Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Trần Cung lập tức nhìn chằm chằm vào Yến Vô Sư: “Yến tông chủ có cách?”

Yến Vô Sư: “Lúc các ngươi vật lộn cùng đám viên hầu này, đáng ra phải sớm chú ý, trên móng tay sắc bén của chúng có độc, cho nên một khi cào lên người, vết thương sẽ sưng tấy ngứa ngáy.”

Thanh âm của y không nhanh không chậm, hiển nhiên cũng không bị việc trúng độc của Trần Cung làm ảnh hưởng, trái lại còn tỏ vẻ nhàn nhã là việc chẳng liên quan gì đến mình.

“Móng vuốt sắc bén như vậy, tất nhiên phải cần mài giũa. Nơi này đá cứng có thể lựa chọn không nhiều, đám Ngọc Tủy mà những con viên hầu này bảo vệ liền trở thành sự lựa chọn tốt nhất. Chúng luôn đem móng vuốt mài trên ngọc, lại không hề vì vậy mà nhiễm phải kịch độc. Bởi vì trong phạm vi một dặm kịch độc đó, tất nhiên là có thứ tương khắc với nó. Tương tự như trong cổ thành này, đám nhện với viên hầu vậy.”

Mộ Dung Thấm nghe ra điểm mấu chốt trong đó: “Ý Yến tông chủ là, độc này của chủ công có giải dược?”

Trần Cung đột nghiên nghĩ ra: “Ngọc Thung Dung! Có phải là Ngọc Thung Dung! Nhanh, các ngươi mau đi xem quanh đây có Ngọc Thung Dung hay không?!”

Đám người Mộ Dung Thấm vội vàng chạy đến bên cạnh vách đá ngó nhìn chung quanh, quả nhiên phát hiện Ngọc Thung Dung.

“Chủ công, quả nhiên có Ngọc Thung Dung!” Mộ Dung Tấn vui vẻ nói.

Thẩm Kiều không nhịn được mà liếc mắt nhìn Yến Vô Sư một cái. Người kia hai tay khép lại trong tay áo, nửa người ẩn trong bóng tối, hiển nhiên không có ý định lên tiếng.

Trần Cung vui mừng khôn xiết: “Mau mang tới đây!”

Hai thúc cháu Mộ Dung Thấm hái vài cây Ngọc Thung Dung mang tới. Trần Cung cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, lập tức nhét vào miệng ăn tươi nuốt sống.

Mà kỳ tích cũng không có phát sinh. Một phút sau, tay phải của hắn vẫn đau ngứa khó nhịn như trước, màu xanh tím thậm chí còn từ từ đậm thêm, đã lan đến trên khuỷu tay, sắp chạm tới vai.

Sắc mặt Trần Cung hết tái lại xanh, gần như đồng màu với cánh tay trúng độc.

Yến Vô Sư lúc này mới chậm rãi nói: “Ngọc Thung Dung quả thật là vật giải độc, nhưng cành lá của nó vô dụng. Thứ duy nhất có thể giải độc là trái cây của nó. Những con viên hầu này cả đời đều phục dụng* trái cây này, mới không sợ kịch độc đến từ Ngọc Tủy và đám nhện và có thể sinh tồn tại nơi này. Nơi này nếu như là tế đàn của Xúc Khương, những con viên hầu này nói không chừng chính là người dân Xúc Khương huấn luyện để trông coi Ngọc Tủy. Các ngươi nhìn con viên hầu thủ lĩnh kia, viền mặt của nó đã dần dần hóa sang dáng vẻ con người, có thể thấy tâm trí không phải giảo hoạt bình thường.

*Phục dụng: Phục vụ, trông nom nó, và sử dụng nó.

Một đoạn chuyện kể này khá là phong phú thú vị, nhưng đáng tiếc người nói mặt mày nghiêm túc, bình thản không gợn sóng. Trần Cung đâu còn tâm tình mà nghe hắn tỉ mỉ kể về lai lịch đám viên hầu. Nếu như đổi lại ngày thường, chỉ sợ hắn đã sớm giận tím mặt, sai Mộ Dung Thấm bắt người lại, nhưng lúc này, mạng sống bị người ta nắm trong tay, hắn đành phải nuốt giận vào bụng: “Xem ra Yến tông chủ đã hái hết đám trái cây này xuống? Không biết ngươi muốn lấy gì từ chỗ ta, chỉ cần ta có thể làm được, tất nhiên muốn gì cũng không sao, kính xin đem trái cây Ngọc Thung Dung cho ta.”

Yến Vô Sư: “Ngươi biết rõ ta muốn cái gì.”

Y cố tình không nói rõ ra.

Trần Cung hiểu rõ Thẩm Kiều, hắn biết đối phương là quân tử, quân tử dễ dàng bắt chẹt. Cho nên mỗi khi cùng Thẩm Kiều giao phong, hắn chiếm thế phượng phong phần lớn. Nhưng đối với Yến Vô Sư lại không thể làm thế, cái danh tùy tâm tùy tính của người này đã tồn tại từ lâu, người người đều biết, không thể nào dùng lẽ thường để mà suy đoán y. Trần Cung lúc biết tin y chưa chết, căn bản cũng chưa từng nắm được nhược điểm nào để uy hiếp đối phương, ngược lại là trái cây Ngọc Thung Dung trong tay đối phương, tạm thời lại trở thành cọng cỏ cứu mạng hắn.

“Nếu Yến tông chủ không nói rõ, ta làm sao biết?” Trước lúc chết, hắn còn muốn thử giãy dụa một chút.

Yến Vô Sư lạnh lùng nói: “Ngươi đoán ta có thể hủy sạch đám trái cây này trước khi lũ chó của ngươi vọng động không? Nếu như ngươi chịu mạo hiểm, ta cũng không ngại thử một lần.”

Lời vừa nói ra, Mộ Dung Tấn mặc dù giận tím mặt, cũng chỉ có thể dừng động tác tiến lên áp sát y.

Trần Cung cắn răng: “Ngươi muốn lấy vật trong Thái A kiếm?”

Yến Vô Sư không nói.

Trần Cung bó tay hết cách, đành phải dùng một cánh tay khác móc tấm lụa giấu trong ngực ra đưa cho Yến Vô Sư.

“Ngọc Thung Dung đâu?”

Yến Vô Sư nhận lấy tấm lụa, không biết lấy từ đâu ra một trái, ném qua.

Trần Cung không cam tâm, không nhịn được hỏi: “Ngươi đã sớm đoán được mục đích ta tới chỗ này, cho nên cố ý cản bước chúng ta, tới nơi này trước, dùng trái cây uy hiếp ta?”

Có lẽ là do lấy được tấm lụa, tâm tình không tệ, Yến Vô Sư rốt cục mở lòng từ bi giải đáp nghi vấn của hắn: “Thái A kiếm là vật của Tạ gia Trần quận, cán kiếm vốn rỗng, nhưng lại được tạo nên bằng chất liệu tinh khiết cực kỳ hiếm thấy, cứng rắn lạ thường. Nếu như muốn giấu đồ trong cán kiếm, cũng chỉ có thể dùng kỳ thạch bên ngoài mạnh mẽ phá tan kiếm. Kiếm này sau đó mất tích vô tung, mãi đến hôm nay mới xuất hiện tại vương thành Thổ Cốc Hồn.”

Trần Cung sau khi ăn trái cây Ngọc Thung Dung, rốt cục cũng cảm thấy thân thể không còn quá khó chịu nữa, quá trình chờ đợi độc tố biến mất có chút dài, hắn chỉ có thể mượn cuộc nói chuyện để di dời lực chú ý.

“Cho nên ngươi vừa thấy ta cầm thanh kiếm này, liền biết nó đã bị người mở ra một lần rồi đúc lại. Hơn nữa bởi vì ta lập tức tới Xúc Khương tìm Ngọc Tủy, cho nên ngươi có thể đoán ra ta là vì muốn phá tan thanh kiếm này, lấy đồ vật bên trong. Bởi vậy đã đi trước một bước, phá hủy hết đám trái cây Ngọc Thung Dung, chỉ để lại cho mình vài quả, đợi lúc nào ta trúng độc thì sẽ đem ra áp chế, ép ta giao vật ra!”

Trần Cung bỗng nhiên tỉnh ngộ, không nhịn được mà châm chọc nói: “Yến tông chủ cho dù trọng thương, nhưng phần tâm cơ cùng tính kế này, cũng tương tự khó mà khiến người ta theo kịp a!”

Mộ Dung Tấn liền quát lớn: “Đê tiện vô liêm sỉ! Ngồi mát ăn bát vàng!”

Yến Vô Sư cười lạnh một tiếng, khinh thường cãi nhau cùng bọn chúng.

Thân hình Mộ Dung Thấm chợt lóe lên, trực tiếp tung người tiến lên, muốn bắt lấy y, không ngờ Thẩm Kiều chợt ra tay, giơ kiếm chắn lại, ngăn cản hắn.

Hai người giao thủ mấy chiêu, Mộ Dung Thấm phát hiện mình không chiếm được nửa phần tiện nghi từ trên người Thẩm Kiều, không khỏi thầm giật mình.

Cái người mù tay trói gà không chặt tại Xuất Vân Tự ngày đó, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi, không ngờ lại khôi phục được như vậy, làm người ta không dám khinh thường.

Ngay tại kẽ hở do Thẩm Kiều chặn lại này, Yến Vô Sư đã lắc mình đi vào trong bóng tối. Mộ Dung Tấn kinh ngạc thốt lên “Y biến mất rồi”. Tất cả mọi người nghe tiếng đều quay đầu nhìn.

Tát Côn Bằng nhào tới phía trước nhìn, quả nhiên không tìm được chút bóng dáng nào của Yến Vô Sư.

“Chủ công, nơi này hình như có cơ quan, nhưng kéo xuống lại không có động tĩnh gì!” Hắn hô.

“Nhất định là do y khống chế ở đầu bên kia!” Mộ Dung Tấn tức giận nói.

Phía sau chính là đám đá tảng che kín. Đừng nói là đám đá vạn cân này chặt đứt đường lui của bọn họ, cho dù là đám đá này bay lên lần nữa, thì bên kia cũng còn đám viên hầu cùng nhện độc đang chờ bọn họ. Không phải mọi người đánh không lại, chỉ là như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực, ngẫm lại đám nhện không đâu không có này, mỗi người đều cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.

Phía trước chính là vách núi, phía dưới vách núi lại là Ngọc Tủy kéo dài không dứt. Đẹp thì có đẹp, nhưng lại không thể coi như cơm ăn, mà những thứ đồ này đều chứa kịch độc, sau khi nhìn thấy thảm trạng của Trần Cung, không còn một người nào nổi lên được lòng tham với đám Ngọc Tủy này mà tự thêm phiền phức cho mình.

Nói cách khác, trước mắt bọn họ bị vây ở chỗ này, trước sau không đường, không thể ra được.

“Thẩm Kiều, hiện giờ ngươi hài lòng chưa?!” Mộ Dung Tấn một bụng tà hỏa không phát đi được, liền đổ về phía Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không tiếp lời.

Trần Cung trầm giọng nói: “Các ngươi trước đi quanh bốn phía tìm xem có lối ra nào khác không. Yến Vô Sư có thể từ nơi này đi ra ngoài, chúng ta cũng nhất định có thể.”

Thừa dịp ba người Mộ Dung Thấm đi tìm đường, hắn nhìn về phía Thẩm Kiều: “Thẩm đạo trưởng, thứ cho ta nói thẳng, lúc trước Yến Vô Sư bị năm đại cao thủ vây công, đã bị trọng thương, chuyện này ngươi vốn có thể không cần mang theo y. Nhưng là bởi vì một câu nơi này có khả năng tồn tại Ngọc Thung Dung mà lại đem y theo vào. Lần ân đức này, đừng nói là đặt trên người bằng hữu, cho dù là đối với người xa lạ, cũng đủ khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng hiện giờ y lấy được Ngọc Thung Dung, cộng với tấm lụa của ta, không những không đưa ngươi đi cùng, trái lại bỏ ngươi ở đây, một mình rời đi. Ngươi không cảm thấy oan ức, ta còn thấy bất bình thay ngươi.”

Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Nếu như ta thi ân vọng báo*, ngươi bây giờ thiếu nợ ta cũng đâu có ít, nhưng lại có thể trả lại cho ta được mấy phần? Năm đó, trong ngôi miếu đổ nát, nếu như không có ta ra tay, ngươi làm sao có thể đánh được nhóm lưu manh đó? Sau đó, tại Xuất Vân tự, nếu như không có ta, ngươi đã sớm chết dưới tay Mộ Dung Thấm, làm sao có thể còn được như bây giờ vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ? Nhưng ngươi có thể hồi báo được cái gì? Là mang Mục Đề Bà tới tìm ta, hay vẫn là lấy tổ phụ của Ban Na tới áp chế ta, ép ta cùng ngươi đi tới cổ thành Xúc Khương này?”

* Thi ân vọng báo: làm việc nhân đức mong được báp đáp

Trần Cung nghẹn lời, lời nói ngập đầy xích mích nhất thời không phun ra được.

Thẩm Kiều: “Ngươi và ta vốn không chung đường, trước không phải, sau này cũng sẽ không phải.”

Trần Cung vốn có hai phần chột dạ, nghe lời này, ngược lại tức giận, cười lạnh nói: “Ngươi thì lại cứ tỏ ra thanh cao vô trần, nhưng ngươi có thể có được chỗ tốt gì? Tất cả những gì ta có được hôm nay, đều là dựa vào ta chính mình nỗ lực đoạt được, có gì mà không thể gặp người? Không ngại nói cho ngươi biết, từ khi sinh ra ta đã có khả năng gặp qua mãi nhớ, nghe qua không quên. Lần trước tại Xuất Vân tự, tuy rằng lúc đó ta còn chưa biết nhiều chữ, nhưng những gì ngươi đọc ta đều nhớ kỹ. Ở đó có nhiều cao thủ như vậy, ai sẽ cho rằng một tiểu nhân vật ngay cả tên cũng không đáng để nhớ lại có thể làm được chuyện mà họ không thể làm? Mục Đề Bà hung ác tàn bạo, người bị hắn sủng ái đều không sống qua một tháng, rất nhiều người có kết cục thê thảm. Ta lại có thể dựa vào năng lực của chính mình làm cho hắn đề cử ta cho Tề chủ. Đây mới chân chính là con đường tiến thân của ta.”

Đám người Mộ Dung Thấm tuy rằng đã bị Trần Cung thu phục, nhưng nghe hắn nói mình từng nhờ vào làm nam sủng mà tiến lên vẫn không khỏi có chút lúng túng. Trần Cung lại không hề phát hiện, chậm rãi nói, sắc mặt tự nhiên như thường.

“Có được sự sủng ái của hoàng đế Tề quốc, cũng không phải là mục đích cuối cùng của ta. Cõi đời này không có một nam nhân nào nguyện ý dùng sắc mị người, cho dù hắn ở trên giường là người nắm giữ chủ động. Dựa vào sự sủng ái của Tề quốc, ta khiến cho hắn phải tìm tiên sinh dạy học cho ta. Ta hiểu rõ, với xuất thân như ta, vĩnh viễn không thể có được sự tán đồng từ những thế gia đại tộc. Mà ta không cần bọn chúng tán đồng. Trong thiên hạ này, lợi khí đơn giản mà hữu dụng nhất, có thể điều động lòng người, một là sách, hai là kiếm. Cho nên ta muốn trong thời gian ngắn nhất nhận thức nhiều chữ nhất, đọc nhiều sách nhất. Mà cái này, ta đã làm xong.”

“Thẩm Kiều, ngươi cho rằng đám người Mộ Dung Thấm phục tùng ta là vì cái gì, chỉ là vì vinh hoa phú quý thôi sao? Ngươi sai rồi, vương hầu tướng lĩnh, há lại thiếu cái đó ư? Tề quốc nhất định sẽ suy vong, mà bọn họ biết một khi Tề quốc binh bại như núi đổ, kéo theo đó sẽ là cây đổ bầy khỉ tan. Thay vì bám lấy Tề chủ không hề có tiền đồ, còn không bằng theo ta. Ít nhất ta cũng không giống đại đa số vương công quý tộc của Tề quốc kia, căn bản không biết mình biết người.”

“Mà ngươi thì sao, Thẩm Kiều, ngươi quả thực thanh cao, ngươi cũng đúng thật là một quân tử. Thành thật mà nói, ta rất kính nể ngươi, bởi vì ta vĩnh viễn không thể nào làm được như ngươi, lấy đức báo oán, không oán không hối. Quân tử giống như ngươi, ở trong thế đạo này căn bản không sống nổi, chỉ có thể bị người ta gặm nuốt đến xương cốt cũng không còn. Cũng giống như hiện tại, ngươi bị Yến Vô Sư phản bội hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại muốn cùng một “Kẻ địch” như ta ngồi đây chờ chết. Đây không phải là chuyện quá buồn cười sao?”

Thẩm Kiều lặng im không nói, vẫn đợi đến khi hắn nói xong, mới đơn phương chậm rãi nói: “Trần Cung, từ khi quen biết ngươi, ta liền biết ngươi và những người khác không giống nhau. Ngươi thông minh, tinh lực dồi dào, có dã tâm, đối với mình cũng như với người khác đều đủ tàn nhẫn. Sinh trong loạn thế này, ngươi thành công dùng năng lực của mình mà trở nên kiêu hùng. Cho nên ngươi leo lên cái cây to Mục Đề Bà này, sau đó thông qua Mục Đề Bà nhận sự sủng ái của Tề chủ. Những thứ này đều là năng lực của ngươi, ta sẽ không bởi vậy mà coi thường. Sở dĩ ngươi luôn cảm thấy ta thanh cao, là vì sâu trong nội tâm của ngươi, lương tâm chưa mất. Ngươi cũng biết cách làm của mình không thỏa đáng, cho nên mới có thể theo bản năng đem nó so sánh với ta, để ý cái nhìn của ta. Nếu không, mỗi người một đạo, ngươi chỉ cần để ý đi về phía trước là được rồi, cần gì phải dừng lại nhìn người khác?”

Trần Cung im lặng nửa ngày không nói, một lúc lâu sau bỗng nhiên cười ra tiếng: “Không sai, ngươi nói không sai! Đa tạ ngươi, đã giúp ta mở ra một khúc mắc cùng nghi vấn, từ nay về sau, ta nhất định có thể tiến thêm một bước cao.”

Thẩm Kiều nhàn nhạt nói: “Vậy thì chúc mừng ngươi.”

Hắn nhắm mắt lại lần nữa, dựa lưng vào vách đá lạnh băng, bỏ mặc thân thể chính mình triệt để chìm vào bóng tối.

Bắt đầu từ một khắc kia, khi Yến Vô Sư đem hắn giao cho Tang Cảnh Hành, hắn đã học được không nên ôm lòng mong đợi từ người đó, bởi vì không mong đợi, thì sẽ không thất vọng, càng sẽ không tuyệt vọng. Cho nên vừa rồi khi Yến Vô Sư bỏ hắn một mình rời đi, dưới cái nhìn của hắn, cho dù ban đầu có chút bất ngờ, cũng rất nhanh có thể từ trong một chút bất ngờ này biến thành bình thản vô kỳ*.

* Vô kỳ: không chút kỳ lạ ngạc nhiên.

Đối phương vốn là người như vậy, cho dù tính tình thay đổi, bản chất lương bạc ích kỷ cũng sẽ không vì vậy mà giảm đi chút nào.

Rất nhiều chuyện, không chỉ vì bỏ ra, mà nhất định có thể nhận lại báo đáp.

Chính mình đã sớm quen, sao còn có thể khổ sở thất vọng?

Đám người Mộ Dung Thấm tìm khắp bốn phía, dần dần cũng cảm thất vô vọng. Trên người bọn họ tuy rằng vẫn mang theo lương khô, tuy rằng nhu cầu hàng ngày của võ công cao thủ so với người thường thì ít hơn rất nhiều, chút lương khô ấy đủ để duy trì một thời gian khá dài, nhưng cũng không có khả năng ở mãi trong này không ra ngoài. Vả lại nơi này  trũng sâu dưới lòng đất, không có ánh mặt trời, không khí ngột ngạt, cho dù bọn họ không chết vì đói, sớm muộn gì cũng chết vì bức bí.

Lúc này Tát Côn Bằng đề nghị: “Không bằng thuộc hạ đi xuống phía dưới vách núi tìm xem, có lẽ có lối ra khác?”

Trần Cung suy nghĩ một chút: “Cũng được, phía dưới mặc dù có Ngọc Tủy, nhưng cũng không đến nỗi không có nơi đặt chân. Ngươi cẩn thận một chút, đừng đụng đến đám Ngọc Tủy đó là được.”

Tát Côn Bằng đi xuông, Mộ Dung Tấn trẻ tuổi nóng tính, ngồi lâu khó chịu, cũng đứng dậy đi theo hắn luôn.

Mọi người vừa rồi đều bị viên hầu cào trúng ít nhiều. Vết thương sưng tấy, nhưng cũng không quá đáng lo. Bởi vì đây là ngoại thương, không cần ăn trái cây Ngọc Thung Dung. Dùng nước ở phần rễ Ngọc Thung Dung bôi lên vết thương là có thể giảm nhiệt dừng ngứa.

Trần Cung bảo Mộ Dung Thấm cũng đi xuống hỗ trợ tìm kiếm, sau đó hỏi Thẩm Kiều: “Nếu đi ra ngoài được, ngươi có tính toán gì?”

Thẩm Kiều từ từ mở mắt, trong bóng tối, không ai nhìn thấy mê man trong mắt hắn.

Dựa theo canh giờ cùng cước trình để tính, hiện giờ Yến Vô Sư đã sắp rời khỏi nơi này, đi lên mặt đất. Với năng lực của y, coi như hiện tại tạm thời không thể đối kháng chính diện với Phật Môn, Nho Môn, cũng có thể nhanh chóng liên lạc với người của Hoán Nguyệt Tông, không đến nỗi để mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Nói cách khác, cho dù không có mình, đối phương cũng có thể sống tốt.

Thẩm Kiều chợt nhớ tới một chuyện: “Vừa rồi thứ ngươi có được chính là một tàn quyển khác trong “Chu Dương Sách”?”

Trần Cung: “Không sai.”

Thẩm Kiều: “Vật ấy so với tàn quyển kia, có chỗ nào khác biệt hay không?”

Trần Cung trầm mặc một hồi, nói: “Ngươi biết bao nhiêu về “Chu Dương Sách”?”

Thẩm Kiều: “ “Chu Dương Sách” tổng cộng có năm quyển, dung hợp sở trường của cả ba nhà Nho Thích Đạo, chính là tâm huyết cả đời của Đào Hoằng Cảnh.”

Trần Cung: “Ngươi đã từng xem qua hai cuốn, có cảm tưởng gì?”

Thẩm Kiều: “Quả thật là võ học kỳ thư thiên hạ đệ nhất, giúp ích không nhỏ.”

Trần Cung: “Xem ra ngươi chỉ biết một mà không biết hai. “Chu Dương Sách” quả thực có tổng cộng năm quyển, cũng chính xác là sự dung nhập sở trường của ba nhà Nho Thích Đạo, nhưng đó chỉ là nội dung trong bốn quyển. Ngoài ra cuốn cuối cùng, quanh năm lưu lạc bên ngoài, không biết tung tích, nghe nói, bên trong ghi lại sự lý giải có liên quan đến võ công Ma Môn.”

Thẩm Kiều hơi sững sờ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy lời này của Trần Cung không thiếu những chỗ hợp lý.

Từ trước tới nay, Yến Vô Sư từng nhiều lần biến hóa chân khí Chu Dương Sách để sử dụng cho bản thân, thậm chí không tiếc lấy Thẩm Kiều ra để thử nghiệm, nhiều lần muốn kích thích tiềm lực của hắn. Nhưng sự thực chứng minh, võ công của y có căn cơ từ Ma tâm, căn bản không tương dung* với đạo tâm của Thẩm Kiều. Chu Dương Sách đối với y mà nói, kỳ thực như là vô bổ, bỏ thì thương mà vương thì tội.

*Tương dung: Tương thích, dung hợp.

Nếu như trong “Chu Dương Sách” chỉ ghi lại võ công của Nho Thích Đạo, Yến Vô Sư căn bản sẽ không nói ra lời “Không còn cách nào bù đắp kẽ hở” với Thẩm Kiều như vậy. Với bản lĩnh của y, sao lại không đoán ra trong Thái A kiếm cất giấu tàn quyển của “Chu Dương Sách” mà tàn quyển “Chu Dương Sách” này, lại đúng là thứ mà y cần.

Nghĩ tới tiền căn hậu quả và chân tướng, Thẩm Kiều chậm rãi thở ra một hơi, thần sắc ẩn hiện chút mệt mỏi, chỉ cảm thấy bỗng nhiên hơi rã rời.

Chỉ là thanh âm của hắn vẫn bình tĩnh như cũ: “Thì ra là vậy, Đào Hoằng Cảnh quả nhiên là thiên nhân ham mê nghiên cứu. Chả trách người trong Ma Môn cũng luôn ham muốn có được “Chu Dương Sách”. Xem ra, thứ bọn họ muốn, chính là tấm lụa này. Ngươi cũng như vậy, tâm tâm niệm niệm muốn chiếm được nó, có phải vì hiện tại ngươi đang luyện võ công của Ma Môn? Ngươi gia nhập Hợp Hoan tông?”

Trần Cung: “Chuyện cười, với thân phận và địa vị hiện giờ của ta, hà tất phải gia nhập Hợp Hoan tông để người ta chèn ép? Ngược là là đám người Hợp Hoan tông cần tới ta, cần ta tạo điều kiện thuận lợi cho chúng. Giữa chúng ta, bất quá chỉ là một hồi giao dịch và hợp tác hai bên cùng có lợi mà thôi.”

Nhưng mà nói nhiều cũng vô dụng, sự thực chính là hiện tại bọn họ vẫn như cũ bị vây ở chỗ này, không ra được.

Đám người Mộ Dung Thấm ở phía dưới tìm một vòng, tay trắng trở về. Tất cả mọi người có chút ủ rũ. Trần Cung cũng không lên tiếng nữa, nhân cơ hội tĩnh tọa nghỉ ngơi dưỡng sức, tiện đem nội dung vừa rồi vội vã lướt qua trên tấm lụa nhớ lại một lần nữa, tranh thủ biến hóa cho bản thân sử dụng.

Từ xưa tới nay hắn không phải người ngồi im chờ chết. Cho dù trong hoàn cảnh như vậy, hắn cũng sẽ tận lực sáng tạo cho riêng mình một môi trường có lợi nhất. Cho nên Trần Cung mới có thể ở trong loạn thế, từ một khố rách áo ôn không xu dính túi, đi được tới này hôm nay. Ngay cả đệ nhất cao thủ cung đình Tề quốc như Mộ Dung Thấm cũng phải cam nguyện quỳ dưới chân hắn, mặc hắn sai phái, ra lệnh.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, trên vách đá đột nhiên vang lên chút tiếng động nhỏ. Vốn đang buồn ngủ, tất cả mọi người đột nhiên mở mắt ra, chuyên chú nhìn về phía tiếng vang phát ra. Lập tức nhìn thấy một bóng người xuất hiện từ nơi Yến Vô Sư biến mất khi nãy.

Mộ Dung Tấn phản ứng đầu tiên. Hắn nhảy lên cao ba thước, nhấc kiếm muốn xông tới: “Yến Vô Sư?!”

Ba chữ này phát ra, đều là nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ thù hận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương