Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Thẩm Kiều hoàn toàn không dự đoán được y lại có hành động như thế, nhất thời giật nảy mình.

Đối phương nhẹ nhàng đi chuyển, chỉ trong chốc lát, liền từ rừng cây đi thẳng vào chân núi, dọc theo sơn đạo đi lên trên, lượn sang một đầu khác của ngọn núi.

Thẩm Kiều ngơ ngác hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Chúng ta bây giờ lên núi sao?”

Yến Vô Sư: “Phía bên trái ngọn núi này có một ngôi miếu, giấu trong núi, hoang phế nhiều năm.”

Thẩm Kiều nghi hoặc: “Ngươi hình như khá là quen thuộc chỗ này?”

Yến Vô Sư: “Sau trận chiến năm đó với Thôi Tử Vọng, ta từng đến núi này bế quan tu hành.”

Thẩm Kiều bừng tình, không hỏi thêm nữa. Hắn quả thực là có hơi mệt chút, vừa rồi một mình đánh bốn người, bỏ qua Tiêu Sắt bị Yến Vô Sư gây thương tích, Bạch Nhung, Diêm Thú, Bảo Vân, thực lực người này so với người kia càng mạnh hơn. Với nội lực hiện giờ của Thẩm Kiều, nếu không có cảnh giới kiếm tâm chống đỡ, có khi đã không thể toàn thân trở ra.

Mặc dù Yến Vô Sư đi khá nhanh, nhưng rất vững vàng, cách xiêm y, xúc cảm ấm áp từ da thịt truyền đến, Thẩm Kiều không rảnh suy nghĩ nhiều, bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi.

Chờ đến lần mở mắt tiếp theo, bốn phía đã không còn là rừng rậm, mà hắn đã ở trong một gian phòng trong miếu.

Vì niên đại cổ xưa, đèn nhanh trong miếu đã từ lâu không còn, ngay cả lư hương cũng chẳng biết nơi nào. Tượng phật tay chân không hoàn hảo, chung quang bụi mù và mạng nhện phủ kín. Chỉ là khu vực Thẩm Kiều ngủ lại khá là sạch sẽ, phía dưới còn dùng mảnh vải được xé từ hai cây cột cạnh đó để kê lót. Mặc dù khá là rách nát nhưng dù sao cũng coi như không đến nỗi ngồi thẳng trên đá lạnh.

Hắn dựa lưng vào vách tường ngồi một lát. Vừa rồi tuy rằng hắn không bị thương tích gì nhưng từ lần giao thủ trước với Tuyết Đình, thương thế trong cơ thể vẫn còn chút dư hại, dẫn đến hôm nay ra tay không thể phát huy được toàn lực. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không thể nào giết chết được Diêm Thú. Sau đó có Bảo Vân gia nhập, cơ hội này liền lập tức không còn nữa.

Thẩm Kiều đỡ lấy cái đầu đang hỗn loạn, khe khẽ thở dài.

Một cánh tay vươn đến, hắn không hề phòng bị, bị xúc cảm lạnh băng kích thích, không nhịn được hơi rùng mình.

“Sao lại thở dài?” Yến Vô Sư ngồi bên cạnh, một tay khác đang cầm tấm lụa xem.

Thẩm Kiều híp mắt nhìn kỹ một chút, xác nhận đây chính là tàn quyển “Chu Dương Sách” ngày đó đối phương đoạt lấy từ trong tay Trần Cung.

Hắn đang định mở miệng, đã thấy Yến Vô Sư xoay tay một cái, tấm lụa trực tiếp bay vào trong đống lửa, lập tức bị ngọn lửa nuốt chửng.

Thẩm Kiều: “…..”

Yến Vô Sư quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không chờ hắn đặt câu hỏi, thuận tiện nói: “Nội dung bên trong ta đã nhớ kỹ, lưu lại có ích lợi gì?”

Thẩm Kiều: “Nếu như vạn bất đắc dĩ, giao tấm lụa cho Hợp Hoan tông để thoát thân cũng được mà. Ngươi ngay cả đường lui cũng không chịu để lại cho mình sao?”

Yến Vô Sư: “Cho dù ta có giao tấm lụa cho bọn chúng, ngươi cho rằng chúng sẽ tin đây là tàn quyển thật sự sao?”

Thẩm Kiều nhíu mày không nói.

Yến Vô Sư cười một cái: “Ngày xưa trong Nhật Nguyệt tông có một môn bí pháp, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng chưa từng nghe qua. Nói trắng ra chính là đem Ma tâm nhiếp âm luyện đến cảnh giới xuất  thần nhập hóa, có thể khống chế tâm thần và hành vi của người khác, cưỡng ép hắn trong lúc vô tình nói ra sự thật. Nếu như đổi lại là ta, ta cũng muốn lựa chọn phương thức này để lấy được khẩu cung mình mong muốn, chứ không phải tin tưởng mấy chữ viết trên mặt một tấm lụa rách.”

Thẩm Kiều: “Cho nên đám người Diêm Thú mới muốn nhân dịp tu vi của ngươi giảm mạnh, bắt ngươi lại, cưỡng ép ngươi nói ra nội dung trong tàn quyển.”

Yến Vô Sư: “Không sau, giá trị của ta đối với bọn chúng không ở chỗ một cỗ thi thể, mà là “Chu Dương Sách” và thân phận tông chủ của Hoán Nguyệt tông. Có ta trong tay, tất nhiên có thể thoải mái hiệu lệnh Hoán Nguyệt tông.”

Thẩm Kiều biết, tàn quyển “Chu Dương Sách” Yến Vô Sư đã xem qua, trong năm cái đã xem được ba. Đặc biệt là phần chiếm được dưới nền đất Xúc Khương kia, bên trong ghi lại cải tiến cùng cải cách đối với Phượng Lân Nguyên Điển. Tang Cảnh Hành và Nguyên Tú Tú cũng luyện Phượng Lân Nguyên Điển, tất nhiêu hiểu rõ ảnh hưởng do kẽ hở ma tâm mang lại. Kẽ hở này một ngày chưa trừ, thì một ngày Phượng Lân Nguyên Điển không thể luyện đến cảnh giới cao nhất. Cho nên so với bất kỳ ai khác, bọn họ còn muốn phần nội dung này hơn.

Nếu như đổi lại là Yến Vô Sư của ngày trước, cao cao tại thượng như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể kiêng kỵ mà không dám vọng động nửa phần. Nhưng Yến Vô Sư của hiện tại bị ngũ đại cao thủ vây công, từ bên bờ sinh tử trở về, võ công không bằng khi trước, lúc này không hạ thủ thì còn đợi đến khi nào?

Người trong Ma Môn thủ đoạn thế nào, Thẩm Kiều là người rõ ràng nhất.

Ngày đó Tang Cảnh Hành vì Thẩm Kiều giết đồ đệ Hoắc Tây Kinh của y, mà muốn đem võ công của hắn phế bỏ, đánh gãy hết tay chân để độc chiếm, đầu tiên là để mình tùy ý đùa bỡn sau đó lại ném cho môn nhân trong Hợp Hoan tông chà đạp. Với thái độ đối lập của Hoán Nguyệt tông với Hợp Hoan tông nhiều năm qua, cộng với miệng lưỡi cay nghiệt và tác phong làm việc phóng túng của Yến Vô Sư, một khi rơi vào tay môn nhân của Hợp Hoan tông, đãi ngộ nhận được tuyệt đối so với Thẩm Kiều còn tuyệt hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, lông mày hắn càng ngày càng nhíu chặt: “Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn nên mau chóng khởi hành, tránh để bọn họ truy cản được.”

Yến Vô Sư cười nói: “Ngươi suy nghĩ vì ta như vậy, có phải là muốn ta cảm động đến rơi nước mắt, lấy thân báo đáp không?”

Thẩm Kiều không để ý tới trêu chọc của y, trái lại trịnh trọng nói: “Ta biết Yến tông chủ xưa nay không đem người ngoài để trong mắt, nhưng việc này liên quan đến tính mạng, hiện giờ kẽ hở của ngươi chưa trừ, thực lực không đủ, nếu như chỉ có mấy người Diêm Thú thì thôi đi, nhưng ngay cả Tang Cảnh Hành cũng đến. Như vậy ta thật sự không thể chống đỡ, vẫn nên cẩn thận là hơn.”

Yến Vô Sư lại chẳng có nửa điểm hoảng loạn, chỉ đem cành cây bên cạnh ném vào trong lửa để nó cháy đượm hơn một chút, đột nhiên mở miệng hỏi một vấn đề lông gà vỏ tỏi đâu đâu: “Nếu như có thể làm lại tất cả, ngươi có chọn được ta cứu dưới chân Bán Bộ phong không?”

Thẩm Kiều sững sờ, lắc đầu một cái: “Việc này chỉ sợ không thể do ta làm chủ.”

Yến Vô Sư: “Nói như vậy, mặc dù sớm biết rõ sau đó sẽ cùng ta dây dưa không rõ, bị ta tự tay đưa cho Tang Cảnh Hành, ngươi cũng không hối hận?”

Thẩm Kiều: “Thế gian không có thuốc hối hận, sự tình trong quá khứ vĩnh viễn không thể quay lại. Thay vì chấp nhất oán niệm, khiến mình không được giải thoát, còn không bằng cảm tạ ngươi đã dạy ta làm sao có thể xem thấy thiên hạ cùng nhân tâm.”

Ánh lửa chiếu lên thần tình nghiêm túc của hắn, lại hiện ra một phần nhu hòa khác.

Yến Vô Sư bỗng nhiên nở nụ cười, ôn nhu nói: “A Kiều ngốc, ta có khi nào tốt với ngươi chưa?”

Y đưa tay tới, tựa hồ muốn chạm lên má Thẩm Kiều. Thẩm Kiều nghiêng về sau tránh né, giơ tay đón đỡ. Ai ngờ một tay khác của đối phương lại giơ lên, không hề ra tay công kích, chỉ là ống tay áo khẽ phất qua.

Thẩm Kiều ngửi thấy mùi lạ muốn bế khí, nhưng mũi đã hít vào một ít, thân thể vốn không còn chút khí lực bỗng mềm nhũn, đối phương liền thừa cơ điểm huyệt đạo của hắn.

“Cái tật xấu không biết đề phòng này của ngươi phải mất bao lâu nữa mới thay đổi được đây?” Yến Vô Sư lắc đầu một cái, “Hay là nói sâu trong lòng ngươi đã coi ta là người có thể tin được?”

Dứt lời y không nhìn Thẩm Kiều nữa, cúi đầu hôn lên chóp mũi đối phương một cái, lại đem Thẩm Kiều ôm ngang lên, đi tới phía sau tượng phật.

Lúc này Thẩm Kiều mới phát hiện, phía sau tượng phẩn có một khối lớn bị lõm vào, bên trong không quá lớn, vừa vặn đủ để chứa một người khoanh chân ngồi vào.

Yến Vô Sư còn có lòng chậm rãi giải thích cho hắn: “Rèn đúc tượng phật tốn không ít chi phí. Rất nhiều ngôi chùa đều đào rỗng phía sau tượng phật để giảm bớt chi phí. Căn miếu này ngày trước ta đã từng tới, tượng phật nơi này làm ẩu, ngay cả lỗ hổng cũng chỉ làm qua loa, chỉ chỉnh sửa phía trước làm dáng một chút, hiện giờ lại tiện nghi cho ngươi.”

Thẩm Kiều nhíu mày: “Rốt cục là ngươi muốn làm gì!”

Yến Vô Sư chậm rãi nói: “Tàn quyển “Chu Dương Sách” trong nội cung Bắc Chu, năm đó ta cũng từng xem qua. Nhưng hiện giờ thời gian không đủ, không kịp đọc lại cho ngươi. Nếu như ngươi muốn, có thể tới Trường An tìm Vũ Văn Ung. Hắn từng gặp ngươi, đối với ngươi khá là thưởng thúc, chắc sẽ nguyện ý giúp ngươi chuyện này. Còn nữa, ngươi nói cho Biên Duyên Mai, bảo hắn không cần quản chuyện của ta, trước cứ nhân dịp triều Chu chiếm đoạt Tề quốc, đem thế lực của Hợp Hoan tông kéo đến Tề quốc đi.”

Thần sắc Thẩm Kiều biến ảo: “Ta không phải người trong Hoán Nguyệt tông, những câu này nên do chính ngươi đi nói, có quan hệ gì với ta đâu?”

Yến Vô Sư cười mà không nói, chạm lên gò má của hắn, cố ý đem động tác làm chậm lại, tựa như muốn hưởng thụ cảm giác đầu ngón ta chạm lên da thịt đối phương, khiến bầu không khí mang tới chút ái muội khó mà nói rõ. Không có gì bất ngờ khi thấy hai gò má Thẩm Kiều nhiễm lên chút ửng hồng vì hờn giận.

“A Kiều nhà ta lớn lên thật đẹp, cũng khó trách Bạch Nhung cô nương kia lại động tâm, có nàng ở đó, cho dù nhìn ra nơi này có điểm đáng ngờ, cũng sẽ giúp ngươi che giấu, không để ngươi rơi vào trong tay đám người Diêm Thú.”

Lời nói đến đây, nếu Thẩm Kiều còn không rõ đối phương muốn làm gì, vậy thì hắn thật sự quá ngu rồi.

“Yến Vô Sư, ta một đường khổ cực trợ giúp ngươi chạy trốn, không phải là để cho ngươi đi chui đầu vào lưới!”

Yến Vô Sư cười ha ha: “Lúc trước tự tay giao ngươi cho Tang Cảnh Hành, cho đến hôm nay ta vẫn chưa từng hối hận. Hiện giờ ngươi có cơ hội thấy ta xui xẻo, tạo sao lại làm mặt như cha chết mẹ chết vậy. A Kiều a A Kiều, ngươi quá khiến ta thất vọng rồi. Lúc này ngươi phải nên cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng mừng thầm mới đúng, làm sao lại lộ ta thần sắc khiến ta thấy mà yêu như thế, khiến ta không nhịn được lại muốn âu yếm rồi!”

Dứt lời, y thật sự nắm lấy cằm Thẩm Kiều, trực tiếp cúi đầu dùng môi lưỡi xâm chiếm, cho đến khi hơi thở đối phương hỗn loạn, mắt lộ thủy quang mới coi như vừa lòng.

“Ta làm việc tùy tâm sở dục, nếu đã không hối hận, lần này cũng không phải vì chuộc tội, càng không phải vì hai chữ áy náy buồn cười. Ngươi không cần cảm thấy áy náy, tự mình đa tình, vô duyên vô cớ làm ta cảm thấy buồn nôn.”

Y dùng ngón tay lau đi vệt nước óng ánh trên môi Thẩm Kiều, nhẹ cười nói: “Bản tọa chờ ngươi một ngày thực hiện lời hứa của mình, trở thành đối thủ có thể đánh một trận, như vậy có lẽ bản tọa mới có thể nhìn ngươi thêm vài lần.”

Thẩm Kiều cật lực muốn phá tan huyệt đạo trên người, không biết Yến Vô Sư dùng thủ pháp quỷ quyệt gì, vài lần thử nghiệm đều không thể thành công, ngược lại còn khiến trán hắn bốc lên một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt càng thêm hồng, giống như bị nói đến thẹn thùng.

Thấy Yến Vô Sư buông mình ra, muốn đứng lên, Thẩm Kiều gấp đến độ ngay cả thanh âm cũng thay đổi: “Ngươi đứng lại!”

Đối phương nghe vậy còn thật sự dừng lại thân hình, chỉ là lại duỗi tay ra, trực tiếp điểm luôn cả á huyệt của hắn.

Ngực Thẩm Kiều kịch liệt phập phồng, thủy quang trong mắt gần như muốn chảy ra, trong bóng dịu dàng, quang hoa lưu chuyển, khiến người động tâm.

“Đừng ở trước mắt người khác lộ ra ánh mắt như thế, đừng nói là Tang Cảnh Hành, ngay cả ta cũng không nhịn được đâu.” Yến Vô Sư cúi người xuống, ghé vào tai hắn nói.

Dứt lời, vươn tay vỗ một cái, đem tượng phật đẩy về phía vách tường, khiến cho chỗ ẩn thân của Thẩm Kiều che kín lại, không dễ dàng bị phát hiện.

Y dập tắt đống lửa, vung ống tay áo lên, vị trí Thẩm Kiều vừa ngồi bị tạp vật sụp đổ che giấu, không còn dấu vết.

Vừa làm xong những thứ này, Yến Vố Sư liền cảm thấy có điềm báo, cảm thấy một luồng sát cơ từ phía xa dâng dần áp sát nơi này.

Phàm là người luyện võ đến một cảnh giới nhất định, đối với hiểm nguy, đều có một loại cảm ứng huyền diệu khó hiểu.

Y khẽ lộ nét cười, trực tiếp nhanh chân rời khỏi căn miếu, thân hình lao nhanh về phía trước, chỉ trong chốc lát đã biến mất trong đêm.

Một tia nguyệt quang xuyên qua mảnh ngói vỡ chiếu vào trong căn miếu, người trong tượng phật cũng mang đến một điểm sáng ngời nhỏ bé.

Thủy quang cuối cùng cùng ngưng tụ thành lệ, từ trong đôi mắt Thẩm Kiều rớt xuống.

Không biết qua bao lâu, hắn liền nghe thấy bên ngoài có người nói: “Với võ công của Tang trưởng lão, làm sao không đuổi kịp được một tên Yến Vô Sư?”

“Chỉ một tên Yến Vô Sư?” Bạch Nhung cười lạnh, “Tiêu sư huynh, ngươi có dám khẳng định mình nói được câu này ngay trước mặt Yến Vô Sư hay không?”

“Chớ ồn ào!” Diêm Thú không kiên nhẫn, cau mày nói, “Yến Vô Sư rời đi một mình, không có Thẩm Kiều bên cạnh, nói không chừng hắn còn trốn ở gần đây. Mới vừa đánh một trận với chúng ta, Thẩm Kiều đã lực kiệt từ lâu, chạy không thể xa, trước cứ tìm chung quanh xem sao!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương