Thiên Ý
-
Quyển 1 - Chương 152: Thụ Linh Thuật
Xung quanh võ đài mọi người đang tập trung chờ đợi hai người dưới đài tỷ thí thế nhưng lúc này bỗng nhiên thấy Cơ Linh dơ tay nói to ta nhận thua đã khiến toàn thể mọi người ồ lên một tiếng rồi lại thi nhau bàn tán.
“Nhận thua ư?” Liễu Thiên đứng trên khán đài cũng giật mình tự hỏi. Hắn vốn nghĩ đây có thể là một trận chiến hay nhưng thật không ngờ lại một người nhận thua.
“Tiểu Hi muội thật đen đủi, nếu như vậy thì muội sẽ không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi rồi!” Cơ Nhiên Phùng thở dài nói.
Hai phu phụ Điền Vô Lượng, Cơ Ngọc Hoàn thì vẻ mặt lo lắng nhìn xuống đài.
Trên khán đái chính, mấy vị đầu lão cũng không ngạc nhiên lắm với kết quả này. Nhất là vị gia gia của Cơ Ngọc Hưng thì càng cao hứng vuốt râu liên tục.
Dưới đài, Cơ Ngọc Hưng thở dài một cái rồi cũng quay người đi vào. Hắn tuy chiến thắng nhưng rất không hài lòng với cách làm của Cơ Linh.
Cơ Linh cũng rất nhanh đi ra khỏi võ đài, vị trọng tài lại tuyên bố người thắng cuộc và thời gian tỷ thí trận trung kết. Rất may là thời gian trận trung kết sẽ diễn ra sau nửa canh giờ nữa, Điền Tiểu Hi có đủ thời gian để nghi ngơi hồi phục nguyên thần.
Nửa canh giờ cũng không phải khoảng thời gian dai nên rất nhanh qua đi, toàn thể quảng trường võ đạo lại ầm ĩ hẳn lên. Người người hò reo, kẻ kẻ cổ vũ, tiếng huýt sáo vang vọng khắp nơi. Đặc biệt là bây giờ rất đông người hò reo cổ vũ cho Điền Tiểu Hi. Tất nhiên cũng phải nói trận chiến này chính là trận chiến của hai chi đứng đầu trọng Cơ gia, vì vậy khán giả cũng chia ra làm hai mảng rõ rệt.
Dưới đài, Cơ Ngọc Hưng tà áo xanh bay bay đang đứng phía bên trái màn ảnh của Liễu Thiên. Điền Tiểu Hi một thân bạch y đứng phía bên phải màn ảnh của Liễu Thiên. Hai người nhìn nhau cũng không nói gì nhưng đều tập trung chỉ chờ tiếng trọng tài là sẵn sàng chiến đấu.
“Nếu không có thắc mắc gì thì trận chung kết chính thức bắt đầu!” Vị trọng tài kia rất nhanh hô lớn một câu.
Vừa có hiệu lệnh, hai người trên đài đều động thân. Theo kinh nghiệm cả hai đều phi thân lùi ra sau đồng thời kết ấn vận hành nguyên thần tản ra thành một lớp phòng thủ quanh thân.
Lúc này, Cơ Ngọc Hưng hai tay liền hồi vận chuyển rồi hắn đẩy xuống đất một cái. Ngay sau đó hắn lại di chuyển sang chỗ khác và lại đánh xuống đất một nhát.
Phía bên kia Điền Tiểu Hi cũng không đứng nhìn, nàng hai tay vận chuyển một nắm đấm bằng phong quyển từ từ hình thành rồi rất nhanh được đấm ra. Một quyền này không phải áp sát đến như trước, lần này nàng phóng quyền kình công kích đối thủ từ xa.
“Soạt!” Quyền kình xe gió đánh đến Cơ Ngọc Hưng. Cơ Ngọc Hưng thấy vậy thì đang bày bố đại trận gì đó cũng ngay tức khắc phải thu người nhảy sang một bên.
“Ầm!” Một âm thành nổ lớn vang lên, một vùng đài bị đánh bật lên, mảnh đá nhỏ cùng bụi đá bay toán loạn.
Cơ Ngọc Hưng thấy vậy vẻ mặt đại biến, hắn phi thân lên không, hai tay chắp lại rồi lại đẩy ra phía trước xoay nửa vòng miệng hét lớn.
“Băng Vũ thần châm!”
Lúc này chỉ thấy theo hai bàn tay của hắn vô số châm băng bằng cái đũa được hình thành rồi rất nhanh bay đi. Tất cả cứ như một màn mưa phóng xuống chỗ Điền Tiểu Hi đang đứng.
Điền Tiểu Hi khi này đang định xuất chiêu thì lại phải dừng tay, trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm. Thanh đoản kiếm được đưa lên phía trước thì từ từ biến lớn, rất nhanh nó đã biến thành một lá chắn lớn che kín người nàng.
“Beng! Beng!... Beng!” Châm băng ào ào bắn tới nhưng gặp phải tấm chắn kia thì đều gãy vụn, hết đợt này đến đợt khác lao đến đều bị chặn lại.
“Ngươi cũng tu luyện dị thuật hệ kim?” Cơ Ngọc Hưng biết công kích không có tác dụng thì cũng thu công hạ xuống nền võ đài nhíu mày hỏi.
“Ngươi vừa xem ta dùng mà còn không biết ư?” Điền Tiểu Hi cười nói đồng thời lại điều khiển thanh kiếm to lớn trước người. Chỉ thấy thanh đại kiếm được bắn đi quay tròn trên không chém đến chỗ Cơ Ngọc Hưng.
Cơ Ngọc Hưng hai mắt mở lớn, hai chân trùng xuống, hai tay đẩy ra trước. Rất nhanh nguyên thần bên trong cơ thể hắn tràn ra như nước vỡ đập tạo thành một bức tường băng cực lớn.
Mà lúc này thanh đại kiếm to như một miếng ván lớn đã chém đến.
“Bang!” Một tiếng nổ lớn vang lên, cùng với đó là băng tinh bay tung tóe, thanh đại kiếm cũng bị vỡ một miếng lớn bật ngược về phía Điền Tiểu Hi.
Thanh đại kiếm của Điền Tiểu Hi bị Cơ Ngọc Hưng đánh bay đi nhưng hắn cũng bị chấn cho lại lùi mấy bước, phía trước hắn có nhiều khối băng rơi toán loạn. Mà nhìn kỹ thì thấy khi này hai tay Cơ Ngọc Hưng để thòng xuống đang run lên từng đợt như vừa bị gõ mạnh vào vậy.
“Băng Thành!” Điền Tiểu Hi phía bên kia hơi nhíu mày nhìn đám băng kia lẩm bẩm nói rồi hai tay lại vận chuyển, nguyên thần lại chào ra lao đến thanh đại kiếm kia. Theo đó thanh đại kiếm rất nhanh lại trở lại bình thường, mà không phải bình thường, nó lúc này còn lớn hơn trước nữa.
“Hàn khí vậy cũng đủ rồi!” Cơ Ngọc Hưng thấy vậy vẻ mặt hơi trầm xuống lẩm bẩm rồi đưa hai tay sang hai bên mắt nhắm lại.
Từ hai tay của hắn một luồng khí trắng mờ từ từ xuất hiện, luồng khí này mỗi lúc một thịnh. Rất nhanh toàn thân Cơ Ngọc Hưng đã được phủ kín bằng lớp khí này. Ngay lúc này, trên võ đài cũng đang từ từ xuất hiện sương mù mỗi lúc một dày, mỗi lúc một tràn lên cao. Chẳng mấy chốc võ đài đã bị phủ kín bằng lớp sương mù màu trắng đục, hai người Điền Tiểu Hi biến mất trong đó.
“Hừ! Ngươi tưởng ta không biết ngươi dùng băng châm tấn công để lợi dụng mảnh băng rơi vãi khắp võ đài tạo thành hàn khí tích trụ trên đài ư? Bây giờ khi hàn khí đủ thì ngươi sẽ dùng để tạo ra sương mù! Có phải quá cũ rồi không?” Điền Tiểu Hi nhìn đám sương mù hình thành thì không lo lắng mà chỉ khẽ hừ một cái nói.
“Ngươi biết thì sao? Trong lớp sương mù này không những ngươi không nhìn thấy ta mà ngay cả sức mạnh và tốc độ công kích của ngươi cũng giảm đi.” Cơ Ngọc Hưng giọng điệu ngạo nghễ từ trong lớp sương mù nói vọng ra.
“Khí Thủy Khống! Nhìn bộ dạng của ngươi cũng lắm chỉ luyện được đệ nhị tầng, như vậy mà cũng muốn làm giảm công kích của ta ư?” Điền Tiểu Hi nhìn quanh lớp sương mù cười nhạt nói.
Thế rồi thanh đại kiếm đang xoay tròn trên không bỗng nhiên dừng lại, bên cạnh đó lại một thanh đại kiếm nữa đang hình thành.
“Ai cho ngươi thoải mái và kết thành kim thuật hả?” Cơ Ngọc Hưng quát lớn rồi hai tay đánh liên tiếp hai trưởng vể hướng Điền Tiểu Hi.
Hai quyền kình vụt qua lớp sương mù với tốc độ cực nhanh để lại phía sau một lỗ hổng trong làn sương mù dày đặc. Điều đặc biệt là hai quyền kình này không đánh vào Điền Tiểu Hi mà lại công kích lên đại kiếm đang hình thành.
Việc này làm Điền Tiểu Hi có chút bất ngờ nhưng rất nhanh cười nhạt. Chỉ thấy quyền kình vừa đánh đến thì Điền Tiểu Hi chỉ khẽ điều khiển đại kiếm nghiêng đi, quyền kình đi đến ngay tức khác đã trẻ đôi.
“Hai cự kiếm thì sao chứ? Bên trong Khống Vực Vụ của ta thì ai cũng phải cúi đầu.” Cơ Ngọc Hưng thấy phá không được thì cũng buông bỏ công kích vô ích, đồng thời vẻ mặt hắn ngày càng trở lên âm trầm.
“Vậy thì ta xem ngươi đỡ kiểu gì?” Điền Tiểu Hi tay phải đưa ra nói.
Theo lời nói của nàng thì một trong hai thanh đại kiếm lăng không bay đi, nó bay đi rồi quay tròn với một phương song song với mặt đất, nhìn nó như một cánh quạt tuột ra khỏi ổ chục đang văng đi vậy.
Đại kiếm văng đi với tốc độ cực nhanh, chỉ vài nhịp thở nó đã đến trước người của Cơ Ngọc Hưng. Nó đi đến đâu sương mù bị trẻ đôi đến đấy, với vận tộc này thì chỉ một chút là có thể cắt ngang ngực Cơ Ngọc Hưng.
Cơ Ngọc Hưng đối diện một kiếm này thì vẻ mặt ngưng trọng miệng hét lớn một tiếng, hắn chỉ kịp đưa hai tay ra đón đỡ đại kiếm. Thế nhưng khi kiếm va chạm với cơ thể hắn thì một cảnh tưởng kỳ dị xuất hiện.
Chỉ thấy đại kiếm ù ù chém đến đầy khí thế lại bị Cơ Ngọc Hưng hai tay bắt lấy rất đơn giản mà lực đạo của kiếm cũng chỉ làm hắn lùi mấy bước. Ngay sau đó thanh đại kiếm lớn như một cái phản lớn kia bị bắt lại thì đang nhỏ đi. Lúc này, đại kiếm như bị thứ gì đó bào nhỏ dần rất nhanh tan biến trong lớp mỏng sương mù còn lại.
“Cái gì? Làm sao có thể?”
“Ta có nhìn nhầm không vậy!”
“Không nhầm, Ngọc Hưng ca dùng tay không đón kiếm!”
“Giỏi thật, đã luyện thành cả môn thuật pháp đó!”
“Cơ gia lại có thêm một nhân tài nữa!...”
Sương mù bị gió tự đại kiếm thủi tan vợi đi điều này khiến mọi người đều nhìn thấy một màn vừa rồi và khi thấy thì đa phần đám thiếu niên đều trầm trồ ngạc nhiên. Đám người hiểu biết hơn thì cũng không khỏi gật gật đầu tỏ vẻ khâm phục.
“Thụ Linh thuật!” Điền Tiểu Hi nhìn thấy một màn vừa rồi thì hai mày nhíu lại lẩm bẩm. “Haha! Sao sợ rồi à, có giỏi thì dùng thanh kiếm còn lại tấn công ta đi!” Cơ Ngọc Hưng cười lớn tự đắc nói.
“Thì ra đây chính là dị thuật đã nuốt mất hỏa cầu của đệ đệ ngươi lúc trước, ngươi xem ra cũng rất tà môn.” Điền Tiểu Hi có chút ngạc nhiên nhưng không hề sợ hãi nói.
Theo Điền Tiểu Hi biết thì Thụ Linh Thuật vốn cần có thân thể thần âm mới luyện thành. Tuy nói thân thể thần âm không quá hiếm nhưng kẻ luyện được thuật này cũng phải có thiên phú rất cao và phải thường xuyên luyện âm thuật tổn hại đến thọ mệnh nhưng khi luyện thành thì đối địch lại rất mạnh nên đa phần những kẻ có Thần Âm thể đều theo học bộ môn này. Một số kẻ luyện đến đại thành thì có thể khắc tinh được đa phần các dị thuật hệ Ngũ Hành nên Điền Tiểu Hi không giám coi thường thuật này và cũng không thể coi thường tên Cơ Ngọc Hưng như trước nữa!
“Ngươi cái gì cũng biết nhưng chỉ biết thôi là không đủ!” Cơ Ngọc Hưng cười nhạt hay tay vũ động nói.
Lúc này, Cơ Ngọc Hưng hai tay vận chuyển, nguyên thần theo hai cánh tay tràn ra tạo thành hai màu hắc bạch rõ nét. Hai luồng khí này xuất hiện từ từ hòa quyện vào nhau tạo thành một hình âm dương thái cực có bán kính hơn trượng.
Tên này lại dùng đến Thái Cực Vĩnh Linh quyền nhằm một chiêu khống chế đối thủ! Chỉ thấy thái cực đồ xoay tròn rồi cuồn cuồn quấn vào nhau như một còn thần long bên lên cào rồi hùng hổ lao đến chỗ Điền Tiểu Hi.
Mà Điền Tiểu Hi cũng rất nhanh phản ứng, thanh đại kiếm còn lại của nàng đã bay đi được nửa đường rồi. Đại kiếm đang hung hăng nhằm thẳng con rồng kia mà chém.
Hai thứ va chạm vào nhau, đại kiếm nhẹ nhàng chẻ đôi quyền kình tiếp tục đi với tốc độ cực nhanh bổ vào người Cơ Ngọc Hưng.
Cơ Ngọc Hưng cười nhạt, hai tay lại đưa lên nhẹ nhàng đón đỡ đại kiếm. Mà hắc bạch quyền kình bị trẻ đôi lại rất nhanh hợp lại tiếp tục phóng đến trước người Điền Tiểu Hi.
“Ầm!” Điền Tiểu Hi không kịp phản ứng nên rất nhanh bị quyền kình bao phủ, một tiếng nổ lớn vang lên, nàng bị chúng quyền và bị kích bay ra sau mấy trượng, đến khi Điền Tiểu Hi dừng lại thì thấy khóe miệng nàng đang rỉ máu. Còn phía bên kia thanh đại kiếm của nàng đã bị Cơ Ngọc Hưng hóa giải một cách đơn giản. Nó hoàn toàn biến mất không còn dấu vết gì.
“Ngươi thua rồi! Như đã nói, kẻ chúng Thái Cực Vĩnh Linh quyền thì trong vòng mấy canh giờ sẽ bị phong bế đan điền, ngươi bây giờ không khác gì một người thường cả!” Lớp sương mù vừa bị kích tan ra đã tụ lại, Cơ Ngọc Hưng đắc trí xua xua sương mù đi lại chỗ Điền Tiểu Hi.
“Vù!” Sương mù lay động, một thứ gì đó vụt qua để lại một vùng hổng lớn trong lớp sương mù.
“Cái gì!” Cơ Ngọc Hưng giật mình lẩm bẩm, hắn thực sự không biết từ khi nào Điền đã đứng trước người hắn một quyền ầm ầm đánh ra.
Cơ Ngọc Hưng lúc này không kịp làm gì hắn chỉ chơ mặt nhìn vào đầu nắm tay của Điền Tiểu Hi. Lúc này, đầu nắm đấm kia đang có vô số hoa văn màu đỏ đang lan tỏa. Khi hoa văn đó va chạm với ngực Cơ Ngọc Hưng thì chúng đồng loạt tan vỡ, theo đó một lượng lớn nguyên thần cũng như được giải thoát đồng loạt bùng nổ.
“Phành! A…!” Ngay sau một quyền đó, sương mù một vùng bị trấn cho dạt ra, Cơ Ngọc Hưng thì như trái bóng bị đập bay đi, hắn bay đến đâu sương mù bị thủi bay đến đó, khi hắn chạm đất thì không chỉ sương mù mà ngay cả nền võ đài cũng bị cầy thành rãnh dài mấy trượng.
“Nhận thua ư?” Liễu Thiên đứng trên khán đài cũng giật mình tự hỏi. Hắn vốn nghĩ đây có thể là một trận chiến hay nhưng thật không ngờ lại một người nhận thua.
“Tiểu Hi muội thật đen đủi, nếu như vậy thì muội sẽ không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi rồi!” Cơ Nhiên Phùng thở dài nói.
Hai phu phụ Điền Vô Lượng, Cơ Ngọc Hoàn thì vẻ mặt lo lắng nhìn xuống đài.
Trên khán đái chính, mấy vị đầu lão cũng không ngạc nhiên lắm với kết quả này. Nhất là vị gia gia của Cơ Ngọc Hưng thì càng cao hứng vuốt râu liên tục.
Dưới đài, Cơ Ngọc Hưng thở dài một cái rồi cũng quay người đi vào. Hắn tuy chiến thắng nhưng rất không hài lòng với cách làm của Cơ Linh.
Cơ Linh cũng rất nhanh đi ra khỏi võ đài, vị trọng tài lại tuyên bố người thắng cuộc và thời gian tỷ thí trận trung kết. Rất may là thời gian trận trung kết sẽ diễn ra sau nửa canh giờ nữa, Điền Tiểu Hi có đủ thời gian để nghi ngơi hồi phục nguyên thần.
Nửa canh giờ cũng không phải khoảng thời gian dai nên rất nhanh qua đi, toàn thể quảng trường võ đạo lại ầm ĩ hẳn lên. Người người hò reo, kẻ kẻ cổ vũ, tiếng huýt sáo vang vọng khắp nơi. Đặc biệt là bây giờ rất đông người hò reo cổ vũ cho Điền Tiểu Hi. Tất nhiên cũng phải nói trận chiến này chính là trận chiến của hai chi đứng đầu trọng Cơ gia, vì vậy khán giả cũng chia ra làm hai mảng rõ rệt.
Dưới đài, Cơ Ngọc Hưng tà áo xanh bay bay đang đứng phía bên trái màn ảnh của Liễu Thiên. Điền Tiểu Hi một thân bạch y đứng phía bên phải màn ảnh của Liễu Thiên. Hai người nhìn nhau cũng không nói gì nhưng đều tập trung chỉ chờ tiếng trọng tài là sẵn sàng chiến đấu.
“Nếu không có thắc mắc gì thì trận chung kết chính thức bắt đầu!” Vị trọng tài kia rất nhanh hô lớn một câu.
Vừa có hiệu lệnh, hai người trên đài đều động thân. Theo kinh nghiệm cả hai đều phi thân lùi ra sau đồng thời kết ấn vận hành nguyên thần tản ra thành một lớp phòng thủ quanh thân.
Lúc này, Cơ Ngọc Hưng hai tay liền hồi vận chuyển rồi hắn đẩy xuống đất một cái. Ngay sau đó hắn lại di chuyển sang chỗ khác và lại đánh xuống đất một nhát.
Phía bên kia Điền Tiểu Hi cũng không đứng nhìn, nàng hai tay vận chuyển một nắm đấm bằng phong quyển từ từ hình thành rồi rất nhanh được đấm ra. Một quyền này không phải áp sát đến như trước, lần này nàng phóng quyền kình công kích đối thủ từ xa.
“Soạt!” Quyền kình xe gió đánh đến Cơ Ngọc Hưng. Cơ Ngọc Hưng thấy vậy thì đang bày bố đại trận gì đó cũng ngay tức khắc phải thu người nhảy sang một bên.
“Ầm!” Một âm thành nổ lớn vang lên, một vùng đài bị đánh bật lên, mảnh đá nhỏ cùng bụi đá bay toán loạn.
Cơ Ngọc Hưng thấy vậy vẻ mặt đại biến, hắn phi thân lên không, hai tay chắp lại rồi lại đẩy ra phía trước xoay nửa vòng miệng hét lớn.
“Băng Vũ thần châm!”
Lúc này chỉ thấy theo hai bàn tay của hắn vô số châm băng bằng cái đũa được hình thành rồi rất nhanh bay đi. Tất cả cứ như một màn mưa phóng xuống chỗ Điền Tiểu Hi đang đứng.
Điền Tiểu Hi khi này đang định xuất chiêu thì lại phải dừng tay, trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm. Thanh đoản kiếm được đưa lên phía trước thì từ từ biến lớn, rất nhanh nó đã biến thành một lá chắn lớn che kín người nàng.
“Beng! Beng!... Beng!” Châm băng ào ào bắn tới nhưng gặp phải tấm chắn kia thì đều gãy vụn, hết đợt này đến đợt khác lao đến đều bị chặn lại.
“Ngươi cũng tu luyện dị thuật hệ kim?” Cơ Ngọc Hưng biết công kích không có tác dụng thì cũng thu công hạ xuống nền võ đài nhíu mày hỏi.
“Ngươi vừa xem ta dùng mà còn không biết ư?” Điền Tiểu Hi cười nói đồng thời lại điều khiển thanh kiếm to lớn trước người. Chỉ thấy thanh đại kiếm được bắn đi quay tròn trên không chém đến chỗ Cơ Ngọc Hưng.
Cơ Ngọc Hưng hai mắt mở lớn, hai chân trùng xuống, hai tay đẩy ra trước. Rất nhanh nguyên thần bên trong cơ thể hắn tràn ra như nước vỡ đập tạo thành một bức tường băng cực lớn.
Mà lúc này thanh đại kiếm to như một miếng ván lớn đã chém đến.
“Bang!” Một tiếng nổ lớn vang lên, cùng với đó là băng tinh bay tung tóe, thanh đại kiếm cũng bị vỡ một miếng lớn bật ngược về phía Điền Tiểu Hi.
Thanh đại kiếm của Điền Tiểu Hi bị Cơ Ngọc Hưng đánh bay đi nhưng hắn cũng bị chấn cho lại lùi mấy bước, phía trước hắn có nhiều khối băng rơi toán loạn. Mà nhìn kỹ thì thấy khi này hai tay Cơ Ngọc Hưng để thòng xuống đang run lên từng đợt như vừa bị gõ mạnh vào vậy.
“Băng Thành!” Điền Tiểu Hi phía bên kia hơi nhíu mày nhìn đám băng kia lẩm bẩm nói rồi hai tay lại vận chuyển, nguyên thần lại chào ra lao đến thanh đại kiếm kia. Theo đó thanh đại kiếm rất nhanh lại trở lại bình thường, mà không phải bình thường, nó lúc này còn lớn hơn trước nữa.
“Hàn khí vậy cũng đủ rồi!” Cơ Ngọc Hưng thấy vậy vẻ mặt hơi trầm xuống lẩm bẩm rồi đưa hai tay sang hai bên mắt nhắm lại.
Từ hai tay của hắn một luồng khí trắng mờ từ từ xuất hiện, luồng khí này mỗi lúc một thịnh. Rất nhanh toàn thân Cơ Ngọc Hưng đã được phủ kín bằng lớp khí này. Ngay lúc này, trên võ đài cũng đang từ từ xuất hiện sương mù mỗi lúc một dày, mỗi lúc một tràn lên cao. Chẳng mấy chốc võ đài đã bị phủ kín bằng lớp sương mù màu trắng đục, hai người Điền Tiểu Hi biến mất trong đó.
“Hừ! Ngươi tưởng ta không biết ngươi dùng băng châm tấn công để lợi dụng mảnh băng rơi vãi khắp võ đài tạo thành hàn khí tích trụ trên đài ư? Bây giờ khi hàn khí đủ thì ngươi sẽ dùng để tạo ra sương mù! Có phải quá cũ rồi không?” Điền Tiểu Hi nhìn đám sương mù hình thành thì không lo lắng mà chỉ khẽ hừ một cái nói.
“Ngươi biết thì sao? Trong lớp sương mù này không những ngươi không nhìn thấy ta mà ngay cả sức mạnh và tốc độ công kích của ngươi cũng giảm đi.” Cơ Ngọc Hưng giọng điệu ngạo nghễ từ trong lớp sương mù nói vọng ra.
“Khí Thủy Khống! Nhìn bộ dạng của ngươi cũng lắm chỉ luyện được đệ nhị tầng, như vậy mà cũng muốn làm giảm công kích của ta ư?” Điền Tiểu Hi nhìn quanh lớp sương mù cười nhạt nói.
Thế rồi thanh đại kiếm đang xoay tròn trên không bỗng nhiên dừng lại, bên cạnh đó lại một thanh đại kiếm nữa đang hình thành.
“Ai cho ngươi thoải mái và kết thành kim thuật hả?” Cơ Ngọc Hưng quát lớn rồi hai tay đánh liên tiếp hai trưởng vể hướng Điền Tiểu Hi.
Hai quyền kình vụt qua lớp sương mù với tốc độ cực nhanh để lại phía sau một lỗ hổng trong làn sương mù dày đặc. Điều đặc biệt là hai quyền kình này không đánh vào Điền Tiểu Hi mà lại công kích lên đại kiếm đang hình thành.
Việc này làm Điền Tiểu Hi có chút bất ngờ nhưng rất nhanh cười nhạt. Chỉ thấy quyền kình vừa đánh đến thì Điền Tiểu Hi chỉ khẽ điều khiển đại kiếm nghiêng đi, quyền kình đi đến ngay tức khác đã trẻ đôi.
“Hai cự kiếm thì sao chứ? Bên trong Khống Vực Vụ của ta thì ai cũng phải cúi đầu.” Cơ Ngọc Hưng thấy phá không được thì cũng buông bỏ công kích vô ích, đồng thời vẻ mặt hắn ngày càng trở lên âm trầm.
“Vậy thì ta xem ngươi đỡ kiểu gì?” Điền Tiểu Hi tay phải đưa ra nói.
Theo lời nói của nàng thì một trong hai thanh đại kiếm lăng không bay đi, nó bay đi rồi quay tròn với một phương song song với mặt đất, nhìn nó như một cánh quạt tuột ra khỏi ổ chục đang văng đi vậy.
Đại kiếm văng đi với tốc độ cực nhanh, chỉ vài nhịp thở nó đã đến trước người của Cơ Ngọc Hưng. Nó đi đến đâu sương mù bị trẻ đôi đến đấy, với vận tộc này thì chỉ một chút là có thể cắt ngang ngực Cơ Ngọc Hưng.
Cơ Ngọc Hưng đối diện một kiếm này thì vẻ mặt ngưng trọng miệng hét lớn một tiếng, hắn chỉ kịp đưa hai tay ra đón đỡ đại kiếm. Thế nhưng khi kiếm va chạm với cơ thể hắn thì một cảnh tưởng kỳ dị xuất hiện.
Chỉ thấy đại kiếm ù ù chém đến đầy khí thế lại bị Cơ Ngọc Hưng hai tay bắt lấy rất đơn giản mà lực đạo của kiếm cũng chỉ làm hắn lùi mấy bước. Ngay sau đó thanh đại kiếm lớn như một cái phản lớn kia bị bắt lại thì đang nhỏ đi. Lúc này, đại kiếm như bị thứ gì đó bào nhỏ dần rất nhanh tan biến trong lớp mỏng sương mù còn lại.
“Cái gì? Làm sao có thể?”
“Ta có nhìn nhầm không vậy!”
“Không nhầm, Ngọc Hưng ca dùng tay không đón kiếm!”
“Giỏi thật, đã luyện thành cả môn thuật pháp đó!”
“Cơ gia lại có thêm một nhân tài nữa!...”
Sương mù bị gió tự đại kiếm thủi tan vợi đi điều này khiến mọi người đều nhìn thấy một màn vừa rồi và khi thấy thì đa phần đám thiếu niên đều trầm trồ ngạc nhiên. Đám người hiểu biết hơn thì cũng không khỏi gật gật đầu tỏ vẻ khâm phục.
“Thụ Linh thuật!” Điền Tiểu Hi nhìn thấy một màn vừa rồi thì hai mày nhíu lại lẩm bẩm. “Haha! Sao sợ rồi à, có giỏi thì dùng thanh kiếm còn lại tấn công ta đi!” Cơ Ngọc Hưng cười lớn tự đắc nói.
“Thì ra đây chính là dị thuật đã nuốt mất hỏa cầu của đệ đệ ngươi lúc trước, ngươi xem ra cũng rất tà môn.” Điền Tiểu Hi có chút ngạc nhiên nhưng không hề sợ hãi nói.
Theo Điền Tiểu Hi biết thì Thụ Linh Thuật vốn cần có thân thể thần âm mới luyện thành. Tuy nói thân thể thần âm không quá hiếm nhưng kẻ luyện được thuật này cũng phải có thiên phú rất cao và phải thường xuyên luyện âm thuật tổn hại đến thọ mệnh nhưng khi luyện thành thì đối địch lại rất mạnh nên đa phần những kẻ có Thần Âm thể đều theo học bộ môn này. Một số kẻ luyện đến đại thành thì có thể khắc tinh được đa phần các dị thuật hệ Ngũ Hành nên Điền Tiểu Hi không giám coi thường thuật này và cũng không thể coi thường tên Cơ Ngọc Hưng như trước nữa!
“Ngươi cái gì cũng biết nhưng chỉ biết thôi là không đủ!” Cơ Ngọc Hưng cười nhạt hay tay vũ động nói.
Lúc này, Cơ Ngọc Hưng hai tay vận chuyển, nguyên thần theo hai cánh tay tràn ra tạo thành hai màu hắc bạch rõ nét. Hai luồng khí này xuất hiện từ từ hòa quyện vào nhau tạo thành một hình âm dương thái cực có bán kính hơn trượng.
Tên này lại dùng đến Thái Cực Vĩnh Linh quyền nhằm một chiêu khống chế đối thủ! Chỉ thấy thái cực đồ xoay tròn rồi cuồn cuồn quấn vào nhau như một còn thần long bên lên cào rồi hùng hổ lao đến chỗ Điền Tiểu Hi.
Mà Điền Tiểu Hi cũng rất nhanh phản ứng, thanh đại kiếm còn lại của nàng đã bay đi được nửa đường rồi. Đại kiếm đang hung hăng nhằm thẳng con rồng kia mà chém.
Hai thứ va chạm vào nhau, đại kiếm nhẹ nhàng chẻ đôi quyền kình tiếp tục đi với tốc độ cực nhanh bổ vào người Cơ Ngọc Hưng.
Cơ Ngọc Hưng cười nhạt, hai tay lại đưa lên nhẹ nhàng đón đỡ đại kiếm. Mà hắc bạch quyền kình bị trẻ đôi lại rất nhanh hợp lại tiếp tục phóng đến trước người Điền Tiểu Hi.
“Ầm!” Điền Tiểu Hi không kịp phản ứng nên rất nhanh bị quyền kình bao phủ, một tiếng nổ lớn vang lên, nàng bị chúng quyền và bị kích bay ra sau mấy trượng, đến khi Điền Tiểu Hi dừng lại thì thấy khóe miệng nàng đang rỉ máu. Còn phía bên kia thanh đại kiếm của nàng đã bị Cơ Ngọc Hưng hóa giải một cách đơn giản. Nó hoàn toàn biến mất không còn dấu vết gì.
“Ngươi thua rồi! Như đã nói, kẻ chúng Thái Cực Vĩnh Linh quyền thì trong vòng mấy canh giờ sẽ bị phong bế đan điền, ngươi bây giờ không khác gì một người thường cả!” Lớp sương mù vừa bị kích tan ra đã tụ lại, Cơ Ngọc Hưng đắc trí xua xua sương mù đi lại chỗ Điền Tiểu Hi.
“Vù!” Sương mù lay động, một thứ gì đó vụt qua để lại một vùng hổng lớn trong lớp sương mù.
“Cái gì!” Cơ Ngọc Hưng giật mình lẩm bẩm, hắn thực sự không biết từ khi nào Điền đã đứng trước người hắn một quyền ầm ầm đánh ra.
Cơ Ngọc Hưng lúc này không kịp làm gì hắn chỉ chơ mặt nhìn vào đầu nắm tay của Điền Tiểu Hi. Lúc này, đầu nắm đấm kia đang có vô số hoa văn màu đỏ đang lan tỏa. Khi hoa văn đó va chạm với ngực Cơ Ngọc Hưng thì chúng đồng loạt tan vỡ, theo đó một lượng lớn nguyên thần cũng như được giải thoát đồng loạt bùng nổ.
“Phành! A…!” Ngay sau một quyền đó, sương mù một vùng bị trấn cho dạt ra, Cơ Ngọc Hưng thì như trái bóng bị đập bay đi, hắn bay đến đâu sương mù bị thủi bay đến đó, khi hắn chạm đất thì không chỉ sương mù mà ngay cả nền võ đài cũng bị cầy thành rãnh dài mấy trượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook