Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
-
Chương 127
Editor: Thiếu Quân
“Ngươi nói xem, sư tôn ta sẽ mang người đi đâu?” Ngọc Sinh Yên hỏi, buồn bực chán nản dựa vào cột trụ hành lang, tay cầm một cây cỏ lau chơi đùa với hươu con. Sư tôn không phải kiểu người thích bảo hộ nhỏ yếu, sao bỗng nhiên lại nuôi một nhóc hươu ở đây.
Quản gia cười nói: “Nếu ngài thấy hiếu kỳ, đi theo sau nhìn một cái là biết liền.”
Ngọc Sinh Yên lắc đầu ngay tắp lự: “Ta không điên mà đi làm ra cái chuyện tìm chết này. Chỉ là ngày mai phải quyết chiến rồi, ta thấy hình như sư tôn chẳng lo lắng chút nào, đúng là hoàng đế không vội, thái giám đã vội chết. Ngươi không phải người trong sư môn nhưng cũng đã theo sư tôn nhiều năm, đối với tâm tư của sư tôn chắc là hiểu rõ hơn ta nhiều?”
Quản gia hạ thấp người nói: “Không dám nhận khích lệ của nhị công tử. Tâm tủ chủ nhân người sâu tựa biển, kẻ làm tiểu nhân như ta sao dám phỏng đoán. Chỉ là chủ nhân làm việc, từ trước đến nay đều là đi một bước nhìn ba bước, lần này ước chiến với Hồ Lộc Cổ, chắc hẳn cũng đã có tính toán. Chủ nhân hồng phúc tề thiên, nhất định có thể bình an vô sự.”
Ngọc Sinh Yên không khỏi nở nụ cười. Quản gia này hoàn toàn sùng bái sư tôn, từ những câu nói này liền có thể nhìn ra được. Ở trong mắt đối phương, sư tôn từ trái sang phải từ trên xuống dưới quả thực không có chỗ nào không tốt.
“Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, bàn cược trên huyện, ngươi có đặt hay không?”
Quản gia đầu tiên là trợn to mắt, sau đó ho nhẹ một tiếng, che miệng hàm hồ nói: “Có đặt một chút.”
Ngọc Sinh Yên truy hỏi: “Một chút là bao nhiêu?”
Lão quản gia bất đắc dĩ: “Khoảng chừng hai mươi lượng thôi.”
Ngọc Sinh Yên: “Ít vậy á? Vừa rồi ngươi còn nói sư tôn nhất định sẽ thắng đấy!”
Quản gia cũng cười: “Vốn chỉ là đánh cược chơi một chút, chẳng lẽ còn phải làm cho cân xứng với thân phận bản thân sao? Nếu ngài thấy tẻ nhạt, không ngại lên trấn nhìn một chút. Nơi đó hiện giờ tụ tập không ít nhân sĩ giang hồ, vừa vặn có thể luận bàn một chút.”
Ngọc Sinh Yên: “Đại chiến sắp tới, ta không muốn đi trêu chọc thị phi.”
Thật ra hắn rất muốn đi theo chân Yến Vô Sư và Thẩm Kiều xem náo nhiệt, chỉ là lần trước không có mắt đắc tội sư tôn, hiện giờ không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng co đầu rụt cổ ở lại trong biệt trang, cũng lão quản gia câu được câu không đứng nói chuyện phiếm.
Quản gia nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của hắn, liền chủ động nói tiếp đề tài vừa rồi: “Vậy theo ngài thấy, chủ nhân là Thẩm đạo trưởng sẽ đi tới đâu, không bằng cùng tới đánh cược một phen?”
Ngọc Sinh Yên: “Cược cái gì?”
Quản gia cười nói: “ Chén ngọc bình ngọc thời Đại Hán lần trước tiển nhân thu được kia, không phải nhị lang quân rất thích sao, vậy dùng cái này làm vật cược thế nào?”
Ngọc Sinh Yên lên tinh thần, như con cá chép nhảy bật dậy: “Vậy ta lấy bộ cờ lưu ly sư huynh cho làm vật cược đi. Chờ bọn họ trở về, ta cũng chả dám tới hỏi, làm sao biết được kết quả?”
Quản gia: “Cái này thì dễ, Thẩm đạo trưởng dễ nói chuyện, trở về thì hỏi Thẩm đạo trưởng là được rồi.”
Ngọc Sinh Yên: “Đi ra ngoài tất nhiên là phải ăn cơm, cái này không thể tính vào. Sư tôn đặc biệt dẫn Thẩm đạo trưởng ra ngoài, dù thế nào cũng không phải chỉ vì muốn ăn một bữa đâu.”
Quản gia gật đầu: “Vậy tiểu nhiên đoán, có lẽ bọn họ tới thăm bằng hữu. Hiện giờ huyện Phủ Ninh có nhiều cao nhân tụ hợp, ngay cả Nhữ Yên cung chủ cũng tới. Nói không chừng chủ nhân và Thẩm đạo trưởng sẽ muốn đi gặp cố nhân.”
Ngọc Sinh Yên cười ha ha: “Trương thúc, sợ là ngay từ đầu ngươi đã thua ta rồi!”
Quản gia mỉm cười: “Nhị công tử còn chưa đoán đấy, sao biết ta sẽ thua?”
Ngọc Sinh Yên: “Với phong cách làm người của sư tôn ta, làm sao lại chủ động đi bái phỏng người khác. Nhữ Yên Khắc Huệ đã từng giao thủ với người từ lâu, chắc chắc sư tôn sẽ không tới tìm hắn nữa. Ngày mai phải quyết chiến cùng Hồ Lộc cổ rồi, lúc này càng phải giữ gìn thực lực mới đúng.”
Quản gia nghi hoặc: “Vậy suy đoán của ngài là?”
Ngọc Sinh Yên: “Nhân sinh tứ hỉ*, chính là ăn uống phiêu đổ**. Ta đoán lúc này bọn họ không ở sòng bạc, cũng là ở thanh lâu.”
*Nhân sinh tứ hỉ: Bốn niềm vui của cuộc đời.
**Phiêu đổ: Chơi gái, cá cược.
Quản gia: ….
Hắn chưa bao giờ nghe thấy tứ hỉ của nhân sinh lại là cái tứ hỉ đó.
Quản gia: “Chủ nhân muốn ôm ấp yêu thương mỹ nhân gì mà không có, trong biệt trang này cũng có đầy ca cơ mỹ mạo, sao đến mức phải mang Thẩm đạo trưởng đi đến cái nơi như thế?”
Ngọc Sinh Yên: “Cái này là ngươi không hiểu rồi. Thẩm đạo trưởng là người đầu óc chậm chạp, từ nhỏ đã thanh tâm quả dục, giống như đầu gỗ. Trên đời này, nơi có thể khai mở đầu óc con người nhất, không gì bằng nơi khói hoa. Không cần phải tự thể nghiệm, chỉ cần nhìn, đã có thể bừng tỉnh ngộ ra. Sư tôn đầu tiên phải mang Thẩm đạo trưởng đi trải nghiệm một chút cái gì gọi là nam nữ khác biệt, sau đó so sánh cao thấp, mới có thể lĩnh ngộ được cực lạc nhân gian!”
Quản gia kỳ quái: “So sánh cao thấp cái gì cơ?”
Ngọc Sinh Yên ồ một tiếng: “Chính là so sánh một chút giữa sư tôn với nữ tử…”
Hắn nói đến đây liền im bặt, thầm nghĩ nguy hiểm thật, suýt chút nữa là nói ra lời không nên nói rồi. Tình cảnh lúc trước nhìn thấy, cần phải nhanh chóng quên đi mới được.
Vội vàng mơ hồ bỏ qua: “Nói tóm lại, không phải sòng bạc thì là thanh lâu. Ngươi xem đến lúc bọn họ trở lại, nếu như Thẩm đạo trưởng mặt phiếm hoa đào, khóe mắt hàm tu*, vậy nhất định là đến nơi khói hoa mới có vẻ mặt như thế.”
*Mặt phiếm hoa đào, khóe mắt hàm tu: Mặt mũi ửng đỏ, trong mắt xấu hổ.
Quản gia: “…. Ngài có vẻ hiểu rất rõ nha.”
Ngọc Sinh Yên thấy vẻ mặt của hắn quai quái: “Ngươi cược hay không, không phải là luyến tiếc bộ bình ngọc, rồi đổi ý đó chứ?”
Quản gia vội vàng nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nào có đạo lý đổi ý cho được, tất nhiên là phải cược!”
Ngọc Sinh Yên đem cỏ lau ném lên đầu hươu con, đứng dậy cười nói: “Vậy ta chờ thu tiền cược thôi, đến lúc đó ngươi đừng có đau lòng đấy!”
Tâm trạng của hắn cuối cùng cũng coi như thoải mái hơn nhiều, đi mấy bước, quay đầu lại, vẫy vẫy tay với hươu con: “Lại đây, dẫn ngươi đi ăn thịt nướng.”
Lại hỏi quản gia: “Sư tôn đặt tên cho nó rồi chứ?”
Quản gia: “… Hình như là có đặt rồi.”
Ngọc Sinh Yên: “Tên là gì?”
Quản gia: “… A Kiều.”
Ngọc Sinh Yên hơi khựng lại: “Là Kiều nào?”
Quản gia nhịn cười: “Chính là cái mà ngài nghĩ đó.”
Hai người đưa mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, Ngọc Sinh Yên bỗng nhiên nói: “Hiện tại ta không đoán bọn họ đi thanh lâu nữa được không?”
Quản gia cười nói: “Ngài muốn đổi ý sao?”
Ngọc Sinh Yên không thể làm gì khác: “Quên đi quên đi.”
Hắn lại vẫy tay với hươu con: “Thẩm đạo trưởng, ăn thịt nướng không?”
Quản gia: “….”
Hươu con dùng ánh mắt vô tội nhìn lại.
Thẩm Kiều không ăn thịt nướng, cũng không tới thanh lâu. Hiện tại hắn đang ở bên hồ.
Cái hồ này cách biệt trang không xa. Bọn họ đang ngồi trong lương đình, Yến Vô Sư thì lại bảo người đem đem cá tôm câu được ướp thêm rượu vào rồi trình lên, mang thêm một vò rượu ngon lâu năm, dưới cái nhìn của người ngoài quả thật như đang sống những ngày tháng thần tiên.
Yến Vô Sư xưa nay hiểu nên làm cách nào để cuộc sống của mình trôi qua càng thêm thoải mái. Tuy nói ăn gió nằm sương bên ngoài y cũng từng trải qua rồi, nhưng nếu như có thể không ủy khuất chính mình, y nhất định sẽ không ủy khuất.
“Ngươi gọi sẵn nhân thủ từ khi nào vậy?” Thẩm Kiều có chút kỳ quái.
“Chung quanh đây có một dịch quán, trước kia không buôn bán được, ta mua lại, đem người trong biệt trang đẩy sang một ít. Lúc bên này có nhã khách tới thả câu, cũng có thể buôn bán chút đồ ăn, buổi chiều cũng có thể thuận tiện qua đêm tại dịch quán, không cần phải vội vàng chạy về thành.”
Thẩm Kiều cười nói: “Sợ cũng chỉ có mình ngươi làm được như vậy thôi.”
Yến Vô Sư: “Phong cảnh quanh đây vừa có Bán Bộ Phong vừa có Ứng Hối Phong địa thế hiểm trở, sơn thế chót vót, tất nhiên sẽ có văn nhân mặc khách tới chơi, cũng không đến mức hoàn toàn không có người tới thăm hỏi.”
Thẩm Kiều nghe ra được ý ngầm trong lời đối phương. Gian dịch quán này, mục đích chính vẫn là trạm trung chuyển tin tức hoặc là tìm kiếm thông tin. Dù sao nơi này ở ngay bên cạnh đường lớn, có rất nhiều người sẽ chọn nghỉ chân tại dịch quán. Còn việc tìm đầu bếp tay nghề tốt tới làm cơm, còn cả tỳ nữ dâng đồ nhắm rượu, đó đều là chuyên để phục vụ cho Yến tông chủ, kiếm được tiền hay không, cũng không quan trọng.
Những món ăn trước mắt này, cơ bản đều dùng rượu chế thành, hương rượu nồng đậm, xông người đến say.
Thẩm Kiều cũng không phải không uống chút rượu nào, mà khi hắn nhìn chén rượu lâu năm tràn đầy trước mắt, mặt vẫn lộ vẻ khó xử: “Kỳ thực tửu lượng của ta không tốt lắm.”
Rượu này nhìn qua đã biết là loại làm say lòng người.
Yến Vô Sư đem ly rượu trong tay mình đổ đầy, sau đó uống một hơi cạn sạch: “Ta cũng sắp đi chịu chết rồi, mà ngay cả một chén rượu ngươi cũng không chịu uống.”
Thẩm Kiều: “….”
Biết rõ là y cố ý nói như vậy, nhưng Thẩm Kiều vẫn cầm chén rượu lên, chia làm hai lần uống hết. Một luồng hơi nóng hừng hực chảy qua cuống họng, chỉ trong thoáng chốc đã bắt đầu đốt từ dạ dày ra tới toàn thân.
“Đay là Thiêu tửu?” Hắn có chút ngạc nhiên.
Yến Vô Sư lắc đầu: “Không phải, chỉ là bỏ thêm chút thù du hoa tiêu, cho nên vị có nồng hơn một chút. Chỉ là tôm cá có tính hàn, vừa vặn trung hòa.”
Thị nữ tiến lên đem tôm bóc vỏ, thịt mềm lột ra để vào trong đĩa nhỏ trước mặt Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều cho vào trong miệng, tôm cá tươi ngon ngọt ngào cộng với hương rượu nồng đậm, quả thực dư vị vô cùng. Hắn để đũa xuống, thấy thị nữ còn muốn bỏ thêm vào trong đĩa của mình, khoát tay một cái nói: “Ta sợ ăn nhiều sẽ say mất, không ăn nữa.”
Yến Vô Sư lắc đầu một cái: “Ăn xong bữa tiệc này, không biết lần đến Bán Bộ Phong tiếp theo, người ngồi đối diện với ngươi có còn là ta nữa hay không. Ngươi vậy mà ngay cả động đũa cũng ngại nhiều, thật là làm ta thương tâm.”
Thẩm Kiều: “… Ngươi đừng luôn miệng lấy chuyện này ra mà nói. Hồ Lộc Cổ tuy rằng lợi hại, nhưng ngươi cũng chẳng phải người thường, sao có thể dễ chết như vậy!”
Yến Vô Sư vẫy lui thị nữ, tự tay đổ đầy rượu cho hắn, nhàn nhạt nói: “Thế sự vô thường, mặc dù ta luôn ngông cuồng, cũng không dám nói mình nhất định có thể đánh thắng. Trận chiến này, Hồ Lộc Cổ vừa là cần thông qua đánh thắng ta, tỏ rõ với thế nhân hắn từ lâu đã hơn xa Kỳ Phượng Các, càng là vì muốn dương oai cho Đột Quyết. Nếu như hắn có thể giết ta mà không giết, chẳng phải là phụ bạc cái uy danh hiển hách của hắn sao. Nếu như ta có thể giết được Hồ Lộc Cổ nhưng lại không xuống tay, cái này cũng không phải bản tính của ta.”
Thẩm Kiều khe khẽ thở dài, không đành lòng làm trái, rốt cục không cự tuyệt rượu này nữa.
Yến Vô Sư vốn không có ý tốt. Trong ngày thường không có cơ hội ép Thẩm Kiều uống rượu, hiện tại đúng lúc có thể nhân cơ hội thưởng thúc dáng vẻ say rượu của mỹ nhân, cho nên mới cứ nói lời uy hiếp hắn. Một chén tiếp một chén rót tới, ai ngờ Thẩm Kiều nói mình tửu lượng kém không phải là nói đùa. Ba chén vào bụng, hai gò má đã vương lên chút hồng nhợt nhạt, ánh mắt cũng không còn vẻ thanh minh như trong dĩ vãng.
Tình cảnh như vậy, suốt đời chỉ có thể thấy được vài lần. Chỉ sợ lần sau muốn rót rượu cho Thẩm Kiều, cũng không còn dễ dàng như vậy, quay về phải tìm người vẽ lại mới được. Yến Vô Sư thầm nghĩ, một bên đưa tay chạm lên mặt đối phương một cái, quả nhiên rất nóng.
Thẩm Kiều đỡ lấy trán, thật ra không say đến vậy, chỉ là phản ứng có chút chậm chạp mà thôi. Không hiểu tại sao y lại đột nhiên vươn tay chạm lên mặt mình, mê mê man man trừng một lúc lâu, dần dần lộ ra biểu tình khó chịu.
Yến Vô Sư thật sự không biết tửu lượng của hắn lại thấp như vậy, nhìn hắn lảo đà lảo đảo, đành phải đi sang ngồi ở bên cạnh đỡ lấy hắn: “Muốn ói?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái, lấy tay che mặt, nửa ngảy không lên tiếng.
Dù Yến Vô Sư có lợi hại đến đâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không đoán ra được đây là có ý gì. Nhưng cách làm của y rất thẳng thắn, trực tiếp vươn tay tới, kéo bàn tay che mặt của đối phương xuống.
Yến Vô Sư nhạy bén cỡ nào, lập tức cảm thấy trên ngón tay dúng chút ướt át.
Lại nhìn hai mắt Thẩm Kiều, hơi nước mịt mờ, phân không rõ là bị rượu xông mờ, hay là vì khóc.
Yến Vô Sư rốt cục không duy trì nổi ý cười thanh nhàn trêu tức trên mặt nữa, biểu tình hơi động.
Y vốn chỉ muốn thưởng thức cảnh tượng mỹ nhân say rượu mà thôi, không ngờ lại khiến mỹ nhân rơi lệ. Quả thật Thẩm Kiều đã từng khóc mấy lần, nhưng mấy lần đó, cũng đều là trong lòng xúc động, sầu não đến cùng cực.
Tính tình Thẩm Kiều tuy rằng khá nhu hòa, nhưng bên trong lại vô cùng thẳng thắn cương nghị, tuyệt đối không phải kiểu người mềm yếu hơi một chút là gào khóc rơi lệ. Hắn khẽ cau mày, tựa hồ không nghĩ tới Yến Vô Sư lại làm như vậy. Nhưng ướt át trong hốc mắt chung quy cũng chỉ là ướt át, vẫn chưa ngưng tụ thành nước mắt mà rơi xuống.
“A Kiều, ngươi đang khổ sở vì ta, chỉ lo ta đánh trận này với Hồ Lộc Cổ, một đi không trở lại, đúng không?” Yến Vô Sư ôn nhu nói.
Thẩm Kiều thở dài, cũng là vì uống rượu, hắn mới có thể không tự chủ dược mà đem u sầu để lộ ra ngoài. Bằng không cùng lắm chỉ là trầm mặc hơn ngày thường một chút mà thôi.
Hắn đẩy khuỷu tay ra, tựa như muốn tránh khỏi cái ôm của Yến Vô Sư. Nhưng thân thể vì uống rượu mà mềm nhũn, nhất thời mất đi cái nhanh nhẹn của người luyện võ, có chút lực bất tòng tâm, chỉ có thể bỏ qua: “Nhắc tới cũng thật lạ, nếu như đổi thành ta tự mình đi giao chiến với Hồ Lộc Cổ, thì chỉ cảm thấy nhân sinh cuối cùng cũng đến ngày đó, trong lòng hào khí can vân*, cũng không hề có suy nghĩ khác. Nhưng nếu là bằng hữu làm như vậy, ta lại chỉ còn thấy lo lắng.”
*Hào khí can vân: Khí phách hào hùng, thoải mái.
“Bằng hữu.” Yến Vô Sư thưởng thức cái từ này ngay bên miệng, “Đổi lại thành Lý Thanh Ngư đi quyết chiến cùng Hồ Lộc Cổ, ngươi cũng sẽ lo lắng như vậy sao?”
Thẩm Kiều còn nghiêm túc tự hỏi, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, nửa ngày cũng không đưa ra được đáp án.
Còn cần đáp án làm gì nữa? Yến Vô Sư nở nụ cười, tay nhẹ nhàng chạm lên thái dương của Thẩm Kiều: “A Kiều.”
Thẩm Kiều nhay nhay thái dương: “… Ừm?”
Yến Vô Sư: “A Kiều.”
Hắn đem cả không mặt chôn vào trong hõm cổ Thẩm Kiều, đem cái tên này ôn nhu gọi mãi, đảo qua đảo lại trong đáy lòng cả trăm ngàn lần.
Thẩm Kiều không ý thức được y thế của hai người ám muội cỡ nào, chỉ cảm thấy cái cổ bị tóc của y cọ đến có chút ngứa, không nhịn được đẩy đối phương ra, nghiêng nghiêng ngả ngả đứng lên đi về phía hồ, khom lưng múc nước trong hồ hất lên mặt. Nước hồ lạnh lẽo chạm tới, cảm giác thần trí trong nháy mắt trở về rất nhiều.
Yến Vô Sư đi tới dìu hắn: “Trở về thôi.”
Thẩm Kiều gật gật đầu, không nhịn được oán giận: “Sau này không thể uống rượu nữa.”
Yến Vô Sư cười nhạo: “Bản thân ngươi tửu lượng kém, nên luyện nhiều một chút.”
Thẩm Kiều đau đầu: “Lần tới trừ phi là lại có người muốn giao thủ với Hồ Lộc Cổ, bằng không ai cũng không ép được ta uống chén rượu tiễn bước này.”
Yến Vô Sư cười ha hả.
Thẩm Kiều vận công giải rượu, tuy rằng đầu óc vẫn còn hỗn loạn, nhưng cuối cùng cũng coi như có thể tự bước đi.
Thời điểm trở lại biệt trang đã là gần chạng vạng. Ở đầu kia hươu con đang ăn cỏ trong tiền viện. Dòng suy nghĩ của Thẩm Kiều không rõ ràng ổn trọng như dĩ vãng nữa, hành vi cũng có chút ấu trĩ, vậy mà lại chạy tới ôm lấy cổ nhóc hươu, nhỏ giọng nói với nó: “Ta đổi cho ngươi cái tên mới được không nào?”
Ở đầu kia Yến Vô Sư vẫy tay: “A Kiều, lại đây.”
Không đợi Thẩm Kiều phân rõ được đây là đang gọi ai, hươu con đã bỏ lại Thẩm Kiều, vui vẻ chạy tới.
Một ngụm ác khí nghẹn ở trong lòng Thẩm Kiều. Hắn dựa vào cột trụ vò đầu, tâm nói mình vừa này việc gì phải lo lắng cho người nọ, đúng là làm điều thừa mà.
Sau phút giây đó, hắn cũng không nhớ rõ mình đi ngủ lúc nào, cũng không nhớ rõ mình làm cách nào trở lại phòng ngủ, Tất cả giống như đều rơi vào trong mộng, cách một tấm màn che, mơ mơ hồ hồ, như hoa trong gương trăng trong nước.
Đợi đến khi Thẩm Kiều tỉnh dậy từ sau giấc ngủ dài, cảm thấy cảm giác hiện giờ của mình, giống như trực tiếp ngủ qua cả xuân hạ thu đông, thỏa chí vô cùng, thần thanh khí sảng.
Hắn rửa mặt sạch sẽ, hỏi thị nữ tới đưa đồ xem canh giờ nào rồi. Tỳ nữ nói: “Ngài đã ngủ đủ một ngày một đêm, lúc này đã là giờ mão*, trên Bán Bộ Phong, chủ nhân và Hồ Lộc Cổ, chắc hẳn đã bắt đầu đấu rồi.”
*Giờ mão: 5 đến 7 giờ sáng.
Thẩm Kiều giật nảy mình, không dám tin tưởng mình lại ngủ lâu như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, rất có thể là bị Yến Vô Sư chơi rồi, nhân dịp hắn say rượu mê man, liền điểm huyệt ngủ của mình.
Nhưng hắn cũng không kịp nói thêm gì nữa, tóm lấy Sơn Hà Đồng Bi kiếm, thân hình lóe lên, trực tiếp lao về hướng Bán Bộ Phong.
“Ngươi nói xem, sư tôn ta sẽ mang người đi đâu?” Ngọc Sinh Yên hỏi, buồn bực chán nản dựa vào cột trụ hành lang, tay cầm một cây cỏ lau chơi đùa với hươu con. Sư tôn không phải kiểu người thích bảo hộ nhỏ yếu, sao bỗng nhiên lại nuôi một nhóc hươu ở đây.
Quản gia cười nói: “Nếu ngài thấy hiếu kỳ, đi theo sau nhìn một cái là biết liền.”
Ngọc Sinh Yên lắc đầu ngay tắp lự: “Ta không điên mà đi làm ra cái chuyện tìm chết này. Chỉ là ngày mai phải quyết chiến rồi, ta thấy hình như sư tôn chẳng lo lắng chút nào, đúng là hoàng đế không vội, thái giám đã vội chết. Ngươi không phải người trong sư môn nhưng cũng đã theo sư tôn nhiều năm, đối với tâm tư của sư tôn chắc là hiểu rõ hơn ta nhiều?”
Quản gia hạ thấp người nói: “Không dám nhận khích lệ của nhị công tử. Tâm tủ chủ nhân người sâu tựa biển, kẻ làm tiểu nhân như ta sao dám phỏng đoán. Chỉ là chủ nhân làm việc, từ trước đến nay đều là đi một bước nhìn ba bước, lần này ước chiến với Hồ Lộc Cổ, chắc hẳn cũng đã có tính toán. Chủ nhân hồng phúc tề thiên, nhất định có thể bình an vô sự.”
Ngọc Sinh Yên không khỏi nở nụ cười. Quản gia này hoàn toàn sùng bái sư tôn, từ những câu nói này liền có thể nhìn ra được. Ở trong mắt đối phương, sư tôn từ trái sang phải từ trên xuống dưới quả thực không có chỗ nào không tốt.
“Ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, bàn cược trên huyện, ngươi có đặt hay không?”
Quản gia đầu tiên là trợn to mắt, sau đó ho nhẹ một tiếng, che miệng hàm hồ nói: “Có đặt một chút.”
Ngọc Sinh Yên truy hỏi: “Một chút là bao nhiêu?”
Lão quản gia bất đắc dĩ: “Khoảng chừng hai mươi lượng thôi.”
Ngọc Sinh Yên: “Ít vậy á? Vừa rồi ngươi còn nói sư tôn nhất định sẽ thắng đấy!”
Quản gia cũng cười: “Vốn chỉ là đánh cược chơi một chút, chẳng lẽ còn phải làm cho cân xứng với thân phận bản thân sao? Nếu ngài thấy tẻ nhạt, không ngại lên trấn nhìn một chút. Nơi đó hiện giờ tụ tập không ít nhân sĩ giang hồ, vừa vặn có thể luận bàn một chút.”
Ngọc Sinh Yên: “Đại chiến sắp tới, ta không muốn đi trêu chọc thị phi.”
Thật ra hắn rất muốn đi theo chân Yến Vô Sư và Thẩm Kiều xem náo nhiệt, chỉ là lần trước không có mắt đắc tội sư tôn, hiện giờ không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng co đầu rụt cổ ở lại trong biệt trang, cũng lão quản gia câu được câu không đứng nói chuyện phiếm.
Quản gia nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của hắn, liền chủ động nói tiếp đề tài vừa rồi: “Vậy theo ngài thấy, chủ nhân là Thẩm đạo trưởng sẽ đi tới đâu, không bằng cùng tới đánh cược một phen?”
Ngọc Sinh Yên: “Cược cái gì?”
Quản gia cười nói: “ Chén ngọc bình ngọc thời Đại Hán lần trước tiển nhân thu được kia, không phải nhị lang quân rất thích sao, vậy dùng cái này làm vật cược thế nào?”
Ngọc Sinh Yên lên tinh thần, như con cá chép nhảy bật dậy: “Vậy ta lấy bộ cờ lưu ly sư huynh cho làm vật cược đi. Chờ bọn họ trở về, ta cũng chả dám tới hỏi, làm sao biết được kết quả?”
Quản gia: “Cái này thì dễ, Thẩm đạo trưởng dễ nói chuyện, trở về thì hỏi Thẩm đạo trưởng là được rồi.”
Ngọc Sinh Yên: “Đi ra ngoài tất nhiên là phải ăn cơm, cái này không thể tính vào. Sư tôn đặc biệt dẫn Thẩm đạo trưởng ra ngoài, dù thế nào cũng không phải chỉ vì muốn ăn một bữa đâu.”
Quản gia gật đầu: “Vậy tiểu nhiên đoán, có lẽ bọn họ tới thăm bằng hữu. Hiện giờ huyện Phủ Ninh có nhiều cao nhân tụ hợp, ngay cả Nhữ Yên cung chủ cũng tới. Nói không chừng chủ nhân và Thẩm đạo trưởng sẽ muốn đi gặp cố nhân.”
Ngọc Sinh Yên cười ha ha: “Trương thúc, sợ là ngay từ đầu ngươi đã thua ta rồi!”
Quản gia mỉm cười: “Nhị công tử còn chưa đoán đấy, sao biết ta sẽ thua?”
Ngọc Sinh Yên: “Với phong cách làm người của sư tôn ta, làm sao lại chủ động đi bái phỏng người khác. Nhữ Yên Khắc Huệ đã từng giao thủ với người từ lâu, chắc chắc sư tôn sẽ không tới tìm hắn nữa. Ngày mai phải quyết chiến cùng Hồ Lộc cổ rồi, lúc này càng phải giữ gìn thực lực mới đúng.”
Quản gia nghi hoặc: “Vậy suy đoán của ngài là?”
Ngọc Sinh Yên: “Nhân sinh tứ hỉ*, chính là ăn uống phiêu đổ**. Ta đoán lúc này bọn họ không ở sòng bạc, cũng là ở thanh lâu.”
*Nhân sinh tứ hỉ: Bốn niềm vui của cuộc đời.
**Phiêu đổ: Chơi gái, cá cược.
Quản gia: ….
Hắn chưa bao giờ nghe thấy tứ hỉ của nhân sinh lại là cái tứ hỉ đó.
Quản gia: “Chủ nhân muốn ôm ấp yêu thương mỹ nhân gì mà không có, trong biệt trang này cũng có đầy ca cơ mỹ mạo, sao đến mức phải mang Thẩm đạo trưởng đi đến cái nơi như thế?”
Ngọc Sinh Yên: “Cái này là ngươi không hiểu rồi. Thẩm đạo trưởng là người đầu óc chậm chạp, từ nhỏ đã thanh tâm quả dục, giống như đầu gỗ. Trên đời này, nơi có thể khai mở đầu óc con người nhất, không gì bằng nơi khói hoa. Không cần phải tự thể nghiệm, chỉ cần nhìn, đã có thể bừng tỉnh ngộ ra. Sư tôn đầu tiên phải mang Thẩm đạo trưởng đi trải nghiệm một chút cái gì gọi là nam nữ khác biệt, sau đó so sánh cao thấp, mới có thể lĩnh ngộ được cực lạc nhân gian!”
Quản gia kỳ quái: “So sánh cao thấp cái gì cơ?”
Ngọc Sinh Yên ồ một tiếng: “Chính là so sánh một chút giữa sư tôn với nữ tử…”
Hắn nói đến đây liền im bặt, thầm nghĩ nguy hiểm thật, suýt chút nữa là nói ra lời không nên nói rồi. Tình cảnh lúc trước nhìn thấy, cần phải nhanh chóng quên đi mới được.
Vội vàng mơ hồ bỏ qua: “Nói tóm lại, không phải sòng bạc thì là thanh lâu. Ngươi xem đến lúc bọn họ trở lại, nếu như Thẩm đạo trưởng mặt phiếm hoa đào, khóe mắt hàm tu*, vậy nhất định là đến nơi khói hoa mới có vẻ mặt như thế.”
*Mặt phiếm hoa đào, khóe mắt hàm tu: Mặt mũi ửng đỏ, trong mắt xấu hổ.
Quản gia: “…. Ngài có vẻ hiểu rất rõ nha.”
Ngọc Sinh Yên thấy vẻ mặt của hắn quai quái: “Ngươi cược hay không, không phải là luyến tiếc bộ bình ngọc, rồi đổi ý đó chứ?”
Quản gia vội vàng nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nào có đạo lý đổi ý cho được, tất nhiên là phải cược!”
Ngọc Sinh Yên đem cỏ lau ném lên đầu hươu con, đứng dậy cười nói: “Vậy ta chờ thu tiền cược thôi, đến lúc đó ngươi đừng có đau lòng đấy!”
Tâm trạng của hắn cuối cùng cũng coi như thoải mái hơn nhiều, đi mấy bước, quay đầu lại, vẫy vẫy tay với hươu con: “Lại đây, dẫn ngươi đi ăn thịt nướng.”
Lại hỏi quản gia: “Sư tôn đặt tên cho nó rồi chứ?”
Quản gia: “… Hình như là có đặt rồi.”
Ngọc Sinh Yên: “Tên là gì?”
Quản gia: “… A Kiều.”
Ngọc Sinh Yên hơi khựng lại: “Là Kiều nào?”
Quản gia nhịn cười: “Chính là cái mà ngài nghĩ đó.”
Hai người đưa mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, Ngọc Sinh Yên bỗng nhiên nói: “Hiện tại ta không đoán bọn họ đi thanh lâu nữa được không?”
Quản gia cười nói: “Ngài muốn đổi ý sao?”
Ngọc Sinh Yên không thể làm gì khác: “Quên đi quên đi.”
Hắn lại vẫy tay với hươu con: “Thẩm đạo trưởng, ăn thịt nướng không?”
Quản gia: “….”
Hươu con dùng ánh mắt vô tội nhìn lại.
Thẩm Kiều không ăn thịt nướng, cũng không tới thanh lâu. Hiện tại hắn đang ở bên hồ.
Cái hồ này cách biệt trang không xa. Bọn họ đang ngồi trong lương đình, Yến Vô Sư thì lại bảo người đem đem cá tôm câu được ướp thêm rượu vào rồi trình lên, mang thêm một vò rượu ngon lâu năm, dưới cái nhìn của người ngoài quả thật như đang sống những ngày tháng thần tiên.
Yến Vô Sư xưa nay hiểu nên làm cách nào để cuộc sống của mình trôi qua càng thêm thoải mái. Tuy nói ăn gió nằm sương bên ngoài y cũng từng trải qua rồi, nhưng nếu như có thể không ủy khuất chính mình, y nhất định sẽ không ủy khuất.
“Ngươi gọi sẵn nhân thủ từ khi nào vậy?” Thẩm Kiều có chút kỳ quái.
“Chung quanh đây có một dịch quán, trước kia không buôn bán được, ta mua lại, đem người trong biệt trang đẩy sang một ít. Lúc bên này có nhã khách tới thả câu, cũng có thể buôn bán chút đồ ăn, buổi chiều cũng có thể thuận tiện qua đêm tại dịch quán, không cần phải vội vàng chạy về thành.”
Thẩm Kiều cười nói: “Sợ cũng chỉ có mình ngươi làm được như vậy thôi.”
Yến Vô Sư: “Phong cảnh quanh đây vừa có Bán Bộ Phong vừa có Ứng Hối Phong địa thế hiểm trở, sơn thế chót vót, tất nhiên sẽ có văn nhân mặc khách tới chơi, cũng không đến mức hoàn toàn không có người tới thăm hỏi.”
Thẩm Kiều nghe ra được ý ngầm trong lời đối phương. Gian dịch quán này, mục đích chính vẫn là trạm trung chuyển tin tức hoặc là tìm kiếm thông tin. Dù sao nơi này ở ngay bên cạnh đường lớn, có rất nhiều người sẽ chọn nghỉ chân tại dịch quán. Còn việc tìm đầu bếp tay nghề tốt tới làm cơm, còn cả tỳ nữ dâng đồ nhắm rượu, đó đều là chuyên để phục vụ cho Yến tông chủ, kiếm được tiền hay không, cũng không quan trọng.
Những món ăn trước mắt này, cơ bản đều dùng rượu chế thành, hương rượu nồng đậm, xông người đến say.
Thẩm Kiều cũng không phải không uống chút rượu nào, mà khi hắn nhìn chén rượu lâu năm tràn đầy trước mắt, mặt vẫn lộ vẻ khó xử: “Kỳ thực tửu lượng của ta không tốt lắm.”
Rượu này nhìn qua đã biết là loại làm say lòng người.
Yến Vô Sư đem ly rượu trong tay mình đổ đầy, sau đó uống một hơi cạn sạch: “Ta cũng sắp đi chịu chết rồi, mà ngay cả một chén rượu ngươi cũng không chịu uống.”
Thẩm Kiều: “….”
Biết rõ là y cố ý nói như vậy, nhưng Thẩm Kiều vẫn cầm chén rượu lên, chia làm hai lần uống hết. Một luồng hơi nóng hừng hực chảy qua cuống họng, chỉ trong thoáng chốc đã bắt đầu đốt từ dạ dày ra tới toàn thân.
“Đay là Thiêu tửu?” Hắn có chút ngạc nhiên.
Yến Vô Sư lắc đầu: “Không phải, chỉ là bỏ thêm chút thù du hoa tiêu, cho nên vị có nồng hơn một chút. Chỉ là tôm cá có tính hàn, vừa vặn trung hòa.”
Thị nữ tiến lên đem tôm bóc vỏ, thịt mềm lột ra để vào trong đĩa nhỏ trước mặt Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều cho vào trong miệng, tôm cá tươi ngon ngọt ngào cộng với hương rượu nồng đậm, quả thực dư vị vô cùng. Hắn để đũa xuống, thấy thị nữ còn muốn bỏ thêm vào trong đĩa của mình, khoát tay một cái nói: “Ta sợ ăn nhiều sẽ say mất, không ăn nữa.”
Yến Vô Sư lắc đầu một cái: “Ăn xong bữa tiệc này, không biết lần đến Bán Bộ Phong tiếp theo, người ngồi đối diện với ngươi có còn là ta nữa hay không. Ngươi vậy mà ngay cả động đũa cũng ngại nhiều, thật là làm ta thương tâm.”
Thẩm Kiều: “… Ngươi đừng luôn miệng lấy chuyện này ra mà nói. Hồ Lộc Cổ tuy rằng lợi hại, nhưng ngươi cũng chẳng phải người thường, sao có thể dễ chết như vậy!”
Yến Vô Sư vẫy lui thị nữ, tự tay đổ đầy rượu cho hắn, nhàn nhạt nói: “Thế sự vô thường, mặc dù ta luôn ngông cuồng, cũng không dám nói mình nhất định có thể đánh thắng. Trận chiến này, Hồ Lộc Cổ vừa là cần thông qua đánh thắng ta, tỏ rõ với thế nhân hắn từ lâu đã hơn xa Kỳ Phượng Các, càng là vì muốn dương oai cho Đột Quyết. Nếu như hắn có thể giết ta mà không giết, chẳng phải là phụ bạc cái uy danh hiển hách của hắn sao. Nếu như ta có thể giết được Hồ Lộc Cổ nhưng lại không xuống tay, cái này cũng không phải bản tính của ta.”
Thẩm Kiều khe khẽ thở dài, không đành lòng làm trái, rốt cục không cự tuyệt rượu này nữa.
Yến Vô Sư vốn không có ý tốt. Trong ngày thường không có cơ hội ép Thẩm Kiều uống rượu, hiện tại đúng lúc có thể nhân cơ hội thưởng thúc dáng vẻ say rượu của mỹ nhân, cho nên mới cứ nói lời uy hiếp hắn. Một chén tiếp một chén rót tới, ai ngờ Thẩm Kiều nói mình tửu lượng kém không phải là nói đùa. Ba chén vào bụng, hai gò má đã vương lên chút hồng nhợt nhạt, ánh mắt cũng không còn vẻ thanh minh như trong dĩ vãng.
Tình cảnh như vậy, suốt đời chỉ có thể thấy được vài lần. Chỉ sợ lần sau muốn rót rượu cho Thẩm Kiều, cũng không còn dễ dàng như vậy, quay về phải tìm người vẽ lại mới được. Yến Vô Sư thầm nghĩ, một bên đưa tay chạm lên mặt đối phương một cái, quả nhiên rất nóng.
Thẩm Kiều đỡ lấy trán, thật ra không say đến vậy, chỉ là phản ứng có chút chậm chạp mà thôi. Không hiểu tại sao y lại đột nhiên vươn tay chạm lên mặt mình, mê mê man man trừng một lúc lâu, dần dần lộ ra biểu tình khó chịu.
Yến Vô Sư thật sự không biết tửu lượng của hắn lại thấp như vậy, nhìn hắn lảo đà lảo đảo, đành phải đi sang ngồi ở bên cạnh đỡ lấy hắn: “Muốn ói?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái, lấy tay che mặt, nửa ngảy không lên tiếng.
Dù Yến Vô Sư có lợi hại đến đâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không đoán ra được đây là có ý gì. Nhưng cách làm của y rất thẳng thắn, trực tiếp vươn tay tới, kéo bàn tay che mặt của đối phương xuống.
Yến Vô Sư nhạy bén cỡ nào, lập tức cảm thấy trên ngón tay dúng chút ướt át.
Lại nhìn hai mắt Thẩm Kiều, hơi nước mịt mờ, phân không rõ là bị rượu xông mờ, hay là vì khóc.
Yến Vô Sư rốt cục không duy trì nổi ý cười thanh nhàn trêu tức trên mặt nữa, biểu tình hơi động.
Y vốn chỉ muốn thưởng thức cảnh tượng mỹ nhân say rượu mà thôi, không ngờ lại khiến mỹ nhân rơi lệ. Quả thật Thẩm Kiều đã từng khóc mấy lần, nhưng mấy lần đó, cũng đều là trong lòng xúc động, sầu não đến cùng cực.
Tính tình Thẩm Kiều tuy rằng khá nhu hòa, nhưng bên trong lại vô cùng thẳng thắn cương nghị, tuyệt đối không phải kiểu người mềm yếu hơi một chút là gào khóc rơi lệ. Hắn khẽ cau mày, tựa hồ không nghĩ tới Yến Vô Sư lại làm như vậy. Nhưng ướt át trong hốc mắt chung quy cũng chỉ là ướt át, vẫn chưa ngưng tụ thành nước mắt mà rơi xuống.
“A Kiều, ngươi đang khổ sở vì ta, chỉ lo ta đánh trận này với Hồ Lộc Cổ, một đi không trở lại, đúng không?” Yến Vô Sư ôn nhu nói.
Thẩm Kiều thở dài, cũng là vì uống rượu, hắn mới có thể không tự chủ dược mà đem u sầu để lộ ra ngoài. Bằng không cùng lắm chỉ là trầm mặc hơn ngày thường một chút mà thôi.
Hắn đẩy khuỷu tay ra, tựa như muốn tránh khỏi cái ôm của Yến Vô Sư. Nhưng thân thể vì uống rượu mà mềm nhũn, nhất thời mất đi cái nhanh nhẹn của người luyện võ, có chút lực bất tòng tâm, chỉ có thể bỏ qua: “Nhắc tới cũng thật lạ, nếu như đổi thành ta tự mình đi giao chiến với Hồ Lộc Cổ, thì chỉ cảm thấy nhân sinh cuối cùng cũng đến ngày đó, trong lòng hào khí can vân*, cũng không hề có suy nghĩ khác. Nhưng nếu là bằng hữu làm như vậy, ta lại chỉ còn thấy lo lắng.”
*Hào khí can vân: Khí phách hào hùng, thoải mái.
“Bằng hữu.” Yến Vô Sư thưởng thức cái từ này ngay bên miệng, “Đổi lại thành Lý Thanh Ngư đi quyết chiến cùng Hồ Lộc Cổ, ngươi cũng sẽ lo lắng như vậy sao?”
Thẩm Kiều còn nghiêm túc tự hỏi, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, nửa ngày cũng không đưa ra được đáp án.
Còn cần đáp án làm gì nữa? Yến Vô Sư nở nụ cười, tay nhẹ nhàng chạm lên thái dương của Thẩm Kiều: “A Kiều.”
Thẩm Kiều nhay nhay thái dương: “… Ừm?”
Yến Vô Sư: “A Kiều.”
Hắn đem cả không mặt chôn vào trong hõm cổ Thẩm Kiều, đem cái tên này ôn nhu gọi mãi, đảo qua đảo lại trong đáy lòng cả trăm ngàn lần.
Thẩm Kiều không ý thức được y thế của hai người ám muội cỡ nào, chỉ cảm thấy cái cổ bị tóc của y cọ đến có chút ngứa, không nhịn được đẩy đối phương ra, nghiêng nghiêng ngả ngả đứng lên đi về phía hồ, khom lưng múc nước trong hồ hất lên mặt. Nước hồ lạnh lẽo chạm tới, cảm giác thần trí trong nháy mắt trở về rất nhiều.
Yến Vô Sư đi tới dìu hắn: “Trở về thôi.”
Thẩm Kiều gật gật đầu, không nhịn được oán giận: “Sau này không thể uống rượu nữa.”
Yến Vô Sư cười nhạo: “Bản thân ngươi tửu lượng kém, nên luyện nhiều một chút.”
Thẩm Kiều đau đầu: “Lần tới trừ phi là lại có người muốn giao thủ với Hồ Lộc Cổ, bằng không ai cũng không ép được ta uống chén rượu tiễn bước này.”
Yến Vô Sư cười ha hả.
Thẩm Kiều vận công giải rượu, tuy rằng đầu óc vẫn còn hỗn loạn, nhưng cuối cùng cũng coi như có thể tự bước đi.
Thời điểm trở lại biệt trang đã là gần chạng vạng. Ở đầu kia hươu con đang ăn cỏ trong tiền viện. Dòng suy nghĩ của Thẩm Kiều không rõ ràng ổn trọng như dĩ vãng nữa, hành vi cũng có chút ấu trĩ, vậy mà lại chạy tới ôm lấy cổ nhóc hươu, nhỏ giọng nói với nó: “Ta đổi cho ngươi cái tên mới được không nào?”
Ở đầu kia Yến Vô Sư vẫy tay: “A Kiều, lại đây.”
Không đợi Thẩm Kiều phân rõ được đây là đang gọi ai, hươu con đã bỏ lại Thẩm Kiều, vui vẻ chạy tới.
Một ngụm ác khí nghẹn ở trong lòng Thẩm Kiều. Hắn dựa vào cột trụ vò đầu, tâm nói mình vừa này việc gì phải lo lắng cho người nọ, đúng là làm điều thừa mà.
Sau phút giây đó, hắn cũng không nhớ rõ mình đi ngủ lúc nào, cũng không nhớ rõ mình làm cách nào trở lại phòng ngủ, Tất cả giống như đều rơi vào trong mộng, cách một tấm màn che, mơ mơ hồ hồ, như hoa trong gương trăng trong nước.
Đợi đến khi Thẩm Kiều tỉnh dậy từ sau giấc ngủ dài, cảm thấy cảm giác hiện giờ của mình, giống như trực tiếp ngủ qua cả xuân hạ thu đông, thỏa chí vô cùng, thần thanh khí sảng.
Hắn rửa mặt sạch sẽ, hỏi thị nữ tới đưa đồ xem canh giờ nào rồi. Tỳ nữ nói: “Ngài đã ngủ đủ một ngày một đêm, lúc này đã là giờ mão*, trên Bán Bộ Phong, chủ nhân và Hồ Lộc Cổ, chắc hẳn đã bắt đầu đấu rồi.”
*Giờ mão: 5 đến 7 giờ sáng.
Thẩm Kiều giật nảy mình, không dám tin tưởng mình lại ngủ lâu như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, rất có thể là bị Yến Vô Sư chơi rồi, nhân dịp hắn say rượu mê man, liền điểm huyệt ngủ của mình.
Nhưng hắn cũng không kịp nói thêm gì nữa, tóm lấy Sơn Hà Đồng Bi kiếm, thân hình lóe lên, trực tiếp lao về hướng Bán Bộ Phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook