Sau tiết mục cuối năm, Tiểu Thẩm Dương bắt đầu nổi tiếng. TV trong phòng khách chiếu đi chiếu lại tiểu phẩm “Không thiếu tiền”, lúc này không biết đã chiếu tới đoạn nào, Tiểu Thẩm Dương nói: “Đời người thật ra rất ngắn ngủi, có đôi khi tưởng tượng như dáng vẻ khi ngủ, nhắm mắt lại, mở mắt ra, một ngày nữa lại qua đi ~~~ nhắm mắt lại, không mở ra, một đời đã trôi qua rồi ~~~”

Lúc Bạch Thiên Trương nghe được đoạn cuối cùng, cô bật nảy ra khỏi chăn bông, mở mắt, nhắm mắt, không biết đã bỏ phí thời gian biết bao nhiêu ngày rồi. Nhắm mắt, mở mắt đã đến lúc Ngôn Mạch về nhà, Mễ Nhan Nhan đã được Cố Niên điều tới dưới quyền một trưởng phòng khác, Thư Nhất Nhuận bị cha mẹ con bé xách tai lôi đi, còn cô cũng sắp phải đi học.

Nhà mất điện, Bạch Thiên Trương bất đắc dĩ đem theo máy tính xách tay, đến quán Starbucks quen thuộc lên mạng. Nữ nhân viên phục vụ đi lại uyển chuyển, cây nhãn bên đường tỏa hương hòa quyện với mùi lá cây trường học, cuối cùng Thượng Thiện Nhược Thủy và Danh Nhân Đường đã có xung đột. Nói là xung đột, thật ra là tổ đội Nhẹ Múa Bay Lên và Xin Đừng Bay Lên của Danh Nhân Đường đã cướp BOSS của Phong Nguyệt Vô Yên và Thần Chơi Đêm, hai phe nói qua lại không hợp dẫn tới đánh nhau, làm huyên náo cả kênh Thế giới. Tuy nhiên cuối cùng, dưới sự hòa giải của Vũ Thoa Phong Lạp và Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, chuyện đã không phát triển quá nghiêm trọng, thế nhưng ngòi nổ lần này vẫn bị chôn xuống.

Bạch Thiên Trương đi đào khoáng ở bản đồ mới mở, Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt vỗ cánh bay sau lưng cô. Phía trước còn có hai người chơi hình như đang đánh BOSS cùng trong một tổ đội, Bạch Thiên Trương vốn định tránh xa khỏi vùng giao tranh này, nhưng lúc cô đang định đi thì chợt cảm thấy Chiến sĩ kia rất quen thuộc. Nhìn kỹ lại, hóa ra là Vũ Thoa Phong Lạp! Còn nữ Chiến sĩ kia, là Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên, cô mở danh sách bạn bè, tên Vũ Thoa Phong Lạp vẫn là màu xám, có vẻ là đang ẩn danh. Bình thường tuy anh cũng không cởi mở với những người chơi khác, nhưng cũng chưa bao giờ ẩn danh. Cô thử gửi qua một tin nhắn: “Ngôn Mạch, anh đang ở đâu?”

Đợi cả buổi, không có trả lời. Nhìn lại hai người vừa đánh BOSS ban nãy, giờ đã không thấy đâu. Trong lòng Bạch Thiên Trương cảm thấy như bị mèo cào, vừa đau lại vừa ngứa, bứt rứt, hoang mang. Cô nghĩ đi nghĩ lại, vừa rồi có lẽ là nhìn nhầm, Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên là người của Danh Nhân Đường, không lí gì Ngôn Mạch lại đi cùng cô ta. Nhưng nhớ lại lần trước, lúc Đừng Đánh Mất Đừng Bỏ Quên nói đến Ngôn Mạch, giống như là rất quen thuộc, không giống như hoàn toàn không có quan hệ. Nghĩ lại, Ngôn Mạch đã thề son sắt rằng không quen biết cô ta…

Bạch Thiên Trương như người mất hồn. Cô lấy điện thoại muốn gọi cho Ngôn Mạch, ngón tay đặt ở nút gọi hồi lâu vẫn không nhấn xuống, cuối cùng hết sức AQ nghĩ: Nhất định là nhìn lầm rồi. Bạch Thiên Trương làm đà điểu, bỏ qua chuyện này, cưỡi ngựa tiếp tục chạy đi đào khoáng.

Trước đây đã từng nói, công việc đào khoáng này, chỉ cần có nhân phẩm tốt là có khả năng đào được khoáng thạch cao cấp; tương tự, nhân phẩm không tốt, rất có thể sẽ cuốc phải quái vật cổ ngủ say sâu trong lòng đất. Bạch Thiên Trương không hiểu đã làm việc gì để người người oán trách, một cuốc giã xuống, sinh vật cổ xưa ầm ầm xuất hiện.

Hiện giờ cô còn tâm tư đâu mà đối phó với quái vật, tinh thần hoảng hốt, thanh dao găm không biết sử dụng phép thuật gì lao thẳng tới con quái vật. Đúng lúc này, chuông gió ở cửa ra vào khẽ reo lên, có khách vừa bước vào. Bạch Thiên Trương nhìn thoáng qua, bất ngờ lại là chàng trai như ngọc, đôi mắt trong veo đó cũng đang nhìn cô, cô vô ý thức rụt đầu lại, đột nhiên nghĩ có gì đó không đúng, tên nhóc này còn nợ cô năm mươi tệ lần trước thay cậu ta nộp phạt oan. Nghĩ vậy, cô lại cây ngay không sợ chết đứng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng chàng trai như ngọc.

Nhưng có vẻ chàng trai như ngọc không rảnh rỗi mà để ý đến cô, cậu ta đang nói gì đó với cô bé học sinh xinh xắn đứng cạnh, cũng mặc đồng phục giống cậu ta.

Hiện giờ Bạch Thiên Trương cực kì nhạy cảm với một màn nam nữ lén lén lút lút này, lập tức ngửi thấy mùi vị gian tình. Cô cúi đầu núp vào sau màn hình máy tính, lặng lẽ hé mắt nhìn. Chàng trai như ngọc và cô bé kia ngồi xuống chiếc bàn đối diện với cô, gọi hai cốc cà phê, sau đó gương mặt trắng trẻo của cô bé thẹn thùng, tíu tít nói chuyện với chàng trai như ngọc, nhìn có vẻ như rất chung tình. Chàng trai như ngọc mặt lạnh không biểu tình, lấy từ trong cặp ra một phong thư màu hồng có nơ đỏ, đẩy tới trước mặt, sau đó nói mấy từ ngắn ngủi, Bạch Thiên Trương phỏng đoán, dưới tình huống trước mắt, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, trái tim sắt đá, mấy chữ đó hẳn là: Thật xin lỗi. Quả nhiên, gương mặt hồng hào của cô bé thoáng cái trắng bệch, bờ môi run run, cuối cùng đẩy ghế, ôm mặt khóc lóc chạy đi, cực kỳ theo kiểu Quỳnh Dao.

Bạch Thiên Trương chứng kiến một màn kịch, không khỏi rơi nước mắt chua xót thay cô bé kia, hóa ra trái tim của chàng trai như ngọc cũng làm bằng ngọc đó, lạnh lẽo, cứng rắn như băng. Cô liếc mắt nhìn qua, ồ? Chàng trai như ngọc cũng không thấy đâu nữa rồi? Chắc là thật ra cậu ta có nỗi khổ tâm gì đó, bây giờ đã hối hận, chạy ra ngoài đuổi theo cô bé kia rồi chăng? Cô rướn cổ lên nhìn xung quanh, thình lình một bóng đen ập xuống, cô quay đầu lại, mẹ ơi, người đang đứng cạnh bàn, híp mắt từ trên nhìn xuống cô, không phải là chàng trai như ngọc lạnh lùng cứng rắn như băng sao!

Chàng trai như ngọc nói: “Cô xem có vẻ vui nhỉ, có phải rất đặc sắc không?”

Bạch Thiên Trương nói: “Không đủ đặc sắc lắm, nhân vật nam chính chưa nhập vai.”

Khóe miệng chàng trai như ngọc khẽ giật giật, ánh mắt liếc sang máy tính đang mở Viêm Hoàng Kỳ Tích của Bạch Thiên Trương, chợt cậu ta cười rộ lên vô cùng bí hiểm: “Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, cô sắp chết kìa.”

“Hả?” Bạch Thiên Trương quay đầu nhìn, đúng là cột máu của cô chỉ còn một vạch, toàn bộ nhờ Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt ở phía sau đau khổ chèo chống. Cô vừa mặc niệm: Con gái à, mẹ rất xin lỗi con. Vừa kéo chuột chạy loạn xạ, quái vật cổ xưa đang đuổi theo sau lưng.

Người nào đó đứng ở cạnh bàn thật sự không nhìn nổi bộ dạng cô bị quái vật đuổi chạy tán loạn nữa, nói: “Đưa đây.” Sau đó cướp lấy con chuột bắt đầu thao tác.

Thiên Trương Nhục Cốt Đầu vừa vào tay chàng trai như ngọc, đột nhiên tiểu vũ trụ bùng nổ, Bạch Thiên Trương trơ mắt nhìn Thiên Trương Nhục Cốt Đầu chạy từng vị trí vô cùng chuẩn xác dưới sự thao tác của chàng trai như ngọc, từng bước tính toán rất kĩ thời gian nghỉ, thời gian tung ra kĩ năng, lợi dụng đầy đủ ưu thế của Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt, chỉ vài thao tác đã giết chết quái vật cổ xưa.

Cũng loại thủ pháp giống như vậy, cô đã từng gặp ở Ngôn Mạch. Không khỏi quỳ rạp bái phục chàng trai như ngọc này, kĩ thuật của cậu ta giống y như Ngôn đại thần!

Chàng trai như ngọc cười rạng rỡ với Bạch Thiên Trương vẫn còn đang giật mình: “Xin chào. Tôi là Ninh Tần. Tộc trưởng của Danh Nhân Đường, Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu.”

***

Thời điểm Bạch Thiên Trương khai giảng, cô nhận được một nghi lễ tiễn chân long trọng nhất trong suốt hai mươi năm qua. Phải biết rằng, ngày xưa khi cô khiêng túi lớn túi nhỏ ra khỏi nhà đi nhập học, cha mẹ không tim không phổi kia của cô vẫn còn ở trên giường ngủ bất tỉnh nhân sự. Nhưng hôm nay vì Ngôn Mạch muốn đưa cô tới trường, hai vị phụ huynh lại ăn mặc chỉnh tề, vui vẻ đứng ở cửa đưa tiễn.

Hơn nữa, họ còn nói những gì nhỉ?

“Thiên Trương à, Ngôn Mạch lái xe vất vả, con đừng có quấy rầy nó.”

“Ngôn Mạch à, đường xa chú ý an toàn.”

“Tiểu Ngôn à, đi đường cẩn thận.”

Bạch Thiên Trương đau khổ, rốt cuộc ai mới là người được đưa tiễn đây? Ngôn Mạch mỉm cười chào tạm biệt cha Bạch mẹ Bạch, sau đó giúp Bạch Thiên Trương xếp hành lí lên xe, khởi hành dưới ánh mắt tha thiết chờ mong của hai vị phụ huynh.

Bạch Thiên Trương bực bội: “Ngôn Mạch, anh nói xem ai mới là con của họ? Thật vô lí! Trong mắt bọn họ anh mới là quý giá nhất!”

Một tay Ngôn Mạch vịn tay lái, một tay xoa xoa đầu Bạch Thiên Trương: “Ngoan. Trong mắt họ anh là quý giá nhất, trong mắt anh em là quý giá nhất, cho nên, em mới là cái quý giá nhất ấy.”

Bạch Thiên Trương tức thì thỏa mãn, khẽ hừ hừ hai tiếng như con mèo bị vuốt lông, mềm mại.

Đến trường học, Ngôn đại thần xách hành lí theo sau Bạch đại tiểu thư đến dưới lầu kí túc của Bạch Thiên Trương.

Bùi Lăng Sơ chờ ở đó đã lâu, lúc nhìn thấy Ngôn Mạch sau lưng Bạch Thiên Trương, ánh mắt khẽ lóe lên.

Bạch Thiên Trương cũng kinh ngạc khi thấy Bùi Lăng Sơ ở đây, hỏi: “Bùi Lăng Sơ, cậu đang đợi tôi à? Có phải ban văn nghệ có chuyện gì không?”

“Ừ, khai giảng học kì này phải thay đổi cán sự và cán bộ, đến lúc đó cậu để ý một chút. Đúng rồi, vị này là…”

Bạch Thiên Trương liếc nhìn Ngôn Mạch, nhớ tới lời vàng ngọc của mẹ “Nó cũng không phải chổi đã quét qua”, hơi ngại ngùng giới thiệu: “Đây là Ngôn Mạch, bạn trai của tôi. Đây là Bùi Lăng Sơ, lãnh đạo trực tiếp của em, lần trước hai người đã gặp nhau rồi.”

Khóe môi Ngôn Mạch hơi cong lên, anh đương nhiên biết lần trước họ đã từng gặp nhau, hơn nữa ấn tượng của anh về Bùi Lăng Sơ còn khắc rất sâu. Anh vươn tay: “Bạn học Bùi, xin chào. Thiên Trương nhà tôi bình thường hơi chậm chạp, mong cậu thông cảm.”

Bạch Thiên Trương trợn mắt, kháng nghị: “Ai chậm chạp?!”

Ngôn Mạch thân mật kéo cô vào lòng, cúi đầu nhéo nhẹ mũi cô: “Thiên Trương ngoan nào, đừng lộn xộn, lại làm trò cười cho chủ tịch bọn em.”

Bùi Lăng Sơ yên lặng nhìn tất cả, cũng cười: “Ngôn Mạch, chào anh. Bình thường Thiên Trương có chút chậm chạp, đương nhiên tôi phải bao dung với cô ấy, chiếu cố cô ấy. Anh không cần lo lắng.”

Bạch Thiên Trương chậm chạp hoàn toàn không cảm nhận được gió giục mây vần giữa hai người đàn ông, liếc mắt trông thấy Dư San, thế là vui sướng chạy qua.

Ngôn Mạch thấy Bạch Thiên Trương đi rồi, cười với Bùi Lăng Sơ, nói: “Uống Rượu Bên Khe Suối, chào cậu. Hoan nghênh gia nhập Thượng Thiện Nhược Thủy. Có điều, cậu nói xem, nếu như Thiên Trương biết được cậu là Uống Rượu Bên Khe Suối, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?”

Dáng vẻ tươi cười của Bùi Lăng Sơ không hề thay đổi: “Có lẽ… Sẽ cảm thấy vui mừng chăng?”

Ngôn Mạch chỉ cười không nói, từ Đỗ Khanh Cách mà anh biết được tình cảm giữa Thiên Trương và đồ đệ của cô rất tốt, hơn nữa sau khi Uống Rượu Bên Khe Suối gia nhập thị tộc, anh đã dùng một chút thủ đoạn đi thăm dò cậu ta. Điều tra lần này, nguy cơ đã khiến anh ý thức được phải đưa ra quyết định. Mà quyết định này, đã trực tiếp dẫn đến tan vỡ trong nơi ở sinh hoạt của Bạch Thiên Trương.

Hai người đàn ông nhìn nhau cười cười, đồng thời quay đi, một cảnh đó, muốn bao nhiêu kì quái thì có bấy nhiêu kì quái.

Bùi Lăng Sơ đi rồi, Ngôn Mạch giúp Bạch Thiên Trương xếp hành lí xong, trước khi đi còn lề mề dặn dò: “Thiên Trương, phải chăm sóc bản thân cho tốt. Cuối tuần vẫn phải ra ngoài ăn cơm như bình thường, không được ăn mì ăn liền, phải sinh hoạt, học tập nghỉ ngơi có quy luật.”

Bạch Thiên Trương tươi cười ngây thơ như một đóa hoa: “Em biết rồi em biết rồi, anh yên tâm đi.”

Ngôn Mạch biết thừa cái kiểu bằng mặt mà không bằng lòng này của cô, sau đó nở nụ cười đầy ý vị: “Không sao. Anh sẽ rất yên tâm.”

Bạch Thiên Trương đang lúc mờ mịt, cảm thấy nụ cười của Ngôn Mạch có gì đó lành lạnh, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cười tủm tỉm nhìn anh lái xe đi, sau đó cúi đầu nhéo nhéo đống thịt thừa ra sau kì nghỉ đông, cười đôi mắt cong cong: “Mì ăn liền Đại Trù Nghệ, tôi tới đây! Giảm béo, ngươi không thể thực hiện được rồi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương