Thiên Thần Tan Vỡ
-
Chương 24
Linda-Gail không biết nên làm gì. Cô chưa từng bao giờ làm như vậy với người đàn ông nào khác và cũng chưa thấy người đàn ông nào rắc rối như Lo.
Có lẽ một phần vì thế mà cô gây ra chuyện rắc rối đó.
Anh ta không trả lời điện thoại.
Cô muốn mắng vào mặt anh ta nhưng lại cảm thấy sợ hãi, hơi buồn và bối rối.
Cô đã tính toán rất kỹ, phải bỏ ra rất nhiều giờ, phải thao thức hàng đêm để nghĩ cách kéo Lo trở lại khi có thời cơ, khi thấy phù hợp. Nhưng thật khỉ gió, tại sao không phải là ai khác mà lại là Lo?
Cô đã để cho anh ta rất thoải mái và bây giờ là lúc cần phải ổn định lại.
Linda-Gail lái xe về hướng nông trại, hai bên đường từng vạt ngải đắng sắp nở rộ nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc sẽ phải nói gì với Lo. Phải ngã ngũ mới được.
Nhưng nếu anh ta quyết định chấm dứt thì cô chẳng biết sẽ phải làm gì.
Giá mà cô nói chuyện với Reece trước khi quyết định làm việc này. Reece có kinh nghiệm. Dù sao cô ấy cũng là dân thành thị. Nhưng lúc này Reece cũng đang gặp nhiều chuyện rắc rối và có thể vẫn hơi bực mình với cô sau chuyện ẩu đả đó.
Một con trâu đứng giữa đường. Cô bấm còi. Nó thong thả đi qua bãi cỏ về phía mấy vạt ngải đắng.
Trời đất, cô đã nghĩ gì, làm gì với gã đàn ông chết tiệt ấy trước mặt Lo? Cô đã làm Lo ghen, đã cho anh ta thấy anh ta đang mất mát. Dường như đó là việc cần làm lúc đó nhưng có điều tác dụng của nó thì lại ngoài sự mong đợi.
Làm sao mà cô đoán trước được họ hung hăng đến thế?
Đúng là đàn ông. Cô cau có nhìn những bông hoa dại và đàn linh dương đang đứng ăn gần đó.
Cô cũng chỉ khiêu vũ với anh ta chứ có làm gì đâu.
Vừa lái xe Linda-Gail vừa gõ nhịp bài hát của Kenny Chesney lên vô lăng. Cô không biết nên quay trở lại thị trấn để cho Lo thấm thía cơn tức giận thêm vài ngày nữa, thậm chí là mãi mãi hay là tiếp tục đến với anh chàng cao bồi kia và nói với anh ta rằng cô đã gây ra chuyện ẩu đả vô ích đó.
Cô tiếp tục lái xe, tăng tốc một chút khiến gió bên ngoài thổi vù vù vào xe qua cửa kính hé mở trong khi Chesney vẫn ngân nga hát.
Cô đi chậm lại khi đến cánh cổng lớn đang mở với biểu tượng chữ K uốn bằng kim loại nằm trong một vòng tròn. Chả có lý do gì phải làm hại người khách du lịch muốn trải nghiệm cuộc sống ở miền Tây này chỉ vì những rắc rối liên quan đến mối tình của cô.
Cô đi qua khu bãi quây nhốt súc vật. Một con lừa con đang bú sữa mẹ, khu nhà ở nhìn đã cũ với chiếc cổng vòm lớn phía trước xây theo kiểu cổ.
Khu nhà chính được làm bằng gỗ quay đủ các hướng. Khách có thể ở các phòng trên tầng hai. Các phòng trong những căn hộ có một hoặc hai phòng ngủ nằm nép dưới những rặng thông rất đẹp. Khách du lịch đến đây có thể cưỡi ngựa, cắm trại ban đêm, đi bộ cùng với hướng dẫn viên, bơi thuyền hay câu cá.
Họ có thể đóng giả thành những anh chàng cao bồi trong vài ngày để khi quay về nhà thì người đầy những vết sưng phỏng. Hoặc có thể ngồi trên một trong những cổng vòm lớn kia ngắm cảnh.
Buổi tối họ sẽ tụ tập những quán bar tạm bợ, bàn tán về những chuyến thám hiểm của mình sau đó ngả mình xuống những chiếc giường nệm êm ấm mà chả anh chàng cao bồi thực sự nào có được sau những chuyến đi như thế.
Cô chuyển hướng ở chỗ ngã ba đường bẩn thỉu đi về hướng chuồng ngựa. Marian, cô bạn nấu bếp của cô ở nông trại này đã thông báo Lo có mặt ở đây.
Linda-Gail dừng xe kéo gương xuống sửa sang lại ngoại hình, vuốt lại mái tóc đã bị gió thổi rối tung. Cô bước ra khỏi xe và anh chàng cao bồi phụ trách dạy cưỡi ngựa làm động tác chạm tay lên vành mũ chào.
“Chào Harley.” Cô mỉm cười rất tươi, thầm nghĩ sẽ chả sao, cô chỉ rẽ qua đây cho hết thời gian và tất nhiên sẽ cho Lo một trận.
Linda-Gail đi vào ngồi phịch xuống bàn bất chấp mùi ngựa, mùi cỏ khô lẫn với mùi thơm ngũ cốc và da thuộc. Cô mỉm cười với LaDonna, cô nhân viên hướng dẫn những chuyến đi bộ.
“Linda-Gail, chị thế nào?” LaDonna nhướng mày. Tin tức lan đi thật nhanh nhất là khi liên quan đến chuyện ẩu đả. Cô ta hất đầu về phía sau chuồng ngựa. “Lo đang ở trong phòng đồ ăn đấy. Vẫn tức giận lắm.”
“Được, tôi cũng thế đây.”
Linda-Gail đi ra sau rất nhanh và ưỡn thẳng người thật hiên ngang trước khi bước vào phòng.
Lo đang nghe ca sỹ Toby Keith hát, đầu vẫn đội mũ trong khi quét xà phòng lên da. Chiếc quần jean bạc màu bó sát trễ xuống tận hông, áo sơ mi xắn lên đến khuỷu, chân đi ủng đu đưa theo tiếng nhạc.
Khuôn mặt đẹp trai của anh ta vẫn sưng nhìn rất tức cười có lẽ vì cặp môi sưng vù và mắt thâm tím.
Nhìn thấy Lo, Linda-Gail đau nhói trong tim và cơn giận dữ của cô tan biến.
“Anh Lo.”
Lo ngước mặt lên. Vẻ đẹp trai bây giờ biến hết thành nét cau có. “Cô muốn gì? Tôi đang làm việc.”
“Em biết rồi, em sẽ không bắt anh phải dừng tay.” Cô mất rất nhiều thời gian suy nghĩ về việc này, đã cất công đến tận đây, Linda-Gail thầm nghĩ. “Em xin lỗi vì đã làm mắt anh bị như thế kia.”
Lo quay lại nhìn cô chằm chằm một lúc rất lâu, không nói gì rồi lại quay lại làm việc.
“Em xin lỗi. Nhưng đây đâu phải là lần đầu anh bị như vậy. Hơn nữa em chỉ khiêu vũ thôi chứ có làm gì đâu.”
Lo chà miếng da nhưng vẫn lặng thinh. Linda-Gail cảm thấy tắc nghẹn và đau nhói trong tim. “Bây giờ thì sao? Anh không thể nói với em một câu được à? Anh gây ra tất cả chuyện rắc rối đó chỉ vì em khiêu vũ với người ta. Đã bao lần em chứng kiến anh cặp kè với người khác ở quán bar Clancy đó rồi?”
“Chuyện đó khác.”
“Em chưa bao giờ thấy ai ngớ ngẩn như vậy. Anh bảo khác là khác thế nào?”
“Như thế đấy.”
“Như thế.” Cô nhắc lại với vẻ gay gắt. “Em khiêu vũ với người ta thì anh có quyền gây ra chuyện ẩu đả nhưng anh thì cặp kè với bất kỳ cô nào mà em không được phép nói năng gì.”
“Chả có gì khuất tất cả.”
“Vậy thì em cũng vậy.” Linda-Gail giận dữ chỉ tay về phía Lo. “Em cũng có quyền khiêu vũ với bất kỳ người nào và anh không được gây rắc rối như thế.”
“Trừ phi tôi không phải là người dân ở đây. Còn nếu không thì…”
“Đừng coi thường em như thế William Butler. Tại sao anh lại gây chuyện ẩu đả đó?”
“Anh không gây, hắn mới là người gây ra.”
“Anh đấm vào mặt người ta còn gì.”
“Hắn dám đặt tay lên mông em!” Lo ném mạnh chiếc giẻ xuống đất đứng dậy. “Em để hắn ve vãn trước mặt mọi người.”
“Anh ấy không ve vãn. Và em sẽ không bao giờ cho phép anh ta chạm và người em nếu anh không lăng nhăng như vậy.”
“Anh lăng nhăng?”
“Rất đúng. Trong đầu anh lúc nào cũng thường trực ý nghĩ đó. Em đã chờ đợi quá lâu giờ phút anh trưởng thành và là người đàn ông thực sự rồi.”
Ánh mắt Lo rất dữ dằn. “Anh là đàn ông.” Anh nắm tay Linda-Gail lôi về phía mình. “Và anh là người duy nhất được phép sờ vào người em. Hiểu không?”
“Anh có quyền gì?” Nước mắt rơm rớm trong mắt Linda-Gail. “Anh nói đi, anh có quyền gì?”
“Anh có quyền đấy. Lần sau thằng nào sờ vào người em thì không chỉ cái mũi của nó bị thương đâu.”
“Tại sao anh quan tâm chuyện người ta quan hệ với em?” Linda-Gail hét lên. “Tại sao? Nếu anh không nói được, không nói trước mặt em ngay bây giờ thì em sẽ đi. Em sẽ ra đi ngay.”
“Em sẽ không đi đâu cả.”
“Vậy thì anh nói đi.” Nước mắt đã chảy giàn xuống má cô. “Nhìn vào mắt em và nói đi, em sẽ biết anh có thực lòng hay không.”
“Anh rất tức giận vì em đấy.”
“Em biết anh nói thực lòng mà.”
“Anh yêu em. Có phải em muốn anh nói ra điều đó không? Anh yêu em, lúc nào cũng vậy.”
“Vâng, đó chính là điều em muốn nghe. Anh cảm thấy hơi tiếc thương, đúng không?”
“Một chút.”
“Và hơi lo sợ đúng không?”
Hai tay Lo bây giờ đã nắm cánh tay cô vuốt ve. “Hơi nhiều hơn một chút.”
“Em biết, em biết anh rất thực lòng mà.” Linda-Gail lẩm bẩm xoa nhẹ tay lên vết bầm trên gò má Lo. “Em chờ đợi cả đời chỉ để nghe câu nói đó thôi.”
“Anh cũng không bao giờ xa em đâu.” Lo kéo Linda-Gail vào lòng hôn thật mạnh lên môi. “Anh rất muốn, anh đã cố gắng rất nhiều.”
“Ở đây mà.” Linda-Gail cầm tay Lo gạt xuống mông. “Sẽ không ai được phép chạm vào chỗ của anh bây giờ, và anh cũng sẽ không làm thế với bất kỳ phụ nữ nào khác. Chúng ta giao kèo như thế nhé?”
“Được.”
“Buổi tối anh có được nghỉ không?”
Lo mỉm cười chậm rãi nói: “Anh nghĩ là có thể.”
“Thế anh có về nhà với em không?”
“Cũng có thể.”
“Và sẽ ở lại với em cho đến sáng chứ?”
“Chỉ đến sáng thôi à?”
“Hôm nay thì như thế đã.” Linda-Gail vui vẻ nói và lại hôn Lo.
Lo rất điệu nghệ. Cô không còn trẻ đến mức không thể hiểu được con trai với con gái thường làm chuyện gì với nhau trong bóng tối. Nhưng anh ta làm chuyện đó tốt hơn cô tưởng rất nhiều. Bàn tay rất mạnh mẽ và đặt đúng vị trí, miệng anh ta như lúc nào cũng thèm khát trong khi cơ thể thì như không hề biết mệt.
Anh đến với cô hai lần mới chịu để cho đầu óc cô nguôi dần trở lại mà nghĩ đến Chúa.
Người trần truồng mệt mỏi và nhớp nháp mồ hôi, Linda-Gail quay sang Lo thì thầm. “Anh học được những trò đó ở đâu vậy?”
“Thì anh cũng phải bỏ thời gian ra nghiên cứu.” Lo lười biếng nằm im mắt vẫn nhắm chặt, đầu gối lên bụng cô. “Và hoàn thiện nó trước khi đến với em.”
“Được nay.” Linda-Gail vuốt ve mái tóc Lo. “Anh sẽ phải cưới em Lo ạ.”
“Anh phải…” Lo ngẩng đầu lên. “Em bảo anh phải làm gi?”
Linda-Gail vẫn nằm im, vẻ mặt rất hạnh phúc. “Em khẳng định chắc chắn rằng chúng ta làm chuyện đó rất tốt với nhau. Và theo em thì người ta không lấy nhau khi không làm tốt chuyện đó với nhau. Như vậy có nghĩa là chúng ta sẽ lấy nhau.”
Cô cúi xuống nhìn vào mắt Lo. Có vẻ anh hơi bất ngờ nhưng cô đã lường trước được điều đó. “Em sẽ không chấp nhận anh đi lại với người khác. Em muốn được làm người phụ nữ duy nhất của anh. Anh không hài lòng với những gì chúng ta vừa có bên nhau thì cứ nói ra. Mặc dù không thích thú gì nhưng em hứa sẽ không bao giờ làm chuyện này với anh nữa.”
Lo chống tay ngồi lên và Linda-Gail nghe rõ những tiếng thở dài của anh. “Em thực sự muốn kết hôn rồi sao?”
“Đúng, em là người phụ nữ truyền thống. Em muốn có mái ấm gia đình và có người đàn ông yêu em. Em đã yêu anh và chờ đợi anh nhưng em không thể chờ thêm được nữa. Nếu anh không cần em, không muốn sống chung cả đời với em thì cứ nói thẳng ra.”
Lo im lặng nhìn chăm chăm vào khoảng không phía sau cô. Linda-Gail băn khoăn không hiểu có phải Lo đang tìm đường chuẩn bị chạy hay không.
“Anh hai mươi tám tuổi.” Lo lên tiếng.
“Anh cho rằng anh vẫn còn quá trẻ nên chưa muốn ổn định cuộc sống gia đình và…”
“Im lặng nghe anh nói nào.”
“Vâng.” Cô sẽ im lặng. Linda-Gail tự nhắc nhở mình và ngồi dậy kéo tấm ga trải giường che người. Cô không muốn mình quá loã lồ trước mắt anh ta như vậy.
“Anh hai mươi tám tuổi rồi. Và mặc dù không tốt lắm nhưng anh đã có công việc. Anh không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không thiếu. Tấm lưng anh rất khoẻ bàn tay anh rất khéo nhưng rồi em sẽ làm nó kém dần đi.”
Lo quay lại nhìn thẳng vào mắt cô. “Sao em không cưới anh, Linda-Gail?”
Cô nín thở. “Sao lại không?”
Linda-Gail day làm món trứng rán rất nhanh để họ cùng ăn trên giường.
“Chắc bà già nhà anh sẽ lồng lên mất thôi.”
Linda-Gail lắc đầu. “Không đâu, cô Joanie rất yêu anh đấy.”
“Có thể như thế.”
“Cô ấy yêu cả em nữa.” Linda-Gail lấy chút trứng ở đĩa hai người ăn chung. “Sao anh không đến giúp mẹ sửa nhà?”
“Bà ấy bảo không cần anh, thậm chí còn chả thích đả động đến chuyện đó. Em biết tính mẹ anh rồi còn gì.”
“Cô ấy xúc động, rất xúc động. Anh có biết kẻ nào gây ra chuyện đó không?”
Lo ngập ngừng. “Nghe nói đó chỉ là một tai nạn. Reece xả nước trên tầng rồi bỏ quên.”
“Không phải thế đâu. Có kẻ nào đó đột nhập vào nhà Reece vặn nước ra. Cô ấy thậm chí còn không lên đó mà.”
“Nhưng… Khỉ thật. Nhưng sao anh không nghe nói như thế?”
“Có thể anh chưa nghe thôi.” Linda-Gail vẫn ngậm thìa nói tiếp. “Có kẻ nào đó chơi trò độc ác với cô ấy.”
“Em đang nói chuyện gì?”
Linda-Gail kể cho Lo nghe những gì cô biết, những gì cô được mọi người kể và nhận định của cô.
“Kể cũng đáng sợ thật. Hắn giở trò với Reece nhưng cô ấy không hề biết ai. Và nếu đó là tên giết người cô ấy nhìn thấy bên sông…”
“Sao em biết?” Lo ngắt lời cô. “Mấy tuần nay rồi còn gì. Bây giờ hắn ta đã cao chạy xa bay rồi.”
“Không đâu nếu hắn là người ở đây.”
“Khỉ thật, Linda-Gail.” Lo đưa tay vuốt mái tóc đã bạc vì nắng gió. “Không thể là người thị trấn này được. Chúng ta biết tất cả mọi người. Chả lẽ em lại không phát hiện ra hắn là kẻ giết người khi hắn đến cửa hàng của Mac hay ngồi ở nhà hàng của mẹ anh uống cà phê hay sao?”
“Thường thì người ta không biết được. Anh có biết người ta thường nói gì khi phát hiện ra hàng xóm của mình bị tâm thần hay mắc chứng gì đó không? Lại vẫn giọng điệu “Ôi cậu ta đáng yêu thế mà… Bây giờ người ta mới biết.””
“Nhưng quanh đây thì không mấy ai giữ kín được bí mật như vậy.”
“Cũng vậy thôi. Anh sẽ chả bao giờ biết cho đến khi biết cả. Giá mà em có thể giúp gì được cho cô ấy.”
“Ít nhất thì em cũng là bạn cô ấy rồi còn gì.”
Linda-Gail cười rất tươi và ấm áp. “Anh sắc sảo hơn nhiều người tưởng nay.”
“À, ừm, anh chỉ khiêm tốn thôi.”
Giọng hát của ca sỹ Tim McGrew vang lên trong máy hát trong khi anh thợ mộc mà Joanie thuê đến làm hát nhái lại những nhạc điệu sai hẳn. Reece liên tục làm việc vì lúc này đang là giờ ăn trưa. Cô nghe rõ cả tiếng nhạc – có lẻ đó là thú vui lành mạnh nhất – và tiếng ồn ào của mọi người ở ngoài, có tiếng trẻ con khóc, tiếng hai người đàn ông đang cãi nhau về trận đấu bóng chày.
Chuyện đó là rất bình thường và cô vẫn tập trung vào công việc của mình. Món hambuger thịt hươu, súp đậu trắng, bánh sandwich thịt, món thay thế cho thịt gà. Cô luôn tay cắt, thái, băm, thêm gia vị và điều chỉnh lò nướng.
Những việc thế này cô có thể nhắm mắt cũng làm được. Có lẽ là như vậy và cũng có thể nhờ nó mà cô nghe rất rõ tiếng cậu em trai của Brenda là Dean đang nhại theo làm hỏng cả bài hát của McGraw trong khi tiếng búa vẫn đóng ầm ầm phía sau tám nhựa dùng để quây khu vực sửa chữa.
Tất cả đều quen thuộc như mọi khi – hơi nóng, tiếng xèo xèo, khói thức ăn. Nhưng sự quen thuộc lại là điều đáng mừng đối với cô. Rất bình thường khi người ta hồi phục sau mỗi cơn khủng hoảng.
Cô bày món sandwich thịt, món hambuger và đồ ăn kèm ra dĩa.
“Thực đơn đã xong.”
Đúng lúc đó cô thấy Debbie Marson đi vào và ngồi lên ghế cao cạnh quay.
Debbie hơi bặm môi đưa tay sờ đôi gò má còn hơi ửng đỏ của cô.
“Đúng là chuyện không may đối với cô.”
“Không đến nỗi quá tồi tệ.”
“Hy vọng là thế. Tôi đã nói chuyện với Min Hobalt. Cô ấy nói cô cố tình huých cô ấy.”
“Tôi không…”
“Cô ấy đùa thôi.” Debbie xua tay ra hiệu không có gì. “Cô ấy không trách cô đâu. Cô ấy nói cậu con trai mười lăm tuổi của cô ấy còn cho rằng việc ẩu đả ở quán bar chứng tỏ mẹ nó là người rất bản lĩnh.”
“Rất vui nếu có thể giúp cô ấy cải thiện vị thế của mình.”
“Súp thơm quá. Có lẽ tôi sẽ gọi một tô ăn cùng với món salad.” Debbie nhìn quanh có vẻ kín đáo và thì thầm. “Nhờ cô làm.”
“Rất vui.” Dù sao cũng là một cử chỉ hòa giải và cô sẵn sàng chấp nhận. “Sẽ có ngay thôi.”
Cô tự ghi thực đơn và sắp xếp thứ tự.
Hai mươi phút sau, khách ăn đã vãn nhưng Debbie vẫn còn ở đó.
“Trời đất, hôm nào cũng phục vụ ăn uống như thế này quả thực là vất vả. Làm thế nào mà cô xoay sở được?”
“Cũng quen thôi.”
“Đối với tôi thì chăm sóc ba đứa con và một người đàn ông còn có thể xoay sở được. Cô giải lao một lát được không? Tôi gọi cho cô một ly cà phê nhé?”
“Tôi không uống cà phê.” Làm như vậy sẽ hơi khiếm nhã đây. “Nhưng có thể giải lao một lát cũng được.”
Cô lấy một chai nước trước khi bước ra quầy. Bình thường ngồi lên ghế sẽ thoải mái hơn. Có thể cô cảm thấy hơi nóng khi thấy Debbie mặc chiếc sơ mi bằng vải lanh bên trong áo len đan. Nhưng dù sao bây giờ cô cũng đã ngồi lên rồi.
“Món súp ngon tuyệt vời. Cô có thể chia xẻ bí quyết làm món này được không?”
“Dự định của tôi là không chỉ chia xẻ riêng món này.”
“Vậy sao?”
“Tôi đang viết một cuốn sách về các món ăn.”
“Vậy sao?” Debbie cựa quậy trên ghế khiến chiếc vòng đeo cổ màu hồng lúc lắc. “Thế thì thú vị quá. Chúng ta sẽ có nhà văn ở thị trấn này. Không biết sẽ thế nào đây. Đúng là cô và Brody có rất nhiều điểm tương đồng.”
Reece nhấp một ngụm nước. “Chị nghĩ vậy sao?”
“Cả hai người đều là người gốc miền Đông, đều sáng tạo. Chả thế mà hai người hợp với nhau nhanh thế.”
“Vậy sao?”
“Rất nhiều phụ nữ ở đây để ý anh ấy nhưng Brody không hề đáp lại đấy. Thị trấn này chủ yếu là đàn ông, vì vậy phụ nữ tha hồ mà lựa chọn.” Debbie cười có vẻ đùa cợt. “Cũng hay đấy chứ?”
“Nhưng tôi không có ý định tìm cho mình một người đàn ông.”
“Liệu cô có ở vậy được mãi không? Có những lúc cô đi săn nhưng lại không thấy dấu vết con thú nào rồi tình cờ cô chỉ đi dạo thôi nhưng lại gặp cả lũ.”
“Ừm, chị có đi săn không?”
“Có chứ. Tôi rất thích hoạt động ngoài trời. Hơn nữa, hai người rất hợp nhau – ý tôi nói và cô và Brody. Có thể lúc đầu, mọi chuyện chỉ bình thường thôi. Ở đây nhiều người như thế mà. Tôi nghĩ cô đã bắt đầu ổn định ở đây rồi đấy.”
“Tôi rất thích nơi này. Tất nhiên là ngoại trừ những vụ ẩu đả ở quán bar.”
“Thị trấn này không đến nỗi nào. Có thể trình độ dân trí không được cao những cũng có căn bản. Chắc cô hiểu ý tôi muốn nói gì. Mọi người rất quan tâm đến nhau.” Debbie ngoái đầu về phía tấm nhựa ngăn phía trong. “Như thế kia kìa, cô gặp rắc rối và mọi người cùng xúm lại giúp đỡ. Tất nhiên là họ sẽ biết hầu hết những việc cô làm, chỉ là sự qua lại thôi mà. Nếu chuyện tương tự này mà xảy ra ở thành phố thì Joanie sẽ phải đóng cửa nhà hàng cả tuần.”
“Tôi vẫn còn may mắn.”
“Xin lỗi.” Debbie nắm tay Reece. “Có thể cô đang muốn quên chuyện đó. Ý tôi chỉ muốn nói là cô không nên quá nặng nề với nó. Mọi việc rồi sẽ qua đi và chúng ta nên mong chờ những gì tốt đẹp hơn.”
“Tôi không hề xả nước.” Reece thẳng thắn. “Nhưng tôi nguyền rủa kẻ nào đã gây ra chuyện đó với cô Joanie. Cô ấy rất tốt với tôi kể từ khi tôi mới bước chân đến đây.”
“Cô ấy còn rộng lượng hơn thế nhiều. Tôi không có ý ám chỉ chuyện rắc rối cô gây ra với cô ấy mà chỉ muốn nói nó sẽ ổn thỏa cả thôi. Tôi cũng không hề đáng giá gì chuyện cô đi chân đất đến hiệu giặt. Đãng trí là chuyện bình thường. Ai mà biết được người ta đang suy nghĩ những gì trong đầu.”
Debbie lại nắm tay Recce tỏ vẻ thân thiện hơn. “Cô thử liệu pháp chữa bệnh bằng xoa bóp xem. Thỉnh thoảng khi căng thẳng tôi thường xoa dầu oải hương.”
“tôi sẽ thử xem thế nào. Nếu tên giết người kia còn đột nhập vào nhà và xả nước ra làm ngập lụt tôi sẽ dùng dầu oải hưởng để xoa diu. Cũng là một gợi ý hay.”
“Vậy thì, vì Chúa…”
“Không có gì phải phân vân cả.” Reece bước xuống. Tôi sẽ thử. Bây giờ tôi phải quay lại làm.” Cô lưỡng lự một lát và quyết định nói thẳng. “Debbie, chị là người đàn bà đáng yêu, chị có những đứa trẻ đáng yêu, và rất cảm ơn chỉ đã tỏ ra thân thiện với tôi. Nhưng chị không biết được và cũng không thể biết được tôi đang nghĩ gì đâu.”
Cô suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Debbie trong suốt thời gian làm việc còn lại, thậm chí sau khi tan ca đầu óc cô vẫn miên man với nó. Brody đưa cô đến làm sáng nay nên bây giờ cô không có xe.
Cũng không sao, cô sẽ đi bộ cho đầu óc thư giãn. Vì trời ấm nên Reece không cần cài nút áo khoác. Gió thoang thoảng khiến cô cảm nhận được cả hơi nước. Cây cỏ đã bắt đầu lấy lại màu xanh.
Cô rất nhớ màu xanh này, màu xanh tươi tốt của những bãi cỏ và những công viên, những cây cổ thụ già cỗi, những con đường nhộn nhịp, biểu hiện của một thành phố bận rộn đang phát triển.
Cô đang làm gì ở đây? Làm món hamburger thịt hươu, phải chứng tỏ mình trước người phụ nữ đặc trưng của bang Wyoming mà cô coi như người mẹ này, hay lo lắng về cái chết của người phụ nữ mà cô thậm chí chả biết người đó là ai?
Mười hai người đã chết đều là những người cô biết và yêu thương chưa đủ hay sao?
Cô không thể thay đổi được gì cũng không thể làm gì hơn được. Trách nhiệm duy nhất của cô bây giờ là phải sống và như thế cũng đã là sự cố gắng lớn rồi.
Xe chạy đến ngay sau lưng nhưng Reece không nhận ra và khi tiếng còi vang lên thì cô giật bắn mình.
“Có muốn đi nhờ không cô bé mảnh mai. Anh có cả kẹo đấy.”
Reece cau mày nhìn Brody qua cửa sổ xe. “Anh làm cái trò gì thế?”
“Anh đi lòng vòng tìm mấy cô em lang thang thôi. Bây giờ anh tìm được em rồi. Lên xe đi.”
“Em không muốn làm phiền anh phải đưa đi đón về thế này.”
“Được thôi, nhưng anh không thấy phiền.” Brody tháo dây an toàn với tay mở cửa xe. “Lên xe đi. Gầm gừ ở trong này với ngoài đó chả khác gì nhau đâu.”
“Em không gầm gừ.” Nhưng cô vẫn lên xe. “Em nói nghiêm túc đấy. Anh còn có công việc, có thói quen của mình.”
“Anh thích thay đổi thói quen. Thực ra dậy sớm đưa em đi làm anh lại có thể bắt đầu công việc của mình sớm hơn. Hôm nay anh đã có một ngày rất vui ở đó. Và bây giờ anh muốn đi loanh quanh một lát. Thắt dây an toàn đi cô bé mảnh mai.”
“Anh nói rất vui? Trời ơi, em thì như bị tra tấn.”
“Em nói thật đấy chứ? Anh chả bao giờ nhận ra điều gì nếu không thấy em ủ rũ ra mặt.”
“Cả ngày nhạc đồng quê tra tấn bên tai; cảnh sát trưởng thì cho rằng em bị đãng trí nhưng dù sao anh ta cũng đã hứa sẽ xem xét những cáo buộc kỳ lạ của em; vợ anh ta cũng đến giả vờ tỏ ra thân thiện nhưng thực ra là để thăm dò đời tư của em; chân em đau rã rời và nếu không bị lây cúm từ Pete thì đúng là em có phúc lớn. Em là cô bé thành thị ngốc nghếch nên bà phu nhân cảnh sát trưởng còn khuyên em nên dùng dầu oải hương để điều trị. À quên, em còn chộp được anh trên tay của rất nhiều phụ nữ ở thị trấn này bởi vì cả hai chúng ta đều từ những thành phố lớn đến đây và đều là những con người sáng tạo.”
“Anh nghĩ lý do chính là vì anh có thể duy trì được việc đó rất lâu.”
Reece bực bội lấy kính râm trong túi xách ra đeo. “Em không có ý nói đến việc đó mặc dù sau đây có thể chúng ta sẽ thực hiện.”
“Vậy thì khi đã nói đến chuyện đó em không được quên sự thực là em chưa gặp chàng nào cừ khôi và sáng tạo hơn anh.”
Reece cựa quậy. “Đúng là anh đã có một ngày vui vẻ.”
“Rất vui, và nó vẫn chưa kết thúc đâu.”
Brody lái xe ra khỏi thị trấn. Anh muốn ngắm cảnh thung lũng nở hoa rất thoáng đãng và yên tĩnh. Và lần này thì anh lại không muốn ngắm cảnh một mình, anh muốn có cô đi cùng.
Thật ngạc nhiên khi đi qua nơi mà anh đã hôn cô lần đầu tiên, cảm giác rất lạ.
Reece ngồi nhìn chăm chăm ra ngoài không nói gì. Cô nắm tay anh trước khi bước ra khỏi xe.
Nơi họ đứng như một tấm thảm khổng lồ trải hoa đủ màu, bao quanh là dãy núi Tetons màu trắng đỉnh núi đã hé lộ màu xanh, tất cả được trang điểm thêm màu vàng của ánh nắng mặt trời đang thấp dần phía Tây.
Màu hồng pha lẫn màu xanh, đỏ tươi đi cùng đỏ tía, màu vàng tươi, ánh nắng mặt trời trải dài trên màu xanh mềm mại của những vạt ngải đắng. Xung quanh khu đầm lầy là một dải liễu và thông xanh mơ mộng.
“Em chưa từng bao giờ được chứng kiến phong cảnh đẹp thế này.”
“Có đáng để ngắm nhìn không?” Brody hỏi.
“Ồ có chứ. Có phải hoa phi yến kia không anh?”
“Đúng, đây là hoa cảnh thiên, hoa chuông, rất nhiều hoa paintbrush, hoa pussytoes, hoa bitterbrush. Còn những bông đỏ đậm kia là hoa gilia.”
“Làm sao anh biết tên các loài hoa dại?” Reece lắc đầu quay sang nhìn Brody. “Người có thể duy trì chuyện đó thật lâu thường không thích hoa đâu.”
“Anh phải đọc chứ. Hôm nay anh cho một người đàn ông phải chết ở dưới đầm lầy kia.”
“Lại là chuyện viết lách của anh.”
“Em nhìn con chim kia không? Towhee đuôi xanh đấy.”
Cô bật cười trong họng. “Anh đang sáng tác đấy à?”
“Không hề chút nào. Chắc chắn tiếng hót em đang nghe là của con sáo Bắc Mỹ. “Broody lấy chiếc chăn ở sau xe tung cho cô. “Em trải ra đi.”
“Em có thể hỏi tại sao chúng ta lại cần đến chăn không?”
“Điều đó chứng tỏ đầu em chưa ổn định. Vì anh thích thế. Để chúng ta có chỗ ngồi lên trong khi thưởng thức chai rượu vang trong hộp lạnh của anh. Còn khoảng một giờ nữa mặt trời mới lặn và ngồi đây uống rượu và ngắm cảnh hoàng hôn không đến nỗi nào đâu.”
“Ôi Broody!” Reece thốt lên ngạc nhiên.
Brody mở nắp chiếc hộp lạnh và liếc nhìn cô. “Em hỏi gì?”
“Chúng ta phải xem lại từng chi tiết xem hôm nay là ngày thế nào để sau này chúng ta sẽ có nhiều ngày thế này hơn nữa.”
Cô trải chăn ngồi lên khi Brody mang ra rượu, pho mát, bánh mỳ và cả nho.
Sự bực bội phiền toái lo âu suốt một ngày qua của cô dần dần tan biến hết. “Em muốn nói là em không hề nghĩ mình sẽ đi picnic vào cuối ngày thế này.”
“Chắc chắn là không rồi vì em phải chuẩn bị làm chuyện kia với anh mà. Đây chỉ là khúc dạo đầu.”
“Càng thích.” Cô uống rượu, ngắm nhìn phong cảnh đầy màu sắc, những tán lá xanh mơn mởn và cảnh núi non hùng tráng. “Tại sao em lại cho rằng em quên mất cả màu xanh thế này rồi?”
“Màu xanh gì?”
Cô chỉ cười va nhón một quả nho bỏ vào miệng. “Em rất bực mình. Cô ta giả vờ tỏ ra thân thiện, ý em nói Debbie Mardson. Em cố tập trung vào công việc của mình để quên đi tiếng ồn ào xung quanh nhưng cô ta cứ đến đó ngồi, đề nghị em giải lao và nói chuyện. Cô ta cho rằng chúng ta rất đẹp đôi đấy.”
“Chuyện đó là đương nhiên. Em là cô gái rất đẹp không phải theo nghĩa truyền thống còn anh là anh chàng tài ba phong độ mà.”
Cô quay ngoắt sang nhìn anh. “Không theo nghĩa truyền thống là thế nào?”
“Có nghĩa là không sướt mướt mà cũng không nóng nảy, không lai căng mà cũng chẳng thuần khiết là vẻ đẹp Mỹ. Trong em là sự pha trộn, kết hợp khá hài hòa.”
Họ cùng ngồi ăn pho mát, uống rượu vang, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn dần buông xuống cho đến khi ánh sáng ban ngày đã trở thành màu đỏ sẫm xung quanh.
“Liệu pháp này còn tốt hơn cả dầu oải hương.” Cô nhoài người ra trước cho đến khi tìm thấy môi anh và để cho nụ hôn trôi đi thật nhẹ nhàng như ánh hoàng hôn đang lặng lẽ tan biến. “Cám ơn anh.”
Anh đưa tay ra sau cổ kéo cô lại gần cho nụ hôn mạnh hơn. “Em khách sáo rồi.”
Có lẽ một phần vì thế mà cô gây ra chuyện rắc rối đó.
Anh ta không trả lời điện thoại.
Cô muốn mắng vào mặt anh ta nhưng lại cảm thấy sợ hãi, hơi buồn và bối rối.
Cô đã tính toán rất kỹ, phải bỏ ra rất nhiều giờ, phải thao thức hàng đêm để nghĩ cách kéo Lo trở lại khi có thời cơ, khi thấy phù hợp. Nhưng thật khỉ gió, tại sao không phải là ai khác mà lại là Lo?
Cô đã để cho anh ta rất thoải mái và bây giờ là lúc cần phải ổn định lại.
Linda-Gail lái xe về hướng nông trại, hai bên đường từng vạt ngải đắng sắp nở rộ nhưng trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc sẽ phải nói gì với Lo. Phải ngã ngũ mới được.
Nhưng nếu anh ta quyết định chấm dứt thì cô chẳng biết sẽ phải làm gì.
Giá mà cô nói chuyện với Reece trước khi quyết định làm việc này. Reece có kinh nghiệm. Dù sao cô ấy cũng là dân thành thị. Nhưng lúc này Reece cũng đang gặp nhiều chuyện rắc rối và có thể vẫn hơi bực mình với cô sau chuyện ẩu đả đó.
Một con trâu đứng giữa đường. Cô bấm còi. Nó thong thả đi qua bãi cỏ về phía mấy vạt ngải đắng.
Trời đất, cô đã nghĩ gì, làm gì với gã đàn ông chết tiệt ấy trước mặt Lo? Cô đã làm Lo ghen, đã cho anh ta thấy anh ta đang mất mát. Dường như đó là việc cần làm lúc đó nhưng có điều tác dụng của nó thì lại ngoài sự mong đợi.
Làm sao mà cô đoán trước được họ hung hăng đến thế?
Đúng là đàn ông. Cô cau có nhìn những bông hoa dại và đàn linh dương đang đứng ăn gần đó.
Cô cũng chỉ khiêu vũ với anh ta chứ có làm gì đâu.
Vừa lái xe Linda-Gail vừa gõ nhịp bài hát của Kenny Chesney lên vô lăng. Cô không biết nên quay trở lại thị trấn để cho Lo thấm thía cơn tức giận thêm vài ngày nữa, thậm chí là mãi mãi hay là tiếp tục đến với anh chàng cao bồi kia và nói với anh ta rằng cô đã gây ra chuyện ẩu đả vô ích đó.
Cô tiếp tục lái xe, tăng tốc một chút khiến gió bên ngoài thổi vù vù vào xe qua cửa kính hé mở trong khi Chesney vẫn ngân nga hát.
Cô đi chậm lại khi đến cánh cổng lớn đang mở với biểu tượng chữ K uốn bằng kim loại nằm trong một vòng tròn. Chả có lý do gì phải làm hại người khách du lịch muốn trải nghiệm cuộc sống ở miền Tây này chỉ vì những rắc rối liên quan đến mối tình của cô.
Cô đi qua khu bãi quây nhốt súc vật. Một con lừa con đang bú sữa mẹ, khu nhà ở nhìn đã cũ với chiếc cổng vòm lớn phía trước xây theo kiểu cổ.
Khu nhà chính được làm bằng gỗ quay đủ các hướng. Khách có thể ở các phòng trên tầng hai. Các phòng trong những căn hộ có một hoặc hai phòng ngủ nằm nép dưới những rặng thông rất đẹp. Khách du lịch đến đây có thể cưỡi ngựa, cắm trại ban đêm, đi bộ cùng với hướng dẫn viên, bơi thuyền hay câu cá.
Họ có thể đóng giả thành những anh chàng cao bồi trong vài ngày để khi quay về nhà thì người đầy những vết sưng phỏng. Hoặc có thể ngồi trên một trong những cổng vòm lớn kia ngắm cảnh.
Buổi tối họ sẽ tụ tập những quán bar tạm bợ, bàn tán về những chuyến thám hiểm của mình sau đó ngả mình xuống những chiếc giường nệm êm ấm mà chả anh chàng cao bồi thực sự nào có được sau những chuyến đi như thế.
Cô chuyển hướng ở chỗ ngã ba đường bẩn thỉu đi về hướng chuồng ngựa. Marian, cô bạn nấu bếp của cô ở nông trại này đã thông báo Lo có mặt ở đây.
Linda-Gail dừng xe kéo gương xuống sửa sang lại ngoại hình, vuốt lại mái tóc đã bị gió thổi rối tung. Cô bước ra khỏi xe và anh chàng cao bồi phụ trách dạy cưỡi ngựa làm động tác chạm tay lên vành mũ chào.
“Chào Harley.” Cô mỉm cười rất tươi, thầm nghĩ sẽ chả sao, cô chỉ rẽ qua đây cho hết thời gian và tất nhiên sẽ cho Lo một trận.
Linda-Gail đi vào ngồi phịch xuống bàn bất chấp mùi ngựa, mùi cỏ khô lẫn với mùi thơm ngũ cốc và da thuộc. Cô mỉm cười với LaDonna, cô nhân viên hướng dẫn những chuyến đi bộ.
“Linda-Gail, chị thế nào?” LaDonna nhướng mày. Tin tức lan đi thật nhanh nhất là khi liên quan đến chuyện ẩu đả. Cô ta hất đầu về phía sau chuồng ngựa. “Lo đang ở trong phòng đồ ăn đấy. Vẫn tức giận lắm.”
“Được, tôi cũng thế đây.”
Linda-Gail đi ra sau rất nhanh và ưỡn thẳng người thật hiên ngang trước khi bước vào phòng.
Lo đang nghe ca sỹ Toby Keith hát, đầu vẫn đội mũ trong khi quét xà phòng lên da. Chiếc quần jean bạc màu bó sát trễ xuống tận hông, áo sơ mi xắn lên đến khuỷu, chân đi ủng đu đưa theo tiếng nhạc.
Khuôn mặt đẹp trai của anh ta vẫn sưng nhìn rất tức cười có lẽ vì cặp môi sưng vù và mắt thâm tím.
Nhìn thấy Lo, Linda-Gail đau nhói trong tim và cơn giận dữ của cô tan biến.
“Anh Lo.”
Lo ngước mặt lên. Vẻ đẹp trai bây giờ biến hết thành nét cau có. “Cô muốn gì? Tôi đang làm việc.”
“Em biết rồi, em sẽ không bắt anh phải dừng tay.” Cô mất rất nhiều thời gian suy nghĩ về việc này, đã cất công đến tận đây, Linda-Gail thầm nghĩ. “Em xin lỗi vì đã làm mắt anh bị như thế kia.”
Lo quay lại nhìn cô chằm chằm một lúc rất lâu, không nói gì rồi lại quay lại làm việc.
“Em xin lỗi. Nhưng đây đâu phải là lần đầu anh bị như vậy. Hơn nữa em chỉ khiêu vũ thôi chứ có làm gì đâu.”
Lo chà miếng da nhưng vẫn lặng thinh. Linda-Gail cảm thấy tắc nghẹn và đau nhói trong tim. “Bây giờ thì sao? Anh không thể nói với em một câu được à? Anh gây ra tất cả chuyện rắc rối đó chỉ vì em khiêu vũ với người ta. Đã bao lần em chứng kiến anh cặp kè với người khác ở quán bar Clancy đó rồi?”
“Chuyện đó khác.”
“Em chưa bao giờ thấy ai ngớ ngẩn như vậy. Anh bảo khác là khác thế nào?”
“Như thế đấy.”
“Như thế.” Cô nhắc lại với vẻ gay gắt. “Em khiêu vũ với người ta thì anh có quyền gây ra chuyện ẩu đả nhưng anh thì cặp kè với bất kỳ cô nào mà em không được phép nói năng gì.”
“Chả có gì khuất tất cả.”
“Vậy thì em cũng vậy.” Linda-Gail giận dữ chỉ tay về phía Lo. “Em cũng có quyền khiêu vũ với bất kỳ người nào và anh không được gây rắc rối như thế.”
“Trừ phi tôi không phải là người dân ở đây. Còn nếu không thì…”
“Đừng coi thường em như thế William Butler. Tại sao anh lại gây chuyện ẩu đả đó?”
“Anh không gây, hắn mới là người gây ra.”
“Anh đấm vào mặt người ta còn gì.”
“Hắn dám đặt tay lên mông em!” Lo ném mạnh chiếc giẻ xuống đất đứng dậy. “Em để hắn ve vãn trước mặt mọi người.”
“Anh ấy không ve vãn. Và em sẽ không bao giờ cho phép anh ta chạm và người em nếu anh không lăng nhăng như vậy.”
“Anh lăng nhăng?”
“Rất đúng. Trong đầu anh lúc nào cũng thường trực ý nghĩ đó. Em đã chờ đợi quá lâu giờ phút anh trưởng thành và là người đàn ông thực sự rồi.”
Ánh mắt Lo rất dữ dằn. “Anh là đàn ông.” Anh nắm tay Linda-Gail lôi về phía mình. “Và anh là người duy nhất được phép sờ vào người em. Hiểu không?”
“Anh có quyền gì?” Nước mắt rơm rớm trong mắt Linda-Gail. “Anh nói đi, anh có quyền gì?”
“Anh có quyền đấy. Lần sau thằng nào sờ vào người em thì không chỉ cái mũi của nó bị thương đâu.”
“Tại sao anh quan tâm chuyện người ta quan hệ với em?” Linda-Gail hét lên. “Tại sao? Nếu anh không nói được, không nói trước mặt em ngay bây giờ thì em sẽ đi. Em sẽ ra đi ngay.”
“Em sẽ không đi đâu cả.”
“Vậy thì anh nói đi.” Nước mắt đã chảy giàn xuống má cô. “Nhìn vào mắt em và nói đi, em sẽ biết anh có thực lòng hay không.”
“Anh rất tức giận vì em đấy.”
“Em biết anh nói thực lòng mà.”
“Anh yêu em. Có phải em muốn anh nói ra điều đó không? Anh yêu em, lúc nào cũng vậy.”
“Vâng, đó chính là điều em muốn nghe. Anh cảm thấy hơi tiếc thương, đúng không?”
“Một chút.”
“Và hơi lo sợ đúng không?”
Hai tay Lo bây giờ đã nắm cánh tay cô vuốt ve. “Hơi nhiều hơn một chút.”
“Em biết, em biết anh rất thực lòng mà.” Linda-Gail lẩm bẩm xoa nhẹ tay lên vết bầm trên gò má Lo. “Em chờ đợi cả đời chỉ để nghe câu nói đó thôi.”
“Anh cũng không bao giờ xa em đâu.” Lo kéo Linda-Gail vào lòng hôn thật mạnh lên môi. “Anh rất muốn, anh đã cố gắng rất nhiều.”
“Ở đây mà.” Linda-Gail cầm tay Lo gạt xuống mông. “Sẽ không ai được phép chạm vào chỗ của anh bây giờ, và anh cũng sẽ không làm thế với bất kỳ phụ nữ nào khác. Chúng ta giao kèo như thế nhé?”
“Được.”
“Buổi tối anh có được nghỉ không?”
Lo mỉm cười chậm rãi nói: “Anh nghĩ là có thể.”
“Thế anh có về nhà với em không?”
“Cũng có thể.”
“Và sẽ ở lại với em cho đến sáng chứ?”
“Chỉ đến sáng thôi à?”
“Hôm nay thì như thế đã.” Linda-Gail vui vẻ nói và lại hôn Lo.
Lo rất điệu nghệ. Cô không còn trẻ đến mức không thể hiểu được con trai với con gái thường làm chuyện gì với nhau trong bóng tối. Nhưng anh ta làm chuyện đó tốt hơn cô tưởng rất nhiều. Bàn tay rất mạnh mẽ và đặt đúng vị trí, miệng anh ta như lúc nào cũng thèm khát trong khi cơ thể thì như không hề biết mệt.
Anh đến với cô hai lần mới chịu để cho đầu óc cô nguôi dần trở lại mà nghĩ đến Chúa.
Người trần truồng mệt mỏi và nhớp nháp mồ hôi, Linda-Gail quay sang Lo thì thầm. “Anh học được những trò đó ở đâu vậy?”
“Thì anh cũng phải bỏ thời gian ra nghiên cứu.” Lo lười biếng nằm im mắt vẫn nhắm chặt, đầu gối lên bụng cô. “Và hoàn thiện nó trước khi đến với em.”
“Được nay.” Linda-Gail vuốt ve mái tóc Lo. “Anh sẽ phải cưới em Lo ạ.”
“Anh phải…” Lo ngẩng đầu lên. “Em bảo anh phải làm gi?”
Linda-Gail vẫn nằm im, vẻ mặt rất hạnh phúc. “Em khẳng định chắc chắn rằng chúng ta làm chuyện đó rất tốt với nhau. Và theo em thì người ta không lấy nhau khi không làm tốt chuyện đó với nhau. Như vậy có nghĩa là chúng ta sẽ lấy nhau.”
Cô cúi xuống nhìn vào mắt Lo. Có vẻ anh hơi bất ngờ nhưng cô đã lường trước được điều đó. “Em sẽ không chấp nhận anh đi lại với người khác. Em muốn được làm người phụ nữ duy nhất của anh. Anh không hài lòng với những gì chúng ta vừa có bên nhau thì cứ nói ra. Mặc dù không thích thú gì nhưng em hứa sẽ không bao giờ làm chuyện này với anh nữa.”
Lo chống tay ngồi lên và Linda-Gail nghe rõ những tiếng thở dài của anh. “Em thực sự muốn kết hôn rồi sao?”
“Đúng, em là người phụ nữ truyền thống. Em muốn có mái ấm gia đình và có người đàn ông yêu em. Em đã yêu anh và chờ đợi anh nhưng em không thể chờ thêm được nữa. Nếu anh không cần em, không muốn sống chung cả đời với em thì cứ nói thẳng ra.”
Lo im lặng nhìn chăm chăm vào khoảng không phía sau cô. Linda-Gail băn khoăn không hiểu có phải Lo đang tìm đường chuẩn bị chạy hay không.
“Anh hai mươi tám tuổi.” Lo lên tiếng.
“Anh cho rằng anh vẫn còn quá trẻ nên chưa muốn ổn định cuộc sống gia đình và…”
“Im lặng nghe anh nói nào.”
“Vâng.” Cô sẽ im lặng. Linda-Gail tự nhắc nhở mình và ngồi dậy kéo tấm ga trải giường che người. Cô không muốn mình quá loã lồ trước mắt anh ta như vậy.
“Anh hai mươi tám tuổi rồi. Và mặc dù không tốt lắm nhưng anh đã có công việc. Anh không kiếm được nhiều tiền nhưng cũng không thiếu. Tấm lưng anh rất khoẻ bàn tay anh rất khéo nhưng rồi em sẽ làm nó kém dần đi.”
Lo quay lại nhìn thẳng vào mắt cô. “Sao em không cưới anh, Linda-Gail?”
Cô nín thở. “Sao lại không?”
Linda-Gail day làm món trứng rán rất nhanh để họ cùng ăn trên giường.
“Chắc bà già nhà anh sẽ lồng lên mất thôi.”
Linda-Gail lắc đầu. “Không đâu, cô Joanie rất yêu anh đấy.”
“Có thể như thế.”
“Cô ấy yêu cả em nữa.” Linda-Gail lấy chút trứng ở đĩa hai người ăn chung. “Sao anh không đến giúp mẹ sửa nhà?”
“Bà ấy bảo không cần anh, thậm chí còn chả thích đả động đến chuyện đó. Em biết tính mẹ anh rồi còn gì.”
“Cô ấy xúc động, rất xúc động. Anh có biết kẻ nào gây ra chuyện đó không?”
Lo ngập ngừng. “Nghe nói đó chỉ là một tai nạn. Reece xả nước trên tầng rồi bỏ quên.”
“Không phải thế đâu. Có kẻ nào đó đột nhập vào nhà Reece vặn nước ra. Cô ấy thậm chí còn không lên đó mà.”
“Nhưng… Khỉ thật. Nhưng sao anh không nghe nói như thế?”
“Có thể anh chưa nghe thôi.” Linda-Gail vẫn ngậm thìa nói tiếp. “Có kẻ nào đó chơi trò độc ác với cô ấy.”
“Em đang nói chuyện gì?”
Linda-Gail kể cho Lo nghe những gì cô biết, những gì cô được mọi người kể và nhận định của cô.
“Kể cũng đáng sợ thật. Hắn giở trò với Reece nhưng cô ấy không hề biết ai. Và nếu đó là tên giết người cô ấy nhìn thấy bên sông…”
“Sao em biết?” Lo ngắt lời cô. “Mấy tuần nay rồi còn gì. Bây giờ hắn ta đã cao chạy xa bay rồi.”
“Không đâu nếu hắn là người ở đây.”
“Khỉ thật, Linda-Gail.” Lo đưa tay vuốt mái tóc đã bạc vì nắng gió. “Không thể là người thị trấn này được. Chúng ta biết tất cả mọi người. Chả lẽ em lại không phát hiện ra hắn là kẻ giết người khi hắn đến cửa hàng của Mac hay ngồi ở nhà hàng của mẹ anh uống cà phê hay sao?”
“Thường thì người ta không biết được. Anh có biết người ta thường nói gì khi phát hiện ra hàng xóm của mình bị tâm thần hay mắc chứng gì đó không? Lại vẫn giọng điệu “Ôi cậu ta đáng yêu thế mà… Bây giờ người ta mới biết.””
“Nhưng quanh đây thì không mấy ai giữ kín được bí mật như vậy.”
“Cũng vậy thôi. Anh sẽ chả bao giờ biết cho đến khi biết cả. Giá mà em có thể giúp gì được cho cô ấy.”
“Ít nhất thì em cũng là bạn cô ấy rồi còn gì.”
Linda-Gail cười rất tươi và ấm áp. “Anh sắc sảo hơn nhiều người tưởng nay.”
“À, ừm, anh chỉ khiêm tốn thôi.”
Giọng hát của ca sỹ Tim McGrew vang lên trong máy hát trong khi anh thợ mộc mà Joanie thuê đến làm hát nhái lại những nhạc điệu sai hẳn. Reece liên tục làm việc vì lúc này đang là giờ ăn trưa. Cô nghe rõ cả tiếng nhạc – có lẻ đó là thú vui lành mạnh nhất – và tiếng ồn ào của mọi người ở ngoài, có tiếng trẻ con khóc, tiếng hai người đàn ông đang cãi nhau về trận đấu bóng chày.
Chuyện đó là rất bình thường và cô vẫn tập trung vào công việc của mình. Món hambuger thịt hươu, súp đậu trắng, bánh sandwich thịt, món thay thế cho thịt gà. Cô luôn tay cắt, thái, băm, thêm gia vị và điều chỉnh lò nướng.
Những việc thế này cô có thể nhắm mắt cũng làm được. Có lẽ là như vậy và cũng có thể nhờ nó mà cô nghe rất rõ tiếng cậu em trai của Brenda là Dean đang nhại theo làm hỏng cả bài hát của McGraw trong khi tiếng búa vẫn đóng ầm ầm phía sau tám nhựa dùng để quây khu vực sửa chữa.
Tất cả đều quen thuộc như mọi khi – hơi nóng, tiếng xèo xèo, khói thức ăn. Nhưng sự quen thuộc lại là điều đáng mừng đối với cô. Rất bình thường khi người ta hồi phục sau mỗi cơn khủng hoảng.
Cô bày món sandwich thịt, món hambuger và đồ ăn kèm ra dĩa.
“Thực đơn đã xong.”
Đúng lúc đó cô thấy Debbie Marson đi vào và ngồi lên ghế cao cạnh quay.
Debbie hơi bặm môi đưa tay sờ đôi gò má còn hơi ửng đỏ của cô.
“Đúng là chuyện không may đối với cô.”
“Không đến nỗi quá tồi tệ.”
“Hy vọng là thế. Tôi đã nói chuyện với Min Hobalt. Cô ấy nói cô cố tình huých cô ấy.”
“Tôi không…”
“Cô ấy đùa thôi.” Debbie xua tay ra hiệu không có gì. “Cô ấy không trách cô đâu. Cô ấy nói cậu con trai mười lăm tuổi của cô ấy còn cho rằng việc ẩu đả ở quán bar chứng tỏ mẹ nó là người rất bản lĩnh.”
“Rất vui nếu có thể giúp cô ấy cải thiện vị thế của mình.”
“Súp thơm quá. Có lẽ tôi sẽ gọi một tô ăn cùng với món salad.” Debbie nhìn quanh có vẻ kín đáo và thì thầm. “Nhờ cô làm.”
“Rất vui.” Dù sao cũng là một cử chỉ hòa giải và cô sẵn sàng chấp nhận. “Sẽ có ngay thôi.”
Cô tự ghi thực đơn và sắp xếp thứ tự.
Hai mươi phút sau, khách ăn đã vãn nhưng Debbie vẫn còn ở đó.
“Trời đất, hôm nào cũng phục vụ ăn uống như thế này quả thực là vất vả. Làm thế nào mà cô xoay sở được?”
“Cũng quen thôi.”
“Đối với tôi thì chăm sóc ba đứa con và một người đàn ông còn có thể xoay sở được. Cô giải lao một lát được không? Tôi gọi cho cô một ly cà phê nhé?”
“Tôi không uống cà phê.” Làm như vậy sẽ hơi khiếm nhã đây. “Nhưng có thể giải lao một lát cũng được.”
Cô lấy một chai nước trước khi bước ra quầy. Bình thường ngồi lên ghế sẽ thoải mái hơn. Có thể cô cảm thấy hơi nóng khi thấy Debbie mặc chiếc sơ mi bằng vải lanh bên trong áo len đan. Nhưng dù sao bây giờ cô cũng đã ngồi lên rồi.
“Món súp ngon tuyệt vời. Cô có thể chia xẻ bí quyết làm món này được không?”
“Dự định của tôi là không chỉ chia xẻ riêng món này.”
“Vậy sao?”
“Tôi đang viết một cuốn sách về các món ăn.”
“Vậy sao?” Debbie cựa quậy trên ghế khiến chiếc vòng đeo cổ màu hồng lúc lắc. “Thế thì thú vị quá. Chúng ta sẽ có nhà văn ở thị trấn này. Không biết sẽ thế nào đây. Đúng là cô và Brody có rất nhiều điểm tương đồng.”
Reece nhấp một ngụm nước. “Chị nghĩ vậy sao?”
“Cả hai người đều là người gốc miền Đông, đều sáng tạo. Chả thế mà hai người hợp với nhau nhanh thế.”
“Vậy sao?”
“Rất nhiều phụ nữ ở đây để ý anh ấy nhưng Brody không hề đáp lại đấy. Thị trấn này chủ yếu là đàn ông, vì vậy phụ nữ tha hồ mà lựa chọn.” Debbie cười có vẻ đùa cợt. “Cũng hay đấy chứ?”
“Nhưng tôi không có ý định tìm cho mình một người đàn ông.”
“Liệu cô có ở vậy được mãi không? Có những lúc cô đi săn nhưng lại không thấy dấu vết con thú nào rồi tình cờ cô chỉ đi dạo thôi nhưng lại gặp cả lũ.”
“Ừm, chị có đi săn không?”
“Có chứ. Tôi rất thích hoạt động ngoài trời. Hơn nữa, hai người rất hợp nhau – ý tôi nói và cô và Brody. Có thể lúc đầu, mọi chuyện chỉ bình thường thôi. Ở đây nhiều người như thế mà. Tôi nghĩ cô đã bắt đầu ổn định ở đây rồi đấy.”
“Tôi rất thích nơi này. Tất nhiên là ngoại trừ những vụ ẩu đả ở quán bar.”
“Thị trấn này không đến nỗi nào. Có thể trình độ dân trí không được cao những cũng có căn bản. Chắc cô hiểu ý tôi muốn nói gì. Mọi người rất quan tâm đến nhau.” Debbie ngoái đầu về phía tấm nhựa ngăn phía trong. “Như thế kia kìa, cô gặp rắc rối và mọi người cùng xúm lại giúp đỡ. Tất nhiên là họ sẽ biết hầu hết những việc cô làm, chỉ là sự qua lại thôi mà. Nếu chuyện tương tự này mà xảy ra ở thành phố thì Joanie sẽ phải đóng cửa nhà hàng cả tuần.”
“Tôi vẫn còn may mắn.”
“Xin lỗi.” Debbie nắm tay Reece. “Có thể cô đang muốn quên chuyện đó. Ý tôi chỉ muốn nói là cô không nên quá nặng nề với nó. Mọi việc rồi sẽ qua đi và chúng ta nên mong chờ những gì tốt đẹp hơn.”
“Tôi không hề xả nước.” Reece thẳng thắn. “Nhưng tôi nguyền rủa kẻ nào đã gây ra chuyện đó với cô Joanie. Cô ấy rất tốt với tôi kể từ khi tôi mới bước chân đến đây.”
“Cô ấy còn rộng lượng hơn thế nhiều. Tôi không có ý ám chỉ chuyện rắc rối cô gây ra với cô ấy mà chỉ muốn nói nó sẽ ổn thỏa cả thôi. Tôi cũng không hề đáng giá gì chuyện cô đi chân đất đến hiệu giặt. Đãng trí là chuyện bình thường. Ai mà biết được người ta đang suy nghĩ những gì trong đầu.”
Debbie lại nắm tay Recce tỏ vẻ thân thiện hơn. “Cô thử liệu pháp chữa bệnh bằng xoa bóp xem. Thỉnh thoảng khi căng thẳng tôi thường xoa dầu oải hương.”
“tôi sẽ thử xem thế nào. Nếu tên giết người kia còn đột nhập vào nhà và xả nước ra làm ngập lụt tôi sẽ dùng dầu oải hưởng để xoa diu. Cũng là một gợi ý hay.”
“Vậy thì, vì Chúa…”
“Không có gì phải phân vân cả.” Reece bước xuống. Tôi sẽ thử. Bây giờ tôi phải quay lại làm.” Cô lưỡng lự một lát và quyết định nói thẳng. “Debbie, chị là người đàn bà đáng yêu, chị có những đứa trẻ đáng yêu, và rất cảm ơn chỉ đã tỏ ra thân thiện với tôi. Nhưng chị không biết được và cũng không thể biết được tôi đang nghĩ gì đâu.”
Cô suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Debbie trong suốt thời gian làm việc còn lại, thậm chí sau khi tan ca đầu óc cô vẫn miên man với nó. Brody đưa cô đến làm sáng nay nên bây giờ cô không có xe.
Cũng không sao, cô sẽ đi bộ cho đầu óc thư giãn. Vì trời ấm nên Reece không cần cài nút áo khoác. Gió thoang thoảng khiến cô cảm nhận được cả hơi nước. Cây cỏ đã bắt đầu lấy lại màu xanh.
Cô rất nhớ màu xanh này, màu xanh tươi tốt của những bãi cỏ và những công viên, những cây cổ thụ già cỗi, những con đường nhộn nhịp, biểu hiện của một thành phố bận rộn đang phát triển.
Cô đang làm gì ở đây? Làm món hamburger thịt hươu, phải chứng tỏ mình trước người phụ nữ đặc trưng của bang Wyoming mà cô coi như người mẹ này, hay lo lắng về cái chết của người phụ nữ mà cô thậm chí chả biết người đó là ai?
Mười hai người đã chết đều là những người cô biết và yêu thương chưa đủ hay sao?
Cô không thể thay đổi được gì cũng không thể làm gì hơn được. Trách nhiệm duy nhất của cô bây giờ là phải sống và như thế cũng đã là sự cố gắng lớn rồi.
Xe chạy đến ngay sau lưng nhưng Reece không nhận ra và khi tiếng còi vang lên thì cô giật bắn mình.
“Có muốn đi nhờ không cô bé mảnh mai. Anh có cả kẹo đấy.”
Reece cau mày nhìn Brody qua cửa sổ xe. “Anh làm cái trò gì thế?”
“Anh đi lòng vòng tìm mấy cô em lang thang thôi. Bây giờ anh tìm được em rồi. Lên xe đi.”
“Em không muốn làm phiền anh phải đưa đi đón về thế này.”
“Được thôi, nhưng anh không thấy phiền.” Brody tháo dây an toàn với tay mở cửa xe. “Lên xe đi. Gầm gừ ở trong này với ngoài đó chả khác gì nhau đâu.”
“Em không gầm gừ.” Nhưng cô vẫn lên xe. “Em nói nghiêm túc đấy. Anh còn có công việc, có thói quen của mình.”
“Anh thích thay đổi thói quen. Thực ra dậy sớm đưa em đi làm anh lại có thể bắt đầu công việc của mình sớm hơn. Hôm nay anh đã có một ngày rất vui ở đó. Và bây giờ anh muốn đi loanh quanh một lát. Thắt dây an toàn đi cô bé mảnh mai.”
“Anh nói rất vui? Trời ơi, em thì như bị tra tấn.”
“Em nói thật đấy chứ? Anh chả bao giờ nhận ra điều gì nếu không thấy em ủ rũ ra mặt.”
“Cả ngày nhạc đồng quê tra tấn bên tai; cảnh sát trưởng thì cho rằng em bị đãng trí nhưng dù sao anh ta cũng đã hứa sẽ xem xét những cáo buộc kỳ lạ của em; vợ anh ta cũng đến giả vờ tỏ ra thân thiện nhưng thực ra là để thăm dò đời tư của em; chân em đau rã rời và nếu không bị lây cúm từ Pete thì đúng là em có phúc lớn. Em là cô bé thành thị ngốc nghếch nên bà phu nhân cảnh sát trưởng còn khuyên em nên dùng dầu oải hương để điều trị. À quên, em còn chộp được anh trên tay của rất nhiều phụ nữ ở thị trấn này bởi vì cả hai chúng ta đều từ những thành phố lớn đến đây và đều là những con người sáng tạo.”
“Anh nghĩ lý do chính là vì anh có thể duy trì được việc đó rất lâu.”
Reece bực bội lấy kính râm trong túi xách ra đeo. “Em không có ý nói đến việc đó mặc dù sau đây có thể chúng ta sẽ thực hiện.”
“Vậy thì khi đã nói đến chuyện đó em không được quên sự thực là em chưa gặp chàng nào cừ khôi và sáng tạo hơn anh.”
Reece cựa quậy. “Đúng là anh đã có một ngày vui vẻ.”
“Rất vui, và nó vẫn chưa kết thúc đâu.”
Brody lái xe ra khỏi thị trấn. Anh muốn ngắm cảnh thung lũng nở hoa rất thoáng đãng và yên tĩnh. Và lần này thì anh lại không muốn ngắm cảnh một mình, anh muốn có cô đi cùng.
Thật ngạc nhiên khi đi qua nơi mà anh đã hôn cô lần đầu tiên, cảm giác rất lạ.
Reece ngồi nhìn chăm chăm ra ngoài không nói gì. Cô nắm tay anh trước khi bước ra khỏi xe.
Nơi họ đứng như một tấm thảm khổng lồ trải hoa đủ màu, bao quanh là dãy núi Tetons màu trắng đỉnh núi đã hé lộ màu xanh, tất cả được trang điểm thêm màu vàng của ánh nắng mặt trời đang thấp dần phía Tây.
Màu hồng pha lẫn màu xanh, đỏ tươi đi cùng đỏ tía, màu vàng tươi, ánh nắng mặt trời trải dài trên màu xanh mềm mại của những vạt ngải đắng. Xung quanh khu đầm lầy là một dải liễu và thông xanh mơ mộng.
“Em chưa từng bao giờ được chứng kiến phong cảnh đẹp thế này.”
“Có đáng để ngắm nhìn không?” Brody hỏi.
“Ồ có chứ. Có phải hoa phi yến kia không anh?”
“Đúng, đây là hoa cảnh thiên, hoa chuông, rất nhiều hoa paintbrush, hoa pussytoes, hoa bitterbrush. Còn những bông đỏ đậm kia là hoa gilia.”
“Làm sao anh biết tên các loài hoa dại?” Reece lắc đầu quay sang nhìn Brody. “Người có thể duy trì chuyện đó thật lâu thường không thích hoa đâu.”
“Anh phải đọc chứ. Hôm nay anh cho một người đàn ông phải chết ở dưới đầm lầy kia.”
“Lại là chuyện viết lách của anh.”
“Em nhìn con chim kia không? Towhee đuôi xanh đấy.”
Cô bật cười trong họng. “Anh đang sáng tác đấy à?”
“Không hề chút nào. Chắc chắn tiếng hót em đang nghe là của con sáo Bắc Mỹ. “Broody lấy chiếc chăn ở sau xe tung cho cô. “Em trải ra đi.”
“Em có thể hỏi tại sao chúng ta lại cần đến chăn không?”
“Điều đó chứng tỏ đầu em chưa ổn định. Vì anh thích thế. Để chúng ta có chỗ ngồi lên trong khi thưởng thức chai rượu vang trong hộp lạnh của anh. Còn khoảng một giờ nữa mặt trời mới lặn và ngồi đây uống rượu và ngắm cảnh hoàng hôn không đến nỗi nào đâu.”
“Ôi Broody!” Reece thốt lên ngạc nhiên.
Brody mở nắp chiếc hộp lạnh và liếc nhìn cô. “Em hỏi gì?”
“Chúng ta phải xem lại từng chi tiết xem hôm nay là ngày thế nào để sau này chúng ta sẽ có nhiều ngày thế này hơn nữa.”
Cô trải chăn ngồi lên khi Brody mang ra rượu, pho mát, bánh mỳ và cả nho.
Sự bực bội phiền toái lo âu suốt một ngày qua của cô dần dần tan biến hết. “Em muốn nói là em không hề nghĩ mình sẽ đi picnic vào cuối ngày thế này.”
“Chắc chắn là không rồi vì em phải chuẩn bị làm chuyện kia với anh mà. Đây chỉ là khúc dạo đầu.”
“Càng thích.” Cô uống rượu, ngắm nhìn phong cảnh đầy màu sắc, những tán lá xanh mơn mởn và cảnh núi non hùng tráng. “Tại sao em lại cho rằng em quên mất cả màu xanh thế này rồi?”
“Màu xanh gì?”
Cô chỉ cười va nhón một quả nho bỏ vào miệng. “Em rất bực mình. Cô ta giả vờ tỏ ra thân thiện, ý em nói Debbie Mardson. Em cố tập trung vào công việc của mình để quên đi tiếng ồn ào xung quanh nhưng cô ta cứ đến đó ngồi, đề nghị em giải lao và nói chuyện. Cô ta cho rằng chúng ta rất đẹp đôi đấy.”
“Chuyện đó là đương nhiên. Em là cô gái rất đẹp không phải theo nghĩa truyền thống còn anh là anh chàng tài ba phong độ mà.”
Cô quay ngoắt sang nhìn anh. “Không theo nghĩa truyền thống là thế nào?”
“Có nghĩa là không sướt mướt mà cũng không nóng nảy, không lai căng mà cũng chẳng thuần khiết là vẻ đẹp Mỹ. Trong em là sự pha trộn, kết hợp khá hài hòa.”
Họ cùng ngồi ăn pho mát, uống rượu vang, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn dần buông xuống cho đến khi ánh sáng ban ngày đã trở thành màu đỏ sẫm xung quanh.
“Liệu pháp này còn tốt hơn cả dầu oải hương.” Cô nhoài người ra trước cho đến khi tìm thấy môi anh và để cho nụ hôn trôi đi thật nhẹ nhàng như ánh hoàng hôn đang lặng lẽ tan biến. “Cám ơn anh.”
Anh đưa tay ra sau cổ kéo cô lại gần cho nụ hôn mạnh hơn. “Em khách sáo rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook