Thiên Thần Phá Phách
-
Chương 15: Nguy cơ
Tiếng chuông vừa báo hết tiết học, tụi nó liền chạy xuống bàn của Minh Nhật và Thế Vĩnh.
Nhi mặt rất ư là nghiêm túc, lên giọng hỏi cung " Nói! Vì sao lại đi học "
Thế Vĩnh với sự đe doa của tụi nó vẫn cười toe toét " Tại anh thấy buồn chán nên muốn đi học "
Minh Nhật cũng nhún vai " Anh đi theo thằng Vĩnh chơi"
Phương nghi ngờ nhìn 2 người, cô thật không tin là 2 người thật sự là rảnh " 2 người không quản lý bar và bang sao mà rảnh"
" Bar anh giao cho Kan rồi! Cho nên giờ anh rất rảnh "
Minh Nhật nói xong 1 lúc Thế Vĩnh mới lên tiếng " Anh rời khỏi bang rồi "
3 đứa tụi nó sững sờ, thật không ngờ tới Thế Vĩnh lại rời bang.
Thế Vĩnh như nhớ ra điều gì, anh nhìn Nghi cười " Tiểu Nghi! Anh nói cho em biết 1 chuyện! Thằng Nhật mới xây thêm 1 phòng ở quán bar để phòng đó thay cho phòng VIP 1 trước kia! Còn phòng Vip 1 giờ là phòng đặt biệt của quán"
Nghi nghe vậy thì nhăn răng cười, trong thật đáng yêu " Ô! Anh nhật thật tốt nha"
Minh Nhật chỉ cười không nói gì, việc anh tốt với Nghi là chuyện đương nhiên.
Nhi vờ làm mặt giận " anh Nhật thật là quá thiên vị rồi! Em với con Phương cũng là em gái anh nha"
Phương cũng gật đầu tán thành với lời Nhi nói " Đúng a! Quá thiên vị rồi "
Minh Nhật ho khan 1 tiếng, lơ đãng nói " Anh hôm qua thấy thằng vĩnh vừa mua 1 đôi giày "Van" là hàng mới ra thị trường thì phải! Không biết là mua cho ai nữa "
Nghi nghe vậy cũng cười phối hợp cùng Minh Nhật " Không phải cho em a"
Nhi đột nhiên im re không nói gì nữa.
Phương bĩu môi " Thật bất công nha! 2 ông anh trai không thương em gì hết "
Thế Vĩnh nghe vậy thì bật cười, quay mặt lên nhìn tụi hắn đang nhìn về phía này " Hình như tuần trước anh vừa mua bộ son vừa tung ra thị trường không biết giờ này đang ở đâu nhỉ "
Minh Nhật cũng tiếp lời " Hình như cái phòng đặt biệt ở quán bar không phải 1 mình Nghi dùng thì phải "
Ai đó nghẹn lời không nói được nữa.
Tụi hắn nhìn cảnh ai kia đùa giỡn, nói chuyện phiếm với người khác thì khó chịu, tức muốn nổ đôm đốm.
Thật ra Thế Vĩnh và Minh Nhật đi học không phải là vì rảnh rỗi mới đi, mà thật ra từ lúc ở bệnh viện nhìn thấy tụi hắn là hai ông thấy bất an rồi, nguy cơ người trong lòng họ bị cướp đi là rất cao, họ phải đi học để còn dành người lại.
Nhi mặt rất ư là nghiêm túc, lên giọng hỏi cung " Nói! Vì sao lại đi học "
Thế Vĩnh với sự đe doa của tụi nó vẫn cười toe toét " Tại anh thấy buồn chán nên muốn đi học "
Minh Nhật cũng nhún vai " Anh đi theo thằng Vĩnh chơi"
Phương nghi ngờ nhìn 2 người, cô thật không tin là 2 người thật sự là rảnh " 2 người không quản lý bar và bang sao mà rảnh"
" Bar anh giao cho Kan rồi! Cho nên giờ anh rất rảnh "
Minh Nhật nói xong 1 lúc Thế Vĩnh mới lên tiếng " Anh rời khỏi bang rồi "
3 đứa tụi nó sững sờ, thật không ngờ tới Thế Vĩnh lại rời bang.
Thế Vĩnh như nhớ ra điều gì, anh nhìn Nghi cười " Tiểu Nghi! Anh nói cho em biết 1 chuyện! Thằng Nhật mới xây thêm 1 phòng ở quán bar để phòng đó thay cho phòng VIP 1 trước kia! Còn phòng Vip 1 giờ là phòng đặt biệt của quán"
Nghi nghe vậy thì nhăn răng cười, trong thật đáng yêu " Ô! Anh nhật thật tốt nha"
Minh Nhật chỉ cười không nói gì, việc anh tốt với Nghi là chuyện đương nhiên.
Nhi vờ làm mặt giận " anh Nhật thật là quá thiên vị rồi! Em với con Phương cũng là em gái anh nha"
Phương cũng gật đầu tán thành với lời Nhi nói " Đúng a! Quá thiên vị rồi "
Minh Nhật ho khan 1 tiếng, lơ đãng nói " Anh hôm qua thấy thằng vĩnh vừa mua 1 đôi giày "Van" là hàng mới ra thị trường thì phải! Không biết là mua cho ai nữa "
Nghi nghe vậy cũng cười phối hợp cùng Minh Nhật " Không phải cho em a"
Nhi đột nhiên im re không nói gì nữa.
Phương bĩu môi " Thật bất công nha! 2 ông anh trai không thương em gì hết "
Thế Vĩnh nghe vậy thì bật cười, quay mặt lên nhìn tụi hắn đang nhìn về phía này " Hình như tuần trước anh vừa mua bộ son vừa tung ra thị trường không biết giờ này đang ở đâu nhỉ "
Minh Nhật cũng tiếp lời " Hình như cái phòng đặt biệt ở quán bar không phải 1 mình Nghi dùng thì phải "
Ai đó nghẹn lời không nói được nữa.
Tụi hắn nhìn cảnh ai kia đùa giỡn, nói chuyện phiếm với người khác thì khó chịu, tức muốn nổ đôm đốm.
Thật ra Thế Vĩnh và Minh Nhật đi học không phải là vì rảnh rỗi mới đi, mà thật ra từ lúc ở bệnh viện nhìn thấy tụi hắn là hai ông thấy bất an rồi, nguy cơ người trong lòng họ bị cướp đi là rất cao, họ phải đi học để còn dành người lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook