Thiên Tướng Tận Trung
-
Chương 19
(1) Tiệt khí: Hết hẳn sinh mệnh.
__________________________________________________ ___
“Roẹt…” một tiếng!
Một đạo kiếm khí cắt đứt mũi tên đồng thời tiếp tục lao về phía đầu của gã thứ ba.
“Xích!”
“Bùm…”
Nó lấy thế không thể đỡ xuyên thẳng vào đầu lâu của gã ta rồi nổ tung.
Máu tươi vẩy ra xung quanh.
Tình huống thình lình diễn ra trong nháy mắt, cả gã mặt sẹo và Cung Thanh đều bị máu tươi giây vào người.
“Ngươi…” – Gã mặt sẹo ngớ người trong sợ hãi, đầy kiêng kị nhìn người thanh niên.
Phía đối diện, người thanh niên lạnh lẽo cười:
“Không phải các ngươi muốn mạng sống của ta sao? Muốn thì tiến lên mà lấy.”
Cung Thanh không dám động đậy, hắn bị dọa sợ. Thật không ngờ tình huống xấu nhất đã xảy ra. Hắn chỉ có thể cười khổ trong lòng và chửi rủa cái tên ngu ngốc xấu số kia. Nếu không phải bởi hành động tự tìm đường chết ấy thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Giờ thì xong đời rồi. Gặp phải kẻ hung tàn chân chính. Không thấy tên đó giết người không nháy mắt sao?
Khủng bố là ở chỗ không nhìn ra sâu cạn của tên ấy. Rõ ràng tên đó hời hợt vung tay phát ra một đòn là đã kết liễu một người, vậy nếu tên đó động thủ thì sao? Càng nghĩ Cung Thanh càng rét run.
Cố gắng đè nén sự bất an trong lòng, Cung Thanh đứng lặng tại chỗ quan sát diễn biến tiếp theo. “Hi vọng rằng vẫn còn đường sống.” – Hắn miên man suy nghĩ.
Rút từ sau lưng ra một thanh kiếm rỉ sét, người thanh niên nhìn về hướng gã mặt sẹo và nói:
“Ta cho ngươi một cơ hội.”
Rồi người thanh niên đưa thanh kiếm lên chỉ thẳng vào mặt gã mặt sẹo:
“Tấn công đi. Nếu không, hôm nay ngươi chắc chắn phải nằm lại tại đây.”
Gã mặt sẹo nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, gã áp chế lại xúc động, hít sâu một hơi.
Rồi đột nhiên gã bắn tên, đồng thời lấy tên từ phía sau cho vào cung rồi lại bắn tên. Sau khi liên tục bắn ra hơn mười mũi tên, gã dùng gót chân đạp mạnh xuống đất mượn lực lùi nhanh về phía sau.
Vừa liên tục lùi lại phía sau, gã cũng tiếp tục bắn tên. Hiển nhiên gã không dám xem thường người thanh niên đằng đó.
“Vút… Vút… Vút…”
Vô số âm thanh của những mũi tên xé gió lao nhanh vang lên không ngừng.
Trong chớp mắt, Cung Thanh vội vàng nhảy về phía bên trái năm trượng rồi lặng im đứng đó chờ đợi. Hắn không dám nhân cơ hội bỏ chạy. Người thông minh luôn có những quyết định đúng đắn như vậy.
Phía bên trong cuộc chiến, khi những mũi tên sắp tới gần cơ thể người thanh niên thì chỉ nghe một tiếng quát khẽ từ đó truyền ra:
“Kiếm Khí Hoành Không!”
“Phốc… Phốc… Phốc… Phốc… Phốc… Phốc… Phốc…”
Bảy ánh sáng chói mắt lóe lên, bảy âm thanh nối liền một mạch.
Bảy mũi kiếm khí lấy tốc độ nhanh gấp hai lần tốc độ bắn tên của gã mặt sẹo lao ra. Với độ sắc bén không tưởng, chúng dễ dàng cắt nát tất cả những mũi tên chúng gặp trên đường đi. Và mang theo dư uy lao thẳng về phía gã mặt sẹo với tốc độ không thay đổi.
Vốn đang lui lại, lại trông thấy tình cảnh này, gã mặt sẹo rung động. Gã vận khởi tí nội công ít ỏi tích cóp bấy lâu vào hai chân, dùng khinh công tình cờ mua được vào vài năm trước lướt ngang.
Mục tiêu may mắn chạy thoát, thế nên kiếm khí xuyên thủng vật cản trước mặt rồi đâm sầm vào mặt đất.
“Đùng… Đùng… Roẹt… Đùng… Đùng…”
Mặt đất vỡ tung thành những cái hố, đất cát và lá khô xào xạc tung bay. Bụi mù nổi lên bốn phía.
“Di, Hổ Bộ?” – Nhìn thấy khinh công mà gã mặt sẹo sử dụng, ở phía bên kia vang lên âm thanh kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc của người thanh niên.
Ở nơi đó, sau khi ngạc nhiên, người thanh niên cười khẽ:
“Thật không ngờ ngươi cũng có một phần bản lĩnh. Xem ra tại sơn trại Địch Sơn ngươi cũng không phải hạng người vô danh.”
Từng dòng khí trong đan điền cấp tốc xoay nhanh, qua cơ thể của hắn, nội lực ầm ầm lao về thanh kiếm hội tụ.
“Keng…” – Thanh kiếm ngâm vang chấn động một góc rừng.
“Ta sẽ không lưu thủ nữa. Nếu ngươi thoát được chiêu này thì ta sẽ bỏ qua. Cẩn thận rồi.”
Dứt lời, hắn hướng về phía gã mặt sẹo đang bỏ chạy thục mạng đâm ra ba kiếm liên tiếp ở vị trí đỉnh một hình tam giác đều nhanh như chớp giật.
“Xì… Xì… Xèo…” – Ba âm thanh quái lạ phát ra khi hắn đâm kiếm.
Vùng không khí ở quanh hình tam giác ấy bỗng trở nên hỗn loạn. Chưa kịp nhìn ra điều gì khác thường ở nơi đó thì đã nghe tiếng thét tuyệt vọng của gã mặt sẹo ở bên kia.
“A…”
Ba lỗ máu to bằng chiếc đũa xếp thành một hình tam giác đều đột nhiên xuất hiện giữa ngực gã mặt sẹo. Ba lỗ máu ấy xuyên thủng cơ thể gã từ phía trước tới phía sau. Dù đứng ở trước gã mặt sẹo, nhưng qua chúng, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh phía sau lưng gã ta.
Máu tươi chảy lã chã không ngớt. Gã mặt sẹo đau đớn đến cùng cực nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phía người thanh niên.
“Tốt. Quả nhiên là trường giang sóng sau đè sóng trước. Đây là chiêu gì?” – Gã cắn răng bỏ ra câu hỏi.
“Tam Kiếm Trấn Thể.” – Nhìn gã mặt sẹo, người thanh niên khâm phục nói ra.
“Tốt. Tốt. Tốt… Chỉ nghe danh tự thôi là đã biết ta thua không oan.”
Gã mặt sẹo dữ tợn mỉm cười trong thống khổ rồi tiệt khí(1) ngã xuống.
“Bịch.”
Biết chắc gã mặt sẹo đã chết, người thanh niên không mấy quan tâm đến gã nữa, mà hắn quay sang nhìn về người sống sót duy nhất còn lại.
“Rất tốt. Ngươi rất thông minh.” – Người thanh niên tán thưởng thái độ của Cung Thanh.
“Không dám, không dám. Tiểu nhân cũng chỉ là có chút nhanh nhạy mà thôi.” – Cung Thanh cung kính đáp.
“Ha ha… Ngươi không cần phải giả vờ khiêm tốn. Ở cái tình huống như thế này, đa phần mọi người sẽ lựa chọn nhân cơ hội ta đang tập trung đánh giết tên kia mà bỏ chạy, chứ không ai nghĩ ra cái cách “ngu ngốc” không dám hành động gì mà đứng lại tại chỗ như thế này.” – Người thanh niên tiếp tục chỉ ra.
“Đại nhân quá lời. Tiểu nhân cũng chỉ là có một tí suy nghĩ nhỏ xíu cùng với một tí ti tiểu thông minh mà thôi. Tiểu nhân không dám nhận sự đánh giá đó của đại nhân.” – Cung Thanh run lên.
“Hừ! Trước mặt ta thì tốt nhất là thu lại cái thói quen nịnh bợ của ngươi đi.” – Người thanh niên nhướng mày, lạnh lùng liếc Cung Thanh.
“Vâng, vâng. Tiểu nhân đã rõ.” – Đầu đổ mồ hôi hột, Cung Thanh trả lời trong run rẩy.
“Được rồi. Bớt phí lời. Ngươi là người của sơn trại Địch Sơn?” – Người thanh niên phất tay áo, hỏi lại một câu để xác nhận.
“Vâng. Tiểu nhân là một thành viên của sơn trại Địch Sơn.” – Cung Thanh thở ra một hơi.
Đạt được xác nhận, người thanh niên âm trầm nhìn hắn:
“Ngươi biết về sơn trại Địch Sơn bao nhiêu thì nói hết ra cho ta nghe. Nếu có nửa lời gian dối thì tên mặt sẹo kia là kết cục của ngươi.”
Nghe thế, Cung Thanh biết mình đã đạt được một vé sống sót. Cho nên, hắn không dám lãnh đạm, cũng không dám dối gian. Bộ não cấp tốc suy tư, hắn bắt đầu sắp xếp lại câu chữ. Một vài hơi thở sau, hắn mở lời:
“Bẩm đại nhân, sơn trại Địch Sơn nằm ở ngọn núi đá cao nhất trong dãy Sơn Ngưu cách nơi này 6 dặm về phía tây. Sơn trại có tổng cộng khoảng một nghìn hai trăm người, trong đó quyền lực cao nhất thuộc về mười người đứng đầu. Gã mặt sẹo đại nhân vừa giết tên là Thái Khung, hắn là người có võ công tệ nhất trong mười người đó. Thủ lĩnh của sơn trại là Tát Mãn, một kẻ có nội công sâu không lường được. Tiểu nhân từng nghe nói trong quá khứ, Tát Mãn từng có một lần xông vào huyện phủ Xích Khuê đồ sát hơn hai trăm người, sau đó dưới sự truy bắt của hai trăm quan binh Thiên triều lại an toàn thoát ra. Người thứ hai là Thiết Kim, là …
… ”
Nghe xong, người thanh niên cười cợt:
“Hết rồi? Chỉ có nhiêu đó thôi?”
Cung Thanh nơm nớp lo sợ, hắn kêu khổ không ngừng. Nếu suy nghĩ của hắn không sai lầm thì hôm nay hắn gặp phải đại sự. Theo lẽ dĩ nhiên, không ai vì hứng thú nhất thời mà hỏi đến thông tin về sơn trại Địch Sơn cả, lại còn cho rằng thông tin đó còn chưa đủ nữa.
Cung Thanh cũng chỉ có cách nhắm mắt chờ đợi người thanh niên nói ra mà thôi, vì thế hắn đáp:
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân chỉ biết một số thông tin sơ sài như vậy mà thôi.”
Người thanh niên dường như không để ý đến tâm tư của Cung Thanh. Chỉ nghe người thanh niên hỏi:
“Phòng vệ của sơn trại Địch Sơn như thế nào?”
Dù đã chuẩn bị sẵn, Cung Thanh cũng giật thót. “Quả nhiên.” – Hắn lặng lẽ quất mình một cái tát. Hôm nay hắn nghĩ đến tình huống tồi tệ nào thì tình huống ấy cũng xảy ra. “A, cái ngày chó chết gì thế này không biết.” – Hắn hận thấu ngày hôm nay.
Biết là thế, nghĩ là vậy, nhưng hắn không ngu mà đụng chạm vào vấn đề này. Thần tiên đánh nhau, hắn không thể tham gia vào mà chỉ có thể tránh ra càng xa càng tốt. Hắn cười khổ trả lời:
“Bẩm đại nhân. Sơn trại Địch Sơn chỉ có duy nhất một con đường đi lên, còn lại đều là những vách núi cao và những nơi sương mù dày đặc, mãnh thú hung dữ. Trên con đường này có rất nhiều trạm gác, hố bẫy và tuyến phòng thủ được dựng lên. Đặc biệt là có nhiều nơi được trang bị cung tên và nỏ.
Khi vượt qua được các trạm gác và tuyến phòng thủ, chúng ta sẽ đến bên ngoài trại, nơi có bức tường gỗ rắn chắc cao hơn bốn thước. Song song với bức tường là ba trăm cung thủ túc trực thường xuyên. Cũng như có sáu đến mười cao thủ trấn giữ ở cửa vào.
Nhìn chung sơn trại Địch Sơn dễ thủ khó công. Xét một khía cạnh nào đấy, thì muốn công phá sơn trại này cần phải có ít nhất ba nghìn quân binh tinh nhuệ cùng với ba mươi cao thủ. Nếu dưới số lượng đó, e rằng không phải đi tìm chết thì cũng là lưỡng bại câu thương mà thôi.”
Người thanh niên ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu:
“Hừm! Ta đã rõ.”
Sau đó người thanh niên nhìn về phía Cung Thanh.
Cung Thanh bỗng nhiên có dự cảm bất hảo.
Và dự cảm của hắn biến thành sự thật khi nghe người thành niên nói:
“Tốt. Ta cần nhà ngươi giúp một việc nhỏ nữa thôi. Yên tâm, xong việc này ta sẽ không miễn cưỡng ngươi làm gì nữa.”
…
Cung Thanh lo âu làm theo chỉ thị của Từ Phong. Nhờ lý do đã chuẩn bị sẵn mà dẫn Từ Phong vượt qua hai trạm gác đầu.
Đúng vậy, người thanh niên kia chính là Từ Phong. Sau trận chiến với Nhất Ngục, sau khi sử dụng chiêu thức cấm kỵ, Từ Phong nhanh chân chạy thoát. Mãi đến khi cảm thấy không có người đuổi theo hắn mới yên tâm bắt đầu kế hoạch tiếp theo.
Từ Phong hắn muốn tạo ra thế lực của riêng mình. Vì thế đầu tiên hắn tiến hành tìm kiếm nguồn tài chính hùng hậu. Hắn không muốn nương tựa người khác, càng không muốn bị người khác chi phối. Cho nên, để một công đôi việc, hắn lao vào các huyện phủ, giết những tên quan tri huyện tội ác đầy mình giúp dân chúng sống yên ổn một đoạn thời gian; đồng thời nhờ đó kiếm được một khoảng kha khá.
Ban đầu hắn cũng có ý nghĩ “cướp của người giàu chia cho người nghèo”, nhưng hắn bác bỏ. Tất cả cũng bởi vì hắn không muốn những người nghèo được chia tiền bị liên lụy rồi chịu cảnh lầm than. Thử hỏi quan tri huyện bị giết, một thời gian sau dân chúng ở đó nhận được một món tiền lớn thì tình cảnh của họ sẽ như thế nào? Thiên triều sẽ tha cho bọn họ? Lũ quan tham được cử tới chỉ đơn giản tịch thu số tiền mà họ nhận được? Không, rất rõ ràng họ không chỉ đơn giản bị tịch thu tiền, bị tra hỏi rồi thả ra. Chỉ có những kẻ tự cho mình thông minh mới nghĩ đơn giản như thế.
Còn nếu dùng số tiền đó lôi kéo họ đứng lên khởi nghĩa? Đó càng là ý nghĩ ngu ngốc. Họ không chỉ sống cho riêng mình mà còn phải sống cho gia đình. Và họ cũng chỉ là những người dân lương thiện, chất phác mà thôi. Cho dù có nhanh chóng tiến hành huấn luyện thì họ có thể nào chống lại binh lính của Thiên triều?
Nếu như cho rằng chỉ cần cố gắng đồng tâm hiệp lực xây dựng công sự, xây dựng tường phòng thủ cũng như lấy tốc độ nhanh nhất huấn luyện họ tự vệ và cung cấp vũ khí cho họ mà có thể an tâm đối phó binh lính Thiên triều thì ý nghĩ đó còn ngu ngốc hơn cả trăm lần ý nghĩ trước.
Một con sâu mới quật khởi có thể nào đánh ngã được một con voi với nền móng mấy nghìn năm? Chỉ riêng số lượng quân lính Thiên triều cũng đủ đè chết con sâu ngu ngốc này rồi, chứ đừng nói đến nguồn lương thảo và tài lực hùng hậu của Thiên triều. Tất nhiên con sâu nhỏ bé này không đủ khả năng, cũng chẳng có lấy một vài điều kiện có thể trao đổi để thành lập liên minh chống lại Thiên triều. Vậy nên cho dù người lãnh đạo có được mưu lược hơn người thì cũng chỉ có một kết quả duy nhất là thất bại thảm hại.
Vì tất cả những lý do đó, hắn không thể không lựa chọn từ bỏ việc dẫn người dân vào chỗ chết. Và Từ Phong cũng chỉ có thể suy nghĩ phương án khác mà thôi.
Cũng có đôi khi hắn suy nghĩ đến việc dùng tài năng của mình gia nhập vào dưới trướng một phe thế lực nào đó. Tuy nhiên hắn cũng từ bỏ phương án này. Bởi vì hắn có tham gia thì hắn cũng chỉ là một cá nhân, liệu hắn có thể dao động hay thay đổi được cả một hệ thống mục nát đương thời? Đó là chưa kể lời nói của hắn có ai nghe hay không. Trớ trêu thay, nếu quyết định gia nhập một phe phái, khi bỏ thời gian và công sức trợ giúp phe phái đó lên nắm quyền thì thủ lĩnh phe phái với quan niệm hiện tại liệu có chấp nhận canh tân Thiên triều?
Mặt khác, hắn muốn tạo nên một thời đại mới. Thời đại mà ở đó con người ta bình đẳng với nhau, người dân được ấm no, hạnh phúc; đâu đâu cũng rộn rã tiếng cười. Thế nhưng chính hắn cũng biết rõ là quan niệm này của hắn là “khác loại” với mọi người. Thế hệ cũ, hệ thống cũ chắc chắn không cho phép quyền lực trong tay họ biến mất một cách vớ vẩn như vậy. Đang yên đang lành sống trên đầu muôn người, họ nào chấp nhận cuộc sống bình đẳng ngang hàng với bọn dân đen?
Bởi vậy, nếu muốn canh tân Thiên triều, cái giá phải trả là vô cùng to lớn. Phe phái của hắn mới nắm giữ Thiên triều trong tay thì có thể nào làm ra hành động điên cuồng tạo ra hỗn loạn như vậy được?
Vì thế cho nên, hắn chỉ có duy nhất một cách là đánh ra một con đường của riêng mình. Có thể hắn không thể biến cả Thiên triều thành một vương quốc trong suy nghĩ của mình, nhưng ít nhất hắn có thể biến khu vực hắn nắm giữ thành một nơi như vậy. Hắn không thể giúp đỡ tất cả mọi người, nhưng hắn tin rằng hắn có thể giúp đỡ được vài người.
Thế nên, vì dân trừ hại và cũng vì lý tưởng cao cả của mình, hắn quyết định hợp nhất tất cả thế lực sơn tặc, cường đạo. Không chỉ dựa vào nơi rừng sâu âm thầm phát triển mà còn dựa vào đó nhanh chóng tạo nên một đội quân của riêng mình. Có thể qua ba năm, năm năm còn chưa thấy được gì, nhưng hắn không tin qua mười năm, mười lăm năm quân đội của hắn không có khả năng đánh với quân tinh nhuệ của Thiên triều một trận.
…
“Đứng lại. Các ngươi là ai?” – Trên đỉnh tháp tạm bợ, một tên cung thủ quát lên.
Từ Phong vốn cho rằng dưới sự dẫn đường của một tên hầu cận bên một trong mười vị thủ lĩnh của sơn trại là có thể bình yên vào trại. Nhưng hắn đã lầm.
Khi hắn theo Cung Thanh đến nơi này, dị biến phát sinh.
__________________________________________________ ___
“Roẹt…” một tiếng!
Một đạo kiếm khí cắt đứt mũi tên đồng thời tiếp tục lao về phía đầu của gã thứ ba.
“Xích!”
“Bùm…”
Nó lấy thế không thể đỡ xuyên thẳng vào đầu lâu của gã ta rồi nổ tung.
Máu tươi vẩy ra xung quanh.
Tình huống thình lình diễn ra trong nháy mắt, cả gã mặt sẹo và Cung Thanh đều bị máu tươi giây vào người.
“Ngươi…” – Gã mặt sẹo ngớ người trong sợ hãi, đầy kiêng kị nhìn người thanh niên.
Phía đối diện, người thanh niên lạnh lẽo cười:
“Không phải các ngươi muốn mạng sống của ta sao? Muốn thì tiến lên mà lấy.”
Cung Thanh không dám động đậy, hắn bị dọa sợ. Thật không ngờ tình huống xấu nhất đã xảy ra. Hắn chỉ có thể cười khổ trong lòng và chửi rủa cái tên ngu ngốc xấu số kia. Nếu không phải bởi hành động tự tìm đường chết ấy thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Giờ thì xong đời rồi. Gặp phải kẻ hung tàn chân chính. Không thấy tên đó giết người không nháy mắt sao?
Khủng bố là ở chỗ không nhìn ra sâu cạn của tên ấy. Rõ ràng tên đó hời hợt vung tay phát ra một đòn là đã kết liễu một người, vậy nếu tên đó động thủ thì sao? Càng nghĩ Cung Thanh càng rét run.
Cố gắng đè nén sự bất an trong lòng, Cung Thanh đứng lặng tại chỗ quan sát diễn biến tiếp theo. “Hi vọng rằng vẫn còn đường sống.” – Hắn miên man suy nghĩ.
Rút từ sau lưng ra một thanh kiếm rỉ sét, người thanh niên nhìn về hướng gã mặt sẹo và nói:
“Ta cho ngươi một cơ hội.”
Rồi người thanh niên đưa thanh kiếm lên chỉ thẳng vào mặt gã mặt sẹo:
“Tấn công đi. Nếu không, hôm nay ngươi chắc chắn phải nằm lại tại đây.”
Gã mặt sẹo nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, gã áp chế lại xúc động, hít sâu một hơi.
Rồi đột nhiên gã bắn tên, đồng thời lấy tên từ phía sau cho vào cung rồi lại bắn tên. Sau khi liên tục bắn ra hơn mười mũi tên, gã dùng gót chân đạp mạnh xuống đất mượn lực lùi nhanh về phía sau.
Vừa liên tục lùi lại phía sau, gã cũng tiếp tục bắn tên. Hiển nhiên gã không dám xem thường người thanh niên đằng đó.
“Vút… Vút… Vút…”
Vô số âm thanh của những mũi tên xé gió lao nhanh vang lên không ngừng.
Trong chớp mắt, Cung Thanh vội vàng nhảy về phía bên trái năm trượng rồi lặng im đứng đó chờ đợi. Hắn không dám nhân cơ hội bỏ chạy. Người thông minh luôn có những quyết định đúng đắn như vậy.
Phía bên trong cuộc chiến, khi những mũi tên sắp tới gần cơ thể người thanh niên thì chỉ nghe một tiếng quát khẽ từ đó truyền ra:
“Kiếm Khí Hoành Không!”
“Phốc… Phốc… Phốc… Phốc… Phốc… Phốc… Phốc…”
Bảy ánh sáng chói mắt lóe lên, bảy âm thanh nối liền một mạch.
Bảy mũi kiếm khí lấy tốc độ nhanh gấp hai lần tốc độ bắn tên của gã mặt sẹo lao ra. Với độ sắc bén không tưởng, chúng dễ dàng cắt nát tất cả những mũi tên chúng gặp trên đường đi. Và mang theo dư uy lao thẳng về phía gã mặt sẹo với tốc độ không thay đổi.
Vốn đang lui lại, lại trông thấy tình cảnh này, gã mặt sẹo rung động. Gã vận khởi tí nội công ít ỏi tích cóp bấy lâu vào hai chân, dùng khinh công tình cờ mua được vào vài năm trước lướt ngang.
Mục tiêu may mắn chạy thoát, thế nên kiếm khí xuyên thủng vật cản trước mặt rồi đâm sầm vào mặt đất.
“Đùng… Đùng… Roẹt… Đùng… Đùng…”
Mặt đất vỡ tung thành những cái hố, đất cát và lá khô xào xạc tung bay. Bụi mù nổi lên bốn phía.
“Di, Hổ Bộ?” – Nhìn thấy khinh công mà gã mặt sẹo sử dụng, ở phía bên kia vang lên âm thanh kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc của người thanh niên.
Ở nơi đó, sau khi ngạc nhiên, người thanh niên cười khẽ:
“Thật không ngờ ngươi cũng có một phần bản lĩnh. Xem ra tại sơn trại Địch Sơn ngươi cũng không phải hạng người vô danh.”
Từng dòng khí trong đan điền cấp tốc xoay nhanh, qua cơ thể của hắn, nội lực ầm ầm lao về thanh kiếm hội tụ.
“Keng…” – Thanh kiếm ngâm vang chấn động một góc rừng.
“Ta sẽ không lưu thủ nữa. Nếu ngươi thoát được chiêu này thì ta sẽ bỏ qua. Cẩn thận rồi.”
Dứt lời, hắn hướng về phía gã mặt sẹo đang bỏ chạy thục mạng đâm ra ba kiếm liên tiếp ở vị trí đỉnh một hình tam giác đều nhanh như chớp giật.
“Xì… Xì… Xèo…” – Ba âm thanh quái lạ phát ra khi hắn đâm kiếm.
Vùng không khí ở quanh hình tam giác ấy bỗng trở nên hỗn loạn. Chưa kịp nhìn ra điều gì khác thường ở nơi đó thì đã nghe tiếng thét tuyệt vọng của gã mặt sẹo ở bên kia.
“A…”
Ba lỗ máu to bằng chiếc đũa xếp thành một hình tam giác đều đột nhiên xuất hiện giữa ngực gã mặt sẹo. Ba lỗ máu ấy xuyên thủng cơ thể gã từ phía trước tới phía sau. Dù đứng ở trước gã mặt sẹo, nhưng qua chúng, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy khung cảnh phía sau lưng gã ta.
Máu tươi chảy lã chã không ngớt. Gã mặt sẹo đau đớn đến cùng cực nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về phía người thanh niên.
“Tốt. Quả nhiên là trường giang sóng sau đè sóng trước. Đây là chiêu gì?” – Gã cắn răng bỏ ra câu hỏi.
“Tam Kiếm Trấn Thể.” – Nhìn gã mặt sẹo, người thanh niên khâm phục nói ra.
“Tốt. Tốt. Tốt… Chỉ nghe danh tự thôi là đã biết ta thua không oan.”
Gã mặt sẹo dữ tợn mỉm cười trong thống khổ rồi tiệt khí(1) ngã xuống.
“Bịch.”
Biết chắc gã mặt sẹo đã chết, người thanh niên không mấy quan tâm đến gã nữa, mà hắn quay sang nhìn về người sống sót duy nhất còn lại.
“Rất tốt. Ngươi rất thông minh.” – Người thanh niên tán thưởng thái độ của Cung Thanh.
“Không dám, không dám. Tiểu nhân cũng chỉ là có chút nhanh nhạy mà thôi.” – Cung Thanh cung kính đáp.
“Ha ha… Ngươi không cần phải giả vờ khiêm tốn. Ở cái tình huống như thế này, đa phần mọi người sẽ lựa chọn nhân cơ hội ta đang tập trung đánh giết tên kia mà bỏ chạy, chứ không ai nghĩ ra cái cách “ngu ngốc” không dám hành động gì mà đứng lại tại chỗ như thế này.” – Người thanh niên tiếp tục chỉ ra.
“Đại nhân quá lời. Tiểu nhân cũng chỉ là có một tí suy nghĩ nhỏ xíu cùng với một tí ti tiểu thông minh mà thôi. Tiểu nhân không dám nhận sự đánh giá đó của đại nhân.” – Cung Thanh run lên.
“Hừ! Trước mặt ta thì tốt nhất là thu lại cái thói quen nịnh bợ của ngươi đi.” – Người thanh niên nhướng mày, lạnh lùng liếc Cung Thanh.
“Vâng, vâng. Tiểu nhân đã rõ.” – Đầu đổ mồ hôi hột, Cung Thanh trả lời trong run rẩy.
“Được rồi. Bớt phí lời. Ngươi là người của sơn trại Địch Sơn?” – Người thanh niên phất tay áo, hỏi lại một câu để xác nhận.
“Vâng. Tiểu nhân là một thành viên của sơn trại Địch Sơn.” – Cung Thanh thở ra một hơi.
Đạt được xác nhận, người thanh niên âm trầm nhìn hắn:
“Ngươi biết về sơn trại Địch Sơn bao nhiêu thì nói hết ra cho ta nghe. Nếu có nửa lời gian dối thì tên mặt sẹo kia là kết cục của ngươi.”
Nghe thế, Cung Thanh biết mình đã đạt được một vé sống sót. Cho nên, hắn không dám lãnh đạm, cũng không dám dối gian. Bộ não cấp tốc suy tư, hắn bắt đầu sắp xếp lại câu chữ. Một vài hơi thở sau, hắn mở lời:
“Bẩm đại nhân, sơn trại Địch Sơn nằm ở ngọn núi đá cao nhất trong dãy Sơn Ngưu cách nơi này 6 dặm về phía tây. Sơn trại có tổng cộng khoảng một nghìn hai trăm người, trong đó quyền lực cao nhất thuộc về mười người đứng đầu. Gã mặt sẹo đại nhân vừa giết tên là Thái Khung, hắn là người có võ công tệ nhất trong mười người đó. Thủ lĩnh của sơn trại là Tát Mãn, một kẻ có nội công sâu không lường được. Tiểu nhân từng nghe nói trong quá khứ, Tát Mãn từng có một lần xông vào huyện phủ Xích Khuê đồ sát hơn hai trăm người, sau đó dưới sự truy bắt của hai trăm quan binh Thiên triều lại an toàn thoát ra. Người thứ hai là Thiết Kim, là …
… ”
Nghe xong, người thanh niên cười cợt:
“Hết rồi? Chỉ có nhiêu đó thôi?”
Cung Thanh nơm nớp lo sợ, hắn kêu khổ không ngừng. Nếu suy nghĩ của hắn không sai lầm thì hôm nay hắn gặp phải đại sự. Theo lẽ dĩ nhiên, không ai vì hứng thú nhất thời mà hỏi đến thông tin về sơn trại Địch Sơn cả, lại còn cho rằng thông tin đó còn chưa đủ nữa.
Cung Thanh cũng chỉ có cách nhắm mắt chờ đợi người thanh niên nói ra mà thôi, vì thế hắn đáp:
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân chỉ biết một số thông tin sơ sài như vậy mà thôi.”
Người thanh niên dường như không để ý đến tâm tư của Cung Thanh. Chỉ nghe người thanh niên hỏi:
“Phòng vệ của sơn trại Địch Sơn như thế nào?”
Dù đã chuẩn bị sẵn, Cung Thanh cũng giật thót. “Quả nhiên.” – Hắn lặng lẽ quất mình một cái tát. Hôm nay hắn nghĩ đến tình huống tồi tệ nào thì tình huống ấy cũng xảy ra. “A, cái ngày chó chết gì thế này không biết.” – Hắn hận thấu ngày hôm nay.
Biết là thế, nghĩ là vậy, nhưng hắn không ngu mà đụng chạm vào vấn đề này. Thần tiên đánh nhau, hắn không thể tham gia vào mà chỉ có thể tránh ra càng xa càng tốt. Hắn cười khổ trả lời:
“Bẩm đại nhân. Sơn trại Địch Sơn chỉ có duy nhất một con đường đi lên, còn lại đều là những vách núi cao và những nơi sương mù dày đặc, mãnh thú hung dữ. Trên con đường này có rất nhiều trạm gác, hố bẫy và tuyến phòng thủ được dựng lên. Đặc biệt là có nhiều nơi được trang bị cung tên và nỏ.
Khi vượt qua được các trạm gác và tuyến phòng thủ, chúng ta sẽ đến bên ngoài trại, nơi có bức tường gỗ rắn chắc cao hơn bốn thước. Song song với bức tường là ba trăm cung thủ túc trực thường xuyên. Cũng như có sáu đến mười cao thủ trấn giữ ở cửa vào.
Nhìn chung sơn trại Địch Sơn dễ thủ khó công. Xét một khía cạnh nào đấy, thì muốn công phá sơn trại này cần phải có ít nhất ba nghìn quân binh tinh nhuệ cùng với ba mươi cao thủ. Nếu dưới số lượng đó, e rằng không phải đi tìm chết thì cũng là lưỡng bại câu thương mà thôi.”
Người thanh niên ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu:
“Hừm! Ta đã rõ.”
Sau đó người thanh niên nhìn về phía Cung Thanh.
Cung Thanh bỗng nhiên có dự cảm bất hảo.
Và dự cảm của hắn biến thành sự thật khi nghe người thành niên nói:
“Tốt. Ta cần nhà ngươi giúp một việc nhỏ nữa thôi. Yên tâm, xong việc này ta sẽ không miễn cưỡng ngươi làm gì nữa.”
…
Cung Thanh lo âu làm theo chỉ thị của Từ Phong. Nhờ lý do đã chuẩn bị sẵn mà dẫn Từ Phong vượt qua hai trạm gác đầu.
Đúng vậy, người thanh niên kia chính là Từ Phong. Sau trận chiến với Nhất Ngục, sau khi sử dụng chiêu thức cấm kỵ, Từ Phong nhanh chân chạy thoát. Mãi đến khi cảm thấy không có người đuổi theo hắn mới yên tâm bắt đầu kế hoạch tiếp theo.
Từ Phong hắn muốn tạo ra thế lực của riêng mình. Vì thế đầu tiên hắn tiến hành tìm kiếm nguồn tài chính hùng hậu. Hắn không muốn nương tựa người khác, càng không muốn bị người khác chi phối. Cho nên, để một công đôi việc, hắn lao vào các huyện phủ, giết những tên quan tri huyện tội ác đầy mình giúp dân chúng sống yên ổn một đoạn thời gian; đồng thời nhờ đó kiếm được một khoảng kha khá.
Ban đầu hắn cũng có ý nghĩ “cướp của người giàu chia cho người nghèo”, nhưng hắn bác bỏ. Tất cả cũng bởi vì hắn không muốn những người nghèo được chia tiền bị liên lụy rồi chịu cảnh lầm than. Thử hỏi quan tri huyện bị giết, một thời gian sau dân chúng ở đó nhận được một món tiền lớn thì tình cảnh của họ sẽ như thế nào? Thiên triều sẽ tha cho bọn họ? Lũ quan tham được cử tới chỉ đơn giản tịch thu số tiền mà họ nhận được? Không, rất rõ ràng họ không chỉ đơn giản bị tịch thu tiền, bị tra hỏi rồi thả ra. Chỉ có những kẻ tự cho mình thông minh mới nghĩ đơn giản như thế.
Còn nếu dùng số tiền đó lôi kéo họ đứng lên khởi nghĩa? Đó càng là ý nghĩ ngu ngốc. Họ không chỉ sống cho riêng mình mà còn phải sống cho gia đình. Và họ cũng chỉ là những người dân lương thiện, chất phác mà thôi. Cho dù có nhanh chóng tiến hành huấn luyện thì họ có thể nào chống lại binh lính của Thiên triều?
Nếu như cho rằng chỉ cần cố gắng đồng tâm hiệp lực xây dựng công sự, xây dựng tường phòng thủ cũng như lấy tốc độ nhanh nhất huấn luyện họ tự vệ và cung cấp vũ khí cho họ mà có thể an tâm đối phó binh lính Thiên triều thì ý nghĩ đó còn ngu ngốc hơn cả trăm lần ý nghĩ trước.
Một con sâu mới quật khởi có thể nào đánh ngã được một con voi với nền móng mấy nghìn năm? Chỉ riêng số lượng quân lính Thiên triều cũng đủ đè chết con sâu ngu ngốc này rồi, chứ đừng nói đến nguồn lương thảo và tài lực hùng hậu của Thiên triều. Tất nhiên con sâu nhỏ bé này không đủ khả năng, cũng chẳng có lấy một vài điều kiện có thể trao đổi để thành lập liên minh chống lại Thiên triều. Vậy nên cho dù người lãnh đạo có được mưu lược hơn người thì cũng chỉ có một kết quả duy nhất là thất bại thảm hại.
Vì tất cả những lý do đó, hắn không thể không lựa chọn từ bỏ việc dẫn người dân vào chỗ chết. Và Từ Phong cũng chỉ có thể suy nghĩ phương án khác mà thôi.
Cũng có đôi khi hắn suy nghĩ đến việc dùng tài năng của mình gia nhập vào dưới trướng một phe thế lực nào đó. Tuy nhiên hắn cũng từ bỏ phương án này. Bởi vì hắn có tham gia thì hắn cũng chỉ là một cá nhân, liệu hắn có thể dao động hay thay đổi được cả một hệ thống mục nát đương thời? Đó là chưa kể lời nói của hắn có ai nghe hay không. Trớ trêu thay, nếu quyết định gia nhập một phe phái, khi bỏ thời gian và công sức trợ giúp phe phái đó lên nắm quyền thì thủ lĩnh phe phái với quan niệm hiện tại liệu có chấp nhận canh tân Thiên triều?
Mặt khác, hắn muốn tạo nên một thời đại mới. Thời đại mà ở đó con người ta bình đẳng với nhau, người dân được ấm no, hạnh phúc; đâu đâu cũng rộn rã tiếng cười. Thế nhưng chính hắn cũng biết rõ là quan niệm này của hắn là “khác loại” với mọi người. Thế hệ cũ, hệ thống cũ chắc chắn không cho phép quyền lực trong tay họ biến mất một cách vớ vẩn như vậy. Đang yên đang lành sống trên đầu muôn người, họ nào chấp nhận cuộc sống bình đẳng ngang hàng với bọn dân đen?
Bởi vậy, nếu muốn canh tân Thiên triều, cái giá phải trả là vô cùng to lớn. Phe phái của hắn mới nắm giữ Thiên triều trong tay thì có thể nào làm ra hành động điên cuồng tạo ra hỗn loạn như vậy được?
Vì thế cho nên, hắn chỉ có duy nhất một cách là đánh ra một con đường của riêng mình. Có thể hắn không thể biến cả Thiên triều thành một vương quốc trong suy nghĩ của mình, nhưng ít nhất hắn có thể biến khu vực hắn nắm giữ thành một nơi như vậy. Hắn không thể giúp đỡ tất cả mọi người, nhưng hắn tin rằng hắn có thể giúp đỡ được vài người.
Thế nên, vì dân trừ hại và cũng vì lý tưởng cao cả của mình, hắn quyết định hợp nhất tất cả thế lực sơn tặc, cường đạo. Không chỉ dựa vào nơi rừng sâu âm thầm phát triển mà còn dựa vào đó nhanh chóng tạo nên một đội quân của riêng mình. Có thể qua ba năm, năm năm còn chưa thấy được gì, nhưng hắn không tin qua mười năm, mười lăm năm quân đội của hắn không có khả năng đánh với quân tinh nhuệ của Thiên triều một trận.
…
“Đứng lại. Các ngươi là ai?” – Trên đỉnh tháp tạm bợ, một tên cung thủ quát lên.
Từ Phong vốn cho rằng dưới sự dẫn đường của một tên hầu cận bên một trong mười vị thủ lĩnh của sơn trại là có thể bình yên vào trại. Nhưng hắn đã lầm.
Khi hắn theo Cung Thanh đến nơi này, dị biến phát sinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook