Thiên Trương Nhục Cốt Đầu
-
Chương 11
Bùi Lăng Sơ mở thần đạo,
lập tức ánh vàng tỏa sáng một vùng, anh cầm gậy phép tung ra kĩ năng trăm cấp,
cột máu của BOSS chỉ giảm một chút, anh đã đánh con BOSS này một lúc lâu rồi,
cột máu của BOSS đang là màu đỏ, Đàm Việt than thở đi vào.
“Haizzz…” Đàm Việt ngồi trên giường, thở dài thườn thượt.
“Sao có thể thế được chứ…” Đàm Việt vò đầu bứt tai.
“Trời ơi…” Đàm Việt hai tay ôm mặt, thất bại tru lên.
Bùi Lăng Sơ cố gắng không để ý tới cái âm thanh lượn lờ kia, hừm, BOSS đã sắp chết, ta đánh đánh đánh…
“Người anh em, tại sao lại như vậy!” Bộ dạng Đàm Việt y như Mã Cảnh Đào tâm thần, gân xanh trên trán nổi lên, mắt trừng to dữ tợn.
Bùi Lăng Sơ yên lặng thở dài, cuối cùng mới phản ứng lại Đàm Việt: “Sao vậy?”
Đàm Việt nét mặt xanh xao: “Cậu không biết đâu, trong trường đang lan truyền, Bạch Thiên Trương là kẻ ăn bám!”
Tay cầm chuột của Bùi Lăng Sơ run lên, mãnh liệt quay đầu lại: “Cậu nói cái gì?!”
“Tôi cũng không tin, nhưng rất nhiều người đã nhìn thấy, lần trước phỏng vấn ban nhạc, người đàn ông kia còn đợi cô ấy ở ngoài cửa, cậu không thấy à?”
Bùi Lăng Sơ nhớ lại, tối đó anh có việc nên ở lại, chỉ nhìn thoáng qua cửa sổ, trong bóng tối mơ hồ thấy có một người đàn ông đứng bên cạnh Bạch Thiên Trương. Lúc ấy anh tưởng là đàn em trong ban văn nghệ, cũng không để ý.
Anh mấp máy môi: “Đàm Việt, tôi tin cô ấy. Cô ấy không phải loại người như vậy.”
“Gì cơ?” Đàm Việt giật mình nhìn anh, “Hai người đã quen thân đến mức đó rồi?”
Bùi Lăng Sơ không nói gì, quay đầu tiếp tục đánh BOSS, lại nhìn thấy Pháp sư cấp 106 đã nằm ra đất, BOSS thì đang dương dương đắc ý ở bên cạnh thi thể nói tới nói lui.
Bùi Lăng Sơ yên lặng phục sinh, quay về thành, ngồi ngẩn ngơ hồi lâu. Trong lòng chợt dâng lên cảm xúc gì đó, chỉ trong một giây, từ hâm mộ đến đố kị, từ bất đắc dĩ đến thất vọng.
Anh thu nhỏ cửa sổ trò chơi, đăng kí một ID, tạo một nhân vật mới. Lúc lựa chọn giới tính, anh do dự một hồi, cuối cùng chọn nữ; đến khi nhập tên, tay anh đặt trên bàn phím, bất giác để tại ví trí mấy chữ cái nhất định, dừng lại thật lâu, giống như đang hạ quyết tâm, làm việc nghĩa không được chùn bước. Tiếp đó, một tân thủ nữ, trên đầu là bốn chữ “Thiên Trương Ngốc Nghếch”, đứng sừng sững ở cửa Tân thủ.
Bùi Lăng Sơ thao tác cho Uống Rượu Bên Khe Suối kéo Thiên Trương Ngốc Nghếch đi làm nhiệm vụ. Hai giờ sau, Thiên Trương Ngốc Nghếch đã lên cấp 30. Bùi Lăng Sơ chợt cảm thấy mệt mỏi, nhìn vẻ ngây ngốc của Thiên Trương Ngốc Nghếch, một kĩ năng Hỏa châu ném qua, Thiên Trương Ngốc Nghếch ngã xuống đất không dậy nổi.
Bùi Lăng Sơ cười nhạo một tiếng, cảm thấy mình thật có chút biến thái, tắt trò chơi, lấy di động ra gọi điện.
Bạch Thiên Trương đang đọc sách trong thư viện, từ sau hôm cô bỏ lại Ngôn Mạch chạy trốn mất dạng, mấy ngày nay Ngôn Mạch không tới tìm cô. Tập tranh ảnh giải phẫu cơ thể người màu sắc sặc sỡ vừa vặn lật tới trang vùng bụng, cơ bắp và thần kinh, cơ bắp được vẽ bằng màu đỏ rất dữ tợn, Bạch Thiên Trương nghĩ, haizz, vẫn là tạo hình nhân vật trong Viêm Hoàng Kỳ Tích đẹp trai, dáng người Vũ Thoa Phong Lạp mất hồn bao nhiêu… Đợi đã! Cô kịp thời ngăn lại tư tưởng hèn mọn, xấu xa của chính mình, đập đầu vào đống tranh ảnh tư liệu, sách này còn xem gì được nữa chứ!
Đúng lúc chuông điện thoại vang lên, Bạch Thiên Trương lấy ra xem, ba chữ Bùi Lăng Sơ thình lình nhấp nháy trên màn hình, dường như cô đang nhìn thấy vẻ giấu đầu lòi đuôi của Bùi Lăng Sơ ở đầu bên kia, hai cái tai và đuôi hồ ly vểnh lên chờ nghe cô nói, cô cẩn thận nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nhận điện: “Alô.”
“Thiên Trương, tôi là Bùi Lăng Sơ.”
“Ừm, chào cậu.”
“Là thế này. Lần trước tổ chức tuyển chọn ban nhạc, may nhờ có cậu giúp đỡ, cho nên tôi thay mặt hội sinh viên cảm ơn cậu. Tối nay muốn mời cậu ăn cơm.” Bùi Lăng Sơ nói vô cùng thoải mái, quang minh chính đại.
Bạch Thiên Trương há hốc miệng, cảm thấy không thể tìm ra lí do chính đáng để từ chối cậu ta: “Vậy được, ở chỗ nào?”
“Bốn rưỡi tôi tới đón cậu.”
Dưới tán cây ở cổng kí túc xá có rất nhiều nam sinh đứng đợi bạn gái, trên tay còn cầm mấy hộp cơm tối. Bùi Lăng Sơ đứng bên một gốc cây, các nữ sinh đi qua đều hữu ý vô tình liếc nhìn anh. Đúng giờ Bạch Thiên Trương ra khỏi phòng, nhìn thấy Bùi Lăng Sơ đang đứng lặng trong ánh tà dương, bỗng nhiên nghĩ đến một câu: Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử, lãng đãng như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn. Nếu nói Ngôn Mạch cứng rắn, sạch trong như ngọc, anh tuấn bức người thì Bùi Lăng Sơ ôn hòa hơn, nho nhã, khí chất lỗi lạc – đương nhiên, trừ bản tính lòng dạ đen tối đi.
Địa điểm ăn cơm là một quán ở gần trường tên là “Cây trạng nguyên”, món rau xào ở đó không tệ. Bùi Lăng Sơ và Bạch Thiên Trương vừa vào cửa, mọi người bên trong có chút giật mình khi trông thấy một đôi Kim đồng Ngọc nữ. Bùi Lăng Sơ tìm một bàn kín đáo, phục vụ tới rót trà, chờ họ gọi món. Bùi Lăng Sơ đưa thực đơn cho Bạch Thiên Trương, cô chỉ một đĩa bí đỏ xào trứng sau đó đưa thực đơn lại cho anh.
Bùi Lăng Sơ nhàn nhạt liếc cô một cái, nhìn khiến Bạch Thiên Trương sởn cả gai ốc, thấy anh nói: “Vậy tôi không khách khí.”
Anh gấp thực đơn lại, cất cao giọng nói: “Đậu phụ xào thịt ớt xanh.” (*)
(*) Thiên Trương xào thịt ớt xanh
Bạch Thiên Trương đang uống nước suýt nữa thì phun ra, vỗ ngực kinh hoàng.
Bùi Lăng Sơ không thèm nhìn cô, đặt thực đơn xuống, nói liền tù tì không ngừng nghỉ: “Đậu phụ hấp, đậu phụ cay, đậu phụ chưng thịt, đậu phụ rau chân vịt, đậu phụ chua ngọt. Được rồi, mấy món này, cậu có muốn uống gì không?”
Bạch Thiên Trương hóa đá, phục vụ cũng hóa đá. Hai người kinh hãi mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng một cách kì lạ.
Bùi Lăng Sơ ho nhẹ một tiếng, phục vụ đại khái đã đã gặp rất nhiều loại người trong xã hội, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thoăn thoắt ghi vào thực đơn.
“À đúng rồi.” Bùi Lăng Sơ cong lên một ngón tay đặt bên môi, giống như đang suy tư, dáng vẻ mờ ám mê hồn, khiến cho mặt cô phục vụ nhỏ bé thoáng cái đỏ bừng, “Còn một món nữa – đậu phụ nhồi thịt (*).”
(*) Thiên Trương Nhục Cốt Đầu
Cô phục vụ cắn móng tay, quay người ngượng ngùng chạy đi như cô vợ bé, Bạch Thiên Trương lòng như sét đánh, một lần nữa hoài nghi giữa bọn họ có phải có oán thù giết cha giết mẹ gì không, cô cố gắng nhớ lại, đến việc xấu xa như năm thứ nhất đổ nước lên giường Dư San cũng bị đào lên, không thể nhớ nổi cô đã đắc tội với Bùi Lăng Sơ khi nào.
Hiệu suất làm việc của Cây trạng nguyên rất cao, chỉ một lúc sau, một đống đậu phụ đã được bày la liệt trên bàn. Bạch Thiên Trương rối rắm cầm đũa nhìn đậu phụ, cái thì kho tàu, cái thì cắt sợi, cái thì thái miếng, cái thì hỗn độn một đống, khóc không ra nước mắt.
Bùi Lăng Sơ gắp một miếng đậu, tao nhã, chậm rãi cắn một miếng, lại cắn một miếng. Hai mắt Bạch Thiên Trương đỏ hồng, cảm thấy như cái thứ đang bị giày vò giữa hai hàm răng Bùi Lăng Sơ chính là cô, thân thể run rẩy, đứng ngồi không yên.
Bùi Lăng Sơ còn rất nhiệt tình mời mọc: “Sao không ăn? Ừm, thịt trong món đậu phụ nhồi thịt này rất ngon.”
“…” Bạch Thiên Trương cảm giác cô không thể nào sống nổi trước mặt Bùi Lăng Sơ, đành ôm cổ, đau khổ gắp thịt ăn.
“Những lời đồn trong trường, tôi đã nghe rồi.” Bùi Lăng Sơ đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Bạch Thiên Trương ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Cậu không cần để tâm, thanh giả tự thanh. Tôi tin cậu.” Bùi Lăng Sơ vẫn là bộ dạng nhàn nhạt.
Thiên Trương cảm thấy hơi xúc động, Bùi Lăng Sơ hiếm khi tìm thấy lương tâm mà an ủi cô. Giờ phút này cô mới cảm nhận được sâu sắc thói quen xấu của người hay bị coi thường, chính vì lúc trước thường xuyên bị ức hiếp, lúc này được Bùi Lăng Sơ an ủi, Bạch Thiên Trương mới vô cùng cảm động, mắt sáng như sao nhìn anh.
“Bởi vì sẽ chẳng có người nào tiêu chuẩn cao như vậy lại để ý đến cậu.”
Bạch Thiên Trương nghẹn, thu hồi ánh mắt lấp lánh sùng bái, cô đã nhầm, cô không nên ôm mộng thiếu nữ không thực tế gì hết với cái tên hồ ly đen tối này.
Bạch Thiên Trương lệ rơi đầy mặt, ăn đồng loại của chính mình, một bữa cơm vô cùng chật vật. Bùi Lăng Sơ chờ Bạch Thiên Trương ăn xong, ưu nhã lau lau khóe miệng, ngoắc tay gọi tính tiền.
Mùa đông trời nhanh tối, tuy mới có sáu rưỡi nhưng bầu trời đã tối đen. Thành phố W, mỗi khi chạng vạng, gió mới bắt đầu thổi mạnh. Bạch Thiên Trương kéo chặt thêm khăn quàng cổ, Bùi Lăng Sơ khẽ di chuyển một chút, ung dung ngăn cản hướng gió thổi tới, tiếc là cô vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc kinh sợ khi ở gần hồ ly nên không phát hiện ra.
Hai người chậm rãi tản bộ đến trước kí túc xá của Bạch Thiên Trương, cô đưa mắt, trông thấy trong bóng tối trước cổng kí túc có một bóng người rất quen thuộc đang đứng. Cô dừng bước, cười gượng gạo với Bùi Lăng Sơ: “Cái này, tôi nhớ ra là ban văn nghệ còn có chút việc, tôi không về phòng nữa, đến văn phòng luôn đây, cậu cứ tùy ý nhé.”
Không đợi Bùi Lăng Sơ trả lời, cô đã xoay người chuẩn bị bỏ chạy, chợt nghe thấy thanh âm dịu dàng trong sáng quen thuộc: “Thiên Trương.”
Bạch Thiên Trương cứng đờ, từ từ quay người lại, cô cảm thấy xương cốt như đang phát ra những tiếng kêu “răng rắc”, nịnh nọt cười cười, bắt chuyện với Ngôn Mạch: “Ha ha, Ngôn Mạch, khéo quá, thật là khéo.” Lời vừa nói ra cô đã muốn cắn đứt lưỡi mình, khéo cái con khỉ, ôm cây đợi thỏ trước cổng kí túc xá của cô, vậy mà là khéo sao? Ngôn Mạch hiển nhiên đã đợi cô từ lâu, ánh mắt phức tạp dò xét Bùi Lăng Sơ đứng bên cạnh.
Hai người đàn ông trong bóng tối, bình tĩnh đánh giá, phỏng đoán đối phương. Bạch Thiên Trương lập tức cảm thấy tiếng gió thổi qua, cuồn cuộn biến hóa kì lạ. Giờ phút này, cô bỗng nhiên cảm giác như mình là một tiểu hồng hạnh vượt tường đang bị bắt ngay tại trận, mà vẻ mặt của Ngôn Mạch, giống như đang có một loại ham muốn nhổ hồng hạnh cô tận gốc, sau đó thả xuống bồn cầu tự hoại.
Sự tình 囧 nhất trên đời lại không thể tránh được chính là giới thiệu chồng và gian phu với nhau, khóe miệng Bạch Thiên Trương khẽ run rẩy: “Đây là Ngôn Mạch, ừm, bạn của tôi; đây là Bùi Lăng Sơ, bạn học của em.”
Hai người đàn ông hiển nhiên không phản ứng lại ý định của cô, khẽ gật đầu với đối phương, Bùi Lăng Sơ cúi đầu nhìn Bạch Thiên Trương, lộ ra vẻ mặt tươi cười dịu dàng vô cùng mờ ám: “Thiên Trương, vậy tôi đi trước. Liên lạc sau.” Còn đưa tay giúp cô sửa lại khăn quàng cổ.
Bạch Thiên Trương nhất thời không ngờ tới, nên không né tránh. Nhưng cô thề, cô nhìn thấy trong ánh mắt Bùi Lăng Sơ có ý tứ gì đó như là thực hiện được mục đích, cậu ta cố ý! Ánh mắt Ngôn Mạch lạnh thêm vài phần không phụ sự mong đợi, anh nói với Bạch Thiên Trương: “Thiên Trương, anh đến để nói với em một câu, mai anh phải về rồi.”
“Ồ.” Bạch Thiên Trương xấu hổ không dám nhìn anh, “Vậy anh đi thượng lộ bình an.”
“Ừ.” Ngôn Mạch ừ khẽ một tiếng, dường như ẩn chứa cảm xúc vô hạn, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, quay người rời đi.
Bạch Thiên Trương hồn bay phách lạc đi về phòng ngủ, Dư San đang đánh nhau quyết liệt cùng chồng trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, cô càng cảm thấy như bị đả kích, than thở kể lại sự việc mất mặt với cô bạn.
“Làm sao bây giờ Dư San?” Cô hỏi.
Dư San vừa gõ bàn phím lách cách gửi qua mấy chữ: “Ông xã, em yêu anh! Anh phải nhớ em đấy!”, vừa khinh thường nhìn Bạch Thiên Trương: “Xì, việc gì mà phải cảm thấy gánh nặng, kết hôn trong trò chơi căn bản không có ràng buộc!”
“… Dư San cậu thật vô đạo đức!” Bạch Thiên Trương kinh hãi nhìn Dư San.
Dư San liếc mắt: “Tường Lâm tẩu (*), vậy cậu cứ đợi Diêm Vương tới xé cậu làm hai nửa, chia cho hai người đàn ông đi nhé. Nếu không thì cậu đi quy y cửa Phật đi?”
(*) Tường Lâm Tẩu: Nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc phúc” của Lỗ Tấn. Tường Lâm Tẩu là phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, ngoan cường.
Bạch Thiên Trương oán hận bò lên giường, sắp sửa đi ngủ bất chợt hét lên một tràng: “Cái tên Bùi Lăng Sơ kia, mặt trắng mà lòng dạ hiểm độc. Sờ vào cỏ cây, cây chết hết; cắn người, người không cự nổi. Trời ơi, đau đớn thay!”
“Haizzz…” Đàm Việt ngồi trên giường, thở dài thườn thượt.
“Sao có thể thế được chứ…” Đàm Việt vò đầu bứt tai.
“Trời ơi…” Đàm Việt hai tay ôm mặt, thất bại tru lên.
Bùi Lăng Sơ cố gắng không để ý tới cái âm thanh lượn lờ kia, hừm, BOSS đã sắp chết, ta đánh đánh đánh…
“Người anh em, tại sao lại như vậy!” Bộ dạng Đàm Việt y như Mã Cảnh Đào tâm thần, gân xanh trên trán nổi lên, mắt trừng to dữ tợn.
Bùi Lăng Sơ yên lặng thở dài, cuối cùng mới phản ứng lại Đàm Việt: “Sao vậy?”
Đàm Việt nét mặt xanh xao: “Cậu không biết đâu, trong trường đang lan truyền, Bạch Thiên Trương là kẻ ăn bám!”
Tay cầm chuột của Bùi Lăng Sơ run lên, mãnh liệt quay đầu lại: “Cậu nói cái gì?!”
“Tôi cũng không tin, nhưng rất nhiều người đã nhìn thấy, lần trước phỏng vấn ban nhạc, người đàn ông kia còn đợi cô ấy ở ngoài cửa, cậu không thấy à?”
Bùi Lăng Sơ nhớ lại, tối đó anh có việc nên ở lại, chỉ nhìn thoáng qua cửa sổ, trong bóng tối mơ hồ thấy có một người đàn ông đứng bên cạnh Bạch Thiên Trương. Lúc ấy anh tưởng là đàn em trong ban văn nghệ, cũng không để ý.
Anh mấp máy môi: “Đàm Việt, tôi tin cô ấy. Cô ấy không phải loại người như vậy.”
“Gì cơ?” Đàm Việt giật mình nhìn anh, “Hai người đã quen thân đến mức đó rồi?”
Bùi Lăng Sơ không nói gì, quay đầu tiếp tục đánh BOSS, lại nhìn thấy Pháp sư cấp 106 đã nằm ra đất, BOSS thì đang dương dương đắc ý ở bên cạnh thi thể nói tới nói lui.
Bùi Lăng Sơ yên lặng phục sinh, quay về thành, ngồi ngẩn ngơ hồi lâu. Trong lòng chợt dâng lên cảm xúc gì đó, chỉ trong một giây, từ hâm mộ đến đố kị, từ bất đắc dĩ đến thất vọng.
Anh thu nhỏ cửa sổ trò chơi, đăng kí một ID, tạo một nhân vật mới. Lúc lựa chọn giới tính, anh do dự một hồi, cuối cùng chọn nữ; đến khi nhập tên, tay anh đặt trên bàn phím, bất giác để tại ví trí mấy chữ cái nhất định, dừng lại thật lâu, giống như đang hạ quyết tâm, làm việc nghĩa không được chùn bước. Tiếp đó, một tân thủ nữ, trên đầu là bốn chữ “Thiên Trương Ngốc Nghếch”, đứng sừng sững ở cửa Tân thủ.
Bùi Lăng Sơ thao tác cho Uống Rượu Bên Khe Suối kéo Thiên Trương Ngốc Nghếch đi làm nhiệm vụ. Hai giờ sau, Thiên Trương Ngốc Nghếch đã lên cấp 30. Bùi Lăng Sơ chợt cảm thấy mệt mỏi, nhìn vẻ ngây ngốc của Thiên Trương Ngốc Nghếch, một kĩ năng Hỏa châu ném qua, Thiên Trương Ngốc Nghếch ngã xuống đất không dậy nổi.
Bùi Lăng Sơ cười nhạo một tiếng, cảm thấy mình thật có chút biến thái, tắt trò chơi, lấy di động ra gọi điện.
Bạch Thiên Trương đang đọc sách trong thư viện, từ sau hôm cô bỏ lại Ngôn Mạch chạy trốn mất dạng, mấy ngày nay Ngôn Mạch không tới tìm cô. Tập tranh ảnh giải phẫu cơ thể người màu sắc sặc sỡ vừa vặn lật tới trang vùng bụng, cơ bắp và thần kinh, cơ bắp được vẽ bằng màu đỏ rất dữ tợn, Bạch Thiên Trương nghĩ, haizz, vẫn là tạo hình nhân vật trong Viêm Hoàng Kỳ Tích đẹp trai, dáng người Vũ Thoa Phong Lạp mất hồn bao nhiêu… Đợi đã! Cô kịp thời ngăn lại tư tưởng hèn mọn, xấu xa của chính mình, đập đầu vào đống tranh ảnh tư liệu, sách này còn xem gì được nữa chứ!
Đúng lúc chuông điện thoại vang lên, Bạch Thiên Trương lấy ra xem, ba chữ Bùi Lăng Sơ thình lình nhấp nháy trên màn hình, dường như cô đang nhìn thấy vẻ giấu đầu lòi đuôi của Bùi Lăng Sơ ở đầu bên kia, hai cái tai và đuôi hồ ly vểnh lên chờ nghe cô nói, cô cẩn thận nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nhận điện: “Alô.”
“Thiên Trương, tôi là Bùi Lăng Sơ.”
“Ừm, chào cậu.”
“Là thế này. Lần trước tổ chức tuyển chọn ban nhạc, may nhờ có cậu giúp đỡ, cho nên tôi thay mặt hội sinh viên cảm ơn cậu. Tối nay muốn mời cậu ăn cơm.” Bùi Lăng Sơ nói vô cùng thoải mái, quang minh chính đại.
Bạch Thiên Trương há hốc miệng, cảm thấy không thể tìm ra lí do chính đáng để từ chối cậu ta: “Vậy được, ở chỗ nào?”
“Bốn rưỡi tôi tới đón cậu.”
Dưới tán cây ở cổng kí túc xá có rất nhiều nam sinh đứng đợi bạn gái, trên tay còn cầm mấy hộp cơm tối. Bùi Lăng Sơ đứng bên một gốc cây, các nữ sinh đi qua đều hữu ý vô tình liếc nhìn anh. Đúng giờ Bạch Thiên Trương ra khỏi phòng, nhìn thấy Bùi Lăng Sơ đang đứng lặng trong ánh tà dương, bỗng nhiên nghĩ đến một câu: Tiêu tiêu túc túc, sảng lãng thanh cử, lãng đãng như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn. Nếu nói Ngôn Mạch cứng rắn, sạch trong như ngọc, anh tuấn bức người thì Bùi Lăng Sơ ôn hòa hơn, nho nhã, khí chất lỗi lạc – đương nhiên, trừ bản tính lòng dạ đen tối đi.
Địa điểm ăn cơm là một quán ở gần trường tên là “Cây trạng nguyên”, món rau xào ở đó không tệ. Bùi Lăng Sơ và Bạch Thiên Trương vừa vào cửa, mọi người bên trong có chút giật mình khi trông thấy một đôi Kim đồng Ngọc nữ. Bùi Lăng Sơ tìm một bàn kín đáo, phục vụ tới rót trà, chờ họ gọi món. Bùi Lăng Sơ đưa thực đơn cho Bạch Thiên Trương, cô chỉ một đĩa bí đỏ xào trứng sau đó đưa thực đơn lại cho anh.
Bùi Lăng Sơ nhàn nhạt liếc cô một cái, nhìn khiến Bạch Thiên Trương sởn cả gai ốc, thấy anh nói: “Vậy tôi không khách khí.”
Anh gấp thực đơn lại, cất cao giọng nói: “Đậu phụ xào thịt ớt xanh.” (*)
(*) Thiên Trương xào thịt ớt xanh
Bạch Thiên Trương đang uống nước suýt nữa thì phun ra, vỗ ngực kinh hoàng.
Bùi Lăng Sơ không thèm nhìn cô, đặt thực đơn xuống, nói liền tù tì không ngừng nghỉ: “Đậu phụ hấp, đậu phụ cay, đậu phụ chưng thịt, đậu phụ rau chân vịt, đậu phụ chua ngọt. Được rồi, mấy món này, cậu có muốn uống gì không?”
Bạch Thiên Trương hóa đá, phục vụ cũng hóa đá. Hai người kinh hãi mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng một cách kì lạ.
Bùi Lăng Sơ ho nhẹ một tiếng, phục vụ đại khái đã đã gặp rất nhiều loại người trong xã hội, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thoăn thoắt ghi vào thực đơn.
“À đúng rồi.” Bùi Lăng Sơ cong lên một ngón tay đặt bên môi, giống như đang suy tư, dáng vẻ mờ ám mê hồn, khiến cho mặt cô phục vụ nhỏ bé thoáng cái đỏ bừng, “Còn một món nữa – đậu phụ nhồi thịt (*).”
(*) Thiên Trương Nhục Cốt Đầu
Cô phục vụ cắn móng tay, quay người ngượng ngùng chạy đi như cô vợ bé, Bạch Thiên Trương lòng như sét đánh, một lần nữa hoài nghi giữa bọn họ có phải có oán thù giết cha giết mẹ gì không, cô cố gắng nhớ lại, đến việc xấu xa như năm thứ nhất đổ nước lên giường Dư San cũng bị đào lên, không thể nhớ nổi cô đã đắc tội với Bùi Lăng Sơ khi nào.
Hiệu suất làm việc của Cây trạng nguyên rất cao, chỉ một lúc sau, một đống đậu phụ đã được bày la liệt trên bàn. Bạch Thiên Trương rối rắm cầm đũa nhìn đậu phụ, cái thì kho tàu, cái thì cắt sợi, cái thì thái miếng, cái thì hỗn độn một đống, khóc không ra nước mắt.
Bùi Lăng Sơ gắp một miếng đậu, tao nhã, chậm rãi cắn một miếng, lại cắn một miếng. Hai mắt Bạch Thiên Trương đỏ hồng, cảm thấy như cái thứ đang bị giày vò giữa hai hàm răng Bùi Lăng Sơ chính là cô, thân thể run rẩy, đứng ngồi không yên.
Bùi Lăng Sơ còn rất nhiệt tình mời mọc: “Sao không ăn? Ừm, thịt trong món đậu phụ nhồi thịt này rất ngon.”
“…” Bạch Thiên Trương cảm giác cô không thể nào sống nổi trước mặt Bùi Lăng Sơ, đành ôm cổ, đau khổ gắp thịt ăn.
“Những lời đồn trong trường, tôi đã nghe rồi.” Bùi Lăng Sơ đột nhiên mở miệng.
“Hả?” Bạch Thiên Trương ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Cậu không cần để tâm, thanh giả tự thanh. Tôi tin cậu.” Bùi Lăng Sơ vẫn là bộ dạng nhàn nhạt.
Thiên Trương cảm thấy hơi xúc động, Bùi Lăng Sơ hiếm khi tìm thấy lương tâm mà an ủi cô. Giờ phút này cô mới cảm nhận được sâu sắc thói quen xấu của người hay bị coi thường, chính vì lúc trước thường xuyên bị ức hiếp, lúc này được Bùi Lăng Sơ an ủi, Bạch Thiên Trương mới vô cùng cảm động, mắt sáng như sao nhìn anh.
“Bởi vì sẽ chẳng có người nào tiêu chuẩn cao như vậy lại để ý đến cậu.”
Bạch Thiên Trương nghẹn, thu hồi ánh mắt lấp lánh sùng bái, cô đã nhầm, cô không nên ôm mộng thiếu nữ không thực tế gì hết với cái tên hồ ly đen tối này.
Bạch Thiên Trương lệ rơi đầy mặt, ăn đồng loại của chính mình, một bữa cơm vô cùng chật vật. Bùi Lăng Sơ chờ Bạch Thiên Trương ăn xong, ưu nhã lau lau khóe miệng, ngoắc tay gọi tính tiền.
Mùa đông trời nhanh tối, tuy mới có sáu rưỡi nhưng bầu trời đã tối đen. Thành phố W, mỗi khi chạng vạng, gió mới bắt đầu thổi mạnh. Bạch Thiên Trương kéo chặt thêm khăn quàng cổ, Bùi Lăng Sơ khẽ di chuyển một chút, ung dung ngăn cản hướng gió thổi tới, tiếc là cô vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc kinh sợ khi ở gần hồ ly nên không phát hiện ra.
Hai người chậm rãi tản bộ đến trước kí túc xá của Bạch Thiên Trương, cô đưa mắt, trông thấy trong bóng tối trước cổng kí túc có một bóng người rất quen thuộc đang đứng. Cô dừng bước, cười gượng gạo với Bùi Lăng Sơ: “Cái này, tôi nhớ ra là ban văn nghệ còn có chút việc, tôi không về phòng nữa, đến văn phòng luôn đây, cậu cứ tùy ý nhé.”
Không đợi Bùi Lăng Sơ trả lời, cô đã xoay người chuẩn bị bỏ chạy, chợt nghe thấy thanh âm dịu dàng trong sáng quen thuộc: “Thiên Trương.”
Bạch Thiên Trương cứng đờ, từ từ quay người lại, cô cảm thấy xương cốt như đang phát ra những tiếng kêu “răng rắc”, nịnh nọt cười cười, bắt chuyện với Ngôn Mạch: “Ha ha, Ngôn Mạch, khéo quá, thật là khéo.” Lời vừa nói ra cô đã muốn cắn đứt lưỡi mình, khéo cái con khỉ, ôm cây đợi thỏ trước cổng kí túc xá của cô, vậy mà là khéo sao? Ngôn Mạch hiển nhiên đã đợi cô từ lâu, ánh mắt phức tạp dò xét Bùi Lăng Sơ đứng bên cạnh.
Hai người đàn ông trong bóng tối, bình tĩnh đánh giá, phỏng đoán đối phương. Bạch Thiên Trương lập tức cảm thấy tiếng gió thổi qua, cuồn cuộn biến hóa kì lạ. Giờ phút này, cô bỗng nhiên cảm giác như mình là một tiểu hồng hạnh vượt tường đang bị bắt ngay tại trận, mà vẻ mặt của Ngôn Mạch, giống như đang có một loại ham muốn nhổ hồng hạnh cô tận gốc, sau đó thả xuống bồn cầu tự hoại.
Sự tình 囧 nhất trên đời lại không thể tránh được chính là giới thiệu chồng và gian phu với nhau, khóe miệng Bạch Thiên Trương khẽ run rẩy: “Đây là Ngôn Mạch, ừm, bạn của tôi; đây là Bùi Lăng Sơ, bạn học của em.”
Hai người đàn ông hiển nhiên không phản ứng lại ý định của cô, khẽ gật đầu với đối phương, Bùi Lăng Sơ cúi đầu nhìn Bạch Thiên Trương, lộ ra vẻ mặt tươi cười dịu dàng vô cùng mờ ám: “Thiên Trương, vậy tôi đi trước. Liên lạc sau.” Còn đưa tay giúp cô sửa lại khăn quàng cổ.
Bạch Thiên Trương nhất thời không ngờ tới, nên không né tránh. Nhưng cô thề, cô nhìn thấy trong ánh mắt Bùi Lăng Sơ có ý tứ gì đó như là thực hiện được mục đích, cậu ta cố ý! Ánh mắt Ngôn Mạch lạnh thêm vài phần không phụ sự mong đợi, anh nói với Bạch Thiên Trương: “Thiên Trương, anh đến để nói với em một câu, mai anh phải về rồi.”
“Ồ.” Bạch Thiên Trương xấu hổ không dám nhìn anh, “Vậy anh đi thượng lộ bình an.”
“Ừ.” Ngôn Mạch ừ khẽ một tiếng, dường như ẩn chứa cảm xúc vô hạn, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, quay người rời đi.
Bạch Thiên Trương hồn bay phách lạc đi về phòng ngủ, Dư San đang đánh nhau quyết liệt cùng chồng trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, cô càng cảm thấy như bị đả kích, than thở kể lại sự việc mất mặt với cô bạn.
“Làm sao bây giờ Dư San?” Cô hỏi.
Dư San vừa gõ bàn phím lách cách gửi qua mấy chữ: “Ông xã, em yêu anh! Anh phải nhớ em đấy!”, vừa khinh thường nhìn Bạch Thiên Trương: “Xì, việc gì mà phải cảm thấy gánh nặng, kết hôn trong trò chơi căn bản không có ràng buộc!”
“… Dư San cậu thật vô đạo đức!” Bạch Thiên Trương kinh hãi nhìn Dư San.
Dư San liếc mắt: “Tường Lâm tẩu (*), vậy cậu cứ đợi Diêm Vương tới xé cậu làm hai nửa, chia cho hai người đàn ông đi nhé. Nếu không thì cậu đi quy y cửa Phật đi?”
(*) Tường Lâm Tẩu: Nhân vật trong tiểu thuyết “Chúc phúc” của Lỗ Tấn. Tường Lâm Tẩu là phụ nữ lao động điển hình ở nông thôn Trung Quốc cũ, thiện lương, chất phác, ngoan cường.
Bạch Thiên Trương oán hận bò lên giường, sắp sửa đi ngủ bất chợt hét lên một tràng: “Cái tên Bùi Lăng Sơ kia, mặt trắng mà lòng dạ hiểm độc. Sờ vào cỏ cây, cây chết hết; cắn người, người không cự nổi. Trời ơi, đau đớn thay!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook