Thiên Toán (Thiên Tính)
Quyển 1 - Chương 5

Hôm sau chính là đại hội thưởng kiếm, Lâm gia đem đại sảnh bố trí theo hình tròn rất khéo léo, có thể chứa được nhiều người mà không lộ vẻ chật chội, người có địa vị quan trọng được an bài ở hàng đầu, thế nhưng người phía sau cũng có thể thấy trung tâm được rõ ràng.

Chiết phiến nhẹ khua gõ trong lòng bàn tay, Trầm Dung Dương nhìn cách bố trí, đột nhiên nghĩ đến việc thiết kế sân khấu của rất nhiều năm sau, không khỏi mỉm cười, Mạc Vấn Thùy bên cạnh cũng cười hề hề, thần bí hỏi: “Ngươi lại phát hiện cái gì, cười đến quỷ dị như vậy?”

*Đừng ngạc nhiên vì pé Trầm nhắc đến thiết kế sân khấu nhé, vì pé nó là dân xuyên không í =))))

Trầm Dung Dương ra hiệu bảo hắn đừng lên tiếng, Lâm Lạc Anh bên kia đã bắt đầu nói: “Chư vị, được các vị nể mặt đến đây, Lâm mỗ thật lấy làm vinh hạnh, nhiều thế hệ tổ tiên trong nhà góp nhặt được vài thanh đao kiếm, nguyện dâng ra để các vị cùng nhau chiêm ngưỡng.” Dứt lời, tiếng vỗ tay hoan nghênh liền vang lên không ngớt, vài thiếu nữ xinh đẹp tay cầm những hộp gỗ khá dài nối đuôi nhau tiến vào.

Lâm Lạc Anh đi qua đó, từ bên hông cởi xuống một chuỗi chìa khóa, mở hộp thứ nhất, một thanh đoản kiếm dài chừng năm tấc xuất hiện trước mặt mọi người, kiếm quang lấp lánh, trong phòng thoáng chốc tràn ngập hàn khí, lạnh đến thấu xương. Hàng đầu đều là những người có tiếng trong võ lâm, không đến mức thất lễ, còn những người ngồi ở phía sau, tuy có thể thấy rõ, nhưng cũng nhịn không được mà đứng dậy.

“Kiếm này tên Ngư Trường, năm đó Chuyên Gia hành thích Ngô vương, kiếm được giấu trong bụng cá, tên Ngư Trường cũng từ đó mà có.” Lâm Lạc Anh vừa nói, đã có một thiếu nữ khác tiến lên trước, cầm lấy Ngư Trường kiếm, tay ngọc khẽ giương lên, bàn đá cẩm thạch bên cạnh ngay lập tức ít đi một góc, mọi người đều “ồ” lên.

*Ngư Trường: Ngư = cá, Trường (hay Tràng) = ruột. Ngư Trường = ruột cá/ bụng cá =))

Một thiếu nữ không biết võ công, có thể dễ dàng chém đứt một góc bàn đá cẩm thạch, nếu như dẫn nội lực vào trong kiếm, phối hợp với võ công xuất thủ, thì sẽ có uy lực đến mức nào.

Lâm Lạc Anh hiển nhiên rất thỏa mãn với phản ứng của mọi người, lại mở hộp thứ hai. Thanh kiếm này so với Ngư Trường dài hơn rất nhiều, là kiểu trường kiếm mà giang hồ nhân sĩ đều dùng, nhưng một bên kiếm có màu xanh đậm, bóng lưỡng gần như đen, sát khí nhàn nhạt tản ra xung quanh.

“Kiếm này tên Ngưng Quang, là binh khí tùy thân của Đường Đại Kiếm Khí đại sư và Công Tôn đại nương, hai người cùng tổ tiên Lâm gia là cố tri, bởi vậy kiếm mới được bảo lưu lại, nghe nói thanh kiếm này cất giấu bí mật mà Công Tôn cả đời thu thập, nhưng vài thập niên qua Lâm mỗ nhiều lần nghiền ngẫm cũng nhìn không ra được gì.” Lâm Lạc Anh lắc đầu cười khổ, ra hiệu cho thiếu nữ đem kiếm tới trước mặt mọi người, để từng người bọn họ đều được chiêm ngưỡng. Mọi người tiếp nhận bảo kiếm, đều lật qua lật lại, kiểm tra vài lần, dường như muốn tìm ra bí mật của Công Tôn theo như lời Lâm Lạc Anh đã nói.

*Ngưng Quang: Ngưng = ngưng tụ, Quang = ánh sáng.

“Xưa nay, bảo kiếm tặng anh hùng, kiếm này trôi dạt nhiều lần mới đến tay Lâm gia, không người nào biết trong đó có bí mật gì, nếu ai có thể lý giải được huyền cơ của kiếm, Lâm mỗ nguyện đem bảo kiếm hai tay dâng tặng, kết thành tri kỷ.” Lời vừa nói ra, khiến cho vô số người phấn chấn, võ công, tiền bạc châu báu, mỹ nữ, thiên hạ có ai mà không thích?

Tiết ngũ nương thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy khắp nơi trong Lâm gia, từ nguồn gốc đại hội thưởng kiếm đến người chết ngày hôm qua đều dị thường, không khỏi ngập tràn lo lắng. May nhờ có chuyện của Trầm Dung Dương để bẩm báo giáo chủ, nếu không giáo chủ thật sự đến đây, nhìn thấy một đống chuyện lung tung lộn xộn, còn không một chưởng đem nàng đánh chết.

Đợi mọi người ngắm nghía Ngưng Quang kiếm xong, bộ dạng thất vọng nhìn kiếm bị cất trở về trong hộp, Lâm Lạc Anh lúc này mới chậm rãi mở hộp gỗ thứ ba.

“Tụ Ảnh đao!” Đinh Vũ Sơn hét lên một tiếng, từ trên ghế ngồi thẳng dậy, hắn là cao thủ sử dụng đao, vừa thấy thanh đao liền nhìn không chớp mắt.

Lâm Lạc Anh nhẹ nhàng gật đầu, lấy đao ra, chuyển sang hướng Đinh Vũ Sơn: “Đinh thiếu chủ quả thật tinh mắt, đã như vậy, xin mời Đinh thiếu chủ giới thiệu một chút lai lịch của thanh đao này a.”

Đinh Vũ Sơn tiếp nhận đao, vuốt ve một hồi, sau khi bình tĩnh lại mới bắt đầu nói: “Tụ Ảnh đao vốn nghe nói nổi danh từ thời Đường, là vật sở hữu của con gái Đường cao tổ Lý Uyên – Bình Dương công chúa. Bình Dương công chúa tuy là nhi nữ rất hiểu biết và tài năng, nhưng không chút nào kiêu ngạo, với Tụ Ảnh đao trong tay, trợ giúp cha anh bình định thiên hạ. Đường Vũ Đức năm thứ sáu, Bình Dương công chúa qua đời, đao này nghe nói được chôn theo nàng, sau đó biệt tăm biệt tích. Năm mươi năm trước trong chốn võ lâm, liên tục bảy ngày chết sáu vị chưởng môn, Tụ Ảnh đao vừa vặn tái hiện giang hồ, không nghĩ tới ngày hôm nay Đinh mỗ còn có thể ở chỗ Lâm trang chủ nhìn thấy đao này, thực sự là tam sinh hữu hạnh.”

*Tụ Ảnh: Tụ = tụ hợp, Ảnh = hình ảnh, bóng dáng.

*Tam sinh hữu hạnh: Có phước ba đời mới có thể gặp.

Tiết ngũ nương cười khẽ: “Hóa ra đao này là do nữ nhân sử dụng, Đinh thiếu bang chủ sao lại có hứng thú như vậy?”

Đinh Vũ Sơn lắc đầu: “Tiết đường chủ có điều không biết, Tụ Ảnh đao này tuy là vật sở hữu của Bình Dương công chúa, nhưng được thợ rèn kiếm nổi danh thời Hán đúc ra, thời gian lâu dài, ở trên sa trường nhuộm không biết bao nhiêu máu tươi, so với binh khí tùy thân mà nói, đã sớm có linh tính, ta xem kiếm này, sát khí lạnh lẽo quanh quẩn trên mặt không mất, chỉ sợ chính là Tụ Ảnh đao trong truyền thuyết.”

Chung Anh Lạc ngạc nhiên: “Đao này có lai lịch phức tạp như vậy, Đinh thiếu bang chủ lại giỏi dùng đao, không bằng múa thử cho chúng ta xem một đoạn?”

Tương Ngọc Dung bên cạnh nhẹ quở trách: “Anh Lạc không được vô lễ!” Đinh Vũ Sơn là thiếu chủ của cả một bang phái, tương lai nhất định là chủ nhân của Tào bang, nếu không phải người quen, trong chốn giang hồ sẽ không tùy tiện yêu cầu người khác biểu diễn, đối với đề nghị như vậy mà nói là quá mức thất lễ.

Đinh Vũ Sơn trời sinh tính hào sảng, nghe vậy cũng không để bụng, trái lại cười ha ha: “Được, nếu Chung cô nương có lòng, tại hạ đành phải bêu xấu một phen, để chư vị có thể thưởng thức uy lực của Tụ Ảnh đao.”

Vừa dứt lời, cổ tay liền lật lại, kéo thành một chiêu thức mở đầu, trong phòng ngay lập tức tràn ngập hàn khí. Đinh Vũ Sơn biểu diễn chính là một bộ Bát quái đao pháp rất thông thường trong chốn võ lâm, nhưng mà đao pháp tầm thường vào trong tay hắn, lại cực kỳ ung dung. Chiêu thức không nhiều lắm, uy lực không nhỏ, chỗ nào đao quét đến, mọi người đều cảm thấy một cỗ hàn khí đập vào mặt, đao pháp của hắn thập phần thành thạo, trầm ổn, hơn nữa nhờ vào uy thế của Tụ Ảnh đao, buổi biểu diễn hôm nay, chắc chắn sẽ tạo thành mỹ danh cho hắn.

Bát quái đao pháp được sáng lập dựa theo nguyên lý của Bát quái ngũ hành, mềm mại, vững vàng, không nhanh không chậm, nhưng đoạn kết có mấy chỗ chệch Càn Khôn bát quái, lấy chiêu thức tốc độ chế ngự tĩnh. Mọi người chỉ thấy ánh đao lay động, cũng không thấy người trong đám bóng ảnh loạn xạ, liền biết đây chính là đao pháp của Đinh Vũ Sơn, ở trong chốn giang hồ không có bao nhiêu người có thể làm đối thủ của hắn.

Sắc mặt Trầm Dung Dương có chút biến đổi, tay đang đặt trên luân ỷ hướng trên trán chụp một cái, nhanh đến mức người khác không thấy kịp, lòng bàn tay hơi mở ra, là một mảnh vụn gỗ nhỏ. Mạc Vấn Thùy ở bên cạnh thấy rõ ràng, mảnh gổ kia hiển nhiên là hướng mắt trái y phóng tới, thủ pháp cực kỳ cao siêu, động tác Trầm Dung Dương nếu chậm một thêm một tí, hẳn mắt trái của y đã bị phế đi.

Tiết mục này rất nhỏ, ngoại trừ Mạc Vấn Thùy, không có ai chú ý tới, thần sắc Trầm Dung Dương cũng đạm nhiên bình thản, Đinh Vũ Sơn bên kia tựa hồ cảm giác được, lúc thu đao con mắt còn hướng chỗ Trầm Dung Dương quét qua một chút.

“Đao tốt, chỉ là cái ghế đã bị ta đạp hư rồi!” Đinh Vũ Sơn đem đao trả lại cho thị nữ, mọi người lúc này mới chú ý tới trên tay vịn cái ghế hắn vừa ngồi bị tước mất một khối.

“Vật ngoài thân, không cần lo lắng.” Lâm Lạc Anh cười to, vì đại hội thưởng kiếm lần này giải thích: “Hôm nay có thể nhìn thấy đao pháp của Đinh thiếu bang chủ, mới biết nhân ngoại hữu nhân, sơn trang của Lâm mỗ không còn vật quý nào khác, nhưng rượu ngon thì có rất nhiều, chư vị nếu không chê, xin mời ở đây nghỉ ngơi vài ngày, để ta có thể làm tròn bổn phận chủ nhà.”

*Nhân ngoại hữu nhân: Người giỏi có người giỏi hơn.

Mọi người cao hứng mà đến, thỏa chí mà về, tự nhiên rất vui vẻ, võ lâm đồng đạo tụ tập dưới một mái nhà, cũng là cơ hội tốt để luận bàn võ công, Lâm gia đất đai mênh mông, vài miếng đất trống sau hậu viện liền trở thành nơi để các nhân sĩ thi thố võ thuật, cũng có bằng hữu lâu ngày không gặp, hiển nhiên cũng kéo nhau đi ôn chuyện cũ.

“Khối vụn gỗ vừa nãy là từ hướng Đinh Vũ Sơn phóng tới.” Mạc Vấn Thùy nửa ngồi nửa nằm trên giường, cổ gối lên cánh tay, đây không phải nghi vấn mà là khẳng định.

“Không phải hắn.” Người thiếu chút nữa mù một mắt trái lại rất thản nhiên cầm một quyển thi tập.

*Thi tập: tập thơ.

“Tại sao ngươi còn chưa đi.” Mạc Vấn Thùy cười hừ hừ: “Đường đường là Như Ý lâu lâu chủ điều không phải đến xem kiếm, mà là tới xem náo nhiệt.”

“Xem náo nhiệt cũng tốt hơn kẻ đào hôn a.” Trầm Dung Dương nhàn nhạt nói, đôi mắt chưa hề rời khỏi quyển sách trên tay.

Mạc Vấn Thùy trở mình, liếc mắt xem thường: “Người khác muốn lấy một cái thông tin từ Như Ý lâu phải tốn hơn nghìn lượng vàng, ta cùng Như Ý lâu lâu chủ ở một chỗ, lại còn có thể nghe tin tức miễn phí.”

“Tin tức gì, ta có thể nghe một chút không?” Cửa chưa có đóng, thanh âm của bọn họ cũng không có đè thấp, người bên ngoài chỉ cần có một chút nội công đều có thể nghe được, Vấn Kiếm sơn trang trang chủ sang sảng cười bước vào, ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu trên người hắn, dáng người cao thẳng tựa như ngọc thụ quỳnh chi.

*Ngọc thụ quỳnh chi: cây ngọc cành quỳnh, chắc là miêu tả sắc đẹp =))))

Mạc Vấn Thùy nháy mắt mấy cái: “Ngươi là đến gọi chúng ta đi Tiêu Tương Tiểu Trúc hả?”

*Tiêu Tương Tiểu Trúc: ý bảo đi tìm mỹ nhân =)))))

Khuynh Huyền cũng nháy mắt mấy cái: “Hiện tại là ban ngày.”

Mạc Vấn Thùy vuốt cằm: “Vậy có thể đi thuyền hoa?”

*Thuyền hoa: 1 dạng kỹ viện trên thuyền.

Khuynh Huyền vỗ tay: “Ý kiến hay, Mạc huynh đối vùng này thật là quen thuộc, ngươi dẫn đường đi?”

Khóe miệng Mạc Vấn Thùy nhếch lên đến tận cổ, vừa nghe thấy mỹ nhân cả người liền hăng hái lên, đây là nguyên nhân vì sao hắn đào hôn. Rõ ràng tuổi tác đang tốt có thể trái ẵm phải ôm người đẹp, nhưng phải về nhà đối diện một người mỗi ngày, không phải coi thường hắn sao?

Hai người bởi vì cùng chung sở thích, mới gặp mà như đã quen từ lâu, Mạc Vấn Thùy đang muốn thuyết phục Trầm Dung Dương cùng đi, ngoài cửa lại có một người tiến tới.

Là Võ Đang – Vu Tố Thu.

Sắc mặt hắn cực kỳ trầm trọng, cùng ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài tuyệt không tương xứng, cùng bộ dạng tiêu sái tuấn tú của hắn lại càng không thích hợp. “Lại chết thêm ba người, vợ chồng Hàn Trân, còn có Tương sư bá phái Nga Mi.”

Hàn Trân trong chốn võ lâm có biệt danh là Lạc Tử Vô Hối, ý là thái độ làm người trọng chữ tín, một khi đáp ứng chuyện gì rồi thì nhất định sẽ làm được, tuyệt không đổi ý. Mà thê tử của hắn Tô Tử Đồng, xuất thân của nàng có chút liên hệ với Tứ Xuyên Đường môn, rất mơ hồ không rõ ràng, người khác nói võ công của nàng có rất nhiều điểm giống với Đường môn, cùng là ám khí, cùng là một chiêu “Mạn Thiên Hoa Vũ”, là nhân tài trong võ lâm. Võ công của hai người họ, so với Cam đạo sĩ đã chết trước đây tốt hơn gấp hai lần, nhưng cũng giống như Cam đạo sĩ, chưa từng nghe qua bọn họ có kẻ thù nào.

Về phần Tương Ngọc Dung, quanh năm đều ở tại Nga Mi rất ít khi xuống núi, lần này phụng mệnh chưởng môn đưa Chung Anh Lạc ra ngoài thu thập kinh nghiệm, cũng không ngờ biến thành hoàng tuyền chi lữ của chính mình.

*Hoàng tuyền chi lữ: Hành trình xuống suối vàng = chết.

Bốn người không cùng môn phái, cũng không có điểm gì liên hệ, rất khó tìm ra một lý do khiến người khác hạ thủ, hơn nữa giết Tương Ngọc Dung khác nào muốn cùng phái Nga Mi kết thù kết oán, thực sự nghĩ không ra nguyên nhân.

Thi thể của ba người, lúc này đang lẳng lặng nằm ở chính sảnh.

Lâm Lạc Anh ngồi ở ghế chủ vị, sắc mặt không những cứng ngắt mà còn có chút trắng bệch. Mộc Ngư đại sư giống như trước thấp giọng niệm kinh, Đinh Vũ Sơn chăm chú cau mày suy tư. Chung Anh Lạc tiểu cô nương quỳ gối bên cạnh thi thể Tương Ngọc Dung vẻ mặt đầy nước mắt, nhưng không hề phát ra tiếng động nào, nàng lần đầu tiên ra giang hồ lại liên tiếp gặp biến cố, trong lòng bị đả kích rất nặng, cứ nhìn chằm chằm vào thi thể kia, gắt gao cầm lấy bội kiếm không tha. Những người khác hoặc là chờ đợi, hoặc là nghiêm túc, hoặc kinh hoàng, hoặc lo lắng, cùng nhiều loại biểu tình khác nhau.

“Vợ chồng Hàn đại hiệp, Tương nữ hiệp chết đột ngột, Lâm mỗ, Lâm mỗ khó tránh khỏi tội thất trách, không biết chư vị có ý kiến gì không?

“Đối phương rõ ràng có võ công khó lường, hơn nữa là có chuẩn bị mà đến, phương pháp giết bốn người này, đều là dùng võ công của chính bọn họ, căn bản không tìm ra manh mối cùng vết tích nào.” Đinh Vũ Sơn vừa nghĩ vừa nói.

“Như vậy kẻ này giết người nhằm mục đích gì? Theo ta biết bốn người kia, nhất là Tương sư bá, ở Nga Mi cũng chỉ ru rú trong nhà, cực kỳ ít liên hệ với bên ngoài lấy gì có kẻ thù, đối phương tại sao muốn giết nàng?” Vu Tố Thu nhíu mày, Võ Đang cùng Nga Mi xưa nay giao tình sâu nặng, Tô Tử Đồng lại dính dáng tới Đường môn, nếu sơ suất lại trở thành mở đầu của một trận tai họa trên giang hồ.

“Lâm trang chủ, chuyện đến nước này, ngươi còn không muốn nói ra sao? Trầm Dung Dương ngồi ngay ngắn trên luân ỷ, thản nhiên nói.

Mặt Lâm Lạc Anh cứng đờ, cau mày nói: “Trầm lâu chủ, xin chỉ giáo cho?”

“Ta lúc trước đã nói, cái chết của bốn người kia, điều không phải bởi vì họ có kẻ thù gì, mà là đối phương muốn giết gà dọa khỉ.”

Lâm Lạc Anh miễn cưỡng cười: “Trầm lâu chủ, ta ngưỡng mộ ngươi là hào kiệt một phương, nhưng ngươi cũng không thể vu khống ngậm máu phun người.”

Trầm Dung Dương vẫn thản nhiên, hời hợt nói tựa như đang bàn chuyện thời tiết: “Có đúng là ngậm máu phun người hay không, Lâm trang chủ hẳn là so với ta càng rõ ràng, Ngư Trường kiếm, Ngưng Quang kiếm, Tụ Ảnh đao, làm khó Lâm trang chủ tìm được binh khí có hình dạng tương tự như thế.”

Ngụ ý là, ba thanh tuyệt thế binh khí kia, trước mắt bao nhiêu người xem xét giám định, lại ở trong tay Đinh Vũ Sơn chứng thực qua, tất cả đều là giả.

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trầm Dung Dương, nhưng y lại im lặng không nói, thần sắc đạm nhiên nhìn về phía chân trời ngoài phòng.

Sắc mặt Lâm Lạc Anh đột biến, cuối cùng chán nản cười khổ, cả người dường như già đi thêm mười năm: “Là ta sơ suất, việc thiên hạ đều ở Như Ý lâu, Trầm lâu chủ có cái gì mà không biết…”

Khuynh Huyền ho nhẹ một tiếng: “Này đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, có thể phiền Lâm trang chủ giải thích nghi hoặc cho chúng ta?”

Ánh mắt Lâm Lạc Anh mờ mịt một hồi mới chậm rãi lấy lại tinh thần, thở dài một tiếng: “Chuyện này phải bắt đầu nói từ năm năm trước.”

Giang Tô, Lâm gia Tam công tử mọi người đều biết, võ công tài tình, không có chỗ nào không tốt, Lâm Lạc Anh hiển nhiên cũng lấy ấu tử này làm tự hào, sớm vì hắn tìm chỗ môn đăng hộ đối đính ước hôn sự. Lại để cho Lâm tam công tử trước đến thăm hỏi nhà thông gia, nhưng mà trên đường tới nhà vợ, Lâm tam công tử chết oan chết uổng, người theo hầu cũng không một ai thoát nạn, trong đó không ít người có võ công khá tốt, còn có không tìm thấy Ngưng Quang kiếm là binh khí mà Lâm tam công tử mang bên người.

“Ngươi là nói, Ngưng Quang kiếm đã mất tích vào năm năm trước?” Đinh Vũ Sơn đột nhiên ngắt lời.

Lâm Lạc Anh lắc đầu: “Ngưng Quang kiếm đã thất lạc, lần này Lâm mỗ biểu diễn, đều là đồ giả.”

“Vậy Ngưng Quang kiếm thật thì sao?”

Lâm Lạc Anh cười khổ: “Không có kiếm thật, thanh kiếm trong tay khuyển tử cũng là đồ giả của tổ tiên, còn thanh kiếm ngày hôm nay, là ta vì muốn dụ kẻ đã sát hại khuyển tử ra mà đúc thành. Năm đó khuyển tử vô cớ bị giết hại, còn có Ngưng Quang kiếm cùng lúc mất tích, tại hạ lớn mật suy đoán, kẻ hành hung nhất định là vì thanh kiếm, cho nên Lâm mỗ tận lực tìm kiếm danh sư đúc kiếm, chính vì muốn tạo ra một thanh có thể giả dạng Ngưng Quang kiếm, dẫn dụ hung thủ, nhưng không ngờ…”

Không ngờ bị đối phương đoán trước được, làm liên lụy bốn người không quan hệ, đối phương giết bọn họ, bất quá chỉ muốn làm Lâm Lạc Anh khiếp sợ, nói cho hắn không nên đùa giỡn, gian trá.

Mộc Ngư đại sư chậm rãi mở miệng: “Lâm trang chủ, vậy áo cà sa kim cang phục ma…”

Lâm Lạc Anh chán nản: “Đại sư thứ tội, ta lo lắng kẻ cắp quá mức hung tàn, vì vậy phát thiệp mời rộng rãi, cho nên áo cà sa kia, chỉ là Lâm mỗ nói dối, thỉnh đại sư thông cảm.”

Mộc Ngư đại sư lắc đầu, thở dài một tiếng, không hề trả lời.

Mạc Vấn Thùy sờ sờ mũi: “Chuyện hôm nay, trong đại sảnh chỉ có mấy người chúng ta, theo lý thuyết, kẻ hành hung kia cũng chưa rõ tình hình, cho nên hắn vẫn sẽ trở lại.”

Lâm Lạc Anh không biết nên lo lắng hay vui vẻ mới tốt: “Mạc đại hiệp, ý của ngươi là, người nọ sẽ không từ bỏ ý đồ?”

“Không sai, để tránh cho người vô tội bị liên lụy, Lâm trang chủ tốt nhất nên đem mọi người mời về hết đi, ngay cả vợ chồng Hàn Trân và Tương nữ hiệp đều bị giết hại, võ công của đối phương… ít nhất… sẽ không thấp hơn bất luận ai ở đây.”

Lời kinh người vang vọng bốn phía.

Chung Anh Lạc khẽ cắn răng, trong ánh mắt toát ra thống hận cùng hoảng sợ, Vu Tố Thu ở bên cạnh nàng nhẹ giọng an ủi.

Đinh Vũ Sơn cùng Mộc Ngư đại sư đều vẻ mặt nghiêm trọng.

Khuynh Huyền cúi đầu, hình như đang tự hỏi, lại hình như đã đi vào cõi tiên.

Chỉ có Trầm Dung Dương vẫn nhìn bên ngoài, vân đạm phong khinh, phảng phất như đang chờ cái gì.

“Trang chủ!”

Quản gia chạy vào, cầm theo một phong thư, cước bộ có chút hoảng loạn, cho dù hắn đã cực lực che giấu.

Lâm Lạc Anh tiếp nhận thư nhìn qua một lượt, sau đó đưa cho Mộc Ngư đại sư, vẻ mặt trầm xuống.

Thư rất nhanh được mọi người chuyền tay nhau đọc.

“Thư này từ đâu mà đến?”

“Lúc gia nhân quét dọn phòng trang chủ, thì phát hiện ở trên bàn.”

Từ ngữ trong thư rất khách sáo, thậm chí có thể nói là nho nhã lễ độ, nhưng chung quy ý tứ là, đối phương muốn Ngưng Quang kiếm, bảo Lâm Lạc Anh giờ sửu đêm nay giao ra, không thì cứ mỗi canh giờ giết một người, bao gồm cả những người đang ở trong phòng lúc này.

*****

“Công tử, y phục của người đã thu dọn xong, đặt hết vào bao tải rồi, hôm nay chúng ta phải đi sao?” Nữ nhân dịu dàng đang cầm bao quần áo đi vào.

Tô Cần nhào ra đoạt lấy bao quần áo trong tay nàng: “Đã nói ngươi nhiều lần, không cần giúp ta giặt quần áo, ta tự làm là được!”

Viền mắt A Bích đỏ lên, vội vã cúi đầu, âm thanh như muỗi kêu: “Ta cái gì cũng không biết, được ngươi cứu, sao có thể vô tích sự ăn không uống không…”

Tô Cần đoạt bao quần áo chỉ đơn thuần vì xấu hổ, thấy nàng khóc trái lại luống cuống chân tay: “Ôi chao, ôi chao, ngươi đừng khóc a, ta không phải không muốn ngươi giặt, mà là… Ai, một đại nam nhân, sao lại để ngươi giặt giũ cho, huống chi ta cứu ngươi, cũng không phải để ngươi làm nô làm tỳ.”

Hai người vài ngày trước đã đi một chuyến tìm đến nhà di nương theo lời gia gia nói, nhưng phát hiện nơi đó đã sớm tan hoang, không còn ai ở, mà gia gia của A Bích cũng không đến đây đúng hẹn, làm hỏng dự tính của Tô Cần. An ủi A Bích một phen, hắn dự định sẽ mang theo nàng trở về nhà để phụ thân giúp sắp xếp, nhưng không ngờ bị vị hôn thê hiểu lầm, nhạc phụ tương lai vẻ mặt cũng không hòa nhã, khiến cho hắn thật là sầu muộn.

Hai người nói vài câu, A Bích nhớ tới chuyện xảy ra hai ngày nay, không khỏi có chút lo lắng: “Công tử, bên trong sơn trang này liên tiếp có tai nạn, đã chết nhiều người như vậy rồi, hiện tại còn không biết có chuyện gì xảy ra, thừa dịp mọi người không có mặt, chúng ta nên đi thôi?”

Tô Cần lắc đầu. Phùng Xuân Sơn không đi, năm đó Lâm Lạc Anh đối hắn có ơn, lúc người khác gặp nạn mà rời đi hiển nhiên là hành động mà người giang hồ khinh thường nhất. Nếu nhạc phụ tương lai không đi, mà Tô Cần lại đi, tương lai hai nhà gặp mặt sẽ càng khó nói chuyện, hơn nữa chuyện này cũng đủ làm cho hắn hiếu kỳ. “Phùng bá phụ bọn họ không đi, chúng ta sao lại đi, hơn nữa ở đây còn có nhiều cao thủ, như Vấn Kiếm sơn trang trang chủ, Mộc Ngư đại sư, Trầm lâu chủ còn ở lại, không cần lo lắng.” Lúc nói đến Trầm lâu chủ, hắn hơi dừng một chút, có điểm không được tự nhiên.

A Bích không chú ý đến điểm thay đổi nhỏ đó, nàng dịu dàng cười: “Công tử ở đâu, A Bích ở đó.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương