Thiên Thần Và Ác Quỷ
-
Chương 48
Ngồi trong chiếc xe đưa tin chuyên dụng đang đỗ ở phía Đông quảng trường St. Peter, Gunther Glick, phóng viên của đài BBC, đang thầm nguyền rủa công việc được tổng biên tập giao cho. Mục tổng hợp tin hàng tháng mà anh làm lần đầu đã được ca ngợi hết lời là sắc bén, đáng tin cậy, và rất nhiều thông tin. Ấy thế mà giờ này anh phải ngồi chết dí ở đất Vatican để đợi tin về Giáo hoàng.
Anh tự nhắc mình rằng đưa tin cho đài BBC thì danh giá hơn và không thể nào giống việc ngồi bịa tin vịt cho tờ British Tattler, nhưng kiểu này thì nhất định không thể coi là đưa tin được.
Công việc của Glick cực kỳ đơn giản. Đơn giản đến mức quá đáng. Anh phải ngồi đây mà chờ mấy lão già cóc đế bí mật bầu ra một lão trùm sò cũng già cóc đế. Sau đó anh sẽ đứng trước ống kính máy quay, thực hiện một mẩu tin kéo dài 15 giây, lấy cảnh Vatican làm nền.
Thông minh gớm.
Glick không thể ngờ đài BBC giờ vẫn còn cử phóng viên đến tận nơi để đưa những tin rác rưởi kiểu này. Mấy ông lớn của làng truyền thông Hoa Kỳ đêm nay có thấy mặt mũi đâu. Đời nào họ thèm tới! Mà làm thế là quá đúng. Họ chỉ cần xem đài CNN, tóm lấy những nét chính, rồi cho người đứng nói trước một tấm phông màu xanh, sau đó ghi chồng lên một đoạn phim thật nào đó. MSNBC thậm chí còn có cả thiết bị tạo tiếng gió và mưa trong trường quay để cho những thước phim y như thật. Người xem bây giờ có cần sự thật nữa đâu, họ chỉ cắn giải trí và thư giãn mà thôi.
Glick ngồi nhìn qua cửa kính xe, mỗi lúc một thêm buồn chán. Trước mắt anh, hình khối những toà nhà của Vatican nhô cao trên nền trời như một bằng chứng buồn thảm về những gì bàn tay con người có thể tạo ra nếu họ thực sự quyết tâm.
- Suốt đời mình đã tạo ra được cái gì chưa nhỉ? - Anh chợt nói to ý nghĩ của mình. - Chưa thì phải.
- Thế thì đừng có cố quá nữa. - Một giọng phụ nữ cất lên ngay cạnh anh.
Glick giật nảy người. Anh gần như quên hẳn rằng trong xe còn có một người nữa. Glick quay xuống hàng ghế sau. Chinita Macri, kỹ thuật viên camera đi cùng với anh, đang lặng lẽ ngồi lau kính mắt. Lúc nào cũng thấy chị ta lau kính. Chinita là người da đen, nhưng thích được gọi là người Mỹ gốc Phi, một cách nói đầy oai vệ và bảnh choẹ. Và chị ta không bao giờ cho phép mọi người quên điều đó. Người phụ nữ này khá kỳ cục, nhưng Glick thích thế. Và dĩ nhiên anh phải tận dụng người bạn đồng hành này.
- Có chuyện gì thế hả Gunther? - Chinita hỏi.
- Chúng ta đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?
Chinita vẫn tiếp tục lau kính:
- Chứng kiến một sự kiện trọng đại.
- Mấy ông già tự giam mình trong phòng tối mà trọng đại à?
- Anh biết là sau khi chết anh sẽ xuống thẳng địa ngục, đúng thế không nào?
- Đang ở đó rồi thì đúng hơn.
- Nói tôi nghe xem nào. - Giọng Chinita sao nghe giống giọng nói của mẹ anh đến thế.
- Tôi muốn bỏ cuộc quá rồi.
- Trước đây anh viết cho tờ à?
- Đúng thế, nhưng chẳng làm được gì tiếng tăm cả.
- Thôi mà, tôi nghe nói anh đã viết một bài cực kỳ xuất sắc về cuộc sống tình dục bí mật của Nữ hoàng với những người hoàn toàn xa lạ.
- Cảm ơn.
- Này, mọi sự đang tốt đẹp dần lên đấy. Tối nay anh sẽ làm nên 15 giây lịch sử của ngành truyền hình.
Glick rên lên. Ngay lúc này anh như đã nghe thấy giọng nói của người dẫn chương trình: "Cảm ơn Gunther, thông tin thật tuyệt - Sau đó người này sẽ đưa mắt nhìn sang hướng khác và chuyển sang bản tin thời tiết. - Có lẽ chúng ta nên chuyển sang mục tiếp theo".
Macri cười phá lên:
- Không cần có chút kinh nghiệm nào à? Lại còn chòm râu kia nữa chứ! Quên chuyện đó đi.
Glick đưa tay lên sờ chòm râu đỏ trên cằm.
- Để thế này trông tôi thông minh sáng láng hơn đấy chứ.
Điện thoại trong xe đổ chuông, vừa đúng lúc để tránh cho Glick một thất bại nữa.
- Có khi là tổng biên tập đấy, - anh nói, lòng chợt tràn đầy hi vọng. - Biết đâu ông ấy định bảo chúng ta về làm tin tại trường quay.
- Về đề tài này ấy à? - Macri cười lớn. - Anh chỉ được cái mơ hão.
Glick trả lời điện thoại với phong thái điềm tĩnh nhất anh có thể nặn ra được:
- Gunther Glick, BBC, đưa tin trực tiếp tại thành phố Vatican.
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông đặc sệt chất Trung Đông:
- Nghe cho kỹ nhé. - Ông ta nói - Tôi sắp cho anh đổi đời đấy.
Anh tự nhắc mình rằng đưa tin cho đài BBC thì danh giá hơn và không thể nào giống việc ngồi bịa tin vịt cho tờ British Tattler, nhưng kiểu này thì nhất định không thể coi là đưa tin được.
Công việc của Glick cực kỳ đơn giản. Đơn giản đến mức quá đáng. Anh phải ngồi đây mà chờ mấy lão già cóc đế bí mật bầu ra một lão trùm sò cũng già cóc đế. Sau đó anh sẽ đứng trước ống kính máy quay, thực hiện một mẩu tin kéo dài 15 giây, lấy cảnh Vatican làm nền.
Thông minh gớm.
Glick không thể ngờ đài BBC giờ vẫn còn cử phóng viên đến tận nơi để đưa những tin rác rưởi kiểu này. Mấy ông lớn của làng truyền thông Hoa Kỳ đêm nay có thấy mặt mũi đâu. Đời nào họ thèm tới! Mà làm thế là quá đúng. Họ chỉ cần xem đài CNN, tóm lấy những nét chính, rồi cho người đứng nói trước một tấm phông màu xanh, sau đó ghi chồng lên một đoạn phim thật nào đó. MSNBC thậm chí còn có cả thiết bị tạo tiếng gió và mưa trong trường quay để cho những thước phim y như thật. Người xem bây giờ có cần sự thật nữa đâu, họ chỉ cắn giải trí và thư giãn mà thôi.
Glick ngồi nhìn qua cửa kính xe, mỗi lúc một thêm buồn chán. Trước mắt anh, hình khối những toà nhà của Vatican nhô cao trên nền trời như một bằng chứng buồn thảm về những gì bàn tay con người có thể tạo ra nếu họ thực sự quyết tâm.
- Suốt đời mình đã tạo ra được cái gì chưa nhỉ? - Anh chợt nói to ý nghĩ của mình. - Chưa thì phải.
- Thế thì đừng có cố quá nữa. - Một giọng phụ nữ cất lên ngay cạnh anh.
Glick giật nảy người. Anh gần như quên hẳn rằng trong xe còn có một người nữa. Glick quay xuống hàng ghế sau. Chinita Macri, kỹ thuật viên camera đi cùng với anh, đang lặng lẽ ngồi lau kính mắt. Lúc nào cũng thấy chị ta lau kính. Chinita là người da đen, nhưng thích được gọi là người Mỹ gốc Phi, một cách nói đầy oai vệ và bảnh choẹ. Và chị ta không bao giờ cho phép mọi người quên điều đó. Người phụ nữ này khá kỳ cục, nhưng Glick thích thế. Và dĩ nhiên anh phải tận dụng người bạn đồng hành này.
- Có chuyện gì thế hả Gunther? - Chinita hỏi.
- Chúng ta đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?
Chinita vẫn tiếp tục lau kính:
- Chứng kiến một sự kiện trọng đại.
- Mấy ông già tự giam mình trong phòng tối mà trọng đại à?
- Anh biết là sau khi chết anh sẽ xuống thẳng địa ngục, đúng thế không nào?
- Đang ở đó rồi thì đúng hơn.
- Nói tôi nghe xem nào. - Giọng Chinita sao nghe giống giọng nói của mẹ anh đến thế.
- Tôi muốn bỏ cuộc quá rồi.
- Trước đây anh viết cho tờ à?
- Đúng thế, nhưng chẳng làm được gì tiếng tăm cả.
- Thôi mà, tôi nghe nói anh đã viết một bài cực kỳ xuất sắc về cuộc sống tình dục bí mật của Nữ hoàng với những người hoàn toàn xa lạ.
- Cảm ơn.
- Này, mọi sự đang tốt đẹp dần lên đấy. Tối nay anh sẽ làm nên 15 giây lịch sử của ngành truyền hình.
Glick rên lên. Ngay lúc này anh như đã nghe thấy giọng nói của người dẫn chương trình: "Cảm ơn Gunther, thông tin thật tuyệt - Sau đó người này sẽ đưa mắt nhìn sang hướng khác và chuyển sang bản tin thời tiết. - Có lẽ chúng ta nên chuyển sang mục tiếp theo".
Macri cười phá lên:
- Không cần có chút kinh nghiệm nào à? Lại còn chòm râu kia nữa chứ! Quên chuyện đó đi.
Glick đưa tay lên sờ chòm râu đỏ trên cằm.
- Để thế này trông tôi thông minh sáng láng hơn đấy chứ.
Điện thoại trong xe đổ chuông, vừa đúng lúc để tránh cho Glick một thất bại nữa.
- Có khi là tổng biên tập đấy, - anh nói, lòng chợt tràn đầy hi vọng. - Biết đâu ông ấy định bảo chúng ta về làm tin tại trường quay.
- Về đề tài này ấy à? - Macri cười lớn. - Anh chỉ được cái mơ hão.
Glick trả lời điện thoại với phong thái điềm tĩnh nhất anh có thể nặn ra được:
- Gunther Glick, BBC, đưa tin trực tiếp tại thành phố Vatican.
Từ đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông đặc sệt chất Trung Đông:
- Nghe cho kỹ nhé. - Ông ta nói - Tôi sắp cho anh đổi đời đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook