Tên mập che bàn tay đang chảy đầy máu của mình và kêu gào đau đớn.

"Con điếm, mày đợi đấy cho tao."

Chẳng bao lâu sau chợt nghe thấy tiếng còi cảnh sát vang lên xung quanh, tên mập hung tợn cảnh cáo rồi lao vào đám đông vội vã bỏ chạy mà không dám dừng lại.

"Còn muốn chạy..."

Liễu Thiên Thiên đang muốn đuổi theo thì giọng của Vân Hiên ở phía sau vang lên.

"Được rồi, đừng đuổi theo nữa, mau đến đây giúp đỡ."

“Thằng ranh con may mắn đấy.”

Nghe thấy vậy, Liễu Thiên Thiên không chút do dự xoay người quay trở lại phía Vân Hiên.

Lúc này, người phụ nữ nằm trên mặt đất và cô bé bên cạnh đều hôn mê, sắc mặt xám xịt, xanh xao trông như thở ra nhiều hơn hít vào.

"Thế nào rồi?"

“Người phụ nữ này vẫn ổn, bị gãy xương ngực và gãy vài cái xương sườn, nhưng may mắn là không chọc trúng nội tạng. Cú đâm vừa rồi của tên mập là nhằm vào tim, nếu đâm trúng thì sẽ chết ngay.”

Vân Hiên vươn tay lấy ra cây kim bạc từ trong lòng, anh nói với Liễu Thiên Thiên: "Cô giúp tôi cởi quần áo của cô ấy trước đi."

"Sao cơ?"

Vân Hiên chuẩn bị kim bạc xong xuôi, anh quay đầu nhìn Liễu Thiên Thiên và quát lớn: "Cô còn ngây người làm gì? Tôi phải hạ kim, mặc quần áo như này thì làm sao kim bạc có thể đâm vào huyệt được? Quần áo xê dịch thì kim sẽ lệch."

"Nhưng ở nơi công cộng, anh bảo tôi cởi quần áo của người ta vậy à?"


"Chẳng lẽ mặt mũi còn quan trọng hơn mạng sống à?"

"Được rồi!"

Liễu Thiên Thiên không còn cách nào khác, cô ta đành phải đưa tay cởi áo khoác của người phụ nữ ra, để lộ ra dáng người thướt tha trắng trẻo của cô ấy.

Ánh mắt Vân Hiên trong sạch, không có một chút ý nghĩ xấu nào, anh dùng tay vê kim, nhanh chóng châm vào mấy huyệt đạo lớn của cô ấy.

Khi anh nhẹ nhàng di chuyển, người phụ nữ cau mày thở dài một hơi, sau đó trên mặt cô ấy xuất hiện một chút ửng hồng, nước da khắp người cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.

"Cứu được rồi?"

Liễu Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn Vân Hiên, không ngờ y thuật của anh lại tốt như vậy, chỉ cần châm vài cây kim bạc có thể kéo người sắp chết trở về.

"Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng, rắc rối thực sự chính là cô bé này."

Vân Hiên cúi đầu kiểm tra cô bé trên mặt đất, anh đặt tay lên cổ tay cô bé rồi khẽ lắc đầu.

"Cô bé thế nào rồi?"

"Cú đâm quá mạnh, xương cắm vào lá lách dẫn đến xuất huyết bên trong rất trầm trọng, gây tắc nghẽn khoang và chèn ép túi phổi. Nếu không nhanh chóng đẩy máu bầm ra, cô bé sẽ chết trước khi xe cấp cứu đến."

"Anh là thần y sao, chỉ chạm nhẹ vào cổ tay đã có thể biết nhiều như vậy rồi?"

Liễu Thiên Thiên ngạc nhiên nói.

“Vậy anh mau cứu người đi.”


Vân Hiên lắc đầu nói: "Có chút phiền toái, nếu đang ở bệnh viện thì tốt rồi. Ở đây tôi không có đồ dùng gì, làm sao có thể cứu được?"

Đang nói chuyện, đột nhiên Liễu Thiên Thiên chỉ vào cô bé trên mặt đất và nói: "Không ổn rồi, hình như cô bé không thở được.”

Vân Hiên thấy vậy, anh vội vàng dùng kim bạc ổn định bệnh tình, sau đó nhìn chung quanh nói: "Đi lấy cái dao găm trong tay tên mập đó mang lại đây cho tôi."

"Anh muốn làm gì?"

Liễu Thiên Thiên sửng sốt, nhưng cô ta vẫn quay đầu nhặt con dao găm trên mặt đất và đưa nó cho Vân Hiên.

Vân Hiên nhận lấy con dao, ngón tay anh lướt nhẹ trên lưỡi dao, sau đó đặt mũi dao lên mạng sườn của cô bé.

“Roẹt” một tiếng, con dao đã đâm vào.

Ngay lập tức máu tươi trào ra.

Liễu Thiên Thiên nhìn thấy cảnh này thì hoảng sợ, cô ta hét lên: "Anh đang làm gì vậy? Anh điên rồi hả?"

Vừa rồi tên béo đã đấm người phụ nữ đến mức hộc máu miệng và gãy xương ngực.

Mà bây giờ, Vân Hiên lại trực tiếp đâm dao vào cô bé, máu đỏ sẫm dọc theo vết thương chảy ra khắp sàn.

"Cô thì biết gì? Đâm dao như này sẽ không làm tổn thương nội tạng, có thể tạm thời làm giảm áp lực trong lồng ngực và đẩy máu bầm ra, đây cũng là chẳng còn cách nào khác."

Khi một dao của Vân Hiên đâm vào, cái bụng căng phồng của cô bé dần dần xẹp xuống, lồng ngực bắt đầu phập phồng và hít thở, sắc mặt cũng cải thiện rất nhiều.


"Làm thế cũng được sao?"

Liễu Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn anh và nghẹn giọng hỏi: "Anh học y thuật ở đâu vậy? So với quân y hàng đầu của quân Phượng Linh chúng tôi thì tốt hơn rất nhiều."

Đúng lúc này, có mấy chiếc xe cảnh sát ầm ầm chạy tới.

Cô gái xuống xe có mái tóc ngắn, eo thon chân dài, mặc một bộ đồng phục gọn gàng khiến dáng người bị xiết chặt đến căng phồng lên, đặc biệt là cặp ngực cao vút khiến người ta không khỏi bồn chồn suy nghĩ đến những chiếc cúc áo sẽ bay ra trong giây tiếp theo.

Đôi mắt phượng của cô gái liếc nhìn, khi nhìn thấy Vân Hiên dùng dao đâm vào cơ thể cô bé, lập tức đôi mắt cô ta đỏ bừng.

"Dừng tay, đồ khốn kiếp!"

Xe còn chưa dừng lại, Vu Kiều Kiều đã đẩy cửa ra, cô ta nhảy lên và đá một cú thật mạnh hướng về phía đầu của Vân Hiên.

"Ai."

Liễu Thiên Thiên thấy vậy, cô ta không một chút nhượng bộ, lập tức đứng dậy và nhấc chân đá vào người phụ nữ trên không một cước.

Sau đó, hai người trực tiếp lao vào đánh nhau.

"Hung thủ, ngay cả một đứa bé cũng không tha.”

Vu Kiều Kiều giận dữ và ra đòn không chút lưu tình, đôi chân dài không ngừng tung ra những cú đá cao và quật mạnh chân xuống.

Liễu Thiên Thiên mất thế chủ động, cô ta cố gắng đỡ đòn và liên tục bị đánh lùi ra sau.

“Cô chẳng biết gì cả, chúng tôi đang cứu người."

"Cứu người, nói láo, rõ ràng tôi nhìn thấy anh đâm đứa bé."

Hai người đánh qua lại, Liễu Thiên Thiên cũng bị đánh đến phát cáu, hai bên đều cao lớn xinh đẹp, lúc đánh nhau trông khá đẹp mắt.

Ngay sau đó, xe cứu thương và xe cảnh sát đã đến và bao vây toàn bộ hiện trường.


"Dừng lại."

Nhìn thấy cảnh này, Liễu Thiên Thiên chủ động giơ hai tay và nói: “Chúng tôi đang cứu người.”

Chẳng bao lâu, một người đàn ông cao lớn với đôi mắt tinh anh và đôi lông mày sắc bén bước xuống từ xe thương vụ, trong sự vây quanh của đám đông, anh ta tiến đến chỗ người phụ nữ và cô bé nhanh như một cơn gió.

"Vợ, Tiểu Ngữ..."

Nhìn thấy hai người nằm trên mặt đất, người đàn ông loạng choạng suýt ngất đi.

Người trợ lý bên cạnh nhanh chóng đỡ anh ta và nói: "Vu thị trưởng, Vu thị trưởng, ngài nhất định phải cố gắng."

"Mau đưa lên xe cấp cứu, đừng di chuyển kim bạc. Xương ngực của người phụ nữ đã bị vỡ, lồng ngực của đứa bé bị tụ máu và có hiện tượng tắc nghẽn trong khoang. Khi phẫu thuật, nhất định phải cẩn thận với tình trạng ứ đọng của lá lách và phế nang."

Vân Hiên chỉ đạo nhân viên y tế đến vận chuyển bệnh nhân, hơn nữa anh còn hướng dẫn cho họ.

Vu Kiều Kiều vội vàng bước tới, nhìn người bê bết máu trên giường bệnh, cô ta vừa đau buồn vừa tức giận chỉ vào Vân Hiên rồi nói: "Anh ơi, chính anh ta đã giết người, vừa rồi em đã tận mắt nhìn thấy."

Liễu Thiên Thiên giận dữ mắng: "Những gì cô nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật. Vừa rồi đứa bé kia còn không thở. Nếu Vân Hiên không mở khoang gì đó của cô bé ra thì cô bé này đã chết từ lâu rồi."

"Im đi, tôi cảm thấy các người chính là hung thủ, giết người không được rồi mới nói là cứu người."

"Được rồi."

Người đàn ông trừng đôi mắt đỏ như máu và nói: "Vu Kiều Kiều, cô đừng quên cô là trung đội trưởng của cảnh sát thành phố, mọi lời cô nói hay làm đều phải cung cấp bằng chứng. Đặc biệt trong tình huống này, đừng quên kỷ luật."

Sau đó, anh ta quay người nhìn về phía Vân Hiên và nói: “Tôi không quan tâm anh là ai, nếu là anh cứu người, kiếp này Vu Viện Triều sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của anh, nếu anh là hung thủ, tôi nhất định sẽ không để anh sống sót rời khỏi Nghi Thành."

"Mang đi.”

Những người xung quanh nhanh chóng bước tới và đưa hai người đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương