phát sáng chỗ nào” Tiểu Bạch nhìn hắn mà rời khỏi vai bay quanh mò mẫn nơi viên đá phát sáng cùng lúc đó Vũ Thiên cũng như nó mà tìm viên đá phát sáng
Chẳng mấy chốc Tiểu Bạch đã hét lên với hắn ‘Thiên ca tìm thấy rồi” nó không đợi Vũ Thiên lên tiếng đã dùng chân gõ mạnh vào trong viên đá được gắn giữa bức tường trong vô ý nhưng lại thấy khắp phòng đã được chiếu sáng bởi ánh vàng khiến Tiểu Bạch hứng thú mà gõ lại thêm một cái nữa căn phòng liền trở lại tối um nhưng nó lại gõ vào thêm một cái căn phòng lại sáng rồi lại bay về phía Vũ Thiên trước mặt hắn mà nói nhỏ như cho hắn biết viên đá phát sáng này hoạt động làm sao
Vũ Thiên lắc đầu không nói gì mặc kệ Tiểu Bạch đang lăn lộn trên lên giường mà nghịch còn hắn tiến vào trong căn phòng nhỏ của căn phòng này, chẳng mấy chốc tiến ra với bộ đồ phủ lớp băng mỏng đầu tóc đã ướt cũng đã khô đang dựng đứng lên
Mắt lại nhìn về phía chiếc giường để tìm Tiểu Bạch nhưng lại không thấy nó đâu mà tiếng nói từ dưới chân hắn đã vọng lên tiếng của Tiểu Bạch:
- Đệ ở dưới chân huynh này, huynh giúp đệ hông khô thân đi!
Vũ Thiên trợn mắt nhìn Tiểu Bạch thân thể ướt sũng như là một chú mèo bị nhúng nước đang bay lên trước mặt hắn khiến hắn không biết là Tiểu Bạch đã chui vào căn phòng tắm cùng hắn từ lúc nào
Hắn liền chạm vào cái đầu nhỏ ướt sũng của Tiểu Bạch dùng chút băng hệ những giọt nước đang làm ướt bộ lông của nó liền đọng lại, Tiểu Bạch lại lắc lư thân cùng bốn chân của mình những giọt nước đã đóng băng liền rơi lột bộp xuống mặt nền tạo ra những tiếng vang nhỏ trong đêm yên tĩnh
Vũ Thiên lại khoanh chân trên giường mà mắt nhắm không biết là đang tu luyện hay là đang ngủ, Tiểu Bạch gật gù không làm phiền hắn mà loay hoay trong căn phòng này một lúc lại tới bên cạnh hắn
Đâu đó trong những tòa nhà nơi Phiêu gia tộc cư ngụ
- Hoàng Phong ngươi mà lén phén sang đây lần nữa ta và Hiểu tỷ chắc chắn sẽ cho ngươi thành thái giám!
Nghệ Tuyết dùng giọng nhắc nhở vang lên từ đâu đó nơi một dãy nhà cách xa tòa biệt thự nơi mà hắn xuất hiện bắt gặp Phiêu Vân Lan, nhưng giọng nói của Nghệ Tuyết không rõ ràng là hướng về Hoàng Phong mà thiên chỉ cho lắm có vẻ như đang cảnh báo một ai đó mà không phải là Hoàng Phong
Ba người Hoàng Phong, Nghệ Tuyết, Phù Hiểu cũng đã tiến vào trong thành nhưng dường như bọn họ cũng đã ở nơi nào trong Phiêu gia tộc mà không hề đi tìm Vũ Thiên liền
Ánh nắng rọi khắp Thành Vị Thanh
Nơi “Khách Sạn Vân Lan”
Tầng cao nhất nơi mà Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch có vẻ vẫn còn đang say giấc
Bên phải căn phòng Vũ Thiên đó là căn phòng chín mươi tám, bên trong căn phòng này cũng giống như căn phòng của Vũ Thiên mọi vật dụng trong căn phòng này đều đơn giản
Từ trong căn phòng đã vang lên tiếng nói của một thiếu nữ
- Võ Doan sao hôm nay lại lạnh như vậy càng lúc càng lạnh đã đắp kín rồi mà vẫn không thấy hết lạnh!
Ngay bộ bàn ghế cách chiếc giường một khoảng hẹp đang có hai người, một nam một nữ đang ngồi đối diện nhìn nhau, thiếu nữ thều thào giọng nói của nàng phát ra như đã bị đóng thành băng gương mặt nàng cũng đã phủ một tầng sương mỏng, thiếu nữ ngồi ở ghế gỗ như là một bé gấu bông vì đấp quá nhiều đồ nhưng mà mặt ngoài những bộ đồ này cũng đang phủ một tầng sương lạnh
Nam tử đối diện mà thiếu nữ nói là Võ Doan chỉ biết gật đầu mà không hề trả lời vì hắn lúc này cũng giống hệt thiếu nữ, ánh mắt hắn cũng như thiếu nữ đang không hiểu tại sao sao hôm nay lại lạnh tới mức độ như vậy mà cái lạnh còn đang không ngừng gia tăng khiến hai người đành thẫn thờ co ro ở nơi này chịu trận
Bên trái căn phòng Vũ Thiên là căn phòng đề số một trăm có vẻ là căn cuối cùng, tuy nhiên căn phòng này lại bị khóa kín chứng tỏ chưa có ai thuê
Căn phòng chín mươi hai đối diện với căn phòng của Vũ Thiên
- Lạnh quá đi mất, lạnh như thế này thì làm sao mà đi làm nhiệm vụ hội giao được nhưng mà nếu ngủ nướng thì sướng nhất, ơi trời ơi nó lạnh quá đi mất!
Trong căn phòng này cũng vang lên tiếng nói của một thiếu nữ nàng vẫn còn nằm trên giường dùng chăn dày quấn khắp người che từ chân lên tới đầu kín bưng, nhưng dứt tiếng thì thào thì căn phòng lại im lặng dường như đã lại tiếp tục chìm trong giấc ngủ trong khi chăn quấn kín người đã tới tận hai, ba cái trên lớp chăn vẫn còn đọng lại chút tầng sương lạnh.
Ánh hồng có vẻ là do viên đá hồng tỏa sáng một góc chính vì vậy mà không thể nhìn rõ được toàn bộ căn phòng chỉ thấy trên một chiếc giường nơi mà ánh hồng tỏa sáng len lỏi quanh những rèm trong ánh sáng hồng Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch đang ở trên vai hắn chỉ thấy được mờ ảo không hề rõ là hai bóng dáng đang quấn lấy nhau một vài âm thanh gì đó vang lên trong đứt quãng nhưng lại không rõ câu nói
Khiến cho hắn cùng Tiểu Bạch hai mặt nhìn nhau cùng lên tiếng:
- Sao lại có người!
- Thiên ca, tiếng gì mà lại não lòng đến thốn tai đệ như thế!
Tuy nhiên Vũ Thiên thì nói nhỏ còn Tiểu Bạch giọng nó lại âm vang khắp phòng khiến hắn phải vỗ đầu mà liền định đi nhanh ra khỏi phòng vì sợ hai bóng dáng đang trên giường nghe thấy cũng như phát giác ra hắn cùng Tiểu Bạch nhưng hắn chưa kịp xoay người thì giọng một thiếu nữ đã vang lên khiến Vũ Thiên phải đứng khựng lại mà nhìn thiếu nữ:
- Ngươi là ai sao lại vào được phòng của ta!
Vũ Thiên mặt đỏ như quả ớt nhìn thiếu nữ từ giường mà vén tấm rèm bước tới trước mặt hắn trên người chỉ quấn tấm chăn (còn gọi là mền) che thân đang có vẻ là không mảnh vải mà hỏi Vũ Thiên
Tiểu Bạch trên vai đang há miệng nhưng lại im lặng nhìn thiếu nữ chằm chằm, Vũ Thiên chỉ biết gãi đầu trong lòng lại mắng thầm Tiểu Bạch vì đã nói quá to để hai bóng dáng kia nghe thấy nhưng hắn vẫn phải trả lời thiếu nữ:
- Ta đi tìm phòng!
- Tìm phòng sao lại vào phòng của ta!
Thiếu nữ có chút nghi ngờ ánh mắt lém lỉnh nhìn Vũ Thiên hỏi ngược lại
- Tấm thẻ phòng của ta đề số 66 mà căn phòng này cũng đề số 66 nên ta mới tiến vào, với lại căn phòng cũng không khóa nếu khóa thì chắc ta đã không vào được
Vũ Thiên liền lấy tấm thẻ trong Túi Trữ Vật đưa cho thiếu nữ xem nhưng thiếu nữ chỉ lướt qua rồi cười như hoa nở tỏ vẻ không tin
- Cậu trai à cậu có bị mù số không đây là số 99 chứ không phải 66
Thiếu nữ quấn tấm chăn liền ném tấm thẻ lại cho Vũ Thiên rồi nhìn hắn mà nói khiến Vũ Thiên lật tấm thẻ mà nhìn lại nhưng vẫn khẳng định nó là số sáu mươi sáu khi chỉ cho thiếu nữ thấy chỉ là thiếu nữ chỉ mỉm cười nhìn hắn rồi nói nhỏ như khuyên nhủ “cậu trai à cậu nhìn lại đi nhìn vào cái dấu chấm của nó quay vào cậu đó”, nhưng nghĩ tới điều gì đó mà nhìn Vũ Thiên câu dẫn cười tiếp mắt nói khi vừa nói vừa chỉ tay vào thiếu niên phía trong trên giường đang nhìn hắn cùng thiếu nữ nói chuyện mà không hề xen vào:
- Cậu trai à hay là cậu muốn, đợi ta giúp tên kia xong sẽ giúp cậu giải quyết, cũng không nhiều đâu chỉ có một trăm nguyên thạch thôi bảo đảm nhanh gọn lẹ!
- Phòng 99 sao, không, không cần đâu, ta đã làm phiền hai vị cứ tiếp tục!
Vũ Thiên nhìn tấm thẻ mà xem lại nhưng vẫn là số sáu mươi sáu sáu chỉ là nó có một dấu chấm ở trên rồi lại lật ngược lại thì đúng là thành số chín mươi chín cùng dấu chấm ở dưới khiến hắn ngẩn đầu mà gật đầu với thiếu nữ vì hắn biết có lẻ mình đi nhầm phòng thiệt, nhưng khi nghe tới câu thiếu nữ nói tiếp theo tuy không biết thiếu nữ đang nói gì nhưng cũng cuống quýt gật đầu rồi lắc đầu mà đi cấp tốc ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại trong vẻ ngơ ngác của thiếu nữ vẫn đứng đó nhìn Tiểu Bạch đã rớt cái ạch từ trên vai Vũ Thiên xuống đập đầu hổ vào mặt nền nhưng lại nhìn thiếu nữ mà há miệng có vẻ không để ý tới cục u trên đầu nó
Ngoài căn phòng ngay sát cửa đã đóng lại, Vũ Thiên lấy tay đặt ngay ngực chỉ thấy tim đập loạn xạ thần kinh căng thẳng hắn lại nói nhỏ như cho Tiểu Bạch trên vai nghe thấy:
- Tiểu Bạch chúng ta đi nhầm phòng rồi!
Tuy tiếng nói của Tiểu Bạch vang lên nhưng mà không vọng ra từ trên vai hắn mà là từ trong căn phòng hắn mới tiến ra đang vọng ra cùng tiếng đập cửa từ trong vang lên liên tục:
- Thiên ca, đệ vẫn còn trong đây mau mở cửa cho đệ ra, sao huynh lại bỏ chạy một mình mà bỏ rơi luôn cả đệ!
Vũ Thiên mặt thay đổi tay vịn cửa đã đóng mà mở hé cánh cửa chỉ thấy Tiểu Bạch ló đầu nhìn hắn rồi lao lên vai hắn mà bấu chặt vào vai hắn đầu không dám ngoảnh lại chỉ có Vũ Thiên là hơi nhìn hé vào cánh cửa đang mở chỉ thấy thiếu nữ lúc nãy đã đứng ngay chỗ cửa hé hiện ra nửa người của nàng cùng ánh mắt sắc đến lạnh đến độ khiến cho toàn thân Vũ Thiên sống lưng như có gai mọc lên cùng ánh sáng vàng do lối đi chiếu vào khiến chân hắn bắt đầu run mà bước đi một cách nhanh chóng nơi lối cầu thang bên phải căn phòng này mà tiến bước nhanh đến độ Tiểu Bạch phải bấu chặt vào vai hắn mà để khỏi rớt như lúc nãy mặt hổ của nó vẫn còn đang chẳng hiểu gì đang xảy ra
Vũ Thiên cứ thế mà đi một mạch thẳng lối cầu thang mà lên trên cho tới khi nhìn vào dãy phòng thấy số chín mươi mốt thì liền tiến vào mà tới trước căn phòng đề số chín mươi chín
- Thiên ca, tới rồi sao, lúc nãy chúng ta đi nhầm phòng sao!
- Ừ!
Vũ Thiên trả lời Tiểu Bạch cho có lệ khi mà đầu nhỏ của nó đang lúc lắc có vẻ nghĩ tới lúc nãy khi nó và hắn đi nhầm phòng Vũ Thiên lại không để ý mà nhìn cửa phòng đề số chín mươi chín mà lấy chìa khóa từ trong Túi Trữ Vật ra để mà mở cửa cùng với tiếng nói bấm bụng:
- Phù, cuối cùng cũng leo tới căn phòng 99
Hắn đẩy của bước vào trong diện tích trong căn phòng này rất hẹp nhưng với một mình hắn cùng Tiểu Bạch thì cũng đã đủ
Trong căn phòng tối um khiến hắn phải nói to với Tiểu Bạch “Tiểu Bạch đệ tìm xem viên đá phát sáng chỗ nào” Tiểu Bạch nhìn hắn mà rời khỏi vai bay quanh mò mẫn nơi viên đá phát sáng cùng lúc đó Vũ Thiên cũng như nó mà tìm viên đá phát sáng
Chẳng mấy chốc Tiểu Bạch đã hét lên với hắn ‘Thiên ca tìm thấy rồi” nó không đợi Vũ Thiên lên tiếng đã dùng chân gõ mạnh vào trong viên đá được gắn giữa bức tường trong vô ý nhưng lại thấy khắp phòng đã được chiếu sáng bởi ánh vàng khiến Tiểu Bạch hứng thú mà gõ lại thêm một cái nữa căn phòng liền trở lại tối um nhưng nó lại gõ vào thêm một cái căn phòng lại sáng rồi lại bay về phía Vũ Thiên trước mặt hắn mà nói nhỏ như cho hắn biết viên đá phát sáng này hoạt động làm sao
Vũ Thiên lắc đầu không nói gì mặc kệ Tiểu Bạch đang lăn lộn trên lên giường mà nghịch còn hắn tiến vào trong căn phòng nhỏ của căn phòng này, chẳng mấy chốc tiến ra với bộ đồ phủ lớp băng mỏng đầu tóc đã ướt cũng đã khô đang dựng đứng lên
Mắt lại nhìn về phía chiếc giường để tìm Tiểu Bạch nhưng lại không thấy nó đâu mà tiếng nói từ dưới chân hắn đã vọng lên tiếng của Tiểu Bạch:
- Đệ ở dưới chân huynh này, huynh giúp đệ hông khô thân đi!
Vũ Thiên trợn mắt nhìn Tiểu Bạch thân thể ướt sũng như là một chú mèo bị nhúng nước đang bay lên trước mặt hắn khiến hắn không biết là Tiểu Bạch đã chui vào căn phòng tắm cùng hắn từ lúc nào
Hắn liền chạm vào cái đầu nhỏ ướt sũng của Tiểu Bạch dùng chút băng hệ những giọt nước đang làm ướt bộ lông của nó liền đọng lại, Tiểu Bạch lại lắc lư thân cùng bốn chân của mình những giọt nước đã đóng băng liền rơi lột bộp xuống mặt nền tạo ra những tiếng vang nhỏ trong đêm yên tĩnh
Vũ Thiên lại khoanh chân trên giường mà mắt nhắm không biết là đang tu luyện hay là đang ngủ, Tiểu Bạch gật gù không làm phiền hắn mà loay hoay trong căn phòng này một lúc lại tới bên cạnh hắn
Đâu đó trong những tòa nhà nơi Phiêu gia tộc cư ngụ
- Hoàng Phong ngươi mà lén phén sang đây lần nữa ta và Hiểu tỷ chắc chắn sẽ cho ngươi thành thái giám!
Nghệ Tuyết dùng giọng nhắc nhở vang lên từ đâu đó nơi một dãy nhà cách xa tòa biệt thự nơi mà hắn xuất hiện bắt gặp Phiêu Vân Lan, nhưng giọng nói của Nghệ Tuyết không rõ ràng là hướng về Hoàng Phong mà thiên chỉ cho lắm có vẻ như đang cảnh báo một ai đó mà không phải là Hoàng Phong
Ba người Hoàng Phong, Nghệ Tuyết, Phù Hiểu cũng đã tiến vào trong thành nhưng dường như bọn họ cũng đã ở nơi nào trong Phiêu gia tộc mà không hề đi tìm Vũ Thiên liền
Ánh nắng rọi khắp Thành Vị Thanh
Nơi “Khách Sạn Vân Lan”
Tầng cao nhất nơi mà Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch có vẻ vẫn còn đang say giấc
Bên phải căn phòng Vũ Thiên đó là căn phòng chín mươi tám, bên trong căn phòng này cũng giống như căn phòng của Vũ Thiên mọi vật dụng trong căn phòng này đều đơn giản
Từ trong căn phòng đã vang lên tiếng nói của một thiếu nữ
- Võ Doan sao hôm nay lại lạnh như vậy càng lúc càng lạnh đã đắp kín rồi mà vẫn không thấy hết lạnh!
Ngay bộ bàn ghế cách chiếc giường một khoảng hẹp đang có hai người, một nam một nữ đang ngồi đối diện nhìn nhau, thiếu nữ thều thào giọng nói của nàng phát ra như đã bị đóng thành băng gương mặt nàng cũng đã phủ một tầng sương mỏng, thiếu nữ ngồi ở ghế gỗ như là một bé gấu bông vì đấp quá nhiều đồ nhưng mà mặt ngoài những bộ đồ này cũng đang phủ một tầng sương lạnh
Nam tử đối diện mà thiếu nữ nói là Võ Doan chỉ biết gật đầu mà không hề trả lời vì hắn lúc này cũng giống hệt thiếu nữ, ánh mắt hắn cũng như thiếu nữ đang không hiểu tại sao sao hôm nay lại lạnh tới mức độ như vậy mà cái lạnh còn đang không ngừng gia tăng khiến hai người đành thẫn thờ co ro ở nơi này chịu trận
Bên trái căn phòng Vũ Thiên là căn phòng đề số một trăm có vẻ là căn cuối cùng, tuy nhiên căn phòng này lại bị khóa kín chứng tỏ chưa có ai thuê
Căn phòng chín mươi hai đối diện với căn phòng của Vũ Thiên
- Lạnh quá đi mất, lạnh như thế này thì làm sao mà đi làm nhiệm vụ hội giao được nhưng mà nếu ngủ nướng thì sướng nhất, ơi trời ơi nó lạnh quá đi mất!
Trong căn phòng này cũng vang lên tiếng nói của một thiếu nữ nàng vẫn còn nằm trên giường dùng chăn dày quấn khắp người che từ chân lên tới đầu kín bưng, nhưng dứt tiếng thì thào thì căn phòng lại im lặng dường như đã lại tiếp tục chìm trong giấc ngủ trong khi chăn quấn kín người đã tới tận hai, ba cái trên lớp chăn vẫn còn đọng lại chút tầng sương lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook