Thiên Ý
-
Quyển 1 - Chương 154: Phi Thiên Huyền Tinh kiếm
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa mọc lên ở phía đông thì cũng là lúc đoàn người Liễu Thiên rời Hoa Vân sơn để tập trung ở trung tâm Cơ Liên Thành. Tiếp sau đó tất cả lại tiến lên Cơ Vân Phi hạm để trở vể Trung Dương Thành.
Sau một hồi chuẩn bị thì phi hạm rất nhanh bay đi, trên cái sân lớn giữa phi hạm khi này có rất đông người đang đứng, hai mẫu tử Liễu Thiên cũng đứng ở đây.
“Ài!” Cơ Ngọc Oanh khi này trên phi hạm nhìn lại Hoa Vân sơn đang trôi về phía xa thì lắc đầu thở dài một cái.
“Mẫu thân sao vậy?” Liễu Thiên đứng cạnh thấy bộ dạng mẫu thân như vậy liền hỏi.
“Không sao! Dù sao nơi đây cũng không phải là nhà ta nữa!” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu mỉm cười nói.
“Đúng vậy! Cơ gia dù có lớn với nhiều tiện nghi nhưng con vẫn thích ở Liễu gia hơn!” Liễu Thiên gật đầu cười nói.
“Mà lần này về tông môn con hãy tập luyện điều độ, đừng quá cố gắng mà tổn hại đến cơ thể!” Cơ Ngọc Oanh suy nghĩ một hồi lại nhớ ra gì đó nhắc nhở.
“Mẫu thân lại thế rồi! Con lớn rồi tự biết chắm sóc bản thân! Nhắc mới nhớ, con thế nào lại có một mình, trong nhà có thêm tiểu đệ tiểu muội nữa thì quá tốt rồi!” Liễu Thiên bĩu môi nói rồi lại cảm thán. Từ hôm qua đến giờ hắn nghe cái cầu điều độ kia không biết bao nhiêu lần nữa, khi này hắn thật sự muốn có vài đứa tiểu muội tiểu đệ. Hắn nghĩ khi đó mẫu thân sẽ lo cho các đệ muội và hắn thảnh thơi không bị quản nữa!
“Trẻ con thì biết cái gì! Thôi vào nghỉ đi, đường còn dài lắm!” Cơ Ngọc Oanh nghe Liễu Thiên than thở thì liền mắng rồi quay người đi xuống cuối phi hạm.
“Mẫu thân cứ nghỉ đi! Hài nhi muốn đứng ngoài này thêm chút nữa!” Liễu Thiên thấy vậy chỉ mỉm cười, hắn lại tiếp tục nhìn ngắm dãy Hoa Vân sơn ẩn hiện trong mây trắng phía chân trời kia mà suy tính.
“Mình lần này đến đây tuy bị ức hiếp nhiều nhưng cũng được thu hoạch không nhỏ. Mình cũng biết được nơi mẫu thân sinh sống hồi nhỏ. Chuyến đi này thật không uổng phí.” Liễu Thiên lẩm bẩm, khóe miệng xuất hiện một tia cười rồi rất nhanh biến mất.
“Cơ lão tặc! Mười năm sau ngươi còn muốn lấy nốt miếng Tĩnh Kim kia ư? Hừ hừ! Đến lúc đó ta sẽ bắt ngươi phải nhả ra cả miếng còn lại.” Liễu Thiên nghĩ lại bộ dáng bức người của Cơ Triết Dương thầm mắng rồi hắn lại tự nhủ.
“Ta sẽ đòi lại tất cả!” Liễu Thiên lại vuốt ve miếng ngọc bội trên ngực thầm nghĩ.
Ánh mặt trời đã lên khá cao, mọi người trên phi hạm cũng đã ổn định chỗ nghỉ ngơi. Liễu Thiên cũng đã đi về phòng, đứng ngoài nắng tuy quen rồi nhưng việc này chỉ khi tu luyện thôi chứ đối với hắn không phải là sở thích gì.
Mà lại nói đến nhóm người Điền Tiểu Hi, ba người nhà nàng lại không trở lại tông môn. Ba người họ nhân cơ hội này về nghỉ ngơi tại gia tộc nên họ lại tiếp tục đi theo hướng tây nam trở về Điền gia. Cơ Nhiên Phùng thì phải ở lại chờ phân phó gì đó nên cũng không có đi đến tông môn ngay, hắn chỉ tiễn Liễu Thiên rồi hứa hẹn gặp lại mà thôi.
Thế là trong đoàn người quay lại Trung Dương thành chẳng còn mấy người Liễu Thiên quen. Tính ra chỉ có mẫu thân và đại bá. Đại bá của hắn tuy đã gặp vài lần nói chuyện cũng được nhưng hắn không có gì để nói với gã cả. Chỉ còn hắn và mẫu thân hắn nói chuyện cùng nhau mà thôi. Mà hai người ở hai độ tuổi khác nhau nên nói chuyện cũng không được lâu.
Liễu Thiên về phòng mở cửa ngắm cảnh một chút thì liền chán nản quay vào tu luyện.
Hắn ngồi tu luyện từ sáng đến trưa ăn cơm xong lại tu luyện từ trưa đến gần tối.
Lúc này trời gần tối, hắn mới bắt đầu khởi động tý gân cốt rồi bắt đầu luyện tập thể lực và ôn lại chút kiếm pháp.
Vừa mới đó đã tối mịt, trăng sao đã đầy trời. Liễu Thiên tắm giặt ăn uống xong thì liền xin phép mẫu thân đi lên trên thuyền tản bộ thư giãn.
Trăng ngày hai mươi không tính là tròn những cũng không phải quá khuyết. Ánh trắng sang chiếu nên con thuyền đang nhẹ nhàng bay trên không. Liễu Thiên đứng ở cuối phi hạm nhìn lên ánh trắng phía xa trên cao trong lòng xuy nghĩ viển vông. Gió nhẹ thổi vào mặt Liễu Thiên làm cho tóc hắn bay bay, những lúc như thế này lại khiến hắn có cảm giác nhớ nhà.
“Nếu có cơ hội trở lại cuộc sống trước kia thì sao? Mình có trở về không? Mình đã thay đổi, mình muốn ở đây?” Liễu Thiên đứng đó nhìn lên trời cao tự hỏi.
Với Liễu Thiên lúc này cảm giác nhớ nhà đã không còn như trước nữa, hắn ở thế giới này cảm giác cuộc sống thật hơn thế giới cũ, ở đây hắn quý giá và trân trọng cuộc sống hơn trước kia nhiều. Hắn lúc này cũng không hiểu là do hắn đã chết đi một lần rồi nên hắn trân trọng cuộc sống mới này hơn hay là do cuộc sống nơi này quá hợp với tính cách của hắn nên hắn cảm thấy thích thú khi được sinh sống ở nơi đây. Trong đầu hắn tự hỏi rằng mình có muốn trở lại Trái Đất để sống một cuộc sống bình thường cùng người thân nữa không?
Và nếu phải lựa trọn thì hắn thật sự không biết mình nên chọn thế nào nữa! Có thể nói là may mắn vì hắn không có cơ hội trở về vì vậy hắn không phải nghĩ nhiều mà chỉ việc tập trung vào cuộc sống ở đây mà thôi.
“Ê! Ngư dân!” Liễu Thiên đang trầm tư xuy nghĩ thì bỗng có tiếng nói êm ả truyền vào tai làm hắn bừng tỉnh.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một gương mặt, hắn cũng chẳng rõ mình với người này có quan hệ gì nữa. Quen ư? Quen cũng chẳng phải chỉ gọi là biết mà thôi.
“Cơ Thương Vũ!” Liễu Thiên nhíu mày nói.
“Ngư dân nhà ngươi làm gì ở đây?” Cơ Thương Vũ dáng người thướt tha đi lại gần chỗ Liễu Thiên đứng, nàng vừa đi đến đã hỏi.
“Ai là ngư dân?” Liễu Thiên nhíu mày, đôi mắt trợn lên hỏi.
“Ngươi ngay cả hồ thiêng cũng tắm được thì ta nghĩ ngươi chắc là ngư dân, ngày ngày quen đánh cá nên mới vậy!” Cơ Thương Vũ cười cười vỗ vai Liễu Thiên nói.
Một cái vỗ vai này làm Liễu Thiên giật mình, hắn nhìn Cơ Thương Vũ với ánh mắt đầy nghi hoặc. Nàng ta từ khi nào có vẻ quen thân hắn vậy, từ khi nào lại thoải mái động chạm vào người khác như vậy? Tính cách cũng thay đổi luôn a? Hắn nhớ hôm trước nàng ta còn rất lạnh nhạt rồi khi đạt được kiếm pháp mới hứa hẹn xuông với hắn. Thế bây giờ là sao đây?
“Ngươi…tối nay ăn nhầm thứ gì đúng không?” Liễu Thiên ậm ừ hỏi.
“Cộc! Ngươi nói gì, ý ngươi nói ta thần kinh có vấn đề đúng không?” Cơ Thương Vũ cốc vào đầu Liễu Thiên một cái tức giận nói.
“Dừng! Có sự nhầm lẫn ở đây! Ta thực ra không biết ngươi, ngươi đừng tỏ ra thân thiết như vậy, ta sợ lắm…!” Liễu Thiên bị cốc một cái thì lùi lại mấy bước đưa tay ra chặn, còn vẻ mặt bị thảm van xin. Hắn thực sự không đánh được nàng ta, mà nàng ta vai vế cũng rất cao. Vì vậy nếu như bị nàng ta hành thì đúng là khổ rồi. Mà lại nói nàng ta luôn tỏ vẻ như chơi thân với hắn càng khiến hắn sợ hãi.
“Haha! Nhìn bộ dạng của ngươi kìa!” Cơ Thương Vũ tỏ vẻ đắc trí cười lớn.
“Vậy nữ hiệp đã hài lòng chưa? Tại hạ xin cáo từ!” Liễu Thiên thấy vậy cố nén cơn giận nói rồi quay người định rời đi.
“Khoan đã! Ta có việc này muốn nói!” Cơ Thương Vũ ngay tức khắc chặn lại.
“Có truyện gì? Ta nhớ là không làm gì phật lòng ngươi, mà lại ta cũng không lấy đồ gì của ngươi cả?” Liễu Thiên vẻ mặt trầm xuống nói, hắn không muốn rắc rối nhưng nếu đã qua giới hạn thì hắn dù liều cũng phải đánh.
“Không ta không có ý đó! Chỉ là ta có việc muốn nói, hay là chúng ta kiếm chỗ nào kín đáo hơn nói chuyện!” Cơ Thương Vũ lắc đầu giải thích rồi lại đưa ra đề nghị.
“Kín đáo! Làm gì mà phải kín đáo!” Liễu Thiên nghe vậy thầm nghĩ.
“Sao rồi? Nếu người đồng ý ta khẳng định sẽ đạt được rất nhiều thứ tốt!” Cơ Thương Vũ lại giục.
“Từ ngươi thì có thứ gì tốt cơ chứ? Nếu dùng thân báo đáp thì ta còn suy nghĩ!” Liễu Thiên lắc đầu bĩu môi.
“Ngươi lại hoang tưởng! Theo ta!” Cơ Thương Vũ lắc đầu quay đi, Liễu Thiên thấy vậy thở dài rồi cũng lặng lẽ theo sau.
Hai người đi về phòng của Cơ Thương Vũ và ngồi đối diện nhau, Cơ Thương Vũ pha trà cho Liễu Thiên, hai người bắt đầu thưởng trà. Điều này càng làm cho Liễu Thiên hồi hộp không thôi.
“Ta muốn ngươi giúp ta tìm hiểu một chút kiếm thuật!” Ngồi một lúc thì Cơ Thương Vũ thở ra một hơi nói.
“Phì!” Liễu Thiên đang uống trà giật mình phụt hết nước trà ra, hắn há hốc mồm không nói được câu gì.
“Sao vậy! Ta nói gì sai à?” Cơ Thương Vũ khó hiểu hỏi.
“Èm! Èm! Kiếm thuật ư? Sao ngươi lại hỏi ta cái đó?” Liễu Thiên lúc này mới lấy lại giọng từ từ hỏi.
“Thì ngươi cũng biết hồi sáng ta lấy được một bộ kiếm thuật còn gì! Chỉ là trong đó có nhiều chỗ ta không hiểu mà ta lại không muốn tiết lộ cho người khác. Nhưng ngươi thì lại khác, ngươi dù sao cũng luyện kiếm rồi!” Cơ Thương Vũ từ từ giải thích, vẻ mặt rất chân thật và thành cẩn.
“Những thứ ngươi không hiểu thì ta làm sao hiểu được, phải biết thiên phú của ta rất kém. Ngươi nhìn tu vi của ta là biết rồi!” Liễu Thiên lại lắc đầu nói.
“Vậy ngươi cứ thử đi! Nếu ngươi hiểu được thì chắc chắn cũng có cái lợi, ngươi tu kiếm chẳng nhẽ lại sợ tìm hiểu kiếm phổ!” Cơ Thương Vũ hào sảng nói.
Liễu Thiên lại rơi vào suy tư, hắn đang suy nghĩ mình có nên đọc bộ kiếm phổ kia không? Phải biết đó là kiếm pháp thượng thừa nhưng nó lại chủ đạo lấy nguyên ngự kiếm, mà Liễu Thiên lại đang tập trung tu luyện lấy kiếm ngự nguyên. Hắn sợ nhất là khi mình đọc bộ kiếm pháp kia rồi sẽ bị phân tâm rồi tu kiếm sẽ dang dở giữa hai kiếm phái mà không đi đến đâu cả.
Một người nếu đi cùng lúc trên hai con đường sẽ rất dễ dẫn đến hành trình trên hai con đường đó đều bị gián đoạn, và cả hai con đường đều sẽ không đến đích được. Liễu Thiên chính là sợ điều đó!
“Không sao! Quyết tâm của mình cao thì làm gì có thứ gì ảnh hưởng được. Mình tham khảo thêm con đường khác cũng rút ra nhiều kinh nghiệm để hoàn thiện con đường của mình. Nghĩ lại thì khi không người khác mang của đến thì ngại gì mà không nhận lấy” Liễu Thiên tự nhủ.
“Ài! Cái này!” Liễu Thiên dù đã quyết nhưng chưa có trả lời mà lại tỏ vẻ ừm ừ khó xử. Hắn vốn rất muốn nói đưa ta xem nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại thì nam nhi cũng phải có chút tự cao nên mới tỏ vẻ như vậy.
“Haha! Thôi không phải diễn nữa!” Cơ Thương Vũ lúc này mới mỉm cười vui vẻ lấy trong người ra một quyển sách, nàng vừa lấy ra thì hai tay huy động đánh ra bốn phía gian phòng. Theo đó một màng sáng lan ra rồi bao phủ gian phòng lại.
“Đây là những đoạn tâm pháp đó có đoạn ta hiểu có đoạn không, ta đã chép tất ra, ngươi có thể xem thử!” Cơ Thương Vũ thu công rồi mới mở cuốn sách đưa cho Liễu Thiên.
“Đa tạ!” Liễu Thiên nhìn quanh thấy gian phòng đã được cách li thì cũng gật gật đầu cảm tạ rồi rất nhanh tiếp cuốn sách bắt đầu lật từng trang đọc. Cơ Thương Vũ thấy vậy cũng không có phản ứng gì khác, nàng chỉ ngồi đó mỉm cười nhìn Liễu Thiên.
“Mỗi trang đa số chỉ có một câu hoặc một đoạn văn tự mà thôi, trong đó thì câu nào câu đấy đều rất thâm sâu khó hiểu vô cùng. Có hiểu nghĩa cũng không biết nó có dụng ý gì.” Liễu Thiên đọc một đoạn thì nhăn mày nói.
“Ngươi cứ đọc đi, đừng vội bày tỏ cảm xúc!” Cơ Thương Vũ xua tay nói.
“Khí tinh thuần sinh thần kiếm, kiếm cương mãnh sinh khí thần. Khí ngự kiếm tức nhu sinh cương, kiếm ngự khí tức cương sinh nhu. Kiếm vi cương tực tự sinh nhu. Cực khoái phi khí, cực mạn vô kiếm, nhu giả nhu, cương giả cương, tĩnh đốc, tọa nhâm.
Khí tịnh đan điền, kiếm tựa hư vô, khí động huyền kinh kiếm sinh linh biến. Tĩnh vi tinh, động vi chân, khí tĩnh tựa cốt vững, kiếm động tựa cơ huyền, nguyên thành khí, khí hòa linh chuyển kiếm nhập trường không.
Nhất kiếm nhất điểm khí, đa kiếm đa điểm khí, nhất kiếm nhất tâm, đa kiếm dữ nhất tâm. Tựa nhất tâm sinh đa điểm khí, đa kiếm tu cường tâm, hậu sinh vi điểm. Tựa nhân tu tiên tu tính hậu tu kỹ. Tựa kiếm tu tâm tu thần hâu tu chiêu…”
Liễu Thiên đọc hết một lượt, hắn chỉ hiểu được một vài chữ nhưng trong đầu càng mờ mịt. Trong đầu hắn cứ loạn hết cả lên, mấy câu tâm pháp của kiếm thuật cứ được nhắc đi nhắc lại trong đầu hắn. Chẳng đâu vào đâu, hổ lốn cả đống khiến hắn nhăn mày không thôi.
Sau một hồi chuẩn bị thì phi hạm rất nhanh bay đi, trên cái sân lớn giữa phi hạm khi này có rất đông người đang đứng, hai mẫu tử Liễu Thiên cũng đứng ở đây.
“Ài!” Cơ Ngọc Oanh khi này trên phi hạm nhìn lại Hoa Vân sơn đang trôi về phía xa thì lắc đầu thở dài một cái.
“Mẫu thân sao vậy?” Liễu Thiên đứng cạnh thấy bộ dạng mẫu thân như vậy liền hỏi.
“Không sao! Dù sao nơi đây cũng không phải là nhà ta nữa!” Cơ Ngọc Oanh lắc đầu mỉm cười nói.
“Đúng vậy! Cơ gia dù có lớn với nhiều tiện nghi nhưng con vẫn thích ở Liễu gia hơn!” Liễu Thiên gật đầu cười nói.
“Mà lần này về tông môn con hãy tập luyện điều độ, đừng quá cố gắng mà tổn hại đến cơ thể!” Cơ Ngọc Oanh suy nghĩ một hồi lại nhớ ra gì đó nhắc nhở.
“Mẫu thân lại thế rồi! Con lớn rồi tự biết chắm sóc bản thân! Nhắc mới nhớ, con thế nào lại có một mình, trong nhà có thêm tiểu đệ tiểu muội nữa thì quá tốt rồi!” Liễu Thiên bĩu môi nói rồi lại cảm thán. Từ hôm qua đến giờ hắn nghe cái cầu điều độ kia không biết bao nhiêu lần nữa, khi này hắn thật sự muốn có vài đứa tiểu muội tiểu đệ. Hắn nghĩ khi đó mẫu thân sẽ lo cho các đệ muội và hắn thảnh thơi không bị quản nữa!
“Trẻ con thì biết cái gì! Thôi vào nghỉ đi, đường còn dài lắm!” Cơ Ngọc Oanh nghe Liễu Thiên than thở thì liền mắng rồi quay người đi xuống cuối phi hạm.
“Mẫu thân cứ nghỉ đi! Hài nhi muốn đứng ngoài này thêm chút nữa!” Liễu Thiên thấy vậy chỉ mỉm cười, hắn lại tiếp tục nhìn ngắm dãy Hoa Vân sơn ẩn hiện trong mây trắng phía chân trời kia mà suy tính.
“Mình lần này đến đây tuy bị ức hiếp nhiều nhưng cũng được thu hoạch không nhỏ. Mình cũng biết được nơi mẫu thân sinh sống hồi nhỏ. Chuyến đi này thật không uổng phí.” Liễu Thiên lẩm bẩm, khóe miệng xuất hiện một tia cười rồi rất nhanh biến mất.
“Cơ lão tặc! Mười năm sau ngươi còn muốn lấy nốt miếng Tĩnh Kim kia ư? Hừ hừ! Đến lúc đó ta sẽ bắt ngươi phải nhả ra cả miếng còn lại.” Liễu Thiên nghĩ lại bộ dáng bức người của Cơ Triết Dương thầm mắng rồi hắn lại tự nhủ.
“Ta sẽ đòi lại tất cả!” Liễu Thiên lại vuốt ve miếng ngọc bội trên ngực thầm nghĩ.
Ánh mặt trời đã lên khá cao, mọi người trên phi hạm cũng đã ổn định chỗ nghỉ ngơi. Liễu Thiên cũng đã đi về phòng, đứng ngoài nắng tuy quen rồi nhưng việc này chỉ khi tu luyện thôi chứ đối với hắn không phải là sở thích gì.
Mà lại nói đến nhóm người Điền Tiểu Hi, ba người nhà nàng lại không trở lại tông môn. Ba người họ nhân cơ hội này về nghỉ ngơi tại gia tộc nên họ lại tiếp tục đi theo hướng tây nam trở về Điền gia. Cơ Nhiên Phùng thì phải ở lại chờ phân phó gì đó nên cũng không có đi đến tông môn ngay, hắn chỉ tiễn Liễu Thiên rồi hứa hẹn gặp lại mà thôi.
Thế là trong đoàn người quay lại Trung Dương thành chẳng còn mấy người Liễu Thiên quen. Tính ra chỉ có mẫu thân và đại bá. Đại bá của hắn tuy đã gặp vài lần nói chuyện cũng được nhưng hắn không có gì để nói với gã cả. Chỉ còn hắn và mẫu thân hắn nói chuyện cùng nhau mà thôi. Mà hai người ở hai độ tuổi khác nhau nên nói chuyện cũng không được lâu.
Liễu Thiên về phòng mở cửa ngắm cảnh một chút thì liền chán nản quay vào tu luyện.
Hắn ngồi tu luyện từ sáng đến trưa ăn cơm xong lại tu luyện từ trưa đến gần tối.
Lúc này trời gần tối, hắn mới bắt đầu khởi động tý gân cốt rồi bắt đầu luyện tập thể lực và ôn lại chút kiếm pháp.
Vừa mới đó đã tối mịt, trăng sao đã đầy trời. Liễu Thiên tắm giặt ăn uống xong thì liền xin phép mẫu thân đi lên trên thuyền tản bộ thư giãn.
Trăng ngày hai mươi không tính là tròn những cũng không phải quá khuyết. Ánh trắng sang chiếu nên con thuyền đang nhẹ nhàng bay trên không. Liễu Thiên đứng ở cuối phi hạm nhìn lên ánh trắng phía xa trên cao trong lòng xuy nghĩ viển vông. Gió nhẹ thổi vào mặt Liễu Thiên làm cho tóc hắn bay bay, những lúc như thế này lại khiến hắn có cảm giác nhớ nhà.
“Nếu có cơ hội trở lại cuộc sống trước kia thì sao? Mình có trở về không? Mình đã thay đổi, mình muốn ở đây?” Liễu Thiên đứng đó nhìn lên trời cao tự hỏi.
Với Liễu Thiên lúc này cảm giác nhớ nhà đã không còn như trước nữa, hắn ở thế giới này cảm giác cuộc sống thật hơn thế giới cũ, ở đây hắn quý giá và trân trọng cuộc sống hơn trước kia nhiều. Hắn lúc này cũng không hiểu là do hắn đã chết đi một lần rồi nên hắn trân trọng cuộc sống mới này hơn hay là do cuộc sống nơi này quá hợp với tính cách của hắn nên hắn cảm thấy thích thú khi được sinh sống ở nơi đây. Trong đầu hắn tự hỏi rằng mình có muốn trở lại Trái Đất để sống một cuộc sống bình thường cùng người thân nữa không?
Và nếu phải lựa trọn thì hắn thật sự không biết mình nên chọn thế nào nữa! Có thể nói là may mắn vì hắn không có cơ hội trở về vì vậy hắn không phải nghĩ nhiều mà chỉ việc tập trung vào cuộc sống ở đây mà thôi.
“Ê! Ngư dân!” Liễu Thiên đang trầm tư xuy nghĩ thì bỗng có tiếng nói êm ả truyền vào tai làm hắn bừng tỉnh.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy một gương mặt, hắn cũng chẳng rõ mình với người này có quan hệ gì nữa. Quen ư? Quen cũng chẳng phải chỉ gọi là biết mà thôi.
“Cơ Thương Vũ!” Liễu Thiên nhíu mày nói.
“Ngư dân nhà ngươi làm gì ở đây?” Cơ Thương Vũ dáng người thướt tha đi lại gần chỗ Liễu Thiên đứng, nàng vừa đi đến đã hỏi.
“Ai là ngư dân?” Liễu Thiên nhíu mày, đôi mắt trợn lên hỏi.
“Ngươi ngay cả hồ thiêng cũng tắm được thì ta nghĩ ngươi chắc là ngư dân, ngày ngày quen đánh cá nên mới vậy!” Cơ Thương Vũ cười cười vỗ vai Liễu Thiên nói.
Một cái vỗ vai này làm Liễu Thiên giật mình, hắn nhìn Cơ Thương Vũ với ánh mắt đầy nghi hoặc. Nàng ta từ khi nào có vẻ quen thân hắn vậy, từ khi nào lại thoải mái động chạm vào người khác như vậy? Tính cách cũng thay đổi luôn a? Hắn nhớ hôm trước nàng ta còn rất lạnh nhạt rồi khi đạt được kiếm pháp mới hứa hẹn xuông với hắn. Thế bây giờ là sao đây?
“Ngươi…tối nay ăn nhầm thứ gì đúng không?” Liễu Thiên ậm ừ hỏi.
“Cộc! Ngươi nói gì, ý ngươi nói ta thần kinh có vấn đề đúng không?” Cơ Thương Vũ cốc vào đầu Liễu Thiên một cái tức giận nói.
“Dừng! Có sự nhầm lẫn ở đây! Ta thực ra không biết ngươi, ngươi đừng tỏ ra thân thiết như vậy, ta sợ lắm…!” Liễu Thiên bị cốc một cái thì lùi lại mấy bước đưa tay ra chặn, còn vẻ mặt bị thảm van xin. Hắn thực sự không đánh được nàng ta, mà nàng ta vai vế cũng rất cao. Vì vậy nếu như bị nàng ta hành thì đúng là khổ rồi. Mà lại nói nàng ta luôn tỏ vẻ như chơi thân với hắn càng khiến hắn sợ hãi.
“Haha! Nhìn bộ dạng của ngươi kìa!” Cơ Thương Vũ tỏ vẻ đắc trí cười lớn.
“Vậy nữ hiệp đã hài lòng chưa? Tại hạ xin cáo từ!” Liễu Thiên thấy vậy cố nén cơn giận nói rồi quay người định rời đi.
“Khoan đã! Ta có việc này muốn nói!” Cơ Thương Vũ ngay tức khắc chặn lại.
“Có truyện gì? Ta nhớ là không làm gì phật lòng ngươi, mà lại ta cũng không lấy đồ gì của ngươi cả?” Liễu Thiên vẻ mặt trầm xuống nói, hắn không muốn rắc rối nhưng nếu đã qua giới hạn thì hắn dù liều cũng phải đánh.
“Không ta không có ý đó! Chỉ là ta có việc muốn nói, hay là chúng ta kiếm chỗ nào kín đáo hơn nói chuyện!” Cơ Thương Vũ lắc đầu giải thích rồi lại đưa ra đề nghị.
“Kín đáo! Làm gì mà phải kín đáo!” Liễu Thiên nghe vậy thầm nghĩ.
“Sao rồi? Nếu người đồng ý ta khẳng định sẽ đạt được rất nhiều thứ tốt!” Cơ Thương Vũ lại giục.
“Từ ngươi thì có thứ gì tốt cơ chứ? Nếu dùng thân báo đáp thì ta còn suy nghĩ!” Liễu Thiên lắc đầu bĩu môi.
“Ngươi lại hoang tưởng! Theo ta!” Cơ Thương Vũ lắc đầu quay đi, Liễu Thiên thấy vậy thở dài rồi cũng lặng lẽ theo sau.
Hai người đi về phòng của Cơ Thương Vũ và ngồi đối diện nhau, Cơ Thương Vũ pha trà cho Liễu Thiên, hai người bắt đầu thưởng trà. Điều này càng làm cho Liễu Thiên hồi hộp không thôi.
“Ta muốn ngươi giúp ta tìm hiểu một chút kiếm thuật!” Ngồi một lúc thì Cơ Thương Vũ thở ra một hơi nói.
“Phì!” Liễu Thiên đang uống trà giật mình phụt hết nước trà ra, hắn há hốc mồm không nói được câu gì.
“Sao vậy! Ta nói gì sai à?” Cơ Thương Vũ khó hiểu hỏi.
“Èm! Èm! Kiếm thuật ư? Sao ngươi lại hỏi ta cái đó?” Liễu Thiên lúc này mới lấy lại giọng từ từ hỏi.
“Thì ngươi cũng biết hồi sáng ta lấy được một bộ kiếm thuật còn gì! Chỉ là trong đó có nhiều chỗ ta không hiểu mà ta lại không muốn tiết lộ cho người khác. Nhưng ngươi thì lại khác, ngươi dù sao cũng luyện kiếm rồi!” Cơ Thương Vũ từ từ giải thích, vẻ mặt rất chân thật và thành cẩn.
“Những thứ ngươi không hiểu thì ta làm sao hiểu được, phải biết thiên phú của ta rất kém. Ngươi nhìn tu vi của ta là biết rồi!” Liễu Thiên lại lắc đầu nói.
“Vậy ngươi cứ thử đi! Nếu ngươi hiểu được thì chắc chắn cũng có cái lợi, ngươi tu kiếm chẳng nhẽ lại sợ tìm hiểu kiếm phổ!” Cơ Thương Vũ hào sảng nói.
Liễu Thiên lại rơi vào suy tư, hắn đang suy nghĩ mình có nên đọc bộ kiếm phổ kia không? Phải biết đó là kiếm pháp thượng thừa nhưng nó lại chủ đạo lấy nguyên ngự kiếm, mà Liễu Thiên lại đang tập trung tu luyện lấy kiếm ngự nguyên. Hắn sợ nhất là khi mình đọc bộ kiếm pháp kia rồi sẽ bị phân tâm rồi tu kiếm sẽ dang dở giữa hai kiếm phái mà không đi đến đâu cả.
Một người nếu đi cùng lúc trên hai con đường sẽ rất dễ dẫn đến hành trình trên hai con đường đó đều bị gián đoạn, và cả hai con đường đều sẽ không đến đích được. Liễu Thiên chính là sợ điều đó!
“Không sao! Quyết tâm của mình cao thì làm gì có thứ gì ảnh hưởng được. Mình tham khảo thêm con đường khác cũng rút ra nhiều kinh nghiệm để hoàn thiện con đường của mình. Nghĩ lại thì khi không người khác mang của đến thì ngại gì mà không nhận lấy” Liễu Thiên tự nhủ.
“Ài! Cái này!” Liễu Thiên dù đã quyết nhưng chưa có trả lời mà lại tỏ vẻ ừm ừ khó xử. Hắn vốn rất muốn nói đưa ta xem nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại thì nam nhi cũng phải có chút tự cao nên mới tỏ vẻ như vậy.
“Haha! Thôi không phải diễn nữa!” Cơ Thương Vũ lúc này mới mỉm cười vui vẻ lấy trong người ra một quyển sách, nàng vừa lấy ra thì hai tay huy động đánh ra bốn phía gian phòng. Theo đó một màng sáng lan ra rồi bao phủ gian phòng lại.
“Đây là những đoạn tâm pháp đó có đoạn ta hiểu có đoạn không, ta đã chép tất ra, ngươi có thể xem thử!” Cơ Thương Vũ thu công rồi mới mở cuốn sách đưa cho Liễu Thiên.
“Đa tạ!” Liễu Thiên nhìn quanh thấy gian phòng đã được cách li thì cũng gật gật đầu cảm tạ rồi rất nhanh tiếp cuốn sách bắt đầu lật từng trang đọc. Cơ Thương Vũ thấy vậy cũng không có phản ứng gì khác, nàng chỉ ngồi đó mỉm cười nhìn Liễu Thiên.
“Mỗi trang đa số chỉ có một câu hoặc một đoạn văn tự mà thôi, trong đó thì câu nào câu đấy đều rất thâm sâu khó hiểu vô cùng. Có hiểu nghĩa cũng không biết nó có dụng ý gì.” Liễu Thiên đọc một đoạn thì nhăn mày nói.
“Ngươi cứ đọc đi, đừng vội bày tỏ cảm xúc!” Cơ Thương Vũ xua tay nói.
“Khí tinh thuần sinh thần kiếm, kiếm cương mãnh sinh khí thần. Khí ngự kiếm tức nhu sinh cương, kiếm ngự khí tức cương sinh nhu. Kiếm vi cương tực tự sinh nhu. Cực khoái phi khí, cực mạn vô kiếm, nhu giả nhu, cương giả cương, tĩnh đốc, tọa nhâm.
Khí tịnh đan điền, kiếm tựa hư vô, khí động huyền kinh kiếm sinh linh biến. Tĩnh vi tinh, động vi chân, khí tĩnh tựa cốt vững, kiếm động tựa cơ huyền, nguyên thành khí, khí hòa linh chuyển kiếm nhập trường không.
Nhất kiếm nhất điểm khí, đa kiếm đa điểm khí, nhất kiếm nhất tâm, đa kiếm dữ nhất tâm. Tựa nhất tâm sinh đa điểm khí, đa kiếm tu cường tâm, hậu sinh vi điểm. Tựa nhân tu tiên tu tính hậu tu kỹ. Tựa kiếm tu tâm tu thần hâu tu chiêu…”
Liễu Thiên đọc hết một lượt, hắn chỉ hiểu được một vài chữ nhưng trong đầu càng mờ mịt. Trong đầu hắn cứ loạn hết cả lên, mấy câu tâm pháp của kiếm thuật cứ được nhắc đi nhắc lại trong đầu hắn. Chẳng đâu vào đâu, hổ lốn cả đống khiến hắn nhăn mày không thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook