Thiên Tống
Chương 29: Chuyện lý thú ở Dương Bình

Không tốt, Tiểu Thanh chạy được vài bước thì lập tức tỉnh ngộ, lập tức giả vờ ngã xuống. Nhưng ngã một cú này, đau đến nghiến răng, Tiểu Thanh không nhịn được la lên một tiếng.

Âu Dương vội đi đến, cởi giầy của Tiểu Thanh ra, liếc một cái liền biết nguyên nhân, trặc chân, hơn nữa bị bong gân. Âu Dương hỏi:

"Đau không?"

"Ưm… đau!"

Tiểu Thanh gật đầu, trong lòng nghẹn khuất, đây đúng là câm lặng ăn Hoàng Liên (mộ vị thuốc rất đắng), có khổ nói không nên lời. Sớm biết như vậy, giải vờ học xong nhanh một chút, vậy thì chuyện gì cũng không xảy ra rồi.

"Ta giúp ngươi xoa nắn trước. Ta thấy ngươi mấy ngày nay hay là cứ về Hàng Châu ở lại đi."

Âu Dương đột nhiên lại hỏi:

"Ngươi bó chân? Không khó chịu sao?"

Tiểu Thanh nghi hoặc, từ thời Nam Đường, xã hội con gái đều truy cầu ba tấc gót sen. Chân lớn sẽ bị nhục mạ. Ba tấc là vàng, bốn tấc như bạc, năm tấc như sắt, mặc dù không có quy định, nhưng toàn xã hội đều dùng quan điểm thẩm mỹ này. Khó chịu là đương nhiên, một đôi chân nhỏ, một vạc nước mắt, đây nhưng mà tục ngữ của dân gian, đủ để chứng tỏ địa vị của con gái trong xã hội phong kiến.

"Không có ý gì cả, ngươi thích thì cứ tiếp tục bó."

Âu Dương không phản đối sở thích của người khác, như hắn chưa bao giờ ngăn cản người khác tự sát làm gì. Có điều Âu Dương vẫn bổ sung một câu:

"Chân nhỏ dị dạng mới xinh đẹp, thật là tính thẩm mỹ biến thái. Ta dẫn ngựa, đưa ngươi về xem thầy thuốc."

Tiểu Thanh hỏi:

"Thiếu gia không thích?"

"Không thích."

Âu Dương giúp đỡ Tiểu Thanh lên ngựa, kiêm chức người chăn ngựa:

"Ngươi cảm thấy thích thì tùy, không cần phải lo về cái nhìn của ta."

"Thiếu gia nếu không thích, Tiểu Thanh sẽ không bọc."

". . ."

Âu Dương quay lại liếc nhìn Tiểu Thanh một cái hỏi đùa:

"Ngươi không phải là mười tám tuổi hoa động xuân tâm đó chứ?"

"Này. . ."

Tiểu Thanh mặt nóng như đốt, trong lòng hoảng sợ, không phải là thật chứ? Tiểu Thanh vội giải thích:

"Thiếu gia không nên đùa với ta như vậy."

Ngất mất, bộ dáng tiểu nha đầu này thực sự như đã động tâm rồi vậy. . . Âu Dương kiểm điểm lại bản thân mình, mình và Tiểu Thanh tiếp xúc tất cả đều là lễ nghi bình thường. Ngoại trừ hôm nay dạy nàng cỡi ngựa bên ngoài, mình cũng không cùng nàng có thân thể tiếp xúc gì. Tiểu Thanh không phải đối tượng bầu bạn lý tưởng của Âu Dương, chỉ việc bó chân thôi đã không hợp cách rồi. Phụ nữ bó chân hành động sẽ gặp bức thúc rất lớn, thậm chí chỉ có thể vịn tường mới đứng thẳng được. Tục bó chân thời Bắc Tống còn chưa phổ biến hóa, mãi đến khi Tiểu Chu thời Nam Tống hiện thân. Chuyện xấu người này làm có thể nói là độc hại mấy ngàn năm văn hóa truyền thống Trung Quốc.

Có phải là mình quá tự mình đa tình không? Cũng có thể. Người ta nói mình là thiếu gia, bản thân không yêu mến nàng liền mặc kệ. Bất kể thế nào, đến kinh thành, nàng gặp được tỷ tỷ mình là xong, liền không còn liên quan đến mình nữa.

. . .

Có câu thương gân động cốt một trăm ngày, đại khái sau mười ngày nghỉ ngơi, Tiểu Thanh liền tỏ ý mình có thể đi tiếp. Âu Dương nhìn một chút, cảm thấy thương tích của Tiểu Thanh khôi còn nhanh hơn mình tưởng tượng, cũng gật đầu đáp ứng. Vì vậy ba người cỡi ngựa đi đến kinh thành.

Bởi vì không đi đường, Tiểu Thanh lại bị thương, tiến độ của ba người không nhanh. Chậm rãi, Âu Dương ngược lại kinh ngạc phát hiện Tiểu Thanh không phải cô gái nhỏ như hắn tưởng tượng, biết nói biết cười, còn có chút tinh quái.

Mà Tiểu Thanh cảm giác Âu Dương khả nghi, theo lời Âu Bình, Âu Dương vốn là chưa từng cưỡi ngựa. Âu gia thôn kề bên sông hồ, vừa là đường núi vừa là đường thủy, không thể nào có cưỡi ngựa mà cưỡi. Hỏi Âu Bình vấn đề này, Âu Bình thản nhiên trả lời không biết, cũng không muốn biết. Hắn bây giờ đang mưu cầu danh lợi cỡi ngựa, có vấn đề gì thì Tiểu Thanh trực tiếp hỏi Âu Dương.

"Trên trời có thần tiên không nhỉ?"

Âu Dương cười nói:

"Chắc là có, cũng có thể là không."

Tiểu Thanh hỏi:

"Vậy trên đó có cái gì?"

"Cái này quá thâm ảo, ta trả lời ngươi một vấn đề, sẽ khiến ngươi mang đến mười nghi vấn khác nữa. Thế nên ta khuyên ngươi không nên hỏi."

Âu Dương hỏi:

"Phía trước là chỗ nào vậy?"

Âu Bình ở bên nói:

"Theo như người chỉ đường nói, phía trước hẳn là Thọ Châu của Dương Bình huyện. Thiếu gia có biết Dương Bình huyện này có gì cùng khác nới khác không?"

"Ồ?"

Âu Dương cười nói:

"Xem ra ngươi nghe ngóng rất rõ ràng nhỉ, nói thử xem."

"Hồi thiếu gia, quan huyện Dương Bình này là hư chức. Chính thức chưởng quản Hoắc Sơn huyện chính là phụ thân của Lưu quý phi được đương kim Hoàng đế sủng ái nhất."

Âu Bình nói:

"Ta còn nghe được, Lưu quý phi vốn là tửu nữ, xuất thân ti tiện, nhưng vẻ ngoài rực rỡ phong lưu. Một sủng phi của Hoàng thượng vừa mới chết, tâm tình không tốt, Lưu quý phi được Dương Tiễn tiến cử. Bây giờ Hoàng thượng cùng Lưu quý phi như hình với bóng, nếu xa nhau chính là ăn không biết ngon, đêm không thể ngủ. Hơn nữa Lưu quý phi này khéo tay, tự mình may quần áo, không chỉ được Hoàng đế yêu thích mà những người trong kinh thành đều tranh nhau bắt chước. Nghe nói Lưu quý phi còn được phong làm Cửu Hoa Ngọc Chân An phi. Có thể nói là khá có quyền thế."

Âu Dương cười ha hả nói:

"Dương Bình huyện có một con cọp như vậy, ai làm quan huyện ở đây xem như khổ tám đời."

Sau khi vào thành, Âu Dương liền biết Âu Bình không hề nói đùa. Trên đường tuần tra thế nhưng lại là gia đinh mặc bố y, đi qua cổng nha môn huyện, giữa ban ngày thậm chí ngay cả nha dịch cũng không thấy đâu. Lại thấy ở Lưu phủ, trước cửa để một cái trống lớn với thêm hai gã nha dịch, bên trong là đại đường, trong hành lang bố trí không khác gì nha môn. Buồn cười nhất là trong nội đường còn treo một tấm bảng đề “Minh kính cao huyền”.

Âu Bình tinh quái giới thiệu, mấy năm trước, quan huyện sinh bệnh nằm trên giường không dậy nổi, vị Lưu lão gia này liền bao biện làm thay. Chờ sau khi quan huyện có thể xử lý công việc, Lưu gia cũng không biết dùng thủ đoạn gì, huyện úy, nha dịch, bộ khoái… toàn bộ đều đến Lưu phủ làm việc. Quan huyện tức giận đi nói lý, lại bị vu hãm làm bể một bình hoa Hoàng đế ngự tứ, cuối cùng chỉ có thể thôi. Tên này sau khi quan huyện chỉnh quan huyện xong, cũng không biết Lưu quý phi cùng Dương Tiễn với Hoàng nói bóng nói gió gì đó, không ngờ Hoàng đế bỏ trống luôn ghế huyện lệnh, để Lưu gia trở thành Dương Bình vương. Việc này mặc dù rất khó tin, nhưng xảy ra trên người Huy Tông, chuyện gì đều có thể lý giải.

Chuyện không liên quan ba người, ba người cũng chỉ xem náo nhiệt. Tìm khách điếm, cho người coi ngựa, Tiểu Thanh phụ trách gọi món ăn, Âu Bình biết Âu Dương hay bắt bẻ, mà quan trọng nhất là phòng khách không được có rận, vì vậy đi sửa sang dọn dẹp lại trước. Mà Âu Dương cũng đi tắm rửa.

"Tiểu Thanh cô nương, chủ thượng lệnh tôi đợi ở đây báo tin cho cô."

Một tên nội vệ phủ công chúa đứng cách Tiểu Thanh một cái bàn:

"Chủ thượng ở Thọ Châu cũng tìm được hai gã tài tử, đã trở về kinh. Có thể đã đến rồi."

"Chỗ ta cũng không có vấn đề gì."

Tiểu Thanh nói:

"Hết thảy có thể theo như bố trí. Ước chừng nửa tháng sau sẽ đến kinh."

"Vâng, ty chức sẽ hồi báo chủ thượng."

"Ngươi đi nhanh đi, thiếu gia. . . Âu Dương rất tinh minh nhạy bén."

"Dạ!"

Nội vệ đi rồi, trong lòng Tiểu Thanh lo sợ bất an. Đoạn đường này, Âu Dương cùng Âu Bình đối đãi nàng như người một nhà. Nàng từ nhỏ lớn lên trong cung, mặc dù cũng thường ra giang hồ du ngoạn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy có đoạn đường nào vui vẻ đến vậy. Âu Dương mặc dù giảo hoạt vô cùng, nhưng tính tình khiết thiện, cùng với hắn, không cảm giác lấy một điểm câu thúc. Mà Âu Bình cùng nàng đùa giỡn, giống bộ đôi phá phách. Nàng từ đáy lòng thực không muốn khiến Âu Dương dính vào thị phi. Nhưng nàng cũng biết công chúa, công chúa không lạm sát kẻ vô tội, nhưng Âu Dương có vô tội không vẫn chưa biết?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương