Buổi sáng 9h, Hồng Phi rời giường, đánh răng, rửa mặt, uống cốc nước sôi.

Tự nhiên quên đi người trong mộng kia.

Quý Tiêu.

Nên quên đi. Quý Tiêu kia, ly khai ba năm, không bao giờ… xuất hiện nữa.

Chị của cô sẽ về nhà, cùng cô đi dạo phố, cùng nhau đồ ngọt, sẽ đánh đuổi những kẻ không ngừng dây dưa theo đuôi cô.

Hồng Phi hôm nay đi học đúng giờ, chăm chỉ ghi chép, tích cực trả lời câu hỏi của giảng viên, cùng Hồng Phi trước kia hoàn toàn khác biệt.

Không thể tiếp tục để cho Quý Tiêu kia làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô, tuyệt không!

Trời gần trưa, ngoài dự kiến nhận được điện thoại quốc tế.

Dãy số quen thuộc, là số của Tương Ly ở Anh quốc.

“Hồng Phi.” Điện thoại đầu kia, là giọng nói củaquen thuộc, “Là anh.”

“Vâng.” Hẳn là anh đang lo cho cô? Hồng Phi cười nhẹ, “Làm sao anh biết số di động của em?”

“Hỏi a Viễn.”

“Như vậy a…….”

“ Em…….” Tương Ly thiếu gia đời này chưa từng quan tâm người nào, bởi vậy những lời hỏi han ân cần cứ nghẹn ở yếu hầu, không cách nào nói ra được.

“Làm sao? Lo lắng cho em.” Hồng Phi ở bên này cười ha hả, “Em không sao. Thật sự. Nhưng hình như bên anh bây giờ là 3 giờ sáng? Không ngủ được?”

Nếu Hồng Phi im lặng không nói, còn có thể làm cho người ta hơi chút yên tâm, nhưng nay Hồng Phi lại cười to nói bản thân không có việc gì, có thể khiến người ta mặc kệ hay sao.

Mất 8 tiếng, chín ngàn hai trăm lẻ tám km, khoảng cách xa như thế, không thể vượt qua một cái ôm.

Bất đắc dĩ thở dài, Tương Ly hướng di động nhẹ giọng nói: “Nghỉ đông lần này, có hứng thú đến Luân Đông không?”

“Tiếng anh của em rất kém, không cần.”

“Nhưng, anh sẽ nhớ em.”

Thình thịch! Thình thịch! Trái tim không thể ức chế nhảy dựng lên, ngay cả màng nhĩ cũng bị chấn động.

Cảm động, rung động, xấu hổ, Hồng Phi ở giờ khắc này, mới chính thức quên đi Quý Tiêu.

Cô lắp bắp nói, “Em, em…… Lo lắng, lo lắng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương