CHƯƠNG 14

 

Tương Hiểu Vũ đang quét rác bỗng dừng tay, một tay cầm chổi, một tay đặt trên trán, ngắm nhìn ánh dương quang, Hoàng Thượng cải trang đi tuần đã nửa tháng , không biết Hoàng Thượng hiện tại ở nơi nào? Thư của mình đã đến tay người nhà chưa?

Ra cung đã gần nửa tháng, không kinh động dân chúng cũng như quan viên địa phương, Mạc Dương Thần tuần tra sơ qua vài chỗ, kỳ thật mỗi lần hắn xuất cung đơn thuần chỉ là để giái sầu, thuận tiện xem xét tinh hình phát triển của đất nước cùng tìm hiểu xem cuộc sống của bách tính có yên ổn không. Qua cuộc sống của dân chúng sẽ biết được quan viên nơi đó có làm tốt không, từ gá ăn, mặc, ở, đi lại có thể biết được quan viên nơi đó có lén gia tăng thuế cho dân chúng không, nhưng hơn mười ngày nay, hắn phát hiện mỗi thị trấn mình đi qua tình hình đều vô cùng ổn định, hiển nhiên dưới sự quản chế của hắn các quan viên địa phương đã không dám khinh suất mà làm bậy. Hắn rất vừa lòng kết quả này.

Mỗi lần đi tuần, hắn nhất định đi thăm một người, đó chính là sư huynh —— Lôi Hạo Nhiên người đã trở giúp hắn rất nhiều, nếu như không có su huynh trợ giúp, cho dù phụ hoàng đặc biệt sủng ái, hắn cũng khó mà ngồi lên được hoàng vị, dù sao đám huynh đệ còn lại của hắn đều có ngoại thích hỗ trợ, từ nhỏ hắn ra ngoài bái sư nên không có thế lực trong triều, may mà sau đó hắn được sư huynh giúp về tài vật, hắn mới có thể thuận lợi đăng cơ.

Mỗi lần thăm, hắn sẽ ở lại hơn mười ngày, vì vậy hắn ở Vân thành mua hẳn một biệt uyển. Trừ bỏ quản gia, hạ nhân trong biệt uyển chỉ biết chủ nhân của mình là một thương nhân buôn bán trong kinh thành, nhưng không biết chủ nhân mà họ hầu hạ là đương kim Thánh Thượng.

Ngày đầu tiên tới, Mạc Dương Thần  phái người đưa thiếp mời cho Lôi Hạo Nhiên, hẹn hắn đến biệt uyển gặp mặt. Lôi Hạo Nhiên vừa vào cửa, liền có hạ nhân đi đến trước mặt hắn thông báo.

“Ân, các ngươi lui xuống đi.” Nghe thông báo xong, Mạc Dương Thần cho lui mọi người.

Một lát sau, Mạc Dương Thần nghe ngoài cửa truyền đến thanh âm của Chu Tề ( thiếp thân thái giám của hắn ), “Lôi bảo chủ hảo, mời vào.” Ông mở cửa cho Lôi Hạo Nhiên vào, sau đó lập tức đóng cửa lại, không cho hạ nhân bên ngoài nghe hay nhìn thấy thứ gì bên trong.

Nhìn sư huynh mình đến, Mạc Dương Thần thấy mỹ mạo kia xuất hiện trên người sư huynh là quá uống phí, nguyên nhân rất đơn giản, mặt sư huynh vĩnh viễn chỉ có thể dùng một từ để hình dung, thì phải là từ lãnh, hắn bảy tuổi quen biết sư huynh, sau đó sống chung với nhau, mãi đến năm mười sáu hắn xuống núi, sau đó mỗi năm đều đến thăm sư huynh. Họ quen nhau lâu như vậy, trước mặt hắn, sư huynh Lôi Hạo Nhiên trừ bỏ biểu tình lãnh, thì số lần xuất hiện những biểu tình khác có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng.” Lôi Hạo Nhiên quì một gối cung kính thỉnh an.

Mạc Dương Thần vội vàng nâng hắn dậy nói: “Sư huynh, ta đã nói bao lần rồi, quan hệ của chúng ta còn cần quy củ nhiều như vậy à?”

Lôi Hạo Nhiên lạnh lùng nói: “Quy củ chính là quy củ.”người không biết còn tưởng rằng hắn đang nói chuyện với người lạ, mà không phải đang nói chuyện với sư đệ lớn lên với mình.

“Sư huynh, nhiều năm qua, ngươi không hề thay đổi chút nào a.” Mạc Dương Thần nói xong lời này, đợi hơn một khắc vẫn không thấy Lôi Hạo Nhiên mở miệng nói tiếp, tuy rằng nói là hai người đã quá hiều nhau nên cho dù không nói gì cũng sẽ không thấy xấu hổ, nhưng là khó lắm họ mới gặp nhau được một, vậy mà cứ im lặng nhìn nhau uống trà chẳng phải sẽ buồn chết sao?

Cuối cùng, vẫn là Mạc Dương Thần mở miệng phá vỡ cục diện hiện tại, “Sư huynh, gần đây có khỏe không?”

“Rất tốt.” Lôi Hạo Nhiên uống một ngụm trà, sau đó nói một câu, làm Mạc Dương Thần như bị sét đánh, “Ngươi có sư tẩu .” Nói đến ái nhân, trong đôi mắt lạnh lùng của Lôi Hạo Nhiên hiện lên một tia nhu tình.

Mạc Dương Thần  không buông tha tia nhu tình chỉ xuất hiện trong nháy mắt kia, cái gì? ! Trong mắt sư huynh mà cũng có nhu tình à? ! Không đúng, sư huynh vừa nói cái gì, hình như. . . . . . Đúng rồi! Hắn nói mình có sư tẩu ? ! Sư huynh thành thân rồi? Sao thành thân mà không nói cho hắn biết?”Sư huynh, sao ngươi thành thân mà không viết phong tư truyền tin cho sư đệ ta a!” Mạc Dương Thần  bất mãn nói.

“Chúng ta còn chưa thành thân.” Đúng rồi, nên cho Tiểu Thiên một hôn lễ thế nào đây? Tiểu Thiên thích hôn lễ thế nào nhỉ?

Vẫn chưa tình thành thân?”Sư huynh ngươi tính toán khi nào thì thành thân? Sư tẩu là Trân di tìm người giới thiệu cho ngươi?” Mạc Dương Thần luôn xưng mẫu thân của Lôi Hạo Nhiên là Trân di. Hắn không tin sư huynh sẽ chủ động yêu một người, cho nên hắn phi thường tin tưởng sư tẩu này là do Trân di tìm đến.

“Không phải, chúng ta là là lưỡng tình tương duyệt, ngày sau ta sẽ dẫn cậu ấy đến cho ngươi nhận thức.”

Cái gì? ! Một kẻ băng lạnh như sư huynh mà cũng có lúc yêu người khác? Sư tẩu này quá lợi hại, ngày sau nhất định phải gặp mặt vị tân sư tẩu này mới được, thuận tiện thỉnh giáo một ‘nàng’ làm sao mà hòa tan được khối băng kia.

Hết đệ thập tứ chương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương