Thiên Ý
Quyển 1 - Chương 219: Khống Huyền Phù

Nhìn lại thì trung niên trưởng lão từ khi nào đã đứng ở phía ngoài võ đài, gã nhìn một lượt hai người Liễu Thiên rồi khẽ gật đầu ra hiệu bắt đầu.

“Xin chỉ giáo!” Diệp Tinh Khả nói, song đao xuất hiện trong tay.

“Chiến đi! Boang!” Liễu Thiên cũng không nhiều lời, trường kiếm xuất vỏ, hắn chém ra ba kiếm cực nhanh nhưng chỉ có một kiếm ảnh hình lưỡi liềm văng ra bắn đến chỗ Diệp Tinh Khả.

Diệp Tinh Khả nhíu mày, song đao huy động chém ra tạo thành đao ảnh hình chữ “X” đanh lên kiếm ảnh.

“Ầm!” Hai thứ va chạm, một tiếng nổ vang vọng, khí lưu bùng ra tứ phía thủi tung bụi đá. Ngay trong đám khí lưu cùng bụi đá đang bùng ra kia một tia lửa mỏng manh bắn ra rồi rất nhanh lan rộng thành một thảm lửa lớn quét về phía Liễu Thiên.

Liễu Thiên thấy đám lửa ập đến cũng không ngạc nhiên mà quay người chém ra mấy kiếm rồi chân phải vận lực đạp mạnh một cái xuống nền võ đài.

“Xoạt! Xoạt! Rầm!” Mấy kiếm ảnh vừa bắn đi thì một mảng võ đài bị đạp cho bật lên như một tấm khiên chắn lại đám lửa lớn đang thổi đến kia.

“Chuẩn bị trước ư!” Diệp Tinh Khả một tay huy động đám lửa tràn ra, một tay bổ ra mấy đao chặn lại kiếm ảnh. Còn ánh mắt cô tập trung nhìn vào phiến đá lớn đang chặn lại đám lửa của mình thì thấy hai bên phiến đá đều được cắt rất gọn nên cô đoán rằng Liễu Thiên đã chuẩn bị trước khi đối đầu với hỏa thuật của mình.

Bên kia, Liễu Thiên đứng sau phiến đá tạm thời không bị lửa đốt nhưng nếu để lửa lớn dần thì cuối cùng hắn sẽ bị trôn vùi bên trong. Vì vậy hắn không thảnh thơi mà lại chém mấy kiếm xuống nền đá bên phải rồi lại bên trái.

“Ngươi muốn thủ ta cho ngươi thủ! Phù Phù…Phù!” Ngay khi này, Diệp Tinh Khả thấy Liễu Thiên xuất kiếm như muốn tạo thêm những bức tường chắn thì không tiếp tục thúc dục hỏa mang mà thu hai tay lại, đồng thời trong miệng phun ra vô số điểm trắng bắn về phía Liễu Thiên.

Đám lửa không được thúc dục liền tắt nhưng ngay khi này Liễu Thiên đã cảm nhận được rất nhiều luồng công kích mang theo năng lượng lớn bắn đến.

“Ầm!” Liễu Thiên xoay người đạp bay phiến đá trước mặt khiến nó bắn thẳng lên phía trước đón đỡ những điểm trắng kia. Tiếp đến hắn lại dùng Tam Bộ Di lùi lại mấy mét phía sau, đồng thời hai tay xúc thế như bất cứ khi nào cũng có thể xuất kiếm đón đỡ.

“Di biến khinh công của ngươi chay được bao xa!” Bên kia, lại nghe Diệp Tinh Khả nói lớn, rồi hai tay lại phóng ra mấy chục viên bị màu đỏ, tất cả bắn ra bao phủ không gian xung quanh Liễu Thiên lại.

“Phụp! Phụp!...Phụp!” Cùng lúc này những điểm trắng đầu tiên bắn ra đã xuyên qua phiến đá bắn đến trước mặt Liễu Thiên rồi đồng loạt phát ra ánh sáng trói mắt. Rất nhanh cả võ đài vị ánh sáng trắng che lấp.

“Ầm! Ầm!...Ầm!”

Ngay sau đó, những điểm sáng này đồng loạt phát nổ, từ trong vụ nổ là hỏa mang cuồn cuộn tràn ra bao trọn không gian hơn hai mươi mét vuông. Liễu Thiên cũng bị bao phủ trong đám lửa lớn không thấy tung tích.

“Oàng! Oàng!...Oàng!” Không chỉ vậy, những viên bi đỏ được ném ra xung quanh khi này cũng đồng loạt nổ tung. Hỏa mang tiếp tục tràn ra đan vào nhau, rất nhanh hơn phân nửa võ đài đã bị bao phủ bởi lửa đỏ.

“Nguy!” Diệp Tinh Khả thu hồi kết ấn đang cười cười đắc ý thì lại nhíu mày, thân hình mập mạp rất nhanh lùi lại, đồng thời hai tay cô kết ấn liên tục rồi lấy ra một lá bùa dán lên người.

“Ầm!” Một luồng khí từ trong đám lửa bắn ra bổ xuống, nó trẻ đôi đám lửa rồi chém xuống chỗ Diệp Tinh Khả đứng khiến võ đài chỗ đó bị chém thành một rãnh lớn.

“Doạt Doạt! Phùng!” Đám lửa bị một luồng khí lưu thủi tung ra, theo đó hai đạo kiếm ảnh hình bán nguyệt theo hai hướng khác nhau bắn ra, theo sau kiếm ảnh là một thân ảnh. Người này không ai khác chính là Liễu Thiên với thân hình nhiều vết cháy đang cầm kiếm lao ra.

Trên võ đài chỉ thấy hai vệt kiếm ảnh vừa xuất hiện đã băng ngang võ đài cắt đến chỗ Diệp Tinh Khả. Kiếm ảnh này quá nhanh khiến cô không kịp né tránh mà phải vùng đao đón đỡ.

“Ầm! Dẹt!” Dẫu đón đỡ được nhưng do không kịp xúc tích lực lượng nên Diệp Tinh Khả bị đẩy lui mấy mét mới dưng lại được.

Diệp Tinh Khả vừa lui chưa kịp làm gì thì đã thấy thân ảnh Liễu Thiên đã vung kiếm bổ đến thì giật mình lùi lại, đồng thời miệng lẩm bẩm chú ngữ thôi động lá bùa trên người. Lá bùa màu vàng nhát bỗng phát sáng, nhiều chữ cổ bằng Thái Văn xuất hiện rất nhanh bao bọc cô lại.

“Uỳnh!” Lưỡi kiếm của Liễu Thiên chém đến tựa như rất nhanh và mạnh nhưng vừa chạm vào chữ cổ kia đã bị khựng lại rồi một tiếng nổ lớn vang lên, ba động từ đó bùng ra khiến bản thân hắn lại bị bắn ngược ra ngoài hơn năm mét mới dừng lại được.

“Rầm!” Liễu Thiên vừa ổn định thân hình liền đạp mạnh xuống nền võ đài cả người bắn đi như một viên đạn. Chỉ nửa giây hắn đã đến trước người Diệp Tinh Khả cự kiếm xuất hiện trên tay bổ xuống.

“Doạt! Bang! Đinh!” Một vẹt đen bổ xuống lớp chắn nhiều cổ tự kia tạo lên một tiếng nổ lớn, khi lưu nổ tung như sóng nước, còn Liễu Thiên vẫn bị chấn bắn ra sau, thanh cự kiếm trên tay hắn cũng bị vỡ nát rơi lả tả. Nhìn lại phía bên kia thì lớp chắn với nhiều cổ tự kia cũng bị đánh cho rối loạn, ngân hoa phía ngoài ảm đạm nhìn như sắp không chịu nổi.

“Tam hoàn kích!” Liễu Thiên không để cho màn sáng kia kịp hồi phục lại lấy ra trường kiếm lao đến, hắn vừa đến đã nhảy lên không hai tay vận lực bổ ra ba kiếm với tốc độ cực nhanh. Sáu kiếm bổ ra nhưng chỉ có một kiếm ảnh hình bán nguyệt chém xuống lớp sáng kia.

“Bụp! Rầm!” Lần này lớp sáng không thể chống đỡ được nữa đã bị kiếm ảnh xé thủng, kiếm mang thuận thế chém xuống nhưng không chúng người mà chỉ để lại trên võ đài để lại một cái rãnh.

Diệp Tinh Khả ngay khi tránh được một kiếm đã vận dụng thân pháp cực kỳ ảo diệu mang theo thân hình mập mạp đã lùi ra viền võ đài như muốn chút thời gian để thở dốc. Lại nói thì thiếu nữ này vừa rồi cũng đoán được lớp chắn sẽ bị công phá nên đã sớm chuẩn bị chờ thời khi cơ kiếm ảnh va chạm với lớp chắn chậm lại một chút sẽ đủ thời gian để cô né được một kiếm vừa rồi.

“Khốn kiếp, cứ như vậy mình không thua cũng phá sản!” Diệp Tinh Khả thở hổn hển nhìn sang thấy Liễu Thiên đang hùng hổ cầm kiếm lao đến thì gương mặt mập mạp như phồng lên vì tức giận, cô cắn lại lấy ra một lá bùa màu vàng nhạt dán lên người rồi tục vận chuyển nguyên thần, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Ngay khi này một lớp màng chắn màu vàng nhạt với nhiều cổ ngữ lại xuất hiện bao bọc lấy nữ tử này.

“Xem ngươi dùng được bao nhiêu Kim Cháo phù!” Liễu Thiên lao đến thấy vậy cũng không ngạc nhiên mà toàn thân lại xúc thế, kiếm trong tay biến thành tàn ảnh liên tục cắt ra khoảng không, theo đó kiếm ảnh bắn ra không ngớt, tất cả đều chém lên những cổ tự kia.

Ầm! Ầm!... Ầm!

Kiếm ảnh chém lên màn chắn tạo thành những vụ nổ lớn, những loạt đầu thì kiếm ảnh rất nhanh tiêu tan mà màn chắn kia không hề bị ảnh hưởng vẫn từ từ vận chuyển quay tròn nhưng sau nhiều đợt công kích vào một điểm thì thấy màn chắn kia bắt đầu có dấu hiệu điều tiết không kịp.

Diệp Tinh Khả vốn đã bày ra vẻ mặt phụng phịu như bánh bao ngâm nước nay thấy Liễu Thiên sắp phá được thêm một cái Kim Cháo phù thì vẻ mặt lại nhăn nhó nhìn rất khó coi. Thế rồi cô nghiên răng nghiến lợi lấy ra một lá phù màu nâu đất, ngay khi này nhìn vẻ mặt mập mạp của cô đã đen sầm lại vì đau khổ.

“Lỗ rồi, thật sự quá lỗ, thế nhưng không đánh thì càng lỗ! Tên này mình nhất định khiến hắn hối hận!” Diệp Tinh Khả đứng trong màn sáng do chữ cổ kia tạo thành kêu ca rồi đôi mắt dần trở lên cay độc lẩm bẩm.

“Uỳnh! Uỳnh!”

Lớp sáng bị hai đạo kiếm quang bổ vào khiến nó rung lên như sắp tán loạn, Diệp Tinh Khả khi này không hoảng mà bắt đầu kết ấn, sau vài nhịp kết ấn cô tự cắn tay lấy máu bôi lên lá bùa màu nâu kia. Tiếp đến cô ném lá bùa ra trước mặt miệng lẩm bẩm chú ngữ khó hiểu, nguyên thần theo đó cũng bùng ra như nước lũ rồi rất nhanh bị hút vào lá bùa.

Ngay khi này, lá bùa màu nâu đất kia như đón gió phóng lớn, nó rung lên từng nhịp rồi rất nhanh tan biến trong không trung.

“Định!” Tiếp đến, Diệp Tinh Khả đưa tay trước miệng khẽ niệm.

Gần như cùng lúc, trước mặt Liễu Thiên, lá bùa màu nâu hiện ra rồi dán lên trán hắn khiến hắn đang di chuyển bỗng đứng lại, cả cơ thể ngơ ra như bức tượng.

“Nguyên thần không thể di chuyển! Không phải có một lực lượng gì cản trở nhận thức của mình!” Liễu Thiên đứng đơ ra, hắn trợn tròn đôi mắt như muốn vùng ra nhưng không thể. Cả cơ thể hắn bị một thứ lực lượng gì đó vây lại, nguyên thần trong cơ thể cũng không nghe theo sự điểu khiển của hắn. Còn cơ thể muốn di chuyển nhưng lại rất chậm chạm nhìn cứng ngắc vô cùng.

“Tốc độ tối đa đi!” Liễu Thiên biết mình đã bị là bùa kia khống chế nguyên thần nhưng hắn biết mình không được bỏ cuộc, lúc này trong đan điền công pháp được thôi động tối đa nhưng nguyên thần lại như không nghe sự vận hành này mà vẫn đứng im, chỉ có Thiên tinh kia đang quay tròn mà thôi.

“Hừ! Ép ta lấy ra Khống Huyền phù, để xem ngươi làm thế nào chạy được!” Diệp Tinh Khả thu lại chữ cổ quanh người đắc ý nói.

Liễu Thiên nghe vậy cũng không hề đáp lại mà vẫn đứng đơ ra đó như bức tượng.

Cảnh này khiến toàn trường xôn xao, mọi người bắt đầu bàn tán, kẻ không biết hỏi kẻ biết, tất cả thành một tràng thảo luận ầm ĩ.

“Khống Huyền Phù, ta lần đầu nghe thấy!”

“Ta cũng vậy, phù này là loại công kích gì?”

“Các ngươi không biết Diệp gia có đại sư chế phù sao, Khống Huyền phù thuộc vào tầng lớp Thiên phù, thế nhưng tu vi như Diệp Tinh Khả mà khống chế được thì cấp độ lá bùa kia xem ra cũng không cao!”

“Khống Huyền phù có tác dụng gì vậy?”

“Nghe đâu nó chứa lực lượng cấm chế có thể phong bế linh lực và nguyên thần. Cơ thể cũng bị ảnh hưởng mà không thể di chuyển như ý được! Tên Liễu Thiên kia thua rồi!”

“Xem kia hắn đứng im chịu đòn mà thôi!”

“Cũng không phải chịu đón gì nhiều, ngươi xem trưởng lão kia đã chuẩn bị hành động rồi!”

“Cũng đúng, nhưng đáng tiếc là trận này ta xem chưa đã nhưng lại kết thúc rồi.”

Đám người bàn tán rôm rả, rất nhiều người hiểu biết đều cho rằng Liễu Thiên đã bại.

“Kết thúc rồi!” Công Tôn Yến đứng phía dưới thấy Liễu Thiên bị không chế thì thở ra một hơi như giải thoát, với cô thì Liễu Thiên đi đến bước này cũng là thành công rồi. Bây giờ hắn bị khống chế rồi thua vẫn tốt hơn là lao lên đánh nhau không biết điểm dừng như trước. Dù sao thì lúc này hắn thua nhưng cũng không bị thương nặng.



Quay lại trên võ đài, Liễu Thiên vẫn đứng đó không hề cử động. Diệp Tinh Khả tỏ vẻ đắc từ từ đi lại, đao trong tay bắt đầu bốc cháy lên một ngọn lửa xanh nhạt.

“Kết thúc đi! Vụt!” Hỏa đao vụt cái bổ xuống đầu Liễu Thiên, vị trưởng lão đứng phía ngoài thân thể khẽ động định lao đi nhưng gã trợt dừng lại.

“Làm sao có thể?” Gã trợn mắt lẩm bẩm, khi này cảm nhận được nguyên thần trong cơ thể Liễu Thiên lại bắt đầu di chuyển. Điều này khiến gã giật mình tự hỏi nhưng cũng không quên công việc của mình, gã tiếp tục tập trung vận chuyển khiến nguyên thần ầm ầm tràn ra để sẵn sàng ra tay ngăn cản những tình huống bất ngờ nhất.

Giữa võ đài, Diệp Tinh Khả cười lớn, hỏa đao bổ xuống không chút do dự. Thế nhưng khi đao mang màu xanh chỉ cách đỉnh đầu Liễu Thiên mấy chục phân thì bỗng thấy hắn mỉm cười, một nụ cười đầy gian xảo.

“Không ổn!” Trong khoảnh khắc Diệp Tinh Khả nhìn vào nụ cười kia thì da đầu cô như run lên, cô khi này tự nhủ phải lùi lại, lùi lại thật nhanh. Thế nhưng nghĩ là một việc còn làm được hay không lại là một việc khác.

Hỏa đao bổ xuống, Liễu Thiên cũng không lùi lại mà chỉ nghiêng người mặc cho lưỡi đao bổ lên vai trái, tay phải hắn cầm kiếm đưa lên, nguyên thần ầm ầm bùng nổ quanh mũi kiếm, theo đó một kiếm cực tốc đâm ra phía đầu của Diệp Tinh Khả.

“Phập! Phụp!” Ngay khi lưỡi đao bổ lên vai Liễu Thiên thì hắn cũng đã đâm ra một kiếm. Do khoảng cách gần kiếm lại nhanh nên chỉ thấy mũi kiếm vừa xuất hiện dã mang theo nguyên thần vặn vẹo giữa không trung, nó phá tan chân nguyên hộ thể đâm xuyên qua mi tâm Diệp Tinh Khả.

Thế nhưng đầu Diệp Tinh Khả bị đâm thủng cũng không có máu chảy ra mà cả thân thể cô dần tan biến, ở đầu mũi kiếm của Liễu Thiên chỉ còn lại một lá bùa màu đỏ nhạt. Lá bùa này bị đâm thủng thì như bị thiêu đốt dần hóa thành lớp tro bụi tan trong không trung.

“Thế thân phù! Xem ngươi có mấy lá!” Liễu Thiên vận công cầm máu, ánh mắt nhìn vào lớp tro bui đang tan biến thì nhíu mày lẩm bẩm rồi rất nhanh quay người chém ra liên tục.

“Vèo! Vèo! Ầm! Oành!...Rầm!” Kiếm ảnh bắn ra như mưa cắt ra tứ phía võ đài khiến võ đài bị cày tung lên, theo mỗi kiếm chém ra cũng không chúng địch mà chỉ khiến cả võ đài rung lên từng nhịp.

Cứ nghĩ những kiếm của Liễu Thiên chỉ đánh trong vô ích nhưng sau vài chục kiếm đánh ra khoảng không thì bỗng nghe “phụp” một cái rồi một thân ảnh mập mạp ngã ra đống đá vụn.

Thân ảnh này chính là Diệp Tinh Khả, cô khi này vẻ mặt tái nhợt, miệng không ngừng rỉ máu, trên người cũng có một vài vết kiếm ngang dọc, trong đó có một vết ngang ngực rất sâu, máu tươi từ đó chảy ra đã nhuộm đỏ một phần cơ thể.

“Không thể nào! Khống Huyền phù của ta tại sao lại không có tác dụng!” Diệp Tinh Khả đôi mắt trợn lên nhìn Liễu Thiên đang huy động kiếm với là bùa trên trán, cô khi này không tin vào mắt mình. Từ trước đến này chưa bao giờ Thiên Phù của gia tộc cô không có tác dụng như vậy.

“Ta không có trách nhiệm giải thích!” Liễu Thiên lắc đầu nói rồi thân hình vụt cái đã áp sát Diệp Tinh Khả. Hắn vừa đến lại đâm ra một kiếm, kiếm này vừa xuất hiện như lấy đi lực lượng của không trung khiến khoảng không vặn vẹo, từ điểm vặn vẹo kia một mũi nhọn sáng loáng lao ra đâm vào đỉnh đầu Diệp Tinh Khả khiến cô ngay cả chớp mắt cũng không kịp chứ đừng nói là tránh né.

“Đủ rồi!” Khi mũi kiếm chỉ cách đầu Diệp Tinh Khả nửa phân thì một màn khí mờ ảo từ đâu xuất hiện quấn lấy mũi kiếm của Liễu Thiên khiến nó không thể di chuyển chủ chỉ một chút.

Liễu Thiên nhìn lại thì chẳng biết từ khi nào thân ảnh trung niên trưởng lão đã đứng cạnh đỡ lấy Diệp Tinh Khả rồi đưa ra ngoài. Hắn thấy vậy cũng thu kiếm lùi lại, hắn biết mình đã thắng rồi.

“Ta chưa thua, để ta giết hắn!” Diệp Tinh Khả được đưa ra nhưng không chịu kết quả thất bại, cô nói lớn rồi vùng vẫy như muốn thoát ra khỏi trung niên trưởng lão.

“Im mồm! Thế thân phù bị hủy ngươi còn muốn đánh!” Vị trung niên trưởng lão quát lớn, đôi mắt trợn lên đầy vẻ tức giận.

“Ta…” Diệp Tinh Khả đối diện với ánh mắt kia đang muốn nói gì thì bỗng im bặt. Cô tất nhiên rõ thương tích của bản thân hơn ai hết thế nhưng để thua một kẻ như Liễu Thiên thì cô không cam lòng.

“Lần khảo thí này người đứng đầu là Liễu Thiên, tất cả giải tán, phần thưởng của Thập cường sẽ được chuyển đến sau!” Vị trung niên trưởng lão liền hướng toàn trường nói lớn rồi lại tiếp tục đỡ Diệp Tinh Khả rời đi.

“Cứ vậy đứng đầu ư!” Liễu Thiên gỡ lá bùa trên trán xuống, vẻ mặt thất vọng nói. Với hắn chiến thắng Diệp Tinh Khả cũng không có bao nhiêu hào hứng vì vừa rồi hắn thắng không phải vì hắn đánh hay mà là hắn có Thiên tinh.

Nói về Thiên tinh này thì trước kia Liễu Thiên cũng tự mình tìm hiểu qua nhưng sau lần đọc lại ấn ký do Đồng Xuyên lão để lại thì hắn đã hiểu rõ thứ đang tồn tại trong đan điền của mình. Trước kia nhắc đến Thiên tinh nhiều người nghĩ rằng nó là những tinh thạch có thể tạo ra linh khí trong thiên địa nhưng thực tế lại không phải.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương