Thiên Ý
-
Quyển 1 - Chương 191: Người của Dương Linh Thiên
“Dị thuật nhiều vô số, mình nếu học tất cả thì lại không ổn! Hay là cứ luyện vài cái cơ bản cho biết!” Liễu Thiên nhớ lại những dị thuật trong Thuật Dịch các thì liền lắc đầu tự nhủ.
“Hỏa thuật lấy nguyên thần làm chất cháy, hỏa đồ chính là nguồn phát và môi trường cơ thể là điều kiện. Như hỏa tuyến thuật này thì đầu tiên phải thi triển Hỏa căn quyết rồi mình phải kết ấn bốn nhịp để kinh mạch tạo điều khiển nguyên thần di chuyển thành hỏa đồ từ đó xuất hiện chân hỏa. Tiếp đó nén ép chân hỏa ra khỏi cơ thể theo đường miệng.” Liễu Thiên nhớ là Hỏa Tuyến thuật một trong mấy dị thuật cơ bản mà hắn từng đọc qua.
“Hỏa căn quyết này nói là khó luyện cũng chẳng phải khó luyện, chỉ là nó cần phải thực hiện đồng thời với việc vận hành nguyên thần xúc áp thành hỏa đồ. Cái này nói thì dễ nhưng thực chất phải luyện tập rất nhiều lần nếu không khi đang thi triển bỗng Hỏa căn quyết đình chỉ vận hành thì rất có thể hỏa thuật của mình sẽ tự đốt mình.”
Lại nói thì dị căn quyết như một loại công pháp phụ trợ có thể chạy song hành cùng công pháp chính nhưng đấy là phải luyện tập rất nhiều lần thì chúng mới không bài xích lẫn nhau. Mình tu luyện Vô Tịnh Như Hải công lấy số lượng đường nguyên trường lực làm gốc, càng nhiều đường thì công pháp càng mạnh, tốc độ vận hành nguyên thần trong kinh mạch càng nhanh. Thế nhưng nếu tu luyện các dị căn quyết thì sẽ phải kết hợp các lộ tuyến điều hành nguyên thần của dị căn quyết với các đường nguyên trường lực này.” Liễu Thiên suy nghĩ miên man một hồi rồi lại nhăn mày lẩm bẩm:
“Bây giờ thì chỉ có sáu đường còn dễ, mai kia nếu công pháp tăng tiến lên mấy chục đường thì chỉ cần một Hỏa căn quyết đơn giản đối với mình cũng trở lên vô cùng phức tạp.”
“Nhưng như vậy cũng thật vô lí, tại sao Tứ thúc lại sử dụng thành thục các loại dị thuật như vậy?” Liễu Thiên lại nhăn mày tự hỏi mà không biết rằng Vô Tinh Như Hải công của Liễu gia không phải ai cũng có thể luyện được mấy chục đường nguyên trường lực, kể cả những người tu luyện cao nhất cũng chỉ dừng lại ở đệ Tứ Trọng, và đệ tứ trọng thì chỉ có hai mươi tư đường nguyên trường lực mà thôi.
“Tạm thời không nghĩ đến công pháp nữa, trước tiên cứ thử luyện tập dị thuật này xem sao!” Liễu Thiên không nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu tiến hành luyện thử Hỏa Tuyến thuật.
Liễu Thiên mở hỏa căn quyết của dị thuật này ra bắt đầu nghiên cứu rồi vận hành thử. Nhìn qua thì cái căn quyết này cũng khá đơn giản, đây là một bộ yếu pháp vận hành nguyên thần tại những điểm thi triển hỏa thuật, cụ thể với Hỏa Tuyến thuật thì đó là vùng miệng quanh huyệt Thừa Tương và Nhân Trung.
Yếu pháp này tính ra chỉ có ba vòng vận hành nên rất nhanh Liễu Thiên đã nhớ được cách vận hành nguyên thần. Hỏa lấy giải phóng năng lượng làm gốc, vì vậy hỏa căn quyết chính là một yếu quyết vận hành đồng thời giúp cơ thể hấp thụ lượng nhiệt năng do chính hỏa thuật tạo ra.
Như đã biết thì Hỏa căn quyết này chỉ kháng lại được hỏa thuật cấp thấp mà thôi, đồng thời vì Hỏa căn quyết lấy nguyên thần hấp thụ năng lượng do nguyên thần giải phóng nên nó chỉ giúp cơ thể chống được hỏa thuật của mình tạo ra, còn nếu đối thủ có dùng hỏa thuật tương tự đánh đến dù có dùng hỏa căn quyết thì vẫn bị thiêu như thường.
“Tản chân bách hội, tụ giải hỏa hình, nhất vị khẩu môn, kinh biến tam mạch,...!” Liễu Thiên lẩm nhẩm tâm pháp rồi bắt đầu luyện thử.
Sau tầm nửa canh giờ, Liễu Thiên đã vận hành căn quyết này thành thục. Khi này, hắn lại bắt đầu vận hành công pháp đồng thời cũng từ từ đồng hóa lộ tuyến của hỏa căn quyết vừa học được. Nói thì đơn giản nhưng làm lại khá khó vì việc này không khác gì vừa đi trên dây vừa tung hứng cả. Nhất là lần đầu tiên lại càng khó khăn.
Tâm trí như phân ra làm đôi để làm hai việc cùng lúc rồi lại phải hợp lại làm một để kết hợp lại để làm hai việc lại đan xen với nhau.
Những chu thiên vận hành đầu tiên Liễu Thiên không thể kết hợp chuẩn xác nên vẫn chưa đưa nguyên thần đi đến đúng những đại mạch, đại huyệt kịp lúc hoặc đủ thời gian. Hắn cứ vận hành được hỏa đổ thì hỏa căn quyết lại thiếu xót. Cùng với đó là việc công pháp xoay chuyển cũng phải nhịp nhàng đồng hành theo từng chu thiên khiến cho hai loại yếu pháp vận hành một cách chuẩn chỉ nhất. Chỉ có vậy thì dị thuật mới thi triển chuẩn xác đồng thời cũng giảm thiểu lượng nguyên thần hao hụt lãng phí.
…
Tại một mật động sâu trong một ngọn núi vô danh của Tử Quang Sơn, nơi đây ánh sáng hài hòa, không gian tĩnh lặng.
“Ngươi bố trí cho kẻ mang thiên mệnh ra sao rồi?” Một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc xanh đứng giữa mật động quay lại hỏi.
“Đã là người được chọn thì ta làm sao giám lơ là, thế nhưng tông quy do tổ sư lập ra vẫn không được đổi. Vì vậy vẫn phải để người đó học một năm ở Ngoại Môn thì người mới có thể chính thức thu nhận làm đệ tử được!” Một nữ đạo cô mặc đồ cũ kỹ liền đi lên cung kính đáp.
“Được! Không sao! Cũng không cần can dự quá nhiều chỉ cần cử hai người bảo vệ là được. Nếu tên đó muốn tham gia thí luyện hay bất cứ thứ gì nguy hiểm thì cũng không cần cản. Thiên mệnh chết non thì cũng chỉ là đất cát, còn nếu hắn có bản lĩnh thì ta sẽ chính thức thu nhận làm đệ tử.” Nữ nhân tóc xanh gật đầu từ từ phân phó.
“Rõ! Ta sẽ đi bố trí hai thuộc hạ thân tín đi theo người kia!” Nữ đạo cô kia cung kính đáp.
“Được rồi! Lần này Đại Hà làm loạn ta phải xuất quan một thời gian, ngươi cũng thu xếp đi, mấy ngày nữa chúng ta lên đường!” Nữ nhân tóc xanh kia khẽ gật đầu căn dặn.
“Vâng!”
…
Phía Bắc của Ngân Hàn quốc là Nhâm Hải - một trong ba vùng biển lớn của Âm Linh đại địa. Ở phía Tây Bắc của Nhâm Hải cũng là một vùng biển mênh mông nhìn bốn phía không thấy đất liền, có chăng chỉ là những vùng băng tuyết trải dài khiến người ta nhìn thấy đều có một cảm giác lạnh lẽo cô độc.
Khi này, trên bầu trời âm u của Nhâm Hải có một vệt sáng từ hướng Tây bay đến với tốc độ cực nhanh, nó vừa xuất hiện nhoáng cái đã chui xuống dưới biển rồi tiếp tục lao xuống và biến mất dưới nàn nước. Ngay sau đó, trên bầu trời có một cột sáng xuất hiện, quanh cột sáng này một đồ án lan ra mấy chục trượng mới dừng lại, khi nó dừng lại thì cột sáng ở trung tâm cũng mờ dần nên có thể nhìn ra trong đó có hai người đang đứng.
Hai người này đều là nữ, người đứng bên phải là một nữ phụ mặc thanh y tóc quấn cao nhìn rất hiền hậu đoan trang, người này vừa xuất hiện ánh mắt hiền từ nhìn vào la bàn trong tay lẩm bẩm, tiếp theo nàng chỉ khẽ ra hiệu cho người bên cạnh rồi phóng xuống biển theo hướng điểm sáng kia biến mất mà đuổi.
Người còn lại là một thiếu nữ mặc bạch y, nàng có dáng người mảnh khảnh cộng với gương mặt xanh xao, ánh mắt mệt mỏi lơ đờ. Phải chăng với nàng việc thở thôi cũng khó khăn. Thế nhưng nhìn yếu đuối vậy nhưng khi thấy nữ phụ kia ra hiệu thì nàng chỉ động thân một cái đã biến mất, tiếp đó nàng đã xuất hiện ở phía dưới làn nước biển.
Hai người xuống biển không lâu thì mặt biển một ánh sáng đỏ lóe lên soi sáng cả vùng nhìn rất ghê người.
“Ầm! Ầm!”
Ngay sau đó, hai nữ nhân kia từ dưới biển phóng lên với vẻ mặt hốt hoảng, phía sau họ một cột sáng từ dưới biển phóng lên như xé tan đại dương chiếu lên trời cao. Cột sáng đó như một lưới kiếm, nó vừa đâm lên đã bổ về phía hai người kia khiến vẻ mặt của họ trở lên xanh mét không còn chút máu.
“Tiền bối xin tha mạng!” Hai người biết mình có nhanh đến mấy cũng không chạy được nên chỉ biết gào thét xin tha.
Phía đối diện thì như không nghe thấy gì, cột sáng kia không hề dừng lại, chỉ thấy vụt một cái đã chém xuống.
“Ầm! Oàng!” Mặt biển bị chẻ ra một rãnh lớn mấy rộng hơn trăm trượng, dài thì không thể tính toán được. Hai viền của dải kiếm này ngay tức khắc tạo thành hai dải sóng thần cao hơn ngàn trượng dạt về phía xa. Cả mặt biển cũng vì thế mà chuyển động không ngừng.
“Cấp Vương! Hừ! Mang chúng cút đi!” Lúc này, một giọng nói nữ nhân lạnh lùng vang lên theo đó cột sáng kia cũng biến mất, mặt biển sau một hồi dung chuyển cũng dần tĩnh lặng lại.
Trên mặt biển tĩnh lặng này chỉ còn lại ba người, trong đó vẫn là hai nữ nhân kia, người còn lại là một người toàn thân được bao phủ bởi một màng lôi điện nhập nhằng, bên trong lớp lôi điện đó nếu nhìn kỹ thì có thể thấy một thân ảnh gầy gầy với bộ đồ cũ kỹ, người này râu tóc bạc phơ, gương mặt nhiều vết nhăn nhưng có ánh mắt lão lãi rất sắc bén, nếu có Liễu Thiên ở đây thì chắc chắn sẽ nhân ra đây chính là Đồng Xuyên đại ca của hắn.
Đông Xuyên lão khi này thu công lại rồi nhìn về phía sau dưới đáy biển thầm than: “Không ngờ người của Dương Linh Thiên lại xuất hiện ở đây! Xem ra tin đồn là thật!”
“Đa tạ tiền bối cứu mạng!” Lúc này, hai nữ tử kia mới hoàn hồn đi lên cung kính với Đồng Xuyên.
“Các ngươi về đi, đưa cái này cho Thần Mẫu!” Đồng Xuyên xua tay nói rồi ném cho hai người kia một cái ngọc giản.
“Dạ!” Thấy Đồng Xuyên không muốn nói nhiều thì hai người kia cũng không dám hỏi, cả hai thu lấy ngọc giản rồi liền mở ra truyển tống trận từ từ biến mất.
Khi hai người kia đi hẳn thì Đồng Xuyên mới hướng phía dưới đáy biển truyền âm: “Các hạ là người của Dương Linh Thiên thì ta cũng không làm khó. Thế nhưng để đổi lại thì…?”
“Tiểu bối vô chi, ngươi dám đe dọa ta!” Đồng Xuyên lão giả chưa nói hết thì một giọng nói lạnh băng cắt ngang.
“Các hạ chiếm đoạt thân thể của người khác thì tạm thời tu vi có thể ở ngưỡng Đa Biến là cùng. Tự hỏi nếu gặp một người ở cảnh giới Đồng Nguyên như ta thì ngươi làm sao sống được! Tất nhiên ta cũng không muốn giết ngươi, thế nhưng ta đang thiếu chút tài liệu luyện thể nếu ngươi có thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!” Đồng Xuyên vẻ mặt không vui không buồn đề nghị, lão vốn có thể giết người này nhưng lão không làm thế vì người này lai lịch rất lớn như vậy ắt có nhiều thủ đoạn giữ mạng, đồng thời nếu giết tên này thì lão cũng không thể mở không gian trữ vật của y nên sẽ rất thiệt. Còn ở hướng ngược lại thì nếu ra tay tuy thắng nhưng sẽ càng khiến thương thế lão thêm nặng. Vì vậy lão liền ép đối phương nhằm kiếm chút tài nguyên quý hiếm.
Phía sâu dưới đáy biển chỗ Đông Xuyên đứng, trong một khối băng lớn, một nữ nhân với gương mặt xinh đẹp đang ngồi đả tỏa, nàng khi này suy nghĩ một hồi liền nói: “Luyện thể, được dù sao ta cũng không dùng tất cả cho ngươi!”
Nói xong, nàng liền vung tay theo đó một điểm sáng bay xuyên qua lớp băng phóng lên mặt biển.
Đồng Xuyên liền bắt lấy điểm sáng kia thì thấy đó là một cái chuông nhỏ, lão liển đảo thần thức qua thì rất nhanh có thể cảm nhân được bên trong có vô số linh dược, cùng với đó là một vài tài luyện luyện khí với hình thù rất lạ mắt.
“Bì Hoa dịch!” Khi Đồng Xuyên nhìn vào một lọ lớn trong không gian trữ vật thì không khỏi giật mình lẩm bẩm.
“Các hạ đưa nhiều lễ vật như vậy là có ý gì?” Đông Xuyên thu hồi thần thức rồi liền hướng đáy biển hỏi.
“Mấy thứ đó tuy chân quý nhưng với ta vô dụng, trong đó một nửa là để thực hiện vụ giao dịch vừa rồi, nửa còn lại là để mua từ người một thứ!” Giọng nói nữ nhân kia lại vang lên.
“Ngươi cần đan dược trị thương?” Đồng Xuyên liền hỏi.
“Không! Ta cần một tia dị lôi của ngươi, nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ đưa hết Bì Hoa Dịch cho ngươi, ở đây ta còn mấy phần nữa!”
“Dị lôi vốn cần nuôi dưỡng rất lâu mới hình thành một ít, ta vốn chỉ có ngũ mạch, giờ ngươi muốn một ư?” Đồng Xuyên nhăn mày nói.
“Ngươi nếu biết ta là người Dương Linh Thiên thì cũng biết ta làm sao bị thương rồi. Như vậy theo lí thì người phải giúp ta mới đúng!” Nữ nhân kia giọng nói từ lạnh băng chuyển thành nhẹ nhàng như đang nhờ cậy vậy.
“Thôi được, nhưng ta cần một bộ yếu quyết liên quan đến Thể Phủ.” Đồng Xuyên gật đầu rồi lại đề nghị.
“Được! Ở đây ta có bí pháp chính tông của Khai Thiên môn tặng cho ngươi!” Theo lời nói từ dưới nước một luồng sáng lại phóng lên bị Đồng Xuyên bắt lại.
Đồng Xuyên thu được vật kia đọc qua một lượt thì liền gật đầu rồi kết ấn liên hoàn, theo đó một luồng ba động lấy lão làm tâm từ từ lan ra khiến cả vùng biến chấn động dữ dội.
“ Đệ Ngũ Lôi Nguyên xuất!”
Mây đen kéo đến, cuồng phòng gào thét, sóng biển cuồn cuộn, thỉnh thoảng trên không có những tia lôi điện nhằng nhằng đánh xuống mặt biển tạo thành từng mảng sáng nhìn rất ghê người.
Tiếp theo đó từ thân thể Đồng Xuyên một hư ảnh mờ mờ kéo theo lôi điện xuất hiện, hư ảnh kia vừa xuất hiện liền kiến sấm chớp ầm ầm đánh đến. Thế nhưng thiên lôi càng đánh thì hư ảnh kia càng lớn. Hư ảnh vừa xuất hiện hai tay đã đưa lên đầu như kết ấn gì đó khiến bầu trời quay cuồng mãnh liệt, lôi điện cũng bị hút lại rất nhanh tạo thành một dòng xoáy lớn chảy xuống đỉnh đầu của hư ảnh kia. Tràng cảnh này cứ tiếp diễn như vậy tầm mười phút thì dường như lôi điện trên bầu trời đã hết nên dòng xoáy kia từ từ yếu đi rồi dừng hẳn còn thân ảnh mơ hồ kia đã trở lên chân thực hơn rất nhiều. Khi này phía trên không đã xuất hiện một Đồng Xuyên thứ hai với gương mặt trẻ hơn rất nhiều.
Đồng Xuyên lão giả đứng phía dưới kết ấn vài nhịp rồi từ từ đưa lôi ảnh của mình chìm xuống biển cho đến khi Lôi ảnh biến mất hoàn toàn dưới đáy biển thì lão lại tay hai mắt nhắm lại, lôi quang quanh thân dần thu liễm rồi mất hẳn. Lôi công được Đồng Xuyên thu lại, cùng lúc đó dị tượng bốn phía cũng tan đi. Trên mặt biển trong xanh chỉ còn lão đứng đó với vẻ mặt tái đi không ít.
“Ngươi bị ma khí chế ngự thì một dị lôi phân thân này cũng không giúp ngươi hồi phục hoàn toàn nhưng cũng đủ để hồi phục tám thành. Mai kia khi ngươi hồi phục phải đến Thần Nhân đảo nhận lệnh. Ở đó ngươi sẽ biết mình không đơn độc!” Đồng Xuyên thở ra một hơi từ từ nói.
“Được vì một Dị Lôi phân thân này ta sẽ đến đó!” Nữ nhân lại nói nhưng lần này giọng nói trở lên đầy kích động.
“Ài! Nhân sinh tựa hỏa nhang, thiêu vượng ắt khoái lụi! Đời này ta cũng không còn nhiều việc để lo lắng nữa!” Đồng thở dài lẩm bẩm rồi liền xoay người bay đi. Chẳng mấy chốc lão đã biến mất nơi chân trời.
Khi lão xuất hiện lần nữa thì đã đứng trên một ngọn núi, xung quanh núi này là rừng xanh vô tận.
“Liễu Thiên với mình có duyên, hắn lại có thể qua được nghi lễ Nhập Linh, ài thân thể kia có phần khó đoán nhưng cũng không còn nhiều thời gian nên đành vậy thôi. Chỗ Bì Hoa Dịch này có thể mở ra không gian bên trong cơ thể. Như vậy chỉ giới cũng không cần thiết, đồng thời phòng thủ cũng tốt dần lên!” Đồng Xuyên nhìn ra bầu trời phía xa lẩm bẩm rồi tay phải điểm ra trước một cái.
Theo đó một lỗ hổng đen ngòm xuất hiện, Đồng Xuyên liền lấy trong người ra một chỉ giới ném vào lỗ hổng kia rồi xoay người bay đi. Khi lão vừa đi thì lỗ hổng kia cũng biến mất thay vào đó một dư trấn bùng ra thủi tung cả một mảng rừng núi khiến chim muông toán loạn.
“Hỏa thuật lấy nguyên thần làm chất cháy, hỏa đồ chính là nguồn phát và môi trường cơ thể là điều kiện. Như hỏa tuyến thuật này thì đầu tiên phải thi triển Hỏa căn quyết rồi mình phải kết ấn bốn nhịp để kinh mạch tạo điều khiển nguyên thần di chuyển thành hỏa đồ từ đó xuất hiện chân hỏa. Tiếp đó nén ép chân hỏa ra khỏi cơ thể theo đường miệng.” Liễu Thiên nhớ là Hỏa Tuyến thuật một trong mấy dị thuật cơ bản mà hắn từng đọc qua.
“Hỏa căn quyết này nói là khó luyện cũng chẳng phải khó luyện, chỉ là nó cần phải thực hiện đồng thời với việc vận hành nguyên thần xúc áp thành hỏa đồ. Cái này nói thì dễ nhưng thực chất phải luyện tập rất nhiều lần nếu không khi đang thi triển bỗng Hỏa căn quyết đình chỉ vận hành thì rất có thể hỏa thuật của mình sẽ tự đốt mình.”
Lại nói thì dị căn quyết như một loại công pháp phụ trợ có thể chạy song hành cùng công pháp chính nhưng đấy là phải luyện tập rất nhiều lần thì chúng mới không bài xích lẫn nhau. Mình tu luyện Vô Tịnh Như Hải công lấy số lượng đường nguyên trường lực làm gốc, càng nhiều đường thì công pháp càng mạnh, tốc độ vận hành nguyên thần trong kinh mạch càng nhanh. Thế nhưng nếu tu luyện các dị căn quyết thì sẽ phải kết hợp các lộ tuyến điều hành nguyên thần của dị căn quyết với các đường nguyên trường lực này.” Liễu Thiên suy nghĩ miên man một hồi rồi lại nhăn mày lẩm bẩm:
“Bây giờ thì chỉ có sáu đường còn dễ, mai kia nếu công pháp tăng tiến lên mấy chục đường thì chỉ cần một Hỏa căn quyết đơn giản đối với mình cũng trở lên vô cùng phức tạp.”
“Nhưng như vậy cũng thật vô lí, tại sao Tứ thúc lại sử dụng thành thục các loại dị thuật như vậy?” Liễu Thiên lại nhăn mày tự hỏi mà không biết rằng Vô Tinh Như Hải công của Liễu gia không phải ai cũng có thể luyện được mấy chục đường nguyên trường lực, kể cả những người tu luyện cao nhất cũng chỉ dừng lại ở đệ Tứ Trọng, và đệ tứ trọng thì chỉ có hai mươi tư đường nguyên trường lực mà thôi.
“Tạm thời không nghĩ đến công pháp nữa, trước tiên cứ thử luyện tập dị thuật này xem sao!” Liễu Thiên không nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu tiến hành luyện thử Hỏa Tuyến thuật.
Liễu Thiên mở hỏa căn quyết của dị thuật này ra bắt đầu nghiên cứu rồi vận hành thử. Nhìn qua thì cái căn quyết này cũng khá đơn giản, đây là một bộ yếu pháp vận hành nguyên thần tại những điểm thi triển hỏa thuật, cụ thể với Hỏa Tuyến thuật thì đó là vùng miệng quanh huyệt Thừa Tương và Nhân Trung.
Yếu pháp này tính ra chỉ có ba vòng vận hành nên rất nhanh Liễu Thiên đã nhớ được cách vận hành nguyên thần. Hỏa lấy giải phóng năng lượng làm gốc, vì vậy hỏa căn quyết chính là một yếu quyết vận hành đồng thời giúp cơ thể hấp thụ lượng nhiệt năng do chính hỏa thuật tạo ra.
Như đã biết thì Hỏa căn quyết này chỉ kháng lại được hỏa thuật cấp thấp mà thôi, đồng thời vì Hỏa căn quyết lấy nguyên thần hấp thụ năng lượng do nguyên thần giải phóng nên nó chỉ giúp cơ thể chống được hỏa thuật của mình tạo ra, còn nếu đối thủ có dùng hỏa thuật tương tự đánh đến dù có dùng hỏa căn quyết thì vẫn bị thiêu như thường.
“Tản chân bách hội, tụ giải hỏa hình, nhất vị khẩu môn, kinh biến tam mạch,...!” Liễu Thiên lẩm nhẩm tâm pháp rồi bắt đầu luyện thử.
Sau tầm nửa canh giờ, Liễu Thiên đã vận hành căn quyết này thành thục. Khi này, hắn lại bắt đầu vận hành công pháp đồng thời cũng từ từ đồng hóa lộ tuyến của hỏa căn quyết vừa học được. Nói thì đơn giản nhưng làm lại khá khó vì việc này không khác gì vừa đi trên dây vừa tung hứng cả. Nhất là lần đầu tiên lại càng khó khăn.
Tâm trí như phân ra làm đôi để làm hai việc cùng lúc rồi lại phải hợp lại làm một để kết hợp lại để làm hai việc lại đan xen với nhau.
Những chu thiên vận hành đầu tiên Liễu Thiên không thể kết hợp chuẩn xác nên vẫn chưa đưa nguyên thần đi đến đúng những đại mạch, đại huyệt kịp lúc hoặc đủ thời gian. Hắn cứ vận hành được hỏa đổ thì hỏa căn quyết lại thiếu xót. Cùng với đó là việc công pháp xoay chuyển cũng phải nhịp nhàng đồng hành theo từng chu thiên khiến cho hai loại yếu pháp vận hành một cách chuẩn chỉ nhất. Chỉ có vậy thì dị thuật mới thi triển chuẩn xác đồng thời cũng giảm thiểu lượng nguyên thần hao hụt lãng phí.
…
Tại một mật động sâu trong một ngọn núi vô danh của Tử Quang Sơn, nơi đây ánh sáng hài hòa, không gian tĩnh lặng.
“Ngươi bố trí cho kẻ mang thiên mệnh ra sao rồi?” Một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc xanh đứng giữa mật động quay lại hỏi.
“Đã là người được chọn thì ta làm sao giám lơ là, thế nhưng tông quy do tổ sư lập ra vẫn không được đổi. Vì vậy vẫn phải để người đó học một năm ở Ngoại Môn thì người mới có thể chính thức thu nhận làm đệ tử được!” Một nữ đạo cô mặc đồ cũ kỹ liền đi lên cung kính đáp.
“Được! Không sao! Cũng không cần can dự quá nhiều chỉ cần cử hai người bảo vệ là được. Nếu tên đó muốn tham gia thí luyện hay bất cứ thứ gì nguy hiểm thì cũng không cần cản. Thiên mệnh chết non thì cũng chỉ là đất cát, còn nếu hắn có bản lĩnh thì ta sẽ chính thức thu nhận làm đệ tử.” Nữ nhân tóc xanh gật đầu từ từ phân phó.
“Rõ! Ta sẽ đi bố trí hai thuộc hạ thân tín đi theo người kia!” Nữ đạo cô kia cung kính đáp.
“Được rồi! Lần này Đại Hà làm loạn ta phải xuất quan một thời gian, ngươi cũng thu xếp đi, mấy ngày nữa chúng ta lên đường!” Nữ nhân tóc xanh kia khẽ gật đầu căn dặn.
“Vâng!”
…
Phía Bắc của Ngân Hàn quốc là Nhâm Hải - một trong ba vùng biển lớn của Âm Linh đại địa. Ở phía Tây Bắc của Nhâm Hải cũng là một vùng biển mênh mông nhìn bốn phía không thấy đất liền, có chăng chỉ là những vùng băng tuyết trải dài khiến người ta nhìn thấy đều có một cảm giác lạnh lẽo cô độc.
Khi này, trên bầu trời âm u của Nhâm Hải có một vệt sáng từ hướng Tây bay đến với tốc độ cực nhanh, nó vừa xuất hiện nhoáng cái đã chui xuống dưới biển rồi tiếp tục lao xuống và biến mất dưới nàn nước. Ngay sau đó, trên bầu trời có một cột sáng xuất hiện, quanh cột sáng này một đồ án lan ra mấy chục trượng mới dừng lại, khi nó dừng lại thì cột sáng ở trung tâm cũng mờ dần nên có thể nhìn ra trong đó có hai người đang đứng.
Hai người này đều là nữ, người đứng bên phải là một nữ phụ mặc thanh y tóc quấn cao nhìn rất hiền hậu đoan trang, người này vừa xuất hiện ánh mắt hiền từ nhìn vào la bàn trong tay lẩm bẩm, tiếp theo nàng chỉ khẽ ra hiệu cho người bên cạnh rồi phóng xuống biển theo hướng điểm sáng kia biến mất mà đuổi.
Người còn lại là một thiếu nữ mặc bạch y, nàng có dáng người mảnh khảnh cộng với gương mặt xanh xao, ánh mắt mệt mỏi lơ đờ. Phải chăng với nàng việc thở thôi cũng khó khăn. Thế nhưng nhìn yếu đuối vậy nhưng khi thấy nữ phụ kia ra hiệu thì nàng chỉ động thân một cái đã biến mất, tiếp đó nàng đã xuất hiện ở phía dưới làn nước biển.
Hai người xuống biển không lâu thì mặt biển một ánh sáng đỏ lóe lên soi sáng cả vùng nhìn rất ghê người.
“Ầm! Ầm!”
Ngay sau đó, hai nữ nhân kia từ dưới biển phóng lên với vẻ mặt hốt hoảng, phía sau họ một cột sáng từ dưới biển phóng lên như xé tan đại dương chiếu lên trời cao. Cột sáng đó như một lưới kiếm, nó vừa đâm lên đã bổ về phía hai người kia khiến vẻ mặt của họ trở lên xanh mét không còn chút máu.
“Tiền bối xin tha mạng!” Hai người biết mình có nhanh đến mấy cũng không chạy được nên chỉ biết gào thét xin tha.
Phía đối diện thì như không nghe thấy gì, cột sáng kia không hề dừng lại, chỉ thấy vụt một cái đã chém xuống.
“Ầm! Oàng!” Mặt biển bị chẻ ra một rãnh lớn mấy rộng hơn trăm trượng, dài thì không thể tính toán được. Hai viền của dải kiếm này ngay tức khắc tạo thành hai dải sóng thần cao hơn ngàn trượng dạt về phía xa. Cả mặt biển cũng vì thế mà chuyển động không ngừng.
“Cấp Vương! Hừ! Mang chúng cút đi!” Lúc này, một giọng nói nữ nhân lạnh lùng vang lên theo đó cột sáng kia cũng biến mất, mặt biển sau một hồi dung chuyển cũng dần tĩnh lặng lại.
Trên mặt biển tĩnh lặng này chỉ còn lại ba người, trong đó vẫn là hai nữ nhân kia, người còn lại là một người toàn thân được bao phủ bởi một màng lôi điện nhập nhằng, bên trong lớp lôi điện đó nếu nhìn kỹ thì có thể thấy một thân ảnh gầy gầy với bộ đồ cũ kỹ, người này râu tóc bạc phơ, gương mặt nhiều vết nhăn nhưng có ánh mắt lão lãi rất sắc bén, nếu có Liễu Thiên ở đây thì chắc chắn sẽ nhân ra đây chính là Đồng Xuyên đại ca của hắn.
Đông Xuyên lão khi này thu công lại rồi nhìn về phía sau dưới đáy biển thầm than: “Không ngờ người của Dương Linh Thiên lại xuất hiện ở đây! Xem ra tin đồn là thật!”
“Đa tạ tiền bối cứu mạng!” Lúc này, hai nữ tử kia mới hoàn hồn đi lên cung kính với Đồng Xuyên.
“Các ngươi về đi, đưa cái này cho Thần Mẫu!” Đồng Xuyên xua tay nói rồi ném cho hai người kia một cái ngọc giản.
“Dạ!” Thấy Đồng Xuyên không muốn nói nhiều thì hai người kia cũng không dám hỏi, cả hai thu lấy ngọc giản rồi liền mở ra truyển tống trận từ từ biến mất.
Khi hai người kia đi hẳn thì Đồng Xuyên mới hướng phía dưới đáy biển truyền âm: “Các hạ là người của Dương Linh Thiên thì ta cũng không làm khó. Thế nhưng để đổi lại thì…?”
“Tiểu bối vô chi, ngươi dám đe dọa ta!” Đồng Xuyên lão giả chưa nói hết thì một giọng nói lạnh băng cắt ngang.
“Các hạ chiếm đoạt thân thể của người khác thì tạm thời tu vi có thể ở ngưỡng Đa Biến là cùng. Tự hỏi nếu gặp một người ở cảnh giới Đồng Nguyên như ta thì ngươi làm sao sống được! Tất nhiên ta cũng không muốn giết ngươi, thế nhưng ta đang thiếu chút tài liệu luyện thể nếu ngươi có thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng!” Đồng Xuyên vẻ mặt không vui không buồn đề nghị, lão vốn có thể giết người này nhưng lão không làm thế vì người này lai lịch rất lớn như vậy ắt có nhiều thủ đoạn giữ mạng, đồng thời nếu giết tên này thì lão cũng không thể mở không gian trữ vật của y nên sẽ rất thiệt. Còn ở hướng ngược lại thì nếu ra tay tuy thắng nhưng sẽ càng khiến thương thế lão thêm nặng. Vì vậy lão liền ép đối phương nhằm kiếm chút tài nguyên quý hiếm.
Phía sâu dưới đáy biển chỗ Đông Xuyên đứng, trong một khối băng lớn, một nữ nhân với gương mặt xinh đẹp đang ngồi đả tỏa, nàng khi này suy nghĩ một hồi liền nói: “Luyện thể, được dù sao ta cũng không dùng tất cả cho ngươi!”
Nói xong, nàng liền vung tay theo đó một điểm sáng bay xuyên qua lớp băng phóng lên mặt biển.
Đồng Xuyên liền bắt lấy điểm sáng kia thì thấy đó là một cái chuông nhỏ, lão liển đảo thần thức qua thì rất nhanh có thể cảm nhân được bên trong có vô số linh dược, cùng với đó là một vài tài luyện luyện khí với hình thù rất lạ mắt.
“Bì Hoa dịch!” Khi Đồng Xuyên nhìn vào một lọ lớn trong không gian trữ vật thì không khỏi giật mình lẩm bẩm.
“Các hạ đưa nhiều lễ vật như vậy là có ý gì?” Đông Xuyên thu hồi thần thức rồi liền hướng đáy biển hỏi.
“Mấy thứ đó tuy chân quý nhưng với ta vô dụng, trong đó một nửa là để thực hiện vụ giao dịch vừa rồi, nửa còn lại là để mua từ người một thứ!” Giọng nói nữ nhân kia lại vang lên.
“Ngươi cần đan dược trị thương?” Đồng Xuyên liền hỏi.
“Không! Ta cần một tia dị lôi của ngươi, nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ đưa hết Bì Hoa Dịch cho ngươi, ở đây ta còn mấy phần nữa!”
“Dị lôi vốn cần nuôi dưỡng rất lâu mới hình thành một ít, ta vốn chỉ có ngũ mạch, giờ ngươi muốn một ư?” Đồng Xuyên nhăn mày nói.
“Ngươi nếu biết ta là người Dương Linh Thiên thì cũng biết ta làm sao bị thương rồi. Như vậy theo lí thì người phải giúp ta mới đúng!” Nữ nhân kia giọng nói từ lạnh băng chuyển thành nhẹ nhàng như đang nhờ cậy vậy.
“Thôi được, nhưng ta cần một bộ yếu quyết liên quan đến Thể Phủ.” Đồng Xuyên gật đầu rồi lại đề nghị.
“Được! Ở đây ta có bí pháp chính tông của Khai Thiên môn tặng cho ngươi!” Theo lời nói từ dưới nước một luồng sáng lại phóng lên bị Đồng Xuyên bắt lại.
Đồng Xuyên thu được vật kia đọc qua một lượt thì liền gật đầu rồi kết ấn liên hoàn, theo đó một luồng ba động lấy lão làm tâm từ từ lan ra khiến cả vùng biến chấn động dữ dội.
“ Đệ Ngũ Lôi Nguyên xuất!”
Mây đen kéo đến, cuồng phòng gào thét, sóng biển cuồn cuộn, thỉnh thoảng trên không có những tia lôi điện nhằng nhằng đánh xuống mặt biển tạo thành từng mảng sáng nhìn rất ghê người.
Tiếp theo đó từ thân thể Đồng Xuyên một hư ảnh mờ mờ kéo theo lôi điện xuất hiện, hư ảnh kia vừa xuất hiện liền kiến sấm chớp ầm ầm đánh đến. Thế nhưng thiên lôi càng đánh thì hư ảnh kia càng lớn. Hư ảnh vừa xuất hiện hai tay đã đưa lên đầu như kết ấn gì đó khiến bầu trời quay cuồng mãnh liệt, lôi điện cũng bị hút lại rất nhanh tạo thành một dòng xoáy lớn chảy xuống đỉnh đầu của hư ảnh kia. Tràng cảnh này cứ tiếp diễn như vậy tầm mười phút thì dường như lôi điện trên bầu trời đã hết nên dòng xoáy kia từ từ yếu đi rồi dừng hẳn còn thân ảnh mơ hồ kia đã trở lên chân thực hơn rất nhiều. Khi này phía trên không đã xuất hiện một Đồng Xuyên thứ hai với gương mặt trẻ hơn rất nhiều.
Đồng Xuyên lão giả đứng phía dưới kết ấn vài nhịp rồi từ từ đưa lôi ảnh của mình chìm xuống biển cho đến khi Lôi ảnh biến mất hoàn toàn dưới đáy biển thì lão lại tay hai mắt nhắm lại, lôi quang quanh thân dần thu liễm rồi mất hẳn. Lôi công được Đồng Xuyên thu lại, cùng lúc đó dị tượng bốn phía cũng tan đi. Trên mặt biển trong xanh chỉ còn lão đứng đó với vẻ mặt tái đi không ít.
“Ngươi bị ma khí chế ngự thì một dị lôi phân thân này cũng không giúp ngươi hồi phục hoàn toàn nhưng cũng đủ để hồi phục tám thành. Mai kia khi ngươi hồi phục phải đến Thần Nhân đảo nhận lệnh. Ở đó ngươi sẽ biết mình không đơn độc!” Đồng Xuyên thở ra một hơi từ từ nói.
“Được vì một Dị Lôi phân thân này ta sẽ đến đó!” Nữ nhân lại nói nhưng lần này giọng nói trở lên đầy kích động.
“Ài! Nhân sinh tựa hỏa nhang, thiêu vượng ắt khoái lụi! Đời này ta cũng không còn nhiều việc để lo lắng nữa!” Đồng thở dài lẩm bẩm rồi liền xoay người bay đi. Chẳng mấy chốc lão đã biến mất nơi chân trời.
Khi lão xuất hiện lần nữa thì đã đứng trên một ngọn núi, xung quanh núi này là rừng xanh vô tận.
“Liễu Thiên với mình có duyên, hắn lại có thể qua được nghi lễ Nhập Linh, ài thân thể kia có phần khó đoán nhưng cũng không còn nhiều thời gian nên đành vậy thôi. Chỗ Bì Hoa Dịch này có thể mở ra không gian bên trong cơ thể. Như vậy chỉ giới cũng không cần thiết, đồng thời phòng thủ cũng tốt dần lên!” Đồng Xuyên nhìn ra bầu trời phía xa lẩm bẩm rồi tay phải điểm ra trước một cái.
Theo đó một lỗ hổng đen ngòm xuất hiện, Đồng Xuyên liền lấy trong người ra một chỉ giới ném vào lỗ hổng kia rồi xoay người bay đi. Khi lão vừa đi thì lỗ hổng kia cũng biến mất thay vào đó một dư trấn bùng ra thủi tung cả một mảng rừng núi khiến chim muông toán loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook