CHƯƠNG 21

          Đi ra ngoài cả một đêm, khi trở về trong lòng ôm thêm một người cơ hồ xích loã, đầy người thương tích. Điều này làm Chu Tề đứng trước tẩm cung đợi Mạc Dương Thần về vô cùng kinh hách, ông bước nhanh lên trước, “Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ? Vị này là?” Ông cẩn thận hỏi.

Vì gương mặt Tương Hiểu Vũ bị mớ tóc tản ra che lại, nên Chu Tề không nhìn được diện mạo của y, chỉ có thể từ kiện y phục rách nát trên người y mà đoán đây hẳn là y phục của thái giám, thái giám? ! Chu Tề kinh hãi.

Mạc Dương Thần chưa trả lời vấn đề của ông, mà trực tiếp ôm người đặt lên giường.Chu Tề theo sau thấy được cảnh này, la lớn: “Hoàng Thượng, đó là long sàn. . . . . .” Trời ạ! Thái giám này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Thế nhưng có thể khiến Hoàng Thượng không chút nghĩ ngợi mà đặt y lên long sàn, phải biết long sàn chỉ có Hoàng Thượng mới được nằm lên, ngay cả lịch đại hoàng hậu, sủng phi cũng chưa từng được ngồi lên đó.

“Chu Tề, đừng dong dài.” Mạc Dương Thần cắt lời ông, “Lập tức truyền tất cả ngự y đang trực đến cho trẫm!”

“Vâng, nô tài tuân chỉ.” Vì thế, Chu Tề mang đầy bụng nghi vấn đến thái y điện, y đến tột cùng là ai? Thế nhưng có thể khiến Hoàng Thượng yêu cầu truyền tất cả các ngự y đang trong phiên trực đến, nhớ năm đó chỉ có lúc tiên đế bệnh nặng mới xuất hiện tình trạng này.

Chu Tề rời đi rồi, Mạc Dương Thần ngồi xuống giường nhìn Tương Hiểu Vũ còn đang chìm trong hôn mê. Nói cũng kỳ quái, hắn không biết vì sao mình lại ôm Tương Hiểu Vũ về, còn để y nằm lên long sàn xưa này mình chưa để người khác nằm lên, nếu đổi thành một người khác. . . . . .

Ý niệm này chỉ lướt qua đầu Mạc Dương Thần, liền bị hắn phủ quyết, không! Nếu người này không phải Tiểu Ngư Nhi, hắn tuyệt đối sẽ không đối đãi với kẻ đó thế này, nếu là người khác, nếu như là người khác. . . . . . Không giết thì cùng lắm là phái người đi xử lý. Nhưng. . . . . . Vì sao hắn lại đối xử với Tiểu Ngư Nhi đặc biệt như thế?

Ngồi bên giường, ngây người nhìn Tương Hiểu Vũ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nào nghĩ ra được nguyên cớ. Chẳng lẽ. . . . . . Đây là thích mà người ta hay nói? Thích một thái giám diện mạo bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ngay cả nam nhân cũng không phải? Phi tần trong chốn hậu cung như hoa như ngọc hắn lại không thích, mà đi thích thái giám?

Nam sắc hắn không phải chưa từng hưởng qua, trước khi đăng cơ, hắn cũng từng có một đoạn năm tháng hoang đường. Thanh nhược như trúc, tươi đẹp như hoa, đủ loại hình dáng, phong cách hắn đều đã gặp qua, thậm chí chạm qua. Nói thật, diện mạo Tương Hiểu Vũ có thể nói là không chút đặc sắc. ( Thủy: đương nhiên rồi, nếu bộ dạng Tiểu Ngư Nhi đẹp thì hiện tại sẽ không vào cung làm thái giám, mà là làm tiểu quan ở tướng công quán. Tiểu Ngư Nhi: ô. . . . . . Quả nhiên là mẹ kế a! )

Nhìn mái tóc đen bóng xoăn xoăn củaTương Hiểu Vũ tản ra trên giường, Mạc Dương Thần chọn lấy một lọn đặt vào lòng bàn tay, lấy ngón tay nhẹ nhàng chà xát. Nhìn gương mặt trắng bệch của y, trong lòng không khỏi tự hỏi: Tiểu Ngư Nhi, với ta mà nói, ngươi đến tột cùng chiếm vị trí thế nào? Bình thường như vậy, rồi lại đặc biệt đến thế.

Ngay lúc Mạc Dương Thần  nhìn Tương Hiểu Vũ ngẩn người, Chu Tề mang các thái y đang trực vội vàng đi tới.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả các thái y đang trực đã có mặt.”

“Khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Thanh âm lễ bái của họ làm Mạc Dương Thần phục hồi tinh thần, hắn đứng lên xoay người nhìn họ nói: “Các khanh gia bình thân.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

“Trẫm muốn các ngươi dùng dược liệu tốt nhất điều trị cho người nằm trên giường.”

“Thần tuân chỉ.”

Năm thái y cùng nhau bước lên, mọi người thay phiên bắt mạch cùng kiểm tra miệng vết thương cho Tương Hiểu Vũ. Ở mặt ngoài xem ra, họ đều rất chuyên tâm xem xét, trên thực tế tim họ sắp nhảy ra khỏi ***g ngực. Bị Hoàng Thượng nhìn chằm chằm, mà họ lại không biết người nằm trên giường là ai, mà chỉ cần người có chút kinh nghiệm đều biết, những vết thương trên người y từ đâu tới, thế nhưng họ lại không dám đoán là ai làm y bị ‘thương’ thành thế này.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, văn võ bá quan đã chờ ở Đông Dương điện rất lâu.” Chu Tề nhỏ giọng nhắc nhở Mạc Dương Thần nên tảo triều.

Hết đệ nhị thập nhất chương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương