Thiên Vương Điện
-
47: Làm Người Đừng Quá Tự Mãn
Đám người Vương Dũng liên tục cười khẩy.
"Cô là cái thá gì, không coi trọng chúng tôi sao?”
"Con nhóc hôi hám, tôi khuyên cô mau im mồm đi, nếu không, tôi sẽ đánh cô đấy!"
Bốp!
Hạ Cường tát thẳng vào mặt Vương Dũng một bạt tai.
"Nói chuyện với vợ tôi thì nên khách khí một chút!"
"Anh...!Anh dám đánh tôi!"
Vương Dũng nổi cơn thịnh nộ vung nắm đấm định đánh trả, cùng lúc đó, một vài nhân viên nam cũng vây quanh hắn.
Vương Dũng vừa nói đã liên hệ xong với công ty của Chu Diễm Hân, đưa họ về đến đó làm nhân viên kỳ cựu.
Lúc này, họ phải cố gắng biểu hiện thật tốt!
Tuy nhiên, lúc này, Chu Chấn Hùng đang bị chấn động đã kịp phản ứng lại.
Ông ấy bước ba bước về phía Chu Diễm Hân.
"Diễm Hân, cháu...!sao cháu lại tới đây?”
Diễm Hân?
Diễm Hân gì cơ?
Nhóm người Vương Dũng đang định ra tay, chợt sững sờ.
Sau đó, họ quay đầu lại nhìn Chu Diễm Hân với vẻ mặt kinh hãi, toàn thân ớn lạnh.
Đặng Cương lạnh lùng nhìn mấy người Vương Dũng, nói: "Vương Dũng, không phải vừa nãy cậu nói muốn làm nhân viên kỳ cựu của công ty mới của Chu Diễm Hân sao?"
"À...!Cô Chu Diễm Hân đang ở đây, vừa nãy cậu còn nói cô ấy không là cái thá gì à?”
Rầm!
Đầu óc Vương Dũng nổ tung, sau đó trở nên trống rỗng.
Nhóm người đằng sau Vương Dũng ngay lập tức chết lặng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải Vương Dũng đã nói rằng liên hệ xong xuôi rồi sao?
Tại sao hắn thậm chí còn không nhận ra Chu Diễm Hân?
Chu Diễm Hân lười liếc nhìn Vương Dũng, cô nói với Chu Chấn Hùng: "Ông Tứ, chắc ông cũng đã nghe nói về chuyện của cháu.
Cháu đã rời khỏi nhà họ Chu cùng với dự án hợp tác của tập đoàn Tôn Thị”.
"Đồng thời cháu đã vay một trăm triệu tệ từ ngân hàng Kim Mẫu Đan để thành lập một công ty mới”.
"Ông Tứ, ông xem với tình hình hiện giờ, có thể chuyển giao lại nhà máy Chấn Hùng lại cho cháu không?"
Chu Chấn Hùng vô thức cau mày, ông ấy cho rằng Chu Diễm Hân ở đây để nhân dịp cháy nhà hôi của.
Chu Diễm Hân vội vàng nói: "Ông Tứ, đừng hiểu lầm, trước khi đến đây cháu đã đánh giá nhà máy may của ông có giá trị thị trường khoảng mười lăm triệu tệ”.
"Cháu bằng lòng trả hai mươi triệu tệ để mua nó”.
"Hơn nữa, ông vẫn có thể làm việc ở đây với tư cách là phó tổng giám đốc, tất cả quyền lợi không thay đổi”.
Chu Diễm Hân lại nhìn mấy người Đặng Cương, nói: "Trưởng xưởng Đặng, tôi đã thấy tất cả những gì ông làm với nhà máy vừa nãy”.
"Nếu muốn, ông có thể tiếp tục ở lại làm trưởng xưởng, lương của ông sẽ tăng gấp ba”.
"Ngoài ra, những nhân viên vừa nãy không có ý định thôi việc, tiền lương của họ sẽ tăng gấp đôi!"
"Về phần đơn hàng của công ty, mọi người hoàn toàn có thể yên tâm, dựa vào hợp đồng hiện giờ của chúng tôi, mỗi ngày đều đủ việc cho mọi người làm!"
Nghe Chu Diễm Hân nói vậy, tất cả mọi người có mặt đều trợn mắt há mồm.
Đôi mắt Chu Chấn Hùng càng đỏ rực, ông ấy không thể tin đây là sự thật.
"Diễm Hân, cháu, cháu...!ông Tứ quỳ gối với cháu!"
"Ông Tứ, mau đứng lên, ông làm vậy cháu tổn thọ mất?”
Chu Diễm Hân vội vàng đỡ Chu Chấn Hùng: "Ông Tứ có bằng lòng với các điều kiện mà cháu đưa ra không?"
"Bằng lòng, tất nhiên là bằng lòng”.
Chu Chấn Hùng gật đầu lia lịa, điều kiện của Chu Diễm Hân rõ ràng là cô chịu thiệt.
Cô đã kéo Chu Chấn Hùng một tay khi ông ấy sắp rơi xuống vực sâu, sao ông ấy lại từ chối chứ.
Lúc này, nhóm người Vương Dũng đều chết lặng.
Chu Diễm Hân đã mua lại nhà máy thời trang Chấn Hùng.
Điều đó có nghĩa là nhà máy Chấn Hùng bây giờ là công ty mới của Chu Diễm Hân.
Vừa rồi họ còn to mồm nói rằng sẽ trở thành trưởng nhân viên kỳ cựu sáng lập công ty mới của Chu Diễm Hân.
Nhưng bây giờ, mọi thứ thật trớ trêu, còn rất nực cười.
"Chúng tôi không nghỉ việc nữa!"
Vương Dũng là người đầu tiên chạy đến nói: "Cô Chu, vừa nãy có chút hiểu lầm, cô đừng để bụng nhé”.
"Tôi tên Vương Dũng, là chủ nhiệm trong một gian xưởng ở nhà máy này, là công nhân cũ, tuyệt đối đáng tin cậy!"
"Tôi sẵn lòng ở lại tiếp tục làm việc, lương không cần gấp ba lần như trưởng xưởng Đặng, cứ gấp hai như nhân viên bình thường là được”.
Nói xong, Vương Dũng nhìn Chu Diễm Hân đầy mong đợi.
"Làm người đừng quá tự mãn!"
Vương Dũng: "? ? ?"
Chu Diễm Hân chỉ vào cổng nhà máy: "Cút, cút ra ngoài ngay cho tôi, càng xa càng tốt!"
"Tôi nói cho loại nhân viên không có nhân phẩm và giới hạn như anh biết”.
"Từ giờ trở đi, không chỉ công ty của Chu Diễm Hân tôi không tuyển dụng anh”.
"Mà ở Khánh Thị này, tất cả các công ty hợp tác với công ty của tôi cũng sẽ không tuyển dụng anh!"
Kể từ khi quen biết với Chu Diễm Hân, đây là lần đầu tiên Hạ Cường thấy Chu Diễm Hân mạnh mẽ như vậy, Chu Diễm Hân trước đó quá yếu đuối.
Anh thầm cười trong lòng, xem ra cô gái này cũng bắt đầu học cách trưởng thành rồi!
Phải mất một ngày, Chu Diễm Hân và Chu Chấn Hùng mới hoàn thành xong tất cả việc bàn giao.
Nhà máy may Chấn Hùng chính thức được sát nhập vào danh nghĩa của Chu Diễm Hân.
Thiết bị, công nhân và các giấy phép khác nhau trong nhà máy đều đã có sẵn.
Chỉ còn vài ngày nữa là công ty chính thức đi vào hoạt động.
Hơn nữa, Chu Chấn Hùng có một nhóm nhân viên cũ xuất sắc như Đặng Cương giúp đỡ, đã bớt được cho Chu Diễm Hân rất nhiều rắc rối.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Chu Diễm Hân mời tất cả nhân viên đi ăn tối, cũng coi như ông chủ mới làm quen với các nhân viên.
Trong bữa tối, Chu Diễm Hân hiếu khách nên đã uống một chút rượu.
Vì vậy, khi về Hạ Cường đã lái xe.
"Hạ Cường, em thực sự không ngờ có một ngày, em có thể trở mình, tự trở thành ông chủ”.
"Cảm ơn anh vì tất cả”.
"Em cảm thấy từ sau khi anh xuất hiện, cuộc sống của em dường như đã hoàn toàn thay đổi quỹ đạo”.
"Em từng cảm thấy cả thế giới chỉ có hai màu đen trắng, nhưng bây giờ, em lại nhìn thấy nhiều màu sắc”.
Tửu lượng của Chu Diễm Hân không cao lắm, cô không uống nhiều nhưng đã hơi say.
"Hạ Cường, anh có biết không? Vừa nãy lúc ăn tối, mấy người ông Tứ và trưởng xưởng Đặng đã khiến em thấy ấm lòng”.
"Thật đấy, ở nhà họ Chu, đã rất lâu rồi em không cảm nhận được sự ấm áp này”.
"Nghĩ đến việc sau này có thể làm việc với bọn họ, em thực sự rất vui”.
Hạ Cường luôn nở một nụ cười trên khuôn mặt, anh không trả lời, chỉ yên lặng lắng nghe Chu Diễm Hân giải bày tâm sự.
"Đúng rồi, bây giờ công ty mới đã thành lập, chúng ta phải nghĩ một cái tên”.
"Hạ Cường, anh có đề xuất gì hay không? Không có anh thì sẽ không có công ty, cho nên em muốn anh đặt tên cho công ty mới!"
Hạ Cường im lặng một lúc mới trả lời: "Tên anh có chữ Hạ, tên của em có chữ Hân”.
"Vậy chúng ta cũng có thể đặt là...”
"Là gì?"
Chu Diễm Hân đầy mong đợi, mặc dù cái tên đó đã xuất hiện trong đầu cô.
Nhưng cô vẫn hy vọng rằng Hạ Cường sẽ là người đầu tiên nói ra cái tên này.
"Gọi là công ty thời trang Xuân Đông được không?"
Chu Diễm Hân: "???".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook