Thiên Vương Điện
40: Hạ Cường Chính Là Diêm Vương


Bốp!
Lý Cường tát vào mặt Tăng Hồng Anh.

Trên mặt bà ta lập tức in dấu năm ngón tay đỏ chót.

Tăng Hồng Anh sửng sốt.

Bà ta không ngờ Lý Cường lại ra tay với một người phụ nữ như bà ta.

“Tên súc sinh, chột dạ rồi phải không?”.

“Bà đây liều mạng với mày”.

Nói rồi, Tăng Hồng Anh nổi điên lao về phía Lý Cường.

Nhưng Lý Cường lại cười một cách kỳ quái lui về sau, đột nhiên có hai gã đàn ông cao to bước ra từ sau lưng ông ta.

Một trong hai gã đàn ông đá vào bụng Tăng Hồng Anh, bà ta cúi gập người, đau đến mức co giật.

Gã ta chỉ vào mũi Tăng Hồng Anh mắng chửi: “Con khốn không biết trời cao đất dày, mau cút đi cho tao, nếu không, tao giết chết mày!”.

Tăng Hồng Anh sợ hãi, hai người này vừa nhìn đã biết là dân giang hồ.

Sự thật đúng là như vậy, Lý Cường nhận tiền đút lót của Chu Tử Mạn vu oan hãm hại Chu Diễm Hân.

Ông ta biết chắc chắn sẽ có người đến nhà mình gây sự, nên đã bỏ tiền thuê hai người này bảo vệ mình.

Quả nhiên, bây giờ đã có chỗ dùng.

Lý Cường đốt điếu thuốc trong tay, đắc ý nhìn Tăng Hồng Anh, cười nhạt liên tục.

“Con mẹ mày là cái thá gì mà dám đến cửa hỏi tội ông mày?”.

“Không sợ nói cho mà biết, tao đã vu khống Chu Diễm Hân đấy”.

“Mày làm gì được tao? Xông tới cắn tao à?”.


“Bà đây liều mạng với mày!”.

Tăng Hồng Anh tức đến mức huyệt Thái Dương giật liên hồi.

Dù bà ta rất sợ hai gã cao to ở trước mặt, nhưng vì con gái, bà ta dám liều cả cái mạng này.

Bà ta vừa xông lên, một gã đàn ông cao to lại giơ chân đạp tới.

Ngay lúc đó, một bóng người di chuyển đến phía này nhanh như chớp, đứng chắn trước mặt Tăng Hồng Anh.

Anh tóm lấy cổ chân của gã đàn ông cao to bằng một tay, dùng sức bẻ.

Rắc một tiếng, cổ chân của gã bị bẻ gãy, gã đàn ông cao to hét thảm một tiếng, ngã ra đất.

“Mẹ tôi mà anh cũng dám đánh, anh có mấy cái mạng?”.

“Hạ Cường?”.

Tăng Hồng Anh kinh ngạc nhìn Hạ Cường: “Sao cậu lại ở đây?”.

Hạ Cường quay đầu mỉm cười nhìn mẹ vợ mình, khi nhìn thấy dấu tay trên mặt bà, Hạ Cường nổi giận.

“Mẹ, mẹ đứng đó đừng động đậy, con sẽ trút giận cho mẹ”.

“Hôm nay chúng ta sẽ đòi lại công bằng cho Diễm Hân”.

Tăng Hồng Anh ngạc nhiên, bà ta hoàn toàn không ngờ Hạ Cường lại xuất hiện vào lúc này.

Hơn nữa, khi nhìn lại về phía Hạ Cường, bà ta đột nhiên phát hiện con rể mình có vẻ rất lợi hại.

Đây… thật sự là đứa con rể ăn mày của bà ta sao?
“Cẩn thận…”.

Đúng lúc đó, gã đàn ông cao to còn lại đột nhiên lấy một con dao lò xo ra đâm về phía Hạ Cường, làm Tăng Hồng Anh sợ toát mồ hôi lạnh.

Hạ Cường nghiêng người né tránh, trở tay tóm lấy cổ tay người kia.

Phập một tiếng, con dao đâm xuyên cánh tay gã đàn ông cao to.

Tiếng la hét giống như giết lợn vang lên, Tăng Hồng Anh lại ngây ra lần nữa, sao con rể của bà ta lại giỏi đánh đấm như vậy? Hơn nữa, lúc hung dữ lên thì giống như một con mãnh thú vậy.

Sau hai cú đấm, hai gã đàn ông cao to đều ngã xuống.

Hạ Cường bước vào nhà, ánh mắt lạnh băng khiến Lý Cường sởn gai óc.

“Tên… Tên ăn mày cậu muốn làm gì?”.

“Vừa nãy tay nào của ông đã đánh mẹ tôi?”.

“Cậu… Cậu cút đi ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát”.

“Không nói phải không? Vậy tôi sẽ phế cả hai tay ông”.

Nói xong, Hạ Cường đã tóm lấy hai tay Lý Cường, rắc hai tiếng, hai tay Lý Cường đều gãy.

“Á…”.

Lý Cường nhìn bàn tay gãy của mình không ngừng khóc rống lên.

Ông ta sợ rồi, nhìn Hạ Cường giống như nhìn ma quỷ vậy.

“Ai sai khiến ông làm vậy?”.

Lý Cường vẫn đang gào khóc, đâu có thời gian trả lời câu hỏi của Hạ Cường.


“Không nói phải không, vậy thì tiếp theo sẽ là hai chân ông”.

“Nói, tôi nói!”.

Lý Cường cố nhịn cơn đau kịch liệt, đâu dám có chút phản kháng nào, lập tức kể lại đầu đuôi sự việc một cách tỉ mỉ.

“Là Chu Tử Mạn, cô ta cho tôi năm trăm nghìn tệ, nói tôi phối hợp với cô ta đưa vật liệu kém chất lượng vào.

Khi nào chuyện thành công, cô ta hứa sẽ trả tôi thêm năm trăm nghìn tệ”.

“Chuyện này không liên quan đến tôi.

Chu Tử Mạn giữ chứng cứ tôi đút lót ăn hối lộ ngày trước, nếu tôi không đồng ý, cô ta sẽ kiện tôi”.

“Cậu thấy đấy tôi còn mẹ già con nhỏ, tôi cũng là bị bức ép”.

Sắc mặt Hạ Cường vẫn lạnh như sương, anh nhìn về phía Tăng Hồng Anh nói: “Mẹ, chuyện bây giờ đã rõ ràng rồi”.

“Mẹ muốn làm thế nào, mẹ quyết định đi”.

Tăng Hồng Anh nhíu mày: “Nhất định phải trả lại sự trong sạch cho con gái tôi trong chuyện này!”.

“Được”.

Hạ Cường quay lưng đi về phía Lý Cường, lại tóm lấy cổ tay ông ta lần nữa.

Rắc hai tiếng, hai cánh tay Lý Cường giống như có dòng điện chạy qua.

Một cơn đau kịch liệt truyền tới, mỗi khớp trên hai cánh tay của ông ta đều trật đi.

Ngay sau đó, một tiếng rắc nữa vang lên, Lý Cường lại kêu lên đau đớn.

Trật xương, chỉnh xương!
Đây là nỗi đau khó có thể chịu đựng nhất trên thế gian.

Hai cánh tay trật khớp xương được Hạ Cường nối trở lại.

Tăng Hồng Anh nhìn thao tác như vậy mà lòng rối bời.

Thủ đoạn này e là bác sĩ chỉnh xương mấy chục năm cũng không làm được ấy nhỉ?
Hạ Cường lạnh giọng: “Đến công ty nói cho rõ ràng đi, nếu không, tôi đánh trật hết khớp xương trên người ông”.

“Sau đó tôi sẽ nối lại, rồi lại đánh gãy!”.

Lý Cường cảm thấy da đầu tê rần, ông ta hoàn toàn không dám nghi ngờ lời nói của Hạ Cường là thật hay giả.


Mới vừa nãy ông ta giống như đã đi dạo qua Quỷ Môn Quan hai vòng, Hạ Cường chính là Diêm Vương!

Trong phòng họp của tập đoàn Chu Thị, Hạ Cường, Chu Diễm Hân, Tăng Hồng Anh và Chu Chí Văn đều có mặt.

“Này, Chu Diễm Hân, các người định làm gì thế?”.

“Gọi cả nhà tới đây, thế nào, chị định đến đây đánh nhau sao?”.

Vừa vào cửa, Chu Tử Mạn đã cất giọng quái gở.

“Không sai, đúng là đến để đánh nhau”.

Tăng Hồng Anh nhào tới chỗ Chu Tử Mạn, vung tay tát cho cô ta một cái.

“Con nhỏ chết tiệt, dám hãm hại con gái bà!”.

Chu Tử Mạn bị tát, lập tức bốc hỏa, xông tới ẩu đả với Tăng Hồng Anh.

“Bà già này, dám đánh tôi, hôm nay tôi cho bà chết”.

Hiện trường bỗng chốc trở nên mất kiểm soát…
Chu Chấn Quốc tức phát run, đập mạnh lên bàn: “Quậy đủ chưa?”.

Lúc này hai người mới được tách ra!
Tăng Hồng Anh lập tức nói với Chu Chấn Quốc: “Bố, chúng con đã điều tra rõ ràng chuyện này rồi, Diễm Hân nhà con hoàn toàn không biết gì về lô nguyên liệu đó”.

“Là Chu Tử Mạn đã mua chuộc Lý Cường, cố ý giá họa cho Diễm Hân”.

Chu Tử Mạn đanh mặt lại, vội nói: “Tăng Hồng Anh, thím đừng có nói bậy, thím phỉ báng cháu như vậy là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy”.

“Phỉ báng?”.

Tăng Hồng Anh cười khẩy, Hạ Cường thì hướng ra ngoài cửa hô: vào đi.

Thế là Lý Cường mặt mày xám xịt đi từ ngoài vào..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương