Đột nhiên Kohler vùng đứng dậy, bất chấp đôi chân èo uột của ông ta. Mặt trắng bệch sợ hãi.

- Vittoria! Không được tháo rời cái bẫy ra thế!

Langdon hoang mang nhìn vẻ mặt kinh hoàng của ông giám đốc.

- 500 nanogram! - Kohler nói - Nếu cô phá hỏng từ trường…

- Thưa giám đốc, - Vittoria khẳng định, - Nó cực kỳ an toàn: Mỗi cái bẫy có một nguồn điện dự phòng, có pin hỗ trợ đề phòng nó bị tháo ra khỏi đế sạc. Mẫu vật vẫn được treo lơ lửng kế cả khi bị tháo rời khỏi hộp.

Kohler hình như vẫn chưa tin hẳn. Rồi sau đó, vẻ rất miễn cưỡng, ông ta ngồi xuống ghế.

- Pin này được kích hoạt tự động khi chúng ta tháo rời bẫy khỏi đế sạc, Vittoria nói:

- Chúng sẽ hoạt động trong vòng 24 tiếng đồng hồ như một bình gas dự trữ. - Cô quay sang Langdon, như thể cảm nhận được sự bất an của anh. - Phản vật chất có vài đặc tính rất khác lạ, thưa ông Langdon. Vì thế nên rất nguy hiểm. Một mẫu vật nặng 10 miligram - bằng kích cỡ một hạt cát - về mặt lí thuyết, có sức mạnh bằng 200 tấn khối nhiên liệu tên lửa thông thường.

Langdon lại thấy đầu óc bắt đầu quay cuồng chao đảo.

- Đây là nguồn năng lượng của tương lai. Mạnh gấp 1000 lần năng lượng hạt nhân. Hiệu quả cao gấp 100 lần. Không sản phẩm phụ. Không phóng xạ. Không gây ô nhiễm. Chỉ cần vài gram cũng đủ cung cấp năng lượng cho cả một thành phố lớn trong suốt một tuần.

- Vài gram? Đầy e ngại, Langdon tránh xa bục sạc.

- Đừng lo, - Vittoria nói - Những mẫu này chỉ là phần rất nhỏ của một gram - mấy phần triệu nên gần như vô hại. - Cô với lấy cái hộp và tháo ra khỏi bục sạc.

Kohler co rúm lại, nhưng vẫn không can thiệp. Khi chiếc bẫy được tháo rời ra, một tiếng kêu bíp sắc gọn vang lên, đèn điện tử gần đáy bẫy được kích hoạt. Những con số điện tử màu đỏ nhấp nháy, hiển thị số đếm ngược từ 24 giờ.

24:00:00…

23:59:58…

Langdon quan sát kỹ chiếc đồng hồ đếm ngược và nhận thấy rằng trông cái bẫy này chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ.

Pin sẽ chạy trong vòng 24 tiếng cho đến khi cạn sạch. Nó có thể được nạp bằng cách đặt trở lại vào bục. Nó được thiết kế không chỉ vì lí do an toàn mà còn để cho dễ di chuyển.

- Di chuyển được? - Kohler có vẻ sửng sốt. - Cô mang thứ này ra khỏi phòng thí nghiệm à?

- Dĩ nhiên là không, Vittoria nói:

- Nhưng chúng tôi phải tính đến cả đặc tính cơ động của nó chứ.

Vittoria dẫn Langdon và Kohler tới một góc phòng. Cô gái kéo tấm rèm sang bên, để lộ ra một khung cửa sổ, bên ngoài là một Phòng lớn. Tường, sàn và trần đều được phủ một lớp thép. Căn phòng gợi cho Langdon nhớ đến khoang chứa đầu của tầu siêu trọng tải mà anh từng được xem khi đến Papua New Guinea để nghiên cứu hình vẽ trên cơ thể của trường phái Hanta.

- Đây là khoang huỷ diệt. - Vittoria tuyên bố.

Kohler ngước nhìn cô:

- Cô đã thực sự nhìn thấy sự huỷ diệt?

- Cha tôi rất quan tâm đến cơ sở vật lí của Big Bang - một lượng lớn năng lượng tạo ra từ những lõi vật chất cực nhỏ.

Vittoria mở một ngăn kéo thép phía dưới cửa sổ, đặt chiếc bẫy vào trong và đóng lại. Rồi cô kéo cần gạt bên cạnh ngăn kéo.

Ngay sau đó, chiếc bẫy xuất hiện phía bên kia bức tường kính, từ từ lăn nhẹ qua căn phòng thép rộng hình vòng cung cho đến khi dừng hẳn ở gần giữa phòng.

Vittoria thoáng cười.

- Đây sẽ là lần đầu tiên các ông được chứng kiến sự huỷ diệt giữa vật chất và phản vật chất. Chỉ là vài phần triệu của một gram. Mẫu vật này vô cùng nhỏ!

Langdon quay sang nhìn cái bẫy phản vật chất nằm trơ trọi trên sàn thép. Kohler cũng hướng sang nhìn cửa sổ, đầy vẻ hoài nghi.

- Thông thường, - Vittoria giải thích, - chúng ta phải đợi đủ 24 tiếng đồng hồ cho đến khi cạn pin, sàn của căn phòng này có chứa điện từ. Nó có thể vượt qua chiếc bẫy, kéo phản vật chất ra khỏi trạng thái lơ lửng. Và khi phản vật chất chạm vào vật chất thì…

- Sự huỷ diệt, - Kohler thì thầm.

- Còn một điều nữa, - Vittoria nói - phản vật chất chỉ tạo ra năng lượng thuần khiết. Nó chuyền hoá 100% khối lượng thành lượng tử ánh sáng (photon). Vì vậy đừng nhìn thẳng vào mẫu vật. Các ông hãy bịt mắt lại.

Dù thấy hơi lo lắng, nhưng Langdon vẫn cho rằng Vittoria đang quan trọng hoá vấn đề. Không được nhìn thẳng vào chiếc hộp ư? Thiết bị này cách anh những gần 30 mét, nằm sau bức tường cực dầy phủ plexiglas dẻo. Hơn nữa, đốm bụi trong hộp lại quá nhỏ bé, gần như vô hình. Phải che mắt ư? Langdon nghĩ. Liệu cái đốm bụi đó có thể aản sinh ra bao nhiêu năng lượng.

Vittoria bấm nút.

Ngay lập tức, Langdon loá mắt. Một điểm sáng rực rỡ bửng lên bên trong hộp, rồi những luồng sáng cực mạnh bung ra khắp mọi hướng, ập vào khung cửa sổ trước mắt với sức mạnh của sấm sét. Anh loạng choạng khi vụ nổ lan nhanh lên mái vòm.

Vầng sáng ấy rực lên một hồi, nhưng chỉ trong giây lát, nó tự thu nhỏ dần vào bên trong cho đến khi chỉ còn là một đốm bụi nhỏ xíu và biến mất không còn lại dấu vết gì. Langdon chớp mắt đau đớn, đợi cho thị lực dần phục hồi lại. Anh nheo mắt nhìn căn phòng bằng thép nóng rực. Cái hộp lên sàn nhà đã biến mất, như thể nó đã tâm thành không khí và không để lại bất kỳ dấu vết nào… Anh tròn mắt kinh ngạc:

- Ch… Chúa ơi!

Vittoria buồn bã gật đầu:

- Đây chính xác là điều cha tôi đã nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương