Thiên Tống
-
Chương 100-2: Võ cử - Thượng (2)
Bởi vì nhìn thấy những lợi nhuận trong đó mà Âu Dương đã bán ra mười vạn bản, tương đương với một nghìn quan tiền.
Từ việc nhân khẩu của Đông Kinh giảm mạnh, có thể nhìn ra giá trị cực lớn của thương nghiệp ở trong đó. Tô Thiên cũng nhìn ra. Nhưng vì là Hoàng Gia báo, nên Âu Dương cũng không dám tự ý nhượng lại cổ phần. Nhưng Âu Dương đã nhìn thấy mật độ phân bố dày đặc của các ngân hàng tư nhân ở Dương Bình, đang thương lượng để thương hội Dương Bình trở thành đại lý cấp hai, mở rộng về phía Bắc.
Một cái tết nữa lại đến. Cam Tín có nhà, có vợ, định bụng sẽ cùng cả nhà ăn lẩu. Nhưng bị Âu Dương ra lệnh phải trở lại ngay. Tô lão gia càng ngày càng không vừa lòng về đứa con rể này rồi. Cả vùng Dương Bình ai cũng biết góa phụ họ Vương và Cam Tín có tư tình.
Cam Tín cũng rất kì lạ, cô nương Tô gia khó khăn lắm mới đồng ý cho hắn lấy góa phụ họ Vương làm vợ, nhưng Cam Tín lại không đồng ý, hơn nữa còn bày tỏ từ nay về sau tuyệt đối sẽ không cưới vợ, cũng không nạp thiếp. Âu Dương có thể nhìn ra, tên tiểu tử này vừa muốn ăn sủi cảo, lại vừa không muốn bị trói chân ở nhà. Dẫn về nhà thì hắn cảm thấy có lỗi với vợ của mình, nhưng lại say đắm góa phụ họ Vương, chẳng qua là tron lòng vẫn có lí trí mà thôi. Việc của nhà người ta, Âu Dương không tiện quản, vả lại đây là vấn đề tác phong, nói thế nào cũng thì là nam nhân nhà người ta có tình nhân ở bên ngoài. Chung quy lại cũng không nào thể yêu cầu thủ hạ của mình đều là Liễu Hạ Huệ* hay là một quái nhân được. Người mà, ít nhiều gì cũng đều có vài tật xấu này nọ. Giống như Âu Dương bận trăn công ngàn việc vẫn không thôi nhớ nhung, không thôi nghĩ đến việc muốn cùng Lý Sư Sư lên giường vậy. Tất cả đều là tật xấu.
*Liễu Hạ Huệ: liên quan đến một cái tích: Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Do đó người ta dùng từ Liễu Hạ Huệ để chỉ những người đàn ông chính nhân quân tử, không mảy may đến chuyện sắc giới.
Huệ Lan và Triển Minh tuy rằng ngồi cùng một chỗ, nhưng Âu Dương thấy, cho dù có kết hôn thì hai người cũng có thể xem là một đôi phu thê mẫu mực, tương kính như tân, bí ẩn khó hiểu, do vậy mà Âu Dương liền nhắc nhở:
"Triển Minh, ngươi xem khi nào thì tiến hành việc cưới xin của ngươi với Huệ Lan đi. Đừng có xem thường Huệ Lan của chúng ta, bây giờ Hoàng Đế cũng là người hiểu chuyện rồi, hơn nữa còn thêm phần bội phục. Âu Bình cũng là người của mình, trên dưới làm chứng, ngươi nghĩ thế nào?"
Sau một hồi do dự, Triển Minh mở lời:
"Việc này phải xem ý kiến của mọi người."
Huệ Lan hết sức phóng khoáng.
"Uhm. Tháng một cần phải bồi dưỡng các kí giả, tháng hai ta phải đến võ cử Đông Kinh. Tháng ba Tân Thành bán đấu giá đất quy hoạch, còn có tỉnh Đông Kinh đưa tin thử nghiệm. Tháng tư mở rộng thị trường báo chí ra xung quanh, thôi thì để đến tháng năm vậy."
"Mọi sự đều nghe theo sự sắp xếp của đại nhân."
"Âu Bình, ngươi lo về điểm tâm, vật dụng gia đình, tân trang lại phòng ốc, còn cả của hồi môn và các thứ khác nữa."
Âu Bình gật đầu:
"Thiếu gia, xin người cứ yên tâm."
Gần đây Âu Dương lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi. Âu Bình cũng khó khăn lắm mới có thể cùng Âu Dương ăn một bữa cơm. Việc này bản thân có thể gánh vác được thì nên gánh vác thôi. Ví dụ như hạ lệ ngày tết, tới lui thăm hỏi ân tình... đều do cậu làm chủ.
Âu Dương cũng hi vọng trong bữa tiệc có đông người một chút, tuy trước mắt các chức vị đều đã được bố trí ổn thỏa, nhưng có thể ngồi cùng nhau nói những chuyện mà người ngoài không thể hiểu được thì chỉ có một mình Cam Tín mà thôi.
Triển Minh nói:
"Theo sự căn dặn của đại nhân, tiền cũng đã dâng lên, thêm vào đó người trong các châu đều biết đại nhân là người thân tín bên cạnh hoàng thượng, cho nên việc cung ứng hỏa dược đều rất thuận lợi."
"Những việc này có ngươi lo liệu, ta cũng đỡ nhọc lòng. Năm mới rồi, không nói chuyện công nữa. Uống rượu và thưởng thức món ăn đi."
Âu Dương thay đổi chủ đề:
"Ta đây cũng có chuyện muốn hỏi mọi người. Mọi người nói xem, lần Võ cử này có phép tắc như thế nào?"
"Võ khoa của mấy triều đình trước, một là so tài võ nghệ, hai là so tài văn sách, ba là so tài binh thư, sau khi giành được phần thắng thì sẽ ban thưởng võ chức. Không thiết lập trang viện. Võ trạng nguyên duy nhất của triều đình này vốn là Văn trạng nguyên, sau đổi thành võ chức, mới có võ trạng nguyên mà chúng ta vừa nói."
Huệ Lan khoan thai nói:
"Nhưng địa vị của mọi người trên đường Võ đạo rất thấp hèn, việc tuyển võ ở khắp nơi đều là chuyện bất đắc dĩ. Đây là điểm hạn chế lớn khi khai thác nhân tài, kẻ có học, và kẻ thất học. Xem tình hình hiện nay, thì đa phần đều là con theo cha mà trở thành quan Võ, nhưng đa số mọi người vẫn còn trọng Văn, cho dù là một tri huyện bát phẩm thì cũng oai phong hơn nhiều so với làm một đoàn luyện sứ ngũ phẩm."
Triển Minh lại nói tiếp:
"Một người chỉ có sức mạnh, e là cũng không có cách nào đấu lại với trăm người. Làm tướng, làm thầy thì đương nhiên không thể khinh địch, nói đến võ nghệ, thì phạm vi sử dụng không nhiều, ty chức có phần lỗ mãng, đại nhân không cần phải quá phiền lòng."
Âu Bình bày tỏ ý kiến của mình:
"Trương Dực Đức (ý chỉ Trương Phi) của Tam quốc rống to một tiếng, làm trăm vạn binh lính của Tào Tháo khiếp sợ mà thoái lui."
"Nói hươu nói vượn, cho dù là với tình hình thuận gió đi chăng nữa, cách xa nhau một mũi tên, thì hiệu quả của thanh âm cũng sẽ suy giảm đáng kể."
Âu Dương nói:
"Ở chiến trường bây giờ ai mà chẳng có cung nỏ, một tên đại tướng vẻ ngoài xuất chúng xông ra trận trước tiên, bảo đảm sẽ trở thành con nhím ngay lập tức. Ngươi nghĩ quân địch toàn là kẻ ngốc chắc, bắt giặc bắt vua trước ai mà không biết chứ."
Huệ Lan khẽ cười:
"Đại nhân hình như đã có cách rồi thì phải."
"Đúng vậy. Cách thì tất nhiên là có, chỉ có điều không biết ta tùy tiện thay đổi như vậy, có khi nào người ta sẽ có ý kiến không?"
"Điều này xin đại nhân cứ yên tâm. Võ cử kể ra cũng chỉ là tạp khoa. Nói trắng ra, ngoài khoa tiến sĩ được mọi người nhìn chòng chọc ra, thì Minh khoa, Toán khoa...v..v mọi người đều không rỗi hơi mà chú ý tới. Nếu như không phải đại nhân có cách nhìn khác đối với chiến cục Liêu Kim, thì cho dù là đương kim hoàng thượng cũng sẽ không thèm để ý đến Võ cử lần này. Huệ Lan nhìn thấy Hoàng thượng chỉ chọn ra ba người làm quan khảo thí, nhưng thâm ý lại sâu sắc vô cùng. Tưởng chủ khảo là một người hiền lành, cổ hủ bất trị, chỉ có điều là người đề bạt việc cần phải coi trọng Võ cử. Phó khảo Trương Huyền Minh là Hoàng sai bát phẩm, chính là người thân tín bên cạnh hoàng thượng. Nhưng không tham gia vào việc triều chính. Lần này Hoàng thượng phái ông ấy làm phó khảo, xem ra là có ý muốn để ông ấy làm chủ Xu Mật Viện, hoặc ít ra thì cũng là lôi kéo sự gia nhập của các tân tướng lĩnh. Ngay cả đại nhân nữa, Hoàng thượng không phải không biết người có đầy rẫy những trò bịp bợm, Hoàng thượng là muốn người có thể nghĩ ra một biện pháp đường đường chính chính để chọn được vài vị tướng soái."
Từ việc nhân khẩu của Đông Kinh giảm mạnh, có thể nhìn ra giá trị cực lớn của thương nghiệp ở trong đó. Tô Thiên cũng nhìn ra. Nhưng vì là Hoàng Gia báo, nên Âu Dương cũng không dám tự ý nhượng lại cổ phần. Nhưng Âu Dương đã nhìn thấy mật độ phân bố dày đặc của các ngân hàng tư nhân ở Dương Bình, đang thương lượng để thương hội Dương Bình trở thành đại lý cấp hai, mở rộng về phía Bắc.
Một cái tết nữa lại đến. Cam Tín có nhà, có vợ, định bụng sẽ cùng cả nhà ăn lẩu. Nhưng bị Âu Dương ra lệnh phải trở lại ngay. Tô lão gia càng ngày càng không vừa lòng về đứa con rể này rồi. Cả vùng Dương Bình ai cũng biết góa phụ họ Vương và Cam Tín có tư tình.
Cam Tín cũng rất kì lạ, cô nương Tô gia khó khăn lắm mới đồng ý cho hắn lấy góa phụ họ Vương làm vợ, nhưng Cam Tín lại không đồng ý, hơn nữa còn bày tỏ từ nay về sau tuyệt đối sẽ không cưới vợ, cũng không nạp thiếp. Âu Dương có thể nhìn ra, tên tiểu tử này vừa muốn ăn sủi cảo, lại vừa không muốn bị trói chân ở nhà. Dẫn về nhà thì hắn cảm thấy có lỗi với vợ của mình, nhưng lại say đắm góa phụ họ Vương, chẳng qua là tron lòng vẫn có lí trí mà thôi. Việc của nhà người ta, Âu Dương không tiện quản, vả lại đây là vấn đề tác phong, nói thế nào cũng thì là nam nhân nhà người ta có tình nhân ở bên ngoài. Chung quy lại cũng không nào thể yêu cầu thủ hạ của mình đều là Liễu Hạ Huệ* hay là một quái nhân được. Người mà, ít nhiều gì cũng đều có vài tật xấu này nọ. Giống như Âu Dương bận trăn công ngàn việc vẫn không thôi nhớ nhung, không thôi nghĩ đến việc muốn cùng Lý Sư Sư lên giường vậy. Tất cả đều là tật xấu.
*Liễu Hạ Huệ: liên quan đến một cái tích: Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Do đó người ta dùng từ Liễu Hạ Huệ để chỉ những người đàn ông chính nhân quân tử, không mảy may đến chuyện sắc giới.
Huệ Lan và Triển Minh tuy rằng ngồi cùng một chỗ, nhưng Âu Dương thấy, cho dù có kết hôn thì hai người cũng có thể xem là một đôi phu thê mẫu mực, tương kính như tân, bí ẩn khó hiểu, do vậy mà Âu Dương liền nhắc nhở:
"Triển Minh, ngươi xem khi nào thì tiến hành việc cưới xin của ngươi với Huệ Lan đi. Đừng có xem thường Huệ Lan của chúng ta, bây giờ Hoàng Đế cũng là người hiểu chuyện rồi, hơn nữa còn thêm phần bội phục. Âu Bình cũng là người của mình, trên dưới làm chứng, ngươi nghĩ thế nào?"
Sau một hồi do dự, Triển Minh mở lời:
"Việc này phải xem ý kiến của mọi người."
Huệ Lan hết sức phóng khoáng.
"Uhm. Tháng một cần phải bồi dưỡng các kí giả, tháng hai ta phải đến võ cử Đông Kinh. Tháng ba Tân Thành bán đấu giá đất quy hoạch, còn có tỉnh Đông Kinh đưa tin thử nghiệm. Tháng tư mở rộng thị trường báo chí ra xung quanh, thôi thì để đến tháng năm vậy."
"Mọi sự đều nghe theo sự sắp xếp của đại nhân."
"Âu Bình, ngươi lo về điểm tâm, vật dụng gia đình, tân trang lại phòng ốc, còn cả của hồi môn và các thứ khác nữa."
Âu Bình gật đầu:
"Thiếu gia, xin người cứ yên tâm."
Gần đây Âu Dương lúc nào cũng bận tối mắt tối mũi. Âu Bình cũng khó khăn lắm mới có thể cùng Âu Dương ăn một bữa cơm. Việc này bản thân có thể gánh vác được thì nên gánh vác thôi. Ví dụ như hạ lệ ngày tết, tới lui thăm hỏi ân tình... đều do cậu làm chủ.
Âu Dương cũng hi vọng trong bữa tiệc có đông người một chút, tuy trước mắt các chức vị đều đã được bố trí ổn thỏa, nhưng có thể ngồi cùng nhau nói những chuyện mà người ngoài không thể hiểu được thì chỉ có một mình Cam Tín mà thôi.
Triển Minh nói:
"Theo sự căn dặn của đại nhân, tiền cũng đã dâng lên, thêm vào đó người trong các châu đều biết đại nhân là người thân tín bên cạnh hoàng thượng, cho nên việc cung ứng hỏa dược đều rất thuận lợi."
"Những việc này có ngươi lo liệu, ta cũng đỡ nhọc lòng. Năm mới rồi, không nói chuyện công nữa. Uống rượu và thưởng thức món ăn đi."
Âu Dương thay đổi chủ đề:
"Ta đây cũng có chuyện muốn hỏi mọi người. Mọi người nói xem, lần Võ cử này có phép tắc như thế nào?"
"Võ khoa của mấy triều đình trước, một là so tài võ nghệ, hai là so tài văn sách, ba là so tài binh thư, sau khi giành được phần thắng thì sẽ ban thưởng võ chức. Không thiết lập trang viện. Võ trạng nguyên duy nhất của triều đình này vốn là Văn trạng nguyên, sau đổi thành võ chức, mới có võ trạng nguyên mà chúng ta vừa nói."
Huệ Lan khoan thai nói:
"Nhưng địa vị của mọi người trên đường Võ đạo rất thấp hèn, việc tuyển võ ở khắp nơi đều là chuyện bất đắc dĩ. Đây là điểm hạn chế lớn khi khai thác nhân tài, kẻ có học, và kẻ thất học. Xem tình hình hiện nay, thì đa phần đều là con theo cha mà trở thành quan Võ, nhưng đa số mọi người vẫn còn trọng Văn, cho dù là một tri huyện bát phẩm thì cũng oai phong hơn nhiều so với làm một đoàn luyện sứ ngũ phẩm."
Triển Minh lại nói tiếp:
"Một người chỉ có sức mạnh, e là cũng không có cách nào đấu lại với trăm người. Làm tướng, làm thầy thì đương nhiên không thể khinh địch, nói đến võ nghệ, thì phạm vi sử dụng không nhiều, ty chức có phần lỗ mãng, đại nhân không cần phải quá phiền lòng."
Âu Bình bày tỏ ý kiến của mình:
"Trương Dực Đức (ý chỉ Trương Phi) của Tam quốc rống to một tiếng, làm trăm vạn binh lính của Tào Tháo khiếp sợ mà thoái lui."
"Nói hươu nói vượn, cho dù là với tình hình thuận gió đi chăng nữa, cách xa nhau một mũi tên, thì hiệu quả của thanh âm cũng sẽ suy giảm đáng kể."
Âu Dương nói:
"Ở chiến trường bây giờ ai mà chẳng có cung nỏ, một tên đại tướng vẻ ngoài xuất chúng xông ra trận trước tiên, bảo đảm sẽ trở thành con nhím ngay lập tức. Ngươi nghĩ quân địch toàn là kẻ ngốc chắc, bắt giặc bắt vua trước ai mà không biết chứ."
Huệ Lan khẽ cười:
"Đại nhân hình như đã có cách rồi thì phải."
"Đúng vậy. Cách thì tất nhiên là có, chỉ có điều không biết ta tùy tiện thay đổi như vậy, có khi nào người ta sẽ có ý kiến không?"
"Điều này xin đại nhân cứ yên tâm. Võ cử kể ra cũng chỉ là tạp khoa. Nói trắng ra, ngoài khoa tiến sĩ được mọi người nhìn chòng chọc ra, thì Minh khoa, Toán khoa...v..v mọi người đều không rỗi hơi mà chú ý tới. Nếu như không phải đại nhân có cách nhìn khác đối với chiến cục Liêu Kim, thì cho dù là đương kim hoàng thượng cũng sẽ không thèm để ý đến Võ cử lần này. Huệ Lan nhìn thấy Hoàng thượng chỉ chọn ra ba người làm quan khảo thí, nhưng thâm ý lại sâu sắc vô cùng. Tưởng chủ khảo là một người hiền lành, cổ hủ bất trị, chỉ có điều là người đề bạt việc cần phải coi trọng Võ cử. Phó khảo Trương Huyền Minh là Hoàng sai bát phẩm, chính là người thân tín bên cạnh hoàng thượng. Nhưng không tham gia vào việc triều chính. Lần này Hoàng thượng phái ông ấy làm phó khảo, xem ra là có ý muốn để ông ấy làm chủ Xu Mật Viện, hoặc ít ra thì cũng là lôi kéo sự gia nhập của các tân tướng lĩnh. Ngay cả đại nhân nữa, Hoàng thượng không phải không biết người có đầy rẫy những trò bịp bợm, Hoàng thượng là muốn người có thể nghĩ ra một biện pháp đường đường chính chính để chọn được vài vị tướng soái."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook