Thiên Toán (Trời Tính)
-
Chương 8
Động tác tẩy rửa thân mình đã hoàn thành phân nửa, nhưng một nửa còn lại kia lại khiến cho động tác chà lau của Sở Việt có chút do dự. Cũng may Tư Đồ Duyên Khanh từ lúc nhận lời khi liền đã có chuẩn bị, cố giữ trong lòng tuy vẫn khó tránh khỏi kháng cự, lại vẫn hé môi, thấp giọng nói: [ Ngươi làm đi……Không sao.]
[Ân…..thất lễ.]
Nghe y nói như vậy, Sở Việt tự cũng không tiếp tục do dự nữa, thở sâu bắt buộc chính mình bảo trì lý trí, hắn nhẹ nhàng tách hai chân Tư Đồ Duyên Khanh ra, ngón tay một đường tham nhập thẳng vào xứ sở cất chứa rất nhiều thứ của mình kia.
Giờ phút này, u huyệt tuy đã khép kín, nhưng trọc dịch vẫn còn xót lại bên trong nên ngón tay có thể dễ dàng xâm nhập vào……Tối qua ngoài lần đầu hắn phóng ra ngoài, những lần sau Sở Việt đều xuất trong cơ thể đối phương, tự nhiên tránh không được một phen tẩy rửa. Hắn thật cẩn thận đào dịch thể trong cơ thể đối phương ra, sau đó lại lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch….Nhưng mặc dù đã dùng hết khả năng di chuyển thật chậm tránh cho đối phương cảm thấy khó chịu, nhưng Sở Việt vẫn cảm nhận được rõ ràng mỗi lần ngón tay tham nhập vào là thân mình Tư Đồ Duyên Khanh lại một lần chấn động. Nhìn bạch dịch mỏng manh tích trên da thịt y, tâm Sở Việt lại nhịn không được rung động vài cái, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể hoàn thành xong công tác cuối cùng.
Tẩy rửa hoàn tất xong, hắn theo lời Tư Đồ Duyên Khanh thay y lựa một bộ nội y sạch sẽ và ngoại bào mặc vào hộ thanh niên. Chỉ là hắn có chút thô tay thô chân, giúp y mặc xiêm y, có chút lộn xộn, cũng may là Tư Đồ Duyên Khanh hôm nay không có ý muốn ra ngoài, tự nhiên cũng không có gì nghiêm trọng.
Chỉ là tẩy rửa thì tẩy rửa rồi, xiêm y cũng mặc cả rồi, không có việc gì làm khiến tay chân Sở Việt có chút luống cuống, lưu lại cũng không phải, rời đi cũng không phải, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Tư Đồ Duyên Khanh trước giường thần sắc trầm tĩnh như cũ, phải sau một lúc lâu mới mở miệng nói: [ Chuyện đêm qua…]
[Hãy quên đi.]
Nói còn chưa xong, liền bị ba chữ kia của đối phương thản nhiên cắt ngang. Ngôn từ lọt vào tai khiến cho Sở Việt nhất thời có chút kinh ngạc, lại đồng thời mâu thuẫn có thêm cảm giác đương nhiên.
Đúng vậy…… Trừ bỏ hết thảy làm như đã quên, bọn họ còn có lựa chọn nào nữa? Sự tình phát sinh vốn là sai lầm, mà phương thức tốt nhất, chính là hãy đem nó trở thành chuyện chưa từng xảy ra.
Nhưng cứ nghĩ đến việc đây là biện pháp duy nhất, Sở Việt lại có chút khó có thể chấp nhận–hắn biết mình tuyệt không có khả năng quên được những việc xảy ra đêm qua, hắn sợ rốt cuộc vẫn không thể quên được thái độ mê hoặc của Tư Đồ Duyên Khanh khi đối mặt……Nhưng bất luận kháng cự như thế nào, chuyện này, chung quy cũng không phải chuyện bản thân hắn có khả năng quyết định.
Kẻ có tư cách ấy, là Tư Đồ Duyên Khanh.
Hồi tưởng lại lúc nghe đối phương gọi tên mình đêm qua, trong lòng lại tràn lên sự vui sướng khó có thể miêu tả được, Sở Việt trong lòng rối loạn, nhưng chung quy chỉ có thể tạm thời kiềm chế hết thảy, gật đầu đáp ứng nói: [ Ta hiểu được.]
[ Vậy thì, tướng quân hãy hồi phủ đi. Sau này nếu có chuyện gì…..Cũng hy vọng Sở tướng quân khắc ghi lời hứa hôm nay mà cẩn thận làm theo.]
[…….Như vậy, Sở mỗ đành tạm biệt.]
Biết lấy tài chí của đối phương, đối với những chuyện sau này tất sẽ có biện pháp giải quyết, Sở Việt không có lý do gì để tiếp tục lưu lại nên cũng chỉ biết chắp tay đồng ý.
Vậy nên hắn việc cứ như vậy rời đi, không bao giờ quay đầu lại, nhưng khi vừa ra đến trước nội thất, Sở Việt lại nhịn không được dừng cước bộ lại, quay thân lại ngoáy đầu nhìn về phía Tư Đồ Duyên Khanh.
[Khanh……….Tư Đồ huynh.]
Đem cái tên thân mật suýt nữa lọt ra thay bằng kiểu xưng hô bình thường, ánh mắt hắn nhìn thật sâu vào thanh niên vẫn đang dựa lên tháp thượng, trầm giọng nói:[ Bất luận dĩ vãng đã từng phát sinh chuyện gì….Trong lòng ta, Tư Đồ huynh vẫn là một người đáng khâm phục, qua lại thế nào, sau này cứ như cũ mà làm.]
Dừng một chút, thấy Tư Đồ Khanh không nói gì thêm, hắn chỉ nhẹ nhàng thở dài, bỏ lại một câu [ Cáo từ ] sau đó rời khỏi phòng.
Nghe tiếng chân kia ngày càng xa dần, yên lặng thật lâu sau, Tư Đồ Duyên Khanh mới chậm rãi dựa vào tháp phía sau, một tiếng u u thở dài, đổ người xuống.
Hắn biết Sở Việt trước khi đi lưu lại lời nói ấy, là muốn chứng minh đêm qua hắn không có đem chính mình trở thành nữ nhân, hay là đối tượng phát tiết dục vọng. Hắn biết quả thật lời nói của Sở Việt xuất phát từ chân tâm, nhưng cũng vì nguyên nhân đó, y mới không thể đáp lại hắn.
— Bởi vì dược tính mà mất đi thần trí, nhưng nhưng việc xảy qua đêm qua, vẫn là một dấu vết thật sâu bên trong kí ức của y, mà mỗi khi y nhớ lại, nó lại tựa như thủy triều toàn bộ hiện ra rõ ràng.
Tối hôm qua tuy rằng nói là y bị mất đi thần trí, nhưng thật ra cũng giống như thường ngày, chỉ là y tự mình dựa vào bản năng thôi….Y thật ra biết mình đang làm cái gì, biết người đang chạm vào mình là ai, nhưng khi đó y đã hoàn toàn quên mất việc có nên làm hay không, chỉ dựa vào bản năng để hoạt động — mà cũng theo bản năng nên mới nhớ như in việc đêm qua….Triền miên đêm qua, khiến y mặc dù đã quyết quên đi tất cả, nhưng trong lòng vẫn gợi sóng hỗn loạn.
Bởi vì y sợ hãi.
Y sợ đêm qua đã không thể không đáp lại yêu cầu của nhục thể, lại có càng nhiều càng nhiều nguyên nhân để thứ chôn sâu nơi đáy lòng lục đục sinh ra, khả năng như vậy có thể xảy ra khiến cho y không muốn suy nghĩ, lại không thể ném nó ra sau đầu….
Nhưng hiện tại, so với nghi hoặc ban đầu… xem ra càng trọng yếu hơn, chỉ cần nghĩ đến việc phải xử lý một đống chuyện sau chuyện đêm qua cũng đã đủ phiền toái rồi.
Nhớ đến tối hôm qua Lô Ngữ Nhu nhăn nhó cùng với việc Lô Dư sáng nay xông vào, mâu trung mê võng của Tư Đồ Duyên Khanh nhanh chóng rút đi, thủ nhi đại chi* đủ để người vừa nhìn thấy đã lạnh run.( thủ nhi đại chi: thành ngữ chỉ việc người hay vật nào đó thay thế cho người hay vật nào khác, trong đây chỉ trạng thái của Khanh Khanh thay đổi=.=)
Ngày sau, Sở Việt chưa từng gặp lại Tư Đồ Duyên Khanh.
Năm ngày đầu, Tư Đồ Duyên Khanh cáo ốm ở nhà không vào triều. Mà khi Tư Đồ Duyên Khanh trả phép quay lại triều, hắn lại chủ động xin Hoàng Thượng cho đi giết giặc nhân tiện tra rõ xem hà khấu bộ binh rốt cục là chạy đi đâu…..Có chỉ dẫn của Tư Đồ Duyên Khanh ngày ấy, hơn nữa có đại lão phụ thân hậu thuẫn sau Xu Mật Viện, sự tình tự nhiên cũng không có sóng gió quá lớn. Hơn nữa sau nửa tháng điều tra, bộ binh bị thanh lí mất một nhóm người, mấy đơn từ xin tiền trợ cấp cũng được phê chuẩn lại, Sở Việt hắn lại càng được ca ngợi là người có biểu hiện xuất sắc, từ Phó Thống lĩnh chính thức thăng chức lên làm Thống lĩnh.
Nhưng sau thành công, nó cũng thể hiện cho việc hắn đã nửa tháng không gặp Tư Đồ Duyên Khanh, mà sự thật kia cũng chưa từng có cơ hội tồn tại. Mặc dù trong lòng có nhớ, nhưng hắn không có khả năng làm gì, cũng chỉ có thể nghe người ta thuật lại đôi chút tình huống của y mà thôi.
Cũng trong hơn nửa tháng này, Huyện lệnh hoàn thành Lô Dư cả nhà bị phát hiện cường đoạt dân sản( tài sản của dân) và tham ô công khoảng, không đến ba ngày liền theo quy định đề sẵn với tội danh bị đày ra Tây Bắc; mà trong Tư Đồ phủ cũng truyền ra một chút tin tức từ vài phó dịch không hiểu chuyện…..Nói chuyện này phân nửa xuất phát từ bút tích của Tư Đồ Duyên Khanh, Sở Việt nghe vậy cảm thấy vui mừng rất nhiều nhưng cũng không khỏi âm thầm tính toán xem có nên cho cả Lô gia trong quá trình lưu đày bị một phen << bất hạnh bỏ mình >> hay không– nguyên nhân không có gì khác, thủ đoạn leo lên quyền quý của Lô gia thật quá mức bỉ ổi, thủ đoạn đáng khinh thế nào cũng có thể dùng, khó có thể bảo đảm bọn chúng không lấy nhược điểm ngày ấy uy hiếp bọn họ….Một khi đã như vậy, đem khả năng uy hiếp nhanh chóng bóp chết tự nhiên là phương thức tốt nhất. Lấy nhân mạch trong quân đội của Sở Việt, trừ bỏ vài phạm nhân bị lưu đày thì cũng đâu là việc gì to tác đâu. Mà khi hắn đã hạ quyết tâm chuẩn bị động thủ, ngoài ý muốn lại nhận được tin Lô gia trên đường áp giải mang ý đồ sát hại binh lính phụ trách áp giải để đào thoát, kết quả là bị giết chết ngay lại chỗ.
Sở Việt tuy không rõ Tư Đồ Duyên Khanh có năng lực đưa tay chân vào trong quân hay không nhưng hắn cũng biết cái chết của Lô gia không phải là ngẫu nhiên. Chỉ là hắn cũng cho tìm hiểu một chút nhưng lại không có bất cứ kết quả nào, cuối cùng chỉ còn có thể quyết tâm để sau này hảo hảo tìm ra sự thật.
Chỉ là Lô gia tuy bị diệt khẩu, nhưng chính như chuyện Tư Đồ Duyên Khanh từng đề cập đến ngày ấy, phong ba một hồi lại đến, chỉ trong một thời gian ngắn đã thổi quét vào bên trong bao lấy toàn bộ kinh thành…….Nhân vật chính của phong ba không ai khác, chính là hai kẻ có quan hệ trước mắt vô cùng xấu hổ, Tư Đồ Duyên Khanh và Sở Việt.
Kinh lý đồn rằng hai vị cùng thế hệ trung kiệt tuấn ngạn xuất sắc nhất có tư tình, mà người Lô gia cũng bởi vì thấy được << chuyện tốt>> giữa hai người nên mới bị bọn họ diệt khẩu….Cứ việc Lô Dư bị chuẩn tội cực kì chính xác, nhưng những kẻ thích xem chuyện sẽ không để ý việc này cho lắm — quý tộc kinh thành cùng dân thường cũng sẽ không để ý đến sinh tử một một tri huyện, cũng không nghĩ tới đó là phong vân bát quái do hai vị đại nhân Tư Đồ Duyên Khanh và Sở Việt làm ra. Cũng không biết được lời đồn kia rốt cục từ đâu mà có nhưng lời đồn miêu tả sinh động như thật cùng việc có tin Tư Đồ phủ trước đó đại thanh tẩy khiến cho ba lời đồn này rất nhanh truyền khắp thượng kinh.
Lời đồn đại khái chia làm ba bản: Thứ nhất là Tư Đồ Duyên Khanh câu dẫn Sở Việt, hai là Sở Việt dùng sức mạnh với Tư Đồ Duyên Khanh, về phần thứ ba, còn kết hợp với tin đồn cũ có liên quan đến Tư Đồ Duyên Khanh, nói Sở Việt bất quá chỉ là một kẻ trông cửa, có gian tình thực sự với Tư Đồ Duyên Khanh thật ra chính là Hoàng đế bệ hạ của Đại Tề.
Vô luận như thế nào, tin đồn Tư Đồ Duyên Khanh và Sở Việt có tư tình này đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ, trở thành đề tài trò chuyện của mọi người khi ở trà quán. Nghe đâu, đương sự kì thật gần một tháng qua chưa gặp mặt, lại còn có ” nhân sĩ hảo tâm” nào đó truyền ra ‘lời thề son sắt’ của hai người — không biết từ đâu ra , hoặc là tin tức có gì đó thể hiện sự thân mật giữa hai người. Sở Việt thậm chí còn từng bị một thủ hạ đứng đầu hỏi thăm sự tình, mà đương nhiên hắn sau đó liền lôi kéo đối phương đến võ trường hảo hảo << thân cận >> một phen.
Thủ hạ này quả thật đã phải trả giá cho việc mình làm không đúng việc, nhưng việc này đã sớm được người trong quân kĩ nhìn thành thói quen — thống lĩnh của bọn họ luôn cứ phải động não là lại động võ luôn, sau đó vừa đánh vừa tự hỏi đã thành thói quen, mà đối tượng động võ của hắn tự nhiên cũng là thuộc hạ đã qua huấn luyện và hảo hảo << tôi luyện>>— Sở Việt gần đây quả thật phiền não, mà kết quả cuối cùng đương nhiên là nhóm thuộc hạ thân binh của hắn phải chịu khổ rồi.
Về phần nguyên nhân gì khiến cho Sở Việt phiền não, tự nhiên cũng chỉ có một thôi.
Là do Tư Đồ Duyên Khanh.
Mặc dù trước đây khi hai người đã quyết định sẽ phủ nhận lời đồn giữa cả hai, nhưng cũng không sao thay đổi được nỗi nhớ thủy chung đến đối phương trong lòng hắn — việc đêm đó có lẽ là sai lầm, nhưng cũng mang đến một cơ hội, cơ hội để hắn một lần tự xem kĩ lại cảm giác của mình đối với Tư Đồ Duyên Khanh.
Hắn biết chính mình vẫn thập phần để ý Tư Đồ Duyên Khanh. Điểm này một phần là do thanh danh đối lập giữa song phương, cũng rất nhanh là nhờ tài hoa của đối phương nên hắn chuyển rời sự chú ý của mình sang << Tư Đồ Duyên Khanh >> (* tức là không chú ý đến danh tiếng nữa mà chú ý đến con người Khanh). Hành tung thường ngày cùng với sự biểu hiện lúc bàn chính sự của y, cùng với vài lần thỉnh thoảng giao phong với y…….Hồi tưởng lại, dù là lúc có người ngoài hay lúc cả hai chạm mặt, ánh mắt hắn luôn theo thói quen dưng lại trên khuôn mặt trầm ổn bình tĩnh kia. Hắn sẽ như trước đây đối chọi gay gắt với Tư Đồ Duyên Khanh, sẽ dùng lời nói khinh miệt đối phương. Hắn nghĩ tất cả xuất phát từ việc y là địch thủ vĩ đại của mình cùng với sự tôn kính trong lòng mình dành cho y, nhưng tất cả chuyện đêm đó, lại triệt để đảo lộn ý tưởng trong lòng hắn.
Hắn xác định chính mình không có Long Dương* tốt nhất, cũng đã sớm qua tuổi xúc động khi đứng trước mĩ sắc, nói thế nào cũng không thấy lý do mất đi lý trí hóa thành cầm thú khi thấy bộ dáng động tình của Tư Đồ Duyên Khanh– nhưng chuyện ấy chẳng những đã xảy ra, mà hơn nữa mỗi khi nhớ đến chuyện đêm đó, dục hỏa trong cơ thể hắn lại tăng vọt không thể không chế, một cỗ cảm xúc mạc danh(không hiểu nổi) tràn khắp lồng ngực, khiến hắn muốn liều lĩnh phóng đi tìm người. Phản ứng dị thường như vậy khiến cho Sở Việt vô cùng khó hiểu, cuối cùng đành phải nghe theo lời của tập thể thân binh nói đáp án chính là trong người hắn đang có bệnh.(* theo ta đoán đại khái là khả năng làm chuyện ấy đi 😮 Ai biết chỉ ta)
Nguyên do khiến hắn không thể không chế, là Tư Đồ Duyên Khanh.
Bởi vì là Tư Đồ Duyên Khanh, cho nên không có Long Dương tốt nhất nhưng hắn vẫn có thể biết rõ bằng cách nào khiến cho nam nhân kia động dục, mới có thể đã sớm qua tuổi xúc động trước mĩ sắc nhưng vẫn mất đi lý trí hòa cùng đối phương, thậm chí khi đợi được đối phương gọi tên mình, tâm trạng hắn lại càng trở nên kích động.
Nhưng đáp án hợp lý ấy, hắn lại không thể nhận– nếu hắn thật sự nhận vì đối tượng là Tư Đồ Duyên Khanh mới thất khống, chẳng phải liền thể hiện tình cảm của hắn dành cho Tư Đồ Duyên Khanh là quá mức hay sao?
Sở Việt không phải người sợ đầu sợ đuôi, đối với lễ giáo luân thường cũng không để bụng. Nếu hắn đúng như phỏng đoán, động tình với Tư Đồ Duyên Khanh, như vậy chỉ cần chỉ có một tia hy vọng tồn tại, hắn cũng tận lực triển khai thế công theo đuổi đối phương…..Nhưng cũng chính vì nguyên nhấn đó, nên trước khi chân chính hành động, hắn trước hết phải xác định xem đáp án của bản thân nghĩ ra có chính xác hay không—
Thôi thì lên võ trường đem thuộc hạ hảo hảo << rèn luyện >> nào, đó là quyết định cuối cùng của Sở Việt.
[Ân…..thất lễ.]
Nghe y nói như vậy, Sở Việt tự cũng không tiếp tục do dự nữa, thở sâu bắt buộc chính mình bảo trì lý trí, hắn nhẹ nhàng tách hai chân Tư Đồ Duyên Khanh ra, ngón tay một đường tham nhập thẳng vào xứ sở cất chứa rất nhiều thứ của mình kia.
Giờ phút này, u huyệt tuy đã khép kín, nhưng trọc dịch vẫn còn xót lại bên trong nên ngón tay có thể dễ dàng xâm nhập vào……Tối qua ngoài lần đầu hắn phóng ra ngoài, những lần sau Sở Việt đều xuất trong cơ thể đối phương, tự nhiên tránh không được một phen tẩy rửa. Hắn thật cẩn thận đào dịch thể trong cơ thể đối phương ra, sau đó lại lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch….Nhưng mặc dù đã dùng hết khả năng di chuyển thật chậm tránh cho đối phương cảm thấy khó chịu, nhưng Sở Việt vẫn cảm nhận được rõ ràng mỗi lần ngón tay tham nhập vào là thân mình Tư Đồ Duyên Khanh lại một lần chấn động. Nhìn bạch dịch mỏng manh tích trên da thịt y, tâm Sở Việt lại nhịn không được rung động vài cái, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể hoàn thành xong công tác cuối cùng.
Tẩy rửa hoàn tất xong, hắn theo lời Tư Đồ Duyên Khanh thay y lựa một bộ nội y sạch sẽ và ngoại bào mặc vào hộ thanh niên. Chỉ là hắn có chút thô tay thô chân, giúp y mặc xiêm y, có chút lộn xộn, cũng may là Tư Đồ Duyên Khanh hôm nay không có ý muốn ra ngoài, tự nhiên cũng không có gì nghiêm trọng.
Chỉ là tẩy rửa thì tẩy rửa rồi, xiêm y cũng mặc cả rồi, không có việc gì làm khiến tay chân Sở Việt có chút luống cuống, lưu lại cũng không phải, rời đi cũng không phải, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Tư Đồ Duyên Khanh trước giường thần sắc trầm tĩnh như cũ, phải sau một lúc lâu mới mở miệng nói: [ Chuyện đêm qua…]
[Hãy quên đi.]
Nói còn chưa xong, liền bị ba chữ kia của đối phương thản nhiên cắt ngang. Ngôn từ lọt vào tai khiến cho Sở Việt nhất thời có chút kinh ngạc, lại đồng thời mâu thuẫn có thêm cảm giác đương nhiên.
Đúng vậy…… Trừ bỏ hết thảy làm như đã quên, bọn họ còn có lựa chọn nào nữa? Sự tình phát sinh vốn là sai lầm, mà phương thức tốt nhất, chính là hãy đem nó trở thành chuyện chưa từng xảy ra.
Nhưng cứ nghĩ đến việc đây là biện pháp duy nhất, Sở Việt lại có chút khó có thể chấp nhận–hắn biết mình tuyệt không có khả năng quên được những việc xảy ra đêm qua, hắn sợ rốt cuộc vẫn không thể quên được thái độ mê hoặc của Tư Đồ Duyên Khanh khi đối mặt……Nhưng bất luận kháng cự như thế nào, chuyện này, chung quy cũng không phải chuyện bản thân hắn có khả năng quyết định.
Kẻ có tư cách ấy, là Tư Đồ Duyên Khanh.
Hồi tưởng lại lúc nghe đối phương gọi tên mình đêm qua, trong lòng lại tràn lên sự vui sướng khó có thể miêu tả được, Sở Việt trong lòng rối loạn, nhưng chung quy chỉ có thể tạm thời kiềm chế hết thảy, gật đầu đáp ứng nói: [ Ta hiểu được.]
[ Vậy thì, tướng quân hãy hồi phủ đi. Sau này nếu có chuyện gì…..Cũng hy vọng Sở tướng quân khắc ghi lời hứa hôm nay mà cẩn thận làm theo.]
[…….Như vậy, Sở mỗ đành tạm biệt.]
Biết lấy tài chí của đối phương, đối với những chuyện sau này tất sẽ có biện pháp giải quyết, Sở Việt không có lý do gì để tiếp tục lưu lại nên cũng chỉ biết chắp tay đồng ý.
Vậy nên hắn việc cứ như vậy rời đi, không bao giờ quay đầu lại, nhưng khi vừa ra đến trước nội thất, Sở Việt lại nhịn không được dừng cước bộ lại, quay thân lại ngoáy đầu nhìn về phía Tư Đồ Duyên Khanh.
[Khanh……….Tư Đồ huynh.]
Đem cái tên thân mật suýt nữa lọt ra thay bằng kiểu xưng hô bình thường, ánh mắt hắn nhìn thật sâu vào thanh niên vẫn đang dựa lên tháp thượng, trầm giọng nói:[ Bất luận dĩ vãng đã từng phát sinh chuyện gì….Trong lòng ta, Tư Đồ huynh vẫn là một người đáng khâm phục, qua lại thế nào, sau này cứ như cũ mà làm.]
Dừng một chút, thấy Tư Đồ Khanh không nói gì thêm, hắn chỉ nhẹ nhàng thở dài, bỏ lại một câu [ Cáo từ ] sau đó rời khỏi phòng.
Nghe tiếng chân kia ngày càng xa dần, yên lặng thật lâu sau, Tư Đồ Duyên Khanh mới chậm rãi dựa vào tháp phía sau, một tiếng u u thở dài, đổ người xuống.
Hắn biết Sở Việt trước khi đi lưu lại lời nói ấy, là muốn chứng minh đêm qua hắn không có đem chính mình trở thành nữ nhân, hay là đối tượng phát tiết dục vọng. Hắn biết quả thật lời nói của Sở Việt xuất phát từ chân tâm, nhưng cũng vì nguyên nhân đó, y mới không thể đáp lại hắn.
— Bởi vì dược tính mà mất đi thần trí, nhưng nhưng việc xảy qua đêm qua, vẫn là một dấu vết thật sâu bên trong kí ức của y, mà mỗi khi y nhớ lại, nó lại tựa như thủy triều toàn bộ hiện ra rõ ràng.
Tối hôm qua tuy rằng nói là y bị mất đi thần trí, nhưng thật ra cũng giống như thường ngày, chỉ là y tự mình dựa vào bản năng thôi….Y thật ra biết mình đang làm cái gì, biết người đang chạm vào mình là ai, nhưng khi đó y đã hoàn toàn quên mất việc có nên làm hay không, chỉ dựa vào bản năng để hoạt động — mà cũng theo bản năng nên mới nhớ như in việc đêm qua….Triền miên đêm qua, khiến y mặc dù đã quyết quên đi tất cả, nhưng trong lòng vẫn gợi sóng hỗn loạn.
Bởi vì y sợ hãi.
Y sợ đêm qua đã không thể không đáp lại yêu cầu của nhục thể, lại có càng nhiều càng nhiều nguyên nhân để thứ chôn sâu nơi đáy lòng lục đục sinh ra, khả năng như vậy có thể xảy ra khiến cho y không muốn suy nghĩ, lại không thể ném nó ra sau đầu….
Nhưng hiện tại, so với nghi hoặc ban đầu… xem ra càng trọng yếu hơn, chỉ cần nghĩ đến việc phải xử lý một đống chuyện sau chuyện đêm qua cũng đã đủ phiền toái rồi.
Nhớ đến tối hôm qua Lô Ngữ Nhu nhăn nhó cùng với việc Lô Dư sáng nay xông vào, mâu trung mê võng của Tư Đồ Duyên Khanh nhanh chóng rút đi, thủ nhi đại chi* đủ để người vừa nhìn thấy đã lạnh run.( thủ nhi đại chi: thành ngữ chỉ việc người hay vật nào đó thay thế cho người hay vật nào khác, trong đây chỉ trạng thái của Khanh Khanh thay đổi=.=)
Ngày sau, Sở Việt chưa từng gặp lại Tư Đồ Duyên Khanh.
Năm ngày đầu, Tư Đồ Duyên Khanh cáo ốm ở nhà không vào triều. Mà khi Tư Đồ Duyên Khanh trả phép quay lại triều, hắn lại chủ động xin Hoàng Thượng cho đi giết giặc nhân tiện tra rõ xem hà khấu bộ binh rốt cục là chạy đi đâu…..Có chỉ dẫn của Tư Đồ Duyên Khanh ngày ấy, hơn nữa có đại lão phụ thân hậu thuẫn sau Xu Mật Viện, sự tình tự nhiên cũng không có sóng gió quá lớn. Hơn nữa sau nửa tháng điều tra, bộ binh bị thanh lí mất một nhóm người, mấy đơn từ xin tiền trợ cấp cũng được phê chuẩn lại, Sở Việt hắn lại càng được ca ngợi là người có biểu hiện xuất sắc, từ Phó Thống lĩnh chính thức thăng chức lên làm Thống lĩnh.
Nhưng sau thành công, nó cũng thể hiện cho việc hắn đã nửa tháng không gặp Tư Đồ Duyên Khanh, mà sự thật kia cũng chưa từng có cơ hội tồn tại. Mặc dù trong lòng có nhớ, nhưng hắn không có khả năng làm gì, cũng chỉ có thể nghe người ta thuật lại đôi chút tình huống của y mà thôi.
Cũng trong hơn nửa tháng này, Huyện lệnh hoàn thành Lô Dư cả nhà bị phát hiện cường đoạt dân sản( tài sản của dân) và tham ô công khoảng, không đến ba ngày liền theo quy định đề sẵn với tội danh bị đày ra Tây Bắc; mà trong Tư Đồ phủ cũng truyền ra một chút tin tức từ vài phó dịch không hiểu chuyện…..Nói chuyện này phân nửa xuất phát từ bút tích của Tư Đồ Duyên Khanh, Sở Việt nghe vậy cảm thấy vui mừng rất nhiều nhưng cũng không khỏi âm thầm tính toán xem có nên cho cả Lô gia trong quá trình lưu đày bị một phen << bất hạnh bỏ mình >> hay không– nguyên nhân không có gì khác, thủ đoạn leo lên quyền quý của Lô gia thật quá mức bỉ ổi, thủ đoạn đáng khinh thế nào cũng có thể dùng, khó có thể bảo đảm bọn chúng không lấy nhược điểm ngày ấy uy hiếp bọn họ….Một khi đã như vậy, đem khả năng uy hiếp nhanh chóng bóp chết tự nhiên là phương thức tốt nhất. Lấy nhân mạch trong quân đội của Sở Việt, trừ bỏ vài phạm nhân bị lưu đày thì cũng đâu là việc gì to tác đâu. Mà khi hắn đã hạ quyết tâm chuẩn bị động thủ, ngoài ý muốn lại nhận được tin Lô gia trên đường áp giải mang ý đồ sát hại binh lính phụ trách áp giải để đào thoát, kết quả là bị giết chết ngay lại chỗ.
Sở Việt tuy không rõ Tư Đồ Duyên Khanh có năng lực đưa tay chân vào trong quân hay không nhưng hắn cũng biết cái chết của Lô gia không phải là ngẫu nhiên. Chỉ là hắn cũng cho tìm hiểu một chút nhưng lại không có bất cứ kết quả nào, cuối cùng chỉ còn có thể quyết tâm để sau này hảo hảo tìm ra sự thật.
Chỉ là Lô gia tuy bị diệt khẩu, nhưng chính như chuyện Tư Đồ Duyên Khanh từng đề cập đến ngày ấy, phong ba một hồi lại đến, chỉ trong một thời gian ngắn đã thổi quét vào bên trong bao lấy toàn bộ kinh thành…….Nhân vật chính của phong ba không ai khác, chính là hai kẻ có quan hệ trước mắt vô cùng xấu hổ, Tư Đồ Duyên Khanh và Sở Việt.
Kinh lý đồn rằng hai vị cùng thế hệ trung kiệt tuấn ngạn xuất sắc nhất có tư tình, mà người Lô gia cũng bởi vì thấy được << chuyện tốt>> giữa hai người nên mới bị bọn họ diệt khẩu….Cứ việc Lô Dư bị chuẩn tội cực kì chính xác, nhưng những kẻ thích xem chuyện sẽ không để ý việc này cho lắm — quý tộc kinh thành cùng dân thường cũng sẽ không để ý đến sinh tử một một tri huyện, cũng không nghĩ tới đó là phong vân bát quái do hai vị đại nhân Tư Đồ Duyên Khanh và Sở Việt làm ra. Cũng không biết được lời đồn kia rốt cục từ đâu mà có nhưng lời đồn miêu tả sinh động như thật cùng việc có tin Tư Đồ phủ trước đó đại thanh tẩy khiến cho ba lời đồn này rất nhanh truyền khắp thượng kinh.
Lời đồn đại khái chia làm ba bản: Thứ nhất là Tư Đồ Duyên Khanh câu dẫn Sở Việt, hai là Sở Việt dùng sức mạnh với Tư Đồ Duyên Khanh, về phần thứ ba, còn kết hợp với tin đồn cũ có liên quan đến Tư Đồ Duyên Khanh, nói Sở Việt bất quá chỉ là một kẻ trông cửa, có gian tình thực sự với Tư Đồ Duyên Khanh thật ra chính là Hoàng đế bệ hạ của Đại Tề.
Vô luận như thế nào, tin đồn Tư Đồ Duyên Khanh và Sở Việt có tư tình này đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ, trở thành đề tài trò chuyện của mọi người khi ở trà quán. Nghe đâu, đương sự kì thật gần một tháng qua chưa gặp mặt, lại còn có ” nhân sĩ hảo tâm” nào đó truyền ra ‘lời thề son sắt’ của hai người — không biết từ đâu ra , hoặc là tin tức có gì đó thể hiện sự thân mật giữa hai người. Sở Việt thậm chí còn từng bị một thủ hạ đứng đầu hỏi thăm sự tình, mà đương nhiên hắn sau đó liền lôi kéo đối phương đến võ trường hảo hảo << thân cận >> một phen.
Thủ hạ này quả thật đã phải trả giá cho việc mình làm không đúng việc, nhưng việc này đã sớm được người trong quân kĩ nhìn thành thói quen — thống lĩnh của bọn họ luôn cứ phải động não là lại động võ luôn, sau đó vừa đánh vừa tự hỏi đã thành thói quen, mà đối tượng động võ của hắn tự nhiên cũng là thuộc hạ đã qua huấn luyện và hảo hảo << tôi luyện>>— Sở Việt gần đây quả thật phiền não, mà kết quả cuối cùng đương nhiên là nhóm thuộc hạ thân binh của hắn phải chịu khổ rồi.
Về phần nguyên nhân gì khiến cho Sở Việt phiền não, tự nhiên cũng chỉ có một thôi.
Là do Tư Đồ Duyên Khanh.
Mặc dù trước đây khi hai người đã quyết định sẽ phủ nhận lời đồn giữa cả hai, nhưng cũng không sao thay đổi được nỗi nhớ thủy chung đến đối phương trong lòng hắn — việc đêm đó có lẽ là sai lầm, nhưng cũng mang đến một cơ hội, cơ hội để hắn một lần tự xem kĩ lại cảm giác của mình đối với Tư Đồ Duyên Khanh.
Hắn biết chính mình vẫn thập phần để ý Tư Đồ Duyên Khanh. Điểm này một phần là do thanh danh đối lập giữa song phương, cũng rất nhanh là nhờ tài hoa của đối phương nên hắn chuyển rời sự chú ý của mình sang << Tư Đồ Duyên Khanh >> (* tức là không chú ý đến danh tiếng nữa mà chú ý đến con người Khanh). Hành tung thường ngày cùng với sự biểu hiện lúc bàn chính sự của y, cùng với vài lần thỉnh thoảng giao phong với y…….Hồi tưởng lại, dù là lúc có người ngoài hay lúc cả hai chạm mặt, ánh mắt hắn luôn theo thói quen dưng lại trên khuôn mặt trầm ổn bình tĩnh kia. Hắn sẽ như trước đây đối chọi gay gắt với Tư Đồ Duyên Khanh, sẽ dùng lời nói khinh miệt đối phương. Hắn nghĩ tất cả xuất phát từ việc y là địch thủ vĩ đại của mình cùng với sự tôn kính trong lòng mình dành cho y, nhưng tất cả chuyện đêm đó, lại triệt để đảo lộn ý tưởng trong lòng hắn.
Hắn xác định chính mình không có Long Dương* tốt nhất, cũng đã sớm qua tuổi xúc động khi đứng trước mĩ sắc, nói thế nào cũng không thấy lý do mất đi lý trí hóa thành cầm thú khi thấy bộ dáng động tình của Tư Đồ Duyên Khanh– nhưng chuyện ấy chẳng những đã xảy ra, mà hơn nữa mỗi khi nhớ đến chuyện đêm đó, dục hỏa trong cơ thể hắn lại tăng vọt không thể không chế, một cỗ cảm xúc mạc danh(không hiểu nổi) tràn khắp lồng ngực, khiến hắn muốn liều lĩnh phóng đi tìm người. Phản ứng dị thường như vậy khiến cho Sở Việt vô cùng khó hiểu, cuối cùng đành phải nghe theo lời của tập thể thân binh nói đáp án chính là trong người hắn đang có bệnh.(* theo ta đoán đại khái là khả năng làm chuyện ấy đi 😮 Ai biết chỉ ta)
Nguyên do khiến hắn không thể không chế, là Tư Đồ Duyên Khanh.
Bởi vì là Tư Đồ Duyên Khanh, cho nên không có Long Dương tốt nhất nhưng hắn vẫn có thể biết rõ bằng cách nào khiến cho nam nhân kia động dục, mới có thể đã sớm qua tuổi xúc động trước mĩ sắc nhưng vẫn mất đi lý trí hòa cùng đối phương, thậm chí khi đợi được đối phương gọi tên mình, tâm trạng hắn lại càng trở nên kích động.
Nhưng đáp án hợp lý ấy, hắn lại không thể nhận– nếu hắn thật sự nhận vì đối tượng là Tư Đồ Duyên Khanh mới thất khống, chẳng phải liền thể hiện tình cảm của hắn dành cho Tư Đồ Duyên Khanh là quá mức hay sao?
Sở Việt không phải người sợ đầu sợ đuôi, đối với lễ giáo luân thường cũng không để bụng. Nếu hắn đúng như phỏng đoán, động tình với Tư Đồ Duyên Khanh, như vậy chỉ cần chỉ có một tia hy vọng tồn tại, hắn cũng tận lực triển khai thế công theo đuổi đối phương…..Nhưng cũng chính vì nguyên nhấn đó, nên trước khi chân chính hành động, hắn trước hết phải xác định xem đáp án của bản thân nghĩ ra có chính xác hay không—
Thôi thì lên võ trường đem thuộc hạ hảo hảo << rèn luyện >> nào, đó là quyết định cuối cùng của Sở Việt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook