Thiên Vương Điện
-
1: Lá Rụng Về Cội
“Đại ca, định quay về thật sao?”
Trên một hòn đảo khổng lồ có một tòa cung điện to lớn, đây là Thiên Vương Điện - tổ chức lớn nhất ở hải ngoại.
Lúc này, toàn bộ ngũ đại Thiên Vương và mười tám đại tướng đã tập trung đông đủ, chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt.
Tên của người thanh niên này là Hạ Cường - chủ nhân thật sự của Thiên Vương Điện.
“Đúng vậy”, Hạ Cường khẳng định chắc như đinh đóng cột.
“Sáu năm trước tôi bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, phiêu bạt ở Khánh Thị, lại bị người ta tính kế hạ độc, phát sinh quan hệ với cô ấy”.
“Sau này tôi gặp được quý nhân, đến nơi này, một tay sáng lập ra Thiên Vương Điện.
Tuy tôi đã có được quyền lợi ở mức cao nhất trên thế giới này, cùng với tiền tài và địa vị, nhưng tôi cũng đã hứa với cô ấy, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy, quay lại cưới cô ấy”.
Nói xong, Hạ Cường nhìn thoáng qua tấm ảnh trong tay, ánh mắt dịu dàng.
Trên ảnh là một cô gái cũng đã hơn hai mươi, khuôn mặt như hình vẽ, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng nhỏ nhắn đầy đặn, xứng với câu tuyệt thế giai nhân, cũng không biết mấy năm qua cô sống thế nào.
“Sau khi tôi đi, Thiên Vương Điện tạm thời nhờ cậu trông coi”, Hạ Cường thoát khỏi mạch suy nghĩ, quay sang một người đàn ông cường tráng, nói.
Người đàn ông này tên là Hàn Nhân - đứng đầu trong ngũ đại Thiên Vương.
“Đi đi”, Hàn Nhân bất đắc dĩ nói: “Nếu anh đã nhất định muốn quay về, các anh em cũng không ngăn cản, tôi đã tới Khánh Thị ở Hoa Hạ sắp xếp trước rồi, mua luôn một tòa trung tâm thương mại quốc tế Thành Trung Thành, người giàu nhất ở Khánh Thị từng là đàn em của tôi, khi anh tới đó cậu ta sẽ giúp anh sắp xếp vài người đi theo”.
“Hàn Nhân, ông đây quay về tìm vợ là để hưởng hạnh phúc, cậu mua cả tòa Thành Trung Thành làm gì hả?”, Hạ Cường hơi bất mãn, trong giọng nói cũng lộ vẻ tức giận nhàn nhạt.
Hàn Nhân mỉm cười gian xảo: “Đại ca, đây là tự anh đã nói mà, muốn Thiên Vương Điện lá rụng về cội, quay lại Hoa Hạ.
Lần này anh quay về, chẳng phải vừa hay có thể giúp Thiên Vương Điện đặt nền móng sao?”
“Mẹ kiếp”.
Hạ Cường đá Hàn Nhân một cước, quả nhiên, chức đại ca là để làm trâu làm ngựa.
“Đi đây, các con, đừng nhớ bố quá nhé”.
Đằng sau, ngũ đại Thiên Vương, mười tám đại tướng cùng nhau làm tư thế chào tiêu chuẩn, mắt rưng rưng, nhìn theo chiếc xe Jeep đang đi xa dần.
Ngày hôm sau, Khánh Thị ở Hoa Hạ.
“Chính là đây”.
Hạ Cường đứng ở cửa lớn biệt thự nhà họ Chu, trên mặt hiện lên vẻ bùi ngùi.
Sau đêm hôm đó, Hạ Cường từng nói với cô gái ấy, đợi anh thành công, nhất định sẽ quay về cưới cô.
“Diễm Hân, anh quay lại tìm em rồi đây”.
Hạ Cường hít sâu một hơi, đột nhiên hơi căng thẳng.
Khi anh đang tự hỏi nên dùng cách gì bước vào cửa lớn của biệt thự thì cánh cửa lớn ấy đột nhiên mở toang.
Một người phụ nữ mập mạp khoảng tầm bốn mươi tuổi bước ra, trên tay bưng một chậu bánh bao không nhân, có lẽ bà ta là bảo mẫu của nhà họ Chu, chuẩn bị đổ những chiếc bánh này vào thùng nước gạo ngoài cửa.
Sau lưng bà ta là một cô bé năm sáu tuổi, hơi xanh xao vàng vọt, bị suy dinh dưỡng rõ ràng.
Nhưng gương mặt cô bé rất tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt to trong veo như nước, giống như một ngôi sao, tuy còn nhỏ mà đã thanh tú như vậy, có thể thấy sau này sẽ là một cô gái xinh đẹp.
“Bà Trương, có thể cho Tiểu Thi một cái bánh bao không, Tiểu Thi đói quá”.
Cô bé nhìn bánh bao không nhân trong tay mụ béo, có lẽ là quá đói, cô bé liên tục nuốt nước bọt, trông vô cùng đáng thương.
Mụ béo cũng cười híp mắt, vẻ gian xảo thoáng qua trên khuôn mặt: “Tiểu Thi muốn ăn bánh bao phải không?”
“Vâng ạ”, cô bé gật đầu mạnh, ánh mắt chờ mong.
“Bánh bao trắng ăn không ngon, bà cho cháu thêm nhân bánh nhé?”
Vừa dứt lời, mụ béo đứng tại chỗ nhổ nước miếng vào cái bánh bao, sau đó cầm bánh nhúng vào thùng nước gạo, rồi đưa tới trước mặt cô bé.
“Lại đây, Tiểu Thi, cái bánh này cho cháu, rất ngon đấy”.
Thấy cảnh tượng này, Hạ Cường nhíu chặt mày, dường như cảm giác tức giận tràn ngập trong cơ thể.
Sao lại có người ác độc tới vậy, đối xử với một cô bé năm tuổi bằng cách kinh tởm thế.
Cô bé nhìn chằm chằm bánh bao trong tay mụ béo, hơi bối rối, cô bé biết bánh bao đó rất bẩn, nhưng cô bé đã quá đói.
Theo bản năng, cô bé đưa tay nhận lấy cái bánh bao không nhân kia.
“Ăn nhanh đi, không đủ thì bà vẫn còn”, mụ béo cười tủm tỉm nhìn cô bé, nhúng tất cả bánh bao xuống thau nước gạo, rồi lại vớt lên.
“Đừng ăn, cái này quá bẩn”.
Thấy cô bé sắp cắn một miếng bánh bao bẩn, Hạ Cường sải bước lao tới, ném chiếc bánh bao bẩn trong tay cô bé xuống đất.
“Nhưng Tiểu Thi đói lắm”, đôi mắt cô bé chớp vài cái, giọng nói mang theo sự tủi thân.
Trong nháy mắt, không hiểu sao lòng Hạ Cường lại thấy đau như kim đâm.
Anh quay đầu nhìn về phía mụ béo độc ác kia, trầm giọng nói: “Bà là súc sinh hả?”
“Mày là ai? Đừng xen vào chuyện của người khác”, mụ béo cau mày nhìn Hạ Cường, giọng nói mang đầy vẻ khinh thường: “Cũng chỉ là một đứa con hoang của nhà họ Chu, bà đây muốn chơi thế nào thì chơi thế đó”.
“Con hoang của nhà họ Chu”.
Hạ Cường sững sờ: “Con của ai cơ?”
Bà ta cười nhạo nói: “Còn không phải là con gái riêng của cô ba nhà họ Chu với một kẻ ăn xin sáu năm trước sao? Chuyện năm đó khiến nhà họ Chu không còn chút mặt mũi nào”.
Đầu Hạ Cường ong ong như nổ tung, anh vô thức quay đầu nhìn về phía cô bé, một cảm giác thân thuộc mãnh liệt tràn tới, nhìn gương mặt xinh xắn, trong đầu anh bỗng hiện ra hình bóng của anh và Diễm Hân.
Chẳng lẽ, đây là con gái của anh và Chu Diễm Hân sao?
Hạ Cường như bị sét đánh ngang tai.
“Cô ba nhà họ Chu tên là gì?”
Mụ béo chẹp miệng: “Còn có thể là ai vào đây nữa, Chu Diễm Hân đó”.
Hóa ra, đúng là con gái của anh và Chu Diễm Hân, lửa giận bỗng tràn ngập lồng ngực.
Hạ Cường không thể tưởng tượng, mấy năm qua, hai mẹ con họ trải qua cuộc sống thế nào, chỉ là một người làm công trong nhà họ Chu cũng dám chà đạp con gái anh như vậy.
“Hôm nay ông đây phải xem thử, lòng dạ người nhà họ Chu rốt cuộc độc ác tới mức nào mà dám đối xử với con gái của ông đây như vậy”.
Lúc này sắc mặt Hạ Cường u ám, như một pho tượng kim cương với đôi mắt trợn trừng, sắp nổ tung.
Anh ôm cô bé lên định đạp vỡ cửa lớn nhà họ Chu.
“Con gái mày hả?”, mụ béo há hốc miệng: “Chẳng lẽ mày chính là tên ăn xin đó?”
Tuy vậy, cô bé vẫn nhẹ nhàng nói: “Chú ơi, cháu đói bụng, muốn ra ngoài tìm mẹ”.
“Mẹ không ở trong đó sao?”, Hạ Cường sửng sốt.
Mụ béo bên cạnh châm chọc: “Chu Diễm Hân bây giờ đang ở Kim Bích Các tiếp đón mấy gã đàn ông rồi, đâu có thời gian nhớ tới con gái chứ”.
“Nhờ tao có lòng Bồ Tát, cho nó ăn bánh bao không nhân, bằng không nó đã chết đói lâu rồi”.
“Đúng không, mày đúng là! ”
“Bốp!”
Mụ béo còn chưa nói xong, Hạ Cường đã giơ tay giáng cho bà ta một bạt tai.
Trong nháy mắt, trên mặt bà ta in hằn dấu tay năm ngón rỉ máu, nhìn mà ghê người.
“Mày, mày lại dám!”
“Bụp!”
Hạ Cường lại dùng một tay nhấc người phụ nữ bảy mươi lăm cân lên, nhét nửa người trên của bà ta vào thùng nước gạo.
Trong lòng Hạ Cường rất hỗn loạn.
Không chỉ vì lần này anh về thấy con gái mình ăn bánh bao không nhân nhúng nước gạo.
Mà còn vì, mình ở nước ngoài bận rộn sáu năm, thế mà cô gái kia lại có thể mặc kệ con gái mình.
Ra ngoài dan díu với đàn ông lạ.
Chẳng lẽ sáu năm trước, anh đã nhìn nhầm con người cô.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook