Sau mười giờ, bệnh viện yên tĩnh hẳn. Người thăm bệnh đều lần lượt rời đi, tất cả phòng bệnh dần trở nên thanh lãnh đến cùng cực.

Đèn chân không rọi trên đỉnh đầu, sàn nhà lót gạch men trắng nay lại càng thêm trắng. Bởi vì mấy người Tư Đồ bọn họ không thể hành động, hiển nhiên chuyện ở bệnh viện tối này trực tiếp giao phó cho nhóm Ân Thịnh xử lý.

Bởi vì đã sớm cùng người của bệnh viện trao đổi, bác sĩ tuy rằng không biết bọn họ cuối cùng là muốn làm gì, nhưng nếu Tư Đồ đã bảo cần phải "Tra án", bọn họ cũng không tiện ngăn cản, chỉ đơn giản để lại một câu "Không được làm phiền đến những bệnh nhân khác" xong xuôi liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hành lang vắng lặng in bóng dáng của ba người, Ân Thịnh đi đầu, Nhạc Chương cùng Khâu Lạc một trái một phải theo ở phía sau.

Nhạc Chương lơ mơ suốt cả buổi, lúc này còn nói thầm: "Tại sao bệnh viện nào cũng sơn tường màu trắng? Sơn thành gam màu nóng chẳng phải càng nhìn càng an tâm hơn sao? Bọn họ vì sao không cảm thấy màu trắng vào buổi tối nhìn thật âm u?"

"Màu đỏ cũng thuộc gam màu nóng." Ân Thịnh không mặn không nhạt nói: "Cậu cảm thấy nếu bệnh viện sử dụng thì sẽ như thế nào?"

Nhạc Chương đảo mắt: "Vậy chẳng phải lại càng thêm đáng sợ?"

Khâu Lạc có chút sốt sắng, tuy rằng sở trường là đuổi ma bắt quỷ, nhưng dù sao cậu bình thường cũng sẽ không tự nhiên hướng về địa phương có âm khí nặng mà chạy tới. Huống hồ những nơi như bệnh viện thế này, thủy chung vẫn khiến con người ta nảy sinh cảm giác sẽ đụng phải thứ gì thật khủng bố.

Từ trong túi lấy ra vài tấm bùa vàng nắm chặt trong lòng bàn tay, mặt khác cẩn thận từng li từng tí theo chân Ân Thịnh. Ân Thịnh trước tiên đi một lượt hết dãy hành lang của tầng lầu này, sau đó mới ra hiệu hai người hướng về thang máy.

"Đi đâu?" Thời điểm nhấn nút chờ thang máy, Nhạc Chương còn hỏi.

Ân Thịnh: "Nhà xác."

Khâu Lạc sững sờ: "Giờ này hẳn là sẽ không được phép tiến vào."

Ân Thịnh chậm rãi nói: "Rồi sẽ có biện pháp."

Cửa thang máy im hơi lặng tiếng mở ra, Ân Thịnh đi vào trước tiên, y quay đầu nhìn Nhạc Chương cùng Khâu Lạc đứng bên ngoài do dự, ngón tay y nhấn nút giữ cửa thang máy mở: "Sao vậy?"

Nhạc Chương chậm rãi nói: "Tuy cậu và Khâu Lạc đều thuộc ngành này, nhưng mà lúc này đi đến...Chỗ đó thật không có vấn đề gì chứ? Âm khí nặng như vậy..."

Ân Thịnh chậm rãi nhíu mày: "Cậu sợ?"

"Phi." Nhạc Chương nheo mắt, dứt khoát bước vào: "Ai sợ? Tôi chỉ là không muốn nhìn thấy những khuôn mặt thảm hại của xác chết."

Sẽ khiến người ta ban đêm đi ngủ gặp ác mộng đó có biết hay không.

Nhạc Chương đã vào, Khâu Lạc cũng chỉ đành vào theo. Cửa thang máy đóng, ba người đứng bên trong bốn vách kim loại màu bạc, gương mặt không chút cảm xúc nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trước mắt.

Con số màu đỏ bắt đầu dịch chuyển, thời điểm đến lầu bảy đột nhiên dừng lại.

Đinh−−−−

Âm thanh lanh lảnh vang lên, sau đó cửa thang máy chậm rãi mở ra. Bên ngoài là khu nội trú của bệnh viện, đối diện cửa thang máy là quầy tiếp nhận hồ sơ, hiện tại nơi đây không có lấy một người.

Nếu như đổi thành người khác, e rằng vừa nhìn thấy hành lang không một bóng người trước mắt trái tim cũng sẽ không tự chủ được mà đập loạn, bất quá ba người bọn họ lúc này đứng trong thang máy vẻ mặt lại bình thản vô cùng.

Ân Thịnh nhấn nút đóng cửa, cửa thang máy màu bạc chậm rãi đóng, ba người vẫn như cũ mặt lạnh nhìn cửa thang phía trước. Chỉ là lần này, ánh nhìn của ba người cũng không phải không có tiêu điểm, mà đều là hữu ý vô tình rơi xuống thân một cái bóng vừa mới xuất hiện bên trong thang máy.

Đó là một bóng người sắc mặt trắng xanh mặc quần áo bệnh nhân. Đầu tóc rối bù, dưới mũi còn vương chút máu đỏ sẫm.

Hắn dại ra nhìn lưng Nhạc Chương, Nhạc Chương liếc mắt sang Ân Thịnh, Ân Thịnh thế nhưng không có phản ứng.

Tiếp theo, không ai nhấn nút báo tầng nhưng thang máy chính là tiếp tục đi lên, tới tầng mười lại ngừng thêm lần nữa.

Cửa thang máy như cũ mở ra, bên ngoài vẫn thủy chung không thấy bóng dáng của y tá. Nhạc Chương suýt chút đã nhích người né tránh một...vật thể không xác định vừa tiến vào, thế nhưng vì không muốn bị bại lộ, cậu chỉ có thể nhịn, để mặc quỷ ảnh kia đứng sát bên cạnh.

Cửa thang máy lần thứ hai đóng lại, sau đó cứ đi lên một tầng là lại dừng một lần.

Nhiều lần như vậy, chờ đến được lầu thứ mười ba, phía sau ba người đã chật ních những hồn phách mang bộ mặt không chút cảm xúc, ánh mắt thì đờ đẫn, trên thân vận quần áo bệnh nhân.

Khâu Lạc nhiều lần muốn nói chuyện, nhưng vẫn không tìm được thời cơ thích hợp. Cậu còn chưa từng cùng chen chúc với nhiều linh hồn như vậy ở một chỗ, lúc này trong thang máy âm khí gần như đã phân tán tứ bề.

Nhạc Chương đưa mắt nhìn cửa thang máy lần nữa mở, lần này đặc biệt không có ai tiến vào, bất quá những hồn phách phía sau lại cứ thế tiêu sái bước ra.

Bọn họ phảng phất như bị cái gì kêu gọi, đứng xếp thành hàng trật tự vô cùng, không chút rối loạn. Ân Thịnh đợi tất cả đều đã đi ra ngoài, mới liếc mắt ra hiệu với Nhạc Chương và Khâu Lạc, ba người cũng nối gót theo sau đám đông hồn phách kia.

Bệnh viện thường không có tầng lầu thứ mười bốn, từ đây đi lên cầu thang phía cuối hành lang chính là tầng thượng. Tầng thượng vốn là được khóa thật kỹ càng, lúc này chẳng hiểu sao lại im hơi lặng tiếng mở ra. Ba người nhóm Ân Thịnh theo hồn phách đi tới tầng thượng, chỉ thấy ở đó có một quỷ ảnh nổi lơ lửng giữa không trung, cầm trong tay túi vải đen, hồn phách nào đến trước miệng túi liền biến thành khói trắng rồi bị hút vào bên trong.

Quỷ ảnh kia nhận thức có người xuất hiện, chầm chậm quay đầu.

Giữa màn đêm, vầng trăng sáng trên đỉnh đầu đã sớm bị tầng mây che khuất. Khâu Lạc nhìn thấy quỷ ảnh kia đưa lưng về phía bọn họ, khi xoay đầu thân thể lại không nhúc nhích, từ phần cổ trở lên đồng loạt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, hai mắt chỉ toàn một màu xanh lục quỷ dị nhắm thẳng vào bọn họ.

Dù đã từng nhìn thấy qua vô số quỷ hồn nhưng Khâu Lạc và Nhạc Chương cũng nhịn không được suýt chút kêu lên thành tiếng.

Quỷ ảnh kia thoạt nhìn vô cùng hung ác, mặt mày dữ tợn, trên mặt có một vết đao chém rất lớn, hai mắt thật giống như muốn từ trong hốc mắt lòi ra.

Hai con mắt xanh nhìn ba người một lúc, phát hiện bọn họ có thể nhìn thấy mình, túi vải cầm trong tay hắn khẽ run.

Những hồn phách xếp thành hàng bỗng chốc dừng chuyển động, cứ như vậy mà đứng ngẩn ngơ.

Quỷ ảnh kia xoay nốt phần thân thể lại, hắn vặn vẹo cổ, phát ra thanh âm răng rắc thật rợn người.

"Ngươi là ai?" Ân Thịnh mở miệng: "Quỷ sứ của Trình Khải Tiêu?"

Quỷ ảnh kia cất tiếng nói khàn khàn: "Ngươi là Ân Thịnh?"

Ân Thịnh không trả lời, chỉ hỏi: "Trình Khải Tiêu có tổng cộng bao nhiêu quỷ sứ?"

Quỷ ảnh kia vẫn như cũ không trả lời: "Nhiêm vụ hôm nay của ta không phải là gây phiền phức cho các ngươi, các ngươi bây giờ rời khỏi, ta xem như không nhìn thấy gì."

Khâu Lạc vốn có chút sợ sệt, nhưng nhìn kiểu cách hắn như vậy, lại thêm những hồn phách vô tội đứng xung quanh. Tinh thần trọng nghĩa của cậu đột nhiên nổi dậy: "Ngươi đừng hòng đem những hồn phách này đi!"

Quỷ ảnh kia lập tức dời tầm nhìn: "Ngươi là ai?"

Yết hầu Khâu Lạc giật giật: "Đệ tử phái Chính Nhất! Muốn dẫn bọn họ đi trước tiên phải bước qua cửa ải của ta!"

Ân Thịnh nhíu mày nhìn cậu: "Nói vậy là không tính phần của tôi?"

Khâu Lạc dừng một chút, mặt không biến sắc lặp lại: "Muốn dẫn bọn họ đi trước tiên phải bước qua cửa ải của ta cùng Ân đại sư!"

Lần này tới Nhạc Chương: "Nói vậy là tôi không có phận sự?"

Khâu Lạc: "..."

Bọn họ nghiêm túc một chút không được sao?

Quỷ ảnh kia nhìn Khâu Lạc, lại nhìn Ân Thịnh, tựa hồ đang dày công suy nghĩ bước kế tiếp phải làm thế nào.

Ân Thịnh cùng không cùng hắn phí lời, vung tay ném ra hai tấm bùa chú phóng thẳng đến hai bên trái phải quỷ ảnh, dựng lên kết giới, phong bế lối đi của hắn.

Ân Thịnh quay đầu nhìn Nhạc Chương: "Đừng có đứng đực mặt ra đó, tiếp theo dựa hết vào cậu."

Nhạc Chương đành phải lấy ra một chuỗi tràng hạt quấn quanh cổ tay, hai tay chấp lại khẽ niệm chú, một tầng kết giới khác xuất hiện bao trùm lấy kết giới của Ân Thịnh.

Nhạc Chương đem tràng hạt tháo ra cầm trên tay, ngồi xổm xuống mặt đất tiếp tục bảo vệ kết giới, bắt buộc phải duy trì một tư thế ngồi duy nhất, cậu khó nhọc ngẩng đầu: "Đánh nhanh thắng nhanh a."

Ân Thịnh khẽ gật đầu, thân ảnh thoáng cái lao tới trước, Khâu Lạc đuổi sát theo.

"Tôi bên trái, cậu bên phải." Ân Thịnh đơn giản phân phó, lại bổ sung: "Không được làm hắn bị thương."

"Đã biết!"

Khâu Lạc theo bản năng gật đầu, mới phác giác bản thân cùng quỷ sư là đối lập a, mình vì cái gì lại có dáng vẻ phục tùng mệnh lệnh như thế này...

Có điểm ảo não, bất quá thời điểm hiện tại lại chẳng thể nói gì nhiều. Cậu đưa tay lấy ra vài tấm bùa vàng, tay phải ở giữa hư không vẽ nên bát quái trận, bùa vàng chuyển động theo từng nét vẽ, ánh sáng từ bùa phát ra càng lúc càng mạnh.

Cùng lúc, Ân Thịnh ở phía đối diện không ngừng lẩm bẩm cái gì, thật chuẩn xác đem bùa chú Ân thiên quân giữa hai ngón tay phóng tới túi vải đen trên tay quỷ ảnh, túi vải lập tức bị niêm phong.

Túi vải đen mềm nhũn rơi xuống mặt đất, quỷ ảnh nổi giận quay đầu, bát quái trận của Khâu Lạc lúc này liền hướng hắn đánh tới tấp.

Khâu Lạc mặc dù đối với linh hồn thập phần nhạy cảm, bất quá đối phó với quỷ hồn pháp lực vẫn còn điểm chưa đủ mạnh, bát quái trận xem qua rất lớn, nhưng thực lực tương đối nhỏ, quỷ ảnh bị đánh cũng chỉ dao động nhẹ vài cái, không có thụ thương.

Nét mặt Khâu Lạc biểu lộ lúng túng, Ân Thịnh ở một bên khác nói: "Không sao, cậu có thể gây trở ngại cho hắn là được."

Quỷ ảnh trước mắt này sát khí rất nặng, khi còn sống hai tay thấm đẫm máu người, với cấp bậc của Khâu Lạc muốn đối phó hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Nói cách khác, nếu như lúc đó Đông Lục là dùng quỷ sứ này để đối phó bọn họ, ai thắng ai thua còn chưa nói trước được.

Có lẽ vì phải ngồi xem Ân Thịnh thu thập quỷ hồn quá lâu, Nhạc Chương cũng quên mất có một số loại quỷ sứ kỳ thực không phải chỉ cần một vài chiêu là có thể thu phục. Cậu cảm thấy cổ tay mỏi nhừ, thân thể hơi động, kết giới vì vậy mà có chút phân tán.

Quỷ ảnh kia lợi dụng cơ hội kết giới buông lỏng xoay người phóng đi, kết giới bị va chạm mạnh, cả người Nhạc Chương bật ra sau, khí tức lập tức rối loạn, Nhạc Chương trong lòng thầm kinh hô một tiếng, thôi không xong rồi.

Ân Thịnh không nghĩ đến thời điểm mấu chốt lại xảy ra sai phạm, y không kịp trở tay, theo bản năng liền lao tới muốn bắt lấy quỷ ảnh kia.

Chính trong một khắc này, tất cả mọi chuyện đều phát sinh biến hóa−−−−

Dựng kết giới vốn tiêu hao rất nhiều thể lực, Nhạc Chương nhất thời buông lỏng khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, yếu hầu vừa động liền phun ra một ngụm máu tươi; Ân Thịnh giữa lúc muốn bắt quỷ ảnh, chẳng ngờ Khâu Lạc vì ngăn cản quỷ ảnh nên ném ra vài tấm bùa vàng. Bất quá cả hai hiện tại không ngừng chuyển động hỗn loạn, bùa vàng này cũng vì vậy mà lệch hướng đánh thẳng vào lưng Ân Thịnh, Khâu Lạc "A" lên một tiếng, mặc dù sức mạnh của bùa vàng không lớn, nhưng nếu trực tiếp đánh lên người sẽ không thể chịu nổi. Ân Thịnh dừng bước, quỷ ảnh kia đã đột phá kết giới biến mất giữa màn đêm đen kịt.

Những hồn phách xung quanh không còn bị chi phối, thoáng cái khôi phục trạng thái bình thường, giữa không gian sặc mùi âm khí cùng sát khí, một số đông hồn phách đột nhiên trở nên thập phần hung hăng.

Nhạc Chương tuy là thầy phong thủy, nhưng nếu cơ thể suy nhược sẽ rất dễ bị nhập hồn, Khâu Lạc quýnh lên muốn chạy tới hỗ trợ, bất quá Ân Thịnh đã giành trước một bước giơ tay vẽ lên kết giới bảo hộ Nhạc Chương.

Trong trường hợp bị nhiều hồn phách cùng lúc chiếm lấy thân thể, hồn phách của Nhạc Chương không sớm thì muộn cũng sẽ bị dồn ép đến mức phải xuất khỏi thể xác. Sự tình lúc đó khẳng định là phi thường nguy hiểm.

Hướng suy nghĩ của Khâu Lạc cấp tốc xoay chuyển, vội vội vàng vàng niêm phong lại cử động của những hồn phách khác, bùa vàng trên tay từng tấm từng tấm lao vun vút, cuối cùng cũng coi như đã ổn định hết thảy hồn phách xung quanh.

Đây đều là những chuyện phát sinh chỉ trong một cái chớp mắt, Nhạc Chương ôm ngực đứng lên, trên mặt biểu lộ hổ thẹn.

"Xin lỗi...Đều do tôi..."

Ân Thịnh thở dài: "Nhìn cậu suýt chút nữa đã không giữ được cái mạng nhỏ của mình, lần này tạm bỏ qua cho cậu." Dừng một chút, y lại nói: "Ai kêu tôi thật lợi hại, mới khiến các người không biết hai chữ tập trung viết như thế nào."

Khâu Lạc muốn phản bác, cậu thế nhưng từ đầu đến cuối là tuyệt đối nghiêm túc. Có điều đảo mắt nhìn thấy ở khóe miệng Nhạc Chương vẫn còn vương vết máu, lời muốn nói hết thảy đều đem nuốt xuống trở lại.

Dù sao ba người cùng nhau hành động, một người thất bại cũng chính là ba người thất bại, không việc gì phải trốn tránh trách nhiệm.

"Tại sao bọn họ lại muốn thu thập hồn phách chứ?" Khâu Lạc ngờ vực hỏi.

Ân Thịnh không lên tiếng, tuy y biết rất rõ đáp án, nhưng y trước sau vẫn không muốn nói ra. Không phải vì muốn giữ thể diện cho Kim Đại Chung, cũng không phải vì muốn bảo toàn Đông gia. Mà là bởi vì chính bản thân y không muốn đối mặt.

Thật giống như khi nhìn thấy một thứ gì đó thật chán ghét cũng thật khó coi, con người ta sẽ theo bản năng mà không muốn tiếp cận.

"Lần này để hắn chạy thoát, khoảng thời gian sắp tới bọn họ chắc chắn sẽ không trở lại bệnh viện để thu thập hồn phách." Ân Thịnh nói.

Nhạc Chương ho khan một tiếng: "Bệnh viện là nơi lí tưởng để thu thập hồn phách, nếu không đến bệnh viện...Vậy bọn họ sẽ đến nơi nào?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương