Trong lúc Phong và Băng tận hưởng kỳ nghỉ yên bình và tuyệt vời ở Tahiti, những người còn lại phải hứng chịu những hậu quả họ gây ra ở quê nhà.

Đầu tiên là ở biệt thự Dương Ngọc. Việc nhị tiểu thư của tập đoàn bị Phong gần như bắt cóc khiến căn nhà mấy ngày nay lâm vào không khí căng thẳng đáng sợ. Mạnh Vũ không phản ứng gì nhiều khi nghe Nguyệt và Mỹ tường thuật lại sự việc, nhưng sát khí toả ra từ người ông khiến cho tất cả mọi người ở gần như chết ngạt. Hai cô gái đã phải sử dụng triệt để tài ăn nói của mình để thuyết phục cha họ không nổi điên. Gì chứ, không lẽ để công sức của mình đổ sông đổ biển hay sao?!

Mạnh Vũ đã gia hạn cho họ là 1 tuần, nếu Phong và Băng không vác xác lên máy bay trong khoảng thời gian đó thì ông sẽ tự mình bay sang Tahiti và kéo đôi nam nữ về. Không chỉ vậy, ông sẽ ngăn cấm họ gặp nhau trong ít nhất là 3 năm, dù có phải giam lỏng con gái mình trong phòng đi chăng nữa.

Chủ tịch tập đoàn Dương Ngọc luôn nói là làm, vậy nên Nguyệt và Mỹ không thể không thất kinh với lời tuyên bố đó. Họ tấn công tới tấp hòm tin nhắn của cặp đôi trẻ, bởi Phong và Băng hầu như luôn tắt điện thoại để được riêng tư.

Dù sao, hai cô cũng hiểu được lí do cha mình tức giận đến thế. Bắt cóc Băng là một chuyện, làm gì Băng lại là một chuyện khác. Mạnh Vũ đã nghe theo hai cô con gái về việc không cho người điều tra Phong và Băng để họ có sự riêng tư tuyệt đối, nhưng ông vẫn lo lắng khôn nguôi. Ông có tin tưởng Phong, nhưng ông không tin tưởng bản năng của anh. Xét cho cùng, anh vẫn là một người đàn ông với lượng hormone cao ngất của tuổi 18, ở một mình cùng với một cô gái khó cưỡng lại như Băng, chuyện gì phải đến sẽ đến.

Mỗi khi liên quan đến những cô con gái của mình thì Mạnh Vũ luôn rất nhạy cảm và bảo vệ quá đà. Ông lo lắng đủ thứ, tưởng tượng đủ thứ, đề phòng đủ thứ. Nếu có chút ít óc liên tưởng, bạn sẽ thấy chuyến đi của Phong và Băng không khác tuần trăng mật là bao. Và các cặp vợ chồng làm gì vào tuần trăng mật cơ chứ? Vì Chúa, Băng mới có 16 tuổi thôi.

Gia đình Phong thì có vẻ đỡ hơn. Tuấn Nguyên vẫn đang trong chuyến công tác dài hạn, và nếu gã có biết chuyện cậu con trai độc nhất của mình đi nghỉ mát cùng với một cô gái, gã cũng sẽ không quan tâm, chừng nào Phong vẫn làm tốt nhiệm vụ vủa mình tại BLACK. Topaz trở thành người đứng đầu tạm thời của tổ chức, hằng ngày nhận lệnh của anh qua email nên mọi chuyện vẫn suôn sẻ.

Chỉ có điều, giờ đây, cứ khi nào có tin gì liên quan đến Phong và Băng là Topaz lại phải báo tin cho hai cô tiểu thư nhà Dương Ngọc.

****

10h sáng. Tại quán cà phê Classical.

– Vậy là hai người họ sắp về rồi? – Mỹ úp hai tay quanh cốc mojito việt quất màu xanh tím, tò mò hỏi.

– Ừ. Chính Phong nói vậy mà. – Topaz khẳng định, miệng nhấp một ngụm cà phê.

– May quá. Anh ấy có nói gì nữa không?

Topaz cười mỉm, nhớ lại cuộc điện thoại mấy hôm trước với Phong. Những ngón tay dài của cậu gõ đều đặn lên bàn gỗ trong vô thức.

– Anh ấy hỏi ý kiến của anh về việc mua đồ lót tặng Băng.

Mỹ trố mắt, rõ ràng là ngạc nhiên. Nhỏ lắp bắp:

– Đồ… đồ lót?! Anh, anh có nghĩ là họ đã….

Topaz lắc nhẹ đầu.

– Không đâu. Phong không phải là người như thế, tin anh đi. Anh ấy đã đọc một bài báo vớ vẩn nào đó nói rằng đồ lót là món quà lý tưởng cho một cô gái, và định làm theo. Hết chuyện.

Mỹ nghiêng đầu.

– Em hy vọng anh nói đúng. Cha em sẽ thực sự giết ảnh nếu chị Băng bị xâm hại đấy.

Topaz cười cười.

– Phong không phải là loại đàn ông dễ đầu hàng bản năng như vậy đâu. Anh ấy đã sống mà không mảy may biết đến sự tồn tại của phụ nữ trong một thời gian dài, và anh không tin là anh ấy sẽ để hormone phá hỏng điều đó.

Giọng nói của Mỹ trở nên vui vẻ hơn.

– Vâng. Em mong anh ấy có thể giúp chị Băng đỡ buồn hơn về việc…. anh biết đấy, ngày 1/11.

Topaz uống cạn cốc cà phê, vẫy tay gọi phục vụ để gọi một cốc mới. Cậu ngửa đầu ra đằng sau.

– Cô ấy đã đỡ hơn nhiều, theo như những thông tin mà anh thu thập được. Mà tám chuyện về bọn họ như vậy là đủ rồi, sao chúng ta không… nói chuyện khác đi?

– Anh muốn nói về chuyện gì?

Một nụ cười tinh quái nở trên môi Topaz khi cậu nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh.

– Ừm…. chúng ta thì sao?

Mỹ đỏ mặt. Nhỏ hướng toàn bộ sự chú ý của mình vào mojito trong tay, cố gắng hết sức để không quay sang nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của chàng trai bên cạnh.

– Topaz, chúng ta đang đi uống cà phê mà.

– Em định từ chối một chuyến đi chơi đến trung tâm giải trí lớn nhất thành phố sao?

Mỹ bỗng quay ngoắt lại, mắt sáng như sao khiến Topaz phải cố lắm mới nhịn được cười.

– Anh vừa nói “trung tâm giải trí”?

Topaz gật đầu khẳng định. Cậu từ từ rút trong túi ra hai tấm vé màu tím và xanh với hoạ tiết theo kiểu galaxy đặt lên bàn. Tấm vé in những hình ảnh rực rỡ của đu quay, tàu lượn siêu tốc, ngựa gỗ…. cùng dòng chữ bay bướm: “Wonderland”.

Mỹ ngay lập tức chộp lây hai tấm vé như nhìn thấy kim cương. Giọng nhỏ ríu rít:

– Em đã luôn mơ ước được đến đây chơi một lần, nhưng chưa bao giờ được thoả mãn cả. Cha em không cho em đến đó một mình, còn em thì lại không thích vệ sĩ kè kè bên cạnh. Giờ thì cha không thể từ chối được rồi!!!

Topaz gật gù:

– Em sẽ đi chứ?

Mỹ ném cho chàng trai bên cạnh cái ánh nhìn kiểu anh-đang-đùa-em-đấy-à. Nhỏ cười rạng rỡ:

– Vâng!!!

Mỹ bỗng khựng lại khi cảm thấy một làn môi ấm áp đặt lên má mình. Trước khi nhỏ kịp nhận ra mình bị hôn trộm thì Topaz đã ngay lập tức ngồi thẳng lại, ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tim đập thình thịch, Mỹ trân trối nhìn chàng trai ngồi cạnh, để rồi nhận lại một nụ cười tinh quái.

– Em cười dễ thương lắm.

Câu nói của Topaz khiến Mỹ đỏ mặt. Nhỏ quay ngoắt đi, cảm thấy má mình đang nóng lên rõ rệt. Đúng lúc đó, người phục vụ đi đến và đặt cốc cà phê mới của Topaz lên bàn. Như nhìn thấy vị cứu tinh, Mỹ chỉ tay vào đó:

– Ừm…. Cho em xin ngụm cà phê được không?

Topaz nhún vai:

– Cứ tự nhiên.

Mỹ lập tức cầm nó lên uống. Thứ chất lỏng đăng đắng trôi tuột xuống họng nhỏ, phần nào làm dịu đi mấy sợi thần kinh xấu hổ chết tiệt. Bỗng nhỏ nghe thấy tiếng cười khùng khục của chàng trai bên cạnh. Mỹ cau mày quay sang:

– Sao anh lại cười?

Topaz với tay rút tờ khăn giấy ở trên bàn rồi cúi người, dịu dàng lau đi vết kem trắng đang làm thành hàng ria mép trên mặt Mỹ. Cậu chẹp miệng.

– Hàng ria đó đáng yêu lắm, nhưng anh không thích người khác nhìn được cô gái của mình như thế đâu.

Mỹ giãy nảy:

– Ai… ai là cô gái của của anh chứ?!

Topaz ném cho Mỹ cái ánh nhìn nửa ranh mãnh nửa đắm đuối. Cậu cười nhếch mép.

– Không sớm thì muộn thôi.

Mỹ xì một tiếng rõ dài rồi quay ngoắt đi. Tai nhỏ bừng lên như miếng cà chua chín, nhưng điều ấy chỉ làm nhỏ càng thêm đáng yêu trong mắt cậu.

Topaz không thể ngăn mọt tiếng thở dài não nề trong lòng mình. Tán đổ, chơi bời, khiến cho biết bao cô gái nóng bỏng xinh đẹp phải đổ rạp dưới chân mình, và giờ thì cậu lại chẳng thể tìm được một giây phút nào trong ngày mà bản thân không nghĩ đến cô gái trước mặt. Tình yêu thật biết cách trêu ngươi.

*****

Ngày thứ 6 ở đảo Tahiti.

Alex đã trở lại như lời hứa, nhưng cô cũng nhanh chóng phải ra về. Dù đã thoả thuận trước với Chris, anh chàng dường như không thể chịu nổi một ngày mà không có cô bạn gái của mình bên cạnh, và Jack là người phải chịu hậu quả. Những giờ phút đáng nhẽ phải thật thiêng liêng và đáng trân trọng của Jack và người con gái anh yêu phút chốc bị đạp đổ hoàn toàn bởi sự phá đám của thằng bạn trời đánh. Không còn cách nào khác, Alex đành phải nghe theo lời năn nỉ của Jack để trở về. Cô dúi nào số điện thoại, email, skype, instagram, twitter của mình vào tay Băng, dặn đi dặn lại rằng khi nào người bạn mới về đến Việt Nam thì phải liên lạc ngay.

Dù thời gian Alex ở lại villa chỉ vỏn vẹn có 1 ngày, cô và Phong dường như đã có một cuộc thảo luận nào đó vô cùng bí mật. Hai người nói chuyện hàng tiếng đồng hồ trong phòng ăn, đúng lúc Băng đã đi ngủ trước. Cô có nghe Susan kể lại, nhưng ngay cả bà cũng không tiết lộ chi tiết, mà chỉ nhìn cô cười tủm tỉm.

Băng những muốn giận dữ, nhưng sự trống trải lại lấp đầy trong lòng cô, lấn át hoàn toàn những thứ cảm xúc khác. Alex thì ra đi, và chỉ còn một ngày nữa là Băng và Phong sẽ phải lên máy bay về Việt Nam.

Băng chưa từng nghĩ mình sẽ luyến tiếc chuyến đi đến một bãi biển nghe đồn là cực kì đông đúc và ồn ào như Tahiti, nhưng bây giờ thì cô ước mình có thể ở lại đây mãi mãi. Cùng Phong, cùng pancake của Susan, cùng biển, cùng những hoàng hôn đổ nắng trên con thuyền. Cô sẽ nhớ chúng rất nhiều.

Ngồi xem phim cùng Phong cũng không khiến tâm trạng Băng khá lên. Cô dựa đầu trên vai anh, tìm kiếm sự ấm áp và thanh thản như mọi khi, nhưng xem ra lần này thì nỗi trống vắng đã lấn át tất cả.

Như đọc được những suy nghĩ trong lòng Băng, Phong cất tiếng.

– Em sao thế?

Băng khẽ giật mình. Cô im lặng một lúc rồi khẽ lắc đầu, tỏ ý mình không sao. Anh chẳng việc gì phải bận tâm đến mớ cảm xúc hỗn độn của cô cả, khi mà nội tâm của chính anh cũng đã là một mê cung lớn.

Thế nhưng, Phong hiểu Băng nhiều hơn cô nghĩ. Anh biết những lúc nào cô đóng kịch, và những lúc nào cô không đóng kịch. Siết nhẹ tay Băng, anh thì thầm.

– Mắt em đang nói điều ngược lại đấy. Sao thế?

Băng do dự. Cô cố tránh nhìn thẳng vào mắt Phong, biết rằng mình chẳng thể nào nói dối được nếu phải đứng trước đôi mắt sâu hun hút ấy. Phong cau mày khi nhìn thấy biểu hiện của Băng.

– Em đang hành xử rất lạ đấy Băng à. Không phải có chuyện gì đó đã xảy ra và em không muốn cho tôi biết đó chứ?

Băng lắc đầu. Cô bối rối một lúc rồi quyết định nói thật.

– Em… không muốn về.

Phong ngạc nhiên trong thoáng chốc, rồi nhẹ nhàng ôm Băng vào lòng, để lưng cô dựa vào ngực mình. Anh đặt cằm lên vai trái của cô, thì thầm:

– Em không nhớ gia đình của mình sao?

Băng không trả lời. Hiển nhiên là cô có nhớ gia đình của mình. Tiếng giày cao gót cồm cộp của Nguyệt, tiếng cười véo von của Mỹ, và thậm chí là cả giọng nói uy quyền xủa Mạnh Vũ. Cô muốn gặp lại họ, nhưng trở về biệt thự đồng nghĩa với việc phải rời xa Phong. Cứ coi như anh có thể đến nhà cô hằng ngày, thì hai người cũng không thể ở bên nhau nhiều như bây giờ. Tạm thời mặc kệ cái sự thật rằng cô đang phụ thuộc vào anh nhiều như thế bào, Băng thật sự không muốn phải xa anh, dù chỉ một ngày. Cô thì thầm với vẻ nuối tiếc.

– Có gia đình, nhưng không có anh.

Vòng tay Phong siết chặt hơn, và Băng nghe thấy tiếng anh hít sâu. Cô hơi quay lại để nhìn anh, và lập tức bị tấn công bởi một nụ hôn ngọt ngào. Môi anh quyện vào môi cô, và Băng lại một lần nữa cảm nhận được sợi dây kết nối giữa tâm hồn hai người. Cô đã nghĩ gì vậy chứ? Đừng nói là một ngày, ngay cả một giờ không có anh cô đã có thể cảm thấy trống vắng rồi.

Phong nhẹ nhàng rời khỏi môi Băng trong sự luyến tiếc. Anh nhìn sâu vào đôi mắt xám xinh đẹp của người mình yêu.

– Em sẽ luôn có tôi bên cạnh, hãy nhớ lấy điều đó. Tôi yêu em, vì Chúa, đến bao giờ em mới hiểu được là tôi gần như không thể sống nổi nếu thiếu em?! Em có thể trải qua một ngày trời mà không nghĩ đến tôi, nhưng tôi thì sẽ không bao giờ làm được như vậy. Nếu em nhớ tôi thì chỉ cần gọi một tiếng, tôi sẽ lập tức đến bên em, ngay cả khi có phải vượt qua đống vệ sĩ của cha em đi chăng nữa. Tôi có thể đảm bảo tôi nhớ em gấp trăm lần em nhớ tôi.

Dù đôi mắt của Phong đã nói lên tất cả sự lớn lao và chân thành của thứ tình yêu anh dành cho cô, Băng vẫn không thể ngăn cản được trái tim đập từng nhịp thổn thức trong lồng ngực bởi từng lời anh nói. Cô gái nào có thể may mắn đến mức được nghe những lời nói như vậy mỗi ngày cơ chứ?! Anh thật hoàn hảo. Và anh là của cô.

Băng quay người lại, chủ động vòng tay ôm Phong, dựa nhẹ đầu cào lồng ngực anh. Tim anh đập có hơi nhanh một chút, và cô thích thú với sự ảnh hưởng của mình lên anh. Bên tai cô, giọng nói trầm ấm của Phong ngân nga như một bản ballad dễ gây nghiện.

– Tôi có thể ôm em cả ngày, nhưng như vậy thì chúng ta sẽ lỡ bữa tối mất. Em đói chưa?

Mải đắm chìm trong hạnh phúc, Băng không nhận ra bụng mình đang kêu réo như thế nào. Dù vậy, cô vẫn không hề muốn buông Phong ra. Mặc kệ đồ ăn, mặc kệ biển, mặc kệ tất cả, cô chỉ muốn tận hưởng từng giờ từng phút của ngày hôm nay. Thay vì buông Phong ra, cô càng siết chặt anh hơn.

Băng có thể cảm thấy Phong đang mỉm cười. Anh đặt một nụ hôn dài lên tóc cô, rồi quyết định vùi hẳn mặt mình vào trong đó.

– Một lúc nữa vậy.

Băng đồng ý bằng cách dụi dụi đầu vào ngực Phong như một chú mèo nhỏ. Anh gầm gừ trong cổ họng, vẻ yêu chiều nhiều hơn là tức giận.

– Em cứ tiếp tục như vậy, và tôi sẽ không để em rời khỏi chiếc giường này trong đêm nay đâu.

Mất tầm một phần mấy giây để hiểu được Phong muốn nói đến điều gì, Băng buông vội anh ra. Mặt cô đỏ ửng, đôu nắt xám hiện rõ dự kinh hoàng xen lẫn xấu hổ. Phong cười lớn, lập tức đưa tay bế bổng cô lên.

– Đi ăn tối nào.

Băng phụng phịu quay mặt đi. Cô khoanh tay lại, tỏ ý không thèm ôm cổ Phong như cô vẫn thường làm. Anh cười thầm trong lòng, hơi cúi xuống để hôn lên má cô.

– Đùa thôi. Em biết tôi sẽ không bao giờ làm gì vượt quá giới hạn nếu không có sự cho phép của em mà.

Thay vì cảm thấy được an ủi, câu nói đó lại làm Băng càng thêm lo lắng. “Sự cho phép của cô” sẽ chẳng là gì nếu anh lại trở nên nóng bỏng và đáng khát khao như buổi tối mấy hôm trước. Cô còn lâu mới có thể kháng cự lại sự nam tính ngời ngời của anh. Băng hiểu bản thân mình đủ rõ để biết rằng: Chỉ với một vài nụ hôn, Phong hoàn toàn có thể vô hiệu hoá lý trí của cô và khiến cơ thể cô cho phép cùng một lúc.

Mải suy nghĩ, Băng không để ý Phong đang bế mình đi đâu. Thay vì đưa cô vào phòng ăn như thường lệ, anh lại đưa cô ra ngoài biệt thự, hướng về phía bờ biển. Susan không hề bận buổi tối nay, vậy nên hai người không thể đi ăn hàng được. Băng nhíu mày.

– Anh đi đâu vậy?

Phong cười mỉm. Đôi mắt nâu của anh sáng rực đầy ranh mãnh.

– Bí mật.

Băng không đồng tình.

– Em đói.

– Chỗ đó có đồ ăn.

– Ngoài biển?

– Nó là bí mật, nhớ chứ?

Dù tin tưởng Phong 100% nhưng Băng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu khi anh giữ bí mật với mình. Cô nằm yên lặng trong vòng tay anh, đoán già đoán non. Anh ấy sẽ không ném mình xuống biển đâu nhỉ?

– Tôi cần em nhắm mắt lại.

Băng ngước lên nhìn Phong, hoàn toàn không có chút manh mối nào về việc anh đang định làm. Anh đã từng tặng cô cái xích đu trắng giữa vườn hoa như một món quà bất ngờ, nhưng người ta không thể nào xây xích đu ở biển! Và câu nói: “Chỗ đó có đồ ăn” là ý gì?

Nhận thấy sự hoài nghi trong đôi mắt Băng, Phong cười nhẹ.

– Nào, hãy tin tôi, được chứ? Tôi không định ném em xuống biển đâu.

Băng đành nhắm mắt lại. Sau khi đảm bảo là cô không nhìn trộm, Phong tiếp tục cất bước. Tiếng sóng, tiếng xào xạc của những rặng dừa trở nên gần hơn. Làn gió đêm ôm lấy hai người họ, mát lành và dễ chịu như một bản nhạc không lời. Băng cố tận dụng toàn bộ những giác quan còn lại của mình để hình dung đường đi. Mùi cát, mùi muối lan toả trong không gian, cùng một thứ mùi khác hoàn toàn khác biệt mà Băng tạm thời chưa thể xác định. Nó rất dễ chịu, giống như mùi hoa, nhưng đồng thời cũng hơi hăng hắc như mùi cồn. Có thể nói rằng Phong đang đưa cô ra bờ biển. Nhưng để làm gì chứ?

Cuối cùng thì Phong cũng dừng lại. Anh nhẹ nhàng đặt Băng xuống, vòng tay qua eo cô để giúp cô đứng vững. Anh thì thầm bên tai cô:

– Mở mắt ra đi nào.

Băng lập tức làm theo. Ngay khi đôi đồng tử của cô vừa mới làm quen được với thứ ánh sáng mờ ảo của Mặt Trăng thì Băng đã nghẹn lời.

Thứ mùi đặc biệt đó. Là mùi nến. Và mùi hoa hồng.

Ôi Chúa ơi.

————- ————-

MÌNH RẤT XIN LỖIIIIII!!!

Để các bạn phải chờ tận 1 tháng, mình thật là một con tác giả tệ hại… T v T Cơ mà mình rất bận, phải nói là cực kì bận ấy. Lí do cũ rích, nhưng nó là sự thật.

Nếu các bạn thông cảm cho mình thì mình rất vui :))) còn không thì mình thật sự xin lỗi. :(((

Chap này khá ngắn, vì mình cần một cái phần dẫn thật hồi hộp cho chap tiếp theo, thề là nó sẽ CỰC KÌ LÃNG MẠN LUÔN. Và mình cũng sẽ đăng đúng hạn, vậy nên đừng quên mình nhé T ^ T

Làm ơn VOTE cho mình nhaaaaaa. Nguồn động lực rất lớn để mình viết tiếp đấy.

Vẫn phải nhắc lại là mình thật sự xin lỗi…

– Lucifer –

(Còn tiếp)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương