Thiên Vu
-
Chương 9: Không lớn không nhỏ
Đồ Khai Nguyên cười to bảo:
- Lạc tiểu tử, biết ngay ngươi được thả ra, ha ha ha ha ha ha! Làm gia gia tưởng ngươi chết rồi!
- Biến sang bên đi, Lão già biến thái!
Trần Lạc biết trước mặt mọi người Đồ Khai Nguyên làm bộ làm tịch tháp chủ, sau lưng là Lão già xấu xa nhưng vẫn bị Lão nhiệt tình làm buồn nôn.
Trần Lạc đẩy Đồ Khai Nguyên ra, tức giận nói:
- Tiểu gia đã sớm được thả ra.
- Ui chao, bị bắt nhốt hơn một năm tính tình cáu kỉnh hơn xưa?
Đồ Khai Nguyên éo ghế lại gần Trần Lạc, liếc hắn một cái, quở trách:
- Không phải gia gia rầy ngươi, nói xem, đang yên lãnh xâm nhiễm hắc ám làm gì? Giờ thì tiêu rồi, bị bắt rồi thấy không?
Trần Lạc đang đói choáng váng mặt mày, không có tâm tình nói chuyện với Đồ Khai Nguyên. Trần Lạc chộp trái cây tiếp tục nhai.
- Ta nói này Lạc tiểu tử, dù ngươi mới được thả ra cũng không đến mức như vậy đi? Sao như quỷ chết đói đầu thai.
- Đã hai ngày ta không ăn gì, mau cho ta đồ ăn!
Trên thế giới này Đồ Khai Nguyên là người duy nhất Trần Lạc không khách sáo.
Đồ Khai Nguyên bĩu môi, khinh thường châm chích Trần Lạc một phen. Đồ Khai Nguyên kêu đầy tớ bưng lên bàn rượu và thức ăn ngon. Trần Lạc một tay cầm đùi gà tay kia gặm móng heo, liên tục ăn mười phút mới no bụng ợ chua.
Trần Lạc lười biếng nói:
- Ngay cả Lão cũng nghĩ ta đi đường tắt nên mới xâm nhiễm hắc ám?
- Nghe cách ngươi nói không lẽ Quang Minh Thủ Vệ đoàn oan uổng ngươi?
Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười. Trần Lạc không thể nói với Đồ Khai Nguyên chính hắn phá giải trận pháp kỳ lạ mới bị xâm nhiễm hắc ám. Xâm nhiễm hắc ám trừ sư phụ đã quá cố ra không ai biết bí mật của Trần Lạc. Đồ Khai Nguyên chỉ biết Trần Lạc rất có thiên phú trong lĩnh vực trận pháp, không hiểu biết hoạt động mấy năm nay của hắn.
Thấy Trần Lạc không giải thích, Đồ Khai Nguyên trừng hắn.
Đồ Khai Nguyên nói:
- Thấy chưa, người ta không oan uổng ngươi.
Trần Lạc chỉ biết thở dài:
- Ài.
- Ngươi thở dài cái gì?
Đồ Khai Nguyên lại bắt đầu quở trách:
- Nhìn xem ngươi có thiên phú trận pháp tốt như vậy còn tu hành vu sư gì đó làm chi? Làm trận sư hãnh diện biết mấy. Với thiên phú của ngươi chỉ cần qua tay ta dạy dỗ thì mấy năm sau gia gia bảo đảm ngươi sẽ là trận sư đỉnh cao nhất Huyền Hoàng thế giới. Gia gia nói này, ngươi như bây giờ đều tại tên khốn Vân Du Tử mà ra.
- Cái này liên quan gì đến sư phụ của ta?
- Sao không liên quan? Hừ, lúc trước ta nói kêu ngươi theo ta học trận pháp, tên khốn Vân Du Tử nhất quyết không chịu, gì mà hắn tự biết dạy. Ta công nhận tên kia có chút bản lĩnh trên lĩnh vực trận pháp, nhưng dù sao Vân Du Tử chỉ là trận sư lưu lạc chưa qua trận tháp chứng thực, không học tập tri thức trận pháp có hệ thống, đi đường tự học thành tài thì làm sao biết dạy ngươi?
Trong ký ức của Trần Lạc Đồ Khai Nguyên vì có tấm bằng trận sư mà hay xem thường sư phụ Vân Du Tử, nói cái gì mà sư phụ xuất thân lăn lộn trên đường, không lên đài được. Sư phụ Vân Du Tử ngẫu nhiên sẽ trả đùa vài câu như Đồ Khai Nguyên không cổ hủ cứng ngắc, có kh ibày một số trận pháp 'hoang dại' làm Đồ Khai Nguyên câm nín.
Vân Du Tử sư phụ có bản lĩnh rất cao chẳng qua ít khi lộ ra trước mặt người ngoài.
Trần Lạc biết mỗi lần Đồ Khai Nguyên đánh cờ với sư phụ chưa từng thắng, sau khi thua sẽ lôi chuyện xuất thân Vân Du Tử ra châm chọc. Chắc chắn Đồ Khai Nguyên biết sư phụ có bản lĩnh hơn Lão, tuy ngoài miệng Lão không thừa nhận nhưng Trần Lạc nhớ sau khi Vân Du Tử chết, Lão nói một tràng khiến người cảm động trước mộ sư phụ. Tuy bây giờ Đồ Khai Nguyên cứ luôn mồm trách sư phụ sai nhưng Trần Lạc không phản bác.
Đồ Khai Nguyên cảm giác quở trách sư phụ của Trần Lạc tệ hại trước mặt hắn là không tốt, hơn nữa Lão thấy mệt miệng lưỡi khô khốc. Đồ Khai Nguyên trừng Trần Lạc, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Đồ Khai Nguyên nhìn Trần Lạc nhai trái cây, cáu kỉnh nói:
- Lạc tiểu tử, mấy ngày trước ta nghe nói ngươi trở về thì bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất? Sau này định làm gì?
- Còn làm gì? Đi một bước tính một bước chứ gì, ta có hứa với sư phụ phải qua cuộc thi bước vào cánh cửa Trung Ương học phủ.
- Ngươi chỉ có một năm. Không phải gia gia xem thường ngươi, với tình huống của ngươi muốn thi đậu vào Trung Ương học phủ là chuyện không tưởng. Nhớ năm đó gia gia được gọi là thiên địa kỳ tài cũng không dám nói câu này.
- Lão là Lão, ta là ta, Lão không được không có nghĩa là ta không thể.
Lúc Trần Lạc còn nhỏ đã theo Đồ Khai Nguyên lăn lộn, mấy năm qua hai người thường cãi cọ không tôn ti già trẻ, đã thói quen.
- Thằng nhãi này!
Đồ Khai Nguyên khinh thường nói:
- Đúng là không biết ngượng!
- Lão còn không biết ngượng dám giọ mình là thiên địa kỳ tài thì ta cần gì phải ngại?
- Hơn một năm không thấy da mặt tiểu tử nhà ngơi lại dày lên.
Đồ Khai Nguyên trò chuyện với Trần Lạc một lúc, hỏi hắn có tính toán gì không? Trần Lạc nói không, tìm chỗ ở trước rồi tính.
- Nếu ngươi không có chỗ ở thì đến của gia gia trước đi, gia gia dạy ngươi vài năm bảo đảm khiến ngươi oai phong trong giới trận pháp.
Đồ Khai Nguyên nhắm trúng thiên phú trận pháp của Trần Lạc, luôn muốn thu hắn làm đệ tử, bất đắc dĩ lúc trước Vân Du Tử không đồng ý. Sau khi Vân Du Tử chết Đồ Khai Nguyên có nhắc mấy lần nhưng Trần Lạc dùng các loại lý do từ chối.
Trần Lạc khó xử nói:
- Cái này... Sư phụ muốn ta thi vào Trung Ương học phủ.
- Ngươi thật cứng cổ! Trung Ương học phủ có gì tốt? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi lãng phí thiên phú trận pháp của mình, ngươi sẽ bị trời phạt, ngươi...!
Cái gọi là hoàng đế không vội thái giám sốt ruọt chết, Đồ Khai Nguyên thấy Trần Lạc có thiên phú trận pháp nhưng không chịu học đàng hoàng thì rất tức giận. Đồ Khai Nguyên bật nắp vò rượu uống mấy hớp, thở hắt ra.
Đồ Khai Nguyên nói:
- Gai gia không ép ngươi tham gia trận tháp nhưng hay đến học viện của gia gia tu hành, tiểu tử ngươi đồng ý không?
- Lạc tiểu tử, biết ngay ngươi được thả ra, ha ha ha ha ha ha! Làm gia gia tưởng ngươi chết rồi!
- Biến sang bên đi, Lão già biến thái!
Trần Lạc biết trước mặt mọi người Đồ Khai Nguyên làm bộ làm tịch tháp chủ, sau lưng là Lão già xấu xa nhưng vẫn bị Lão nhiệt tình làm buồn nôn.
Trần Lạc đẩy Đồ Khai Nguyên ra, tức giận nói:
- Tiểu gia đã sớm được thả ra.
- Ui chao, bị bắt nhốt hơn một năm tính tình cáu kỉnh hơn xưa?
Đồ Khai Nguyên éo ghế lại gần Trần Lạc, liếc hắn một cái, quở trách:
- Không phải gia gia rầy ngươi, nói xem, đang yên lãnh xâm nhiễm hắc ám làm gì? Giờ thì tiêu rồi, bị bắt rồi thấy không?
Trần Lạc đang đói choáng váng mặt mày, không có tâm tình nói chuyện với Đồ Khai Nguyên. Trần Lạc chộp trái cây tiếp tục nhai.
- Ta nói này Lạc tiểu tử, dù ngươi mới được thả ra cũng không đến mức như vậy đi? Sao như quỷ chết đói đầu thai.
- Đã hai ngày ta không ăn gì, mau cho ta đồ ăn!
Trên thế giới này Đồ Khai Nguyên là người duy nhất Trần Lạc không khách sáo.
Đồ Khai Nguyên bĩu môi, khinh thường châm chích Trần Lạc một phen. Đồ Khai Nguyên kêu đầy tớ bưng lên bàn rượu và thức ăn ngon. Trần Lạc một tay cầm đùi gà tay kia gặm móng heo, liên tục ăn mười phút mới no bụng ợ chua.
Trần Lạc lười biếng nói:
- Ngay cả Lão cũng nghĩ ta đi đường tắt nên mới xâm nhiễm hắc ám?
- Nghe cách ngươi nói không lẽ Quang Minh Thủ Vệ đoàn oan uổng ngươi?
Trần Lạc lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười. Trần Lạc không thể nói với Đồ Khai Nguyên chính hắn phá giải trận pháp kỳ lạ mới bị xâm nhiễm hắc ám. Xâm nhiễm hắc ám trừ sư phụ đã quá cố ra không ai biết bí mật của Trần Lạc. Đồ Khai Nguyên chỉ biết Trần Lạc rất có thiên phú trong lĩnh vực trận pháp, không hiểu biết hoạt động mấy năm nay của hắn.
Thấy Trần Lạc không giải thích, Đồ Khai Nguyên trừng hắn.
Đồ Khai Nguyên nói:
- Thấy chưa, người ta không oan uổng ngươi.
Trần Lạc chỉ biết thở dài:
- Ài.
- Ngươi thở dài cái gì?
Đồ Khai Nguyên lại bắt đầu quở trách:
- Nhìn xem ngươi có thiên phú trận pháp tốt như vậy còn tu hành vu sư gì đó làm chi? Làm trận sư hãnh diện biết mấy. Với thiên phú của ngươi chỉ cần qua tay ta dạy dỗ thì mấy năm sau gia gia bảo đảm ngươi sẽ là trận sư đỉnh cao nhất Huyền Hoàng thế giới. Gia gia nói này, ngươi như bây giờ đều tại tên khốn Vân Du Tử mà ra.
- Cái này liên quan gì đến sư phụ của ta?
- Sao không liên quan? Hừ, lúc trước ta nói kêu ngươi theo ta học trận pháp, tên khốn Vân Du Tử nhất quyết không chịu, gì mà hắn tự biết dạy. Ta công nhận tên kia có chút bản lĩnh trên lĩnh vực trận pháp, nhưng dù sao Vân Du Tử chỉ là trận sư lưu lạc chưa qua trận tháp chứng thực, không học tập tri thức trận pháp có hệ thống, đi đường tự học thành tài thì làm sao biết dạy ngươi?
Trong ký ức của Trần Lạc Đồ Khai Nguyên vì có tấm bằng trận sư mà hay xem thường sư phụ Vân Du Tử, nói cái gì mà sư phụ xuất thân lăn lộn trên đường, không lên đài được. Sư phụ Vân Du Tử ngẫu nhiên sẽ trả đùa vài câu như Đồ Khai Nguyên không cổ hủ cứng ngắc, có kh ibày một số trận pháp 'hoang dại' làm Đồ Khai Nguyên câm nín.
Vân Du Tử sư phụ có bản lĩnh rất cao chẳng qua ít khi lộ ra trước mặt người ngoài.
Trần Lạc biết mỗi lần Đồ Khai Nguyên đánh cờ với sư phụ chưa từng thắng, sau khi thua sẽ lôi chuyện xuất thân Vân Du Tử ra châm chọc. Chắc chắn Đồ Khai Nguyên biết sư phụ có bản lĩnh hơn Lão, tuy ngoài miệng Lão không thừa nhận nhưng Trần Lạc nhớ sau khi Vân Du Tử chết, Lão nói một tràng khiến người cảm động trước mộ sư phụ. Tuy bây giờ Đồ Khai Nguyên cứ luôn mồm trách sư phụ sai nhưng Trần Lạc không phản bác.
Đồ Khai Nguyên cảm giác quở trách sư phụ của Trần Lạc tệ hại trước mặt hắn là không tốt, hơn nữa Lão thấy mệt miệng lưỡi khô khốc. Đồ Khai Nguyên trừng Trần Lạc, bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Đồ Khai Nguyên nhìn Trần Lạc nhai trái cây, cáu kỉnh nói:
- Lạc tiểu tử, mấy ngày trước ta nghe nói ngươi trở về thì bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất? Sau này định làm gì?
- Còn làm gì? Đi một bước tính một bước chứ gì, ta có hứa với sư phụ phải qua cuộc thi bước vào cánh cửa Trung Ương học phủ.
- Ngươi chỉ có một năm. Không phải gia gia xem thường ngươi, với tình huống của ngươi muốn thi đậu vào Trung Ương học phủ là chuyện không tưởng. Nhớ năm đó gia gia được gọi là thiên địa kỳ tài cũng không dám nói câu này.
- Lão là Lão, ta là ta, Lão không được không có nghĩa là ta không thể.
Lúc Trần Lạc còn nhỏ đã theo Đồ Khai Nguyên lăn lộn, mấy năm qua hai người thường cãi cọ không tôn ti già trẻ, đã thói quen.
- Thằng nhãi này!
Đồ Khai Nguyên khinh thường nói:
- Đúng là không biết ngượng!
- Lão còn không biết ngượng dám giọ mình là thiên địa kỳ tài thì ta cần gì phải ngại?
- Hơn một năm không thấy da mặt tiểu tử nhà ngơi lại dày lên.
Đồ Khai Nguyên trò chuyện với Trần Lạc một lúc, hỏi hắn có tính toán gì không? Trần Lạc nói không, tìm chỗ ở trước rồi tính.
- Nếu ngươi không có chỗ ở thì đến của gia gia trước đi, gia gia dạy ngươi vài năm bảo đảm khiến ngươi oai phong trong giới trận pháp.
Đồ Khai Nguyên nhắm trúng thiên phú trận pháp của Trần Lạc, luôn muốn thu hắn làm đệ tử, bất đắc dĩ lúc trước Vân Du Tử không đồng ý. Sau khi Vân Du Tử chết Đồ Khai Nguyên có nhắc mấy lần nhưng Trần Lạc dùng các loại lý do từ chối.
Trần Lạc khó xử nói:
- Cái này... Sư phụ muốn ta thi vào Trung Ương học phủ.
- Ngươi thật cứng cổ! Trung Ương học phủ có gì tốt? Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi lãng phí thiên phú trận pháp của mình, ngươi sẽ bị trời phạt, ngươi...!
Cái gọi là hoàng đế không vội thái giám sốt ruọt chết, Đồ Khai Nguyên thấy Trần Lạc có thiên phú trận pháp nhưng không chịu học đàng hoàng thì rất tức giận. Đồ Khai Nguyên bật nắp vò rượu uống mấy hớp, thở hắt ra.
Đồ Khai Nguyên nói:
- Gai gia không ép ngươi tham gia trận tháp nhưng hay đến học viện của gia gia tu hành, tiểu tử ngươi đồng ý không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook