Thiên Tuyết Truyền Kì
-
Chương 2
********--- ------ ------ ------ --------
Tuy rất thắc mắc nhưng Hoa Thiên Tuyết vẫn y lời Thanh Hư đạo trưởng Côn Luân thẳng tiến.Hoa thiên Cốt cả ngừơi ngợm lâu chưa tắm nên vừa thấy có cái hồ liền nhảy xuống tắm.Hoa Thiên Tuyết ngẫm nghĩ,hình như ở khúc này sẽ có chuyện gì đó xảy ra...Chuyện gì ấy nhỉ?
Hoa Thiên Tuyết nghĩ không ra liền đi dạo vòng quanh,bỗng nàng nghe thấy tiếng hét của Hoa Thiên Cốt,chợt nhớ ra ở khúc này Đông Phương Úc Khanh sẽ xuất hiện,nàng liền ba chân bốn cẳng chạy vội ,vô tình đụng phải lồng ngực ai đó. Hình như kẻ đó cũng rất bất ngờ cho nên luống cuống huơ tay đỡ nàng cùng đo đất,ai ngờ.... ....
Hoa Thiên Tuyết trừng to mắt nhìn khuôn mặt điển trai đang sát sàn sạt mặt mình.Hình như, chắc là, có thể , cái đó...ai giải thích cho nàng biết sao môi nàng và môi tên thư sinh kia lại môi kề môi thế này?
Cả hai nhìn nhau một hồi rồi đều như bị điện giật bắn mà tách khỏi nhau.Hoa Thiên Tuyết hai má đỏ bừng trừng mắt tên nhân vật nam gần chính đang trong lốt thư sinh kia:-Ngươi...ngươi...
Tên kia cũng đỏ mặt lắp bắp nhìn nàng:-Xin lỗi cô nương...tại hạ...cái kia không cố ý...Ta..ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm...
Hoa Thiên Tuyết nghiến răng trèo trẹo,nhưng bỗng nhiên nàng mỉm cười. Ha ha, làm Dị hủ các các chủ phu nhân có lẽ không tồi đi, vả lại...Nàng liếc mắt nhìn Đông Phương Úc Khanh từ trên xuống dưới,nhìn cho đến khi lông tơ trên người Đông Phương Úc Khanh dựng đứng cả lên thì mới thôi.Ho nhẹ hai tiếng để che dấu sự luống cuống của bản thân,Hoa Thiên Tuyết cười tươi:-Là huynh nói sẽ chịu trách nhiệm với ta đấy nhé, không phải ta cầm đao kề lên cổ huynh đâu nha.
Đông Phương Úc Khanh có vẻ kinh ngạc trước câu trả lời của Hoa Thiên Tuyết,nhưng ngay lập tức khôi phục bộ dáng thư sinh nho nhã, chắp tay gật đầu:-Đông Phương Úc Khanh ta nói được làm được,tuyệt không thay lời!
-Được,vậy sau này mà ta có nạp thêm phu thị thì huynh cũng không được có ý kiến.-Hoa Thiên Tuyết vừa dứt lời,khóe miệng Đông Phương Úc Khanh liền giật giật hai cái.Cái này...tiểu nữ tử này rốt cuộc có hiểu bản thân vừa nói gì không vậy?Vừa bắt ta chịu trách nhiệm vừa đòi nạp thêm phu thị? Phu thị?!!là phu thị đấy!Nàng cư nhiên muốn ta chung thê?
(Mới đó mà đã cos tính độc chiếm rồi)
Hoa Thiên Tuyết cũng không để ý Đông Phương Úc Khanh đang suy nghĩ cái gì,nàng nhanh chân chạy tới bên hồ.Nếu tên Đông Phương Úc Khanh kia đã ở đây thì lúc nãy tỷ tỷ tại sao lại hét lên?
-Tỷ tỷ,có sao không?
-Tiểu Tuyết...-Hoa Thiên Cốt khuôn mặt đáng thương hề hề nói:-Ta bị trật chân rồi...
-...-Hoa Thiên Tuyết hoàn toàn câm lặng đỡ Hoa Thiên Cốt lên bờ.Sau đó Đông Phương Úc Khanh gặp Hoa Thiên Cốt,xưng hô rất nhanh thân mật,Hoa Thiên Tuyết rất nhanh bị Đông Phương Úc Khanh chọc chết.Gì chứ?Hắn nói từ nãy dến giờ ít nhiều gì cũng đã suốt một canh giờ,không biết mệt sao?
Suốt trên đường đi,vị thư sinh nào đó nói không biết mỏi mệt chỉ vì muốn thay đổi ý nghĩ muốn nạp phu thị của Hoa Thiên Tuyết.Đùa à,hắn đường đường là Dị Hủ các các chủ,sao có thể chung thê với người khác được!
Hoa Thiên Tuyết gân xanh nổi đầy trán.Nàng không thèm để ý,hắn lại nói càng nhiều.Mẹ nó,kẻ nào đã nói Đông Phương Úc Khanh rất thanh tao,bước ra đây, lão nương liền giết ngươi!!!!
Đi ra khỏi bìa rừng,dây thần kinh chịu đựng của Hoa Thiên Tuyết đã gần đứt,nàng nghiến răng nói:-Đông Phương Úc Khanh,chúng ta tách ra từ đây là được rồi,huynh mau đi thi đi.
-Không được, đường núi nhiều thú dữ, để ta đi cùng nàng an toàn hơn.
Hoa Thiên Tuyết trừng mắt,có huynh đi cùng mới nguy hiểm đấy,tuy nhiên ngoài mặt vẫn là cười tươi:-Không phải huynh còn phải lên kinh đi thi sao?-Cho nên ngươii mau mau phánh đi cho bổn cô nương!
-Dự thi chỉ là chuyện nhỏ.Nàng và tiểu Cốt là hai nữ tử.đi vậy sẽ rất nguy hiểm. Giờ nàng đã là vị hôn thê của Đông Phương Úc Khanh ta,ta nhất định sẽ hộ tống nàng đi.
Hoa Thiên Tuyết nghe xong liền ngửa mặt nhìn trời. Trời xanh hỡi,mau mau cho thiên lôi đánh chết tên này đi a!!!!!
Tuy rất thắc mắc nhưng Hoa Thiên Tuyết vẫn y lời Thanh Hư đạo trưởng Côn Luân thẳng tiến.Hoa thiên Cốt cả ngừơi ngợm lâu chưa tắm nên vừa thấy có cái hồ liền nhảy xuống tắm.Hoa Thiên Tuyết ngẫm nghĩ,hình như ở khúc này sẽ có chuyện gì đó xảy ra...Chuyện gì ấy nhỉ?
Hoa Thiên Tuyết nghĩ không ra liền đi dạo vòng quanh,bỗng nàng nghe thấy tiếng hét của Hoa Thiên Cốt,chợt nhớ ra ở khúc này Đông Phương Úc Khanh sẽ xuất hiện,nàng liền ba chân bốn cẳng chạy vội ,vô tình đụng phải lồng ngực ai đó. Hình như kẻ đó cũng rất bất ngờ cho nên luống cuống huơ tay đỡ nàng cùng đo đất,ai ngờ.... ....
Hoa Thiên Tuyết trừng to mắt nhìn khuôn mặt điển trai đang sát sàn sạt mặt mình.Hình như, chắc là, có thể , cái đó...ai giải thích cho nàng biết sao môi nàng và môi tên thư sinh kia lại môi kề môi thế này?
Cả hai nhìn nhau một hồi rồi đều như bị điện giật bắn mà tách khỏi nhau.Hoa Thiên Tuyết hai má đỏ bừng trừng mắt tên nhân vật nam gần chính đang trong lốt thư sinh kia:-Ngươi...ngươi...
Tên kia cũng đỏ mặt lắp bắp nhìn nàng:-Xin lỗi cô nương...tại hạ...cái kia không cố ý...Ta..ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm...
Hoa Thiên Tuyết nghiến răng trèo trẹo,nhưng bỗng nhiên nàng mỉm cười. Ha ha, làm Dị hủ các các chủ phu nhân có lẽ không tồi đi, vả lại...Nàng liếc mắt nhìn Đông Phương Úc Khanh từ trên xuống dưới,nhìn cho đến khi lông tơ trên người Đông Phương Úc Khanh dựng đứng cả lên thì mới thôi.Ho nhẹ hai tiếng để che dấu sự luống cuống của bản thân,Hoa Thiên Tuyết cười tươi:-Là huynh nói sẽ chịu trách nhiệm với ta đấy nhé, không phải ta cầm đao kề lên cổ huynh đâu nha.
Đông Phương Úc Khanh có vẻ kinh ngạc trước câu trả lời của Hoa Thiên Tuyết,nhưng ngay lập tức khôi phục bộ dáng thư sinh nho nhã, chắp tay gật đầu:-Đông Phương Úc Khanh ta nói được làm được,tuyệt không thay lời!
-Được,vậy sau này mà ta có nạp thêm phu thị thì huynh cũng không được có ý kiến.-Hoa Thiên Tuyết vừa dứt lời,khóe miệng Đông Phương Úc Khanh liền giật giật hai cái.Cái này...tiểu nữ tử này rốt cuộc có hiểu bản thân vừa nói gì không vậy?Vừa bắt ta chịu trách nhiệm vừa đòi nạp thêm phu thị? Phu thị?!!là phu thị đấy!Nàng cư nhiên muốn ta chung thê?
(Mới đó mà đã cos tính độc chiếm rồi)
Hoa Thiên Tuyết cũng không để ý Đông Phương Úc Khanh đang suy nghĩ cái gì,nàng nhanh chân chạy tới bên hồ.Nếu tên Đông Phương Úc Khanh kia đã ở đây thì lúc nãy tỷ tỷ tại sao lại hét lên?
-Tỷ tỷ,có sao không?
-Tiểu Tuyết...-Hoa Thiên Cốt khuôn mặt đáng thương hề hề nói:-Ta bị trật chân rồi...
-...-Hoa Thiên Tuyết hoàn toàn câm lặng đỡ Hoa Thiên Cốt lên bờ.Sau đó Đông Phương Úc Khanh gặp Hoa Thiên Cốt,xưng hô rất nhanh thân mật,Hoa Thiên Tuyết rất nhanh bị Đông Phương Úc Khanh chọc chết.Gì chứ?Hắn nói từ nãy dến giờ ít nhiều gì cũng đã suốt một canh giờ,không biết mệt sao?
Suốt trên đường đi,vị thư sinh nào đó nói không biết mỏi mệt chỉ vì muốn thay đổi ý nghĩ muốn nạp phu thị của Hoa Thiên Tuyết.Đùa à,hắn đường đường là Dị Hủ các các chủ,sao có thể chung thê với người khác được!
Hoa Thiên Tuyết gân xanh nổi đầy trán.Nàng không thèm để ý,hắn lại nói càng nhiều.Mẹ nó,kẻ nào đã nói Đông Phương Úc Khanh rất thanh tao,bước ra đây, lão nương liền giết ngươi!!!!
Đi ra khỏi bìa rừng,dây thần kinh chịu đựng của Hoa Thiên Tuyết đã gần đứt,nàng nghiến răng nói:-Đông Phương Úc Khanh,chúng ta tách ra từ đây là được rồi,huynh mau đi thi đi.
-Không được, đường núi nhiều thú dữ, để ta đi cùng nàng an toàn hơn.
Hoa Thiên Tuyết trừng mắt,có huynh đi cùng mới nguy hiểm đấy,tuy nhiên ngoài mặt vẫn là cười tươi:-Không phải huynh còn phải lên kinh đi thi sao?-Cho nên ngươii mau mau phánh đi cho bổn cô nương!
-Dự thi chỉ là chuyện nhỏ.Nàng và tiểu Cốt là hai nữ tử.đi vậy sẽ rất nguy hiểm. Giờ nàng đã là vị hôn thê của Đông Phương Úc Khanh ta,ta nhất định sẽ hộ tống nàng đi.
Hoa Thiên Tuyết nghe xong liền ngửa mặt nhìn trời. Trời xanh hỡi,mau mau cho thiên lôi đánh chết tên này đi a!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook