Thiên Vị Có Một Không Hai
-
Chương 2: Nếu còn có lần sau, vậy thì tạm biệt.
Edit: Khang Vy
Beta: Peachh
Sau khi Khương Ý gõ cửa tiến vào đã nhìn thấy Lâm Chiêu đang đứng một mình trước cửa sổ sát đất. Bên ngoài là những ngọn đèn xa hoa lộng lẫy, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Bóng của ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt ánh lên những đốm nhỏ. Trong căn phòng tối tăm, bóng dáng của anh bị kéo dài. Khương Ý ghé sát lại nhìn anh, biểu tình trên mặt anh vẫn như thường không có gì khác biệt, nhưng hơi thở trên người lại mãnh liệt hơn so với bình thường.
"Anh ơi, dì bảo anh xuống ăn cơm." Khương Ý kêu anh một tiếng, vốn còn cho rằng anh không để ý tới mình, nào biết anh lại đáp lại rồi xoay người đi ra ngoài cửa.
Lúc xuống cầu thang, Khương Ý thấp giọng hỏi một câu, "Anh, tâm trạng anh không được tốt lắm à?"
"Không phải."
"Anh gạt ai thế?"
Cách nói chuyện không buồn không vui nhưng lại khiến người ta cảm thấy tâm tình anh không ổn.
Khương Ý có chút không vui, ép hỏi một câu, "Dì nói anh nên tìm bạn gái thôi."
Lâm Chiêu không đáp lại cô, Khương Ý tự nói chuyện một mình cũng không vui, lại tò mò không biết Lâm Chiêu vì ai mà như vậy, trong lòng giống như có một đám động vật gặm cắn, trái tim ngứa ngáy.
Trên bàn cơm, mẹ của Lâm Chiêu là Ôn Diên vẫn luôn dặn dò Khương Ý ăn nhiều một chút.
Tuy rằng bà quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của con trai mình nhưng cũng không muốn thúc giục nó quá nhiều.
"Ba con sắp về tới rồi, nghe nói ông ấy đầu tư vào một phòng làm việc khá ổn, đang nghiên cứu phát minh trò chơi mới, tương lai rộng mở."
Lâm Chiêu ừ một tiếng, Khương Ý chắp tay trước ngực, vẻ mặt chờ mong, "Em thích nguyên tác lắm, anh thật là lợi hại, vậy mà có thể nhận được sự uỷ thác của tác giả."
"Nữ chính Nghê Hoàng rất đỉnh đấy, nếu thiết kế hình tượng không tốt, đến lúc đó nhất định sẽ bị fans nguyên tác xé xác."
Lâm Chiêu ăn một miếng cơm, lời ít ý nhiều đáp lại, "Còn đang tìm hoạ sĩ."
"Anh ơi, quan hệ của anh cũng rộng lắm mà, có hoạ sĩ nào mà anh không tìm được chứ!"
"Tìm một vài người rồi, phong cách đều cố định, không có gì mới mẻ."
"Anh muốn tìm người mới?!"
Lâm Chiêu ừm một tiếng, Khương Ý chỉ cảm thấy gan người này cũng thật lớn.
Tư bản chủ nghĩa cường đại, có quyền tuỳ hứng. Cũng không biết ngôi sao nào trên trời giáng xuống được vị Boss lớn này ưu ái nữa.
Lúc này, một biên kịch trước đó có quan hệ khá tốt với cô gửi tin nhắn tới.
"Tiểu Nhiễm, có một người bạn nhờ tôi đề cử hoạ sĩ thiết kế nhân vật trò chơi. Phong cách của cô nghiêng về thế giới giả tưởng khá nhiều, có muốn thử không?"
Dịch Nhiễm nghe xong có chút do dự.
"Đại mộng tam sinh nổi lắm đúng không? Bây giờ tôi chỉ là một người mới, chắc cũng không được tuyển đâu."
"Rất nhiều tay lớn trong vòng đều đi thử cả, chỉ là Boss của đối phương không hài lòng chút nào, nói phong cách quá cổ, không có ý tưởng mới, muốn dùng người mới. Cô cứ thử đi xem sao, nói không chừng thành công thì thế nào? Nếu như cô được tuyển, đối với sự nghiệp của cô sau này cũng có tác dụng lớn. Với công việc này bây giờ, tác phẩm và bằng cấp đều là chuyện rất quan trọng."
Dịch Nhiễm biết những gì cô ấy nói đều có lý, nhưng nghe khẩu khí của cô ấy thì có vẻ yêu cầu của đối phương rất cao. Dịch Nhiễm cũng không cảm thấy mình ưu tú tới mức được người ta liếc cái chọn ngay.
Bây giờ cô còn làm thêm công việc dạy vẽ cho trẻ, từ giờ tới lúc chương trình học kết thúc còn hơn một tuần. Tính cách bà chủ có hơi cực đoan, lại còn thường xuyên bắt bẻ, mỗi lần Dịch Nhiễm tới dạy học đều phải tốn thời gian chuẩn bị. Bởi vậy, tuy rằng cô rất muốn được chọn nhưng cũng không có nhiều thời gian nghiêm túc vẽ tranh. Cuối cùng cô đành phải tìm một bản phác thảo trước kia, với sự hiểu biết của chính mình chỉnh trang lại một hồi rồi mới có dũng khí gửi đi.
Dịch Nhiễm cũng không chờ mong là bao, kết quả, không nghĩ tới, một tuần sau cô nhận được điện thoại của phòng làm việc, người ta nói cô lọt vào vòng đấu bán kết.
Giờ phút này Dịch Nhiễm đã không còn làm việc gì cả, nghe thấy tin tức này đương nhiên rất vui vẻ. Đúng địa chỉ và thời gian hẹn mà tới nơi.
Một chuyện khác cô không nghĩ tới, cô lại gặp được Lâm Chiêu.
Anh là nhà đầu tư của trò chơi này.
Giờ phút này, anh ngồi trên địa vị cao, mặt không có một biểu cảm dư thừa nào, tuỳ ý lật bản phác thảo trên tay, cũng không hề ngẩng đầu nhìn cô.
Nhân viên phụ trách phỏng vấn bắt đầu dò hỏi.
"Dịch Nhiễm?"
Đối phương gọi cô một tiếng rồi hỏi, "Học vẽ tranh mấy năm rồi?"
"Đã hơn mười năm rồi."
"Từng tham dự cuộc thi thiết kế trò chơi hay có kinh nghiệm trong lĩnh vực xuất bản truyện tranh gì chưa?"
"Tôi từng có một quyển truyện tranh minh hoạ được xuất bản, đều đã ghi trong sơ yếu lý lịch."
Đối phương nghe xong khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt chuyển về phía Lâm Chiêu.
Lúc này Lâm Chiêu đang cúi đầu xem tranh vẽ của cô, Dịch Nhiễm không tự giác nhìn qua. Cô chỉ dám nhìn thoáng qua một cái rồi cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm tiếp theo của Lâm Chiêu.
Gần như là đồng thời, Lâm Chiêu nhìn về phía cô.
Đã lâu rồi bọn họ không gặp, dáng vẻ của cô bây giờ khiến người ta cảm thấy xa lạ, sợ hãi rụt rè, không có chút khí phách hăng hái nào cả.
Lâm Chiêu buông đồ trên tay xuống, gõ gõ mặt bàn. Dịch Nhiễm ngẩng đầu nhìn biểu tình trước sau như một của anh.
Lâm Chiêu của trước kia thật ra cũng rất bất cận nhân tình*, nhưng mà trước nay cô không sợ anh, bởi vì anh đối với cô thật sự rất tốt, chiều chuộng vô hạn.
(*không thấu hiểu tình cảnh của người khác.)
Nhưng nay đã khác xưa rồi, Dịch Nhiễm của giờ phút này chỉ cảm thấy mình như cá trên thớt, không có bất kì sức chống cự nào cả.
Chột dạ.
"Sự sáng tạo thì cũng được, nhưng về mặt xử lý chi tiết không đủ tinh tế, không phù hợp với tiêu chuẩn của chúng ta."
Dịch Nhiễm bình tĩnh lắng nghe, cũng đã dự kiến kết quả trong lòng. Trò chơi này là dự án lớn, hoạ sĩ muốn có được cơ hội này nhiều vô số kể. Dịch Nhiễm vẫn biết tự mình hiểu mình.
Cô còn đang suy nghĩ xem có nên đứng dậy cúi chào rồi cảm ơn hay không, Lâm Chiêu lại mở miệng.
"Nội trong một tuần phải sửa lại bản thảo cho tốt."
Dịch Nhiễm giật mình ngẩng đầu đã thấy Lâm Chiêu đứng dậy, cũng không nhìn cô một cái mà đi ra khỏi phòng.
Cô hậu tri hậu giác* mà đi ra ngoài, cũng may có nhân viên nhắc nhở cô, bảo cô chuẩn bị cho thật tốt, tranh của cô được rất nhiều người trong tổ chế tác xem trọng. Tuy rằng chi tiết nhỏ không đủ tinh tế nhưng phong cách rất hấp dẫn người khác.
(một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra)
Tới lúc ra khỏi phỏng rồi cô mới biết người tới dự tuyển rất nhiều.
Có một người Dịch Nhiễm quen biết, tên là Đặng Vi, là hoạ sĩ vẽ tranh giả tưởng nổi tiếng. Số fans trên mạng lên đến bảy số, mỗi lần tuyên bố tác phẩm mới trên mạng, số lượt chia sẻ cao vô cùng.
Đại Mộng Tam Sinh là dự án lớn, độ thảo luận trên diễn đàn cũng rất nhiều. Trong lòng Dịch Nhiễm thầm tính toán xem nên cảm thấy kết cục của mình bi thảm thế nào.
Lúc cô ra khỏi toilet đã nhìn thấy xung quanh Đặng Vi có không ít người. Sau đó có một hoạ sĩ đi cùng cô tới cười hai tiếng, cảm thán nói, "Ở đây có người nổi tiếng, chúng ta tới cũng chỉ góp cho đủ số lượng thôi."
Nói rồi, đối phương lại liếc cô một cái, hỏi cô, "Bọn họ có bảo cô tuần sau đi làm không?"
"Có." Dịch Nhiễm ăn ngay nói thẳng.
"Vậy cô cũng đừng quá để bụng, đây là quá trình đáng có rồi, kết quả lưu truyền trong nội bộ. Tôi vừa mới thấy bên đầu tư tới tìm Đặng Vi nói chuyện xong."
Dịch Nhiễm nghĩ tới dáng vẻ không chút để ý của Lâm Chiêu, nghĩ rằng cô nên dừng ở đây là tốt nhất, không cần tự rước lấy nhục.
Năm đó cô là người tính toán chi li, nếu ai đắc tội cô, nhất định sẽ bị đáp trả bằng cách khác. Đương nhiên, cô biết Lâm Chiêu không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhưng cô cũng không cảm thấy anh có thể rộng lượng như vậy, có thể cho người từng làm mình tổn thương một sắc mặt tốt.
Tuy rằng nhận thấy rõ hiện thực, nhưng cô còn phải sống. Bây giờ cô gửi sơ yếu lý lịch cho nhiều nơi trên mạng nhưng cơ bản đều như đá chìm đáy biển. Nếu bây giờ đã có cơ hội, cô cũng bất chấp có thể thành công hay không, chỉ muốn cố gắng làm việc.
Từ nhỏ cô đã thích vẽ tranh, mẹ cô qua đời sớm, ba cô vẫn luôn coi cô là hòn ngọc quý trên tay. Biết cô thích vẽ tranh nên tìm gia sư tốt nhất cho cô. Chỉ là, sau này cô lại thích truyện tranh, vậy nên mấy cái phác hoạ, tranh sơn dầu gì đó cũng không muốn học thêm nữa.
Trước kia cô có rất nhiều bạn bè chị em 'plastic', lúc nào cũng nói xấu sau lưng ám chỉ đồ cô thích không đủ cao quý, không bày biện được. Chỉ là, khi đó cô có người ba hết mực yêu thương mình, ba nói, chỉ cần là đồ cô thích, cái gì cũng đều tốt nhất.
Cô vì Cố Tắc Yến làm chuyện khiến ông tổn thương, cảm giác áy náy ngày đêm đều ép cô tới mức khó thở.
Cô suy nghĩ lại cảm thấy khó chịu, vùi mình trong căn phòng nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ màng lại hoang mang.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên nhắc nhở cô, cô lại cúi đầu xem, là tin nhắn Cố Tắc Yến gửi tới.
Anh ta trả lời tin nhắn mấy ngày trước cô gửi, hôm đó cô hỏi khi nào anh có thời gian rảnh thì cùng đi ăn cơm.
"Gần đây rất bận, chờ có thời gian anh sẽ nói với em."
Dịch Nhiễm nhìn chằm chằm hàng chữ kia, cuối cùng nhắn lại một chữ được rồi ném điện thoại sang một bên.
Quan hệ bây giờ của bọn họ, giống như là đồng nghiệp không thân vậy.
Thật ra cô rất muốn liều chết một phen, gửi cho anh ta một câu chúng ta chia tay đi. Nhưng sau khi nghĩ tới điều này lại không có dũng khí cầm điện thoại.
Cô vẫn nhớ rõ, lúc trước khi thích anh ta, cả người nhiệt huyết khí thế, quyết không sợ trời không sợ đất.
Chỉ là cảnh tượng theo đuổi vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng chút rung động trước kia không biết ném tới nơi nào.
Dù có thích nhiều tới đâu cũng không chịu nổi trái tim băng giá. Dịch Nhiễm nghĩ, bây giờ cô không muốn kết thúc hoàn toàn, có lẽ là muốn quật cường chứng minh, mình không phải đồ ngốc.
Ai có thể nghĩ tới kết quả của phản nghịch lại là hai bàn tay trắng chứ? Cô cười khổ một câu, tự cảnh cáo bản thân, đây là lần cuối cùng mình do dự vì Cố Tắc Yến.
Nếu còn có lần sau, vậy thì tạm biệt.
Không muốn mình rơi vào trong đống cảm xúc rối rắm này, Dịch Nhiễm bò dậy vẽ tranh. Trong đầu cô đã có dàn ý bước đầu, chỉ là thời gian quá gấp, nơi cần trau chuốt thật sự rất nhiều, thật sự là một công trình lớn.
Tối đó, cô thức tới tận 12 giờ ngày hôm sau, cả người như bị lột mất một lớp da vậy.
Lúc Khương Ý bước vào văn phòng của Lâm Chiêu đã nhìn thấy một chồng tranh vẽ trên bàn anh.
"Anh, đây là tranh dự tuyển Đại Mộng Tam Sinh lần này sao?"
Lâm Chiêu lên tiếng xem như đáp lại.
Khương Ý tủm tỉm lại gần hỏi, "Em có thể xem trước không? Anh yên tâm đi, nhất định em sẽ không tiết lộ bí mật thương nghiệp đâu mà."
Lâm Chiêu không nói không được, Khương Ý hiểu ý nên tự mình xem tranh.
"Em cảm thấy hai bức này rất ổn."
Lâm Chiêu nhìn lướt qua, là tác phẩm của Dịch Nhiễm và Đặng Vi.
Thành viên của phòng làm việc cũng nhất trí với suy nghĩ của cô.
Bây giờ mọi người đang do dự, không biết nên tuyển ai.
"Thật ra đều có thể mà? Đại Mộng Tam Sinh là dự án lớn, sức mua của fan nguyên tác của nhiều. Phong cách chỉ cần dựa trên nhân vật là được. Nhưng mà bức tranh của Đặng Vi dường như có khí thế hơn một chút, có thể làm fan nguyên tác hài lòng."
Thấy Lâm Chiêu không có phản ứng, trong lòng Khương Ý có một suy nghĩ, sau đó cẩn thận hỏi, "Anh, anh vừa ý tác phẩm của Dịch Nhiễm sao?"
Thần sắc Lâm Chiêu khẽ đổi, phủ nhận, "Không phải."
"Thật sao? Nhưng bây giờ thế nào thì cũng thấy Đặng Vi thích hợp hơn, thật ra anh có thể đưa ra lựa chọn rồi."
Lâm Chiêu không nói gì nữa, Khương Ý sợ nhất là dáng vẻ này của anh, vội chắp tay trước ngực bày ra dáng vẻ lấy lòng.
"Được rồi, anh trai em vô cùng anh minh, em không lắm mồm nữa, anh quyết định là được rồi."
Cô lại nhìn trộm Lâm Chiêu một cái, thấy anh thu hai bức tranh lại.
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy thái độ của Lâm Chiêu với hai bức tranh không hề giống nhau.
Tay anh, lúc rút ra, còn dừng lại một hồi trên chữ ký của bức tranh kia.
Khương Ý ghé lại nhìn thoáng qua, là hai chữ
-- Dịch Nhiễm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook