Thiên Trường Chi Cửu
-
Chương 288: Người một nhà thì phải cùng nhau đi
Vốn dĩ Lục Chi Vũ còn định trêu ghẹo Lục Thiển Thiển, không ngờ lại bị Lục Thiển Thiển nói cho một trận, cô lập tức dở khóc dở cười.
Lục Thiển Thiển vừa ôm đùi Lục Chi Vũ vừa quay đầu thì thầm với Thẩm Thiên Trường: “Thím Chín, hôm nay chú Chín có tới không?”
Thẩm Thiên Trường vươn tay xoa đầu cô bé: “Cháu nhắm mắt lại đếm đến mười là chú ấy sẽ xuất hiện.”
Đôi mắt của Lục Thiển Thiển sáng rực lên, trong mắt chỉ toàn sự chờ mong: “Thật ạ?”
Lục Chi Vũ tiếp lời: “Cháu thử xem thì biết là thật hay giả ngay thôi mà?”
Nghe vậy, Lục Thiển Thiển hưng phấn lấy tay bịt mắt lại, mặt hướng về phía cổng Nguyệt Môn, miệng bắt đầu đếm: “1, 2, 3…”
Mãi cho đến mười cô bé mới chậm rãi mở mắt ra, thế là cô bé nhìn thấy người ở chỗ cổng Nguyệt Môn, người đó cao lớn sừng sững, là người đẹp nhất trên thế giới, là chú Chín của cô bé!
Lục Thiển Thiển vui vẻ quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường một cái, quả nhiên thím Chín không gạt mình!
Lục Thiển Thiển đi tới trước mặt Lục Chi Cửu, dè dặt gọi: “Chú Chín.”
Lục Chi Cửu nhìn cô bé, biểu cảm coi như hiền hòa: “Ừm.”
Lục Chi Cửu không hề dừng chân, Lục Thiển Thiển cứ thế dè dặt đi theo sau lưng anh, hai chú cháu nối đuôi nhau bước đi, Lục Thiển Thiển nhìn bàn tay buông thõng cạnh người của Lục Chi Cửu, đến cuối cùng vẫn không dám cầm tay anh.
Thấy hai người như vậy, Thẩm Thiên Trường vội vàng hô lên: “Lục Chi Cửu.”
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng dừng bước.
Thẩm Thiên Trường đi tới trước mặt anh, đột nhiên vươn tay cầm tay anh, sau đó xoay người cầm bàn tay của Lục Thiển Thiển đặt vào tay anh, còn cô thì cầm bàn tay còn lại của Lục Thiển Thiển.
Nhìn một chuỗi các hành động của Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu nhướng mày lên, có vẻ như khá hứng thú.
Thấy anh như vậy, Thẩm Thiên Trường nói hùng hồn: “Em đang trải nghiệm trước, không được sao?”
“Trải nghiệm trước?”
“Đúng thế, dù sao sau này cũng có con mà…” Giọng nói của Thẩm Thiên Trường dần nhỏ đi, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Lục Chi Cửu cười nhẹ một tiếng, anh không buông tay Lục Thiển Thiển ra.
Hai người cầm tay Lục Thiển Thiển, Thẩm Thiên Trường lại vẫy tay với Lục Chi Vũ ở bên cạnh: “Chị Tiểu Vũ, chị còn đứng đó làm gì, tới đây đi chứ!”
Nhìn bộ dạng “hạnh phúc ngập tràn” của ba người, Lục Chi Vũ dè bỉu: “Xì, ấu trĩ.”
Mặt dù trên mặt tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng cô vẫn cất bước đi tới bên cạnh Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường dùng một tay kéo Lục Chi Vũ: “Người một nhà thì phải cùng nhau đi chứ.”
Lục Chi Vũ nổi hết da gà, nghĩ thầm chẳng phải con bé Thẩm Thiên Trường này là trẻ mồ côi sao, học được mấy trò này ở đâu vậy?
Nhưng Lục Thiển Thiển thì vui ngất ngây, bởi vì lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên cô bé cầm tay chú Chín, hơn nữa thím Chín mà cô bé thích cũng cầm tay mình. Cô bé nắm chặt tay Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường, cảm thấy còn vui hơn cả dẫn Đại Hoàng đi chơi.
Thế nên khi Lục Chi Lộ ra khỏi biệt thự, cô nhìn thấy ba người lớn dẫn theo một đứa trẻ, trên mặt Lục Thiển Thiển là sự vui vẻ rõ rệt, Thẩm Thiên Trường cười rất xinh đẹp, Lục Chi Vũ mang vẻ mặt vô cảm, nhưng trông có vẻ như tâm trạng khá tốt, mà trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lục Chi Cửu cũng hiện lên nụ cười nhẹ.
Lục Chi Lộ bỗng thấy rung động, giọng nói của cô hơi nghẹn ngào: “Tiểu Cửu, bọn em tới rồi à?”
“Vâng.”
Lục Chi Cửu lạnh nhạt trả lời, nhưng lại khiến Lục Chi Lộ suýt thì đỏ vành mắt, bởi vì đây là lần đầu tiên Lục Chi Cửu nói chuyện với Lục Chi Lộ kể từ khi về nước đến giờ, cho dù là lấy phương thức một hỏi một trả lời như thế này thì Lục Chi Lộ cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Chị Sáu, các chị tới bao lâu rồi?” Thẩm Thiên Trường cười hỏi.
Lục Chi Lộ điều chỉnh lại cảm xúc: “Buổi trưa ông nội gọi điện cho chị là bọn chị tới ngay, nhưng vợ chồng bác Cả của mấy đứa gần đây tới thành phố Phong khảo sát, thế nên có thể hôm nay không về được.”
Vợ chồng bác Cả mà Lục Chi Lộ nói tới là bố mẹ của Lục Chi Lộ và Lục Chi Y.
Lục Diệu Nhung có hai con trai, con trai cả là Lục Cảnh Trung, sinh ra hai anh em Lục Chi Y và Lục Chi Lộ, con trai thứ hai là Lục Cảnh Hành, sinh ra hai chị em Lục Chi Vũ và Lục Chi Cửu.
Nghe Lục Chi Lộ nhắc tới vợ chồng bác Cả, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng nhớ tới một chuyện quan trọng: “Lục Chi Cửu, có phải chúng ta quên nói chuyện đăng ký kết hôn cho bố mẹ rồi không?”
Giọng nói của Thẩm Thiên Trường bắt đầu hơi run rẩy.
Lục Chi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ha ha, rốt cuộc cũng nhớ tới, bố mẹ mình đáng thương thật đấy, con trai ruột của mình bị bắt cóc rồi cũng không biết.”
Trông Lục Chi Cửu rất bình tĩnh, anh nói thản nhiên: “Anh nói với họ rồi.”
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lúc… lúc nào?”
Lục Chi Vũ cũng nhìn anh với vẻ mặt dò hỏi.
“Lúc sang nước M.”
Lúc sang nước M? Nghĩa là trong hai tuần đi công tác?
Thẩm Thiên Trường ngẩn ngơ nói một câu: “Nhưng lúc đó em vẫn chưa quyết định kết hôn với anh mà?”
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường bằng ánh mắt sâu xa: “Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn.”
Lục Chi Vũ: “…”
Lục Chi Lộ: “…”
Thẩm Thiên Trường: “Khụ khụ…”
Bị ép ăn một vốc cẩu lương, Lục Chi Lộ định chuyển đề tài: “Chị Tiểu Vũ, có phải gần đây áp lực công việc của chị rất lớn không?”
Lục Chi Vũ không hiểu cho lắm: “Là sao?”
“Hôm nay em thấy so với lúc trước thì hình như chị…”
Cô còn chưa dứt lời thì đã bị Lục Chi Vũ ngắt lời: “Cô câm miệng cho tôi!”
Lục Chi Lộ: “…”
Chuyển đề tài thế này thì chẳng thà không chuyển còn hơn.
Bầu không khí lại trở nên tẻ gắt, Thẩm Thiên Trường vội vàng nói chen vào: “Ông nội không ở nhà à?”
Lục Chi Lộ lập tức tiếp lời: “Ông với anh Cả đi vợt cua trong hồ rồi.”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, trong lòng thầm nghĩ cái hồ Lân Ba này nhiều loại thủy sản thật đấy.
Mấy người ngồi xuống ghế xô pha ở phòng khách, Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Lộ trò chuyện với nhau, Lục Thiển Thiển ngồi bên cạnh Lục Chi Cửu, cô bé cầm một tập tranh hỏi này hỏi kia không ngừng.
Không bao lâu sau, Lục Diệu Nhung và Lục Chi Y bước từ ngoài cửa vào, hai người mặc đồ bảo hộ chống nước, bên hông còn đeo một cái giỏ.
Người giúp việc bước tới giúp hai người tháo giỏ và thay quần áo chống nước.
“Tới cả rồi à?”
Thấy bầu không khí hòa hợp trong phòng khách, Lục Diệu Nhung cảm thấy giải tỏa hơn nhiều.
“Vâng, ông nội.” Thẩm Thiên Trường đáp lời.
Lục Thiển Thiển ngẩng đầu lên không xem tập tranh nữa: “Cụ nội, cụ và bố có bắt được con cua không? Tối nay Thiển Thiển có cua ăn không?”
Lục Diệu Nhung cười ha ha: “Đương nhiên là có chứ, cháu không biết cụ nội cháu là ai à.”
“Thiển Thiển, cua có tính lạnh, trẻ con không được ăn nhiều đâu.” Lục Chi Lộ ngồi bên cạnh nói.
Nghe thấy câu nói của Lục Chi Lộ, Thẩm Thiên Trường như nghe thấy tiếng còi báo động, cô luống cuống nhìn Lục Chi Vũ, hình như đang có thai không được ăn cua thì phải.
Hiểu được ánh mắt của Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Vũ bĩu môi một cái, không được ăn thì lát nữa cô không ăn là được, vừa hay cô đang giảm béo.
Nếu không vì đứa bé trong bụng, tối nay cô có thể ăn súp lơ nấu ức gà luôn.
Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường đang ngồi cạnh nhau trên xô pha, Lục Diệu Nhung nhìn hai người, bỗng mở miệng nói một câu: “Tiểu Cửu, Thiên Trường, hai đứa đi theo ông.”
Lục Thiển Thiển vừa ôm đùi Lục Chi Vũ vừa quay đầu thì thầm với Thẩm Thiên Trường: “Thím Chín, hôm nay chú Chín có tới không?”
Thẩm Thiên Trường vươn tay xoa đầu cô bé: “Cháu nhắm mắt lại đếm đến mười là chú ấy sẽ xuất hiện.”
Đôi mắt của Lục Thiển Thiển sáng rực lên, trong mắt chỉ toàn sự chờ mong: “Thật ạ?”
Lục Chi Vũ tiếp lời: “Cháu thử xem thì biết là thật hay giả ngay thôi mà?”
Nghe vậy, Lục Thiển Thiển hưng phấn lấy tay bịt mắt lại, mặt hướng về phía cổng Nguyệt Môn, miệng bắt đầu đếm: “1, 2, 3…”
Mãi cho đến mười cô bé mới chậm rãi mở mắt ra, thế là cô bé nhìn thấy người ở chỗ cổng Nguyệt Môn, người đó cao lớn sừng sững, là người đẹp nhất trên thế giới, là chú Chín của cô bé!
Lục Thiển Thiển vui vẻ quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường một cái, quả nhiên thím Chín không gạt mình!
Lục Thiển Thiển đi tới trước mặt Lục Chi Cửu, dè dặt gọi: “Chú Chín.”
Lục Chi Cửu nhìn cô bé, biểu cảm coi như hiền hòa: “Ừm.”
Lục Chi Cửu không hề dừng chân, Lục Thiển Thiển cứ thế dè dặt đi theo sau lưng anh, hai chú cháu nối đuôi nhau bước đi, Lục Thiển Thiển nhìn bàn tay buông thõng cạnh người của Lục Chi Cửu, đến cuối cùng vẫn không dám cầm tay anh.
Thấy hai người như vậy, Thẩm Thiên Trường vội vàng hô lên: “Lục Chi Cửu.”
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng dừng bước.
Thẩm Thiên Trường đi tới trước mặt anh, đột nhiên vươn tay cầm tay anh, sau đó xoay người cầm bàn tay của Lục Thiển Thiển đặt vào tay anh, còn cô thì cầm bàn tay còn lại của Lục Thiển Thiển.
Nhìn một chuỗi các hành động của Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu nhướng mày lên, có vẻ như khá hứng thú.
Thấy anh như vậy, Thẩm Thiên Trường nói hùng hồn: “Em đang trải nghiệm trước, không được sao?”
“Trải nghiệm trước?”
“Đúng thế, dù sao sau này cũng có con mà…” Giọng nói của Thẩm Thiên Trường dần nhỏ đi, khuôn mặt cũng đỏ lên.
Lục Chi Cửu cười nhẹ một tiếng, anh không buông tay Lục Thiển Thiển ra.
Hai người cầm tay Lục Thiển Thiển, Thẩm Thiên Trường lại vẫy tay với Lục Chi Vũ ở bên cạnh: “Chị Tiểu Vũ, chị còn đứng đó làm gì, tới đây đi chứ!”
Nhìn bộ dạng “hạnh phúc ngập tràn” của ba người, Lục Chi Vũ dè bỉu: “Xì, ấu trĩ.”
Mặt dù trên mặt tỏ vẻ không tình nguyện, nhưng cô vẫn cất bước đi tới bên cạnh Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường dùng một tay kéo Lục Chi Vũ: “Người một nhà thì phải cùng nhau đi chứ.”
Lục Chi Vũ nổi hết da gà, nghĩ thầm chẳng phải con bé Thẩm Thiên Trường này là trẻ mồ côi sao, học được mấy trò này ở đâu vậy?
Nhưng Lục Thiển Thiển thì vui ngất ngây, bởi vì lớn thế này rồi mà đây là lần đầu tiên cô bé cầm tay chú Chín, hơn nữa thím Chín mà cô bé thích cũng cầm tay mình. Cô bé nắm chặt tay Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường, cảm thấy còn vui hơn cả dẫn Đại Hoàng đi chơi.
Thế nên khi Lục Chi Lộ ra khỏi biệt thự, cô nhìn thấy ba người lớn dẫn theo một đứa trẻ, trên mặt Lục Thiển Thiển là sự vui vẻ rõ rệt, Thẩm Thiên Trường cười rất xinh đẹp, Lục Chi Vũ mang vẻ mặt vô cảm, nhưng trông có vẻ như tâm trạng khá tốt, mà trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lục Chi Cửu cũng hiện lên nụ cười nhẹ.
Lục Chi Lộ bỗng thấy rung động, giọng nói của cô hơi nghẹn ngào: “Tiểu Cửu, bọn em tới rồi à?”
“Vâng.”
Lục Chi Cửu lạnh nhạt trả lời, nhưng lại khiến Lục Chi Lộ suýt thì đỏ vành mắt, bởi vì đây là lần đầu tiên Lục Chi Cửu nói chuyện với Lục Chi Lộ kể từ khi về nước đến giờ, cho dù là lấy phương thức một hỏi một trả lời như thế này thì Lục Chi Lộ cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
“Chị Sáu, các chị tới bao lâu rồi?” Thẩm Thiên Trường cười hỏi.
Lục Chi Lộ điều chỉnh lại cảm xúc: “Buổi trưa ông nội gọi điện cho chị là bọn chị tới ngay, nhưng vợ chồng bác Cả của mấy đứa gần đây tới thành phố Phong khảo sát, thế nên có thể hôm nay không về được.”
Vợ chồng bác Cả mà Lục Chi Lộ nói tới là bố mẹ của Lục Chi Lộ và Lục Chi Y.
Lục Diệu Nhung có hai con trai, con trai cả là Lục Cảnh Trung, sinh ra hai anh em Lục Chi Y và Lục Chi Lộ, con trai thứ hai là Lục Cảnh Hành, sinh ra hai chị em Lục Chi Vũ và Lục Chi Cửu.
Nghe Lục Chi Lộ nhắc tới vợ chồng bác Cả, rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng nhớ tới một chuyện quan trọng: “Lục Chi Cửu, có phải chúng ta quên nói chuyện đăng ký kết hôn cho bố mẹ rồi không?”
Giọng nói của Thẩm Thiên Trường bắt đầu hơi run rẩy.
Lục Chi Vũ hừ lạnh một tiếng: “Ha ha, rốt cuộc cũng nhớ tới, bố mẹ mình đáng thương thật đấy, con trai ruột của mình bị bắt cóc rồi cũng không biết.”
Trông Lục Chi Cửu rất bình tĩnh, anh nói thản nhiên: “Anh nói với họ rồi.”
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ ngạc nhiên: “Lúc… lúc nào?”
Lục Chi Vũ cũng nhìn anh với vẻ mặt dò hỏi.
“Lúc sang nước M.”
Lúc sang nước M? Nghĩa là trong hai tuần đi công tác?
Thẩm Thiên Trường ngẩn ngơ nói một câu: “Nhưng lúc đó em vẫn chưa quyết định kết hôn với anh mà?”
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường bằng ánh mắt sâu xa: “Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn.”
Lục Chi Vũ: “…”
Lục Chi Lộ: “…”
Thẩm Thiên Trường: “Khụ khụ…”
Bị ép ăn một vốc cẩu lương, Lục Chi Lộ định chuyển đề tài: “Chị Tiểu Vũ, có phải gần đây áp lực công việc của chị rất lớn không?”
Lục Chi Vũ không hiểu cho lắm: “Là sao?”
“Hôm nay em thấy so với lúc trước thì hình như chị…”
Cô còn chưa dứt lời thì đã bị Lục Chi Vũ ngắt lời: “Cô câm miệng cho tôi!”
Lục Chi Lộ: “…”
Chuyển đề tài thế này thì chẳng thà không chuyển còn hơn.
Bầu không khí lại trở nên tẻ gắt, Thẩm Thiên Trường vội vàng nói chen vào: “Ông nội không ở nhà à?”
Lục Chi Lộ lập tức tiếp lời: “Ông với anh Cả đi vợt cua trong hồ rồi.”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, trong lòng thầm nghĩ cái hồ Lân Ba này nhiều loại thủy sản thật đấy.
Mấy người ngồi xuống ghế xô pha ở phòng khách, Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Lộ trò chuyện với nhau, Lục Thiển Thiển ngồi bên cạnh Lục Chi Cửu, cô bé cầm một tập tranh hỏi này hỏi kia không ngừng.
Không bao lâu sau, Lục Diệu Nhung và Lục Chi Y bước từ ngoài cửa vào, hai người mặc đồ bảo hộ chống nước, bên hông còn đeo một cái giỏ.
Người giúp việc bước tới giúp hai người tháo giỏ và thay quần áo chống nước.
“Tới cả rồi à?”
Thấy bầu không khí hòa hợp trong phòng khách, Lục Diệu Nhung cảm thấy giải tỏa hơn nhiều.
“Vâng, ông nội.” Thẩm Thiên Trường đáp lời.
Lục Thiển Thiển ngẩng đầu lên không xem tập tranh nữa: “Cụ nội, cụ và bố có bắt được con cua không? Tối nay Thiển Thiển có cua ăn không?”
Lục Diệu Nhung cười ha ha: “Đương nhiên là có chứ, cháu không biết cụ nội cháu là ai à.”
“Thiển Thiển, cua có tính lạnh, trẻ con không được ăn nhiều đâu.” Lục Chi Lộ ngồi bên cạnh nói.
Nghe thấy câu nói của Lục Chi Lộ, Thẩm Thiên Trường như nghe thấy tiếng còi báo động, cô luống cuống nhìn Lục Chi Vũ, hình như đang có thai không được ăn cua thì phải.
Hiểu được ánh mắt của Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Vũ bĩu môi một cái, không được ăn thì lát nữa cô không ăn là được, vừa hay cô đang giảm béo.
Nếu không vì đứa bé trong bụng, tối nay cô có thể ăn súp lơ nấu ức gà luôn.
Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường đang ngồi cạnh nhau trên xô pha, Lục Diệu Nhung nhìn hai người, bỗng mở miệng nói một câu: “Tiểu Cửu, Thiên Trường, hai đứa đi theo ông.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook