Thiên Tứ Kỳ Duyên
-
Chương 42
CHƯƠNG 42
Chu Tề nghe đến đó liền biết xảy ra chuyện gì, xem ra tối qua là lần đầu Tương Hiểu Vũ thừa ân .
“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Thỉnh Hoàng Thượng thức dậy, để chúng nô tài hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt chải đầu thay y phục thượng triều.” Chu Tề dùng dùng thanh âm càng nhỏ hơn bình thường quỳ bên giường nói, lấy hiểu biết của ông với cùng trình độ Hoàng Thượng sủng ái Tương Hiểu Vũ, ngàn vạn lần không thể đánh thức Tương Hiểu Vũ.
Mạc Dương Thần chậm rãi mở mắt, nói thật, sau lúc ái ân với ái nhân, hắn thật sự không muốn buông con cá nhỏ trong lòng này ra, lại không có cách nào, quốc gia đại sự rất quan trọng, nếu quốc gia không yên ổn, hắn làm sao có thể cùng Tiểu Ngư Nhi diện mạo tư thủ (sống chung suốt đời, tạm hiểu theo cách ngắn gọn nhất này vậy)? Hơn nữa, đám đại thần đã phi thường bất mãn chuyện hắn chuyên sủng Tiểu Ngư Nhi, nếu hắn còn không thượng triều sẽ chỉ mang đến càng nhiều tai họa cho đoạn ái tình này.
Hắn nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên trán Tương Hiểu Vũ, vuốt ve da thịt trơn mềm non mịn trên người y, quả thật đã khiến y mệt chết rồi, không có cách nào, dục vọng nhẫn nhịn suốt hai tháng một khi ở trước mặt ái nhân khẳng định sẽ bùng nổ kịch liệt. Hắn cẩn thận rút bàn tay đặt dưới cổ Tương Hiểu Vũ ra, không làm kinh động tới y mà bước xuống giường , Chu Tề giúp hắn mặc y phục, hắn phân phó: “Chu Tề, bảo mọi người đừng quấy rầy Tiểu Ngư Nhi, bất luận kẻ nào cũng không được, chờ Tiểu Ngư Nhi ngủ đến lúc tự tỉnh.”
“Vâng, nô tài tuân mệnh.”
Lâm triều xong, Mạc Dương Thần vội vàng gấp gáp trở về,biết ái nhân còn đang ngủ say, hắn phân phó đám người Chu Tề chuẩn bị một ít nước ấm cùng điểm tâm nhẹ, không được chọn mấy món quá nhiều dầu mỡ, sau đó ngồi bên giường nhìn thuỵ nhan hồng nhuận của ái nhân. Lần đầu thừa hoan, tiêu hao hết tất cả thể lực của Tương Hiểu Vũ, nên bất luận là Mạc Dương Thần rời giường thượng triều hay khi hắn lâm triều xong trở về, y vẫn hoàn toàn không biết.
Không biết qua bao lâu, Tương Hiểu Vũ từ từ chuyển tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy một đôi mắt xanh biếc hàm chứa vô hạn thâm tình, “Hoàng Thượng.” Y nửa lười nhác nửa xấu hổ hô. Hai tay y chống giường muốn ngồi dậy, nhưng thắt lưng lại buốt đau”Ai nha” một tiếng, y chưa kịp ngồi dậy đã nằm lại trên giường.
“Thắt lưng đau à ?” Mạc Dương Thần dùng chăn bọc Tương Hiểu Vũ ôm y vào dục thất, Tương Hiểu Vũ hai tay ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào ngực, y hiện tại mới nhớ tới tối qua mình kêu hơi lớn tiếng, y nghĩ hiện tại mọi người trong Vân Hiên trai đều biết tối qua mình thừa ân.
Ngay lúc Chu Tề cùng Thượng Đức chuẩn bị vào dục thất hầu hạ, Mạc Dương Thần đột nhiên nói: “Các ngươi không cần vào, ở cửa chờ lệnh là được.”
Bọn họ nhìn nhau rồi cúi đầu nói: “vâng, Hoàng Thượng, nô tài tuân mệnh.”
Trong phòng tắm, Mạc Dương Thần ngồi trong dục dũng, để Tương Hiểu Vũ mặt quay về phía mình ngồi trên đùi hắn, hai tay hắn dùng lực đạo vừa phải xoa nắn thắt lưng y. Tương Hiểu Vũ tựa vào ***g ngực dày rộng của Mạc Dương Thần, trên mặt tràn ngập ráng đỏ, mái tóc xoăn màu đen toả ra trên lưng không che được hết những vết hôn ngân hồng tím trên da thịt.
Tương Hiểu Vũ cong môi, nhắm mắt hưởng thụ khoảng khắc yên lặng này.
Bỗng nhiên, một ngón tay tham nhập tiểu huyệt sưng đỏ, y mở to mắt ngẩng đầu nói: “Hoàng Thượng, ngươi còn muốn?” trời ạ, Hoàng Thượng thật không phải bình thường lợi hại nha, y mệt đến mức không động nổi một ngón tay, vậy mà hắn còn có thể. . . . . .
“Tiểu ngu ngốc, ta không phải người không biết chừng mực như vậy, cho dù là có muốn thật đi nữa thì ta cũng sẽ chờ cho ngươi có tinh thần rồi mới làm.” Mạc Dương Thần xấu xa nói: “Dù sao ta cũng không muốn như tối qua ngươi vừa làm xong đã hôn mê a.”
“Vậy, Hoàng Thượng ngươi vì sao lại. . . . . . lại cho ngón tay vào. . . . . . Nơi đó. . . . . .” Thanh âm nho nhỏ từ trong lòng Mạc Dương Thần truyền ra.
Mạc Dương Thần lợi dụng nước ấm cẩn thận dẫn hết mầm móng của mình từ trong tiểu huyệt ra, “Nếu không tẩy trừ sạch sẽ trong này, ngươi sẽ khó chịu đó.” Dược này quả nhiên rất hữu dụng, da thịt quanh tiểu huyệt không vì ma xát quá độ mà bị tổn hại, chỉ có hơi sưng lên. Ngón tay của hắn có quy luật trừu sáp, làm Tương Hiểu Vũ phát ra tiếng rên rỉ “hừ hừ” thật nhỏ.
“Tiểu Ngư Nhi, nếu ngươi còn phát ra thanh âm thế này nữa, ta không dám đảm bảo mình có thể nhẫn được.”
Cảm nhận được thứ cừng rắn dưới hạ thân, Tương Hiểu Vũ lập tức lấy tay che lại miệng mình lại, không để nó phát ra thêm bất kì thanh âm nào nữa.
“Ha ha. . . . . .” Mạc Dương Thần đột nhiên cười to, cảm tạ ông trời ban cho hắn một con cá nhỏ đáng yêu đến thế này, khiến hắn nhịn không được mà xuất ra chân tâm thương y, yêu y, luyến tiếc y.
Hết đệ tứ thập nhị chương
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook