Mới chỉ có vài thực khách đến nên Linda-Gail

làm cả công việc phục vụ ở quầy. Cô mang ra

cho Lo một đĩa bánh và ly cà phê “Mấy tuần nay

anh đến đây khá nhiều đấy.”

“Cà phê ngon, bánh cũng ngon, phong cảnh lại

đẹp” Lo ngọam một miếng lớn, cười nhăn nhở

với Linda-Gail.

Linda-Gail ngoái nhìn ra sau chỗ Reece đang làm

việc. “Chứ không phải là anh đến đây vì cô ấy

chứ.”

“Vẫn còn sớm quá.” Anh vẫn tiếp tục với món

bánh. “Hình như ở thị trấn này không ai nướng

bánh bằng mẹ anh. “Có thông tin gì mới về cô

ta không?”

“Chuyện gì? Có liên quan đến em đâu”

“Nào, sao lại phải giấu anh thế Linda-Gail”

Cô cố tỏ ra xa cách nhưng đâu có được. Cô và

Lo đã thích nói chuyện với nhau từ nhỏ. Và thực

sự cô cũng chẳng thích nói chuyện với ai khác

ngoài Lo

“Vẫn vậy thôi, chị ta chả chuyện trò gì cả, không

né tránh bất kỳ việc gì, ngày nào cũng đến đúng

giờ, làm cho đến khi hết ca hoặc khi Joanie lôi

đi.” Linda-Gail nhún vai đứng tựa vào quầy và

nói tiếp “Theo em được biết thì cũng chả có ai

thư từ gì cho chị ta. Nhưng chị ta có điện thoại

ở trên tầng và…”

Lo ghé sát vào mặt Linda-Gail có vẻ thì thầm

“Kể tiếp đi em” “

Brenda nói với em là lúc ở khách sạn chị ta kéo

bàn trang điểm chặn cửa với phòng bên cạnh.

Có thể chị ta sợ điều gì đó hoặc ai đó. Chị ta

cũng chẳng sử dụng thẻ tín dụng, điện thoại ở

khách sạn cũng không, ngoại trừ mỗi ngày một

lần sử dụng đường dây để kết nối internet.

Trong phòng có đường dây kết nối tốc độ cao

nhưng phải trả mười đô la một ngày nên có lẽ

chị ta sử dụng đường dây điện thoại cho rẻ

hơn.”

“Hình như cô ta biết cách sử dụng vật tự làm

thỏa mãn mình.”

“Đừng lăng mạ người khác như thế” Linda-Gail

nói với vẻ khó chịu ra mặt. Cô đứng tránh ra và

tự trách mình đã không từ bỏ được thói quen

cũ. “Em sẽ nói cho anh biết thứ mà chị ấy

không cần. Chị ấy không thích những gã đàn

ông dâm dê lúc nào cũng bám sau gót. Thứ mà

chị ấy có thể sử dụng là một người bạn.”

“Anh có thể là bạn của cô ấy. Em và anh, chúng

ta đều là bạn mà.”

“Anh cho rằng chúng ta là bạn hay sao?”

Lo có vẻ bất ngờ trước câu nói của Linda-Gail.

Anh nhoài người nắm tay cô. “Kìa Linda-Gail…”

Nhưng cô chả thèm đáp lại mà quay ra với nụ

cười vốn có trong công việc của mình “Chào

cảnh sát trưởng.”

“Chào Linda-Gail, chào Lo” Cảnh sát trưởng

Richard Mardson (tên đầy đủ của Rick) đi vào và

ngồi lên ghế trước quầy. Anh ta cao lớn và luôn

tỏ phong thái điềm đạm thân thiện khi có thể

nhưng cũng rất cứng rắn, lạnh lùng khi cần

thiết.

Rick thích uống cà phê ngọt và lõang. Linda-Gail

chưa kịp rót xong thì anh đã với ta lấy lọ đường.

“Hai người lại đang cãi nhau hay sao?”

“Không, bọn em chỉ đang nói chyện về cô đầu

bếp mới của mẹ em.”

“Cô ấy nấu món rất ngon đấy. Linda-Gail, cô gọi

cho tôi món bít tết gà nướng được không?” Cảnh

sát trưởng uống liền hai ngụm hết ly cà phê.

Cặp mắt xanh của anh rất sáng, mái tóc hoe lúc

nào cũng cắt gọn gàng. Bộ râu đã nuôi cả mùa

đông cũng đã bị vợ bắt cạo sạch.

“Cậu lại thích cô bé đó phải không Lo?”

“Em cũng đang muốn thử thăm dò xem thế

nào”

Cảnh sát trưởng Rick lắc đầu “Cậu nên tìm một

cô và ổn định cuộc sống đi.”

“Vâng, em cũng đang tìm đây. Cô bé đầu bếp

mới này có vẻ rất bí hiểm. Hình như cô ta đang

chạy trốn đến đây.”

“Nếu có thì cũng không phải là chạy trốn pháp

luật. Tôi làm công việc của mình tôi biết.” Rick

nói trong khi Lo trợn mắt vì ngạc nhiên. “Cô ấy

không phạm tội, cũng không dính líu đến

chuyện gì cả. Chưa thấy ai nấu món bít tết ngon

như cô ấy bao giờ.”

“Chắc anh biết cô ấy đang sống ở căn hộ tầng

trên rồi phải không? Linda-Gail vừa nói cho em

biết khi ở khách sạn lúc nào cô ta cũng kéo màn

bàn trang điểm chặn chỗ cửa phòng bên cạnh.

Có vẻ cô ấy đang lo sợ điều gì đó.”

“Có thể cô ấy có lý riêng.” Rick điềm tĩnh nhìn

về phía gian bếp và nói tiếp “Rất có thể cô ấy

muốn trốn tránh người chồng hoặc cậu bạn trai

luôn quấy rầy mình.”

“Em thì không bao giờ làm chuyện đó. Đánh đập

phụ nữ không đáng mặt đàn ông.”

“Có rất nhiều loại đàn ông trên thế giới này Lo

ạ.”

Hết ca làm, Reece lên phòng và mở nhật ký. Cô

điều chỉnh nhiệt độ lò sưởi ở mức tiết kiệm, mặc

áo len và đi đến hai đôi tất. Cô đã tính toán kỹ,

để nhiệt độ như vậy sẽ tiết kiệm hơn là đốt đèn

cả ngày lẫn đêm.

Cô đang mệt nhưng rất thoải mái. Căn hộ thật

lý tưởng với cô. Ở đây Reece thấy an toàn và dễ

chịu. Mặc dù vậy cô vẫn lấy hai chiếc ghế cao

Joanie cho mình chặn dười cửa mỗi khi ở trong

phòng.

Ngày hôm nay lại vắng khách. Hầu như chỉ toàn

người địa phương đến ăn. Không thể trượt tuyết

được nữa rồi mặc dù mình nghe nói phải mấy

tuần nữa những con đường đi vào núi mới được

mở. Thật lạ khi cho rằng vẫn còn tuyết ở trên đó

trong khi ở dưới này tòan bùn đất và cỏ tía.

Ngừơi dân ở đây rất kỳ lạ. Hình như họ không

biết mình nhận ra điều đó khi họ nói chuyện với

mình, hoặc cũng có thể họ cho rằng chuyện đó

là bình thường. Mình cũng nghĩ đó là chuyện

bình thường ở thị trấn nhỏ này. Mình đứng bên

lò nướng nhưng vẫn cảm nhận được áp lực của

những lời nói đó đối với mình.

Họ rất tò mò nhưng lại không dám đến gặp

thẳng mình để hỏi. Chắc họ biết làm như thế sẽ

không lịch sự nên chỉ quanh quẩn đồn đại.

Ngày mai mình sẽ được nghỉ cả ngày. Mình sẽ

phải quét dọn và sắp đặt nhà cửa bây giờ thì

mình chỉ biết có vậy. Mình đã thực sự hốt hỏang

khi nhìn vào thời gian biểu. Mình sẽ làm gì? Làm

sao mình có thể sống qua được cả ngày mà

không có việc gì để làm đây?

Thế rồi mình cũng quyết định sẽ đi bơi thuyền

như đã từng nghĩ đến việc đó khi lần đầu tiên

đến đây. Mình sẽ đi, đi thật xa và ngắm nhìn

dòng sông. Có thể vẫn còn tiếng đá kêu như lời

Lo nghĩ. Mình muốn ngắm dòng nước trong,

những khe núi, bãi cỏ và đầm lầy. Có thể sẽ có

ai đó đi thuyền trên sông. Mình sẽ mang theo

chút đồ đạc để ăn trưa và tiêu khiển.

Đoạn đường đến chỗ con sông rất xa.

Gian bếp bật đèn sáng trưng và Reece ngân nga

hát theo ca sỹ Sheryl Crow trong khi cô lau chùi

bếp nấu. Cuối cùng thì nhà bếp này cũng phải

đóng cửa.

Đây là đêm cuối cùng cô làm việc ở nhà bếp

Maneo này vì vậy cô muốn sau khi cô ra đi mọi

thứ ở đây đều phải sáng bong.

Cô đã nghỉ làm việc trọn một tuần và rồi cũng

tìm được công việc như mơ ước là đầu bếp

trưởng cho nhà hàng Oasis, một trong những

nhà hàng nổi tiếng và đông khách nhất thành

phố Boston. Cô sẽ phải giám sát và điều hành

mười lăm nhân viên dưới quyền, sẽ phải ký vào

thực đơn các món ăn, cô sẽ phải làm việc hết

mình.

Không khí làm việc sẽ rất khẩn trương, áp lực

cao.

Cô không thể chờ đợi thêm được nữa.

Cô sẽ giúp đỡ cho Marco với Tony Maneo sẽ làm

việc tốt. Cô biết Tony và vợ của anh ấy, chị Lisa

rất vui khi có được cô. Thực ra, cô đã biết trước

– vì người đầu bếp tiền nhiệm của cô, Donna đã

nói ra – họ sẽ tổ chức một bữa tiệc để chúc

mừng vị trí mới của cô và cũng để tạm biệt cô

luôn.

Cô vẫn còn nhớ như in cảnh Tony vẫy tay từ

chối khách hàng ngoại trừ những vị khách

thường xuyên được mời vào để dự bữa tiệc chia

tay.

Cô sẽ rất nhớ nơi này, nhớ những con người

này, nhưng dù sao thì cũng đã đến lúc cô có sự

thay đổi. Cô đã làm việc vì điều đó, học hành,

lên rất nhiều kế họach cũng chỉ vì nó và bây giờ

điều đó sắp đến với cô.

Reece lùi lại một bước ngắm nhìn căn bếp có vẻ

hài lòng và mang mấy thứ đồ vệ sinh bỏ vào

thùng rác.

Có tiếng va chạm bên ngòai và cô ngước mắt

nhìn lên. Tiếng la hét làm cô hỏang sợ quay

cuồng. Tiếng súng vang lên và người cô cứng lại.

Cô vừa thọc tay vào túi định lấy điện thoại gọi

thì cánh cửa quay phía trước bật mở. Cô lờ mờ

nhìn thấy bóng người di chuyển và cảnh tượng

hãi hung. Súng, cô chỉ nhìn thấy duy nhất khẩu

súng rất to và đen. Và rồi cô bị đẩy vào thùng

rác ngực đau nhói.

Cô không thể kiềm chế nổi tiếng kêu. Cô kêu rất

nhiều mỗi khi cựa mình trên giường khiến cô

phải ôm ngực đau đớn. Cô có thể cảm nhận

được chỗ đau đó, chính là chỗ viên đạn đã

xuyên vào. Sức nóng và chấn động của nó vẫn

còn đấy. Nhưng khi nhìn vào bàn tay thì lại

không hề thấy vết máu và khi chà tay lên da cô

chỉ thấy hình như có vết sẹo.

Không sao, không sao cả. Chỉ là một giấc mơ thế

thôi. Nhưng cả người cô vẫn run bần bật khi cô

ngồi dậy nắm chặt chiếc đèn pin trong tay kiểm

tra lại cửa ra vào và các cửa sổ.

Không hề có ai, không hề có một bóng người

nào ở con đường bên dưới, trên mặt hồ. Các

túp lều và căn hộ bên dứơi đều tối đen. Không

có ai đến đây để làm nốt phần việc mà họ bắt

đầu hai năm trước. Họ không quan tâm đến việc

cô còn sống hay không, cũng không thể biết cô

đang ở đâu cho dù họ muốn.

Cô vẫn còn sống – chỉ là một tai nạn của số

phận, cô vẫn còn may mắn. Reece thầm nghĩ

như vậy trong khi đưa tay lên xoa vết sẹo mà

viên đan để để lại trên ngực.

Cô vẫn sống và bây giờ một ngày mới lại sắp bắt

đầu. Và kia, lại có một con hươu đang đi xuống

mé hồ uống nước.

Cô nói lớn “ Bây giờ những điều mà mình không

thể nhìn thấy hàng ngày. Không phải là ở Boston

nữa rồi. Không phải là Boston cho dù mình vẫn

có những lúc giật mình hỏang loạn. Ở Boston

mình sẽ không nhìn thấy ánh sang bình minh và

con hươu đang quỳ gối uống nước ở mé hồ thế

kia.

Sương mù vẫn bao phủ dày đặc trên mặt đất

khiến mặt hồ trông giống như tấm kính. Phía xa

có ánh đèn phát ra từ ngôi nhà nhỏ của Brody.

Hình như anh ta cũng không ngủ được. Hoặc

cũng có thể anh ta dậy sớm để viết còn buổi

chiều sẽ thảnh thơi nằm trên võng đọc lại.

Nhìn thấy ánh đèn và thấy có người cũng thức

như mình cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô đã nằm mơ nhưng dù sao thì người cô cũng

không bị tan ra thành từng mảnh. Như thế cũng

đã là một bước tiến rồi. Lại có ai đó phía bên kia

hồ bật đèn. Có thể người đó cũng đang đứng

bên cửa sổ nhìn ra ngòai như cô lúc này và nhìn

thấy ánh sáng phát từ cửa sổ nhà cô. Họ sẽ

cũng chia sẻ cảnh bình minh.

Cô đứng đó ngắm nhìn ánh sáng ló lên từ đằng

đông thành những vệt màu hồng in trên nền

trời, *** xuống hồ cho đến khi mặt nước rực lên

như ngọn lửa.

Khi cô nhét hết những thứ đồ cần thiết cho

chuyến đi của mình thì chiếc ba lô của cô như

nặng đến năm mươi kilôgram. Đoạn đường chỉ

có khỏang tám dặm cả đi và về nhưng cô nghĩ

vẫn nên cẩn thận và chuẩn bị đồ dùng đủ cho

cả chuyến đi hơn mừơi dặm.

Biết đâu cô lại muốn đi xa hơn hoặc rẽ quanh

vào đâu đó, rất nhiều khả năng. Cô đã bỏ hết

đồ vào và sẽ không tháo ra nữa. Cô tự nhủ sẽ

dừng lại bất cứ chỗ nào cô muốn, sẽ bỏ ba lô

xuống để nghỉ ngơi. Hôm nay là một ngày trời

đẹp, quanh đãng và cô lại được nghỉ, cô sẽ tận

dụng hết những lợi ích mà nó mang lại.

Vừa bước được vài bước thì có tiếng ngừơi chào.

“Khám phá khung cảnh buổi sáng hay sao? Mac

lên tiếng. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi tay bằng

vải len yêu thích bó gọn gàng trong quần jean,

đầu đội mũ lưỡi trai. “Tôi muốn đi khám phá thị

trấn một chút.”

Mac nhướng mày ngạc nhiên “Cô đi một mình

sao?”

“Đừơng cũng không đến nỗi khó đi lắm. Hôm

nay lại là một ngày đẹp trời, tôi muốn ngắm

cảnh dòng sông. Tôi có bản đồ, la bàn, nước

uống và mọi thứ cần thiết đây rồi” Cô mỉm cười

nói tiếp “Thậm chí còn nhiều hơn mức cần

thiết.”

“Đường vẫn lầy lội lắm và tôi nghĩ sách hướng

dẫn du lịch sẽ khuyên cô đi hai người thậm chí

là đi theo nhóm”

Đúng thế, nhưng cô không thích đi đông người.

Đi một mình cô luôn cảm thấy thoải mái “ Tôi sẽ

không đi xa đâu. Hơn nữa, tôi cũng đã đi dạo

một chút trong rừng và khu đồi Black Hills rồi.

Cám ơn anh đã lo lắng cho tôi.”

“Hôm nay tôi cũng muốn nghỉ một chút. Leon

phụ trách ở quầy và chỗ cửa hàng rau quả cũng

có người phụ trách rồi. Tôi có thể đi với cô

khỏang một giờ”

“Không sao đâu. Anh còn nhiều việc cần làm

trong ngày nghỉ của mình. Thực sự, anh không

cần phải lo lắng cho tôi đâu. Tôi sẽ không đi xa”

“Sáu giờ chiều mà cô chưa về là tôi sẽ cử ngừơi

đi tìm”

“Sáu giờ không những tôi đã về mà còn đang

nghỉ ngơi rồi. Chắc chắn là như vậy.” Cô xốc ba

lô lên đi một vòng quanh bờ hồ rồi rẽ vào rừng

hướng đến chỗ mấy hẻm núi.

Cô bước đều, chậm rãi, ngắm nhìn những đốm

sáng xuyên xuống dưới tán cây. Không khí buổi

sang trong lành, mùi nhựa thông và mùi đất

sớm làm cô quên đi cơn ác mộng vừa qua.

Cô sẽ thực hiện những chuyến đi như thế này

nhiều hơn, sẽ đi theo một hướng khác khi cô

được nghỉ - ít nhất cũng phải là những ngày cô

được nghỉ cả ngày. Thỉnh thỏang cô cũng sẽ lái

xe vào công viên và làm công việc tuơng tự

trước khi hàng lọat khách du lịch kéo đến nghỉ

mùa hè làm chật kín hết chỗ. Rất tốt, một việc

làm lành mạnh giúp cô bình phục và cô sẽ phải

làm thường xuyên.

Tinh thần thư giãn, cô sẽ thưởng ngoạn những

bông hoa dại mọc kín trong rừng và hai bên

đường đi, những vạt ngải đắng (1) và bãi cỏ núi

của mùa hè, sẽ rất tuyệt vời khi ngắm cảnh hoa

nở như vậy.

Đến chỗ rẽ, cô xốc lại ba lô và theo biển chỉ dẫn

rẽ vào lối đến khe núi Angel. Lối đi không dốc

lắm nhưng không khí rất ẩm ướt, trên đầu là

những dãy hoa leo hình nón, thi thỏang còn có

mấy tổ chim chót vót trên ngọn cây. Từng phiến

đá lớn nằm rải rác quanh những vũng nước và

bùn do tuyết tan tạo thành. Theo sách hứơng

dẫn du lịch thì chỉ vài tuần nữa những nơi này

sẽ mọc đầy hoa dại.

Chẳng biết lúc đó sẽ thế nào nhưng bây giờ thì

nơi đây như một thế giới hoàn toàn khác, tất cả

chỉ tòan màu sáng nhạt, màu nâu và sự im

lặng.

Con đường bây giờ bắt đầu dốc lên, một bên là

những rặng thông mé bên kia nhìn xuống khe

núi sâu thẳm.

Những ngọn núi đã xuất hiện phía trước, tuyết

bao phủ đỉnh núi lấp lánh dưới ánh trăng,

đừơng đi bây giờ cũng khúc khủyu, dốc hơn. Cô

bước đi từng bước nhỏ và luôn giữ thăng bằng.

Không nên vội vàng, hấp tấp.

Được một dặm đầu tiên cô dừng lại nghỉ, uống

nước và cảm nhận.

Cô vẫn nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ hồ

nước Angel ở phía đông nam, Không còn chút

sương mù nào vì mặt trời đã lên cao. Giờ này

chắc đang có rất đông khách đến ăn sáng và nói

chuyện rôm rả, gian bếp của cô sẽ đầy mùi thịt

nướng và cà phê. Nhưng ở đây thì rất tĩnh lặng,

không khí đầy mùi nhựa thông.

Cô đang ở đây một mình, không hề có âm

thanh gì mà chỉ có gió nhẹ thổi qua những hàng

cây, tạo thành vệt trên những bãi cỏ ở một đầm

lầy nơi những con vịt đang lặng lẽ kiếm ăn. Có

tiếng chim gõ kiến đang săn mồi phát ra ở phía

hàng cây. Cô tiếp tục leo cho đến khi các cơ mỏi

nhừ. Trước kia, khi chưa bị thương, những con

dốc như thế này cô có thể chạy băng băng lên

được.

Cô đã từng đi bộ nhưng việc tập luyện ở câu lạc

bộ có gì khác với việc leo con dốc tới năm dặm

thế.

“Khác, rất khác… Nhưng cô sẽ làm được…”

Reece lẩm bẩm

Con đường cắt qua những bãi cỏ, gấp khúc ở

cuối mỗi đoạn dốc. Dọc con đường bây giờ đã

đầy ánh nắng, nơi thỉnh thỏang ngồi nghỉ, cô có

thể nhìn thấy những hồ nước nhỏ, thỉnh thỏang

lại có một chú diệc bay lên mỏ cặp chặt một con

cá.

Mặc dù rất thích chụp cảnh đó nhưng không lần

nào cô lấy kịp máy ảnh ra. Cô bực tức bước đi

trên con đường gấp khúc, cho đến khi nghe thấy

tiếng ầm ầm của dòng sông. Đến ngã rẽ của con

đường đầy bùn đất, cô mừng rỡ reo lên khi nhìn

thấy tấm biển nhỏ chỉ đường. Con đường sẽ dẫn

lên đến đỉnh núi và để làm được điều đó đòi hỏi

phải có sự kiên nhẫn và kỹ năng leo núi.

Nhưng cô thì lại không có cả hai và phải thừa

nhận khớp chân của cô đang đau nhói, bàn

chân cô cũng bắt đầu đau rát. Cô dừng lại uống

nước, phân vân không biết nên ngồi đây ngắm

nhìn khung cảnh đầm lầy và những bãi cỏ kia

hay đi tiếp. Cô sẽ chọn một tảng đá nào đó ngồi

dưới ánh nắng và biết đâu lại chẳng may mắn

nhìn thấy con thú hoang. Nhưng tiếng ồn ào của

dòng sông lại lôi cuốn cô. Cô đi thế này là để

khám phá thị trấn Angel Fist và bộ hành luôn là

niềm yêu thích của cô. Vai cô cũng đau. Có thể

cô đã mang quá nhiều đồ. Nhưng đã đi được

nửa đường và cho dù với tốc độ thế này cô vẫn

có thể đạt được mục đích của mình trong buổi

sáng.

Cô đi qua bãi cỏ, tiếp tục leo một con dốc đầy

bùn đất. Khi đến chỗ gấp khúc tiếp theo cô bắt

đầu nhìn thấy dải trắng dài sáng lóa của con

sông.

Con sông chảy qua khe núi với tiếng rì rầm đầy

sức mạnh. Đây đó những tảng đá lớn nằm thưa

thớt hai bên bờ như bị sức mạnh của nó đánh

bật ra. Ở đây không gian cũng rất tĩnh lặng, mơ

màng, dòng sông uốn khúc chảy xuôi về hướng

tây.

Cô lấy máy ảnh ra nhưng cô biết chỉ chụp từng

kiểu ảnh sẽ không thể hiện hết được quang

cảnh của dòng sông. Cô sẽ không ghi lại được

âm thanh, cảm giác cũng như nét hoang sơ của

những tảng đá.

Bất chợt cô thấy có hai chiếc thuyền kayak màu

xanh sáng và mừng rỡ thu hình vào ống kính

máy quay. Cô lặng lẽ quan sát người đi thuyền

khua mái chèo và văng vẳng nghe thấy tiếng họ

gào thét nói chuyện với nhau.

Chắc hẳn một người trong số họ đang học cách

bơi thuyền. Cô lấy ống nhòm ra nhìn cho rõ

hơn. Một người đàn ông và một cậu bé chắc chỉ

hơn mười tuổi. Khuôn mặt cậu bé nhìn rất chăm

chú và phấn khích. Cô nhìn rõ cậu ta cười nói,

gật đầu, miệng cậu ta mấp máy mỗi khi gọi

người đàn ông. Chắc anh ta là người dạy cậu bé

bơi thuyền.

Họ song đôi với nhau chèo thuyền bơi xuôi dòng

sông về hướng tây.

Reece đeo ống nhòm vào cổ và đi theo họ trên

con đường bên bờ sông.

Khung cảnh nhìn từ trên cao thật tuyệt vời. Mỗi

bước đi cô đều cảm nhận thấy sự đau mỏi ở

khớp chân nhưng cảm giác lo lắng, hồi hộp thì

hoàn toàn biến mất. Những gì cô cảm nhận thấy

lúc này là hoàn toàn bình thường, rất nhỏ bé,

mong manh nhưng cũng đầy nỗi ưu tư. Cô chỉ

việc ngẩng đầu lên và cả bầu trời phía trên sẽ

thụộc về cô. Tất cả thuộc về cô, cả những ngọn

núi đang ánh lên màu xanh dưới ánh nắng mặt

trời kia nữa.

Mặt cô đã nóng bừng, mồ hôi ngấm ướt hết

lưng. Đến chỗ nghỉ tiếp theo cô sẽ cởi áo khoác

ngoài và uống nước.

Cô tiếp tục chậm rãi bước đi.

Cô giật mình khựng lại khi thấy Brody ngồi

chênh vênh trên một mỏm đá.

Anh liếc nhìn cô có vẻ rất thản nhiên, “Anh biết

ngay đó là em mà. Em bước đi mà chả khác gì

tiếng thác đổ vậy.” Cô mệt mỏi nhìn Brody và

anh lắc đầu nói tiếp “Có thể không đến mức ấy

nhưng dù sao thì gây tiếng ồn như thế cũng sẽ

đuổi được bọn thú ăn thịt người. Bọn thú bốn

chân ấy.”

Cô đã không nghĩ tới khả năng sẽ gặp gấu và

càng không nghĩ rằng mình lại gặp con người ở

đây.

“Anh đang làm gì ở đây.”

“Anh làm công việc của anh” Brody tợp một

ngụm nước trong chiếc ly anh cầm trên tay.

“Còn em? Không phải em đến đây để lẩm nhẩm

học bài hát đấy chứ?”

“Không, tôi đâu có hát.” Trời đất, cô có hát đâu.

“Được rồi, không phải em hát mà là em đang

thở dồn lời của nó.”

“Tôi đi bộ theo con đường này. Hôm nay là ngày

nghỉ của tôi”

“Hi hi” Brody có vẻ thích thú và cầm cuốn sách

đang đặt trong lòng lên.

Dù sao thì cô cũng đã dừng lại và muốn nghỉ

một lát để lấy hơi trước khi leo tiếp. Cô sẽ dành

ra một vài phút nói chuyện với anh trong lúc

nghỉ chân. “Anh lên mãi trên này để viết hay

sao?”

“Để nghiên cứu. Anh đang tính sẽ cho một nhân

vật chết ở trên này. Chỉ là tưởng tượng thôi”

Anh nói tiếp khi khuôn mặt cô đã bớt đỏ sau

chặng đường dài đi bộ. “Đây là nơi rất lý tưởng

cho việc đó. Nhất là vào thời gian này của năm.

Không có ai đến đây sớm thế này cả - ít nhất thì

cũng phải nói là hầu như không có ai – Anh ta

rủ cô bé lên đây và đẩy cô ta xuống”

Brody hơi ngả người ra sau và nhìn xuống. Anh

đã cởi áo khoác ra, việc mà cô cũng dự định sẽ

làm. “Quả là cú ngã rất dài. Một tai nạn khủng

khiếp, một thảm kịch”

Cô bắt đầu thấy tò mò “Tại sao anh ta lại làm

như vậy”

Anh chỉ nhún vai, bờ vai rất rộng trong chiếc áo

sơ mi “Có lẽ vì anh ta có thể làm như vậy”

“Có mấy người bơi thuyền ở dưới sông. Họ sẽ

nhìn thấy”

“Thế mới gọi là chuyện tưởng tượng.” Anh lẩm

bẩm, tẩy xoá gì đó trên cuốn sổ :Có thể sẽ tốt

hơn nếu họ có mặt ở đó. Họ sẽ nhìn thấy gì?

Thân người rơi xuống, tiếng hét vang lên, tiếng

nước kêu”

“Vâng, tuỳ anh”

Anh ta chả nói gì thêm, chỉ ngồi cằn nhằn với

chính mình, còn cô tiếp tục hành trình. Cô cảm

thấy hơi bực mình. Anh ta chọn được chỗ ngồi

rất đẹp, nếu không phải là anh ta đã chiếm chỗ

đó trước thì cô cũng sẽ chọn. Nhưng cô sẽ tìm

được chỗ khác, chỉ cao hơn một chút thôi.

Cô tránh xa mé bờ sông trong khi đi và cố xua

đi hình ảnh một ngừơi đang rơi từ trên xuống

những tảng đá và dòng nước bên dưới.

Đến lúc phải nghỉ rồi. Cô dừng lại, hai tay chống

vào đùi đứng thở. Chưa kịp quyết định có chọn

chỗ này để nghỉ hay không thì có tiếng hú dài

dữ dội của một con diều hâu đang bay về hướng

tay.

Cô muốn đi theo con diều hâu đó, có thể đó là

tín hiệu nên đi tiếp. Thêm một đoạn nữa, cô

quyết định, chỉ một đoạn nữa thôi rồi sẽ tìm chỗ

nghỉ, sẽ thoải mái một mình, ăn trưa và ngồi

ngắm dòng sông.

Màu trắng của dòng nước như tiếp thêm sức

mạnh cho cô đi tiếp.Dòng nước chảy qua những

tảng đá lớn rồi lại đổ xuống những thác nước

nhỏ. Tiếng nước chảy vọng vào khe núi như hoà

quyện với tiếng cười sảng khoái của cô.

Cuối cùng thì cô cũng chọn được chỗ ngồi nghỉ

cho mình.

Rất thoải mái, cô đặt ba lô và ngồi trên một tảng

đá nhọn lấy thức ăn ra nhai ngấu nghiền.

Cô cảm thấy như đang ở trên đỉnh thế giới,yên

tĩnh và vô cùng hạnh phúc. Miếng táo cô ăn

như giòn thêm trong khi con diều hâu ban nãy

lại kêu lên và bay lượn trên đầu cô.

Tuyệt vời, thật tuyệt vời.

Cô nhấc ống nhòm nhìn theo con diều hâu và

dòng nước cuộn chảy dưới sông, ngắm nhìn

từng tảng đá, từng khóm liễu và rặng thông với

hy vọng sẽ phát hiện ra một con thú hoang nào

đó. Có thể là một con gấu đi săn cá hoặc có thể

là một con hươu ra sông uống nước.

Cô muốn ngắm nhìn những con hải ly và rái cá

bơi lội. Muốn cảm nhận đầy đủ những gì đang ở

quanh cô với những tảng đá nhọn nhô lên và

mặt trời đang phản chiếu dòng nước bên dưới.

Nếu không khám phá dải đất ven sông này thì

cô đã không nhìn thấy họ.

Họ đang đứng giữa những bụi cây và mấy tảng

đá. Người đàn ông đứng quay lưng về phía cô

trong khi người phụ nữ hai tay chống trên hông

quay mặt về phía dòng sông.

Mặc dù có ống nhòm nhưng từ độ cao và

khoảng cách khá xa cô không thể nhìn rõ họ. Cô

chỉ nhìn thấy mái tóc đen hiện lên trên chiếc áo

jacket và chiếc mũ lưỡi trai đỏ.

Họ đang làm gì thế nhỉ? Chắc đang tìm một chỗ

dựng trại hoặc tìm lối xuống bờ sông. Nhưng cô

tìm dọc xung quanh mà không hề thấy bóng

chiếc ca nô hay chiếc thuyền kayak nào cả. Cũng

không có dụng cụ gì để dựng trại.

Cô tặc lưỡi và hướng ống kính trở lại quan sát.

Có vẻ hơi căng thẳng. Chắc họ không thể nhìn

thấy cô được vì cô đang ngồi ở vị trí rất cao ở

mé bên kia con sông. “Hình như họ đang cãi

nhau” Cô lẩm bẩm “Rất có thể là như thế”

Thái độ của ngừơi phụ nữ có vẻ giận dữ. Và khi

cô ấy chỉ tay vào mặt người đàn ông thì Reece

có thể khẳng định chắc chắn suy đoán của cô là

đúng.

“Ồ, chắc cô nàng thất vọng rồi. Chắc hẳn cô ta

muốn tìm một căn phòng tiện nghi ở khách sạn

nhưng anh chàng lại kéo cô đến đây”

Người đàn ông làm động tác như nhắc nhở cảnh

cáo và người phụ nữ tát vào mặt anh ta “Ối!” Cô

thốt lên và chìa ống kính tiếp tục quan sát.

Quan sát lén người khác thế này không phải là

hành động đẹp nhưng cô không thể cưỡng lại sự

tò mò.

Người phụ nữ dùng cả hai tay túm cổ áo người

đàn ông và tiếp tục tát anh ta. Reece hạ ống

kính hơn nữa vì cảnh bạo lực giữa hai người

làm cô hơi choáng váng.

Cô như chết cứng người, nghẹt thở khi thấy

người đàn ông phản ứng lại. Không rõ đó là cú

đấm, cú tát hay vả chỉ biết là người phụ nữ ngã

bật ra sau.

“Không, không. Đừng làm như vậy. Cả hai người

nên dừng lại đi”

Nhưng người phụ nữ vẫn giận dữ nhỏm dậy. Cô

ta chưa kịp đứng lên thì lại bị đạp ngã dúi

xuống nền đất đầy bùn và đá.

Người đàn ông bước lại đứng sát người phụ nữ

trong khi tim Reece đập thình thịch trong lồng

ngực. Anh ta cúi xuống như muốn nâng người

phụ nữ dậy trong khi cô ta dùng cả hai tay che

trước ngực. Miệng cô ta chảy máu, có thể là

máu rỉ ra từ mũi nhưng cô không hề ngớt lời.

Đừng hét nữa, đừng la hét chửi mắng anh ta

nữa, mọi việc sẽ chỉ tồi tệ thêm thôi.

Đúng là mọi việc xấu đi khi người đàn ông giạng

chân đè lên cô ta tay túm tóc đập đầu cô ta

xuống đất. Không biết Reece đã nhảy xuống

đứng ở dưới đất từ lúc nào và nhìn chằm chằm

vào ống kính trong khi người đàn ông dùng cả

hai tay bóp cổ người phụ nữ.

Anh ta dùng chân đè liên tục lên người phụ nữ

trong khi người cô ta oằn lên theo phản xạ tự

nhiên.

Đến khi người phụ nữ nằm im bất động thì chỉ

còn tiếng gầm rú của dòng sông và tiếng nấc

nghẹn ngào phát ra từ lồng ngực Reece.

Cô quay lại lảo đảo trơn trượt và ngã khuỵu

xuống sông ngay lập tức đứng dậy và chạy.

Đôi giày của cô như muốn bung ra khi cô lao

như bay xuống con dốc Cô ngã dúi dụi khi

xuống đến chỗ gấp khúc. Khuôn mặt người phụ

nữ mặc áo đỏ bây giờ đã trở thành khuôn mặt

hoàn toàn khác, hai mắt mở to trợn trừng như

mắt búp bê.

Ginny, không phải là Ginny. Đây không phải là

Boston và cô không hề nằm mơ.

Nhưng những ý nghĩ đó cứ lẫn lộn rối tung trong

đầu cô cho đên khi cô nghe thấy tiếng hét, tiếng

cười, tiêng súng nổ. Cho đến khi ngực cô đau

nhói và mọi thứ quay cuồng trước mắt cô.

Cô lao thẳng vào người Brody và cấu xé.

“Đừng làm thế đi nào,em bị điên à? Hay muốn

tự tử?” Giọng anh có vẻ gấp gáp khi đỡ cô ngả

người xuống tảng đá và giữ cô lại khi cô không

còn đủ sức trên đôi chân của mình “Bình tĩnh

nào, quá khích không giải quyết được việc gì

đâu. Chuyện gì vậy? Em gặp gấu à?”

“Hắn giết cô ấy, giết cô ấy rồi. Em nhìn thấy,

thấy rất rõ” Cô vùng lên ôm chặt anh và dụi đầu

vào vai anh. “Em nhìn thấy, đó không phải là

Ginny. Em không hề nằm mơ. Hắn giết cô ấy ở

mé bên kia bờ sông”

“Bình tĩnh nào” Anh nắm hai vai và nhìn thẳng

vào mắt cô cho đến khi cô ngước lên nhìn anh

“Được rồi, bình tĩnh lại đi.. Nói lại anh nghe xem

nào”

“Được, được, em không sao mà” Cô thở gấp “Xin

anh giúp em, giúp em đi. Họ ở mé bên kia con

sông. Em nhìn thấy họ bằng cái này” Cô nâng

chiếc ống nhòm lên trong khi tay vẫn run lẩy

bẩy “Hắn giết cô ấy và em nhìn thấy”

“Được rồi, bây giờ em chỉ cho anh chỗ đó”

Cô nhắm chặt mắt trấn tĩnh. Lần này thì mình

không cô đơn nữa rồi. Mình đã gặp được người

và anh ấy có thể giúp đỡ “Ở mé bên trên, em

không biết bao xa nhưng đúng là ở phía trên

con đường này.”

Cô không muốn quay lại không muốn nhìn thấy

cảnh tượng đó nữa nhưng anh nắm tay cô và lôi

đi.

“Em dừng lại để ăn trưa” Giọng cô đã bình tĩnh

hơn một chút. “Để uống nước và ngắm nhìn chỗ

nước đổ dưới sông. Có một con diều hâu”

“Được rồi, anh cũng nhìn thấy rồi”

“Khung cảnh rất đẹp. Em có ống nhòm và em

hy vọng sẽ nhìn thấy một con gấu hay con hươu

nào đó. Sáng nay em đã nhìn thấy một con

hươu ở chỗ hồ nước và em nghĩ…” Cô biết mình

đã nói dông dài quá nhiều và không muốn nói

tiếp “Em đang xem cây cối, và những tảng đá thì

nhìn thấy hai người”

“Nhìn họ thế nào?”

“Em.. em nhìn không rõ lắm” Hai tay Reece ôm

ngực. Cô đã cởi chiếc áo khoác và trải lên trên

tảng đá cô vừa ngồi ăn trưa.

Bây giờ thì cô bắt đầu thấy lạnh, lạnh thấu

xương

“Tóc cô ấy dài và đen, mặc áo len và đội mũ

lưỡi trai đỏ, đeo kính râm. Người đàn ông thì

quay lưng lại phía em.

“Hắn mặc áo gì?”

“Ừm. Áo khoác đen và mũ lưỡi trai màu cam.

Trông giống như người đi săn. Hắn… em nghĩ

hắn cũng đeo kính râm nên em không nhìn rõ

mặt. Còn chiếc ba lô của em đấy. Em bỏ lại khi

chạy đi. Đằng kia, ở chỗ kia” Cô giơ tay chỉ

khuôn mặt hơi đanh lại. “Bọn họ ở đằng kia,

phía trước cái cây. Họ đi rồi, nhưng đúng là họ ở

đấy. Em nhìn thấy họ. Em phải ngồi xuống đây.”

Cô ngồi xuống tảng đá và anh lấy ống nhòm của

cô quan sát. Nhưng anh không hề thấy ai cả.

“Chính xác là em nhìn thấy cái gì?”

“Họ cãi nhau. Nhìn cách cô ấy đứng có vẻ giận

dữ” Reece phải nuốt nước miếng liên tục để tập

trung vì bụng cô đang nôn nao. Cô lấy áo khoác

mặc lên người. “Cô ấy tát hắn, đẩy hắn ra sau

và lại tát hắn. Hắn đánh lại cô ấy, đẩy cô ấy

ngã nhưng cô ấy lại chồm dậy và đuổi theo hắn.

Hắn lại đánh, em nhìn thấy máu trên mặt cô

ấy. Ôi, lạy chúa”

Brody liếc mắt nhìn theo hướng tay Reece chỉ

“Em không nên xúc động quá mà phải bình tĩnh

nói cho anh biết em đã nhìn thấy nhìn thấy

những gì?”

“Hắn cúi xuống túm tóc cô ấy và đập đầu cô ấy

xuống đất. Em nghĩ. Hình như hắn ngồi đè lên

cô ấy.” Reece đưa tay lên ôm miệng và thầm

cầu Chúa để cô đừng bị ngất đi “Hắn đè lên cô

ấy và chân cô ấy giãy giụa trên mặt đất, rồi mọi

việc kết thúc. Em chạy và la hét, em nghĩ thế

nhưng tiếng nước chảy to quá”

“Khoảng cách rất xa ngay cả khi em nhìn bằng

ống nhòm. Em có chắc điều đó không?”

Cô ngẩng mặt lên, mắt cô đã sưng vù và mỏi

mệt “Anh đã bao giờ nhìn thấy ai bị giết chưa?”

“Chưa”

Cô đứng dậy và với tay lấy chiếc ba lô “Em thì

đã nhìn thấy. Hắn đã mang xác cô ấy đi đâu đó

rồi. Em không biết, nhưng chắc chắn là hắn giết

cô ấy và bỏ trốn. Chúng ta cần có sự giúp đỡ.”

“Đưa ba lô của em cho anh”

“Em tự mang được”

Anh giằng chiếc ba lô và nhìn cô với ánh mắt

thông cảm “Mang ba lô của anh đi, nó nhẹ hơn

đấy” Anh bỏ ba lô xuống và đưa cho cô “Nếu

chúng ta cứ đứng đây mà cãi nhau thế này thì

sẽ chỉ mất thời gian thôi”

Cô khoác ba lô của anh lên vai, đúng là nó nhẹ

hơn rất nhiều. Cô đã mang quá nhiều đồ nhưng

dù sao cô cũng muốn cẩn thận.

“Điện thoại di động của em. Trời, ngớ ngẩn

quá!”

“Có thể đấy nhưng nó cũng chẳng giúp gì cho

em được đâu. Ở đây không có chút sóng nào”

Cô bước đi trong khi tay vẫn bấm máy. “Biết đâu

lại có một điểm nào đó có sóng. Đường về còn

rất dài, có lẽ anh đi trước một mình đi cho

nhanh hơn”

“Không”

“Nhưng…”

“Em đã nhìn thấy ai bị giết trước đây?”

“Em không thể nói ra chuyện đó. Đi về từ đây

sẽ mất bao lâu?”

“Cho đến khi chúng ta về đến nơi. Và đừng có

lải nhải chúng ta đi về đến nơi chưa?”

Cô suýt bật cười. Anh rất hài hước và thẳng

thắn khiến cô cảm thấy bớt sợ hãi hơn. Anh nói

đúng, họ sẽ về đến nơi khi thấy mình đã về đến

nơi. Và họ sẽ làm những việc cần làm khi họ

nghĩ phải làm”

Nhìn cách anh đi thì để về đến nơi chắc họ sẽ

chỉ mất khoảng một nửa thời gian so với khoảng

thời gian cô lên đến đây. Tất nhiên là cô phải

theo kịp anh.

“Anh nói chuyện gì đi. Chuyện gì cũng được, về

bản thân anh, về cuốn sách của anh”

“Không. Anh không nói về tác phẩm của mình

khi nó chưa hoàn thành”

“Đúng khí chất của văn nghệ sỹ”

“Không, nó chẳng có gì thú vị cả”

“Nhưng em không cảm thấy chán”

Anh liếc sang nhìn cô “Với anh phải không?”

“Ồ” cô muốn nói chuyện, anh nói cũng được, cô

nói cũng được, chuyện gì cũng được “Vậy tại sao

anh lại đến Angel’s Fist?”

“Có lẽ lý do của anh cũng giống của em. Anh

muốn thay đổi không khí”

“Vì anh bị đuổi việc ở Chicago”

“Anh không bị đuổi việc”

“Không phải anh đã cự lại ông chủ và bị đuổi

việc khỏi tờ Tribune hay sao? Em nghe nói thế

mà”

“Anh cự lại cái mà người ta gọi là nhúng mũi

vào công việc của người khác, và do chủ bút là

người họ hàng của thằng thân lừa đó nên anh

bỏ việc”

“Để viết sách. Anh thấy thích thú công việc đó

đúng không?”

“Anh nghĩ thế”

“Em nghĩ trong tác phẩm của mình anh đã giết

anh chàng tọc mạch kia”

Anh liếc nhìn cô với ánh mắt có vẻ thích thú

“Em nói đúng. Đập hắn chết bằng tác phẩm của

mình. Anh rất hài lòng”

“Trước đây em cũng rất thích truyện giật gân và

ly kỳ. Thậm chí có những lúc em không thể…”

Cô cố quên đi cảm giác đau đớn dưới chân khi

họ đi xuống.

Cô bước xuống dưới với dáng vẻ khác hoàn toàn

lúc lên. Trọng lượng cơ thể hầu như dồn hết về

mũi bàn chân thay vì bàn chân khi cô bước đi

bình thường. Và Brody cũng vậy.

“Giá mà em được làm nhân vật trong tác phẩm

của anh”

Anh lại nhún vai có vẻ thờ ơ. “Em sẽ làm mọi

việc tồi đi đấy”

(1) Một loại cây có hương vị như cây xô thơm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương