Nếu thực sự Trọng Trạch tiên nhân không có ý với ta, ta nguyện lấy thân phận hậu bối, từ xa dõi theo tiên nhân, cũng không uổng một kiếp này.

Vân Thiền Tông.

Thời gian xoay vần, thoắt cái đã mười năm trôi qua. Đối với tu chân giới, mười năm chẳng qua là khoảng thời gian để tiên thảo mọc dài thêm một gang tay mà thôi.

Mưa rào tầm tã ào ào trên mặt đất, tí tách trên mái điện Vân Thiền Tông. Chẳng mấy chốc, mưa đã hóa thành mây mù, không hề để lại dấu vết ẩm ướt trên tường cung. Ngay cả tiên hạc, phi điểu tung bay trên bầu trời cũng chẳng hề bận tâm đến cơn mưa này, vẫn ung dung vỗ cánh, không quan tâm mưa lớn hay nhỏ.

Một đạo sĩ trẻ tuổi đứng chắp tay sau lưng, ngước nhìn bầu trời mênh mông, chìm đắm trong suy tư. Từ khi gia nhập Vân Thiền Tông đến nay, đây là lần đầu tiên y chứng kiến cơn mưa lớn như vậy. Bát Ngọc trung thế giới không phải không có mưa, chỉ là khoảng cách giữa các trận mưa thường dài hơn bình thường. Các trưởng lão trong môn phái đều nói, trận mây này sẽ kéo dài một tháng, ngày đêm không nghỉ

Đạo sĩ trẻ duỗi tay ra, gỡ bỏ lớp phòng hộ, để mặc cho những giọt mưa rơi xuống lòng bàn tay mình, làm cho màu sắc của tay áo trở nên tối hơn một chút..

Y khẽ khàng dùng ngón giữa tay phải hớt lấy một ít nước mưa, rồi thoa lên môi.

Nước mưa nơi đây so với nước mưa ở phàm trần cũng chẳng có gì khác biệt.

Y từ từ buông tay, chiếc tay áo vốn ướt sũng ban nãy bỗng chốc trở nên khô ráo, sạch sẽ, không hề dính một giọt nước. Một luồng hào quang nhàn nhạt tỏa ra từ người y, ngăn cách hoàn toàn với những giọt mưa..

Nhìn từ xa, y tựa như một vị tiên nhân vậy.

Các đệ tử Vân Thiền Tông đi ngang qua, chứng kiến cảnh tượng này, không khỏi thầm thán phục.

"Người kia là ai vậy?" Một tiểu sư muội mới vào môn phái tò mò hỏi, khẽ khều vào tay áo của vị sư huynh đang dẫn đường. "Y trông thật lợi hại, chẳng dính một tí nước mưa nào!"


"Chuyện này có gì lạ đâu?" Vị sư huynh dẫn đường cười nói, "Đừng vội so sánh với chúng ta. Chúng ta cần dùng bùa chú để tránh mưa, nhưng y thì khác."

"Sư huynh quen biết y sao?" Tiểu sư muội khó hiểu.

"Haha, muội cũng nên biết y chứ." Sư huynh cười nói, "Là người của Vân Thiền Tông chúng ta, ai cũng có thể không quen, duy chỉ người này là không thể không biết được."

Tiểu sư muội cúi đầu suy nghĩ một chút, ánh mắt bỗng sáng rực lên, "Huynh... huynh muốn nói, y... y chính là đại sư huynh của chúng ta sao?"

"Đúng vậy, y chính là đại sư huynh của Vân Thiền Tông chúng ta, đệ tử duy nhất của chưởng môn, Hoàn Đan tam chuyển, Du Quỳnh Cửu, Du sư huynh."

Thân là đệ tử của Vân Thiền Tông, cái tên Du Quỳnh Cửu quả thực như sấm bên tai.

Từ lúc nhập môn tu luyện đến khi kết thành Kim Đan, y chỉ mất mười năm ngắn ngủi. Mười năm này, y không chỉ trở thành tấm gương sáng trong miệng các trưởng lão của các môn phái trong Bát Nhạc trung thế giới, mà còn là đối tượng sùng bái của tất cả các đệ tử Vân Thiền Tông. Nghe nói rằng y đã kết thành Kim Đan, chém giết yêu ma trong lúc sinh tử, sau đó trở về bế quan ba tháng, xuất quan đã là Kim Đan tam chuyển!

Muốn kết thành Nguyên Anh phải trải qua chín lần chuyển Đan, từ Kim Đan sơ cấp đến Kim Đan tam chuyển ít nhất cũng cách nhau vài chục năm tu hành, nhưng đối với Du Quỳnh Cửu, chỉ vỏn vẹn ba tháng ngắn ngủi!

Tuy nhiên, so với việc Du Quỳnh Cửu chỉ mất mười năm để kết thành Kim Đan, việc y đạt đến Kim Đan tam chuyển trong vòng ba tháng dường như không còn quá bất ngờ.

Trước đây, bọn họ chưa bao giờ nghĩ giữa người với người có thể khác biệt đến vậy? Trong mười năm này, không biết có bao nhiêu tu sĩ vì một ánh mắt của Du Quỳnh Cửu mà tranh đấu sứt đầu mẻ trán,có bao nhiêu kẻ muốn thừa lúc thọc gậy bánh xe. Mọi người đều sớm quên rằng năm xưa họ đã từng coi thường một thiếu niên không có bất kỳ gia thế nào, giờ đây họ lại không thể không ngước nhìn y.

Mười năm kết Đan, chém giết mười ba tu sĩ Ma đạo cùng cảnh giới, đánh bại nhiều đệ tử của Kiếm Dẫn Sơn và Bổ Thiên Môn, từ chối tình cảm của gần trăm đệ tử Huyễn Hải Các. Ngay cả những vị Nguyên Anh lão tổ khi gặp Du Quỳnh Cửu cũng không dám khoe khoang uy phong trước mặt y.


Một người như vậy, làm sao không khiến người ta tôn sùng, không khiến người ta chú ý?

"Hay chúng ta đến chào hỏi sư huynh đi?" Tiểu sư muội gần như mất đi sự bình tĩnh. Suy cho cùng, mười năm ngưỡng mộ một người, giờ đây bỗng nhiên gặp được người thật, e rằng ai cũng có chút xúc động.

"Thôi, đừng qua đó." Vị sư huynh dẫn đường có hơi khó xử, "Du sư huynh vốn thích yên tĩnh, giờ có lẽ đang ngắm nhìn thiên địa, tĩnh tâm tu luyện! Chúng ta mạo muội quấy rầy, nếu như làm hỏng việc tu hành của Du sư huynh thì phải làm sao?"

"Cũng đúng nha. Vậy chúng ta lặng lẽ rời đi thôi." Tiểu sư muội lè lưỡi, hiển nhiên cũng không gánh vác được hậu quả này.

Chỉ cần gặp được Du sư huynh cũng đã đủ để nàng khoe khoang nhiều năm rồi, làm người không thể quá tham lam.

Hai vị đệ tử âm thầm rời đi, không hề kinh động đến Du Quỳnh Cửu.

Hoặc có thể nói, Du Quỳnh Cửu đã biết, nhưng lại không lên tiếng.

Y hiện tại đã hoàn toàn đứng vững chân tại Vân Thiền Tông, cả sư huynh sư đệ lẫn các trưởng lão đều đã công nhận năng lực của y, âm thầm coi y như là chưởng môn tương lai. Y cũng không còn là thư sinh nhỏ bé năm nào dạy học để kiếm sống ở thôn quê nữa, mà đã trở thành đại đệ tử trảm yêu trừ ma của Vân Thiền Tông.

Du Quỳnh Cửu cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, nó vẫn im lặng không đáp lại.

Lòng y ôm ấp ý muốn thổ lộ với vị tiên nhân kia, rằng hôm nay tại Vân Thiền Tông hiếm hoi có trận mưa rào, sắc trời khác biệt so với thường lệ, hương vị mưa lại chẳng khác gì chốn phàm trần. Nhưng rốt cuộc, y cũng không còn là trẻ thơ, hiểu rõ điều gì nên nói, điều gì nên cất giữ. Mười năm qua, mối liên hệ giữa y và Trọng Trạch tuy không bị đứt đoạn, nhưng chẳng thể gọi là thân thiết. Mười năm ròng rã, họ chỉ trò chuyện vỏn vẹn mười ba lần.

Mà trong mười ba lần trò chuyện ấy, mười lần là do Du Quỳnh Cửu lấy cớ sinh nhật để chủ động tìm đề tài mà nói chuyện cùng Trọng Trạch.


Mười ba lần trò chuyện, Trọng Trạch tổng cộng đã nói với y ba trăm sáu mươi tám câu, gộp lại thành một vạn năm nghìn bảy trăm tám mươi mốt chữ. Mỗi câu mỗi chữ, Du Quỳnh Cửu gần như thuộc nằm lòng.

Du Quỳnh Cửu hiện giờ đã đủ sức gánh vác nhiều trọng trách, nhưng trong phương diện tình cảm, e rằng y chẳng tiến bộ là bao. Tu vi càng cao, y càng thấu hiểu khoảng cách giữa mình và Trọng Trạch tiên nhân xa xôi đến nhường nào.

Trên toàn cõi Bát Ngọc trung thế giới này, ba ngàn năm chỉ có thể phi thăng được không quá ba người, mà mỗi năm số tu sĩ bước vào tu luyện trong Bát Ngọc trung thế giới lại lên đến hàng vạn.

Dù được ca tụng là thiên tài vô số lần, Du Quỳnh Cửu cũng chẳng dám khẳng định bản thân có thể trở thành một trong ba người ấy, phi thăng thành tiên, để được gặp lại vị tiên nhân Trọng Trạch kia.

Từ khi trận mưa này bắt đầu rơi xuống cho đến nay, đã tròn năm ngày.

Du Quỳnh Cửu cũng đứng trong cơn mưa ấy suốt năm ngày.

Bây giờ y cần phải suy ngẫm thấu đáo mọi chuyện, muốn hiểu rõ cảm xúc bản thân dành cho vị tiên nhân Trọng Trạch kia là thứ tình cảm gì? Nói cho cùng, ngoài dung mạo và tên gọi, Du Quỳnh Cửu gần như chẳng biết gì về Trọng Trạch. Vậy mà mỗi lần gặp nguy hiểm, chiếc nhẫn trên tay y lại bộc phát năng lượng to lớn, bảo vệ y bình an vô sự.

Một thiên tài vang danh Bát Ngọc trung thế giới như vậy, liệu có bao nhiêu kẻ muốn đẩy y vào chỗ chết?

Du Quỳnh Cửu suy tư suốt năm ngày, rốt cuộc vẫn không tìm ra câu trả lời.Vài ngày trước, y từng tâm sự với sư phụ Vân Du Tử rằng mong muốn tìm kiếm thời cơ để đi du ngoạn khắp nơi. Vân Du Tử nhìn y hồi lâu, cuối cùng vỗ vai Du Quỳnh Cửu, trao cho chàng một quyển ngọc giản.

"Đây là thư vi sư viết cho chưởng môn các phái trong Bát Ngọc trung thế giới." Vân Du Tử ngồi ngay ngắn phía trước, ôn tồn nhìn Du Quỳnh Cửu, "Vô Phỉ, từ trước đến giờ con luôn ôn hòa nhã nhặn, không tùy tiện gây thù chuốc oán với người khác, hạ thủ lưu tình. Đối ngoại, con phất cao uy danh của Vân Thiền Tông, trừ ma vệ đạo. Đối nội, con quan tâm đồng môn, chỉ bảo tận tình, là đại sư huynh của Vân Thiền Tông, con đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình." Khuôn mặt Vân Du Tử tràn đầy vẻ khen ngợi, nhưng giọng điệu lại thay đổi, "Tuy nhiên, với tư cách là một tu sĩ, Vô Phỉ, con còn thiếu sót nhiều."

Du Quỳnh Cửu im lặng không đáp lời.

Y tự nhiên hiểu ý sư phụ muốn nói.

"Thiếu niên si mê tình ái, vốn là chuyện thường. Nhưng nếu quá đắm chìm trong chuyện tình cảm, sẽ khó thành đại đạo." Vân Du Tử lòng đầy lo lắng khuyên nhủ, "Ta vốn tưởng rằng đệ tử Huyễn Hải Các sẽ khiến con thay đổi ít nhiều, nhưng con lại là kẻ cứng đầu. Con chưa từng hé lộ với ai về người con thương, ta cũng không biết, e rằng thân phận người trong lòng con có chút phức tạp."

"Sư phụ sáng suốt." Du Quỳnh Cửu gật đầu thừa nhận.


Đâu chỉ có chút phức tạp, y gần như không biết tin tức gì về người ấy, chỉ có thể liên lạc thông qua chiếc nhẫn này mà thôi.

Nhìn Du Quỳnh Cửu như vậy, Vân Du Tử như nhìn thấy chính mình của thuở trước.

Đối với đệ tử ngoan ngoãn như Dư Quỳnh Cửu, hắn không tránh khỏi lao tâm khổ trí mấy phần.

Năm xưa, chẳng phải hắn cũng như Du Quỳnh Cửu sao, đặt tình yêu lên trước đại đạo, nhưng dù hai người kết thành đạo lữ thì thế nào, cuối cùng vẫn phải đối mặt với muôn vàn vấn đề, dần dần trở nên gần mặt mà cách lòng.

Hắn và đạo lữ tranh cãi suốt hơn ba trăm năm, chưa từng liên lạc.

Vài năm trước nghe tin đạo lữ đã thu nhận thị quân mới, Vân Du Tử cảm khái hồi lâu, tâm tình cũng không nặng nề như hắn tưởng tượng.

Có lẽ, qua từng lần tranh cãi vì lý tưởng không dung hòa, giữa muôn vàn nam thanh nữ tú không ngừng vây quanh, tình cảm của họ đã dần hao mòn. Duyên tình trăm năm của phàm nhân đã vô cùng hiếm hoi, huống chi là tu sĩ vốn trường thọ?

Thế cục Tu chân giới khó đoán, ngay cả đạo lữ của mình đang theo đuổi điều gì, đang suy nghĩ điều gì, hắn cũng không biết, vậy làm sao có thể an tâm ở lại đại thế giới? Chi bằng trở về trung thế giới này, dùng năng lực của mình bảo vệ môn phái từng có ơn với hắn, mang lại bình yên cho các đệ tử Vân Thiền Tông.

"Chuyện tình cảm, chúng ta nói nhiều hơn cũng vô ích. Bản thân sư phụ còn chưa xử lý thỏa đáng, há có thể dạy dỗ được con." Vân Du Tử khoát tay, hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề này, "Trong ngọc giản này có truyền âm của ta, con có thể cầm ngọc giản này đi du ngoạn các môn phái lớn, học hỏi lẫn nhau, bù đắp khuyết điểm, coi như mở rộng tầm mắt. Khi con đã du lịch khắp các môn phái, có thể trở về chuẩn bị cho đại hội."

"Đa tạ sư phụ." Du Quỳnh Cửu nhận lấy ngọc giản, thành tâm cảm tạ, rồi lại không nhịn được hỏi: "Sư phụ, người có hối hận khi năm xưa giải trừ đạo lữ với người đó không?"

"Hối hận gì chứ?" Vân Du Tử cười lớn, "Nếu năm xưa không có quyết định đó, có lẽ giờ đây ta mới là người phải hối hận. Nhân do ta gieo, nên quả này cũng do ta nếm. Chỉ là đồ nhi của ta, nếu đối phương thật sự không có ý với con, con cũng không nên cưỡng cầu, tránh để sinh lòng chấp niệm, ảnh hưởng đến con đường tu hành của con. Cho dù sau này có phương pháp hóa giải tâm ma, sư phụ cũng mong con có thể dựa vào sức lực của bản thân, bước đi trên một con đường rộng lớn."

"Sư phụ yên tâm, đồ nhi hiểu." Du Quỳnh Cửu nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, gật đầu đáp lời.

Nếu thực sự Trọng Trạch tiên nhân không có ý với ta, ta nguyện lấy thân phận hậu bối, từ xa dõi theo tiên nhân, cũng không uổng một kiếp này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương